Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 36

/100


Một vài giây sau Đan mới nghe thấy những tiếng bước chân và hàng tá tiếng hét gọi quanh cô. Có người đang lay cô liên tục.

+ Đan !! Trời ơi !! Cậu có sao không? Đannnn !!! Nghe không???

“Huyền”

+ Đan !! Đan !! Mở mắt ra đi !! Đan ơi !!

“ ..... Ân cũng có lúc khóc thảm thiết sao........”

+ Á, có người bị tai nạn, mau gọi cấp cứu, nhanh lên....

+ Trời ơi ghê quá.

+...............

Kèm theo đó là những âm thanh hỗn độn của đám người đang trong nỗi kinh hoàng.

“ Vậy mình chết rồi ư? Chết rồi ư?”

+ Đan !

Một giọng nam gấp gáp gọi tên Đan, chất giọng đó không thể lẫn lộn trong mớ âm thanh. Giọng nói đấy vẫn gọi Đan liên hồi, lay người Đan như lay chuối rụng.

+ Dậy dậy dậy !! Đan !!!

“ Em biết mà, giọng của anh, Jung Min !! ANh là thiên thần, nếu em chết thì em có thể gặp anh rồi... Tuyệt quá. Em có thể chết cả ngàn lần để được gặp anh”.

+TRẦN ĐAN, DẬY NGAY. CÔ TÍNH NẰM TRÊN NGƯỜI TÔI ĐẾN BAO GIỜ.

Kiệt gào lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đan. Cô mở trừng mắt. Những tiếng la hét xung quanh cũng rõ ràng và thật hơn.

Trở về hiện thực rồi, Đan không phải đang ở trên thiên đàng, ben cạnh thiên sứ Jung Min. Hiện thực thì Đan vẫn đang ở Trái Đất.

Mấy đứa bạn hét toáng lên khi thấy Đan mở mắt, chúng rối rít đỡ Đan ngồi dậy.

+ Chuyện... gì đã... xảy ra...

+ Hự!!

Kiệt khẽ nhúc nhích ngồi dậy, quằn quại vì đau. Chi - Tuấn - Trung đỡ Kiệt.

Đan cứ bần thần nhìn theo Kiệt, cô đưa mắt nhìn sau lưng mình. Chùm đèn đã hạ thổ, vỡ tanh bành, những bóng đèn cùng mảnh vụn thủy tinh văng khắp sân khấu. Lưng áo Kiệt dính rất nhiều mảnh vụn, may mắn vì loại thủy tinh này an toàn, khi vỡ sẽ gãy giòn thành bụi nhỏ li ti, nếu không, chẳng biết Kiệt sẽ ra sao???

Giây phút chùm đèn rơi xuống, Kiệt đã kéo ngã Đan sang bên, chùm đèn rơi sượt ngay lưng Kiệt, vỡ vụn. Hai đứa lăn lóc trên sân khấu, đầu Đan đập mạnh xuống sàn, đau điếng. Còn Kiệt đã sẵn vết thương ở bụng, lăn lộn như thế đúng là cực hình.

+ Đứa nào là cáp treo chùm đèn hả? *Kiệt quát lớn* Vô trách nhiệm ! Chết người thì cái mạng của mày có đền được không? AI?? RA ĐÂY!!!

Trang cùng mấy người trong CLB kịch vội chạy ra can ngăn, không khéo Kiệt đánh mấy học sinh chuyên bày bối cảnh mất. Kiệt gạt tay, lườm Đan đầy giận dữ. Hắn xô mạnh học sinh và chen vào khu cánh gà. Một vài học sinh tò mò định đi theo thì bị người của CLB cản lại.

MC cùng BTC phải khó khăn lắm mới trấn an được đám hỗn loạn. Tai nạn đã khiến vỡ kịch phải dừng lại. Rồi đây, nhà trường sẽ kỉ luật Trưởng CLB kịch vì để xảy ra những tai nạn nguy hiểm.

Tội nghiệp Trang.

CLB kịch u ám căng thẳng vô cùng. Cửa kính, cửa sổ đã được khóa chặt, kéo rèm nhưng vẫn không thoát khỏi những cặp mắt soi mói của học sinh bên ngoài. Kiệt cùng Tuấn và Chi ngồi tập trung ở gần cửa sổ, cứ học sinh nào dám vén rèm nhìn vào CLB kịch thì Kiệt sẽ đáp - một - thứ - bất - kì thẳng vào họ. Đan ngồi ghế đối diện, Huyền - Ân - Hương và Trang đang hỏi thăm liên mồm.

Các thành viên khác trong CLB đều mệt mỏi, ngồi rải rác khắp căn phòng. Không thấy Tùng và Trung đâu cả.

+ Ai treo cái đèn đó? NÓI !!! *Kiệt đập mạnh tay xuống bàn*

Tất cả im lặng nhìn nhau, sợ hãi, Trang đứng dậy thanh minh với Kiệt:

+ Cậu đừng gay gắt. Mọi người trong CLB kịch rất cố gắng cho vở diễn, việc chùm đèn rơi là tai nạn ngoài ý muốn. Bây giờ truy cứu thì có được gì, trách nhiệm thuộc về toàn thể CLB kịch cơ mà. Đan cũng không bị thương.

+ Im đi. Phải đợi con nhỏ đó bị thương nữa à. Chính vì các người đều cố gắng nhưng có những thành viên bất cẩn nên thành quả mới là là con số 0 hiểu chưa. Còn định bao che cho những người như thế sao?

Kiệt lại làm căn phòng chìm sâu trong im lặng, chán nản. Đan đau đầu, sưng 1 “quả ổi” to đùng, lúc đụng đầu xuống sàn thì Đan không cảm thấy đau lắm nhưng tới tận lúc này thì càng lúc càng đau thêm.

Một học sinh nam rụt rè đứng lên nhận lỗi.

+ Tớ.... tớ là người đã treo chùm đèn. Kiệt nói đúng, chỉ vì 1 cá nhân như tớ mà công sức hơn tháng trời đổ sông đổ biển... Hix.

+ MÀY!!!!!!!

Kiệt vùng dậy định đáng học sinh kia thì mọi người xúm lại can ngăn. Kiệt bất mãn lắm nhưng cũng phải chịu ngồi yên 1 chỗ.

Đan buồn, buồn và sợ. Chưa bao giờ Đan tự hỏi bản thân “Vì sao Jung Min cứu cô nhiều đến vậy?”. Đan chỉ vô tình cứu anh khi anh mất trí nhớ. Đổi lại, trong khu rừng tràn ngập đom đóm, anh đã lĩnh trọn cú đánh vào đầu để bảo vệ Đan. Kiệt và Đan chẳng có mối liên hệ đặc biệt nào, thậm chí Kiệt đối xử rất hung bạo với Đan. Thế nhưng Kiệt vẫn cứu Đan, không cần lý do ư?

“Có vẻ mình lãi lời quá nhiều rồi” - Đan bật cười chua chát - “Mình chỉ cứu anh ấy có 1 lần, có thật anh ấy yêu quý mình đến mức hi sinh nhiều như thế...”

Được người con trai mình yêu thương hết lòng bảo vệ, còn gì hạnh phúc và mãn nguyện hơn đây.

Trên đời, thiên thần tồn tại thật...........................

Chỉ tiếc thiên thần của Đan đã... gãy cánh, rớt xuống trần để ở bên cạnh Đan. Thiên thần đó sẽ bị thương, bị chảy máu như bao người phàm tục khác. Những hoàn cảnh é.o le mà Đan trải nghiệm qua, hạnh phúc chỉ là 1/10000 của sự đau khổ, sợ hãi.

Nếu Kiệt hay Jung Min tiếp tục hành động thiếu thận trọng, Đan sẽ mất người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Đan bồn chồn như ngồi trên đống lửa, 2 tay cô khẽ đan chặt vào nhau, run rẩy.

KẸT.

Tiếng đẩy cửa vang lên, Tùng bước vào CLB kịch.

+ Anh đi đâu thế Tùng? *Hương hỏi*

Tùng không nói gì, thở dài não nề. Hắn bước lại gần nhóm Kiệt, 2 cái nhìn giao nhau, Kiệt và Tùng toát ra cảm giác đối nghịch, thù địch.

+ Gì? *Kiệt nói độc 1 từ để đáp lại việc Tùng đứng chắn trước mặt hắn*

Tùng cầm chiếc kìm nhỏ cắt kim loại cùng chiếc tua-vít tháo ốc đặt lên bàn trước mặt Kiệt.

+ Có người đã cắt dây treo, tháo ốc để chiếc đèn chùm rơi xuống.

+ Hả????? *đổ xô lại xem*

+ Anh kiếm những thứ này ở đâu? *Hương cầm chiếc kìm, xem xét cẩn thận*

+ Tôi dọn sân khấu với mấy người khác, phát hiện chiếc kìm rơi trong chùm đèn. Vừa nãy Trung cũng thử kiểm tra chỗ mắc dây treo đèn, đoạn dây có nhiều vết cắt nham nhở nhưng không đứt. Chiếc đèn rơi xuống là vì có người tháo ốc cố định đèn với dây treo.

+ Là sao? *xì xào*

+Nghĩa là chùm đèn rơi xuống có chủ ý. Một người nào đó đã nhân lúc các thành viên tập trung dưới cánh gà để lẻn lên gác trên của sân khấu. Ban đầu kẻ đó định dùng kìm cắt kim loại, cắt dây treo đèn. Nhưng quá sức nên không cắt được dây mà chỉ tạo thành những vết cừa hờ thôi. Kế tiếp, hắn đã dùng chiếc tua-vít và tháo ốc trên nóc đèn. Như mọi người thấy, chiếc đèn chùm đã rơi xuống sân khấu và vỡ tan tành *Trung giải thích tỉ mỉ*

+ Ai mà ác ý thế chứ? *Trang hốt hoảng*

+ Ừm. Ngay cả 1 sợi dây kim loại cũng cắt không nổi, nhiều khả năng đây là sức con gái *Trung khẳng định*

Nói tới đây, dù đứa ngu ngơ ngây thơ cũng đoán được. Còn ai ngoài Vân.

+ Cậu thấy chưa hả??? Đáng ra cậu phải để tớ và Ân đánh chết con hồ li *Huyền gầm lên với Đan* Nó nhất quyết hại cậu, cậu sáng mắt ra chưa, nó tìm đủ mọi cách.

Huyền mất hết bình tĩnh, vừa làm dịu Kiệt xong mọi người đã phải làm dịu Huyền. Trong CLB kịch thật nhiều người nóng nảy ==

+ Cô nghĩ hồ li làm à? *Tuấn nói to, chạy lại chỗ Huyền*

+ Mới đây nó lái xe ở ngã tư định đâm chết Đan *Ân tức giận*

Như đổ thêm dầu vào lửa, không khí ồn ào hẳn.

+ Vân?? Bạn gái xinh xắn thường đi cùng Kiệt đấy á?

+ Có chắc không? Tôi thấy bạn ấy hiền lành mà.

+ Nói cho mà biết. Gần 1 tháng nay nó tìm cách hại Đan rồi, chẳng phải mới hôm nay mới có dã tâm.

+ Vân đẩy Đan ngã cầu thang, lập web mua chuộc học sinh trong trường, cài lưỡi dao lam trong tập sách vở,...v...v...

+ A. nhắc mới nhớ. Có lần tớ thấy Vân đổ nước lên cặp sách của Đan. Nhưng Vân bảo nỡ tay...*1 nữ sinh trong CLB kịch kể lại*

+ Vân cũng thường nói xấu Đan với bọn tớ, xin lỗi Đan nha... *mấy nữ sinh khác thật thà thí nhận*

Hết người này đến người kia kể nể tội lỗi của Vân, Trung chẳng biết có nên vào hùa cùng Chi và Tuấn đả đảo Vân không ++ Tùng nhăn nhó khó chịu, không ngừng lẩm bẩm 1 mình:

+ Cô ta không hề nói với mình, mình ghét việc vượt mặt như vậy. Ghừ.

Mặc kệ đám người đang nhốn nháo, Đan vẫn ngồi im trên ghế, Kiệt cũng vậy.

Kiệt đang rất bàng hoàng trước những sự thật về Vân, Vân làm nhiều chuyện hại Đan, thế mà Kiệt hỏi Vân cứ cãi bay biến. Vân lại nói dối Kiệt, hơn nữa còn nói dối những vấn đề mà Kiệt - muốn - biết - sự - thật.

Bực mình, Kiệt đứng dậy bỏ ra ngoài, cố gắng cho qua những lời nói nham nham của đám người. Đan đứng dậy đi theo Kiệt, Huyền - Ân - Hương còn đang mải “tuyên truyền”.

Vừa mở cửa ra, những âm thanh huyên náo của lễ hội xập xình làm Đan muốn nổ tung đầu. Đèn hành lang tắt hết, ánh sáng duy nhất phát ra từ tiền sảnh sân khấu ở tầng một.

“Kiệt đâu, mới vài bước đã mất dấu hắn”.

Đan chạy khắp hành lang tìm kiếm Kiệt, chút ánh sáng mập mờ ẩn hiện càng khó khăn cho Đan. Kiệt đã đi xuống tới chân cầu thang.

+ KIỆT !

Tiếng gọi của Đan hòa lẫn với hàng trăm thứ âm thanh to nhỏ xung quanh. Kiệt vẫn bước đi, dường như hắn bước nhanh hơn trước.

+ Này anh điếc hả???????????

Khi cách Kiệt chưa đầy 3 bước chân, Kiệt đột ngột xoay người, đẩy mạnh Đan vào góc chân cầu thang.

+ Muốn nói cho tôi nghe về Vân phải không? Thôi ngay đi trước khi tôi cho cô 1 trận *Kiệt nheo mày lườm Đan*

Cái bóng cao lớn của Kiệt đổ sụp che hết tầm mắt Đan, ngó trái ngó phải cũng không thoát khỏi Kiệt.

+ Tôi chỉ muốn hỏi về việc anh nghi ngờ Vân....đã có tiến triển gì chưa? *khóc*

Kiệt thả tay xuống và thở dài, cứ nghĩ Đan cũng sẽ nói đủ điều xấu xa về Vân cho hắn. Riêng đám người trong CLB kịch đã khiến Kiệt hết sức mệt mỏi.

+ Chẳng tiến triển gì cả. Haizzz *Kiệt vò đầu*

+ Sao thế? *Đan lừ mắt* Không tiến triển vì anh không tìm hiểu hay vì anh không muốn tìm hiểu?

+ Yaaaaaaaaaaa *quát to*

+ À. Không có gì, coi như chưa nói.

+ Cô gọi tôi lại chỉ để nói vậy thôi à?!!

Kiệt ngồi xuống 1 bậc thang, tay chống cằm, băn khoăn điều gì đó. Đan ngồi xuống cạnh Kiệt và nhìn hắn. Kiệt không hề ý thức Đan đang ngồi bên cạnh, nhìn Kiệt trầm ngâm, Đan cũng trầm ngâm theo.

“Kiệt đang nghĩ gì nhỉ? Luôn là 1 kẻ khó dò”.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng gục đầu xuống 2 tay, Đan tròn mắt.

+ Ngủ gật hả? Về nhà mà ngủ.

+ Sao cô còn ở đây?????? *Kiệt ngạc nhiên*

+...............Nhìn anh mệt mỏi quá. Đang nghĩ về Vân sao?

Một cái nhướn mày dành cho Đan, Kiệt cười nhẹ, những lời nói mang tính “cố gắng chia sẻ” của Đan làm tâm trạng hắn dịu lại.

+ Đoán đúng rồi đấy.

Đan chẹp miệng quay đi, không lẽ Đan lại đánh Kiệt vì Kiệt nhắc tới Vân liên tục trước mặt Đan.

+ Anh yêu Vân ở điểm nào?

+ Không rõ, yêu thì cần phải có lý do à.

+ Có chứ. Nếu không có lý do, chắc chắn đó là tình yêu hời hợt.

+.......Thế cô có lý do không??

+ *chớp mắt* Tôi yêu Jung Min vì tính cách thích quan tâm và bảo vệ những người xung quanh.

Kiệt lại trầm ngâm, ánh mắt hắn buồn bã hơn trước.

+Lúc bị mất trí nhớ, tôi tuyệt vời đến thế cơ à. Không ngờ còn có... bồ bên ngoài *cười đau khổ, liếc mắt thăm dò*

Đan nóng cả người, dám nói thế, dám bảo Đan là bồ nhí?? Thế con mụ Vân là “vợ cả” phải không????

“Nhịn !! Nhịn !! Mình làm được mà, cái thằng chết tiệt này”.

+ Anh là đồ con heo !!!!

+CÁI GÌ???

Tâm bảo nhịn nhưng mồm thì không nhịn, thành ra Đan buột miệng 1 câu mắng mỏ, đủ để làm Kiệt nhảy dựng lên.

+ Cô muốn chết hả?? *Kiệt kéo tai Đan mà hét to làm cô kêu ầm ĩ*

+ Tôi nói không đúng hả. Anh luôn phủ nhận những khuyết điểm của Vân.Tôi thấy anh là đồ đầu heo mê muội.

+ Cô!!!!!!!!!

Kiệt tức giận cốc mạnh vào đầu Đan. Hai đứa giằng co nhau, dù rất cố gắng nhưng Đan vẫn bị Kiệt cốc thêm mấy cái.

Huyền và Ân ngó nghiêng khắp hành lang, bắt gặp Đan và Kiệt đang ngồi dưới chân cầu thang.

+ Kiệt !! *Ân nhẫn tâm phá hỏng bầu không khí của 2 người*

Đan và Kiệt ngước mắt lên, Ân và Huyền bước nhanh xuống chỗ Kiệt. Đan hơi bất ngờ, Kiệt trầm xuống trước thái độ căng thăng của bạn thân Đan.

+ Tôi có chuyện muốn nói với anh *Huyền nghiêm mặt*

+ Chuyện gì thế??? *Đan vội đứng dậy*

+ Nói đi, tôi vẫn đang nghe.

Kiệt nhẹ nhàng phủi quần đứng dậy, chờ đợi. Huyền và Ân nhìn nhau do dự rồi nhìn Đan.

+ Ê !! Chuyện gì mà nhìn tớ?????? *Đan hốt hoảng*

+ Kiệt này, chuyện bọn tôi nói đến xảy ra lâu rồi. Anh không biết đâu vì lúc đấy anh đang mất trí nhớ, là 1 người khác.

Đan vội nhìn phản ứng của Kiệt.

+ Ừ.... Tôi hiểu.

Huyền - Ân tròn mắt, kéo tay Đan lại gần, nói nhỏ:

+ Kiệt biết việc hắn mất trí nhớ à?

Đan gật đầu, bấu chặt tay Huyền với 2 mắt sáng long lanh.

+ Chuyện gì??????????? Hay thôi đừng nói nữa ........ *năn nỉ*

+ Ax, cậu biết bọn tớ nói chuyện gì mà “thôi đừng nói nữa”.

+ Thì...

+ Được rồi. Đứng sang bên *Ân đẩy Đan, hùng hổ đứng trước mặt Kiệt*

+ Chuyện này liên qua đến hồ li, anh nhất định phải biết.

+ Nói đi.

Huền - Ân hít 1 hơi để lấy tinh thần, giống như chuẩn bị cho 1 buổi thuyết trình mang tính lịch sử.

+ Nếu anh ở bên Vân thì tránh xa Đan, nếu anh ở bên Đan thì phải từ bỏ Vân. Tôi biết anh chưa thể nhớ lại ngay nhưng chúng tôi sẽ kể, để anh hiểu thôi.

+ Anh từng ở nhờ nhà Đan 1 tháng, vào tối thứ 6 hôm đó anh đã ra bờ sông gần bìa rừng cùng Đan. Có một tốp 3 đứa đã theo đuôi anh: 1 thằng con trai đi môtô

và 2 đứa con gái đi ô tô *Huyền kể cẩn thận từng chi tiết* Anh đã bị thằng con trai đánh mạnh vào đầu bằng một thanh gỗ - nguyên nhân làm anh hôn mê trong bệnh viện 1 tháng. Sau này, tôi và Ân có thử tìm hiểu tung tích 3 đứa đó...

+ Khoan đã *Kiệt chen ngang* Ý cô là tôi bị đánh lén?

Ân gật đầu lia lịa, Huyền kể tiếp.

+ Tầm giờ đó có 2 thợ ảnh đi săn ảnh đom đóm, nhìn thấy chiếc xe hồng mui trần đi vào khu rừng. Họ còn vô tình chụp được ảnh có biển số xe của chiếc môtô và chiếc ô tô khi chúng dừng ở gần thượng nguồn con sông. Ân đã chụp lại tấm đó vào điện thoại *lục túi xách của Ân lôi ra điện thoại*

+ Đưa tôi xem !!

Kiệt giật nhanh điện thoại của Ân và tìm kiếm bức ảnh. Ân không nói năng gì.

+ Chúng tôi biết anh khó chấp nhận việc này, nhưng sự thật là sự thật. Vân cũng đi chiếc xe màu hồng y hệt trong ảnh, biển số xe thì.... chắc tôi không cần kể rõ.

Đan lo lắng nhìn Kiệt, cái này có gọi là “sự đáng sợ khi phát hiện người yêu từng hại mình” không nhỉ.

+ Chẳng có gì chứng minh Vân ngồi trên chiếc xe cả *Kiệt lớn tiếng*

+ Nhưng Vân có liên quan, điều đó là chắc chắn !!!

Kiệt bóp chặt điện thoại của Ân, tưởng chừng còn nghe thấy những âm thanh lạch cạch nứt gãy. Ân xót của mà không dám ho he.

+ Tôi sẽ tìm hiểu việc này *Kiệt nhìn Ân cau có, hắn bắt đầu gửi bức ảnh từ máy của Ân sang máy hắn*

+ Tóm lại anh vẫn không tin chúng tôi à? Bao giờ anh có kết quả chứng minh “Vân không liên quan”? *Huyền thách thức*

+ Không cần khích tôi. Hừ.

Kiệt thả chiếc điện thoại vào túi quần và đi thẳng.

+ KIỆT *Ân hét to* Anh cũng nên tìm hiểu việc anh hôn mê có tác động thế nào tới Đan nhé. Nó không đơn thuần như anh tưởng đâu, cố gắng tìm hiểu cả việc anh tới khu rừng làm gì... Và...v...v..

BỤP ~ Ân bị Đan thụi vào bụng.

+ Đừng lảm nhảm nữa, để hắn được yên.

+ Cậu không cần lo cho hắn. Từ hồi hắn đánh cậu ở bệnh viện T.A, bọn tớ đã không cò chút cảm tình nào với hắn. Nên để hắn nếm trải cảm giác tội lỗi vì cậu, bị hồ li tinh phản bội *Huyền cười nham hiểm*

+ Không phải thế đâu... *Đan xị mặt* Không cần các cậu nói thì Kiệt đã nghi ngờ Vân rồi.

Đan lủi thủi bỏ vào CLB kịch, định bụng ngồi với Trang 1 lúc, chờ lễ hội bế mạc thì về.

Ba gã bạn thân của Kiệt chạy vội ra ngoài, xô vào Đan.

+ Ấy, xin lỗi Đan. Bọn tôi có việc gấp phải làm ngay *Trung nói gấp gáp*

Thế rồi 3 gã lao xuống cầu thang như bị ma đuổi. Chẳng hiểu chuyện gì.....

...............................

+ A lô, Cậu muốn bọn tớ tìm hiểu vụ gì? *Trung chạy ra đường bắt taxi*

+ “Nhận ảnh đi” *Giọng Kiệt từ đầu dây bên kia*

Một bức ảnh được gửi tới cho Trung - Chi - Tuấn. Đó chính là tấm hình chụp chiếc xe hồng và chiếc xe môtô.

+ Gì đây Kiệt? *cả 3 gã đồng thanh*

+ “Trên bức ảnh có ghi ngày, giờ chụp ảnh. Tìm hiểu xem tối thứ 6 đấy ai đã đi chiếc xe hồng”.

Tuấn căng mắt nhìn, dí sát mặt vào điện thoại.

+ Chẳng phải xe của con bé Vân sao?

Hai gã Trung - Chi quay nhìn Tuấn.

+ ......”Không biết ! Tớ chỉ quan tâm ngày đấy, giờ đấy những ai đã ngồi trên chiếc xe và đến khu rừng”.

+ Yes sir !! *Tuấn hăng hái, đánh hơi thấy sự thú vị*

+ Còn chủ nhân chiếc môtô. Có cần tìm hiểu không?

+ “Tớ sẽ tự làm việc đó”.

+ Sao tự dưng cậu muốn tìm hiểu chiếc xe? *Chi đóng sập cửa taxi*

+ “Lý do khiến tớ hôn mê ở bệnh viện T.A”

Trung - Tuấn - Chi tròn mắt nhìn nhau, 3 chiếc điện thoại xém chút rớt khỏi tay. Kiệt đã biết hắn bị mất trí nhớ 2 tháng ở VN, mà mẹ Kiệt đã nói không thể để Kiệt nhớ lại.

+ Tớ không hiểu.... *Trung nói*

+ Định giấu nữa hả !! Tớ biết việc tớ mất trí nhớ !!! TÌM HIỂU ĐI, NHANH LÊN. CÓ KẾT QUẢ CÀNG SỚM CÀNG TỐT !!!

Tút ~~ tút.

Trung - Tuấn - Chi tròn mắt nhìn nhau tập 2. Lúc này thì 3 chiếc điện thoại đã phải lần lượt rơi xuống sàn xe.

Phương tiện liên lạc của các gã là loại mới nhất của gia đình Chi - tập đoàn điện tử nổi tiếng, có hệ thống liên lạc trực tuyến theo nhóm. Người sáng tạo ra loại điện thoại này là nhokkonkenvil ^^ *cúi chào

Kiệt gọi tài xế riêng đưa xe của mình tới. Một hành động “vô nhân tính” của Kiệt là tống khứ tài xế ra khỏi xe, hắn khởi động máy và bỏ đi luôn (tài xế đành bắt taxi về). Hắn sẽ điều tra về chủ nhân biển số môtô này.

Thật tệ nếu Kiệt biết kẻ đó là ai.

Đêm đó Kiệt phá giấc ngủ của tất cả những người chủ tiệm chuyên đăng kí cho loại môtô trong ảnh. Không ngoài mong đợi, 1 cái tên và địa chỉ tạm trú. Chẳng có lý do gì để Kiệt nhẫn nhịn cho thằng vô danh tiểu tốt kia sống nốt đêm nay.

Chiếc xe đảo chiều lao hết tốc độ 400km/h trên con đường vắng.

Đau đầu, đau đầu và mệt mỏi. Hai tháng mất trí nhớ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Kiệt. Nhìn thấy Đan là hắn cảm giác kì lạ, những câu nói rõ ràng liên quan đến Kiệt mà Kiệt không hiểu. Kiệt không thích phải lật giở kí ức như bắt đầu chiêm nghiệm cuốn sách dày 2000 trang.

Kiệt vừa lạc trong dòng suy nghĩ, vừa nhấn ga mạnh hơn. Mấu chốt là những mắt xích quan trọng, tiêu biểu. Kiệt cần tìm được những mắt xích lớn trong chuỗi kí ức 2 tháng lạ lẫm, từ đó Kiệt sẽ dần hình dung ra mọi thứ.

CẠCH.

Tiếng động nhỏ phát ra từ hàng ghế sau, Kiệt liếc qua chiếc gương, quan sát. Thấp thoáng màu đỏ hơi xỉn của 1 cuốn vở cũ. Sau khi cố nghĩ lại xem mình đã nhìn thấy cuốn vở ở đâu, Kiệt đạp thắng “kít” 1 tiếng đột ngột ngay ở tim con đường lớn. Hắn nhoài người lại và nhặt cuốn vở lên.

+ Nhật kí của con nhỏ kia. Quên mất, hôm đấy mình đã ném vào xe mà không lấy ra. Ơ. Vậy là gần 1 tuần thằng tài xế không dọn dẹp chiếc xe sao. Ghừ. Ta phải đuổi việc thằng lười này.

Hai tấm ảnh vẫn còn kẹp trong cuốn Nhật kí. Giờ thì Kiệt có thể phân biệt được:

+ Đây là ... Jung Min *Giơ tấm ảnh chụp riêng lên, cười nhạo báng* Còn đây là... con nhỏ khùng và Jung Min *giơ tấm ảnh 2 người chụp ở khu vui chơi lên* Ôi. Kinh khủng. Sao lúc đấy mình có thể chụp ảnh mà không vuốt gel được nhỉ??!! Cái thứ gì mình khoác trên người thế này??? *không phải thời điểm để phê bình thẩn mỹ đâu Kiệt ạ*

Khi đã hết lời nhạo báng chính mình (trong quá khứ), Kiệt mới chịu nhét tạm 2 tấm ảnh vào túi áo, cầm cuốn nhật kí và đọc. Ngay trang đầu tiên là tựa đề rất nắn nót ngay ngắn:

«Nhà có thằng đầu óc lẩm cẩm ở chung >< Vĩnh biệt cuộc đời tươi đẹp !!! »

+ Nhật kí kiểu gì thế???

«Ta sẽ miêu tả thằng đó: mặt dài như con ngựa, 2 mắt tí-hí-mắt-lươn, răng to mà cứ thích nhe ra cười, đầu tóc bù xù như tổ quạ, nhuộm đỏ như quả bí ngô..@#$$#...^&%$............»

+ Sao? Trên đời có đứa quái vật như thế à !! *Kiệt gãi đầu tưởng tượng*

«Ta đã rất thông minh khi nghĩ cho hắn 1 cái tên đẹp, từ nay gã con trai đầu óc lẩm cẩm tên là JUNG MIN»

Chữ Jung Min đập thẳng vào mắt Kiệt. Vậy ra, thằng đầu óc lẩm cẩm, nhìn như yêu quái mà Đan miêu tả là... là....

+ TRẦN ĐAN. Cô-tới-số-rồi !!! *nắm chặt cuốn nhật kí, run run* Một hotboy ngời ngời như tôi, cô dám... cô dám... *nghẹn vì shock* Đồ không có mắt, có mắt như mù. Hừ Hừ.

Kiệt được phen phũ phàng, hắn lật những trang sau 1 cách thô bạo.

+ Gì hả? Rửa bát? Giặt chăn gối? Lau nhà? Lại còn cắm hoa? Dọn bàn ăn tối? YAAAA... Jung Min !!! Mày là thằng ngu !! Sao mày có thể để con khùng biến mày thành thằng osin haaaaaa?? NGUUU *hiện hình thành khủng long bạo chúa*

Kiệt giật từng trang nhật kí lướt qua nhanh như vũ bão (!!!). Một trang nhật kí nhòe màu mực vì nước mắt hiện ra. Cơn giận của Kiệt tụt xuống mức 0, thay vào đó là sững sờ.

Kiệt lại ra sức lật giở những trang trước đấy, hòng đọc được nguyên nhân dẫn tới trang nhật kí đẫm nước mắt của Đan (đúng là điên khôn xiết).

Câu chuyện xảy ra ở khu rừng, bên bờ sông chắc không làm Kiệt quá ngạc nhiên, hắn đã nghe nhiều lần. Nhưng nếu hắn có thêm 1 tấm ghép về quãng thời gian sống chung nhà với Đan, 1 tấm ghép những lời hắn từng hứa và 1 tấm ghép vì sao hắn cùng Đan ra khu rừng.

Lắp ghép lại với nhau.

Một hồi ức được xây dựng khá đầy đủ.

Vừa đọc hắn vừa trở lại cảnh tượng khi Đan đưa Jung Min vào bệnh viện.

Một thằng con trai nằm mê man trên chiếc giường cấp cứu, máu không ngừng loang nổ tấm ga trắng tinh.

Đi bên cạnh chiếc giường là cô bé mặc bộ váy ngắn màu hồng phấn nhưng khuôn mặt của cô ấy đầm đìa nước mắt, gọi tên Jung Min trong hoảng loạn, đau thương.

Người tên con trai, người cô bé, 2 bàn tay đang nắm chặt, tất cả đều lẫn với màu đỏ - màu của máu.

Chiếc xe của Kiệt ở chính giữa tim đường, ánh đèn chuyển động cùng những tán cây. Cơn gió nhẹ xào xạc trên đầu từng cành lá, mang đến dư vị đau thương phảng phất. Mưa. Những hạt mưa lộp độp lạnh lùng, có lẽ nào ông trời buồn bã cho sự thật xót xa, sự ngỡ ngàng muộn màng của ai đó...

Gió, mưa, bóng đêm bao trùm không gian.

Kiệt ngồi lặng lẽ để nỗi buồn gặm nhấm cơ thể. Đan lo lắng nhìn màn mưa mịt mù ngoài trời.

“Tại sao cô lại phải chịu những điều đó

Tại sao cô lại âm thầm chờ tôi tự tìm lại

Tại sao cô muốn đến bên tôi nhưng không chịu bước đi

Và....

Tại sao cô lại yêu một người như tôi?”

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status