Nếu Một Ngày Anh Hỏi... Em Là Ai?

Chương 47

/100


+ Hương ! Lát cho thằng này ngủ ở chuồng heo (nhà có nuôi heo đâu, bới đâu ra chuồng?)

+ *lườm* Đêm nay tao muốn ngủ vs mày ! Vào chuồng heo vs tao nhé Khang ! *chu mỏ*

Hương cố nuốt miếng mì, nhắm mắt làm ngơ. Chi và Khang lại bắt đầu vũ điệu lung tung của mấy sợi mì. Rõ khổ. Sao lại ghét nhau thế nhỉ.

Đến giờ đi ngủ, Hương kéo cả hai lên tầng:

Phòng ngủ của Khang, mọi đồ đạc như chăn, gối, ga, đệm… đều đang được Hương dọn dẹp quẳng ra phòng khách.

+ Hươnggggg……..? Em định đuổi anh trai ra phòng khách để giành phòng cho thằng đấy thật sao *Khóc lóc rỉ rê*

+ Chỉ một đêm thui, anh hãy hy sinh đi, cứ coi như vì đưa em gái xúi quẩy này *chắp tay van xin*

+ Thằng Chi có thể ngủ dưới phòng khách! *Khang hét*

+ Hắn là “thiếu gia” từ lúc lọt lòng đã chăn bông nệm thú, hắn sẽ mất ngủ nếu nằm ghế salon *Hương thì thầm*

+ Thế anh cũng sẽ mất ngủ ! Kệ hắn đi ! *kéo áo Hương, tỏ vẻ đáng thương*

+ Nhưng mà hắn đòi vào phòng em ngủ !!! Kệ sao được mà kệ ! Anh để đứa em gái “nai vàng ngơ ngác” này ngủ vs 1 thằng lạ mặt àk?????? *đẩy Khang ra khỏi phòng và đóng sập cửa*

+ Hương…. Hương ơy… hu hu… Phòng của anh cơ mà *đập cửa ăn vạ*

+ *per, coi như tiếng mèo kêu*

Hương mở tủ, lôi ra bộ chăn nệm mới tinh, trải gọn gàng cho Chi. Chi hiển nhiên đi ngắm nghía phòng Khang, như thể việc Hương đang làm cho hắn là việc tất yếu. Chi ngồi xuống bàn làm việc của Khang, bắt gặp những khung ảnh nhỏ được treo chằng chịt trên tường. Hắn thích thú gỡ tấm to nhất xuống và giơ lên trước mặt Hương.

+ “Đôi vợ chồng ngốc” cô nói đây hả?

Nhìn thấy tấm ảnh trên tay Chi, Hương biến sắc, làm rơi cả chồng chăn gối. Hương thẫn thờ nhìn tấm ảnh hồi lâu.

+…… Bức này là sinh nhật Khang năm 17 tuổi, có lẽ đây là bức ảnh cuối cùng gia đình tôi còn đủ 4 người…*buồn bã*

Chi lúng túng, vội để bức ảnh vào vị trí.

+ Xin lỗi. Vô ý rồi *cười ăn năn*

+ Không sao.

Hương lại nhặt chăn lên và hoàn thành nốt công việc. Chi đưa mắt liếc tất cả ảnh của Khang, rồi thì, hắn lại dừng mắt ở 1 tấm ảnh khác sau khi đắn đo chắc chắn tấm ảnh này không gợi kỉ niệm buồn cho Hương hắn mới hỏi.

+ Cái này? Thằng ngố nhà cô quen Quán Quân karatedo hả? Sao lại mượn Cúp người ta chụp ảnh. Làm tôi cứ tưởng hắn Vô Địch thật ! Haha. *cười đểu*

+ Đâu? *ngó nghiêng* Àk. hắn đúng là Vô Địch karatedo năm đó mà. Cúp của Khang đấy, sao anh lại bảo hắn mượn Cúp người khác chụp ảnh *cười nghiêng ngả*

Chi tròn mắt nhìn Hương, shock cực độ. Có nằm mơ Chi cũng không tưởng tượng được Khang là Quán Quân karatedo quốc gia.

+ Nhìn hắn thế mà Quán Quân karatedo???????!!!

+ Haizzzz, Khang tỏ ra ngố thôi chứ xét ra chẳng ngố tý nào. Xong rồi, anh vào mà ngủ.

+ ơ. Nhưng hắn đích thị ngố và rất dễ bắt nạt… *Chi rùng mình, cố biện minh cho việc đã chọc tức Khang*

+ Khang ý, năm hắn học lớp 12, tôi học lớp 8, hắn đã 1 mình vào trường tôi, đập te tua phân nửa lớp học vì tụi nó dám giễu tôi…có ba mẹ ngốc ! *Hương cười khúc khích*

Chi nuốt nước bọt, nín thinh, hồi tưởng lại những hành động của mình vs Khang từ lúc Chi bước vào nhà. Thật tạ ơn trời vì Khang chưa cho Chi ngủ tạm đêm nay trong Bệnh viện. Nếu sáng mai gặp Khang, có lẽ Chi sẽ phải lễ phép hơn.

+ Anh cũng thấy hắn ngố phải không? Bản chất của hắn rất tốt, hiếm con trai được như Khang lắm. Hì.

+ Ừkm… xem chừng hắn rất yêu quý em gái.

Hương cười thật tươi, đáp lại Chi bằng giọng đầy tự hào.

+ Tôi cũng yêu quý Khang vô cùng, tôi hạnh phúc khi có Khang làm anh trai ! Khang luôn luôn bảo vệ, che chở cho tôi, ngay cả khi ba mẹ bỏ đi, anh ấy vẫn kiên cường làm thêm kiếm tiền để tôi đi học tiếp. Không hiểu Khang nghĩ cho tôi nhiều như thế nhưng ai sẽ nghĩ cho hắn. Chẳng ai bảo vệ che chở cho Khang. Thật quá ngố khi chấp nhận hy sinh mà không cần nhận lại…

Vậy là Hương rất tôn thờ và yêu quý anh trai, không như những gì Hương thể hiện bên ngoài. Một gia đình chỉ có 2 anh em nhưng những tình cảm họ giành cho nhau thật đáng quý. Tại sao Chi lại không thể hiểu được tình cảm đó, Đối vs Chi mà xét: nó qúa mơ hồ.

Chi vừa bực bội vừa bất lực, sau này liệu có ai có thể cho hắn hiểu về tình cảm mơ hồ đó không? Chi thở dài loạng choạng tiến về giường, hắn thả phịch cơ thể xuống như 1 loài sinh vật chưa hề có khung xương.

+ Haizzz. Cô muốn biết chúng tôi thân vs gã Kiệt như thế nào không? *Chi cười mỉm quay nhìn Hương*

+ “Chúng tôi”??? Gồm anh – Trung – Tuấn hả?

+ Ừk.

+ Một lũ nhà giàu hám vui, chơi thân vs nhau không phải bình thường quá àk? *Hương hậm hực*

+ Này nhá. Đừng có mà phán bừa !

+ Có gì vĩ đại lắm sao??? *hí hửng ngồi xích lại gần Chi*

Chi trở mình nằm quay lưng vs Hương, bằng cái ngưỡng giọng trầm nhất, Chi kể lại chuyện mà đến giờ hắn vẫn nhớ như in.

+…. Chúng tôi đến vs Kiệt chẳng phải vì cùng giới giàu có, cũng chẳng phải vì hợp cạ hay hợp gu. Đơn giản chỉ vì 1 lời đề nghị của Kiệt.

+ Đề nghị ákkk?

+ Một đề nghị mà Kiệt biết chắc chắn chúng tôi không thể từ chối.

+ Úi ! Tầm cỡ nhỉ. Là gì thế? *háo hức*

+ ….Kiệt muốn…. trở thành người thân của chúng tôi.

Hương quá bất ngờ về câu trả lời của Chi, Hương liếc mắt lên trần nhà, gãi gãi cằm rồi lại liếc mắt khắp phòng, gãi gãi đầu. Dù suy nghĩ rất kỹ nhưng Hương không thể lý giải nguyên nhân khiến các gã chịu chơi thân vs Kiệt thúi tha – xấu xa.

Chi nhìn phản ứng của Hương mà ôm bụng cười vật vã trên giường.

+ Người bình thường không hiểu ý nghĩa của lời đề nghị đâu *Chi nói xong lại cười tiếp*

+ Ax. Sao quái đản vậy? Các anh lập dị hả?

+…….. Sắp ! nếu Kiệt không xuất hiện thì có lẽ chúng tôi cũng thành kẻ lập dị rồi.

Chi phóng tầm mắt ra cửa sổ, suy tư. Đột ngột đầu Hương chắn ngang. Chi chớp chớp mắt.

+ Anh nói rõ đi.

Chi nhổm dậy, 2 bàn tay đan vào nhau, mí mắt khép nhẹ.

+ Tôi, Trung, Tuấn đều là con trai của những gia đình giàu có quyền thế, không giỏi lĩnh vực này thì cũng xuất săc lĩnh vực khác. Nhưng đều có 1 điểm chung, không thể chối cãi…. *ngập ngừng* Chúng tôi không hiểu gì về tình cảm giữa người vs người. Bề ngoài thì đúng là hình dáng con người đấy, nhưng bên trong chẳng hơn kém 1 cục đá lạnh tanh vô cảm.

+…….. Anh… anh đùa tôi hả Chi *kinh ngạc*

+ Để tôi trích dẫn từ những việc cơ bản trong quá khứ nhé: Trung có IQ 300 ~ sự thực thì mẹ hắn đã bỏ hắn ở nhà vì mấy cái hợp đồng béo bở. Trung mới chỉ sinh được 2 tuần, sữa hắn uống là sữa được đặt mua ở nước ngoài cơ đấy. Không rẻ, nhưng không đáng cho những gì Trung phải đánh đổi ! Tuấn ~ trông thì yêu đời nhưng rõ ràng hắn đã từng mắc bệnh tự kỷ suốt 9 năm cấp I, II chỉ vì ba mẹ hắn tối ngày đi làm, Tuấn bị nhốt kín trong nhà vs ông gia sư già và đoàn người giúp việc. Mười tuổi đầu mà Tuấn còn chưa biết trường học hay đường sá là như thế nào. Còn có thể kể đến hơn 15 năm 2 gã đó phải đón giao thừa, giáng sinh, sinh nhật… 1 mình !

Từng lời của Chi đều khiến Hương phải bàng hoàng xót xa. Sự thật về “những kẻ đầy đủ mọi thứ trong tay” lại là…”trống rỗng không có gì”. Quá đáng thương, lúc mà những đứa trẻ khác đang được bao bọc và chăm sóc bên ba mẹ thì Trung và Tuấn lại chỉ lén đứng nhìn, thầm ấp ủ khát khao gần gũi vs con người nhưng xa vời vs 2 gã. Mới chỉ là những đứa trẻ, sao ba mẹ của họ lại có thể tàn nhẫn và vô tâm đến vậy? Kiếm nhiều tiền để làm gì, lúc chết có mang đi được không? Kết quả chỉ là tạo ra trên đời những Viên ngọc sứt mẻ chẳng thể hàn gắn.

Một ý nghĩ khẽ vụt qua đầu Hương khi Hương nhận ra ánh mắt Chi nhìn cô, hắn nở một nụ cười chua chát. Cả 2 im lặng, Hương mấp máy môi nhưng rồi vẫn chẳng biết nói gì.

+ Vậy là cô biết quá khứ của chúng tôi rồi đấy.

+ Thế… anh và Kiệt… cũng tương tự phải không? Những thiệt thòi từ bé?

+ Ừk. Tôi hơn bọn nó chút xíu, nhà tôi là Tập đoàn Điện tử. Nếu ở một mình có thể…. chơi game. Tồi tệ nhất chíng là Kiệt, hắn……


/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status