Trong nháy mắt không khí ngưng tụ lại.
Anh không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cả người giống như gặp phải yêu nữ làm phép, bay mất hồn vía.
Sau một hồi rất lâu, Chu Vi Đồng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa không khí trầm mặc này, đang chuẩn bị nói đùa vài câu để xua tan không khí trầm mặc này thì bỗng nhiên anh khàn giọng lên tiếng.
“Tại sao cô lại nói như vậy?”
“Sao?” Cô ngớ ngẩn. “Anh quên sao, trước đây anh đã nói không cho tôi tháo kính xuống ở trước mặt anh.”
“Tôi nói lúc nào?”
“Chính là lúc chúng ta đi công tác ở Tokyo……… Hôm anh đã uống say.” Giọng nói nhỏ dần, bỗng nhiên cô tỉnh ra, có lẽ đối với anh mà nói, đêm đó là một đêm đáng xấu hổ.
Quả nhiên, Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Cô lúng túng phất tay một, nhất thời không biết làm sao. “Ách, thật ra thì cũng không có việc gì……, tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, muốn biết đôi mắt của tôi có phải rất khó coi hay không.”
“Không phải như vậy?” Anh cắt đứt lời nói của cô.
“Vậy là……. Như thế nào?” Cô sợ hãi hỏi. Nói thật ra, cô rất muốn biết lý do.
Anh không trả lời, để hộp tiện lợi xuống, cầm ly trà cô mới bưng vào, cũng không sợ nóng, uống một hơi.
Nhìn bộ dáng anh rất hồi hộp, cô chưa thấy qua anh luống cuống như thế này, hai bên tóc mai đang đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Càng nhìn cô càng tò mò, bỗng nhiên nảy sinh ý định, cô tháo mắt kính xuống.
Anh uống xong ly trà này, quay đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
“Cô………..”
“Tôi quyết định đeo kính áp tròng.” Cô tuyên bố.
“Tôi nghĩ ông chủ sẽ không cho phép nhân viên không đeo mắt kính chứ?”
Anh nghe vậy, giương mắt nhìn cô. “Chu Vi Đồng, cô mau đeo kính lại.”
Cô không thèm để ý, còn cố ý đến gần anh, nâng gương mặt thanh tú lên, khiêu khích cùng anh giằng co.
Anh thấy cô đi tới, lại hốt hoảng lui về phía sau. “Cô sẽ hối hận.”
“Tại sao?” Cô tiếp tục bước lại gần anh.
“Bởi vì……….” Anh chần chờ.
“Bởi vì thế nào?” Cô đứng trước mặt anh, khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau một hơi thở.
Hơi thở anh không ổn định, nhịp tim giống như đang ngưng lại, lý trí mất đi, tình cảm đang nổi sóng lên mãnh liệt. Sau đó, anh đưa tay giữ chặt cô lại, áp đôi môi xuống.
Một cách đầy thô bạo, trừng phạt bằng nụ hôn, anh xoa đôi môi mềm mại của cô, cô kinh sợ, ưm, trực giác muốn tránh, nhưng có bàn tay giữ chặt gáy của cô, không cho cô thoát.
Đầu lưỡi thăm dò vào trong hàm răng của cô, càng rỡ lượn quanh, mút.
Cô cau mày, toàn thân phát ra niềm đam mê mãnh liệt, lúc sắp chịu không nổi nữa, bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng.
Anh không còn kiêu căng chiếm giữ nữa, chuyển thành êm ái che chở, nhẹ nhàng hôn môi cô, lướt qua liền ngưng lại.
Nụ hôn lúc cạn lúc sâu, làm cô dần mất đi khả năng chống cự, yếu ớt mặc cho anh định đoạt.
Anh nâng mặt của cô, đôi môi anh triền miên lướt qua chóp mũi, lông mi, cuối cùng dừng lại trước trán.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, cảm giác hỗn loạn cùng với cơ thể nóng rực.
“Hiện tại, cô có hiểu không?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, hơi thở mập mờ nhẹ như lông vũ, làm xao xuyến trái tim cô.
“Cô tháo mắt kính, chuyện sẽ xảy ra như vậy.”
Cô không nói một câu, gương mặt ửng đổ khẽ dựa vào lồng ngực của anh, khẽ thở gấp.
Thời gian dường như không ủng hộ thời khắc ngọt ngào này, lặng lẽ tiến về phía trước.
Cho đến khi một chuông điện thoại không thức thời đột nhiên vang lên, hai người giật mình, rồi mới từ trong không khí say mê tỉnh dậy, nhanh chóng tách ra.
Nghiêm Sâm nhận điện thoại, Chu Vi Đồng kinh ngạc nhìn theo bóng dáng kiên cường của anh, tay phải đặt lên ngực.
Trái tim hình như đập rất nhanh, như muốn nổ tung, da thịt cô cũng nóng lên như muốn phát sốt.
Cô cắn môi, không biết hít sâu bao nhiêu lần, cố gắng trấn tĩnh, quyết định đeo mắt kính trở lại.
Thái Thường Hi nói, đây là vũ khí phòng vệ của cô, hiện tại cô đã hiểu ra, thì ra vũ khí phòng vệ chính trái tim của cô.
Bảo vệ cô, không hẳn là anh bị khuất phục……………..
***
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và anh vượt qua một ranh giới mới, bước tới một tình cảnh tốt đẹp hơn.
Cũng không đơn thuần là ông chủ cùng trợ lý, cũng không phải hai người yêu nhau, công tư phân minh, nhưng cũng có vài điểm mập mờ.
Ai cũng không hề nhắc lại nụ hôn ngọt ngào đó, cũng không thèm để ý hai người có phải đang yêu nhau hay không, chỉ là để theo cảm giác, diễn ra một cách tự nhiên.
Dần dần, cô phát hiện mình ở trước mặt anh, có chút đặc quyền, cô là nhân viên duy nhất có thể lên giọng với anh, mà anh hoàn toàn không tức giận.
Cô có thể trêu chọc anh, nói xéo anh, thỉnh thoảng còn châm chọc anh vài câu, rồi thỉnh thoảng còn làm nũng với anh. Anh có lúc sẽ giả bộ không nghe thấy, có lúc sẽ dùng từ ngữ độc mồm đáp lại, nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt đều hiện ý cười.
Ẩn sâu trong ánh mắt nụ cười đó, ước chừng là một loại nuông chiều.
Trong phòng làm việc bắt đầu truyền ra lời đồn, tò mò rỉ tai với nhau gần đây ‘Diêm La Lãnh Huyết’ hình như vui vẻ hơn rất nhiều, thường thì có thể thấy anh cười sang sảng, so với vẻ mặt tối tăm âm trầm trước đây không thể nào sánh nổi.
Là ai hoặc chuyện gì đã khiến anh thay đổi?
Các nhân viên sôi nổi suy đoán, nhưng đáp án cũng rất mơ hồ. Kỳ quái hơn là, thậm chí có người còn nghĩ anh gần đây tiếp nhận một khối tài sản lớn, hoặc là sắp được thăng chức.
Nhưng vẫn có một số người, chuyển hướng về phía Chu Vi Đồng.
“Có phải là Chu Vi Đồng hay không?” Bọn họ lặng lẽ hỏi. “Tôi nghe nói gần đây cô ấy cùng ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất hợp nhau.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy được ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất tín nhiệm cô ấy, giao rất nhiều việc cho cô ấy làm.”
“Lần trước tôi còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm tiện lợi trong phòng họp, hình như là do Vi Đồng làm.”
“Thật hay giả………”
Tin đồn đó, càng lúc càng lan truyền rất nhanh, mặc dù ngại Nghiêm Sâm bình thường rất uy nghiêm nên không dám tùy tiện, không người nào có can đảm dám tìm hiểu sự thật. Nhưng Chu Vi Đồng vẫn nhạy cảm phát hiện, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút quỷ dị.
Vào một buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, mấy nhân viên bưng điểm tâm cùng cà phê, tụ họp ở phòng giải khát nói chuyện phiếm.
Đây là chính sách mới do Nghiêm Sâm tuyên bố, mỗi ngày bỏ hai mươi phút để uống trà chiều, các nhân viên có thể ngưng mọi công việc lại, uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.
“Tôi hỏi này Vi Đồng, nghe nói thời gian uống trà chiều này, là cô đề nghị với Phó tổng Nghiêm sao?” Một nữ đồng nghiệp lớn tuổi hỏi chuyện.
“Vâng, đúng vậy.” Chu Vi Đồng không nghi ngờ gì, thẳng thắn gật đầu.
Mọi người nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Làm sao cô có thể thuyết phục ‘Diêm La Lãnh Huyết’ đồng ý việc này? Trước kia anh ấy không mang chúng ta nghiền chết thì tuyệt đối không bỏ qua.”
“Anh ấy không có xấu tính như vậy.” Chu Vi Đồng theo trực giác thay cấp trên giải thích. “Anh ấy chỉ là hơi chăm chỉ làm việc chút thôi. Tôi nói với anh ấy, tuy thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng có thể giúp mọi người tăng năng suất làm việc, anh ấy suy nghĩ, liền đồng ý.”
Cứ như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất khó tin được ông chủ hà khắc có thể sảng khoái như vậy.
“Những trò chơi ở phòng bên. Nghe nói là Phó tổng đề xuất với Hội đồng quản trị, để ra một gian phòng, bố trì vài bàn bóng bàn, còn cái trò chơi đánh quả bóng tròn tròn gọi là gì ấy nhỉ?”
“Air hokcy.”
“Đúng, chính là cái đó. Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại đề xuất như vậy?”
“Có mà.” Chu Vi Đồng mỉm cười chứng minh. “Thật ra ở nước ngoài có rất nhiều công ty sẽ bố trí không gian để nhân viên nghỉ ngơi cho tốt, như vậy cũng được gọi là phúc lợi cho nhân viên. Hơn nữa theo như khảo sát, nhân viên đối với công việc sẽ tận tâm hơn.”
“Vậy là không có sai, nhưng……….” Có vài người tỏ ra thấy làm kỳ lạ. “Đó là cá tính của ‘Diêm La Lãnh Huyết’ ư! Sao bỗng nhiên anh ấy lại tỏ ra có lương tâm như vậy được?”
“Ai, là mọi người luôn nghĩ xấu về anh ấy thôi, thật ra anh ấy cũng không tệ đâu.” Lần nữa Chu Vi Đồng lại biện hộ.
Ha ha ha, đúng là có quỷ nha!
Tinh thần của mọi người hơi run lên, động lực bát quái nhất thời xông tới. Bọn họ không dám ở trước mặt Nghiêm Sâm nói gì đó, nhưng ở trước mặt các đồng nghiệp thân thiết này, sẽ không khí như thế.
“Vi Đồng, cô hãy thành thật nói ra, cô cùng Phó tổng Nghiêm có cái gì đó phải không?”
“Các người đang yêu nhau sao? Chẳng lẽ đang lén lút kết giao?”
“Lần trước có người nhìn thấy hai người cùng nhau ăn cơm tiện lợi, cô việc gì phải làm cơm tiện lợi cho anh ấy ăn?”
“Cô………….”
Lưu Tinh đưa ra nhiều vấn đề liên tiếp, dồn dập vào Chu Vi Đồng, cô chấn động, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, trong lòng hơi lộn xộn.
“Tôi……….. Ách, các người hiểu lầm rồi, tôi và Phó tổng Nghiêm……… Không có gì, anh ấy là……… Ông chủ nha.”
“Đối với chúng tôi mà nói, anh ấy đương nhiên là ông chủ! Nhưng đối với cô mà nói, khẳng định là không giống nhau?”
“Có gì là không giống nhau, có chỗ nào không giống nhau chứ?”
“Chớ giả bộ, nhìn cô kìa, mặt đỏ lên rồi!”
Có thật không? Chu Vi Đồng ngây ngốc giơ tay đặt lên hai gò má nóng rực. Chẳng lẽ đỏ lên rõ ràng như vậy sao? Trời!
Uổng công cô che giấu, một mặt muốn phá vỡ vòng vây của các đồng nghiệp.
“Tôi muốn…………… Đi về làm việc.”
“Đừng nghĩ sẽ trốn.” Một nữ đồng nghiệp cười bắt cô lại.
“Mọi người đừng lam rộn, buông tôi ra!”
“Tiểu Trịnh, cô tới đây giúp một tay.” Nữ đồng nghiệp lên tiếng nhờ một nam đồng nghiệp giúp đỡ một tay.
Một nhóm người đùa giỡn lôi lôi kéo kéo, bỗng có một âm thanh nghiêm nghị vang lên.
“Các người làm gì đó? Buông cô ấy ra!”
Oa! Ma vương tự mình đến giải cứu công chúa rồi!
Mắt thấy sắc mặt Nghiêm Sâm không tốt nhìn theo cánh tay của Tiểu Trịnh, cực kỳ khó chịu khi anh mạo phạm vào cô gái này. Mấy nhân viên đều hoảng sợ chắc lưỡi hít hà, rất thức thời cùng nhau nhấc chân, như một làn khói rời đi.
Lúc này Chu Vi Đồng mới thở phào một cái, tay vỗ ngực, tim đập thình thịch.
“Bọn họ đang đùa cái gì?” Nghiêm Sâm lo lắng nhìn cô. “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Cô giương mắt nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên má lại nóng lên.
“Tiểu Trịnh đó giữ cô lại làm gì?” Anh chất vấn, trong lòng dường như có mùi dấm.
Cô đang nghe lầm sao? Cô thản nhiên cười, thành tựu ngọt ngào của cô.
“Không có gì. Đúng rồi, boss, ngày mai I-Fashion tổ chức show thời trang từ thiện, lát nữa tôi muốn đi xem tổng duyệt, anh có muốn đi không?”
“Dĩ nhiên!”
***
‘Diêm La Lãnh Huyết’ giá lâm.
Sân khấu tổng duyệt show thời trang, nhân viên I-Fashion gửi tin nhắn rỉ tai nhau mới biết được tin tức, thần kinh của mọi người lập tức căng lên, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh.
Họ đã sẵn sàng để đáp ứng tính cách theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của Nghiêm Sâm, nói không chừng thấy sắp xếp hàng ghế bị sai lệch, cũng nổi đóa.
Quả nhiên khi anh vừa đến hiện trường, liền dùng cặp mắt tinh nhuệ càng quét từng góc bàn ghế.
Tổng biên Vương đích thân ra nghênh đón, nhìn Chu Vi Đồng đang đứng bên cạnh Nghiêm Sâm với ánh mắt cầu khẩn.
Cô hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Sâm kiểm tra từng chi tiết nhỏ, ánh đèn, âm nhạc đến tất cả các quy trình. Show thời trang lần này trừ các người mẫu chuyên nghiệp, ban đầu còn định mời những tên tuổi lớn trong ngành. Nhưng vì để đáp ứng được kế hoạch của Chu Vi Đồng, chủ yếu là trang phục của offcie lady, nên người mẫu cũng thay đổi đến từ các ngành nghề offcie lady. Họ không phải chuyên nghiệp, lần đầu lên sàn diễn khó tránh được có sai sót.
Nghiêm Sâm cau mày. “Đây là cái quỷ gì? Cái này có thể để nhìn sao? Đây là đang bôi nhọ trang phục của người thiết kế, người ta muốn đến xem biểu diễn chuyên nghiệp, không phải là một đám tượng gỗ trên sàn diễn.”
Chu Vi Đồng khẽ kéo ống tay áo của anh, nhìn anh mìm cười nhẹ nhàng.
Anh bỗng nhiên dừng lại, hít sâu hai lần. “Ý tôi nói, Tổng biên Vương, những người này sẵn sàng tạm gác lại công việc để trình diễn thời trang, công ty rất cảm kích. Chỉ là động tác có chút, chắc phải mời một người mẫu chuyên nghiệp đích thân hướng dẫn lại.”
“Dạ, tôi biết rồi.” Tổng biên Vương lau mồ hôi lạnh.
“Còn về phần ánh sáng này, chiếu vào trang phục nhìn rất khó coi, giống như quỷ vậy………… Ý tôi nói, là nên điều chỉnh lại ánh sáng một chút.”
“Vâng.”
“Âm nhạc quá mạnh mẽ, giống như đám tang…….. Ý tôi là, thỉnh thoảng nên xen kẽ với âm nhạc nhẹ nhàng hơn.”
“Tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại.”
“Cũng đã buổi diễn thử cuối cùng rồi, mà còn như thế này…….. Khụ khụ, các người đã cực khổ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mọi việc phải nhanh lên một chút!”
“……Vâng.” Tổng biên Vương ngẩn ngơ lên tiếng, quả thật là không thể tin được, đây là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ của ngày thường sao? Vì sao hôm nay lại nói chuyện…… Ôn hòa như vậy chứ?
“Tốt lắm, trước mắt cứ như vậy, anh đi làm việc đi.”
“Nha, vâng.”
Sau khi Tổng biên Vương rời đi, Nghiêm Sâm nhìn sang Chu Vi Đồng, bất đắc dĩ ảo não bỉu môi.
“Như thế này ‘không câu nệ’ chứ?”
“Ừm.” Cô gật đầu, đôi mắt sáng mỉm cười, lóng lánh như ngôi sao.
“Không câu nệ, tốt lắm, nhất định Tổng biên Vương và bọn họ rấy vui vẻ, sẽ dốc hết sức chuẩn bị mọi việc.”
“Hừ.” Anh không vui hừ lạnh, trừng mắt nhìn cô. “Cũng đã đến buổi diễn thử cuối cùng rồi, mọi thứ vẫn lộn xộn rối tung lên, cô xác định bọn họ sẽ xử lý kịp sao?”
“Nhất định sẽ kịp, bởi vì đã có anh ở đây.” Cô khẳng định nói nhỏ, tiếng cười nhỏ môi anh đào cong lên, tựa như chuông gió, thanh thúy vang bên tai anh.
***
Lời tiên đoán của cô quả không sai, trải qua một đêm bận rộn, show diễn thời trang diễn ra vào buổi chiều hôm sau thành công vang dội.
Nhà thiết kế quyên góp trang phục cho buổi đấu giá, không chỉ có các phu nhân tỏ ra hào phóng, các offcie lady cũng hào phóng ra giá, làm cho buổi đấu giá từ thiện trở nên náo nhiệt, quyên được rất nhiều tiền.
Đến cuối chương trình Nghiêm Sâm, Tổng biên Vương cùng với nhóm người mẫu bước ra sàn diễn nói lời cảm ơn, nhận được những tiếng vỗ tay vang dội.
Tiếng vỗ tay không ngừng, Chu Vi Đồng cũng ra sức vỗ tay, cảm xúc dâng trào, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.
Bởi vì show diễn trang lần này cô rất tận tâm tận lực, tất cả mọi trang phục đều do cô và biên tập có thâm niên ở I-Fashion cùng nhau chọn lựa. Các người mẫu cùng với nhà thiết kế cũng do đích thân cô mời.
Mặc dù cô chỉ làm việc ở phía sau hậu trường, không được đền flash ở phía trước quan tâm đến, nhưng vẫn cảm thấy thực sự rất tự hào.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Một giọng nữ đầy kinh ngạc phất qua bên tai cô.
Cô ngoái đầu nhìn lại, hết sức ngạc nhiên phát hiện bạn học hồi cấp ba. “Cherry, cậu cũng tới đây sao?”
“Tớ cùng Tổng giám đốc phu nhân đến xem trình diễn thời trang, cậu thì sao?” Cherry ngạc nhiên nhìn cô, dường như không tin cô sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này.
“I-Fashion và Nhà xuất bản đều trực thuộc một Tập đoàn. Cho nên xem như đây là hoạt động của Công ty, tớ có…….. Hỗ trợ chuẩn bị mọi việc.” Cô khiêm tốn nói rõ.
“Cậu hỗ trợ chuẩn bị mọi việc sao?” Cherry càng khó tin hơn. “Trước đây cậu căn bản không hề có khái niệm về thời trang.”
“Đúng vậy.” Cô không phủ nhận.
“Tớ nhớ rồi, lần trước tụ tập cậu có nói cậu được điều đến làm trợ lý bên cạnh Phó tổng, nhất định là anh ta giao cho cậu mọi việc đi chạy vặt sao? Phụ trách việc chạy vặt nhất định rất vất vả.” Cherry bày tỏ sự đồng tình.
“Tớ………..” Chu Vi Đồng nháy mắt mấy cái, không biết là nên giải thích như thế nào, trên thực tế cô phụ trách nhiều hơn không chỉ là chân chạy làm việc vặt.
“Người đứng ở trên sân khấu có phải ông chủ Nghiêm Sâm của cậu sao? Anh ấy rất đep trai!” Ánh mắt Cherry đầy ngưỡng mộ.
Chu Vi Đồng cũng hướng mắt nhìn theo, bắt gặp ánh mắt Nghiêm Sâm đang nhìn xuống, anh đang ra hiệu gọi cô.
“Anh ấy đang gọi cậu sao?” Cherry giật mình.
Cô cũng rất kinh ngạc, chỉ chỉ chóp mũi mình, anh gật đầu một cái, biểu thị xác nhận.
“Thật xin lỗi, xin lỗi vì đã không tiếp chuyện được.” Cô hướng Cherry nói lời tạ lỗi, do dự xuyên qua đám đông, Nghiêm Sâm đưa tay, cầm tay cô đưa lên sân khấu.
“Các vị, để tôi giới thiệu một chút công thần đứng phía sau show diễn thời trang lần này, Chu Vi Đồng!” Giọng nói trầm bổng du dương vang lên.
“Các nhãn hiệu trang phục biểu diễn ngày hôm nay, đều do cô ấy đích thân chọn. Đây là những đóng góp không hề nhỏ của cô ấy!”
Nói xong Nghiêm Sâm hướng mọi người vỗ tay, một tràn pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Chu Vi Đồng đứng trên sân khấu, nhất thời cảm thấy hơi choáng váng. Cô chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác được mọi người chú ý đến như thế này, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, rõ ràng là rất khen ngợi cô. Trong quá trình chuẩn bị cô đã dốc hết mọi tâm huyết, vào giờ khắc này, xem như đã có thành quả.
Nghiêm Sâm đưa micro cho cô. “Nói mấy câu với mọi người đi.”
Cô đang cầm micro, quan sát mọi người đang cuồng nhiệt đứng bên dưới sân khấu, mọi câu từ đều nghẹn lại cổ họng, cuối cùng cô chỉ nói được một câu.
“Cảm ơn mọi người!”
Cô không biết nên biểu đạt cảm xúc xúc động này như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô trong quá trình chuẩn bị, đặc biệt là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Là anh, anh đã khích lệ cô dũng cảm tiếp nhận mọi khiêu chiến.
Cô giương mắt, đầy mây mù nhìn anh mỉm cười, tràn đầy tình cảm, khó nói thành lời.
***
“Từ khi nào mà cậu đã trở nên lợi hại như thế chứ?”
Chu Vi Đồng bước xuống sân khấu, Cherry chào đón cô, không thể tin được nhìn cô, vừa ước ao vừa đố ky. “Tớ nhớ trước kia lúc chúng ta muốn thảo luận về thời trang, cậu đều không có hứng thú.”
“Cho nên tớ đã bỏ ra một đoạn thời gian đề bù lại.” Chu Vi Đồng tự giễu nói. “Lúc mới bắt đầu Tổng biên Vương còn mắng tớ, nói tớ không cùng ngôn ngữ với bọn họ, không xứng để nói chuyện với bọn họ.”
“Nhưng cậu bây giờ……….. Bề ngoài thay đổi rất nhiều.” Cherry tỉ mỉ quan sát cô, hơn nữa đặc biệt chú ý tới vòng eo của cô. “Cậu dường như hơi ốm?”
“Do tớ chọn trang phục phù hợp thôi……, cũng không có ốm đi bao nhiêu.” Chu Vi Đồng nhàn nhạt cười.
Cherry chăm chú nhìn thấy nụ cười đầy tự tin của cô, hồi lâu, giương tiếng nói. “Cậu đã thay đổi, Vi Đồng, trở nên rất chói sáng.”
“Rất chói sáng sao?”
“Cậu bây giờ rất chói sáng, sáng lấp lánh, đối với trước kia không giống nhau.”
Chu Vi Đồng kinh ngạc bạn học cấp ba tán thưởng, trong lòng níu chặt lại.
Kể từ ngày tốt nghiệp, sau khi cùng với ba người bạn cấp ba chọn đi trên những con đường khác nhau, cô dần dần cảm giác mình cùng với các bạn rời đi càng lúc càng xa, những lúc ‘thục nữ sinh tử đấu’ tụ tập, càng lúc cảm thấy rất tự ti.
Các bạn cô ai cũng thành công, nếu không có sự nghiệp sáng chói thì gia đình cũng hòa thuận vui vẻ, các bạn cô xinh đẹp chói sáng như thiên nga. Mà cô, chỉ là một vịt con xấu xí, chỉ có thể trốn trong bóng tối tự thấy xót xa.
Không ngờ, cũng có ngày vịt con xấu xí trở nên thật xinh đẹp……………
“Cái gì đã khiến cậu thay đổi?” Cherry tò mò hỏi.
Là cái gì đây?
Cô chần chừ, vấn đề này quá phức tạp, cũng quá đơn giản, cô nhất thời không biết phải nên giải thích như thế nào.
“Tớ………..”
“Cherry, thì ra cô ở nơi này!” Một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai cô.
Chu Vi Đồng nhìn qua người mới đến, là một phụ nữ trung niên, vóc dáng hơi mập. Toàn thân đeo các loại châu báu quý giá, rất đắt tiền.
“Mấy cái này, cô cầm giúp tôi.” Người phụ nữ trung niên ném mấy cái túi qua cho Cherry, xem ra là các chiến lợi phẩm mua được trong buổi đấu giá. “Còn nữa, tôi muốn đi spa, cô gọi tài xế lái xe tới đón tôi. Buổi tối tôi muốn cùng ông xã ăn món Pháp, cô giúp tôi đặt chỗ.” Bà ấy cường thế phân phó, giọng nói không cho cự tuyệt, thấy phục vụ đi qua liền cầm một ly sâm banh, uống một hớp, lại trách cứ trừng mắt với Cherry một cái.
“Lần trước tôi giới thiệu Ben cho cô, tại cô khi trở về cô không nhận điện thoại của người ta? Cậu ta rất tức giận, nói cô không có lễ phép!”
“Bởi vì tôi nghĩ tôi cùng anh ta không thích hợp……….”
“Người ta chịu hẹn cô, là đã cho cô mặt mũi! Cô cũng không nghĩ, bản thân chỉ là một cố vấn pháp luật, tuy khách sạn nhà Ben hơi nhỏ, nhưng cậu ta cũng là người có tiền. Cô phải làm cho cậu ta vui, muốn cậu ta mua cho vài căn nhà cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng…………”
“Tóm lại, trả lời điện thoại người ta nhanh lên một chút!” Người phụ nữ không cho Cherry có cơ hội giải thích, cầm ly sâm banh vừa uống được một nửa nhét vào trong tay cô, không ngờ vô ý hắt lên người cô.
“Này, bác gái này làm sao lại………..” Chu Vi Đồng đứng một bên nhịn không được, định thay bạn tốt mình ra mặt.
Cherry vội vàng hướng cô lắc đầu một cái, ý bảo cô chớ nhiều lời. “Vi Đồng, theo tớ vào phòng hóa trang.”
Hai cô gái đi tới phòng hóa trang hoa lệ, Cherry để những túi giấy lớn nhỏ trên chiếc giường quý phi, rảnh tay, bắt đầu lấy nước làm sạch vết sâm banh dính trước ngực áo.
Chu Vi Đồng đau lòng giúp một tay. “Cherry, người phụ nữ kia là ai? Sao lại đối xử với cậu như vậy?”
“Là Tổng giám đốc phu nhân của tớ đấy.”
“Nhưng cậu là cố vấn pháp luật, không phải là thư ký của Tổng giám đốc, sao lại cùng bà ấy đến xem diễn thời trang, còn phải giúp bà ta xử lý những chuyện vụn vặt kia?”
“Bởi vì tớ vào làm được là do Tổng giám đốc phỏng vấn, gần đây các phe phái trong công ty tớ tranh đấu rất khốc liệt, tớ không thể không chọn đứng về một bên.”
Vì vậy, cô cho rằng có thể tự giữ được chức vụ của mình, cô mới không phải liên đới đi lấy lòng Tổng giám đốc phu nhân?
Chu Vi Đồng không đành lòng đưa mắt nhìn bạn tốt, vì vậy cậu ấy phải chịu sự sỉ nhục, vẻ mặt không thay đổi, hình như đã tập thành thói quen. “Loại chuyện này…… Thường gặp sao?”
Cherry nghe hỏi, giễu cợt đôi môi. “Cậu cho rằng tồn tại ở nơi làm việc dễ dàng lắm sao?”
Là không dễ dàng, tim Chu Vi Đồng đập mạnh và loạn nhịp. Nhưng cô vẫn không nghĩ đến cô vẫn khâm phục nhóm bạn tốt, ở ngoài sáng rất rực rỡ nhưng bên trong cũng giấu diếm những việc chua xót khó có thể nói thành lời.
Cherry thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô, nụ cười yếu ớt. “Ở thời điểm cậu chói sáng vinh quang nhất, nhìn thấy cậu vẫn yêu thích và ngưỡng mộ bạn học đã sa sút như vậy, nói thật, cậu cảm thấy vui vẻ không?”
Cô chấn động, vội vàng lắc đầu. “Tớ không có.”
“Thật không?” Cherry không tin, tự bỏ đá xuống giếng là người có thói hư tật xấu.
“Tớ thật sự không nghĩ như vậy.” Chu Vi Đồng cuống quít giải thích. “Tớ chỉ đột nhiên cảm thấy……… Tớ thật sự không hiểu cậu.”
“Thật sao?” Cherry nhìn thật lâu đôi mắt trong suốt của Chu Vi Đồng, ở nơi này, không tìm ra một tia ác ý, chỉ đơn thuần là hoang mang. “Được rồi, tớ tin tưởng cậu.” Cô chán nản cười khổ.
“Nếu hôm nay đã bị cậu trông thấy, tớ cũng không giấu nữa. Thật ra không chỉ có tớ, Liz, Rebecca cũng có những nổi khổ riêng. Ông xã Liz ở Đại Lục nuôi dưỡng vợ nhỏ, gần đây Rebecca mới chia tay bạn trai. Bởi vì cậu ấy phát hiện ra người đàn ông kia chỉ yêu tiền của cậu ấy.”
“Tại sao tớ đều không biết những việc này?” Chu Vi Đồng sững sờ nói nhỏ.
“Bởi vì cậu chưa bao giờ hỏi.” Cherry thở dài.
Bởi vì cô không hỏi, cho nên bọn họ mới không nói.
Bởi vì từ trước đến giờ cô chỉ thấy bản thân mình hèn mọn, lại không để ý đến những khó khăn của bạn bè.
Cô vẫn cho là bạn bè luôn xem thường cô, thật ra thì chính cô đã tự xây nên tuyến phòng vệ, tự cách ly, cự tuyệt bạn bè đến gần.
“Thật xin lỗi.” Vừa nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng không khỏi cảm thấy hối hận, thì ra những năm gần đây chính cô đã giẫm đạp tình bằng hữu này.
“Tớ thật sự xin lỗi cậu……….” Cô ôm Cherry, suy nghĩ trong lòng cảm thấy rất chua xót.
“Cậu cho rằng là chúng tớ cố ý lạnh nhạt cậu, đúng không?” Cherry khàn giọng hỏi.
“Tớ thừa nhận, có đôi khi chúng tớ đối với cậu rất lạnh nhạt, chỉ là chúng tớ không biết nói điều gì tốt cho cậu biết.”
“Tớ hiểu rất rõ, hiện tại tớ đã hiểu.” Chu Vi Đồng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe. Tình bạn là từ hai phía, cô không có mở nội tâm ra, sao lại có thể mong đợi người khác bước tới?
“Tớ là……. Các cậu biết, tớ cảm thấy đứng trước mặt các cậu rất là tự ti.”
“Tự ti cái gì? Đứa ngốc!” Cherry gõ đầu cô. “Cậu có nghĩ rằng, chúng tớ giỏi giang hơn cậu bao nhiêu không? Cùng lắm là chỉ kiếm hơn cậu một chút tiền thôi.”
“Đúng ha, tớ thế nào lại ngốc như thế chứ.” Chu Vi Đồng hối hận lau nước mắt. “Cậu nói đúng, là tớ ngu ngốc.”
Cô tự trách, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cherry cười nhìn cô. “Tớ không nhìn nhầm, Vi Đồng, cậu thay đổi rất nhiều……. Rốt cuộc là ai đã khiến cho cậu thay đổi?”
***
Là ai đã thay đổi cô?
Là ai đã giúp cô đả thông tư tưởng, thay đổi bản thân, xác định bản thân, khẳng định chính mình?
Cô không để tâm về vấn đề trang phục của bản thân, không phải vì cô tự tin, mà vì cô quá tự ti.
Cô chăm chỉ làm việc, không phải cô xem trọng công việc này, chỉ là cô muốn sống qua ngày. Có lẽ cô không hề có lỗi với chính bản thân, nhưng cô có lỗi với công ty, có lỗi với những người đã làm việc cùng với cô.
Trước tiên cô phải dùng chính bản thân mình, mới có thể nói đến người khác, nếu không thì cô và những người khác sẽ luôn bất đồng ngôn ngữ.
Là anh.
Khởi nguồn tất cả mọi việc là anh, là anh dùng những ngôn từ hà khắc để ép cô từ trong kén do chính bản thân tạo ra mà bò ra ngoài, đối mặt với thực tế.
Nhưng anh, không chỉ có hà khắc, anh cũng hướng dẫn cô, dạy cô làm thế nào để cô và những người khác không còn bất đồng ngôn ngữ. Anh cho cô cơ hội, dẫn cô đi công tác tại Nhật Bản, khai thác triệt để tầm nhìn của cô.
Cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ, khi giao cho cô thiết kế phần kế hoạch này tại Nhật Bản thì cô đã cảm giác được rất có thành tựu.
Cuộc sống của cô sắp trở nên khô héo, nhưng sau khi gặp anh, mới xuất hiện làn gió trong lành, tràn đầy sức sống.
Là Nghiêm Sâm đã thay đổi cô.
Nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng cảm thấy phấn khởi, trái tim cảm xúc trào dâng, toàn thân phát ra niềm vui sướng. Cô muốn lập tức nhìn thấy anh, muốn bước đến trước mặt anh, cô ngưỡng mộ anh, hâm mộ anh, cười với anh, làm nũng với anh.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ với anh, chỉ cần được ở bên cạnh anh, chính là hạnh phúc vui vẻ nhất!
Cảm thấy rất nhớ anh………..
Sau khi tiễn bạn thân rời đi, một mình Chu Vi Đồng đi xuyên qua đám đông ở hội trường, rất nhiều người nhận ra cô là công thần của show diễn thời trang này, hướng cô chào hỏi chúc mừng, nhưng cô không yên lòng, chỉ lễ phép cười và mau chóng rời đi.
Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy anh, đang đứng bên cạnh cửa sổ nói chuyện với Tổng biên Vương.
Cô vui vẻ vẫy tay về phía anh, anh không nhìn thấy, cô nói lời xin lỗi với người bên cạnh, cố gắng bước tới bên cạnh anh.
Bỗng nhiên có một cánh tay kéo cô lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ. “Anh là ai? Có việc gì sao?”
Người đàn ông không nói, dùng nét mặt kinh hãi rung động nhìn cô chằm chằm, rất lâu vẫn không hoàn hồn lại.
Cô bị dọa sợ, hoảng hốt giãy giụa. “Tiên sinh, mời anh buông tôi ra.”
Nhưng người đàn ông lại không chịu buông ra, ngược lại còn nắm cánh tay cô chặt hơn, giống như sợ khi buông tay, cô sẽ thoát ra khỏi thế giới của mình.
“Tiết Xán Tâm………….. Là em sao?”
Anh không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, cả người giống như gặp phải yêu nữ làm phép, bay mất hồn vía.
Sau một hồi rất lâu, Chu Vi Đồng cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi nữa không khí trầm mặc này, đang chuẩn bị nói đùa vài câu để xua tan không khí trầm mặc này thì bỗng nhiên anh khàn giọng lên tiếng.
“Tại sao cô lại nói như vậy?”
“Sao?” Cô ngớ ngẩn. “Anh quên sao, trước đây anh đã nói không cho tôi tháo kính xuống ở trước mặt anh.”
“Tôi nói lúc nào?”
“Chính là lúc chúng ta đi công tác ở Tokyo……… Hôm anh đã uống say.” Giọng nói nhỏ dần, bỗng nhiên cô tỉnh ra, có lẽ đối với anh mà nói, đêm đó là một đêm đáng xấu hổ.
Quả nhiên, Nghiêm Sâm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Cô lúng túng phất tay một, nhất thời không biết làm sao. “Ách, thật ra thì cũng không có việc gì……, tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi, muốn biết đôi mắt của tôi có phải rất khó coi hay không.”
“Không phải như vậy?” Anh cắt đứt lời nói của cô.
“Vậy là……. Như thế nào?” Cô sợ hãi hỏi. Nói thật ra, cô rất muốn biết lý do.
Anh không trả lời, để hộp tiện lợi xuống, cầm ly trà cô mới bưng vào, cũng không sợ nóng, uống một hơi.
Nhìn bộ dáng anh rất hồi hộp, cô chưa thấy qua anh luống cuống như thế này, hai bên tóc mai đang đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Càng nhìn cô càng tò mò, bỗng nhiên nảy sinh ý định, cô tháo mắt kính xuống.
Anh uống xong ly trà này, quay đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
“Cô………..”
“Tôi quyết định đeo kính áp tròng.” Cô tuyên bố.
“Tôi nghĩ ông chủ sẽ không cho phép nhân viên không đeo mắt kính chứ?”
Anh nghe vậy, giương mắt nhìn cô. “Chu Vi Đồng, cô mau đeo kính lại.”
Cô không thèm để ý, còn cố ý đến gần anh, nâng gương mặt thanh tú lên, khiêu khích cùng anh giằng co.
Anh thấy cô đi tới, lại hốt hoảng lui về phía sau. “Cô sẽ hối hận.”
“Tại sao?” Cô tiếp tục bước lại gần anh.
“Bởi vì……….” Anh chần chờ.
“Bởi vì thế nào?” Cô đứng trước mặt anh, khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau một hơi thở.
Hơi thở anh không ổn định, nhịp tim giống như đang ngưng lại, lý trí mất đi, tình cảm đang nổi sóng lên mãnh liệt. Sau đó, anh đưa tay giữ chặt cô lại, áp đôi môi xuống.
Một cách đầy thô bạo, trừng phạt bằng nụ hôn, anh xoa đôi môi mềm mại của cô, cô kinh sợ, ưm, trực giác muốn tránh, nhưng có bàn tay giữ chặt gáy của cô, không cho cô thoát.
Đầu lưỡi thăm dò vào trong hàm răng của cô, càng rỡ lượn quanh, mút.
Cô cau mày, toàn thân phát ra niềm đam mê mãnh liệt, lúc sắp chịu không nổi nữa, bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng.
Anh không còn kiêu căng chiếm giữ nữa, chuyển thành êm ái che chở, nhẹ nhàng hôn môi cô, lướt qua liền ngưng lại.
Nụ hôn lúc cạn lúc sâu, làm cô dần mất đi khả năng chống cự, yếu ớt mặc cho anh định đoạt.
Anh nâng mặt của cô, đôi môi anh triền miên lướt qua chóp mũi, lông mi, cuối cùng dừng lại trước trán.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, cảm giác hỗn loạn cùng với cơ thể nóng rực.
“Hiện tại, cô có hiểu không?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, hơi thở mập mờ nhẹ như lông vũ, làm xao xuyến trái tim cô.
“Cô tháo mắt kính, chuyện sẽ xảy ra như vậy.”
Cô không nói một câu, gương mặt ửng đổ khẽ dựa vào lồng ngực của anh, khẽ thở gấp.
Thời gian dường như không ủng hộ thời khắc ngọt ngào này, lặng lẽ tiến về phía trước.
Cho đến khi một chuông điện thoại không thức thời đột nhiên vang lên, hai người giật mình, rồi mới từ trong không khí say mê tỉnh dậy, nhanh chóng tách ra.
Nghiêm Sâm nhận điện thoại, Chu Vi Đồng kinh ngạc nhìn theo bóng dáng kiên cường của anh, tay phải đặt lên ngực.
Trái tim hình như đập rất nhanh, như muốn nổ tung, da thịt cô cũng nóng lên như muốn phát sốt.
Cô cắn môi, không biết hít sâu bao nhiêu lần, cố gắng trấn tĩnh, quyết định đeo mắt kính trở lại.
Thái Thường Hi nói, đây là vũ khí phòng vệ của cô, hiện tại cô đã hiểu ra, thì ra vũ khí phòng vệ chính trái tim của cô.
Bảo vệ cô, không hẳn là anh bị khuất phục……………..
***
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa cô và anh vượt qua một ranh giới mới, bước tới một tình cảnh tốt đẹp hơn.
Cũng không đơn thuần là ông chủ cùng trợ lý, cũng không phải hai người yêu nhau, công tư phân minh, nhưng cũng có vài điểm mập mờ.
Ai cũng không hề nhắc lại nụ hôn ngọt ngào đó, cũng không thèm để ý hai người có phải đang yêu nhau hay không, chỉ là để theo cảm giác, diễn ra một cách tự nhiên.
Dần dần, cô phát hiện mình ở trước mặt anh, có chút đặc quyền, cô là nhân viên duy nhất có thể lên giọng với anh, mà anh hoàn toàn không tức giận.
Cô có thể trêu chọc anh, nói xéo anh, thỉnh thoảng còn châm chọc anh vài câu, rồi thỉnh thoảng còn làm nũng với anh. Anh có lúc sẽ giả bộ không nghe thấy, có lúc sẽ dùng từ ngữ độc mồm đáp lại, nhưng phần lớn thời gian, ánh mắt đều hiện ý cười.
Ẩn sâu trong ánh mắt nụ cười đó, ước chừng là một loại nuông chiều.
Trong phòng làm việc bắt đầu truyền ra lời đồn, tò mò rỉ tai với nhau gần đây ‘Diêm La Lãnh Huyết’ hình như vui vẻ hơn rất nhiều, thường thì có thể thấy anh cười sang sảng, so với vẻ mặt tối tăm âm trầm trước đây không thể nào sánh nổi.
Là ai hoặc chuyện gì đã khiến anh thay đổi?
Các nhân viên sôi nổi suy đoán, nhưng đáp án cũng rất mơ hồ. Kỳ quái hơn là, thậm chí có người còn nghĩ anh gần đây tiếp nhận một khối tài sản lớn, hoặc là sắp được thăng chức.
Nhưng vẫn có một số người, chuyển hướng về phía Chu Vi Đồng.
“Có phải là Chu Vi Đồng hay không?” Bọn họ lặng lẽ hỏi. “Tôi nghe nói gần đây cô ấy cùng ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất hợp nhau.”
“Ừm, tôi cũng cảm thấy được ‘Diêm La Lãnh Huyết’ rất tín nhiệm cô ấy, giao rất nhiều việc cho cô ấy làm.”
“Lần trước tôi còn nhìn thấy bọn họ cùng nhau ăn cơm tiện lợi trong phòng họp, hình như là do Vi Đồng làm.”
“Thật hay giả………”
Tin đồn đó, càng lúc càng lan truyền rất nhanh, mặc dù ngại Nghiêm Sâm bình thường rất uy nghiêm nên không dám tùy tiện, không người nào có can đảm dám tìm hiểu sự thật. Nhưng Chu Vi Đồng vẫn nhạy cảm phát hiện, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút quỷ dị.
Vào một buổi chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm việc, mấy nhân viên bưng điểm tâm cùng cà phê, tụ họp ở phòng giải khát nói chuyện phiếm.
Đây là chính sách mới do Nghiêm Sâm tuyên bố, mỗi ngày bỏ hai mươi phút để uống trà chiều, các nhân viên có thể ngưng mọi công việc lại, uống ly cà phê để nâng cao tinh thần.
“Tôi hỏi này Vi Đồng, nghe nói thời gian uống trà chiều này, là cô đề nghị với Phó tổng Nghiêm sao?” Một nữ đồng nghiệp lớn tuổi hỏi chuyện.
“Vâng, đúng vậy.” Chu Vi Đồng không nghi ngờ gì, thẳng thắn gật đầu.
Mọi người nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Làm sao cô có thể thuyết phục ‘Diêm La Lãnh Huyết’ đồng ý việc này? Trước kia anh ấy không mang chúng ta nghiền chết thì tuyệt đối không bỏ qua.”
“Anh ấy không có xấu tính như vậy.” Chu Vi Đồng theo trực giác thay cấp trên giải thích. “Anh ấy chỉ là hơi chăm chỉ làm việc chút thôi. Tôi nói với anh ấy, tuy thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng có thể giúp mọi người tăng năng suất làm việc, anh ấy suy nghĩ, liền đồng ý.”
Cứ như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất khó tin được ông chủ hà khắc có thể sảng khoái như vậy.
“Những trò chơi ở phòng bên. Nghe nói là Phó tổng đề xuất với Hội đồng quản trị, để ra một gian phòng, bố trì vài bàn bóng bàn, còn cái trò chơi đánh quả bóng tròn tròn gọi là gì ấy nhỉ?”
“Air hokcy.”
“Đúng, chính là cái đó. Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh ấy lại đề xuất như vậy?”
“Có mà.” Chu Vi Đồng mỉm cười chứng minh. “Thật ra ở nước ngoài có rất nhiều công ty sẽ bố trí không gian để nhân viên nghỉ ngơi cho tốt, như vậy cũng được gọi là phúc lợi cho nhân viên. Hơn nữa theo như khảo sát, nhân viên đối với công việc sẽ tận tâm hơn.”
“Vậy là không có sai, nhưng……….” Có vài người tỏ ra thấy làm kỳ lạ. “Đó là cá tính của ‘Diêm La Lãnh Huyết’ ư! Sao bỗng nhiên anh ấy lại tỏ ra có lương tâm như vậy được?”
“Ai, là mọi người luôn nghĩ xấu về anh ấy thôi, thật ra anh ấy cũng không tệ đâu.” Lần nữa Chu Vi Đồng lại biện hộ.
Ha ha ha, đúng là có quỷ nha!
Tinh thần của mọi người hơi run lên, động lực bát quái nhất thời xông tới. Bọn họ không dám ở trước mặt Nghiêm Sâm nói gì đó, nhưng ở trước mặt các đồng nghiệp thân thiết này, sẽ không khí như thế.
“Vi Đồng, cô hãy thành thật nói ra, cô cùng Phó tổng Nghiêm có cái gì đó phải không?”
“Các người đang yêu nhau sao? Chẳng lẽ đang lén lút kết giao?”
“Lần trước có người nhìn thấy hai người cùng nhau ăn cơm tiện lợi, cô việc gì phải làm cơm tiện lợi cho anh ấy ăn?”
“Cô………….”
Lưu Tinh đưa ra nhiều vấn đề liên tiếp, dồn dập vào Chu Vi Đồng, cô chấn động, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao, trong lòng hơi lộn xộn.
“Tôi……….. Ách, các người hiểu lầm rồi, tôi và Phó tổng Nghiêm……… Không có gì, anh ấy là……… Ông chủ nha.”
“Đối với chúng tôi mà nói, anh ấy đương nhiên là ông chủ! Nhưng đối với cô mà nói, khẳng định là không giống nhau?”
“Có gì là không giống nhau, có chỗ nào không giống nhau chứ?”
“Chớ giả bộ, nhìn cô kìa, mặt đỏ lên rồi!”
Có thật không? Chu Vi Đồng ngây ngốc giơ tay đặt lên hai gò má nóng rực. Chẳng lẽ đỏ lên rõ ràng như vậy sao? Trời!
Uổng công cô che giấu, một mặt muốn phá vỡ vòng vây của các đồng nghiệp.
“Tôi muốn…………… Đi về làm việc.”
“Đừng nghĩ sẽ trốn.” Một nữ đồng nghiệp cười bắt cô lại.
“Mọi người đừng lam rộn, buông tôi ra!”
“Tiểu Trịnh, cô tới đây giúp một tay.” Nữ đồng nghiệp lên tiếng nhờ một nam đồng nghiệp giúp đỡ một tay.
Một nhóm người đùa giỡn lôi lôi kéo kéo, bỗng có một âm thanh nghiêm nghị vang lên.
“Các người làm gì đó? Buông cô ấy ra!”
Oa! Ma vương tự mình đến giải cứu công chúa rồi!
Mắt thấy sắc mặt Nghiêm Sâm không tốt nhìn theo cánh tay của Tiểu Trịnh, cực kỳ khó chịu khi anh mạo phạm vào cô gái này. Mấy nhân viên đều hoảng sợ chắc lưỡi hít hà, rất thức thời cùng nhau nhấc chân, như một làn khói rời đi.
Lúc này Chu Vi Đồng mới thở phào một cái, tay vỗ ngực, tim đập thình thịch.
“Bọn họ đang đùa cái gì?” Nghiêm Sâm lo lắng nhìn cô. “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Cô giương mắt nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên má lại nóng lên.
“Tiểu Trịnh đó giữ cô lại làm gì?” Anh chất vấn, trong lòng dường như có mùi dấm.
Cô đang nghe lầm sao? Cô thản nhiên cười, thành tựu ngọt ngào của cô.
“Không có gì. Đúng rồi, boss, ngày mai I-Fashion tổ chức show thời trang từ thiện, lát nữa tôi muốn đi xem tổng duyệt, anh có muốn đi không?”
“Dĩ nhiên!”
***
‘Diêm La Lãnh Huyết’ giá lâm.
Sân khấu tổng duyệt show thời trang, nhân viên I-Fashion gửi tin nhắn rỉ tai nhau mới biết được tin tức, thần kinh của mọi người lập tức căng lên, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến tranh.
Họ đã sẵn sàng để đáp ứng tính cách theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của Nghiêm Sâm, nói không chừng thấy sắp xếp hàng ghế bị sai lệch, cũng nổi đóa.
Quả nhiên khi anh vừa đến hiện trường, liền dùng cặp mắt tinh nhuệ càng quét từng góc bàn ghế.
Tổng biên Vương đích thân ra nghênh đón, nhìn Chu Vi Đồng đang đứng bên cạnh Nghiêm Sâm với ánh mắt cầu khẩn.
Cô hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Nghiêm Sâm kiểm tra từng chi tiết nhỏ, ánh đèn, âm nhạc đến tất cả các quy trình. Show thời trang lần này trừ các người mẫu chuyên nghiệp, ban đầu còn định mời những tên tuổi lớn trong ngành. Nhưng vì để đáp ứng được kế hoạch của Chu Vi Đồng, chủ yếu là trang phục của offcie lady, nên người mẫu cũng thay đổi đến từ các ngành nghề offcie lady. Họ không phải chuyên nghiệp, lần đầu lên sàn diễn khó tránh được có sai sót.
Nghiêm Sâm cau mày. “Đây là cái quỷ gì? Cái này có thể để nhìn sao? Đây là đang bôi nhọ trang phục của người thiết kế, người ta muốn đến xem biểu diễn chuyên nghiệp, không phải là một đám tượng gỗ trên sàn diễn.”
Chu Vi Đồng khẽ kéo ống tay áo của anh, nhìn anh mìm cười nhẹ nhàng.
Anh bỗng nhiên dừng lại, hít sâu hai lần. “Ý tôi nói, Tổng biên Vương, những người này sẵn sàng tạm gác lại công việc để trình diễn thời trang, công ty rất cảm kích. Chỉ là động tác có chút, chắc phải mời một người mẫu chuyên nghiệp đích thân hướng dẫn lại.”
“Dạ, tôi biết rồi.” Tổng biên Vương lau mồ hôi lạnh.
“Còn về phần ánh sáng này, chiếu vào trang phục nhìn rất khó coi, giống như quỷ vậy………… Ý tôi nói, là nên điều chỉnh lại ánh sáng một chút.”
“Vâng.”
“Âm nhạc quá mạnh mẽ, giống như đám tang…….. Ý tôi là, thỉnh thoảng nên xen kẽ với âm nhạc nhẹ nhàng hơn.”
“Tôi đã hiểu, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại.”
“Cũng đã buổi diễn thử cuối cùng rồi, mà còn như thế này…….. Khụ khụ, các người đã cực khổ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, mọi việc phải nhanh lên một chút!”
“……Vâng.” Tổng biên Vương ngẩn ngơ lên tiếng, quả thật là không thể tin được, đây là ‘Diêm La Lãnh Huyết’ của ngày thường sao? Vì sao hôm nay lại nói chuyện…… Ôn hòa như vậy chứ?
“Tốt lắm, trước mắt cứ như vậy, anh đi làm việc đi.”
“Nha, vâng.”
Sau khi Tổng biên Vương rời đi, Nghiêm Sâm nhìn sang Chu Vi Đồng, bất đắc dĩ ảo não bỉu môi.
“Như thế này ‘không câu nệ’ chứ?”
“Ừm.” Cô gật đầu, đôi mắt sáng mỉm cười, lóng lánh như ngôi sao.
“Không câu nệ, tốt lắm, nhất định Tổng biên Vương và bọn họ rấy vui vẻ, sẽ dốc hết sức chuẩn bị mọi việc.”
“Hừ.” Anh không vui hừ lạnh, trừng mắt nhìn cô. “Cũng đã đến buổi diễn thử cuối cùng rồi, mọi thứ vẫn lộn xộn rối tung lên, cô xác định bọn họ sẽ xử lý kịp sao?”
“Nhất định sẽ kịp, bởi vì đã có anh ở đây.” Cô khẳng định nói nhỏ, tiếng cười nhỏ môi anh đào cong lên, tựa như chuông gió, thanh thúy vang bên tai anh.
***
Lời tiên đoán của cô quả không sai, trải qua một đêm bận rộn, show diễn thời trang diễn ra vào buổi chiều hôm sau thành công vang dội.
Nhà thiết kế quyên góp trang phục cho buổi đấu giá, không chỉ có các phu nhân tỏ ra hào phóng, các offcie lady cũng hào phóng ra giá, làm cho buổi đấu giá từ thiện trở nên náo nhiệt, quyên được rất nhiều tiền.
Đến cuối chương trình Nghiêm Sâm, Tổng biên Vương cùng với nhóm người mẫu bước ra sàn diễn nói lời cảm ơn, nhận được những tiếng vỗ tay vang dội.
Tiếng vỗ tay không ngừng, Chu Vi Đồng cũng ra sức vỗ tay, cảm xúc dâng trào, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.
Bởi vì show diễn trang lần này cô rất tận tâm tận lực, tất cả mọi trang phục đều do cô và biên tập có thâm niên ở I-Fashion cùng nhau chọn lựa. Các người mẫu cùng với nhà thiết kế cũng do đích thân cô mời.
Mặc dù cô chỉ làm việc ở phía sau hậu trường, không được đền flash ở phía trước quan tâm đến, nhưng vẫn cảm thấy thực sự rất tự hào.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Một giọng nữ đầy kinh ngạc phất qua bên tai cô.
Cô ngoái đầu nhìn lại, hết sức ngạc nhiên phát hiện bạn học hồi cấp ba. “Cherry, cậu cũng tới đây sao?”
“Tớ cùng Tổng giám đốc phu nhân đến xem trình diễn thời trang, cậu thì sao?” Cherry ngạc nhiên nhìn cô, dường như không tin cô sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này.
“I-Fashion và Nhà xuất bản đều trực thuộc một Tập đoàn. Cho nên xem như đây là hoạt động của Công ty, tớ có…….. Hỗ trợ chuẩn bị mọi việc.” Cô khiêm tốn nói rõ.
“Cậu hỗ trợ chuẩn bị mọi việc sao?” Cherry càng khó tin hơn. “Trước đây cậu căn bản không hề có khái niệm về thời trang.”
“Đúng vậy.” Cô không phủ nhận.
“Tớ nhớ rồi, lần trước tụ tập cậu có nói cậu được điều đến làm trợ lý bên cạnh Phó tổng, nhất định là anh ta giao cho cậu mọi việc đi chạy vặt sao? Phụ trách việc chạy vặt nhất định rất vất vả.” Cherry bày tỏ sự đồng tình.
“Tớ………..” Chu Vi Đồng nháy mắt mấy cái, không biết là nên giải thích như thế nào, trên thực tế cô phụ trách nhiều hơn không chỉ là chân chạy làm việc vặt.
“Người đứng ở trên sân khấu có phải ông chủ Nghiêm Sâm của cậu sao? Anh ấy rất đep trai!” Ánh mắt Cherry đầy ngưỡng mộ.
Chu Vi Đồng cũng hướng mắt nhìn theo, bắt gặp ánh mắt Nghiêm Sâm đang nhìn xuống, anh đang ra hiệu gọi cô.
“Anh ấy đang gọi cậu sao?” Cherry giật mình.
Cô cũng rất kinh ngạc, chỉ chỉ chóp mũi mình, anh gật đầu một cái, biểu thị xác nhận.
“Thật xin lỗi, xin lỗi vì đã không tiếp chuyện được.” Cô hướng Cherry nói lời tạ lỗi, do dự xuyên qua đám đông, Nghiêm Sâm đưa tay, cầm tay cô đưa lên sân khấu.
“Các vị, để tôi giới thiệu một chút công thần đứng phía sau show diễn thời trang lần này, Chu Vi Đồng!” Giọng nói trầm bổng du dương vang lên.
“Các nhãn hiệu trang phục biểu diễn ngày hôm nay, đều do cô ấy đích thân chọn. Đây là những đóng góp không hề nhỏ của cô ấy!”
Nói xong Nghiêm Sâm hướng mọi người vỗ tay, một tràn pháo tay nhiệt liệt vang lên.
Chu Vi Đồng đứng trên sân khấu, nhất thời cảm thấy hơi choáng váng. Cô chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác được mọi người chú ý đến như thế này, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn, rõ ràng là rất khen ngợi cô. Trong quá trình chuẩn bị cô đã dốc hết mọi tâm huyết, vào giờ khắc này, xem như đã có thành quả.
Nghiêm Sâm đưa micro cho cô. “Nói mấy câu với mọi người đi.”
Cô đang cầm micro, quan sát mọi người đang cuồng nhiệt đứng bên dưới sân khấu, mọi câu từ đều nghẹn lại cổ họng, cuối cùng cô chỉ nói được một câu.
“Cảm ơn mọi người!”
Cô không biết nên biểu đạt cảm xúc xúc động này như thế nào, chỉ có thể nói lời cảm ơn, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cô trong quá trình chuẩn bị, đặc biệt là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô.
Là anh, anh đã khích lệ cô dũng cảm tiếp nhận mọi khiêu chiến.
Cô giương mắt, đầy mây mù nhìn anh mỉm cười, tràn đầy tình cảm, khó nói thành lời.
***
“Từ khi nào mà cậu đã trở nên lợi hại như thế chứ?”
Chu Vi Đồng bước xuống sân khấu, Cherry chào đón cô, không thể tin được nhìn cô, vừa ước ao vừa đố ky. “Tớ nhớ trước kia lúc chúng ta muốn thảo luận về thời trang, cậu đều không có hứng thú.”
“Cho nên tớ đã bỏ ra một đoạn thời gian đề bù lại.” Chu Vi Đồng tự giễu nói. “Lúc mới bắt đầu Tổng biên Vương còn mắng tớ, nói tớ không cùng ngôn ngữ với bọn họ, không xứng để nói chuyện với bọn họ.”
“Nhưng cậu bây giờ……….. Bề ngoài thay đổi rất nhiều.” Cherry tỉ mỉ quan sát cô, hơn nữa đặc biệt chú ý tới vòng eo của cô. “Cậu dường như hơi ốm?”
“Do tớ chọn trang phục phù hợp thôi……, cũng không có ốm đi bao nhiêu.” Chu Vi Đồng nhàn nhạt cười.
Cherry chăm chú nhìn thấy nụ cười đầy tự tin của cô, hồi lâu, giương tiếng nói. “Cậu đã thay đổi, Vi Đồng, trở nên rất chói sáng.”
“Rất chói sáng sao?”
“Cậu bây giờ rất chói sáng, sáng lấp lánh, đối với trước kia không giống nhau.”
Chu Vi Đồng kinh ngạc bạn học cấp ba tán thưởng, trong lòng níu chặt lại.
Kể từ ngày tốt nghiệp, sau khi cùng với ba người bạn cấp ba chọn đi trên những con đường khác nhau, cô dần dần cảm giác mình cùng với các bạn rời đi càng lúc càng xa, những lúc ‘thục nữ sinh tử đấu’ tụ tập, càng lúc cảm thấy rất tự ti.
Các bạn cô ai cũng thành công, nếu không có sự nghiệp sáng chói thì gia đình cũng hòa thuận vui vẻ, các bạn cô xinh đẹp chói sáng như thiên nga. Mà cô, chỉ là một vịt con xấu xí, chỉ có thể trốn trong bóng tối tự thấy xót xa.
Không ngờ, cũng có ngày vịt con xấu xí trở nên thật xinh đẹp……………
“Cái gì đã khiến cậu thay đổi?” Cherry tò mò hỏi.
Là cái gì đây?
Cô chần chừ, vấn đề này quá phức tạp, cũng quá đơn giản, cô nhất thời không biết phải nên giải thích như thế nào.
“Tớ………..”
“Cherry, thì ra cô ở nơi này!” Một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của hai cô.
Chu Vi Đồng nhìn qua người mới đến, là một phụ nữ trung niên, vóc dáng hơi mập. Toàn thân đeo các loại châu báu quý giá, rất đắt tiền.
“Mấy cái này, cô cầm giúp tôi.” Người phụ nữ trung niên ném mấy cái túi qua cho Cherry, xem ra là các chiến lợi phẩm mua được trong buổi đấu giá. “Còn nữa, tôi muốn đi spa, cô gọi tài xế lái xe tới đón tôi. Buổi tối tôi muốn cùng ông xã ăn món Pháp, cô giúp tôi đặt chỗ.” Bà ấy cường thế phân phó, giọng nói không cho cự tuyệt, thấy phục vụ đi qua liền cầm một ly sâm banh, uống một hớp, lại trách cứ trừng mắt với Cherry một cái.
“Lần trước tôi giới thiệu Ben cho cô, tại cô khi trở về cô không nhận điện thoại của người ta? Cậu ta rất tức giận, nói cô không có lễ phép!”
“Bởi vì tôi nghĩ tôi cùng anh ta không thích hợp……….”
“Người ta chịu hẹn cô, là đã cho cô mặt mũi! Cô cũng không nghĩ, bản thân chỉ là một cố vấn pháp luật, tuy khách sạn nhà Ben hơi nhỏ, nhưng cậu ta cũng là người có tiền. Cô phải làm cho cậu ta vui, muốn cậu ta mua cho vài căn nhà cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng…………”
“Tóm lại, trả lời điện thoại người ta nhanh lên một chút!” Người phụ nữ không cho Cherry có cơ hội giải thích, cầm ly sâm banh vừa uống được một nửa nhét vào trong tay cô, không ngờ vô ý hắt lên người cô.
“Này, bác gái này làm sao lại………..” Chu Vi Đồng đứng một bên nhịn không được, định thay bạn tốt mình ra mặt.
Cherry vội vàng hướng cô lắc đầu một cái, ý bảo cô chớ nhiều lời. “Vi Đồng, theo tớ vào phòng hóa trang.”
Hai cô gái đi tới phòng hóa trang hoa lệ, Cherry để những túi giấy lớn nhỏ trên chiếc giường quý phi, rảnh tay, bắt đầu lấy nước làm sạch vết sâm banh dính trước ngực áo.
Chu Vi Đồng đau lòng giúp một tay. “Cherry, người phụ nữ kia là ai? Sao lại đối xử với cậu như vậy?”
“Là Tổng giám đốc phu nhân của tớ đấy.”
“Nhưng cậu là cố vấn pháp luật, không phải là thư ký của Tổng giám đốc, sao lại cùng bà ấy đến xem diễn thời trang, còn phải giúp bà ta xử lý những chuyện vụn vặt kia?”
“Bởi vì tớ vào làm được là do Tổng giám đốc phỏng vấn, gần đây các phe phái trong công ty tớ tranh đấu rất khốc liệt, tớ không thể không chọn đứng về một bên.”
Vì vậy, cô cho rằng có thể tự giữ được chức vụ của mình, cô mới không phải liên đới đi lấy lòng Tổng giám đốc phu nhân?
Chu Vi Đồng không đành lòng đưa mắt nhìn bạn tốt, vì vậy cậu ấy phải chịu sự sỉ nhục, vẻ mặt không thay đổi, hình như đã tập thành thói quen. “Loại chuyện này…… Thường gặp sao?”
Cherry nghe hỏi, giễu cợt đôi môi. “Cậu cho rằng tồn tại ở nơi làm việc dễ dàng lắm sao?”
Là không dễ dàng, tim Chu Vi Đồng đập mạnh và loạn nhịp. Nhưng cô vẫn không nghĩ đến cô vẫn khâm phục nhóm bạn tốt, ở ngoài sáng rất rực rỡ nhưng bên trong cũng giấu diếm những việc chua xót khó có thể nói thành lời.
Cherry thoáng nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô, nụ cười yếu ớt. “Ở thời điểm cậu chói sáng vinh quang nhất, nhìn thấy cậu vẫn yêu thích và ngưỡng mộ bạn học đã sa sút như vậy, nói thật, cậu cảm thấy vui vẻ không?”
Cô chấn động, vội vàng lắc đầu. “Tớ không có.”
“Thật không?” Cherry không tin, tự bỏ đá xuống giếng là người có thói hư tật xấu.
“Tớ thật sự không nghĩ như vậy.” Chu Vi Đồng cuống quít giải thích. “Tớ chỉ đột nhiên cảm thấy……… Tớ thật sự không hiểu cậu.”
“Thật sao?” Cherry nhìn thật lâu đôi mắt trong suốt của Chu Vi Đồng, ở nơi này, không tìm ra một tia ác ý, chỉ đơn thuần là hoang mang. “Được rồi, tớ tin tưởng cậu.” Cô chán nản cười khổ.
“Nếu hôm nay đã bị cậu trông thấy, tớ cũng không giấu nữa. Thật ra không chỉ có tớ, Liz, Rebecca cũng có những nổi khổ riêng. Ông xã Liz ở Đại Lục nuôi dưỡng vợ nhỏ, gần đây Rebecca mới chia tay bạn trai. Bởi vì cậu ấy phát hiện ra người đàn ông kia chỉ yêu tiền của cậu ấy.”
“Tại sao tớ đều không biết những việc này?” Chu Vi Đồng sững sờ nói nhỏ.
“Bởi vì cậu chưa bao giờ hỏi.” Cherry thở dài.
Bởi vì cô không hỏi, cho nên bọn họ mới không nói.
Bởi vì từ trước đến giờ cô chỉ thấy bản thân mình hèn mọn, lại không để ý đến những khó khăn của bạn bè.
Cô vẫn cho là bạn bè luôn xem thường cô, thật ra thì chính cô đã tự xây nên tuyến phòng vệ, tự cách ly, cự tuyệt bạn bè đến gần.
“Thật xin lỗi.” Vừa nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng không khỏi cảm thấy hối hận, thì ra những năm gần đây chính cô đã giẫm đạp tình bằng hữu này.
“Tớ thật sự xin lỗi cậu……….” Cô ôm Cherry, suy nghĩ trong lòng cảm thấy rất chua xót.
“Cậu cho rằng là chúng tớ cố ý lạnh nhạt cậu, đúng không?” Cherry khàn giọng hỏi.
“Tớ thừa nhận, có đôi khi chúng tớ đối với cậu rất lạnh nhạt, chỉ là chúng tớ không biết nói điều gì tốt cho cậu biết.”
“Tớ hiểu rất rõ, hiện tại tớ đã hiểu.” Chu Vi Đồng nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe. Tình bạn là từ hai phía, cô không có mở nội tâm ra, sao lại có thể mong đợi người khác bước tới?
“Tớ là……. Các cậu biết, tớ cảm thấy đứng trước mặt các cậu rất là tự ti.”
“Tự ti cái gì? Đứa ngốc!” Cherry gõ đầu cô. “Cậu có nghĩ rằng, chúng tớ giỏi giang hơn cậu bao nhiêu không? Cùng lắm là chỉ kiếm hơn cậu một chút tiền thôi.”
“Đúng ha, tớ thế nào lại ngốc như thế chứ.” Chu Vi Đồng hối hận lau nước mắt. “Cậu nói đúng, là tớ ngu ngốc.”
Cô tự trách, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cherry cười nhìn cô. “Tớ không nhìn nhầm, Vi Đồng, cậu thay đổi rất nhiều……. Rốt cuộc là ai đã khiến cho cậu thay đổi?”
***
Là ai đã thay đổi cô?
Là ai đã giúp cô đả thông tư tưởng, thay đổi bản thân, xác định bản thân, khẳng định chính mình?
Cô không để tâm về vấn đề trang phục của bản thân, không phải vì cô tự tin, mà vì cô quá tự ti.
Cô chăm chỉ làm việc, không phải cô xem trọng công việc này, chỉ là cô muốn sống qua ngày. Có lẽ cô không hề có lỗi với chính bản thân, nhưng cô có lỗi với công ty, có lỗi với những người đã làm việc cùng với cô.
Trước tiên cô phải dùng chính bản thân mình, mới có thể nói đến người khác, nếu không thì cô và những người khác sẽ luôn bất đồng ngôn ngữ.
Là anh.
Khởi nguồn tất cả mọi việc là anh, là anh dùng những ngôn từ hà khắc để ép cô từ trong kén do chính bản thân tạo ra mà bò ra ngoài, đối mặt với thực tế.
Nhưng anh, không chỉ có hà khắc, anh cũng hướng dẫn cô, dạy cô làm thế nào để cô và những người khác không còn bất đồng ngôn ngữ. Anh cho cô cơ hội, dẫn cô đi công tác tại Nhật Bản, khai thác triệt để tầm nhìn của cô.
Cho đến hôm nay cô vẫn còn nhớ, khi giao cho cô thiết kế phần kế hoạch này tại Nhật Bản thì cô đã cảm giác được rất có thành tựu.
Cuộc sống của cô sắp trở nên khô héo, nhưng sau khi gặp anh, mới xuất hiện làn gió trong lành, tràn đầy sức sống.
Là Nghiêm Sâm đã thay đổi cô.
Nghĩ đến đây, Chu Vi Đồng cảm thấy phấn khởi, trái tim cảm xúc trào dâng, toàn thân phát ra niềm vui sướng. Cô muốn lập tức nhìn thấy anh, muốn bước đến trước mặt anh, cô ngưỡng mộ anh, hâm mộ anh, cười với anh, làm nũng với anh.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, có rất nhiều tâm sự muốn chia sẻ với anh, chỉ cần được ở bên cạnh anh, chính là hạnh phúc vui vẻ nhất!
Cảm thấy rất nhớ anh………..
Sau khi tiễn bạn thân rời đi, một mình Chu Vi Đồng đi xuyên qua đám đông ở hội trường, rất nhiều người nhận ra cô là công thần của show diễn thời trang này, hướng cô chào hỏi chúc mừng, nhưng cô không yên lòng, chỉ lễ phép cười và mau chóng rời đi.
Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy anh, đang đứng bên cạnh cửa sổ nói chuyện với Tổng biên Vương.
Cô vui vẻ vẫy tay về phía anh, anh không nhìn thấy, cô nói lời xin lỗi với người bên cạnh, cố gắng bước tới bên cạnh anh.
Bỗng nhiên có một cánh tay kéo cô lại.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ. “Anh là ai? Có việc gì sao?”
Người đàn ông không nói, dùng nét mặt kinh hãi rung động nhìn cô chằm chằm, rất lâu vẫn không hoàn hồn lại.
Cô bị dọa sợ, hoảng hốt giãy giụa. “Tiên sinh, mời anh buông tôi ra.”
Nhưng người đàn ông lại không chịu buông ra, ngược lại còn nắm cánh tay cô chặt hơn, giống như sợ khi buông tay, cô sẽ thoát ra khỏi thế giới của mình.
“Tiết Xán Tâm………….. Là em sao?”
/10
|