Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 200 - Vũ Không Dạ Sát!

/391


Gần như trong khoảnh khắc ngũ tông nhị tộc xuất hiện ở bên ngoài dãy núi của Tống gia, thì ở bên trong thế giới thí luyện kén rể của Tống gia, ở trong vùng nước xoáy dưới tầng mây, thân hình Mạnh Hạo cũng đồng thời nhảy lên. Trong sự chú ý của muôn người, tay phải của hắn bỗng nhiên nâng lên, nắm Như Ý Ấn trong bàn tay, tu vi trong cơ thể dũng mãnh tiến vào trong đó.

Như Ý Ấn đã có thời gian chuẩn bị nên lúc này đã sớm mở ra. Lúc Mạnh Hạo đem linh khí dung nhập vào trong đó, trong ánh mắt của thiên kiêu của các tông cùng với những Nguyên Anh lão quái, ở không trung phía sau Mạnh Hạo, đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen cực lớn.

Vòng xoáy này giống như một con mãnh thú đang mở ra miệng lớn, trực tiếp đem thân hình Mạnh Hạo nuốt vào trong đó. Trong cái trợn mắt há mồm của các thiên kiêu của các tông ở phía dưới, trong sự không ngờ tới của đám Nguyên Anh lão quái, thân ảnh của Mạnh Hạo đã biến mất ở trong mắt của tất cả mọi người.

Gần như với lúc Mạnh Hạo vừa biến mất, những Nguyên Anh lão quái cũng không còn cách nào giữ được yên tĩnh, gần như đồng loạt bay thẳng đến vòng xoáy trong tầng mây. Trong lòng Tống gia lão tổ Tống Thiên lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra. Những lời của lão lúc trước là không thể không nói, nhưng trên thực tế, đồng thời phải đối mặt với ngũ tông nhị tộc, thì cho dù là Tống gia cũng rất khó khăn.

Mạnh Hạo đã tự mình có biện pháp rời đi, đối với lão mà nói chính là tốt nhất.

Cho nên vào lúc này lão cũng không có đi ngăn cản những tu sĩ Nguyên Anh của các tông môn tiến đến tìm kiếm. Một lúc sau, những Nguyên Anh lão quái này nguyên một đám sắc mặt khó coi đi ra. Bọn hắn dĩ nhiên là phát hiện ra được, Mạnh Hạo đã dùng một loại trận pháp cực kỳ cường hãn, mạnh mẽ truyền tổng ra ngoài.

“Chỉ là tu vi Trúc Cơ mà lại có thể có chí bảo truyền tổng như thế, chắc chắn trên người tên Mạnh Hạo này có bí mật!”

“Thái Linh Kinh rồi chí bảo truyền tổng. Người này Tử Vận Tông ta bắt buộc phải có!”

Vào thời điểm những Nguyên Anh lão quái này trở về, người của ngũ tông nhị tộc tiến đến bên ngoài Nhật Nguyệt sơn mạch của Tống gia, trong lúc Mạnh Hạo dùng Như Ý Ấn truyền tổng rời đi, thì đồng thời...

Bên trong Thanh La Tông, ở đệ nhất sơn, trung tâm của Thập Vạn đại sơn, ở phía trên một cái lư hương to lớn, bên trong làn khói lượn lờ, vào lúc này đang có mấy chục thân ảnh tu sĩ đang nhanh chóng biến mất.

Ở phía dưới lư hương là Tử La lão tổ cùng với trung niên mỹ phụ kia, thần sắc âm trầm đang ngẩng đầu nhìn thân ảnh của hơn mười người tu sĩ đang tiêu tán cùng một lúc ở bên trong làn khói kia.

“Đáng tiếc tung tích của người này. Bởi vì hắn sử dụng Như Ý Ấn, nên nếu như điều động đệ tử Kết Đan, hoặc là mang theo pháp bảo có thể so sánh với pháp bảo Kết Đan thì sẽ bị quấy nhiễu, rất khó có thể mượn nhờ Tam Thanh Lô truyền tổng chính xác. Chỉ cần lệch đi một chút, liền sai đi mấy trăm vạn dặm, mà Tam Thanh Lô một tháng chỉ có thể mở một lần.” Tử La lão tổ cau mày, chậm rãi mở miệng.

“Không sao, cho dù đệ tử Kết Đan không thể truy đuổi. Nhưng trong những đệ tử Trúc Cơ phái ra lần này có Chu Kiệt ở trong đó. Với thân phận đạo tử cùng với tu vi của hắn cũng đủ để đem người này lưu lại.

Huống hồ, bọn hắn cũng chỉ cần vây khốn tên Mạnh Hạo này để những người còn lại bố trí xuống trận pháp. Đến lúc đó, hai người chúng ta có thể lập tức đi qua đó, thì người này có chạy đằng trời.” Trung niên mỹ phụ lãnh đạm mở miệng.

“Nhưng ngươi đừng quên Như Ý Ấn của người này không biết còn có thể sử dụng mấy lần. Nếu như là Như Ý Ấn hoàn chỉnh thì có thể sử dụng được bảy lần đấy.” Tử La lão tổ trầm mặc, nhìn thân ảnh đệ tử Thanh La Tông hoàn toàn biến mất trên Tam Thanh Lô, chậm rãi mở miệng.

“Chuyện này cũng không ảnh hưởng. Tên Mạnh Hạo này chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà thôi. Căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, ta đã có một ít phán đoán. Dùng tu vi của hắn mà muốn mở ra Như Ý Ấn cần có thời gian là hai nén nhang.

Nói cách khác, chỉ cần bọn người Chu Kiệt có thể vây khốn hắn được hai nén nhang. Hoặc là trong thời gian hai nén nhang bố trí xong trận pháp. Vậy thì tất cả đã định. Chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, Tử La sư huynh không cần phải lo lắng. Hai nén nhang nữa, hai người chúng ta sẽ có thể xuất hiện ở trước mặt tên Mạnh Hạo kia.” Trung niên mỹ phụ mỉm cười.

Trong lúc hai người này đang nói chuyện với nhau thì đồng thời ở biên giới Nam Vực, trong một khu vực xa lạ, một vùng đất có mấy trăm ngọn đại sơn liên tiếp, bầu trời u ám, có từng trận lôi đình xẹt qua. Tiếng nổ mạnh truyền khắp bát phương, khiến cho dã thú ở trong mảnh núi hoang này, phần lớn là run rẩy, giống như là bị thiên uy chấn nhiếp.

Hạt mưa lớn như hạt đậu, như tầm tã từ trên trời rơi xuống, ào ào rơi xuống mặt đất. Lúc này vốn là lúc trời chiều, nhưng bởi vì mây đen che phủ khiến cho bầu trời trở thành một mảnh hắc ám, giống như toàn bộ thế giới đã biến thành một mảnh mông lung.

Đúng lúc này, có một đạo thiểm điện xẹt qua bầu trời. Đột nhiên ở giữa không trung có một tầng gợn sóng đang khuếch tán ra phía bên ngoài. Những hạt mưa đồng loạt bị bắn ra, một cái vòng xoáy màu đen xuất hiện. Thân hình Mạnh Hạo lảo đảo bước ra từ trong đó. Sắc mặt của hắn trắng bệch, sau khi xuất hiện thì lập tức quan sát bốn phía.

Khi vòng xoáy màu đen kia biến mất, mưa đã rơi vào thân hình của Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo cũng không có đi chú ý tới, mà sau khi nhìn bốn phía thì mới thở ra một hơi.

Âm thanh “rắc rắc” từ trong tay hắn truyền ra. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống, Như Ý Ấn trong lòng bàn tay bàn tay phải của hắn, lúc trước vốn đã có một ít khe nứt, lúc này lại nhiều thêm ra một đạo. Mà xem bộ dạng của nó, giống như là dùng thêm mấy lần nữa thì sẽ vỡ vụn.

“Vật này là vật bảo vệ tính mạng, không được sử dụng đơn giản...” Mạnh Hạo chần chừ một chút, thở sâu, rồi lắc mạnh thân hình một cái. Lập tức nước mưa rơi ra bên ngoài, y phục cũng không còn tiếp tục ẩm ướt nữa.

“Giờ phút này chắc là có không ít tông môn ở Nam Vực đang tìm kiếm ta.” Mạnh Hạo nhíu mày, cảnh tượng khi mở ra tòa đạo đài thứ năm thì kim quang Thái Linh Kinh tán ra bên ngoài cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, làm cho hắn không thể không lựa chọn rời đi.

“Cũng may là đã lấy được Tứ Phương châu, không biết là nó có thể cởi bỏ được độc Tam Sắc Bỉ Ngạn Hoa của ta hay không...” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra sáng ngời. Hắn đang định đi tìm một mảnh sơn mạch yên tĩnh rồi mở tạm ra một cái động phủ để thử giải độc. Nhưng khi thân hình vừa mới phóng ra thì vẻ mặt của Mạnh Hạo bỗng nhiên biến đổi.

Chỉ thấy ở chỗ vòng xoáy màu đen xuất hiện lúc trước, vốn đã khôi phục lại như bình thường, nhưng giờ phút này lại đột nhiên lại xuất hiện vặn vẹo. Giống như là hư vô bị cường hành xé mở, lộ ra một màu đen kịt ở bên trong. Đồng thời có một cỗ lực đẩy lan rộng ra, khiến cho hạt mưa ở bốn phía đồng loạt bị bắn ra.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí. Giờ phút này hắn có thể lựa chọn quay người dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi. Dù sao thì vòng xoáy này xuất hiện rất đột ngột, nhưng tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, mà là có người truy tìm hắn nên dùng truyền tổng truy kích đến.

Nhưng Mạnh Hạo lại không lựa chọn như vậy, mà trong mắt tỏa ra hàn quang bức người. Tính cách của hắn có quyết đoán, giờ phút này so sánh với việc có hơn mười hơi thở để trốn đi, không bằng dứt khoát ra tay quấy nhiễu.

Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu Mạnh Hạo trong phút chốc, thân hình của hắn lập tức cất bước đi tới. Tay phải nhấc lên, lập tức một đạo phong nhận cực lớn cùng với hỏa long ầm ầm lao ra, hướng về phía vòng xoáy lúc trước nhấn một cái.

Hỏa long ngay lập tức gào thét bay tới vòng xoáy. Trong nháy mắt, một tiếng nổ kinh thiên bỗng nhiên vang lên. Vong xoáy kia run lên, như muốn sụp đổ, ở bên trong đó có hơn mười thân ảnh tu sĩ. Thân ảnh của bọn hắn càng lúc càng rõ ràng, giống như tùy thời có thể lao ra.

Mạnh Hạo không chút chần chừ, tay phải nâng lên cắn nát đầu ngón tay.Thuật pháp theo thân hình tiến về phía trước, hướng về vòng xoáy đang tan rã nhấn thêm một cái nữa.

Oanh!

Tiếng nổ này vang lên thật lớn, đồng thời có cả lôi đình quanh quẩn. Vòng xoáy kia chấn động mạnh một cái rồi sụp đổ nổ tung. Không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, nhưng mười thân ảnh trước mắt, chỉ là một nửa có thể đi ra!

Mà một nửa còn lại, theo vòng xoáy sụp đổ, cũng trực tiếp bị xóa đi!

Giết người không thấy máu. Có thể làm được điều này, cũng có liên quan cực lớn đến sự quyết đoán lúc trước của Mạnh Hạo. Nếu như lúc trước hắn do dự hay là chần chừ một chút. Hay là không dám đi đối mặt, mà trực tiếp bỏ chạy, thì lúc này hắn phải đối mặt, tuyệt đối không phải là hơn mười người. Mà là nhiều hơn gấp đôi.

Hơn mười người vừa mới xuất hiện này đều ngay lập tức bạo phát ra lực lượng tu vi tu vi hậu kỳ. Nhất là một nam tử tóc dài ở trong đó, y có dáng người thon dài, bộ dạng tuấn lãng, bờ môi hơi bạc, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Tu vi của y, là Trúc Cơ đại viên mãn cảnh giới Giả Đan!

“Thanh La Tông!” Hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại. Khi nhìn ra y phục của những người này thì ý định muốn giết người của hắn đã đạt tới đỉnh điểm. Người Thanh La Tông xuất hiện ở đây, tất cả Mạnh Hạo đều minh bạch. Lúc này căn bản là không cần phải nói hai lời, cách làm việc của hắn là một khi đã quyết định ra tay, thì sẽ không chần chừ chút nào.

Giờ phút này, thân hình của hắn tiến về phía trước một bước. Năm tòa đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ toàn bộ nhanh chóng vận chuyển, nhưng lại không tán ra ngoài một chút nào, chỉ khiến cho những giọt mưa ở xung quanh phải dạt ra. Mạnh Hạo đã rất nhanh tới gần trước mặt một tu sĩ Thanh La Tông.

Người này hừ lạnh một tiếng, khi tay phải của gã nhấc lên thì lập tức có một cái đại thủ ấn bỗng nhiên xuất hiện lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Cùng lúc đó, những tu sĩ Thanh La Tông khác ở bốn phía cũng không nói lời nào, mà nhoáng một cái lao tới chỗ Mạnh Hạo.

Chỉ có duy nhất gã tu sĩ cảnh giới Giả Đan kia là không có ra tay, mà y đứng ở phía sau vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một cái lư hương lớn bằng lòng bàn tay. Hai tay của y cọ cọ lên cái lư hương này, đem nén nhang ở trên lư hương đốt lên ở trong đêm mưa.

Làn khói kia bay lên nhanh chóng ngưng tụ thành từng vòng phù văn ở giữa không trung. Nhìn bộ dáng của nó thì dường như đang muốn tạo thành một cái trận pháp.

Gần như đồng thời với lúc cái lư hương này được lấy ra, gã tu sĩ của Thanh La Tông thi triển ra đại thủ ấn đã tiến đến gần Mạnh Hạo. Gã nhe răng cười, gã cảm thấy lần hành động này thật sự là nhỏ mà nói thành lớn. Đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, dùng tu vi hậu kỳ của mình, muốn giết thì cực kỳ dễ dàng.

“Phần công lao này thuộc về Tạ mỗ rồi!” Tên tu sĩ này cười ha ha một tiếng, thân hình càng nhanh chóng lao ra như muốn dùng thân thể trực tiếp va chạm với Mạnh Hạo. Mà ở trên vai người này lại càng có hào quang lóe lên, giống như là đang huyễn hóa ra mấy sợi gai sắc.

Vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, khi thủ ấn kia tới gần thì trong chớp mắt, Mạnh Hạo nâng tay phải lên chỉ vào đại thủ ấn kia một cái. Oanh một tiếng, thủ ấn này sụp đổ trở thành những mảnh vỡ cuốn ngược trở lại. Trong khi tên tu sĩ họ Tạ của Thanh La Tông còn đang sững sờ thì Mạnh Hạo đã đi đến gần. Hắn cũng không thèm nhìn mà tốc độ bỗng nhiên tăng mạnh, xông thẳng tới thân hình của người này. Tu vi nội liễm trong cơ thể hoàn toàn hiển lộ hướng ra phía ngoài.

Oanh!

Uy áp ngập trời. Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, ngay tức khắc đã xuất hiện ở trước mặt tu sĩ họ Tạ, tay phải nâng lên một phát bắt được ngay cái cổ của gã, rồi lạnh lùng bóp một cái.

Rắc rắc một tiếng, tên tu sĩ này trợn to mắt, khí tuyệt bỏ mình!

Đây là một hồi, vũ không dạ sát! *

Vũ không dạ sát: giết người trong đêm mưa


/391

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status