Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 251 - Đan Đạo Của Mạnh Hạo!

/391


Tất cả tu sĩ của Thanh La Tông ở trong quảng trường đều chấn động tâm thần, giống như bị lôi đình ầm ầm đi qua làm cho rung động, trong đầu ông minh, dường như đang có một âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại.

“Lò luyện tinh không, có thể luyện nhật nguyệt tang thương!”

Những lời này không ngừng quanh quẩn, khiến cho những tiếng hít thở bốn phía trở nên dồn dập. Trung niên mỹ phụ kia trợn to mắt nhìn Mạnh Hạo. Tử La lão tổ ở bên cạnh bà ta lúc này cũng động dung mà mở ra đôi mắt vẫn luôn khép lại.

Hoàn toàn yên tĩnh.

“Ngươi...” Sắc mặt của Trần Gia Hỉ không ngừng biến hóa. Gã chẳng thể ngờ, tên Phương Mộc này lại có ngôn từ sắc bén như thế, trong giây lát đã làm cho gã giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực.

Chu Đức Khôn thở sâu, chấn động ngay tại chỗ. Giờ phút này lão cũng không có hưng phấn hay là kích động cái gì, bởi vì lúc trước lão mơ hồ cảm thấy lời nói của Trần Gia Hỉ là chính xác, nhưng lúc này lão lại cảm thấy lời nói của Phương Mộc mới là chân lý.

“Phương đại sư làm cho Trần mỗ lắp bắp kinh hãi.” Trần Gia Hỉ thở sâu, rất nhanh đã khôi phục, hai mắt lộ ra tia sáng, nhìn chăm chăm vào Mạnh Hạo.

Mặt trời, mặt trăng hay là tinh tú cũng tốt, lò nung thiên địa cũng được. Nhưng bất kể thế nào đều là đan đạo nhất lộ. Từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể luyện ra đan dược, nhất hồn nhất phách cũng có thể luyện ra đan linh! Mà cái lúc trước Trần mỗ không đồng ý, thực sự không phải là nhật nguyệt tang thương như Phương đại sư nói!

Theo Trần mỗ, thân là đan sư thì bản thân phải thay đổi. Bởi vì chỉ khi bản thân có thay đổi thì mới có thể đi ra khỏi thiên biến vạn hóa, mới có thể phù hợp với vô tận đan phương, mới có thể luyện ra vô số đan dược.” Trần Gia Hỉ bỗng nhiên mở miệng.

“Một người có thể khiến thiên biến vạn hóa, ngôn từ của các hạ hơi quá rồi.” Mạnh Hạo từ tốn nói, âm thanh lại trở về không nhanh không chậm như trước. Giờ phút này có gió thổi qua đài cao, thổi bay mái tóc dài đang che đậy đôi mắt ẩn chứa ánh sao của Mạnh Hạo.

“Thiên biến vạn hóa. Phong vân lôi điện, đó là Thiên thay đổi. Đại địa quay cuồng, núi non rung chuyển, sông ngòi lưu chuyển là Địa thay đổi.

Thiên địa thay đổi chỉ bởi vì một mình ngươi sao? Mưa rơi trên bầu trời là do tâm niệm của Trần đại sư ngươi sinh ra hay sao? Đất rung núi lở, cũng là do ý chí của Trần đại sư ngươi?

Đây là vấn đề thứ hai Phương mỗ muốn hỏi. Câu hỏi này ngươi có thể không cần phải trả lời. Bởi vì ngươi trả lời không nổi!

Đừng nói bây giờ ngươi còn không phải là đại sư, cứ cho rằng ngày sau ngươi thật sự có trở thành đan đạo đại sư, thì cũng không xứng đi hình dung chính mình như thế. Biến hóa của thiên địa, trong lòng của ngươi sao có thể bao dung, có thể cười đến mức tự cao tự đại. Không biết tự lượng sức!” Âm thanh của Mạnh Hạo chậm rãi truyền ra, câu từ cũng mang ý nghĩa tương tự như những lời mà Trần Gia Hỉ đã mỉa mai Chu Đức Khôn lúc trước, ầm ầm như sấm, khiến cho sắc mặt của Trần Gia Hỉ trở nên tái nhợt.

“Ngươi... Hay cho một cái miệng lưỡi bén nhọn. Trần mỗ rõ ràng là không có ý này, nhưng qua miệng của ngươi lại được phóng đại vô hạn! Trần mỗ rõ ràng là nói về tâm tính luyện đan!”

“Tâm tính? Xin rửa tai lắng nghe.”

“Tâm tính theo như Trần mỗ. Một chữ biến, là phải đi hòa hợp với sở trường của bách gia, tiếp thu cái hay của người khác, loại bỏ đi sự hỗn tạp của bản thân. Luyện đan như luyện người, như thế vừa làm cho bản thân hoàn thiện, bước lên đỉnh phong, dẫn động bát phương biến hóa!” Trần Gia Hỉ lập tức mở miệng. Lời này nói ra, lập tức làm cho người của Thanh La Tông ở bốn phía đều thấy được có đạo lý riêng.

“Như một họa sĩ muốn vẽ núi, cần phải xem ngàn sơn vạn núi, mới vẽ ra được một ngọn núi. Núi này tập hợp xu thế của vạn núi, cho nên mới được coi là một kiệt tác!

Lại như ngàn vạn dòng suối hòa cùng một chỗ, mới tạo ra sông biển mênh mông!

Đây chính là tâm tính theo như lời của Trần mỗ. Tập hợp sở trường của bách gia, cuối cùng ngưng tụ ra con đường của bản thân, cũng chính là đan đạo mà Trần mỗ hướng tới.” Trần Gia Hỉ hất tay áo, chém đinh chặt sắt nói ra, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mạnh Hạo.

“Không biết đan đạo của Phương đại sư lại như thế nào!”

Lời nói này truyền ra bốn phía, rơi vào trong lòng của mấy vạn tu sĩ Thanh La Tông ở nơi đây. Dù là Hàn Bối dường như cũng có điều suy nghĩ. Ngay cả Chu Đức Khôn ở sau lưng Mạnh Hạo cũng sửng sốt một chút, hai mắt lộ ra suy tư.

Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn Trần Gia Hỉ, hờ hững mở miệng.

“Họa sĩ nhìn thiên sơn vạn núi mà vẽ ra núi, ẩn chứa xu thế của vạn núi. Nhưng núi vẽ ra... Đã không còn là ngọn núi mà hắn nhìn thấy, mà là do hắn tưởng tượng ra, tự cho là núi.

Hắn đã quên đi ngọn núi đầu tiên mà hắn nhìn thấy. Bởi vì hắn nhìn thấy quá nhiều, đã quên đi lần đầu tiên ngạc nhiên rung động.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về ngọn núi phía xa.

“Ngàn vạn dòng suối hòa vào một chỗ, trở thành sông lớn. Nhưng dòng sông này... Đã không còn là dòng suối ban đầu, mà là tập hợp của nhiều dòng suối, tan vào với nhau, không còn phân biệt được.

Cái khát vọng trở thành sông của dòng suối thứ nhất kia, đã chết đi ở trong quá trình dung hợp, triệt triệt để để chết đi.” Giọng nói trầm thấp của Mạnh Hạo chậm rãi truyền ra khắp bốn phía.

“Chính ở trong quá trình truy tìm, người họa sĩ đã tự quên đi ngọn núi thứ nhất mình đã xem, đã quên đi tại sao mình muốn vẽ núi. Ở trong quá trình trở thàng sông, bản thân suối nước đã bị lạc lối, ý thức đã bị hòa tan, cho đến một khắc khi nó trở thành sông cũng là lúc nó đã không còn là chính mình.”

“Cái này chính là câu hỏi thứ ba của Phương mỗ.”

“Ngươi hòa hợp sở trường của bách gia trăm họ, nhưng lại đánh mất phương hướng của chính mình. Nhìn thì giống như ngươi thu hoạch được rất nhiều, nhưng lại không có được con đường của chính mình. Nếu như không kiên trì đi tiếp con đường của bản thân, thì dù ngươi có xem vạn sơn, thì cuối cùng cũng chỉ có thể là đã quên vì sao mình phải vẽ sơn!

Nếu như không kiên trì đạo lý của bản thân, như vậy dòng suối cuối cùng có trở thành sông, nhưng dòng sông này đã là con sông không có hồn. Dòng sông như vậy mới thật sự là sông chết!” Mạnh Hạo hất tay áo lên, giọng nói lập tức trở nên cao vút, ầm ầm truyền ra. Những lời này rơi vào trong tai Trần Gia Hỉ, lập tức làm cho tâm thần của gã nổ vang.

“Chúng ta thân là tu sĩ thì phải có nguyên tắc của mình, thân là đan sư thì phải có đan đạo của bản thân. Bách gia bên ngoài cũng chỉ có thể bổ sung phụ trợ cho tín niệm của ta, mà không phải trong quá trình tìm kiếm lại quên đi lý niệm của bản thân!

Lòng ta có kiên, cho nên vạn vật không thể thay thế. Ngươi một lòng quan tâm, nhìn thì như thay đổi, nhưng thực ra căn bản từ đầu đến cuối lại chưa hề biến mất, vĩnh hằng thường tại, là bất biến chi tâm!” Lời nói hùng hồn của Mạnh Hạo, chấn động toàn bộ quảng trường, càng làm cho sắc mặt của Trần Gia Hỉ thay đổi, thân hình lùi lại phía sau vài bước theo bản năng, hai mắt lộ ra một vòng hoảng sợ.

“Lòng mình không kiên, làm sao kiên thiên hạ! Ngươi ngay cả tâm còn không kiên, còn dám nói hòa hợp với sở trường của bách gia, còn dám nói khoác không biết ngượng dung hợp với con đường của bản thân, cũng dám đàm luận đan đạo ở trước mặt Phương mỗ!” Mạnh Hạo quyết đoán nói.

Những lời này vừa ra, cả quảng trường hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng rất nhanh đã nổi lên những tiếng ông minh. Còn Trần Gia Hỉ thì hô hấp lại càng dồn dập, trong lòng bỗng thấy mịt mờ.

Nhất là Chu Đức Khôn ở sau lưng Mạnh Hạo lại càng chấn động, trong đầu ông minh. Ở trong chớp mắt này, lão đã hiểu ra được vì sao đến bây giờ mà mình vẫn không cách nào trở thành Tử Lô.

“Bởi vì theo năm tháng trôi qua, ta thấy được quá nhiều đan đạo của những người khác, bị quấy nhiễu quá nhiều... Mà đã quên đi mình đã từng chấp nhất truy tìm con đường của riêng mình... Một lòng không kiên, làm sao kiên thiên hạ!”

Tử La lão tổ và trung niên mỹ phụ nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt nhau. Chỉ có duy nhất lão giả mặt đỏ là lúc này vẫn như trước nhắm nghiền hai mắt, không hề mở ra.

Bốn phía Thanh La Tông là một mảnh xôn xao. Những lời Mạnh Hạo đã nói ra đã trở thành sóng cồn của hầu hết tất cả những người ở nơi đây.

“Ngươi...” Sắc mặt của Trần Gia Hỉ trắng bệch. Lý Nhất Minh ở bên cạnh gã hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Bản thân không thay đổi để bao dung thiên biến vạn hóa. Mặc kệ cho nhật nguyệt tang thương, mặc cho trời long đất lở, thiên sơn vạn thủy, đan tâm thường tại. Bởi vì tâm chứa vạn biến mới thật sự là đan phương. Bởi vì bản thân không thay đổi mới là lò đan của ta!

Bản thân là lò đan, tâm là đan phương. Ở bên trong thì có thể luyện bản thân thành tiên, ở bên ngoài thì có thể luyện vô tận đan đạo. Trong ngoài cùnh dung hợp thì có thể luyện thiên địa vạn vật thành đan. Viên thuốc này chính là Thiên. Viên thuốc này chính là Địa. Viên thuốc này chính là toàn bộ thế giới!

Đây chính là đan đạo của Phương mỗ!” Mạnh Hạo hất tay áo lên, âm thanh quanh quẩn ngập trời. Khi âm thanh này vừa truyền ra, thì ngay lập tức vị lão giả mặt đỏ bên cạnh Tử La lão tổ, người vẫn nhắm mắt từ nãy tới giờ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Giờ phút này, tất cả những tu sĩ của Thanh La Tông ở nơi đây, dù là bất cứ ai, đều đồng loạt ngóng nhìn về chỗ Mạnh Hạo đang đứng, ở trong tĩnh lặng, lộ ra vô tận hào quang.

Chu Đức Khôn rất là kích động, lão kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Giờ phút này, trong lòng lão đã không còn chút nào không phục, mà thay vào đó lại là một cỗ nhiệt huyết xen lẫn tự hào. Bởi vì Phương Mộc này, thuộc về Đan Đông nhất mạch.

Lão đã hoàn toàn quyết định chủ ý của mình, đó là sau khi trở về Đan Đông nhất mạch thì nhất định phải trợ giúp cho Phương Mộc hòa nhập vào bên trong Chủ Lô! Thậm chí có thể nói những câu nói này của Mạnh Hạo, không lâu sau sẽ được truyền ra khắp toàn bộ Nam Vực.

Sắc mặt của Trần Gia Hỉ trắng bệch, như là thất thần, còn Lý Nhất Minh ở bên cạnh thì toát mồ hôi, thì thào những câu mà người ngoài không nghe thấy. Chỉ có gã là nghe thấy, những lời gã đang lẩm bẩm vào lúc này chính là những câu mà Mạnh Hạo vừa nói, từng chữ khắc ở trong tâm.

Yên tĩnh. Quảng trường này yên tĩnh đến khó có thể hình dung. Tất cả mọi người đã bị những lời của Mạnh Hạo làm cho rung động triệt để.

“Kẻ này... Tương lai bất khả hạn lượng!!” Những lời này hiện ra ở trong đầu ba tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ nhìn Mạnh Hạo, thở ra một hơi.

‘Một bên nói bậy nói bạ!!” Vào thời điểm bốn phía đang rất yên tĩnh, thì âm thanh bén nhọn của Trần Gia Hỉ bỗng nhiên truyền ra. Gã lại nhảy lên, hướng tới đài cao, đứng đối diện với Mạnh Hạo.

Giờ phút này, hai mắt của Trần Gia Hỉ mang theo tơ máu, nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo, thẹn quá hóa giận.

“Miệng lưỡi bén nhọn, vô sỉ tiểu bối!”

“Nếu như lời nói có thể luyện đan, vậy thì lời của phàm nhân cũng có thể thành đan. Trần mỗ đã tu hành đan đạo nhiều năm, nhớ rõ được mười vạn thảo mộc, biết được tám mươi vạn quan hệ phối hợp. Ngươi tên tiểu bối này mưu lợi mà trở thành Chủ Lô, còn trên thực tế thì chỉ là một tên đan sư nho nhỏ!

Ngươi có dám so với Trần mỗ về phương diện này hay không?” Trần Gia Hỉ không thể không nói như thế. Lúc trước gã hùng hổ dọa người, nhưng lại bị Mạnh Hạo dùng phương thức sắc bén hơn nghiền ép.

Loại cảm giác này giống như là bị quạt một cái tát, bị dao đâm vào ngực. Thân là đan sư, thì việc này thật sự là một đả kích rất lớn đối với gã.

“Ngươi muốn so như thế nào.” Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn Trần Gia Hỉ, trong mắt lộ ra một vòng hàn mang. Đối với tên Trần Gia Hỉ này, Mạnh Hạo đã có ý định phải nghiền ép.


/391

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status