Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu

Chương 3.3

/46


Trước biệt thự nhà họ Thần, chỉ có một mình Thần Tinh đứng đó.

Quay người đi vào tòa biệt thự, mà Phùng trước kia thích xét nét mẹ cô liền bước ra “Nhị tiểu thư, cuối cùng cô đã về rồi. Phòng của cô đã được chuẩn bị, xin hãy đi theo tôi.”

Lời nói không còn sự bất kính trước kia, thay vào đó là sự nhất mực tôn trọng, niềm nở.

Cô hít một hơi thở sâu, bước vào trong biệt thự, sắc đêm mơ màng, nếu Lăng Điền đến gặp cũng chẳng muốn, vậy thì trong buổi họp báo ngày mai, cô phải chiến đấu oanh liệt một trận.

Cô cũng sẽ không cầu xin để được gặp anh.

Cho dù có phải hỏi rõ một vài chuyện, cũng quyết không xây dựng trên cái giá

của sự cầu cạnh.

Sáng sớm hôm sau, Thần Tinh thức dậy rất sớm, bước vào tập đoàn Thần Thị, chuẩn bị kĩ càng cho buổi họp báo.

Lúc chín giờ kém mười lăm, Vương Đại Vy đột nhiên chạy vào “Nhị tiểu thư, trợ lý của Lăng tổng, Nghiêm Khả nói muốn gặp cô.”

“Nói với cô ấy, tôi chẳng có chuyện gì để nói với cô ấy cả.”

“Nhị tiểu thư, chỉ nói vậy thôi sao?”

“Đúng thế.”

Vương Đại Vy tỏ ra khó xử “Thế nhưng Nghiêm Khả là trợ lý đặc biệt của Lăng tổng, đứng từ góc nào đó thì ý kiến của cô ấy cũng đồng nghĩa với ý của Lăng tổng.”

“Cứ nói như vậy đi.”

“Được thôi, nhị tiểu thư.”

Mười phút sau, di động của Thần Tinh vang lên, Thần Tinh nhấc máy, đầu kia truyền lại giọng nói của Nghiêm Khả “Phu nhân, cô không gặp tôi là một hành động không sáng suốt.”

“Hả? Vậy thì chuyện Lăng Điền thu mua Thần Thị là một hành động sáng suốt sao?”

“Phu nhân, cô mở cuộc họp báo lúc này không mang lại bất cứ lợi ích nào cho Thần Thị, hiện nay, chỉ có Lăng Thị thu mua lại Thần Thị thì Thần Thị mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn lần này, xin phu nhân hãy sáng suốt suy nghĩ.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, trợ lý Nghiêm, thế nhưng đối với chuyện của Thần Thị, tôi nghĩ tôi vẫn có quyền làm chủ.”

“Phu nhân, tôi biết cô đang tức giận vì Lăng tổng không gặp cô, thế nhưng xảy ra một chuyện lớn như vậy, Lăng tổng hoàn toàn không còn tâm trạng gặp cô, mong cô hãy thông cảm.”

“Đúng thế, tôi có thể thông cảm, thế nhưng ai có thể hiểu cho tâm trạng của tôi khi phải đối diện với việc bố tôi bị bức ép đến chết, tập đoàn của gia đình lại sắp bị người khác thâu tóm?”

“Phu nhân, đứng ở góc độ công việc, tôi vẫn hy vọng cô đừng cố chấp như vậy, đợi qua khoảng thời gian nữa, ông chủ sẽ quên đi những việc mà cô đã làm, đến lúc đó, cô vẫn có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân của hai người.”

“Tôi biết được mình đang làm gì, tôi cũng hiểu có nhiều thứ đáng để níu kéo, có nhiều thứ lại không cần thiết. Nếu cô chỉ muốn nói những lời này, không còn chuyện nào khác, vậy thì tôi xin phép cúp máy.”

“Phu nhân, nếu cô đã cố chấp như vậy, tôi cũng không còn bất cứ biện pháp nào khác. Có điều, xin cô hãy nhớ rằng hiện nay cô vẫn còn là Lăng phu nhân.”

“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.” Thần Tinh dập máy, khoảnh khắc đồng thời phát hiện ra bàn tay của mình đang run rẩy.

“Nhị tiểu thư…” Vương Đại Vy xuất hiện ngoài cửa phòng làm việc nói “Cuộc họp báo sắp bắt đầu rồi.”

“Được, tôi sẽ xuống ngay.”

Thần Tinh lại gọi một cuộc điện thoại, tiếp đó, đi theo Vương Đại Vy xuống phòng hội nghị đa năng.

Cũng chính trong cuộc họp báo này, cô đã công bố một quyết định quan trọng.

Quyết định này đương nhiên sẽ được đăng tin với tốc độ nhanh nhất, khiến Lăng Điền có thể nhìn thấy được tiêu đề bài báo cỡ lớn ở trang nhất tờ tin tức ngay tối nay, giống như khi anh đăng thông cáo sẽ thu mua Thần Thị, chỉ có điều cách nhay một ngày. Trong thông cáo báo chí Thần Thị tuyên bố hợp tác với tập đoàn Thái Hưng, tập đoàn Thái Hưng đầu tư vốn vào Thần Thị, đồng thời tiến hành điều tra toàn diện sự cố công trường nghiêm trọng trước đó, và bắt tay vào công tác bồi thường thiệt hại.

Lăng Điền nhếch miệng lên đầy hoàn mỹ, đẩy tờ báo sang một bên, Nghiêm Khả đứng gần đó, nói “Lăng tổng, có lẽ phu nhân đã bị mê hoặc trước những lời ngon ngọt của Vũ Văn Linh mà thôi.”

“Hưm, mê hoặc, hay là đã có chuẩn bị từ trước?”

“Nhìn phu nhân không giống như người hiểu rõ về thương trường.”

“Nhìn càng không giống, thì lại càng có khả năng mưu cao kế hiểm.”

“Vậy Lăng tổng, hiện nay chúng ta nên làm gì? Chuyện về Thần Thị, nhất định phải có một giao phó rõ ràng trong cuộc họp cổ đông. Nếu đã không thể thu mua được Thần Thị, chúng ta phải làm sao mới có thể khiến các cổ đông hài lòng?”

“Cô ra ngoài chuẩn bị cho hội nghị ngày mai trước đi.”

“Dạ thưa Lăng tổng.” Nghiêm Khả nhìn Lăng Điền một hồi, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài phòng làm việc.

Lăng Điền rút một điếu xì gà ra, hai mày nhíu chặt, có thể nghe được bên ngoài truyền vào giọng nói của Nghiêm Khả “Tiểu thư, giờ Lăng tổng đang rất bận, cô không thể vào trong được.”

“Tránh ra.” Giọng nói ngông nghênh của Lăng Nguyên vọng vào.

“Á… tiểu thư.”

Sau tiếng kêu của Nghiêm Khả, Lăng Nguyên bỗng thét lên, bởi Lăng Điền đột ngột mở cửa phòng khiến cả người cô ngã vào trong.

“Anh trai!” Lăng Nguyên nắm chặt lấy vạt áo của Lăng Điền, ổn định lại dáng đứng, đưa lời oán than.

“Anh trai, tại sao anh lại sầm mặt như vậy, thấy cô em xinh đpẹ, đáng yêu lại hoạt bát này mà còn không vui sao?”

Lăng Điền chẳng buồn bận tâm, quay người bước vào phòng làm việc.

Lăng Nguyên bật cười hỉ hả, vẫn túm lấy vạt áo của Lăng Điền “Anh trai, anh yên tâm, tối nay em tới đây không phải vì thiểu tiền, hơn nữa cũng không hề gây họa.”

Cô ghé mặt lại gần nói ra câu này, mới nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lăng Điền vang lên “Có chuyện gì?”

“Anh trai à, chuyện lần đó là do em gây họa, chẳng có liên quan tới chị dâu đâu. Người ta đòi phải bồi thường du thuyền, chị ấy vì an toàn của em nên mới đem chiếc du thuyền của anh đi trao đổi.”

“Anh trai, chẳng qua chỉ là một chiếc du thuyền thôi, em biết anh cũng không phải con người quá nhỏ mọn. Có điều, anh đã mua lại nó với gia gấp đôi, anh trai, anh hào phóng một cách quá đáng đấy.”

“Anh nhắc nhở em rồi, đừng có động vào chiếc du thuyền đó.”

“Ba năm rồi. Chiếc du thuyền này cũng không phải chiếc trước kia,, anh trai, anh đừng có ám ảnh mãi vậy, tốt nhất là nên quên cả đi.” Lăng Nguyên cuối cùng cũng không nhịn thêm được, quyết định đi thẳng vào vẫn đề.

Cô thực sự không muốn nhìn thấy người anh trai duy nhất của mình lún sâu trong đám bùn quá khứ, cho nên mới nghĩ ra cách này. Bản thân cô còn nghĩ, trong lòng anh trai, cô chẳng hề sánh được với người con gái đã chết kia.

“Đi ra.”

“Lại bắt em đi, mỗi lần nói đến cô ấy, anh đều đuổi em đi! Em là em gái của anh còn không quan trọng bằng một người ngoài sao?” Lăng Nguyên thét toáng lên, nước mắt long lanh chỉ trực trào xuống “Anh trai, anh tỉnh táo lại đi, ba năm trước, lúc du thuyền phát nổ, cô ấy đã chết rồi. Bây giờ người có tên Vu Vãn Lai đó hoàn toàn không phải cô ấy. Lẽ nào anh muốn vì người con gái có khuôn mắt giống cô ấy mà ly hôn với chị dâu sao?”

“Chuyện của anh không cần em quan tâm.”

“Vậy chuyện của em, sau này anh cũng đừng có quản!” Lăng Nguyên giơ tay gạt nước mắt, tức khí đùng đùng.

Lăng Nguyên tiến lại gần Lăng Điền, lại nói, nhưng thanh âm như thể cầu xin “Anh trai, con người chị dâu thực sự rất tốt, ít nhất còn tốt hơn cái cô Vu Vãn Lai không rõ lai lịch kia. Tại sao anh phải gây với chị dâu tới mức này chứ?”

“Thần Thị đã khiến Lăng Thị chúng ta suýt nữa phá sản, em còn nói cô ấy rất tốt? Xem ra, trong mấy ngày ngắn ngủi anh không có nhà, cô ấy đã cho em rất nhiều lợi lộc.”

“Suýt nữa phá sản?” Lăng Nguyên có phần nghi hoặc, thế nhưng Lăng Điền không hề đáp lại.

Lăng Nguyên cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này quá nhiều, giọng nói càng lúc càng thêm cầu cạnh “Anh trai, cứ coi như em xin anh đi, đừng có gây chuyện với chị dâu nữa, được không? Em không muốn người khác thành chị dâu của em đâu.”

“Chuyện của anh, anh tự biết cân nhắc, hơn nữa chuyện về chiếc du thuyền, anh không trách em, mấy ngày này, em ngoan ngoãn ở trong nhà, anh giải quyết xong việc của công ty, sẽ nhanh chóng đưa em ra nước ngoài học tiếp.” Lăng Điền dịu giọng, sau đó nhấc điện thoại gọi Nghiêm Khả.

“Em hy vọng anh có thể giải quyết chuyện với chị dâu thật thỏa đáng, dù gì, em sẽ không đồng ý cho anh lấy Vu Vãn Lai, huống hồ, cô ấy hiện giờ đã là hôn thê của Vũ Văn Linh. Tuy em không hiểu chuyện trên thương trường, thế nhưng, anh nói Thần Thị liên lụy đến Lăng Thị, vậy còn tập đoàn Thái Hưng thì sao? Lẽ nào Vũ Văn Linh không hề nhúng tay vào sao?”

“Bảo Lão Trương đưa tiểu thư về.”

“Dạ được.”

Lăng Nguyên biết tính Lăng Điền, nên chỉ có thể phẫn uất đi theo Nghiêm Khả ra

khỏi phòng làm việc. Lúc quay đầu lại nhìn Lăng Điền, trong lòng thầm nghĩ “Cho dù là Vu Vãn Lai hay là Lạc Lạc, mình đều không muốn nhì thấy bọn họ nữa. Thế nhưng anh trai với chị dâu cứ tiếp tục như thế này… Ừm, cần phải tăng thêm động lực. Sự việc cấp bách, mình đành phải dùng chút thủ đoạn thôi! Mình không tin không tác hợp được hai người này.”

Nghĩ vậy, Lăng Nguyên nở nụ cười đắc ý, ngoan ngoãn bước vào thang máy, lại bảo Nghiêm Khả không cần phải tiễn.

Làm những việc như vậy sao có thể để Nghiêm Khả đi theo được chứ?

Đương nhiên, Lão Trương có thể đi cùng, nếu không, người anh train gang ngược của cô lại cho rằng cô bỏ nhà ra đi.

Giờ cô không thể gây loạn thêm được, điều mà cô cần làm chính là tác thành cho bọn họ mà thôi…

Kết thúc cuộc họp chiều, cuối cùng Thần Thị cũng đã có bước tiến đáng kể trong công cuộc vượt qua thử thách, ngày mai, nguồn vốn đầu tư của tập đoàn Thái Hưng sẽ tới. Như vậy, ít nhất có thể khiến các cổ đông lớn trong nội bộ công ty thôi ý định để Lăng Thị thu mua công ty.

Bởi vì việc đầu tư vốn này mà chiều nay Vũ Văn Linh cũng tới Thần Thị, lúc mọi việc kết thúc đã là chín giờ tối.

“Được rồi, cuối cùng cũng đã hòm hòm.” Thần Tinh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, bận rộn cả một ngày trời khiến phần cổ cô đau nhức.

“Cùng dùng bữa tối chứ?” Vũ Văn Linh đóng tập tài liệu lại, hỏi.

“Được thôi.” Thần Tinh vừa thu dọn giấy tờ “Thực sự phải cảm ơn anh, vậy 5% cổ phần đợi phòng kế toán tổng kết xong tôi sẽ nhanh chóng nhờ luật sư chuyện nhượng sang cho anh.”

“Không vội, có thể giúp đỡ cô, tôi cảm thấy rất vui, rốt cuộc cũng không phụ lời ủy thác của bố cô.”

Vũ Văn Linh nhẹ mỉm cười, rồi hai người một trước một sau bước vào thang máy, Thần Tinh nghĩ một hồi, hỏi “Hay là chúng ta đi ăn ở nhà hàng gần đây? Thời gian cũng muộn rồi, anh nên quay về nghỉ ngơi cho sớm, sáng sớm ngày mai phải tiến hành cuộc họp cổ đông rồi.”

“Được, tôi biết gần đây có một quán ăn rất tuyệt, để tôi lái xe.”

“Được.” Thần Tinh không gọi Tiểu Lý, ngồi vào xe của Vũ Văn Linh, bỗng di động đột nhiên vang lên.

Nhấc máy, đầu dây bên kia truyền lại tiếng khóc của Lăng Nguyên “Chị dâu… hu hu… chị dâu… ”

“Đừng khóc nữa, em sao thế?”

Tuy quan hệ giữa cô và Lăng Điền rất căng thẳng, thế nhưng theo bản năng, cô chẳng thể thờ ơ với Lăng Nguyên được.

“Chị dâu, em đang ở quán bar, chị tới đón em có được không?”

“Em lại thiếu người ta cái gì hả?”

“Lần này không thiếu nhiều lắm đâu, chị tới đây thì biết, chị dâu, mau lên đi, hu

hu…”

“Được rồi, chị sẽ tới ngay thôi, em phải mở máy, đến lúc đó, chị còn gọi cho em.”

Thần Tinh dập máy, ngoài mặt đã không thể tỏ ra bình tĩnh.

“Có chuyện gì sao?” Vũ Văn Linh xoay vô lăng, hỏi.

“Ừm, người bạn tôi xảy ra chút chuyện, bảo tôi tới quán bar Kim Ba.”

“Để tôi dưa cô đi.”

“Không cần đâu, anh vẫn chưa ăn cơm mà.”

“Không sao, quanh chỗ đó cũng rất nhiều đồ ăn.” Vũ Văn Linh lại mỉm cười, xoay chuyển vô lăngnhanh chóng cho xe chạy tới Kim Ba.

Chiếc xe dừng lại trước cửa quán, Thần Tinh một mình bước vào bên trong.

Thiết kế quán bar này không tệ, cũng không quá ồn ào, thế nhưng lúc này, người ra kẻ vào tấp nập. Muốn tìm Lăng Nguyên trong đám đông như vậy là một chuyện không hề dễ, huống hồ, đèn điện nhấp nháy, nhập nhoàng khiến người ta hoa mày chóng mặt.

Thần Tinh gọi vào di động của Lăng Nguyên, vừa gọi xong liền thấy Lăng Nguyên xuất hiện bất thình lình ngay sau lưng mình “Chị dâu, cuối cùng chị đã tới.”

Khuôn mặt Lăng Nguyên đỏ hồng, trên người đầy mùi rượu, trong tay vẫn còn cầm một chai.

“Sao lại uống nhiều thế?”

Thần Tinh muốn lấy đi chai rượu trong tay Lăng Nguyên, nhưng Lăng Nguyên lại thuận thế tựa vào bên vai cô lẩm bẩm “Chị dâu, tục ngữ có câu, nâng chén tiêu sầu, tối nay, em muốn bản thân thật say, thế nhưng uống thế nào cũng không thể say được, có phải rượu này có vấn đề không? Chị dâu, chị thử xem nào?”

Nói xong, Lăng Nguyên đưa chai rượu tới bên miệng Thần Tinh. Vì không tránh kịp, Thần Tinh bị Lăng Nguyên chuốc cho một ngụm.

Rượu tây rất mạnh, nên Thần Tinh bật ho sặc sụa “Chị dâu, thế nào hả, có ngon không?Uống thêm ngụm nữa nhé?”

“Tiểu Nguyên, để chị đưa em về, đừng uống nữa.”

“Chị nói chuyện thật cứng nhắc, giống hệt anh trai em.” Lăng Nguyên cằn nhằn, nhân lúc Thần Tinh lơ đễnh khi nghe thấy anh trai mình, lại chuốc Thần Tinh thêm một ngụm nữa.

Hai ngụm rượu mạnh cay nồng khiền Thần Tinh cảm thấy mặt mày nóng rát, cổ họng như muốn thét ra lửa, cực lỳ khó chịu, thế nhưng rổ cuộc cô cũng đoạt được chai rượu trong tay Lăng Nguyên.

“Ha ha, chị dâu, xem ra chị không giỏi uống rượu lắm.” Lăng Nguyên cũng không giành lại chai rượu từ cô mag bám chặt lấy Thần Tinh. “Được thôi, em cũng uống nhiều rồi, dù gì cũng chẳng say được, vậy chị đưa em về nhà đi.”

“Được, để chị đưa em về.” Thần Tinh đỡ lấy Lăng Nguyên, gần như kéo cô ra khỏi quán bar.

“Này, xe em không ở đây mà ở cửa sau.” Lăng Nguyên mơ màng lên tiếng.

Vừa đi tới chiếc xe, Lão Trương lập tức bước xuống.

“Tiểu thư…” Lão Trương hiển nhiên không ngờ Thần Tinh cũng xuất hiện tại đây, lặng người một lúc mới lên tiếng “Phu nhân.”

“Chị dâu, đi cùng em, em không muốn quay về một mình, anh trai không có nhà, em sợ bóng tối…” Lăng Nguyên càng lúc càng tóm chặt lấy Thần Tinh, khiến cô chẳng thể nào thoát khỏi.

Công phu bám người, Lăng Nguyên xưng đệ nhị, chẳng ai dám xưng đệ nhất, Thần Tinh đành theo Lăng Nguyên ngồi vào trong xe.

Nếu Lăng Điền không có nhà, cô đến biệt thự họ Lăng chắc cũng không sao cả.

Có nhiều chuyện cũng phải nói cho thật rõ ràng.

Không biết do trong xe bật điều hòa ấm hay do chất men trong người, Thần Tinh chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, mãi cho tới khi xuống xe, gió lạnh thổi tới, trong người vẫn cứ nóng nực lạ thường, không hề tản đi, ngược lại, càng lúc càng nóng hơn.

Lăng Nguyên vẫn cứ bám chặt lấy cô, thậm chí khi dì Tường tiến lại gần định đỡ lấy, Lăng Nguyên cũng gạt sang một bên “Tránh ra, tôi không muốn dì đỡ, vừa già vừa xấu. Tránh ra.”

Dì Tường thấy vậy vô cùng lúng túng, đành giương mắt nhìn Lăng Nguyên tiếp tục bám chặt lấy Thần Tinh “Chị dâu… em muốn chị đỡ em…”

Thần Tinh bất đắc dĩ phải đỡ lấy Lăng Nguyên, đi thẳng lên tầng, vừa định đỡ Lăng Nguyên vào trong phòng, Lăng Nguyên đột ngột kéo cô đi vào một căn

phòng khác.

Đó chính là gian phòng thứ hai khi lên cầu thang, cũng chính là phòng của Lăng Điền.

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status