I never let you go
F4, Jan Di, Ga Eun và GuNi đã có mặt đầy đủ trước cửa phòng cấp cứu.
GuNi khẽ đến gần bên Ji Hoo đặt tay lên vai anh để an ủi, cô biết cảm giác mất đi người thân là thế nào vì chính cô cũng đã mất đi người chị của mình, và cái cảm giác ngồi trước phòng cấp cứu này thật làm người ta mệt mỏi, lo lắng và sợ……………
Ji Hoo ngước mắt lên nhìn cô, một ánh mắt vô hồn, ánh mắt lần đầu GuNi nhìn thấy ở anh, nhưng nó lại ko hề xa lạ với F3, cô nhìn anh mà bật khóc, nước mắt cô làm nhói lòng ai đó có mặt tại đây.
- Xốc điện………………..- tiếng bác sĩ hét lên từ phòng phẫu thuật làm mọi người bàng hoàng, đặc biệt là Ji Hoo, anh ko thể giữ nổi bình tĩnh nữa
Anh nhanh chóng đẩy GuNi ra và phóng vào phòng cấp cứu mặc cho sự ngăn cản của mọi người, họ đành để anh vô vì họ biết ko còn cách nào ngăn cản anh được, lần đầu tiên trong đời một người trầm lắng như Ji Hoo ko thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Xốc điện, thềm lần nữa – anh ra lệnh
- nhưng bác sĩ, đã làm rồi thế nhưng tim bệnh nhân ko có dấu hiệu đập lại – 1 cô y tá khẽ lên tiếng
- xốc điện, tôi bảo là xốc điện – anh như hét thẳng vào mặt họ làm mọi người hoảng sợ, họ nhìn nhau bằng ánh mắt e dè vì họ biết điều này là ko nên.
Y tá vẫn tiếp tục xốc điện nhưng dường như JK đang trêu JH thì phải, tim cô ko hề có dấu hiệu đập lại, có vẻ như cô muốn ra đi mãi mãi.
Hy vọng rồi lại thất vọng……………. phải chăng ông trời đang định trêu đùa với những con người này……….. và đặc biệt là đối với một thiên thần…………….
Anh gục xuống, luồn các ngón tay của họ vào nhau và anh khóc
- JK à, ko được, em ko được đi, anh xin em, hãy tỉnh lại đi, em phải tỉnh lại để nghe câu trả lời của anh nữa chứ, JK yang………………………………. – JH gào lên trong nước mắt, mọi người xung quanh ko ai có thể cầm được nước mắt trước cảnh tượng đó.
Một cảnh tượng đau lòng mà ko ai muốn nhìn thấy, nhất là khi nó xảy đến với Ji Hoo, anh ấy ko đáng để chịu nhìu đau khổ thế này
Không gian im ắng đến lạnh người của bệnh viện…………..ko ai lên tiếng cho điều xảy ra trước mắt họ………….. nỗi đau quá lớn……………….. nước mắt chảy dài từ khoé mi………cổ họng nghẹn lại……… tim quặng lên từng hồi vì sự ra đi đột ngột của một người bạn………………… một người thân yêu..............................
Chỉ còn nghe thấy tiếng nấc thỉnh thoảng vang lên…………….họ gục đầu……….. đau khổ nhìn 2 người bạn của mình………………. một đi………………..một ngồi đó trong nước mắt…………… đã quá nhiều nỗi đau………… đã quá nhiều vết thương………………… vết thương kia vừa lành…………… giờ lại bị xé toạt ra…………….. ông trời thật nhẫn tâm…………………..
Cảnh tượng đau thương………………… nhưng sống trên đời đừng bao giờ ngừng hy vọng, vì trên đời có sự kì diệu, thật sự có sự kì diệu
PIP……PIP……PIP………..
Nhịp tim trên màn hình đã đập lại, thật là 1 kỳ tích mà khó ai tưởng tượng được vào lúc này.
- bác sĩ…………. Tim cô ấy………… - giọng cô y tá rung rung
- Jae Kyung………… - giọng anh run rẩy, nó chất chứa sự vui mừng và hy vọng
Các cô gái đang khóc trong tay những chàng trai, họ vui mừng cho JH và JK, ít ra lúc này đây họ có thể thở phào nhẹ nhõm
Vậy là ông trời có mắt, ông trời đã ko tàn nhẫn như ta tưởng..............
Thiên thần sẽ có hạnh phúc, vì thiên thần là một người tốt...............
[chị ấy thật sự là soulmate của anh oppa à, hãy hạnh phúc nhé, em sẽ rút lui] – Guni ko rời mắt khỏi Ji Hoo và Jae Kyung, họ sẽ có được hạnh phúc mà họ nên có.
------------------------------------------
- Chúng ta về thôi, JH cậu cũng nên về nghĩ đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, mình sẽ cho nguơì chăm sóc cô ấy – Jun Pyo khuyên - đừng lo, mình ko sao, mình sẽ về sau – JH phản đối, lúc này anh chỉ muốn ở bên cạnh cô để chắc chắn rằng cô ko sao và người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy là anh
- sunbae, bọn em về sẽ vào sau – Jan Di chào JH ra về
- bọn tớ sẽ đến thay phiên cho cậu, hãy giứ sức khoẻ nhé – WB lên tiếng rồi anh cũng dìu GuNi đi về, cô có vẻ xúc động quá
Mọi người rời bệnh viện, chỉ còn mình JH ở lại, anh khẽ dùng tay mình vuốt những sợi tóc ngắn đang loà xoà trên khuôn mặt cô và mỉm cươì
- mau tỉnh lại em nhé, anh hứa anh sẽ làm cho em hạnh phúc – một lần nữa Yoon Ji Hoo đã chính thức mở cửa trái tim mình
-----------------------------------
Trước cửa nhà GuNi
- em vào nghỉ đi, có cần anh đưa lên luôn ko? – WB lo lắng
- em ổn, sunbae, cám ơn anh
- về điều gì?
- vì tất cả những gì anh đã làm cho em – GuNi mỉm cười
- đừng cám ơn anh, chỉ cần em hạnh phúc, thế là đủ rồi
- sunbae…………….. – GuNi ngập ngừng
- gì hả cô bé?
- hãy chờ em nhé, bây giờ em chưa sẵn sàng nhưng xin hãy cho em thời gian – cô nhìn anh như để cho anh biết cô đang rất thật lòng
- ok, anh sẽ chờ - WB mỉm cười, nụ cười chan chứa niềm hy vọng
Đối với anh thế là đủ rồi, anh ko đòi hỏi gì nhiều ở cô, chỉ cần cô hạnh phúc thì anh có thể chờ thêm 5 năm nữa, 10 năm nữa hay cả đời này cũng được.
Một tình hiệu tốt cho một chuyện tình mới, một chuyện tình hạnh phúc hay đau khổ? Vẫn chưa ai biết được
-----------------------------------
Một tuần rồi mà Jae Kyung vẫn chưa tỉnh, hằng ngày Ji Hoo vẫn ra vào bệnh viện rất thường xuyên để chăm sóc cho cô, thật chí có khi anh còn chẳng về nhà mà ngủ luôn bên giường bệnh của cô. Nhìn JH lúc này ốm đi nhiều, anh xanh xao hẳn ra và chẳng còn chút phong độ nào của 1 Yoon Ji Hoo như mọi ngày.
Ji Hoo đang luồn bàn tay mình vào tay cô, anh nắm nó thật chặt và ngủ quên bên cạnh cô tự khi nào.
Nắng sớm mùa hạ lùa qua khung cửa sổ, nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ xinh của JK, nắng càng làm cho khuôn mặt cô thêm rạng rỡ, bất giác mí mắt cô khẽ nhướng lên. Từ từ mở mắt, JK đang tập làm quen với ánh sáng lùa vào mắt mình, cô đã ngủ một giấc khá dài.
Khẽ cựa mình ngồi dậy, cô nhận ra hơi ấm bàn tay của ai đó đang nắm chặt tay mình, và cô mỉm cười khi nhìn thấy anh đang nằm ngủ, trông anh xanh xao quá làm cô bật khóc, tiếng khóc của cô làm anh tỉnh giấc
- Jae Kyung…………… - anh như ko tin vào mắt mình khi cô đang ngồi trước mặt anh lúc này, việc cứu sống được cô quả là 1 kì tích
- ya, anh làm gì mà nhìn em chằm chằm như vậy chứ? – cô mỉm cười nhìn anh, cái nhìn của anh làm cô nguợng ngùng
- …………………..- anh ko đáp lại lời cô mà nhanh chóng kéo cô vào lòng mình và ôm cô thật chặt làm cô bất ngờ
- em có biết là em đã ngủ rất lâu ko hả?- anh trách yêu cô, khẽ siết vòng tay của mình chặt hơn
- em biết, em xin lỗi- cô thấy khoé mắt mình cay cay, giọt nước mắt hạnh phúc đang trào trực chảy ra
- tại sao em lại đường đột rời xa anh như vậy hả? em có biết là hôm đó anh như 1 thằng điên ở sân bay ko? – anh nhìn chằm chằm vào mắt cô
- em ko cố ý nhưng tại ……………- cô ngập ngừng
- em thật ngốc, nếu như em có gì thì làm sao nghe được câu trả lời của anh được chứ?-anh hơi lớn tiếng, lần đầu tiên JH lớn tiếng với một người con gái
- nhưng bây giờ em đang ở đây mà – cô hơi hất mũi lên trả lời anh
- em thật là…………- anh khẽ nhéo mũi cô trong khi cô nhăn mặt vì hành động đó của anh, rồi họ cùng nhìn nhau mỉm cười
- anh yêu em, Ha Jae Kyung – anh thì thầm vào tai cô trong khi cô mỉm cười hạnh phúc
- em cũng yêu anh, Ji Hoo yang….. nhưng anh ko nhất thiết phải nói ra, em biết em đã đòi hỏi quá nhiều ở anh - ngốc àh, ko sao cả, em đang đòi hỏi những thứ mà em nên có, anh yêu nhưng lại ko dám nói tiếng yêu anh mới là người đáng trách – anh nở nụ cười thiên thần, nụ cười chỉ dành cho cô
- cám ơn anh
- anh sẽ ko bao giờ để em xa anh nữa, 1 lần là quá đủ rồi – JH khẳng định
- em cũng sẽ ko xa anh đâu, đừng có đuổi em- cô chu môi
Anh cúi xuống hôn vào bờ môi ngọt ngào của cô, cô cũng vụng về vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn, họ chìm đắm trong ko gian hạnh phúc chỉ có 2 người và…………………6 con cáo già đang đứng ngoài cửa chứng kiến cảnh đó.
Có vẻ như khi yêu người ta trở nên ngốc nghếch 1 cách lạ thường nhỉ? Có lẽ sau chuyện này Ji Hoo sẽ thấm nhuần câu này và sẽ ko mắng 3 thằng bạn của mình là đồ ngốc như trước nữa.
Nợ một ai vòng tay người ôm em mãi
Nợ một ai bàn chân đi bên em phố buồn vui
Nợ nhành hoa người treo nơi ban công
Em nợ những tiếng cười
Nợ lúc anh quan tâm về em
Nợ anh yêu tình yêu đầu tiên như thế
Nợ anh yêu từng đêm luôn mong tin nhắn từ em
Nợ ai đó mang đến em yêu thương
Ôi đong đầy thế giới này
Và giúp em thêm tin vào em
Em nợ anh………………..
F4, Jan Di, Ga Eun và GuNi đã có mặt đầy đủ trước cửa phòng cấp cứu.
GuNi khẽ đến gần bên Ji Hoo đặt tay lên vai anh để an ủi, cô biết cảm giác mất đi người thân là thế nào vì chính cô cũng đã mất đi người chị của mình, và cái cảm giác ngồi trước phòng cấp cứu này thật làm người ta mệt mỏi, lo lắng và sợ……………
Ji Hoo ngước mắt lên nhìn cô, một ánh mắt vô hồn, ánh mắt lần đầu GuNi nhìn thấy ở anh, nhưng nó lại ko hề xa lạ với F3, cô nhìn anh mà bật khóc, nước mắt cô làm nhói lòng ai đó có mặt tại đây.
- Xốc điện………………..- tiếng bác sĩ hét lên từ phòng phẫu thuật làm mọi người bàng hoàng, đặc biệt là Ji Hoo, anh ko thể giữ nổi bình tĩnh nữa
Anh nhanh chóng đẩy GuNi ra và phóng vào phòng cấp cứu mặc cho sự ngăn cản của mọi người, họ đành để anh vô vì họ biết ko còn cách nào ngăn cản anh được, lần đầu tiên trong đời một người trầm lắng như Ji Hoo ko thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Xốc điện, thềm lần nữa – anh ra lệnh
- nhưng bác sĩ, đã làm rồi thế nhưng tim bệnh nhân ko có dấu hiệu đập lại – 1 cô y tá khẽ lên tiếng
- xốc điện, tôi bảo là xốc điện – anh như hét thẳng vào mặt họ làm mọi người hoảng sợ, họ nhìn nhau bằng ánh mắt e dè vì họ biết điều này là ko nên.
Y tá vẫn tiếp tục xốc điện nhưng dường như JK đang trêu JH thì phải, tim cô ko hề có dấu hiệu đập lại, có vẻ như cô muốn ra đi mãi mãi.
Hy vọng rồi lại thất vọng……………. phải chăng ông trời đang định trêu đùa với những con người này……….. và đặc biệt là đối với một thiên thần…………….
Anh gục xuống, luồn các ngón tay của họ vào nhau và anh khóc
- JK à, ko được, em ko được đi, anh xin em, hãy tỉnh lại đi, em phải tỉnh lại để nghe câu trả lời của anh nữa chứ, JK yang………………………………. – JH gào lên trong nước mắt, mọi người xung quanh ko ai có thể cầm được nước mắt trước cảnh tượng đó.
Một cảnh tượng đau lòng mà ko ai muốn nhìn thấy, nhất là khi nó xảy đến với Ji Hoo, anh ấy ko đáng để chịu nhìu đau khổ thế này
Không gian im ắng đến lạnh người của bệnh viện…………..ko ai lên tiếng cho điều xảy ra trước mắt họ………….. nỗi đau quá lớn……………….. nước mắt chảy dài từ khoé mi………cổ họng nghẹn lại……… tim quặng lên từng hồi vì sự ra đi đột ngột của một người bạn………………… một người thân yêu..............................
Chỉ còn nghe thấy tiếng nấc thỉnh thoảng vang lên…………….họ gục đầu……….. đau khổ nhìn 2 người bạn của mình………………. một đi………………..một ngồi đó trong nước mắt…………… đã quá nhiều nỗi đau………… đã quá nhiều vết thương………………… vết thương kia vừa lành…………… giờ lại bị xé toạt ra…………….. ông trời thật nhẫn tâm…………………..
Cảnh tượng đau thương………………… nhưng sống trên đời đừng bao giờ ngừng hy vọng, vì trên đời có sự kì diệu, thật sự có sự kì diệu
PIP……PIP……PIP………..
Nhịp tim trên màn hình đã đập lại, thật là 1 kỳ tích mà khó ai tưởng tượng được vào lúc này.
- bác sĩ…………. Tim cô ấy………… - giọng cô y tá rung rung
- Jae Kyung………… - giọng anh run rẩy, nó chất chứa sự vui mừng và hy vọng
Các cô gái đang khóc trong tay những chàng trai, họ vui mừng cho JH và JK, ít ra lúc này đây họ có thể thở phào nhẹ nhõm
Vậy là ông trời có mắt, ông trời đã ko tàn nhẫn như ta tưởng..............
Thiên thần sẽ có hạnh phúc, vì thiên thần là một người tốt...............
[chị ấy thật sự là soulmate của anh oppa à, hãy hạnh phúc nhé, em sẽ rút lui] – Guni ko rời mắt khỏi Ji Hoo và Jae Kyung, họ sẽ có được hạnh phúc mà họ nên có.
------------------------------------------
- Chúng ta về thôi, JH cậu cũng nên về nghĩ đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, mình sẽ cho nguơì chăm sóc cô ấy – Jun Pyo khuyên - đừng lo, mình ko sao, mình sẽ về sau – JH phản đối, lúc này anh chỉ muốn ở bên cạnh cô để chắc chắn rằng cô ko sao và người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy là anh
- sunbae, bọn em về sẽ vào sau – Jan Di chào JH ra về
- bọn tớ sẽ đến thay phiên cho cậu, hãy giứ sức khoẻ nhé – WB lên tiếng rồi anh cũng dìu GuNi đi về, cô có vẻ xúc động quá
Mọi người rời bệnh viện, chỉ còn mình JH ở lại, anh khẽ dùng tay mình vuốt những sợi tóc ngắn đang loà xoà trên khuôn mặt cô và mỉm cươì
- mau tỉnh lại em nhé, anh hứa anh sẽ làm cho em hạnh phúc – một lần nữa Yoon Ji Hoo đã chính thức mở cửa trái tim mình
-----------------------------------
Trước cửa nhà GuNi
- em vào nghỉ đi, có cần anh đưa lên luôn ko? – WB lo lắng
- em ổn, sunbae, cám ơn anh
- về điều gì?
- vì tất cả những gì anh đã làm cho em – GuNi mỉm cười
- đừng cám ơn anh, chỉ cần em hạnh phúc, thế là đủ rồi
- sunbae…………….. – GuNi ngập ngừng
- gì hả cô bé?
- hãy chờ em nhé, bây giờ em chưa sẵn sàng nhưng xin hãy cho em thời gian – cô nhìn anh như để cho anh biết cô đang rất thật lòng
- ok, anh sẽ chờ - WB mỉm cười, nụ cười chan chứa niềm hy vọng
Đối với anh thế là đủ rồi, anh ko đòi hỏi gì nhiều ở cô, chỉ cần cô hạnh phúc thì anh có thể chờ thêm 5 năm nữa, 10 năm nữa hay cả đời này cũng được.
Một tình hiệu tốt cho một chuyện tình mới, một chuyện tình hạnh phúc hay đau khổ? Vẫn chưa ai biết được
-----------------------------------
Một tuần rồi mà Jae Kyung vẫn chưa tỉnh, hằng ngày Ji Hoo vẫn ra vào bệnh viện rất thường xuyên để chăm sóc cho cô, thật chí có khi anh còn chẳng về nhà mà ngủ luôn bên giường bệnh của cô. Nhìn JH lúc này ốm đi nhiều, anh xanh xao hẳn ra và chẳng còn chút phong độ nào của 1 Yoon Ji Hoo như mọi ngày.
Ji Hoo đang luồn bàn tay mình vào tay cô, anh nắm nó thật chặt và ngủ quên bên cạnh cô tự khi nào.
Nắng sớm mùa hạ lùa qua khung cửa sổ, nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ xinh của JK, nắng càng làm cho khuôn mặt cô thêm rạng rỡ, bất giác mí mắt cô khẽ nhướng lên. Từ từ mở mắt, JK đang tập làm quen với ánh sáng lùa vào mắt mình, cô đã ngủ một giấc khá dài.
Khẽ cựa mình ngồi dậy, cô nhận ra hơi ấm bàn tay của ai đó đang nắm chặt tay mình, và cô mỉm cười khi nhìn thấy anh đang nằm ngủ, trông anh xanh xao quá làm cô bật khóc, tiếng khóc của cô làm anh tỉnh giấc
- Jae Kyung…………… - anh như ko tin vào mắt mình khi cô đang ngồi trước mặt anh lúc này, việc cứu sống được cô quả là 1 kì tích
- ya, anh làm gì mà nhìn em chằm chằm như vậy chứ? – cô mỉm cười nhìn anh, cái nhìn của anh làm cô nguợng ngùng
- …………………..- anh ko đáp lại lời cô mà nhanh chóng kéo cô vào lòng mình và ôm cô thật chặt làm cô bất ngờ
- em có biết là em đã ngủ rất lâu ko hả?- anh trách yêu cô, khẽ siết vòng tay của mình chặt hơn
- em biết, em xin lỗi- cô thấy khoé mắt mình cay cay, giọt nước mắt hạnh phúc đang trào trực chảy ra
- tại sao em lại đường đột rời xa anh như vậy hả? em có biết là hôm đó anh như 1 thằng điên ở sân bay ko? – anh nhìn chằm chằm vào mắt cô
- em ko cố ý nhưng tại ……………- cô ngập ngừng
- em thật ngốc, nếu như em có gì thì làm sao nghe được câu trả lời của anh được chứ?-anh hơi lớn tiếng, lần đầu tiên JH lớn tiếng với một người con gái
- nhưng bây giờ em đang ở đây mà – cô hơi hất mũi lên trả lời anh
- em thật là…………- anh khẽ nhéo mũi cô trong khi cô nhăn mặt vì hành động đó của anh, rồi họ cùng nhìn nhau mỉm cười
- anh yêu em, Ha Jae Kyung – anh thì thầm vào tai cô trong khi cô mỉm cười hạnh phúc
- em cũng yêu anh, Ji Hoo yang….. nhưng anh ko nhất thiết phải nói ra, em biết em đã đòi hỏi quá nhiều ở anh - ngốc àh, ko sao cả, em đang đòi hỏi những thứ mà em nên có, anh yêu nhưng lại ko dám nói tiếng yêu anh mới là người đáng trách – anh nở nụ cười thiên thần, nụ cười chỉ dành cho cô
- cám ơn anh
- anh sẽ ko bao giờ để em xa anh nữa, 1 lần là quá đủ rồi – JH khẳng định
- em cũng sẽ ko xa anh đâu, đừng có đuổi em- cô chu môi
Anh cúi xuống hôn vào bờ môi ngọt ngào của cô, cô cũng vụng về vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn, họ chìm đắm trong ko gian hạnh phúc chỉ có 2 người và…………………6 con cáo già đang đứng ngoài cửa chứng kiến cảnh đó.
Có vẻ như khi yêu người ta trở nên ngốc nghếch 1 cách lạ thường nhỉ? Có lẽ sau chuyện này Ji Hoo sẽ thấm nhuần câu này và sẽ ko mắng 3 thằng bạn của mình là đồ ngốc như trước nữa.
Nợ một ai vòng tay người ôm em mãi
Nợ một ai bàn chân đi bên em phố buồn vui
Nợ nhành hoa người treo nơi ban công
Em nợ những tiếng cười
Nợ lúc anh quan tâm về em
Nợ anh yêu tình yêu đầu tiên như thế
Nợ anh yêu từng đêm luôn mong tin nhắn từ em
Nợ ai đó mang đến em yêu thương
Ôi đong đầy thế giới này
Và giúp em thêm tin vào em
Em nợ anh………………..
/49
|