“Lí Hưng, ngươi là tiểu nhân ti bỉ!” Ngô Oánh Nhi lớn tiếng thét lên, dẫn theo kiếm xông về hướng Lí Hưng.
Lí Hưng lắc mình tránh thoát, tuy rằng động tác rất nhanh, nhưng vẫn bị một kiếm của Ngô Oánh Nhi cắt qua xiêm y, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dã nha đầu này, cũng thật sự có chút võ công trong người! “Ngô tướng quân, ngươi mau mau giáo huấn nữ nhi của mình đi, nàng lại dám vì một phạm nhân mà đắc tội với quan viên triều đình, thật sự là không muốn sống chăng. Ta trở về nhất định sẽ dâng tấu kể rõ chuyện này!”
“Lí Hưng, nếu như ngươi mảy may làm bị thương Lâm Hi Thần, sợ rằng ngươi chưa kịp vào triều tố cáo Ngô tướng quân Hiệp Vương gia đã lấy cái mạng của ngươi, đây là con rể của Vương gia, nếu làm hắn bị thương ngươi phải ăn nói thế nào với Vương gia?! Chỉ sợ đến lúc đó, Hà đại nhân cũng sẽ không thay ngươi nói chuyện.” Phạm Diệp lạnh giọng nói “Huống hồ, Hoàng Thượng có ra thánh chỉ cho chúng ta đến dò xét. Ngươi lại dùng chiêu xa luân chiến này thật sự ti bỉ hết chỗ nói!”
Lí Hưng sửng sốt, quay đầu nhìn vị trung niên nam tử trước mặt “Ngươi là ai?!”
“Trước để cho bọn họ dừng tay!” Phạm Diệp lạnh lùng trách cứ, cả người lộ ra một cỗ uy nghiêm, khiến người ta tâm sinh khiếp ý.
Lí Hưng một chiêu bức lui Ngô Oánh Nhi, miệng nói:“Sao ta phải nghe lời ngươi! Nhiệm vụ của ta chính là giết người của Ngạo Lâm sơn trang, ngươi cút sang một bên cho ta, nếu không ngay cả ngươi ta cũng không buông tha!”
Phạm Diệp nhìn Tư Mã Hi Thần đang bị binh sĩ vây ở bên trong, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng vẻ mặt chuyên chú, tên đến từ bốn phương tám hướng, từ trên xuống dưới, hắn một người ứng phó, dùng kiếm xoay vòng quay mình, trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân. Tên bắn ra gặp phải gió, hỗn độn vô tự, khó có thể ứng phó.
Phạm Diệp trong lòng bốc hỏa, thân ảnh chợt lóe, Ngô Oánh Nhi chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng, thanh kiếm không biết khi nào đã rơi vào tay Phạm Diệp, cũng không biết Phạm Diệp khi nào tới gần Lí Hưng, hướng kiếm kia làm Lý Hưng không phán đoán được, khiến hắn luống cuống tay chân, chỉ trong ba chiêu, Lí Hưng liền cảm thấy trên cổ chợt lạnh, kiếm trong tay Phạm Diệp đã đè lên đó.
“Kêu bọn họ dừng tay!”
Lí Hưng thiếu chút thở không ra hơi, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ, miệng run run nói:“Dừng, dừng tay!”
Binh sĩ đang bắn tên ở một bên không nghe thấy, Ngô Oánh Nhi nhìn xem mà sốt ruột, lập tức la lớn:“Các ngươi lập tức dừng tay, bằng không, Lí Hưng sẽ xong đời !”
Nghe thấy tiếng binh sĩ buông cung tên cũng không còn tên bắn tới nhưng nhất thời không đồng đều, Tư Mã Hi Thần lập tức phi người lên không, thế kiếm nhất đổi, mũi tên gần người liền rơi xuống mặt đất, người cũng xoay tròn một vòng rồi đáp xuống đất, đứng cạnh một binh lính gần đó, phát ra những thanh âm lách cách khiến người ta không tự chủ được vô cùng lo lắng.
“Đa tạ!” Tư Mã Hi Thần vẫn chưa hiện ra thái độ chật vật gì, đối với người đang khống chế Lí Hưng là Phạm Diệp nói tiếng cảm ơn, thần thái vẫn tiêu sái như cũ.
Phạm Diệp lắc lắc đầu,“Chỉ là việc nhỏ, không có gì.” Thanh kiếm trong tay nhất động.
Lí Hưng chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, nhắm mắt lại, ai thán thanh: “Xong rồi, xong rồi.” Hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Phạm Diệp khẽ cau mày, nhìn nhìn kiếm trong tay, có chút nghi hoặc đối với Lí Hưng đang té trên mặt đất nói:“Ta vẫn chưa giết ngươi, chỉ mới thu kiếm trở về, ngươi thế nào trở thành bộ dạng như vậy!”
Tư Mã Hi Thần tựa hồ có chút nghi hoặc, nhìn nhìn Phạm Diệp, lại không nói gì.
Ngô Oánh Nhi một bên cười nói:“Ngươi tuy rằng không giết hắn, nhưng hắn lại sợ trở thành người chết dưới tay ngươi, trong nhất thời vẫn còn chưa tỉnh lại. Kiếm thuật của ngươi thật là tinh diệu, ta đến ngay cả một chiêu cũng không thấy rõ, nhất là chiêu đầu tiên, từ trong tay ta lấy đi một kiếm, rồi lại một kiếm từ trong sơ hở của Lí Hưng sáp nhập vào hắn, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, thật sự là – nói như thế nào nhỉ, nếu là nữ tử dùng chiêu này, chắc chắn cực kì phiêu dật, ngươi một cái choai choai lão nhân dùng, thực đáng tiếc, không bằng dạy ta như thế nào?”
Phạm Diệp mỉm cười, đem kiếm trả cho nàng, trong miệng thản nhiên nói:“Ngô tiểu thư vốn là có võ nghệ không tồi, cũng không cần phải học một chiêu nửa thức của ta, vẫn là để cho ta lưu lại dưỡng già đi. Ngô tướng quân, cục diện này chỉ sợ ngươi phải ra mặt thu thập rồi.”
Ngô Hòe gật gật đầu “Tốt, không nghĩ tới Phạm Diệp tiên sinh không chỉ đầu óc thông minh, võ nghệ cũng là xuất chúng, ba chiêu này của ngươi, tại hạ cũng không thể nhìn ra ngọn nguồn, giống như tiểu nữ vừa nói, nhất là chiêu đầu tiên của ngươi, thật sự tinh diệu! Nhìn như đơn giản, lại sâu xa khó nói.”
“Khích lệ.” Phạm Diệp cười cười, nhìn nhìn Tư Mã Hi Thần,“Lâm thiếu trang chủ, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì. Nay đã như vậy, chắc cũng lo lắng xem nên giảng hòa như thế nào rồi! Ta thấy Ngô tướng quân cũng không có ý cùng Ngạo Lâm sơn trang đối địch, nhưng thân là quan viên triều đình, lại không thể không nghe lệnh, mọi người hẳn nên nghĩ ra cái đối sách lưỡng toàn kì mĩ cho qua khỏi thị phi lần này.”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, nói:“Ta muốn lập tức trở về sơn trang, bây giờ xung quanh sơn trang có rất nhiều người vây quanh, nếu cứ mặc kệ như vậy, kinh động bằng hữu trên giang hồ, một hồi chiến sự chắc chắn khó tránh khỏi, nếu là Ngô tướng quân có thể thu xếp là tốt nhất, còn như không được cũng chỉ tùy ý tình thế phát triển mà ứng phó. Lúc này không thể làm gì hơn.”
Ngô Hòe đột nhiên nói:“Không biết trước khi Lâm thiếu trang chủ rời đi, có thể hay không cùng tại hạ nói nói mấy câu?”
Tư Mã Hi Thần nhìn nhìn Ngô Hòe, thản nhiên hỏi:“Chuyện gì?”
“Tại hạ cũng muốn hỏi mấy cái vấn đề về chiêu thức của Lâm thiếu trang chủ.” Ngô Hòe nhẹ giọng nói,“Nếu như Lâm thiếu trang chủ không ngại chậm trễ chút ít thời gian, tại hạ muốn mời Lâm thiếu trang chủ lén tán gẫu vài câu. Được chứ?”
Nhìn nhìn Ngô Hòe, Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, nhận lời thỉnh cầu của hắn, sau đó quay đầu đối với Phạm Diệp nói:“Phạm tiên sinh, ngươi vừa mới nói qua, Hiệp Vương gia có chuyện muốn chuyển cáo cho Hiệp Phàm, ta cùng Ngô tướng quân nói vài câu, sau đó lập tức mang ngươi tới Ngạo Lâm sơn trang gặp Hiệp Phàm, Phạm tiên sinh xin chờ một chút.”
Phạm Diệp gật gật đầu.
Tư Mã Hi Thần theo Ngô Hòe đi vào đại trướng, Ngô Hòe nhấc tay ý bảo những người khác đều rời đi, cùng Tư Mã Hi Thần ngồi đối diện nhau, trầm ngâm một chút mới nói:“Lâm công tử, ngươi cùng Tư Mã Dung Ngân là quan hệ gì? Có thể cho tại hạ biết hay không?”
Tư Mã Hi Thần mỉm cười, thản nhiên nói:“Ngô tướng quân hẳn là không phải kẻ hay tò mò, vì sao đột nhiên muốn hỏi vấn đề này?”
“Kiếm của ngươi, nếu Ngô mỗ không phải nhìn lầm hẳn là Thanh Phong kiếm đi?” Ngô Hòe chân thành nói,“Thanh kiếm này, rất nhiều năm trước kia ta đã từng thấy qua, lúc ấy đối với nó ấn tượng cực vì sâu sắc, hơn nữa ta biết chủ nhân nó trân ái nó thế nào. Nếu ngươi cùng Tư Mã Dung Ngân không phải quan hệ thầy trò, hoặc là có quan hệ đặc thù nào đó, thanh kiếm này tuyệt sẽ không ở trong tay ngươi, hơn nữa chiêu số đều là giống nhau.”
Tư Mã Hi Thần biểu tình thản nhiên, nhìn không ra trong lòng suy nghĩ cái gì.
“Thứ Ngô Hòe cả gan đoán, Lâm công tử hẳn là Tư Mã Dung Ngân ái đồ.” Ngô Hòe nhìn Tư Mã Hi Thần,“Nếu không, Thanh Phong kiếm sẽ không ở trong tay ngươi, ngươi cũng không có khả năng học được kiếm chiêu của hắn. Ngươi vốn là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ, hẳn là lấy đao pháp làm chủ, nhưng ngươi cố tình lấy kiếm pháp làm chủ, giải thích duy nhất chính là, sư phụ ngươi là Tư Mã Dung Ngân.”
Lí Hưng lắc mình tránh thoát, tuy rằng động tác rất nhanh, nhưng vẫn bị một kiếm của Ngô Oánh Nhi cắt qua xiêm y, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, dã nha đầu này, cũng thật sự có chút võ công trong người! “Ngô tướng quân, ngươi mau mau giáo huấn nữ nhi của mình đi, nàng lại dám vì một phạm nhân mà đắc tội với quan viên triều đình, thật sự là không muốn sống chăng. Ta trở về nhất định sẽ dâng tấu kể rõ chuyện này!”
“Lí Hưng, nếu như ngươi mảy may làm bị thương Lâm Hi Thần, sợ rằng ngươi chưa kịp vào triều tố cáo Ngô tướng quân Hiệp Vương gia đã lấy cái mạng của ngươi, đây là con rể của Vương gia, nếu làm hắn bị thương ngươi phải ăn nói thế nào với Vương gia?! Chỉ sợ đến lúc đó, Hà đại nhân cũng sẽ không thay ngươi nói chuyện.” Phạm Diệp lạnh giọng nói “Huống hồ, Hoàng Thượng có ra thánh chỉ cho chúng ta đến dò xét. Ngươi lại dùng chiêu xa luân chiến này thật sự ti bỉ hết chỗ nói!”
Lí Hưng sửng sốt, quay đầu nhìn vị trung niên nam tử trước mặt “Ngươi là ai?!”
“Trước để cho bọn họ dừng tay!” Phạm Diệp lạnh lùng trách cứ, cả người lộ ra một cỗ uy nghiêm, khiến người ta tâm sinh khiếp ý.
Lí Hưng một chiêu bức lui Ngô Oánh Nhi, miệng nói:“Sao ta phải nghe lời ngươi! Nhiệm vụ của ta chính là giết người của Ngạo Lâm sơn trang, ngươi cút sang một bên cho ta, nếu không ngay cả ngươi ta cũng không buông tha!”
Phạm Diệp nhìn Tư Mã Hi Thần đang bị binh sĩ vây ở bên trong, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng vẻ mặt chuyên chú, tên đến từ bốn phương tám hướng, từ trên xuống dưới, hắn một người ứng phó, dùng kiếm xoay vòng quay mình, trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân. Tên bắn ra gặp phải gió, hỗn độn vô tự, khó có thể ứng phó.
Phạm Diệp trong lòng bốc hỏa, thân ảnh chợt lóe, Ngô Oánh Nhi chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng, thanh kiếm không biết khi nào đã rơi vào tay Phạm Diệp, cũng không biết Phạm Diệp khi nào tới gần Lí Hưng, hướng kiếm kia làm Lý Hưng không phán đoán được, khiến hắn luống cuống tay chân, chỉ trong ba chiêu, Lí Hưng liền cảm thấy trên cổ chợt lạnh, kiếm trong tay Phạm Diệp đã đè lên đó.
“Kêu bọn họ dừng tay!”
Lí Hưng thiếu chút thở không ra hơi, cả người cứng ngắc đứng im tại chỗ, miệng run run nói:“Dừng, dừng tay!”
Binh sĩ đang bắn tên ở một bên không nghe thấy, Ngô Oánh Nhi nhìn xem mà sốt ruột, lập tức la lớn:“Các ngươi lập tức dừng tay, bằng không, Lí Hưng sẽ xong đời !”
Nghe thấy tiếng binh sĩ buông cung tên cũng không còn tên bắn tới nhưng nhất thời không đồng đều, Tư Mã Hi Thần lập tức phi người lên không, thế kiếm nhất đổi, mũi tên gần người liền rơi xuống mặt đất, người cũng xoay tròn một vòng rồi đáp xuống đất, đứng cạnh một binh lính gần đó, phát ra những thanh âm lách cách khiến người ta không tự chủ được vô cùng lo lắng.
“Đa tạ!” Tư Mã Hi Thần vẫn chưa hiện ra thái độ chật vật gì, đối với người đang khống chế Lí Hưng là Phạm Diệp nói tiếng cảm ơn, thần thái vẫn tiêu sái như cũ.
Phạm Diệp lắc lắc đầu,“Chỉ là việc nhỏ, không có gì.” Thanh kiếm trong tay nhất động.
Lí Hưng chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, nhắm mắt lại, ai thán thanh: “Xong rồi, xong rồi.” Hai chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Phạm Diệp khẽ cau mày, nhìn nhìn kiếm trong tay, có chút nghi hoặc đối với Lí Hưng đang té trên mặt đất nói:“Ta vẫn chưa giết ngươi, chỉ mới thu kiếm trở về, ngươi thế nào trở thành bộ dạng như vậy!”
Tư Mã Hi Thần tựa hồ có chút nghi hoặc, nhìn nhìn Phạm Diệp, lại không nói gì.
Ngô Oánh Nhi một bên cười nói:“Ngươi tuy rằng không giết hắn, nhưng hắn lại sợ trở thành người chết dưới tay ngươi, trong nhất thời vẫn còn chưa tỉnh lại. Kiếm thuật của ngươi thật là tinh diệu, ta đến ngay cả một chiêu cũng không thấy rõ, nhất là chiêu đầu tiên, từ trong tay ta lấy đi một kiếm, rồi lại một kiếm từ trong sơ hở của Lí Hưng sáp nhập vào hắn, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người, thật sự là – nói như thế nào nhỉ, nếu là nữ tử dùng chiêu này, chắc chắn cực kì phiêu dật, ngươi một cái choai choai lão nhân dùng, thực đáng tiếc, không bằng dạy ta như thế nào?”
Phạm Diệp mỉm cười, đem kiếm trả cho nàng, trong miệng thản nhiên nói:“Ngô tiểu thư vốn là có võ nghệ không tồi, cũng không cần phải học một chiêu nửa thức của ta, vẫn là để cho ta lưu lại dưỡng già đi. Ngô tướng quân, cục diện này chỉ sợ ngươi phải ra mặt thu thập rồi.”
Ngô Hòe gật gật đầu “Tốt, không nghĩ tới Phạm Diệp tiên sinh không chỉ đầu óc thông minh, võ nghệ cũng là xuất chúng, ba chiêu này của ngươi, tại hạ cũng không thể nhìn ra ngọn nguồn, giống như tiểu nữ vừa nói, nhất là chiêu đầu tiên của ngươi, thật sự tinh diệu! Nhìn như đơn giản, lại sâu xa khó nói.”
“Khích lệ.” Phạm Diệp cười cười, nhìn nhìn Tư Mã Hi Thần,“Lâm thiếu trang chủ, tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì. Nay đã như vậy, chắc cũng lo lắng xem nên giảng hòa như thế nào rồi! Ta thấy Ngô tướng quân cũng không có ý cùng Ngạo Lâm sơn trang đối địch, nhưng thân là quan viên triều đình, lại không thể không nghe lệnh, mọi người hẳn nên nghĩ ra cái đối sách lưỡng toàn kì mĩ cho qua khỏi thị phi lần này.”
Tư Mã Hi Thần gật gật đầu, nói:“Ta muốn lập tức trở về sơn trang, bây giờ xung quanh sơn trang có rất nhiều người vây quanh, nếu cứ mặc kệ như vậy, kinh động bằng hữu trên giang hồ, một hồi chiến sự chắc chắn khó tránh khỏi, nếu là Ngô tướng quân có thể thu xếp là tốt nhất, còn như không được cũng chỉ tùy ý tình thế phát triển mà ứng phó. Lúc này không thể làm gì hơn.”
Ngô Hòe đột nhiên nói:“Không biết trước khi Lâm thiếu trang chủ rời đi, có thể hay không cùng tại hạ nói nói mấy câu?”
Tư Mã Hi Thần nhìn nhìn Ngô Hòe, thản nhiên hỏi:“Chuyện gì?”
“Tại hạ cũng muốn hỏi mấy cái vấn đề về chiêu thức của Lâm thiếu trang chủ.” Ngô Hòe nhẹ giọng nói,“Nếu như Lâm thiếu trang chủ không ngại chậm trễ chút ít thời gian, tại hạ muốn mời Lâm thiếu trang chủ lén tán gẫu vài câu. Được chứ?”
Nhìn nhìn Ngô Hòe, Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng gật gật đầu, nhận lời thỉnh cầu của hắn, sau đó quay đầu đối với Phạm Diệp nói:“Phạm tiên sinh, ngươi vừa mới nói qua, Hiệp Vương gia có chuyện muốn chuyển cáo cho Hiệp Phàm, ta cùng Ngô tướng quân nói vài câu, sau đó lập tức mang ngươi tới Ngạo Lâm sơn trang gặp Hiệp Phàm, Phạm tiên sinh xin chờ một chút.”
Phạm Diệp gật gật đầu.
Tư Mã Hi Thần theo Ngô Hòe đi vào đại trướng, Ngô Hòe nhấc tay ý bảo những người khác đều rời đi, cùng Tư Mã Hi Thần ngồi đối diện nhau, trầm ngâm một chút mới nói:“Lâm công tử, ngươi cùng Tư Mã Dung Ngân là quan hệ gì? Có thể cho tại hạ biết hay không?”
Tư Mã Hi Thần mỉm cười, thản nhiên nói:“Ngô tướng quân hẳn là không phải kẻ hay tò mò, vì sao đột nhiên muốn hỏi vấn đề này?”
“Kiếm của ngươi, nếu Ngô mỗ không phải nhìn lầm hẳn là Thanh Phong kiếm đi?” Ngô Hòe chân thành nói,“Thanh kiếm này, rất nhiều năm trước kia ta đã từng thấy qua, lúc ấy đối với nó ấn tượng cực vì sâu sắc, hơn nữa ta biết chủ nhân nó trân ái nó thế nào. Nếu ngươi cùng Tư Mã Dung Ngân không phải quan hệ thầy trò, hoặc là có quan hệ đặc thù nào đó, thanh kiếm này tuyệt sẽ không ở trong tay ngươi, hơn nữa chiêu số đều là giống nhau.”
Tư Mã Hi Thần biểu tình thản nhiên, nhìn không ra trong lòng suy nghĩ cái gì.
“Thứ Ngô Hòe cả gan đoán, Lâm công tử hẳn là Tư Mã Dung Ngân ái đồ.” Ngô Hòe nhìn Tư Mã Hi Thần,“Nếu không, Thanh Phong kiếm sẽ không ở trong tay ngươi, ngươi cũng không có khả năng học được kiếm chiêu của hắn. Ngươi vốn là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ, hẳn là lấy đao pháp làm chủ, nhưng ngươi cố tình lấy kiếm pháp làm chủ, giải thích duy nhất chính là, sư phụ ngươi là Tư Mã Dung Ngân.”
/84
|