Đau đầu quá.
Nghiêm Sâm hơi choáng váng tỉnh lại lúc sáng sớm. Anh đã có thói quen dậy sớm, cho dù là say rượu nhưng hôm sau vẫn tỉnh dậy lúc 6 giờ, cũng giống như mọi hôm, vừa tỉnh lại là thần sần dồi dào.
Như anh bây giờ, suy sụp tinh thần, hai mắt sưng lên rất rõ ràng.
Rõ ràng là uống rất nhiều.
Anh đỡ cái trán hơi đau, nhớ lại đêm qua mình uống hết cả chai rượu whisky, không khỏi thất vọng, anh luôn tự hào vì bản thân luôn nghiêm khắc biết cách tự kiểm soát, thật sự không nên buông thả như vậy.
“Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?” Ở phía trước tấm kính thủy tinh dài trong phòng tắm, anh lẩm bẩm trách cứ bản thân.
Người trong kính im lặng, không có cách nào cho anh một đáp án hài lòng, vì vậy anh càng tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao.
Anh quyết định đi tập thể dục để tinh thần phấn chấn hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh kinh ngạc khi thấy Chu Vi Đồng đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở phòng khách chờ anh, trên tay còn bưng một ly nước chanh pha mật ong.
“Nghe nói say rượu uống cái này rất hữu hiệu.”
Anh chần chờ nhận lấy, ánh mắt đơn thuần dò xét trên người cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng, nhanh nhẹn hoạt bát nhưng không quá dịu dàng, rất có khí chất của một office lady.
Anh nhận ra chiếc váy này là ngày anh buộc cô đi dạo ở Công ty Bách Hóa thì ‘chỉ thị’ cô mua, dù lúc ấy cô rất xấu hổ, không tình nguyện mua, nhưng khi mặc lên người thì hiệu quả không tệ, rất duyên dáng.
Dĩ nhiên, cách cái anh gọi là xinh đẹp tiêu chuẩn, còn kém rất xa, nhưng đã có tiến bộ.
Anh uống một ngụm nước chanh pha mật ong, ngẩn ngơ nhìn cô, cô đem mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa ở sau gáy, anh phát hiện ở cổ cô có một nốt ruồi.
Rất khéo cái nốt ruồi kia, nằm ngay trên cổ trắng của cô, vô tình trông rất nữ tính.
Anh nhớ tới Tiết Xán Tâm………. Sau gáy hình như không có nốt ruồi thế này, cô quả nhiên cùng Tiết Xán Tâm…………… Không giống nhau.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại tối qua, anh mời cô ở lại cùng nhau uống rượu---- ------- có trời mới biết lúc đó anh đang nghĩ cái gì? Có lẽ vì ngồi uống rượu một mình quá cô đơn, có lẽ vì cô nói anh uống ít rượu một chút, đôi mắt lóe sự quan tâm rất chân thành, rất ấm áp……. Có lẽ, cũng bởi vì cô………. Nhìn rất giống với Tiết Xán Tâm……
Nhưng cô không phải là Tiết Xán Tâm……, Tiết Xán Tâm….. Sẽ không vì anh say rượu lúc sáng sớm, ân cần đưa cho anh ly nước giải rượu.
Nước chanh pha mật ong vào tận cổ, chua chua ngọt ngọt, như ngấm vào trong từng tế bào của anh, ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng, dường như cũng có chút dao động.
Anh uống xong ly nước chua ngọt, đem ly không trả lại cho cô.
“Có khá hơn chút nào không? Anh có muốn uống thêm một ly nữa không?” Cô cất giọng nói êm ái.
Anh nghe, một tia chớp xẹt qua trong tâm trí.
Đêm qua sau khi anh say rượu trở về phòng, hình như đã xảy ra chuyện gì? Anh nhớ mang máng hình như có nhìn thấy cô, sau đó thân mật? Anh lúc không có ý thức nhận nhầm cô? Cô sẽ phản ứng ra sao? Chẳng lẽ cảm thấy anh rất buồn cười?
Một hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa: “Phó tổng, anh có muốn uống nữa không?”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt cô rất tự nhiên, ngược lại là anh, theo bản năng nghĩ tránh đi ánh mắt sáng ngời của cô.
“Không uống!” Anh tức giận, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại tức giận, xoay người bước nhanh ra cửa.
“Phó tổng, anh đừng quên sáng nay có cuộc họp lúc 10 giờ.” Giọng nói êm ái phát ra sau lưng anh.
Nói nhảm! Còn cần cô phải nhắc nhở sao? Anh hiện tại sẽ không quên công việc!
Anh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với cô.
***
Anh đang bực bội chuyện gì sao?
Chu Vi Đồng nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu mình đã chọc giận ông chủ ở đâu, làm cho anh phải dùng thái độ vô lễ đối với cô.
Đáp án duy nhất chính là, chính là cá tính riêng của anh, anh vốn là như vậy không thể nói lý với người khác, đúng là hết thuốc chữa.
“Khó được hôm nay tôi muốn đối với anh tốt một chút.” Cô tức giận thì thầm. Nói không quan tâm là gạt người, cô chính là để ý thái độ hống hách ngang ngược của anh.
Sợ anh cảm thấy xấu hổ, cô cố tình vờ như không có việc gì, như thể tối hôm qua anh nhận thức sai về mục tiêu của cô là không xảy ra, sự thân thiện của cô chỉ đổi lấy lạnh lùng của anh.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thật đáng giận! Thì ra chỉ có cô là nhớ mãi không quên, vì anh vô tình nói ra cái tên làm cô mất ngủ cả đêm.
Cô thật sự tò mò, Tiết Xán Tâm ………. Là ai? Là người yêu cũ của anh hay sao? Là người từng làm anh tổn thương hay sao? Vì sao anh lại kèm nén nỗi đau, gọi cái tên đó?
Dù sao, cô làm chi mà nhớ đến? Quá khứ của anh cùng với cô đâu có quan hệ gì?
“Chu Vi Đồng, đủ rồi đó!” Cô nắm chặt hai tay, cất giọng nói to để đè nén cảm xúc.
Anh là ông chủ, còn cô là trợ lý của anh, cô không cần phải bỏ sức lực để chăm sóc cho anh, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không phải là bạn bè.
Hơn thế nữa mãi mãi sẽ không bao giờ phát triển thành bạn bè…….
Không biết tại sao, tự dưng lại nghĩ đến việc này làm cô hít thở khó khăn, bất giác âm thầm bấm bấm vào lòng bàn tay.
Cô ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ, mở màn hình máy vi tính lên, sửa sang lại tư liệu để lát nữa dùng trong cuộc họp, vừa mới kết nối internet, liền nhận liền mấy thông báo có tin nhắn mới, cô mở hộp thư, cả mấy tin nhắn liền của Hoàng Khải gửi tới.
Nhớ mua trò chơi giúp anh!
Tin nhắn không có nội dung, chỉ có ý chính, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, có chút tức giận.
Anh ấy không thể viết nhiều hơn mấy dòng nữa sao? Ít nhất cũng phải hỏi thăm một chút về cô ở Nhật Bản như thế nào chứ? Đi công tác có vất vả hay sao?
Kế đến, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn của Hoàng Khải gửi tới, dặn dò cô tối nay nhất định phải đến xếp hàng, nếu không đến sáng mai cũng không lấy được số thứ tự.
Chu Vi Đồng tức giận cắn răng, cô cố tình không để ý tới, một lát sau bạn trai lại gửi thêm một tin nhắn khác, lần này là một mặt cười lớn, một yêu cầu tính trẻ con.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Có thể làm sao đây? Cô bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Khải chưng ra bộ mặt đáng thương để cầu xin khiến cô khó có thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy anh cũng rất ích kỷ, không biết cách chăm sóc, nhưng dù sao anh……… Cũng là bạn trai của cô.
Để duy trì đoạn tình cảm này, luôn có một bên phải nhượng bộ, phải không?
Vì vậy, tuy trong lòng tức giận, nhưng cô vẫn ghi nhớ việc bạn trai đã nhờ, nhìn vào đồng hồ đeo tay, nắm rõ thời gian hoàn thành công việc.
Buổi tối, sau khi cùng chủ quản cấp cao bên phía nhà xuất bản Nhật Bản dùng cơm tối, đối phương muốn mời Nghiêm Sâm đi câu lạc bộ, cô thừa cơ xin cáo lui.
“Phó tổng, tôi đến những nơi đó có vẻ không tốt cho lắm, mọi người chơi không được thoải mái, hay là tôi trở về khách sạn trước.”
“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý.
Cô như được đại xá, ngồi tàu điện tới Akihabara, dự định là ngày mai sẽ phát hành trò chơi nên mọi người đã đến xếp hàng thành một hàng dài, phần lớn đều là những trạch nam đam mê trò chơi điện tử, chỉ có cô là office lady.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cô, cô hơi xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Sau vài giờ, thời tiết bắt đầu có mưa phùn, trước đó các trạch nam đã chuẩn bị áo mưa, cả túi ngủ không thấm nước, cùng nhau ngồi trên sàn chơi bài và trò chuyện.
Cô chỉ có một mình, nên không dám tùy tiện rời đi, sợ khi rời đi, vị trí liền bị chiếm lấy.
Có nên bỏ đi hay không?
Chu Vi Đồng lau nước trên mắt kính, bỏ vào trong ví, nhìn thấy mưa rơi càng lúc càng nhiều, cô không khỏi lẩn quẩn, cũng không thể đứng ngây ngốc đội mưa cả đêm ở đây, nhưng nghĩ đến ánh mắt mong đợi của bạn trai, cô lại thể bỏ qua.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Anh cầu xin cô chân thành như vậy, cô có thể thờ ơ bỏ qua hay sao?
Haizz, nên làm cái gì mới phải đây?
***
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Sâm cuối cùng đã tìm được cái cớ để rời khỏi phòng bao, đi ra cửa câu lạc bộ, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí ẩm về đêm.
Thật ra phong cách của câu lạc bộ này cũng không thô tục, các nữ nhân viên bồi rượu đều được bà chủ tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn không thích những trường hợp thế này. Anh đối với nữ sắc cũng không có hứng thú lớn như vậy, không giống những chủ quản người Nhật Bản kia vui vẻ thưởng thức mê say.
Nếu muốn giải tỏa áp lực công việc, anh tình nguyện tập luyện thể thao, mặc dù chỉ là tập luyện với máy chạy bộ trong nhà, có thể chạy tới lúc đổ mồ hôi cũng rất sung sướng.
Như thế so với việc chung dụng với nữ sắc còn tốt hơn nhiều.
Anh gọi một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe liền gọi điện thoại.
Chuông reo một hồi lâu, Chu Vi Đồng mới chậm chạp nghe điện thoại.
“Alo, Phó tổng.”
“Cô đã ngủ chưa?” Anh cau mày.
“Vẫn chưa, tôi……..” Cô hắt hơi một cái. “Có chuyện gì sao Phó tổng?”
“Tôi là muốn nói với cô, giúp tôi liên lạc với chủ quản chi nhánh Thượng Hải và Singapore, nhắc nhở bọn họ……………”
Lại một tiếng hắt hơi.
“Cô làm sao vậy?” Ánh mắt anh nhỏ lại, nghe đầu máy bên kia có tiếng mưa rơi rào rào.
“Cô đang ở bên ngoài sao?”
“Vâng, tôi………….” Cô vuốt lỗ mũi. “Ở Akihabara.”
Một cô gái trẻ nửa đêm canh ba còn lang thang ở ngoài đường sao?
“Cô ở Akihabara làm cái gì?” Anh có vẻ không vui hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến, nhớ tới ngày trước khi vừa lên máy bay cô đã nói.
“Chẳng lẽ cô đang giúp bạn trai cô đi xếp hàng mua trò chơi điện tử sao?”
“Thật xin lỗi, Phó tổng, sáng sớm ngày mai tôi mua được liền trở về.”
“Cô quên sao? Ngày mai chúng ta còn phải đi gặp khách hàng!”
“Tôi biết, Phó tổng có thể cho tôi xin phép hai giờ? Tôi sẽ cố gắng xong sớm.”
“Tôi đã nói rồi, không cho xin phép!”
“Làm ơn, bạn trai tôi rất muốn có trò chơi số lượng có hạn này, tôi……...” Một tiếng ồn lớn, cô không biết có đụng vào người khác hay không, liên tiếp dùng tiếng Nhật nói xin lỗi.
Tiếp theo, có tiếng nói nhỏ.
“Cô gái xinh đẹp như vậy cũng đến xếp hàng sao? Người đẹp, cô từ chỗ nào tới?”
“Ngươi………….. Không nên sờ loạn.” Anh nghe thấy cô bối rối kháng nghị.
Chuyện gì xảy ra? Cô gặp phải yêu râu xanh rồi sao?
Ngốc thật. “Cô lập tức trở về khách sạn cho tôi.” Anh gầm lên.
Cô lại không trả lời, điện thoại di động rơi xuống đất, thoáng chốc cắt đứt liên lạc.
Đáng chết!
Nghiêm Sâm âm thầm nguyền rủa, không để ý ánh mắt tò mò của tài xế taxi qua kính chiếu hậu, nghiêm nghị ra lệnh quay đầu xe, chuyển hướng đến Akihabara.
***
Mưa vẫn rơi.
Mà cô như tên ngốc, mặc áo mỏng manh, chen chút chen chút trong đám người, không ngừng chà sát vào hai cánh tay, vẫn không chịu được thời tiết lạnh lẽo.
Mới vừa gặp phải yêu râu xanh dây dưa, may mà bên cạnh có mấy người đàn ông ra tay giúp đỡ, đuổi hắn đi, mấy người đàn ông thấy cô là phụ nữ ngoại quốc đáng thương, lại tốt bụng cho cô mượn cái dù để che.
Nhưng thành thật mà nói, đã quá muộn, cô toàn thân ướt đẫm, nhếch nhác cả người ướt sũng, đầu óc hỗn loạn chỉ nổi lên một ý niệm, hy vọng có thể mua nhanh lên để trở về khách sạn, đi tắm nước nóng, sau đó lười biếng chui vào làm tổ trên chiếc giường ấm áp.
Cô ruốt cuộc vẫn còn kiên trì vì cái gì? Liền cảm thấy bản thân mình thật là ngu……
“Chu Vi Đồng!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô giương mắt nhìn, một tầng hào quang của người đàn ông bị lớp sương mù bao phủ.
“Phó tổng?”
Anh trừng mắt với cô, anh không nói tiếng nào mà trực tiếp cầm lấy cổ tay của cô.
“Cùng tôi trở về!”
“Tôi không muốn.” Cô cự tuyệt theo trực giác.
“Không, tôi còn chưa mua được…..”
“Tôi nói cùng tôi trở về!” Anh giận dữ cắt đứt lời nói của cô.
Người đàn ông cho cô mượn cây dù thấy cô bị quấy rầy, có vài người tụ tập thì thầm với nhau, có một người đại diện bước lên phía trước.
“Hãy để cô ấy yên, đừng làm phiền cô ấy.”
“Tôi là ông chủ của cô ấy!” Anh hậm hực dùng tiếng Nhật nói với người đàn ông kia.
Kế đến anh kéo tay cô vẫy chiếc taxi vừa chạy đến, tay chân cô luống cuống, cô hoảng hốt trả lại cây dù đã được người đàn ông tốt bụng cho mượn.
“Cám ơn!” Cô lên tiếng tỏ lòng cảm kích, lời nói chưa dứt, đã bị Nghiêm Sâm dùng sức đẩy mạnh vào hàng ghế phía sau xe.
Động tác của anh hơi thô lỗ, thái độ cứng rắn, nếu là lúc bình thường, cô ít nhất sẽ máy móc giãy giụa, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không có hơi sức để phản kháng.
Cô muốn ngủ, đầu rất đau, thân thể lúc nóng lúc lạnh, hô hấp thỉnh thoảng hơi gián đoạn.
Cô nghĩ, có thể mình đã bị cảm.
“Cô không sao chứ?” Anh phát hiện cô có gì đó hơi lạ, đưa tay đặt lên trán của cô.
Cô không có sức trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông này là cô đặt riêng cho bạn trai, đưa tay mở túi xách để tìm điện thoại, Nghiêm Sâm thấy thế, thay cô lấy điện thoại ra.
“Giúp tôi nhận điện thoại.” Cô lẩm bẩm thỉnh cầu.
Cô cho anh là người nào? Thư ký riêng sao?
Anh nhíu mày, nhưng vẫn thay cô nhận điện thoại.
“Vi Đồng, em có nhớ giúp anh xếp hàng mua trò chơi điện tử không?” Hoàng Khải không thèm chào, câu đầu tiên liền mở miệng hỏi.
Nghiêm Sâm cau mày.
“Tôi không phải Chu Vi Đồng.”
Hoàng Khải hơi sửng sốt, một hồi lâu mới lên tiếng.
“Anh là ai? Sao lại nhận điện thoại của Chu Vi Đồng?”
“Hiện tại cô ấy không được khỏe.”
“Không được khỏe sao? Nhưng cô ấy không phải giúp tôi mua trò chơi điện tử sao?”
“Sao anh chỉ nhớ trò chơi điện tử của anh vậy? Bạn gái của anh đang bị bệnh đó!”
Cô lờ mờ nghe thấy anh nổi đóa, nhỏ giọng kháng nghị: “Anh không mắng Hoàng Khải…..”
Đã đến lúc này rồi, cô còn bênh vực người đàn ông không có lương tâm đó sao?
Anh giận dữ, mặc kệ Hoàng Khải ở đầu dây bên kia nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô cố gắng mở mắt ra hỏi: “Hoàng Khải………….Nói gì?”
Anh giận dữ trừng mắt với cô.
“Cậu ta nhắc nhở cô nhớ giúp cậu ta mua trò chơi điện tử.”
“Ồ.” Cô ảo nảo, cũng không có tinh thần để nghĩ tới việc bản thân không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà bạn trai đã giao phó, nên làm thế nào cho phải.
Cô chỉ muốn ngủ, để cho cô ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, suy nghĩ cặn kẻ nên giải thích như thế nào…………….
Cô từ từ rơi vào mộng đẹp.
***
Giấc ngủ mê man, ngủ liền mười mấy tiếng.
Khi mở mắt ra đã là buổi chiều ngày hôm sau, những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, cảnh quang mập mờ hiện ra trong phòng.
Cô nâng tầm mắt lên, nhất thời không biết bản thân đang ở chỗ nào, thật lâu sau, mới chợt nhớ ra mình ở khách sạn Tokyo.
Cô chậm rãi xuống giường, thân thể vẫn nặng nề, cổ họng khát khô, đi ra phòng khách tìm nước uống, đúng lúc có một nữ nhân viên phục vụ mở cửa đi vào.
“Chu tiểu thư, cô tỉnh rồi? Cô ngủ có ngon không?” Người nữ nhân viên phục vụ ân cần hỏi thăm.
Cô bối rối nhăn mày.
“Làm thế nào cô………”
“À, là Nghiêm tiên sinh nhờ tôi thỉnh thoảng vào trông chừng cô, mang thức ăn, nước và thuốc cho cô.” Nữ nhân viên phục vụ một tay cầm ly nước, một tay cầm túi thuốc.
“Cũng đã gần tới giờ uống thuốc rồi.”
“Vâng.” Cô gật đầu một cái, nhận lấy thuốc, uống một hơi.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Cô có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó không?”
“Không cần.” Cô khéo léo từ chối ý tốt của nhân viên phục vụ.
“Xin hỏi anh ấy ở đâu?”
“Cô nói Nghiêm tiên sinh sao? Sáng sớm cậu ấy đã đi ra ngoài, trước khi đi còn nhờ chúng tôi chăm sóc cho cô.” Nói xong nữ nhân viên phục vụ còn cười khẽ.
“Chu tiểu thư, bạn trai của cô thật lo lắng cho cô, chăm sóc cô thật ân cần!”
“Cái gì?” Chu Vi Đồng sửng sờ, liền vội vàng lắc đầu.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”
“Không phải sao?” Nữ nhân viên phục vụ cảm thấy lạ.
“Nhưng cậu ấy đối với cô rất dịu dàng! Thời điểm cậu ấy ôm cô trở về khách sạn, rất là đẹp trai nha, giống như một kỵ sĩ, mấy người nữ đồng nghiệp chúng tôi rất say mê cậu ấy.”
“Là anh ấy ôm tôi trở về phòng sao?” Cô không thể tin được.
“Đúng vậy nha, là ôm kiểu công chúa đó.”
Ôm kiểu công chúa.
Cô càng hoảng sợ, thử tưởng tượng những hình ảnh kia, nhưng như thế nào cũng không cách nào cùng anh bình thường được, khi ở cùng một chỗ………….
Làm sao có thể? Anh tự mình ôm cô trở về phòng? Theo cá tính của anh, nên một cước đá cô xuống xe, tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc như vậy!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Phục vụ sau khi rời đi, một mình cô ngồi trên ghế sô pha, mất hồn mất vía, ngẩn ngơ suy nghĩ những việc đã xảy ra, càng về sau, hai bên má tự nhiên nóng lên.
Không biết qua bao lâu, cô mới đột nhiên thức tỉnh, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, cô cuống quít gọi điện thoại cho Nghiêm Sâm.
“Cô đã tỉnh?” Tiếng nói anh trầm ổn, hình như không có ý trách cứ cô.
Nhịp tim cô ngừng lại.
“Thành thật xin lỗi, Phó tổng, tôi thật không ngờ mình ngủ lâu như vậy.”
Anh không để ý đến lời xin lỗi của cô.
“Hết sốt rồi sao?”
“Vâng.” Cô sờ hai bên má. “Nên lui thôi.”
Là cô nghe lầm sao? Anh thật sự thoải mái nhẹ nhàng đến vậy? Anh đang lo lắng cho cô sao?
Cô bất giác siết chặt điện thoại di động, cố gắng phân biệt động tĩnh đầu dây bên kia, cuối cùng vẫn khó để phân biệt.
Vài giây sau, anh hờ hững cất tiếng nói.
“Tôi đang cùng khách hàng ăn cơm, hành lý đã thu xếp xong, cô nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ đưa lên xe, 9h30 tối nay, chúng ta gặp nhau ở sân bay Thành Điền, không được đến trễ!”
Sau khi hạ lệnh cho cô, anh cũng không đợi cô trả lời, nhanh chóng cúp điện thoại.
Được rồi, quả nhiên là cô đã hiểu lầm. Cô như thế nào lại ngủ đến mức cho là anh trầm mặc trong nháy mắt, là đang yêu thương cô sao?
Chu Vi Đồng tự giễu kéo môi, lại uống thêm ly nước, sau đó trở lại phòng ngủ, ngoan ngoãn thu xếp hành lý của mình.
***
Bắt đầu trở về sau cuộc hành trình dài.
Vừa lên máy bay, cô liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, mặc dù không còn sốt nữa, nhưng cô vẫn chưa khỏe hẳn, thần trí vẫn còn hơi mơ hồ.
Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe phục vụ đến, cô muốn lấy một ly nước cam, đang cầm lấy ly thủy tinh uống.
“Lần này không giúp Hoàng Khải mua trò chơi, anh ấy nhất định rất thất vọng.” Cô buồn bã thì thầm.
Nghiêm Sâm nghe được, không cho là đúng, hừ giọng: “Nửa đêm trời mưa đi xếp hàng, cô ngu ngốc sao?”
“Tôi chỉ hy vọng anh ấy vui vẻ.” Cô biện hộ cho mình.
“Cô bị cảm nóng sốt, còn bị người đi đường quấy rầy, như vậy cậu ta sẽ vui mừng sao?”
“Hẳn là…………. Sẽ tức giận chứ?”
Đúng vậy nha, Hoàng Khải nhất định sẽ tức giận, nhưng không phải tức giận cô đội mưa xếp hàng, mà là tức giận cô không mua được trò chơi mà anh ấy thích.
Nghiêm Sâm nhìn chăm chăm vẻ mặt của người bên cạnh, vẻ mặt rất phức tạp.
Vì sao cô lại đối đãi như thế với một người đàn ông? Cô ngu ngốc sao?
Anh nghĩ tốt nhất là mắng cho cô tỉnh ra, mắng cô ngu xuẩn, không nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông, mắng cô đã giao tình cảm chân thành sai đối tượng, rất không đáng giá. Anh nghĩ nên lên án mạnh mẽ cho cô dừng lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô tái nhợt, đầy ảo nảo nên cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu miễn cưỡng quan tâm.
“Về sau chớ làm những việc ngu ngốc như thế này!”
“…………..Ừm.”
Cô ngẩn ngơ trả lời, uống xong ly nước cam, sau khi máy bay cất cánh không lâu, lại mơ hồ ngủ thiếp đi, cái đầu chuyển động theo máy bay, lay động rất có quy luật, đột nhiên rơi xuống trên vai anh.
Anh cảm thấy, giơ quyển tạp chí lên ngẩng đầu nhìn về phía cô, cảm xúc lúc này khó thể diễn tả được.
Bình thường anh rất ghét phụ nữ chạm vào anh, nhưng hiện nay, lúc này anh lại ngồi im không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào----mẹ nó.
“Tiên sinh, có muốn tôi giúp ngài điều chỉnh lại tư thế của vị tiểu thư này không?” Nữ tiếp viên hàng không thấy vậy thì sợ anh không thoải mái, ân cần đề nghị.
“Không cần, cứ để cho cô ấy ngủ như vậy đi.” Anh từ chối ý tốt của nữ tiếp viên hàng không, tim đập mạnh hơi loạn nhịp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô. Cô ngủ rất say, mắt kính cũng bị lệch đi, trượt xuống bên má.
Bộ dạng cô khi đeo mắt kính gọng đen này quá xấu. Ánh mắt của cô cũng không đến nỗi tệ, sao lại chọn kiểu dáng của bà cô thế này.
Anh buồn cười lắc đầu, tay đưa thay cô gỡ cái mắt kính đang cản trở kia xuống, nhưng ngón tay vừa chạm tới chiếc kính, chợt ngưng lại, sau hai giây, chuyển thành giúp cô đẩy mắt kính trở về chỗ cũ.
Mắt kính này……….. Cô còn đeo tương đối tốt.
Anh khổ sở suy nghĩ, lại mất hồn nhìn cô chốc lát, sau đó lặng lẽ gỡ bỏ tay vịn ngăn cách hai chiếc ghế, để cho thân thể mềm mại của cô có thể dựa sát vào lồng ngực anh.
Được anh hào phóng cho mượn lồng ngực rộng lớn, cô dường như ngủ được sâu hơn, ở trong lòng anh điều chỉnh lại tư thế, tìm được vị trí thoải mái nhất, trong lúc mơ mơ màng màng, còn bật ra tiếng kêu nhỏ giống như loài mèo.
Anh nghe thấy âm thanh kia, đầu tiên là hoài nghi nhíu mày, kế đến, xoay mặt, khóe miệng khẽ giương lên.
Nghiêm Sâm hơi choáng váng tỉnh lại lúc sáng sớm. Anh đã có thói quen dậy sớm, cho dù là say rượu nhưng hôm sau vẫn tỉnh dậy lúc 6 giờ, cũng giống như mọi hôm, vừa tỉnh lại là thần sần dồi dào.
Như anh bây giờ, suy sụp tinh thần, hai mắt sưng lên rất rõ ràng.
Rõ ràng là uống rất nhiều.
Anh đỡ cái trán hơi đau, nhớ lại đêm qua mình uống hết cả chai rượu whisky, không khỏi thất vọng, anh luôn tự hào vì bản thân luôn nghiêm khắc biết cách tự kiểm soát, thật sự không nên buông thả như vậy.
“Ngươi đến tột cùng là đang làm cái gì?” Ở phía trước tấm kính thủy tinh dài trong phòng tắm, anh lẩm bẩm trách cứ bản thân.
Người trong kính im lặng, không có cách nào cho anh một đáp án hài lòng, vì vậy anh càng tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể thao.
Anh quyết định đi tập thể dục để tinh thần phấn chấn hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, anh kinh ngạc khi thấy Chu Vi Đồng đã ăn mặc chỉnh tề, đứng ở phòng khách chờ anh, trên tay còn bưng một ly nước chanh pha mật ong.
“Nghe nói say rượu uống cái này rất hữu hiệu.”
Anh chần chờ nhận lấy, ánh mắt đơn thuần dò xét trên người cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng, nhanh nhẹn hoạt bát nhưng không quá dịu dàng, rất có khí chất của một office lady.
Anh nhận ra chiếc váy này là ngày anh buộc cô đi dạo ở Công ty Bách Hóa thì ‘chỉ thị’ cô mua, dù lúc ấy cô rất xấu hổ, không tình nguyện mua, nhưng khi mặc lên người thì hiệu quả không tệ, rất duyên dáng.
Dĩ nhiên, cách cái anh gọi là xinh đẹp tiêu chuẩn, còn kém rất xa, nhưng đã có tiến bộ.
Anh uống một ngụm nước chanh pha mật ong, ngẩn ngơ nhìn cô, cô đem mái tóc dài cột thành kiểu đuôi ngựa ở sau gáy, anh phát hiện ở cổ cô có một nốt ruồi.
Rất khéo cái nốt ruồi kia, nằm ngay trên cổ trắng của cô, vô tình trông rất nữ tính.
Anh nhớ tới Tiết Xán Tâm………. Sau gáy hình như không có nốt ruồi thế này, cô quả nhiên cùng Tiết Xán Tâm…………… Không giống nhau.
Anh ngẩn ngơ nhớ lại tối qua, anh mời cô ở lại cùng nhau uống rượu---- ------- có trời mới biết lúc đó anh đang nghĩ cái gì? Có lẽ vì ngồi uống rượu một mình quá cô đơn, có lẽ vì cô nói anh uống ít rượu một chút, đôi mắt lóe sự quan tâm rất chân thành, rất ấm áp……. Có lẽ, cũng bởi vì cô………. Nhìn rất giống với Tiết Xán Tâm……
Nhưng cô không phải là Tiết Xán Tâm……, Tiết Xán Tâm….. Sẽ không vì anh say rượu lúc sáng sớm, ân cần đưa cho anh ly nước giải rượu.
Nước chanh pha mật ong vào tận cổ, chua chua ngọt ngọt, như ngấm vào trong từng tế bào của anh, ngay cả người luôn tỏ ra lạnh lùng, dường như cũng có chút dao động.
Anh uống xong ly nước chua ngọt, đem ly không trả lại cho cô.
“Có khá hơn chút nào không? Anh có muốn uống thêm một ly nữa không?” Cô cất giọng nói êm ái.
Anh nghe, một tia chớp xẹt qua trong tâm trí.
Đêm qua sau khi anh say rượu trở về phòng, hình như đã xảy ra chuyện gì? Anh nhớ mang máng hình như có nhìn thấy cô, sau đó thân mật? Anh lúc không có ý thức nhận nhầm cô? Cô sẽ phản ứng ra sao? Chẳng lẽ cảm thấy anh rất buồn cười?
Một hồi lâu thấy anh không lên tiếng, cô hỏi lại lần nữa: “Phó tổng, anh có muốn uống nữa không?”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, vẻ mặt cô rất tự nhiên, ngược lại là anh, theo bản năng nghĩ tránh đi ánh mắt sáng ngời của cô.
“Không uống!” Anh tức giận, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại tức giận, xoay người bước nhanh ra cửa.
“Phó tổng, anh đừng quên sáng nay có cuộc họp lúc 10 giờ.” Giọng nói êm ái phát ra sau lưng anh.
Nói nhảm! Còn cần cô phải nhắc nhở sao? Anh hiện tại sẽ không quên công việc!
Anh quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với cô.
***
Anh đang bực bội chuyện gì sao?
Chu Vi Đồng nghĩ mãi cũng không thông, không hiểu mình đã chọc giận ông chủ ở đâu, làm cho anh phải dùng thái độ vô lễ đối với cô.
Đáp án duy nhất chính là, chính là cá tính riêng của anh, anh vốn là như vậy không thể nói lý với người khác, đúng là hết thuốc chữa.
“Khó được hôm nay tôi muốn đối với anh tốt một chút.” Cô tức giận thì thầm. Nói không quan tâm là gạt người, cô chính là để ý thái độ hống hách ngang ngược của anh.
Sợ anh cảm thấy xấu hổ, cô cố tình vờ như không có việc gì, như thể tối hôm qua anh nhận thức sai về mục tiêu của cô là không xảy ra, sự thân thiện của cô chỉ đổi lấy lạnh lùng của anh.
Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Thật đáng giận! Thì ra chỉ có cô là nhớ mãi không quên, vì anh vô tình nói ra cái tên làm cô mất ngủ cả đêm.
Cô thật sự tò mò, Tiết Xán Tâm ………. Là ai? Là người yêu cũ của anh hay sao? Là người từng làm anh tổn thương hay sao? Vì sao anh lại kèm nén nỗi đau, gọi cái tên đó?
Dù sao, cô làm chi mà nhớ đến? Quá khứ của anh cùng với cô đâu có quan hệ gì?
“Chu Vi Đồng, đủ rồi đó!” Cô nắm chặt hai tay, cất giọng nói to để đè nén cảm xúc.
Anh là ông chủ, còn cô là trợ lý của anh, cô không cần phải bỏ sức lực để chăm sóc cho anh, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không phải là bạn bè.
Hơn thế nữa mãi mãi sẽ không bao giờ phát triển thành bạn bè…….
Không biết tại sao, tự dưng lại nghĩ đến việc này làm cô hít thở khó khăn, bất giác âm thầm bấm bấm vào lòng bàn tay.
Cô ép buộc bản thân thu hồi suy nghĩ, mở màn hình máy vi tính lên, sửa sang lại tư liệu để lát nữa dùng trong cuộc họp, vừa mới kết nối internet, liền nhận liền mấy thông báo có tin nhắn mới, cô mở hộp thư, cả mấy tin nhắn liền của Hoàng Khải gửi tới.
Nhớ mua trò chơi giúp anh!
Tin nhắn không có nội dung, chỉ có ý chính, cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, có chút tức giận.
Anh ấy không thể viết nhiều hơn mấy dòng nữa sao? Ít nhất cũng phải hỏi thăm một chút về cô ở Nhật Bản như thế nào chứ? Đi công tác có vất vả hay sao?
Kế đến, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là âm báo tin nhắn, lại là tin nhắn của Hoàng Khải gửi tới, dặn dò cô tối nay nhất định phải đến xếp hàng, nếu không đến sáng mai cũng không lấy được số thứ tự.
Chu Vi Đồng tức giận cắn răng, cô cố tình không để ý tới, một lát sau bạn trai lại gửi thêm một tin nhắn khác, lần này là một mặt cười lớn, một yêu cầu tính trẻ con.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Có thể làm sao đây? Cô bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Khải chưng ra bộ mặt đáng thương để cầu xin khiến cô khó có thể từ chối, mặc dù cô cảm thấy anh cũng rất ích kỷ, không biết cách chăm sóc, nhưng dù sao anh……… Cũng là bạn trai của cô.
Để duy trì đoạn tình cảm này, luôn có một bên phải nhượng bộ, phải không?
Vì vậy, tuy trong lòng tức giận, nhưng cô vẫn ghi nhớ việc bạn trai đã nhờ, nhìn vào đồng hồ đeo tay, nắm rõ thời gian hoàn thành công việc.
Buổi tối, sau khi cùng chủ quản cấp cao bên phía nhà xuất bản Nhật Bản dùng cơm tối, đối phương muốn mời Nghiêm Sâm đi câu lạc bộ, cô thừa cơ xin cáo lui.
“Phó tổng, tôi đến những nơi đó có vẻ không tốt cho lắm, mọi người chơi không được thoải mái, hay là tôi trở về khách sạn trước.”
“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý.
Cô như được đại xá, ngồi tàu điện tới Akihabara, dự định là ngày mai sẽ phát hành trò chơi nên mọi người đã đến xếp hàng thành một hàng dài, phần lớn đều là những trạch nam đam mê trò chơi điện tử, chỉ có cô là office lady.
Vô số ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía cô, cô hơi xấu hổ, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
Sau vài giờ, thời tiết bắt đầu có mưa phùn, trước đó các trạch nam đã chuẩn bị áo mưa, cả túi ngủ không thấm nước, cùng nhau ngồi trên sàn chơi bài và trò chuyện.
Cô chỉ có một mình, nên không dám tùy tiện rời đi, sợ khi rời đi, vị trí liền bị chiếm lấy.
Có nên bỏ đi hay không?
Chu Vi Đồng lau nước trên mắt kính, bỏ vào trong ví, nhìn thấy mưa rơi càng lúc càng nhiều, cô không khỏi lẩn quẩn, cũng không thể đứng ngây ngốc đội mưa cả đêm ở đây, nhưng nghĩ đến ánh mắt mong đợi của bạn trai, cô lại thể bỏ qua.
Làm ơn đi, làm ơn đi, cầu xin em đó!
Anh cầu xin cô chân thành như vậy, cô có thể thờ ơ bỏ qua hay sao?
Haizz, nên làm cái gì mới phải đây?
***
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Sâm cuối cùng đã tìm được cái cớ để rời khỏi phòng bao, đi ra cửa câu lạc bộ, hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí ẩm về đêm.
Thật ra phong cách của câu lạc bộ này cũng không thô tục, các nữ nhân viên bồi rượu đều được bà chủ tuyển chọn kỹ lưỡng, nhưng anh vẫn không thích những trường hợp thế này. Anh đối với nữ sắc cũng không có hứng thú lớn như vậy, không giống những chủ quản người Nhật Bản kia vui vẻ thưởng thức mê say.
Nếu muốn giải tỏa áp lực công việc, anh tình nguyện tập luyện thể thao, mặc dù chỉ là tập luyện với máy chạy bộ trong nhà, có thể chạy tới lúc đổ mồ hôi cũng rất sung sướng.
Như thế so với việc chung dụng với nữ sắc còn tốt hơn nhiều.
Anh gọi một chiếc taxi, vừa ngồi lên xe liền gọi điện thoại.
Chuông reo một hồi lâu, Chu Vi Đồng mới chậm chạp nghe điện thoại.
“Alo, Phó tổng.”
“Cô đã ngủ chưa?” Anh cau mày.
“Vẫn chưa, tôi……..” Cô hắt hơi một cái. “Có chuyện gì sao Phó tổng?”
“Tôi là muốn nói với cô, giúp tôi liên lạc với chủ quản chi nhánh Thượng Hải và Singapore, nhắc nhở bọn họ……………”
Lại một tiếng hắt hơi.
“Cô làm sao vậy?” Ánh mắt anh nhỏ lại, nghe đầu máy bên kia có tiếng mưa rơi rào rào.
“Cô đang ở bên ngoài sao?”
“Vâng, tôi………….” Cô vuốt lỗ mũi. “Ở Akihabara.”
Một cô gái trẻ nửa đêm canh ba còn lang thang ở ngoài đường sao?
“Cô ở Akihabara làm cái gì?” Anh có vẻ không vui hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến, nhớ tới ngày trước khi vừa lên máy bay cô đã nói.
“Chẳng lẽ cô đang giúp bạn trai cô đi xếp hàng mua trò chơi điện tử sao?”
“Thật xin lỗi, Phó tổng, sáng sớm ngày mai tôi mua được liền trở về.”
“Cô quên sao? Ngày mai chúng ta còn phải đi gặp khách hàng!”
“Tôi biết, Phó tổng có thể cho tôi xin phép hai giờ? Tôi sẽ cố gắng xong sớm.”
“Tôi đã nói rồi, không cho xin phép!”
“Làm ơn, bạn trai tôi rất muốn có trò chơi số lượng có hạn này, tôi……...” Một tiếng ồn lớn, cô không biết có đụng vào người khác hay không, liên tiếp dùng tiếng Nhật nói xin lỗi.
Tiếp theo, có tiếng nói nhỏ.
“Cô gái xinh đẹp như vậy cũng đến xếp hàng sao? Người đẹp, cô từ chỗ nào tới?”
“Ngươi………….. Không nên sờ loạn.” Anh nghe thấy cô bối rối kháng nghị.
Chuyện gì xảy ra? Cô gặp phải yêu râu xanh rồi sao?
Ngốc thật. “Cô lập tức trở về khách sạn cho tôi.” Anh gầm lên.
Cô lại không trả lời, điện thoại di động rơi xuống đất, thoáng chốc cắt đứt liên lạc.
Đáng chết!
Nghiêm Sâm âm thầm nguyền rủa, không để ý ánh mắt tò mò của tài xế taxi qua kính chiếu hậu, nghiêm nghị ra lệnh quay đầu xe, chuyển hướng đến Akihabara.
***
Mưa vẫn rơi.
Mà cô như tên ngốc, mặc áo mỏng manh, chen chút chen chút trong đám người, không ngừng chà sát vào hai cánh tay, vẫn không chịu được thời tiết lạnh lẽo.
Mới vừa gặp phải yêu râu xanh dây dưa, may mà bên cạnh có mấy người đàn ông ra tay giúp đỡ, đuổi hắn đi, mấy người đàn ông thấy cô là phụ nữ ngoại quốc đáng thương, lại tốt bụng cho cô mượn cái dù để che.
Nhưng thành thật mà nói, đã quá muộn, cô toàn thân ướt đẫm, nhếch nhác cả người ướt sũng, đầu óc hỗn loạn chỉ nổi lên một ý niệm, hy vọng có thể mua nhanh lên để trở về khách sạn, đi tắm nước nóng, sau đó lười biếng chui vào làm tổ trên chiếc giường ấm áp.
Cô ruốt cuộc vẫn còn kiên trì vì cái gì? Liền cảm thấy bản thân mình thật là ngu……
“Chu Vi Đồng!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Cô giương mắt nhìn, một tầng hào quang của người đàn ông bị lớp sương mù bao phủ.
“Phó tổng?”
Anh trừng mắt với cô, anh không nói tiếng nào mà trực tiếp cầm lấy cổ tay của cô.
“Cùng tôi trở về!”
“Tôi không muốn.” Cô cự tuyệt theo trực giác.
“Không, tôi còn chưa mua được…..”
“Tôi nói cùng tôi trở về!” Anh giận dữ cắt đứt lời nói của cô.
Người đàn ông cho cô mượn cây dù thấy cô bị quấy rầy, có vài người tụ tập thì thầm với nhau, có một người đại diện bước lên phía trước.
“Hãy để cô ấy yên, đừng làm phiền cô ấy.”
“Tôi là ông chủ của cô ấy!” Anh hậm hực dùng tiếng Nhật nói với người đàn ông kia.
Kế đến anh kéo tay cô vẫy chiếc taxi vừa chạy đến, tay chân cô luống cuống, cô hoảng hốt trả lại cây dù đã được người đàn ông tốt bụng cho mượn.
“Cám ơn!” Cô lên tiếng tỏ lòng cảm kích, lời nói chưa dứt, đã bị Nghiêm Sâm dùng sức đẩy mạnh vào hàng ghế phía sau xe.
Động tác của anh hơi thô lỗ, thái độ cứng rắn, nếu là lúc bình thường, cô ít nhất sẽ máy móc giãy giụa, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, không có hơi sức để phản kháng.
Cô muốn ngủ, đầu rất đau, thân thể lúc nóng lúc lạnh, hô hấp thỉnh thoảng hơi gián đoạn.
Cô nghĩ, có thể mình đã bị cảm.
“Cô không sao chứ?” Anh phát hiện cô có gì đó hơi lạ, đưa tay đặt lên trán của cô.
Cô không có sức trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông này là cô đặt riêng cho bạn trai, đưa tay mở túi xách để tìm điện thoại, Nghiêm Sâm thấy thế, thay cô lấy điện thoại ra.
“Giúp tôi nhận điện thoại.” Cô lẩm bẩm thỉnh cầu.
Cô cho anh là người nào? Thư ký riêng sao?
Anh nhíu mày, nhưng vẫn thay cô nhận điện thoại.
“Vi Đồng, em có nhớ giúp anh xếp hàng mua trò chơi điện tử không?” Hoàng Khải không thèm chào, câu đầu tiên liền mở miệng hỏi.
Nghiêm Sâm cau mày.
“Tôi không phải Chu Vi Đồng.”
Hoàng Khải hơi sửng sốt, một hồi lâu mới lên tiếng.
“Anh là ai? Sao lại nhận điện thoại của Chu Vi Đồng?”
“Hiện tại cô ấy không được khỏe.”
“Không được khỏe sao? Nhưng cô ấy không phải giúp tôi mua trò chơi điện tử sao?”
“Sao anh chỉ nhớ trò chơi điện tử của anh vậy? Bạn gái của anh đang bị bệnh đó!”
Cô lờ mờ nghe thấy anh nổi đóa, nhỏ giọng kháng nghị: “Anh không mắng Hoàng Khải…..”
Đã đến lúc này rồi, cô còn bênh vực người đàn ông không có lương tâm đó sao?
Anh giận dữ, mặc kệ Hoàng Khải ở đầu dây bên kia nói gì, trực tiếp ngắt điện thoại.
Cô cố gắng mở mắt ra hỏi: “Hoàng Khải………….Nói gì?”
Anh giận dữ trừng mắt với cô.
“Cậu ta nhắc nhở cô nhớ giúp cậu ta mua trò chơi điện tử.”
“Ồ.” Cô ảo nảo, cũng không có tinh thần để nghĩ tới việc bản thân không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà bạn trai đã giao phó, nên làm thế nào cho phải.
Cô chỉ muốn ngủ, để cho cô ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại, suy nghĩ cặn kẻ nên giải thích như thế nào…………….
Cô từ từ rơi vào mộng đẹp.
***
Giấc ngủ mê man, ngủ liền mười mấy tiếng.
Khi mở mắt ra đã là buổi chiều ngày hôm sau, những đám mây đầy màu sắc trên bầu trời bên ngoài cửa sổ, cảnh quang mập mờ hiện ra trong phòng.
Cô nâng tầm mắt lên, nhất thời không biết bản thân đang ở chỗ nào, thật lâu sau, mới chợt nhớ ra mình ở khách sạn Tokyo.
Cô chậm rãi xuống giường, thân thể vẫn nặng nề, cổ họng khát khô, đi ra phòng khách tìm nước uống, đúng lúc có một nữ nhân viên phục vụ mở cửa đi vào.
“Chu tiểu thư, cô tỉnh rồi? Cô ngủ có ngon không?” Người nữ nhân viên phục vụ ân cần hỏi thăm.
Cô bối rối nhăn mày.
“Làm thế nào cô………”
“À, là Nghiêm tiên sinh nhờ tôi thỉnh thoảng vào trông chừng cô, mang thức ăn, nước và thuốc cho cô.” Nữ nhân viên phục vụ một tay cầm ly nước, một tay cầm túi thuốc.
“Cũng đã gần tới giờ uống thuốc rồi.”
“Vâng.” Cô gật đầu một cái, nhận lấy thuốc, uống một hơi.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì. Cô có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó không?”
“Không cần.” Cô khéo léo từ chối ý tốt của nhân viên phục vụ.
“Xin hỏi anh ấy ở đâu?”
“Cô nói Nghiêm tiên sinh sao? Sáng sớm cậu ấy đã đi ra ngoài, trước khi đi còn nhờ chúng tôi chăm sóc cho cô.” Nói xong nữ nhân viên phục vụ còn cười khẽ.
“Chu tiểu thư, bạn trai của cô thật lo lắng cho cô, chăm sóc cô thật ân cần!”
“Cái gì?” Chu Vi Đồng sửng sờ, liền vội vàng lắc đầu.
“Anh ấy không phải bạn trai của tôi.”
“Không phải sao?” Nữ nhân viên phục vụ cảm thấy lạ.
“Nhưng cậu ấy đối với cô rất dịu dàng! Thời điểm cậu ấy ôm cô trở về khách sạn, rất là đẹp trai nha, giống như một kỵ sĩ, mấy người nữ đồng nghiệp chúng tôi rất say mê cậu ấy.”
“Là anh ấy ôm tôi trở về phòng sao?” Cô không thể tin được.
“Đúng vậy nha, là ôm kiểu công chúa đó.”
Ôm kiểu công chúa.
Cô càng hoảng sợ, thử tưởng tượng những hình ảnh kia, nhưng như thế nào cũng không cách nào cùng anh bình thường được, khi ở cùng một chỗ………….
Làm sao có thể? Anh tự mình ôm cô trở về phòng? Theo cá tính của anh, nên một cước đá cô xuống xe, tuyệt đối sẽ không thương hoa tiếc ngọc như vậy!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Phục vụ sau khi rời đi, một mình cô ngồi trên ghế sô pha, mất hồn mất vía, ngẩn ngơ suy nghĩ những việc đã xảy ra, càng về sau, hai bên má tự nhiên nóng lên.
Không biết qua bao lâu, cô mới đột nhiên thức tỉnh, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, cô cuống quít gọi điện thoại cho Nghiêm Sâm.
“Cô đã tỉnh?” Tiếng nói anh trầm ổn, hình như không có ý trách cứ cô.
Nhịp tim cô ngừng lại.
“Thành thật xin lỗi, Phó tổng, tôi thật không ngờ mình ngủ lâu như vậy.”
Anh không để ý đến lời xin lỗi của cô.
“Hết sốt rồi sao?”
“Vâng.” Cô sờ hai bên má. “Nên lui thôi.”
Là cô nghe lầm sao? Anh thật sự thoải mái nhẹ nhàng đến vậy? Anh đang lo lắng cho cô sao?
Cô bất giác siết chặt điện thoại di động, cố gắng phân biệt động tĩnh đầu dây bên kia, cuối cùng vẫn khó để phân biệt.
Vài giây sau, anh hờ hững cất tiếng nói.
“Tôi đang cùng khách hàng ăn cơm, hành lý đã thu xếp xong, cô nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ đưa lên xe, 9h30 tối nay, chúng ta gặp nhau ở sân bay Thành Điền, không được đến trễ!”
Sau khi hạ lệnh cho cô, anh cũng không đợi cô trả lời, nhanh chóng cúp điện thoại.
Được rồi, quả nhiên là cô đã hiểu lầm. Cô như thế nào lại ngủ đến mức cho là anh trầm mặc trong nháy mắt, là đang yêu thương cô sao?
Chu Vi Đồng tự giễu kéo môi, lại uống thêm ly nước, sau đó trở lại phòng ngủ, ngoan ngoãn thu xếp hành lý của mình.
***
Bắt đầu trở về sau cuộc hành trình dài.
Vừa lên máy bay, cô liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, mặc dù không còn sốt nữa, nhưng cô vẫn chưa khỏe hẳn, thần trí vẫn còn hơi mơ hồ.
Nữ tiếp viên hàng không đẩy xe phục vụ đến, cô muốn lấy một ly nước cam, đang cầm lấy ly thủy tinh uống.
“Lần này không giúp Hoàng Khải mua trò chơi, anh ấy nhất định rất thất vọng.” Cô buồn bã thì thầm.
Nghiêm Sâm nghe được, không cho là đúng, hừ giọng: “Nửa đêm trời mưa đi xếp hàng, cô ngu ngốc sao?”
“Tôi chỉ hy vọng anh ấy vui vẻ.” Cô biện hộ cho mình.
“Cô bị cảm nóng sốt, còn bị người đi đường quấy rầy, như vậy cậu ta sẽ vui mừng sao?”
“Hẳn là…………. Sẽ tức giận chứ?”
Đúng vậy nha, Hoàng Khải nhất định sẽ tức giận, nhưng không phải tức giận cô đội mưa xếp hàng, mà là tức giận cô không mua được trò chơi mà anh ấy thích.
Nghiêm Sâm nhìn chăm chăm vẻ mặt của người bên cạnh, vẻ mặt rất phức tạp.
Vì sao cô lại đối đãi như thế với một người đàn ông? Cô ngu ngốc sao?
Anh nghĩ tốt nhất là mắng cho cô tỉnh ra, mắng cô ngu xuẩn, không nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông, mắng cô đã giao tình cảm chân thành sai đối tượng, rất không đáng giá. Anh nghĩ nên lên án mạnh mẽ cho cô dừng lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô tái nhợt, đầy ảo nảo nên cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu miễn cưỡng quan tâm.
“Về sau chớ làm những việc ngu ngốc như thế này!”
“…………..Ừm.”
Cô ngẩn ngơ trả lời, uống xong ly nước cam, sau khi máy bay cất cánh không lâu, lại mơ hồ ngủ thiếp đi, cái đầu chuyển động theo máy bay, lay động rất có quy luật, đột nhiên rơi xuống trên vai anh.
Anh cảm thấy, giơ quyển tạp chí lên ngẩng đầu nhìn về phía cô, cảm xúc lúc này khó thể diễn tả được.
Bình thường anh rất ghét phụ nữ chạm vào anh, nhưng hiện nay, lúc này anh lại ngồi im không nhúc nhích, mặc cho cô dựa vào----mẹ nó.
“Tiên sinh, có muốn tôi giúp ngài điều chỉnh lại tư thế của vị tiểu thư này không?” Nữ tiếp viên hàng không thấy vậy thì sợ anh không thoải mái, ân cần đề nghị.
“Không cần, cứ để cho cô ấy ngủ như vậy đi.” Anh từ chối ý tốt của nữ tiếp viên hàng không, tim đập mạnh hơi loạn nhịp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô. Cô ngủ rất say, mắt kính cũng bị lệch đi, trượt xuống bên má.
Bộ dạng cô khi đeo mắt kính gọng đen này quá xấu. Ánh mắt của cô cũng không đến nỗi tệ, sao lại chọn kiểu dáng của bà cô thế này.
Anh buồn cười lắc đầu, tay đưa thay cô gỡ cái mắt kính đang cản trở kia xuống, nhưng ngón tay vừa chạm tới chiếc kính, chợt ngưng lại, sau hai giây, chuyển thành giúp cô đẩy mắt kính trở về chỗ cũ.
Mắt kính này……….. Cô còn đeo tương đối tốt.
Anh khổ sở suy nghĩ, lại mất hồn nhìn cô chốc lát, sau đó lặng lẽ gỡ bỏ tay vịn ngăn cách hai chiếc ghế, để cho thân thể mềm mại của cô có thể dựa sát vào lồng ngực anh.
Được anh hào phóng cho mượn lồng ngực rộng lớn, cô dường như ngủ được sâu hơn, ở trong lòng anh điều chỉnh lại tư thế, tìm được vị trí thoải mái nhất, trong lúc mơ mơ màng màng, còn bật ra tiếng kêu nhỏ giống như loài mèo.
Anh nghe thấy âm thanh kia, đầu tiên là hoài nghi nhíu mày, kế đến, xoay mặt, khóe miệng khẽ giương lên.
/10
|