Tiền bối của Học viện Kinh tế và Tài chính, cũng là thành viên Hội sinh viên – Trương Gia Thành đến tìm Đổng Thế Quân, thằng thắn hỏi anh: [Có nghĩ đến gia nhập Liên minh Hội sinh viên ko?]
[Một cơ hội hiếm có, hãy cực lực nắm lấy!]
[Ân?] Đổng Thế Quân có điểm không hiểu.
Trương Gia Thành nhìn người học đệ năm nhất này: [Ta cảm thấy ngươi năng lực xuất chúng, nguyện ý tiến cử ngươi vào Hội sinh viên, cuối tuần có một chọn lựa, ta đã thay ngươi báo danh.]
Đổng Thế Quân cảm thấy mình như đang cưỡi trên lưng hổ, anh đã hy vọng học kỳ đầu tại trường hãy để bản thân thích ứng với môi trường, được bay nhảy một chút, có nhiều thời gian để chơi bóng, chờ đến học kỳ tiếp theo sẽ gia nhập Hội sinh viên, nhưng giờ tất cả lại đột ngột bị đẩy nhanh lên.
[Ghi danh công chúng, riêng ngươi nắm chắc.] Trương Gia Thành cũng là người có cá tính thực lưu loát rõ ràng.
Đổng Thế Quân nghĩ nghĩ một chút, thấy không ngại một lần thử, vì thế đồng ý bắt tay vào công tác chuẩn bị.
…
Đôi lời, Hương Đảo là một đại học lớn, trong một trường lại có nhiều học viện nhỏ chuyên ngành, mỗi học viện có một Hội sinh viên để tự quản lí thành viên riêng biệt,và cả trường đại học Hương Đảo cũng có một Hội sinh viên quản lí sinh viên toàn trường. Để phân biệt và tránh nhầm lẫn với các Hội sinh viên của từng học viện, Hội sinh viên Đại học Hương Đảo sẽ gọi là “Liên minh Hội sinh viên” hoặc “giáo hội sinh viên” nhé ^-^
…
Đại học Hương Đảo là một ngôi trường danh tiếng, hơn nữa Liên minh Hội sinh viên của đại học Hương Đảo lại toàn các đại biểu ưu tú; ngoài ra, cuộc thi đấu giành vị trí trong Liên minh Hội của các trường cao đẳng khác nhau đã trở thành một truyền thống của trường, hằng năm những tân sinh mới nhập học đều chủ động hay bị động bị cuốn vào cuộc chiến này. Cũng bởi vì sở học bất đồng, vi cầu công bằng, tranh cử này nội dung không hoàn toàn chỉ là lĩnh vực học thuật, quan trọng hơn là phải có khả năng điều chỉnh tổ chức, quan hệ công chúng rộng rãi, ảnh hưởng sâu sắc; trong cuộc chiến thường niên ấy, học viên của trường nào giành chiến thắng, trường ấy sẽ được chú ý nhiều nhất, lấy được hầu hết nguồn lực, cao ngạo thị đối các Học viện khác. Vậy nên mỗi năm, tân sinh trong cuộc tranh đấu lại đặt ra một chủ đề khác nhau về trường học, lưu lại biết bao truyền thuyết.
Các Học viện đều tích cực đề cử tân sinh của mình tham gia Liên minh Hội sinh viên, năm nay đề tài được chọn là viết ra kế hoạch công tác cho Liên minh Hội của bản thân trong một năm này, kết quả do trực tiếp cán bộ cao cấp của giáo Hội sinh viên chọn lựa, tìm ra người tốt nhất tham gia Liên minh Hội, những người khác sẽ phải chờ năm sau được Học viện đề cử lại.
Giờ đã muốn được một bước tiến vào, Đổng Thế Quân quyết định bất kể thành công hay thất bại đều phải cố gắng hết sức, nhưng nội dung của một bản kế hoạch hoạt động lại quá rộng, Đổng Thế Quân đã dành thời gian một tuần để thu thập dữ liệu, mỗi hạng mỗi mục đều làm một cuộc khảo sát điều tra, tìm kiếm dữ liệu các hoạt động đã được tổ chức và hiệu quả thu được, làm cả cuộc trưng cầu ý kiến trong vườn trường, liệt kê đầy đủ ngân sách hoạt động của mỗi chương trình cùng hiệu quả dự kiến……. sau ba ngày viết và sửa đổi, cuối cùng cũng hoàn thành bản kế hoạch này.
Đến cuối, ba người còn lại đồng ký túc sau cùng chỉnh sửa này kế hoạch, mọi người đều thập phần bội phục, nói thẳng kế hoạch của Đổng Thế Quân quá hoàn hảo, nếu có thể trở thành sự thật, đó sẽ là đại phúc của đại học Hương Đảo.
Hôm sau Đổng Thế Quân mang nộp báo cáo, sau đó cảm thấy cực hài lòng, nhưng cũng bắt đầu một chút nhiễu loạn bất an.
.
Trương Gia Thành không chịu tiết lộ những ứng viên khác của lần ứng cử này, ngược lại là Trịnh Sĩ Trác cùng Trầm Lị Phương hai người đi tìm hiểu về tình hình hiện tại.
[Lần này tổng cộng có 7 người tham gia, tất cả đều là tinh anh của tinh anh] Trịnh Sĩ Trác nói với một vẻ đánh giá cùng hâm mộ, [Ngươi có thể xem như đại diện của Học viện Kinh tế và Tài chính; có Học viện Thể chất, Học viện Mỹ thuật, hai người kia ta xem ra không thể so được với ngươi; ngoài ra còn có Học viện Hàng hải, Học viện Công Nghệ, hai người này ta thấy cũng không được; sau cùng là Học viện Văn học có Khảo cổ hệ và Trung ngữ hệ, mỗi hệ một người.]
[Trung ngữ hệ?] Đổng Thế Quân trong lòng chấn động.
[Chính là NinhViễn kia! Cậu ấy cũng tham gia!] Trầm Lị Phương nói.
Đổng Thế Quân nghĩ một chút, mỉm cười nói: [Ta còn tưởng cậu ta thực bận rộn, không nghĩ đến…]
Trịnh Sĩ Trác thẳng tay gạt phăng ý kia: [Không có khả năng, Ninh Viễn hiện là nhân vật mũi nhọn, Học viện Văn học vài năm trở lại đây đều không có tân sinh nào xuất sắc tới vậy, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhất định phải mang cậu ta ra giới thiệu.]
[Nhưng cậu ấy liệu có nguyện ý không?] Đổng Thế Quân hỏi, bằng một cảm nhận không thể diễn tả rõ ràng, anh cảm thấy Ninh Viễn không giống như sẽ tham gia cuộc cạnh tranh này.
[Nguyện ý.]
[Thật kỳ lạ…] thanh âm được kéo dài, Đổng Thế Quân lên tiếng, đưa tay chống cằm.
…
Đại học Hương Đảo có diện tích rất lớn, mỗi Học viện lại nằm ở một khu vực khác nhau, muốn tình cờ gặp được một người cũng không phải là dễ. Đổng Thế Quân rất muốn được một lần kiến ngộ Ninh Viễn, có cơ hội hỏi rõ ràng về việc tranh cử kia, nhưng anh biết cơ hội tới Học viện Văn học là số không.
.
Vào ngày thứ ba sau khi nộp bản kế hoạch dự tuyển Hội sinh viên, Đổng Thế Quân không có lớp học buổi chiều, ngồi một mình trên ghế đá trong khu vườn của Học viện Kinh tế và Tài chính, thưởng thức một buổi chiều yên tĩnh hiếm hoi đầy ấm áp.
Cúi đầu đọc sách hồi lâu, cảm thấy cổ có chút ngứa, Đổng Thế Quân ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, thu vào tầm mắt một khoảng xa xa.
Bóng dáng một người lập tức rơi vào tầm mắt Đổng Thế Quân.
Ở một góc vườn, một người mặc chiếc áo sơmi trắng, quần tây đen đang lẳng lặng đứng tại đó.
Dưới ánh tà dương, nam sinh kia dường như đang tỏa ra một quầng sáng.
Nhìn được dáng người cao thẳng đằng xa, Đổng Thế Quân trong lòng cảm thán: [Cậu thực là khá a~], cũng lúc nhìn rõ được tướng mạo cậu, tim Đổng Thế Quân nhất thời ‘thình thịch’ một chút.
Ninh Viễn, đích thị là Ninh Viễn! Không biết cậu ấy đã đứng đó được bao lâu, từ lúc mình bắt đầu đọc sách sao? Cậu ấy chỉ đứng nhìn riêng mình thôi? Đổng Thế Quân đột nhiên tâm hoảng ý loạn đứng lên, có điểm chân tay luống cuống.
Trông thấy Đổng Thế Quân đã nhận ra mình, Ninh Viễn khẽ gật đầu một cái, sau đó bỏ đi.
Trước bóng dáng Ninh Viễn đang dần biến mất, Đổng Thế Quân lúc này mới phản ứng, hẳn là nên đi theo cậu hảo hảo đem sự tình hỏi rõ ràng.
Đổng Thế Quân hỗn loạn tâm trí, không thể nào tập trung lại cuốn sách trên tay, anh một mực suy nghĩ: Ninh Viễn tại sao lại xuất hiện ở Học viện Kinh tế và Tài chính này? Nơi này với Học viện Văn học cách nhau rất xa, gần như tạo thành một đường chéo của đại học Hương Đảo. Ninh Viễn đến đây là vì cái gì? Ninh Viễn muốn gặp mình? Tại sao?
…
Chiều thứ sáu, Trương Gia Thành gọi Đổng Thế Quân lên văn phòng Hội sinh viên.
Thấy trên bàn bản kế hoạch công tác của chính mình, tâm Đổng Thế Quân bỗng chốc trùng xuống.
[Thực xin lỗi.] Trương Gia Thành nói thật trầm thấp.
[Ah, không, không có…] Đổng Thế Quân cúi đầu, xua tay qua lại: [Không có, là ta chưa đủ tốt, thực xin lỗi, ta nghĩ… ta nghĩ là ta đã làm hết sức mình, thực sự cảm thấy thế, bản thân ta đã cố gắng hết mình rồi, thực có lỗi đã làm ngươi thất vọng.]
[Thế Quân! Không thể nói là ngươi chưa tốt được, kế hoạch này ta thấy là rất tốt, tiếc là nó lại không được chọn.]
Đổng Thế Quân im lặng gật đầu.
Sau một lát, Đổng Thế Quân ngẩng đầu lên, môi lộ lên một tia cười: [Ta nghĩ, Hội sinh viên sẽ không tuyệt từ ta.]
Trương Gia Thành phất tay: [Tuyệt không bao giờ! Ta rất hy vọng ngươi có thể trở thành đối tác cùng đóng góp, hết lòng vì mọi người.]
[Đó là vinh hạnh của ta.] Đổng Thế Quân cười nghịch ngợm, nhanh chóng bước tới bắt tay Trương Gia Thành, nhưng trái tim anh vẫn còn chìm nặng.
Trương Gia Thành đưa một tập bản thảo được sao chép cho Đổng Thế Quân: [Nha, ngươi xem xem một phân bản sao này. Đây là ta lặng lẽ sao ra một bản cho ngươi, ta nghĩ này đáng giá sẽ giúp ngươi học hỏi được ít nhiều, của ngươi ý tưởng cùng quan điểm nên thay đổi một chút.]
Đổng Thế Quân tiếp nhận xấp văn kiện.
[Kết quả cuối cùng còn chưa công bố, tuy nhiên, quan điểm của các thành viên Hội cơ bản là đã nhất trí.]
[Ta hiểu được.]
.
Có lời cảm ơn Trương Gia Thành xong, Đổng Thế Quân cầm xấp văn kiện trở về.
Vội vàng nếm qua cơm chiều, Đổng Thế Quân trở lại trong phòng của mình, ngồi ở bàn học, anh mở ra tập tin kia, cẩn thận đọc.
Đợi đến khi Đổng Thế Quân xem hết tập tài liệu, anh chậm rãi ngẩng đầu, biểu tình kinh ngạc nhìn về phía trước, nội tâm chấn động quá mức anh có thể tưởng tượng.
Đây là một kế hoạch thực sự hoàn chỉnh hơn của mình nhiều. Từ khi còn thơ ấu, với thành tích học tập xuất sắc, Đổng Thế Quân hiếm khi thừa nhận mình thua; theo thời gian trôi, trên người anh dần hình thành một cỗ kiêu ngạo, Đổng Thế Quân ít nhiều cũng có thể tự nhận thấy, kia cũng không phải là kiêu ngạo, mà là một loại tự tin, thế nên anh không phải loại nam nhân dễ dàng cúi đầu trước người khác… Nhưng là hiện tại Đổng Thế Quân không thể không cúi đầu thừa nhận, chỉ vừa xem qua bản kế hoạch này, anh đã có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Gia Thành, từ đó thấy được thiếu sót của bản thân…
Đây cũng là kế hoạch công tác trong một học kỳ, chỉ có khác với Đổng Thế Quân ở chỗ —– thảo luận học tập chỉ chiếm chưa đến một phần ba, nhưng một phần ba này đều chú trọng kiến thức trọng tâm, Đổng Thế Quân hiểu rằng kế hoạch này cũng giống mình đã làm một cuộc khảo sát nhu cầu học tập, khác biệt chính là chủ nhân kế hoạch này so với mình phân tích triệt để hơn.
Phần còn lại của kế hoạch là hoạt động của sinh viên cùng thực hành xã hội, mỗi cái chiếm một phần ba; trong đó hoạt động của Liên minh Hội sinh viên rất sôi nổi, cuộc thi thuyết trình, lễ hội âm nhạc, hội diễn kịch, bán hàng làm từ thiện, vũ hội, đại hội thể dục thể thao,… mỗi chương trình hoạt động đều đã an bài tốt, chi tiết tới từng bộ phận, xem xong này kế hoạch Đổng Thế Quân không khỏi tâm động, tin tưởng tính khả thi của nó.
Phần thực hành xã hội sẽ thu hút được sự tham gia rộng khắp, có tiến hành khảo sát ý kiến sinh viên trong trường, huấn luyện quân sự, cũng như cho tình nguyện viên tham gia các tổ chức phúc lợi, sinh viên sẽ tới giúp đỡ những người chịu thiệt thòi trong xã hội, nắm được thực tế cuộc sống; kế hoạch thực tế xã hội này khiến Đổng Thế Quân rất ngạc nhiên, bản thảo này thậm chí còn đề xuất cho sinh viên được thực tập chuyên môn, cho phép sinh viên không nhất định gắn với chuyên ngành học, được thực tập trong những công ty hoặc tổ chức phù hợp với thị hiếu và lựa chọn, cùng cho sinh viên có cơ hội tới các thành phố khác tập tự sinh tồn dần dần.
Xem xong này, Đổng Thế Quân không khỏi nghĩ nếu như kế hoạch này có thể được thực hiện. Như vậy, một năm học tới ở đại học này, không chỉ có thể học được nhiều hơn kiến thức chuyên môn, mà còn thêm kinh nghiệm sống, và thái độ đối với cuộc sống này.
Nếu như có thể sớm hiểu được đời sống chân thật, có hiểu biết về thực tế xã hội, có lẽ trong những năm về sau, có thể ít đi đường vòng một chút, ít phạm sai lầm một chút, cũng ít đi khả năng bỏ lỡ những cơ hội tốt đẹp.
Nắm bản kế hoạch trong tay, Đổng Thế Quân không thể không thừa nhận, kế hoạch của mình bị thiên về học thuật nhiều, lại có điểm trống rỗng mơ hồ, cũng không được phong phú, dù sao mọi người đều hy vọng cuộc sống đại học có thể muôn màu muôn vẻ một chút, phần giáo dục xã hội của kế hoạch này rất đầy đủ, còn có thể rèn luyện khả năng toàn diện.
Khẽ thở dài, Đổng Thế Quân đặt bản kế hoạch trên tay xuống, rồi đột nhiên anh lại vội cầm nó lên lật giở, sau đó nhìn vào bản thảo đến ngây người.
Ở phần kết thúc của phân kế hoạch, ký một cái tên —– Ninh Viễn.
Bản kế hoạch này, là do Ninh Viễn viết sao? Là Ninh Viễn kia? Trung ngữ hệ Ninh Viễn? Người thoạt nhìn mỏng manh yếu đuối – Ninh Viễn?
Đổng Thế Quân không tin, cũng không hiểu được.
Nhưng đó là sự thật. Nhẹ nhàng vuốt ve cái tên trên tập bản thảo, Đổng Thế Quân không khỏi nghĩ đến: “A! Chữ viết của cậu thực giống chủ của nó, tiêu sái phiêu dật, giống như mây khói không của nhân gian.”
Nghĩ đến những dòng chữ như mây khói ấy, Đổng Thế Quân lại đột nhiên muốn cười, anh nghe nói nữ nhân theo đuổi Ninh Viễn rất nhiều, học tả (tỷ tiền bối) học muội đều có, NinhViễn đều lịch sự từ chối, lý do là còn đang đi học, cậu muốn chăm chỉ học hành thật tốt, không muốn bị phân tâm.
Này lí do thực cực kỳ lỗi thời, khiến cho lũ con trai nghe xong đều ôm bụng cười lăn lộn, quá hài hước; Đổng Thế Quân cũng không từ nghĩ lại, lời cự tuyệt của Ninh Viễn có điều kiên trì, biết nặng nhẹ.
Lẽ ra, vào đại học nói chuyện yêu đường là không vấn đề, Ninh Viễn lại nói phải chuyên tâm bài vở, Đổng Thế Quân nghĩ cậu hẳn là không biện lí do, một mặt, Đổng Thế Quân bội phục sự nghiêm túc tập trung học hành của Ninh Viễn, mặt khác cũng thật cảm động sự thành khẩn cùng chân thật của cậu, cậu thậm chí không có ngoại lệ cho các nàng, cũng không nghĩ thương tổn họ, lừa dối họ.
Bản năng, Đổng Thế Quân cảm thấy Ninh Viễn nhất định đối với chuyện tình cảm cực kỳ nghiêm túc.
.
Một người đang trong miên man những suy nghĩ, cửa thư phòng bất chợt nhẹ mở ra.
[Thế Quân!]
[Mẹ.]
Đổng Thế Quân quay đầu lại, mẹ anh – Vương Tương Cầm đang bưng một đĩa bánh ngọt trên tay đi đến.
[Đang đọc sách ah? Không định đánh nhiễu ngươi.]
Đổng Thế Quân vội vàng lắc đầu, đứng lên: [Không có, con chỉ đang xem mấy thứ.]
Đặt chén đĩa lên mặt bàn, Vương Tương Cầm ngồi xuống trước mặt Đổng Thế Quân, theo thói quen đưa tay lên vuốt ve trán cậu con trai: [Sắc mặt có vẻ không tốt, làm sao vậy, còn chưa quen với cuộc sống đại học sao?]
Đổng Thế Quân tránh đi bàn tay của thân mẫu, từ nhỏ đến lớn anh luôn cảm thấy mỗi khi mẹ xoa đầu mình đều giống như đang vuốt ve một con cún nhỏ, phản kháng không có hiệu quả sau chỉ có thể tránh né.
[Có tâm sự.]
[Không có!]
[Yêu rồi hả?] Vương Tương Cầm hỏi con trai với một nụ cười tinh nghịch.
[Con không có!] Đổng Thế Quân lộ ra biểu tình giận dữ, mặt đỏ lên.
[Thư tình sao?] Vương Tương Cầm nói xong, cầm bản thảo trên bàn lên.
Đổng Thế Quân không ngăn mẹ lại, không cần nhìn cũng biết đó không thể nào là thư tình, anh tự mình với lấy chút bánh ngọt.
Vương Tương Cầm xem xét một chút bản kế hoạch, lộ ra biểu tình kinh ngạc: [Trời đất, làm rất tốt, so với ta năm đó còn tốt hơn nhiều, Thế Quân, là ngươi viết sao? Ta mang cho ba ngươi xem.]
Một tay kéo lấy mẫu thân đang đứng lên, Đổng Thế Quân bĩu môi nói: [Không phải.]
[Xấu hổ cái gì, kế hoạch tốt như vậy gọi ba ngươi xem.]
[Thực sự không phải, là của người khác, có người đưa cho con tham khảo, cho con thấy được khoảng cách giữa con với người kia.]
[Nga…]
Đổng Thế Quân lấy ra bản kế hoạch của chính mình, biểu tình rầu rĩ đưa cho mẫu thân, để chứng minh chuyện anh thua trận là thật.
Sau khi xem qua, Vương Tương Cầm đánh giá: [Ân. Nói thế nào nhỉ? Phân bản kia của người ta so với ngươi trưởng thành hơn, chú trọng kinh nghiệm xã hội, rất có ý nghĩa, sẽ cho các ngươi được hưởng lợi lớn đấy.]
Đổng Thế Quân gật đầu.
Vương Tương Cầm cười nói: [Ta xem thấy, người này so với ngươi chững chạc hơn. Nhận thua rồi phải không?]
Đổng Thế Quân quay đi, gật gật đầu.
Vương Tương Cầm lại mỉm cười xoa đầu con trai: [Khụ! Tên nhóc con này chính là không bao giờ chịu nhận thua, cùng với ba ngươi một cái tính tình. Bại bởi học trưởng sợ gì, năm nay thua hắn, sang năm thắng lại là được.]
[Không, không phải học trưởng.]
[Không phải?] Vương Tương Cầm lộ ra biểu tình kinh ngạc.
[Này cũng là do một tân sinh năm nhất viết, nam sinh của Trung ngữ hệ Học viện Văn học.]
Vương Tương Cầm lại lần nữa lấy bản thảo kế hoạch ra lật xem: [Wow, tên nhóc này thực không đơn giản, tư tưởng thực trưởng thành.]
Đổng Thế Quân vặn cổ: [Hừ]
Vương Tương Cầm nắm vai Đổng Thế Quân, kéo anh đứng lên: [Được rồi, thôi nào, không buồn nữa, đi ra ngoài kia.]
Hai mẹ con đi vào phòng khách, Đổng Hữu An đang ngồi xem báo, ngẩng đầu thấy sắc mặt con trai liền hỏi: [Thế Quân, làm sao vậy?]
Vương Tương Cầm cười trả lời: [Bị bại trận.]
[Quản cái gì, lại đấu tiếp.]
Vương Tương Cầm đẩy con trai một cái: [Nghe thấy không? Lại đấu tiếp, ba ngươi đó! Vẫn là ngươi có được người ủng hộ tốt nhất, cho tới giờ chưa bao giờ cười nhạo ngươi.]
[Có gì mà cười nhạo con, con không hề kém cỏi.]
Vương Tương Cầm đem sự tình một năm một mười kể cho chồng nghe, còn lấy ra hai bản kế hoạch cho y xem, Đổng phụ vừa xem vừa gật đầu: [Ân, là so với Thế Quân mạnh hơn một chút, Thế Quân, vào đại học rồi nên quan tâm hơn tới vốn kiến thức xã hội, chịu khó mở rộng tầm mắt, không nên chỉ nhìn những gì trước mắt, ngày nghỉ hãy đi ra ngoài nhiều hơn một chút.]
[Ta cũng nghĩ vậy.] Vương Tương Cầm tiếp lời.
Đỗng Hữu An cười: [Bà chủ gia đình lại lên tiếng.]
Vương Tương Cầm nhướn mày giận dữ: [Oh, lão Đổng, ngươi vừa nói gì? Bà chủ gia đình làm sao đó nhỉ, đừng nghĩ bây giờ ta làm nội trợ toàn bộ thời gian mà không biết gì a, nói cho ngươi biết thông tin của ta còn nắm rõ hơn ngươi nha.]
Đổng Hữu An lập tức nói: [Ân, đều là từ mấy quán café và shop quần áo.]
[Phải.]
.
Nhìn cha mẹ đấu khẩu, Đổng Thế Quân thấy nhưng không thể trách.
Đổng Hữu An cùng Vương Tương Cầm là bạn học thời đại học, từ yêu đương dần tới yêu đấu khẩu, thường thường tiểu đánh tiểu nháo một phen, tình thế mỗi lúc một sâu, như keo như sơn. Đổng Thế Quân lên cấp ba được một năm, Vương Tương Cầm chính thức từ chức, dành toàn bộ thời gian làm nội trợ, chăm sóc cho hai cha con. Trước đó, bà là giám đốc của một công ty kinh doanh, là người thực khôn khéo giỏi giang, cũng không phải không biết tới chữ ‘bếp núc’.
.
[Cuối tuần này, gia đình ta cùng ra ngoài dùng bữa tối đi? Từ sau khi con trai nhập học, chúng ta cũng chưa cùng nhau ăn mừng.] Vương Tương Cầm nói, một tay đẩy đẩy vai chồng.
[Tuần này ta phải đi tiếp khách, để tuần tới đi!] Đổng Hữu An nói với vợ.
[Ngươi bận sao.]
Đổng Hữu An cười trừ một cái, lấy tờ báo chắn trước mặt.
Đổng Thế Quân biết cha mình thực sự bận. Đổng Hữu An là tổng giám đốc của một ngân hàng xuyên quốc gia lớn, chịu trách nhiệm toàn khu vực châu Á, thường phải gặp gỡ khách hàng để làm việc, bay đi bay về, họp mặt nước ngoài.
Đổng phụ là mẫu đàn ông thành công điển hình, kỹ năng chuyên môn sâu, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm. Hiện thời là cái tên vô cùng nổi tiếng của giới ngân hàng, sự nghiệp cực kỳ thành công.
Đổng gia mấy thế hệ đều công tác tại ngân hàng, tổ phụ của Đổng Thế Quân, ông cố phụ đều thế, Đổng Thế Quân hy vọng tương lai mình cũng có thể giống như phụ thân, làm việc độc lập, đi đầu thế hệ.
Đổng Hữu An cố ý nuôi dưỡng Đổng Thế Quân phát triển theo con đường tài chính và kinh tế, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp của cha, làm việc tại ngân hàng.
Có một tấm gương tuyệt vời như vậy, Đổng Thế Quân cũng cố gắng nỗ lực hết mình.
.
Vương Tương Cầm cầm lại bản kế hoạch trên bàn trà: [Thế Quân, con có biết Ninh Viễn này không?]
[Có gặp qua vài lần.] Không có lý do gì, Đổng Thế Quân bỗng nhiên đỏ mặt.
[Phải chăm chỉ học hỏi đồng học hơn, mặc dù chuyên môn khác nhau, nhưng ta thấy con nên theo cậu ta làm thân, qua đó học hỏi được nhiều kiến thức ngoài sách vở hơn đó.] Nói xong, Vương Tương Cầm nhìn xuống chữ ký của cái tên Ninh Viễn: [Ninh Viễn, Ninh Viễn, một cái tên rất đẹp. Ân! Cảm thấy như đã nghe thấy ở đâu đó.]
[Mẹ biết cậu ấy sao?] Đổng Thế Quân vội hỏi.
Vương Tương Cầm vỗ nhẹ hai má, lắc đầu: [Không có. Ân! Lão Đổng, chúng ta có người bạn học nào họ Ninh không?]
[Hẳn là không có.]
Tâm Đổng Thế Quân bỗng nhè nhẹ dâng lên chút tiếc nuối.
…
[Mẹ thấy là con không nên bắt ép bản thân chịu mệt mỏi quá vẫn hơn.] Tại một gia đình khác ở thành phố Hương Đảo, mẹ của Ninh Viễn – Lưu Thục Trinh, đang nói chuyện với con trai.
[Là tự con muốn gia nhập Liên minh Hội sinh viên mà, con cũng không có ý gì khác, chỉ muốn đóng góp chút sức mọn thôi.] Ninh Viễn nói giọng thật bình thản, nhưng lại khiến người ta không thể cự tuyệt.
[Mẹ sợ con mệt.]
[Sẽ không.]
Cha của Ninh Viễn ngồi bên cạnh – Ninh Văn Sinh cất lời: [Thục Trinh, Tiểu Xa nếu đã muốn khi còn trẻ nỗ lực một lần, em cũng không nên nghĩ ngăn cản nó.]
Lưu Thục Trinh quay lại lườm chồng một cái, trong lòng thầm oán giận y không chịu đứng cùng một chiến tuyến với mình: [Em là nghĩ cho Tiểu Xa, vừa muốn đi học, vừa muốn tham gia hoạt động ngoại khóa, sẽ rất vất vả.]
Ninh Văn Sinh nâng tay đặt lên vai vợ: [Đừng lo, Tiểu Xa sẽ tự lo được.]
Lưu Thục Trinh thỏa hiệp gật đầu.
Ninh Văn Sinh nháy mắt với con trai: [Mẹ con là lo nghĩ đau lòng cho con, con làm gì cũng phải ghi nhớ điều này, nghe ba nói chưa?]
[Vâng.] Ninh Viễn thuận theo đáp lời.
Nhìn biểu tình ôn hòa của con trai, đứa con ngoan từ nhỏ đã chịu nhiều đau đớn, Lưu Thục Trinh không khỏi động lòng: [Quên mất! Con định làm gì thì mau đi làm đi.]
[Vậy con đi luyện đàn.] Nói đoạn, Ninh Viễn đứng dậy bước vào thư phòng.
.
Thấy bóng con trai đã khuất sau cánh cửa, Lưu Thục Trinh mới thấp giọng hướng chồng khó dễ: [Làm sao anh có thể đồng ý?]
[Tiểu Xa đã phải khó khăn cạnh tranh để giành lấy cơ hội chiến thắng, em làm sao lại có thể phủ nhận tất cả như thế chứ.]
[Em là lo thằng bé…] Lưu Thục Trinh nói xong , ánh mắt lại hướng nhìn về cửa thư phòng.
[Công việc của Hội sinh viên có cái gì, em chưa từng làm qua sao? Ngay cả có vấn đề lớn, cũng có thể mệt mỏi gì.!?? Tiểu Xa em cũng không phải không biết, nó rất hy vọng có thể giúp đỡ đại chúng, em là mẹ nó không những không ủng hộ, lại còn ngăn cản, rất không nên.]
Nghe ra chân khí nén giận của chồng, Lưu Thục Trinh có điểm lo lắng: [Em đây là ngăn cản nó sao? Em là muốn tốt cho Tiểu Xa, anh cũng không phải không biết thằng bé cần yên bình, tâm mới có thể tĩnh được, Hội sinh viên đông người lại hỗn tạp như vậy, em không muốn cho nó tham gia.]
[Lo cái gì, Tiểu Xa có thể làm rất tốt.]
Lưu Thục Trinh lườm chồng cái sắc lẻm: [Vâng. Anh thì biết cách ủng hộ thằng bé, sắp sửa trở thành fan hâm mộ của con trai anh luôn rồi.]
Ninh Văn Sinh mỉm cười: [Tiểu Xa rất xuất sắc! Điểm này thực giống anh.]
Lưu Thục Trinh buồn cười: [Ít sơn son thếp vàng mình đi.]
.
Một lát sau, Lưu Thục Trinh nhỏ giọng hỏi chồng: [Chủ nhiệm hệ bên kia của Tiểu Xa, anh đều hảo hảo nói chuyện rồi chứ?]
[Ân, đã không còn vấn đề.]
[Hy vọng không khiến người ngoài chú ý mới tốt, Tiểu Xa không thích người ta đối với nó thiên vị hơn người khác.]
[Anh biết! Chủ nhiệm hệ nó theo học là bạn học của anh, anh sớm đã nói qua rồi, cũng mang giấy tờ xác minh của bác sĩ cho hắn xem qua, hắn cam đoan đã hiểu, sẽ hảo hảo coi chừng Tiểu Xa.]
Lưu Thục Trinh thở phảo nhẹ nhõm: [Em tạm có thể yên tâm, sau khi Tiểu Xa vào đại học, chờ cho việc học cùng cuộc sống đi vào quỹ đạo rồi, em mới có thể an lòng được.]
Ninh Văn Sinh đưa tay nắm lấy hai tay vợ: [Em đã hy sinh rất nhiều, anh biết điều đó, em đã phải dành toàn bộ thời gian vào nội trợ, từ bỏ một công việc đương tốt như vậy.]
[Được mà, chỉ cần hai cha con anh đều ổn, chỉ cần Tiểu Xa khỏe mạnh, em thế nào cũng đều không sao hết.]
/22
|