Đạo Thiên đã tới!
Hắn khuấy động bầu trời, rung chuyển mặt đất, tựa như một vị Vương giả từ trên Cửu Thiên bước qua Cửu Địa, dùng một loại khí thế gần như vô địch, từ trong thiên địa sải bước đi tới.
Mỗi một bước hạ xuống, mặt đất đều ầm ầm chấn động, hiện ra một dấu chân to lớn, tựa như có một người khổng lồ đang tới gần vậy.
Trên người hắn mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài màu đen, gương mặt tuấn lãng trông rất siêu phàm thoát tục, nhất là cặp mắt sáng lấp lánh như ánh sao, khiến người ta nhìn tới như muốn đắm chìm vào trong đó, chìm đắm trong tinh không lấp lánh.
Hắn, chính là Đạo Thiên, danh sách núi thứ nhất, cũng là... người mạnh nhất trong danh sách từ cách đây 30 năm trước.
Hắn không có vương miện, nhưng khí thế của hắn tạo cho người ta cảm giác như một vị đế vương, hắn không có đế bào, nhưng trường bào màu trắng lại như đại biểu cho cả bầu trời vậy.
Hắn chậm rãi đi tới, ung dung mà lạnh lùng, ánh mắt hướng xuống nhìn về phía đám người Mạnh Hạo như nhìn con kiến, duy chỉ có Mạnh Hạo nơi đó, mới khiến hắn lộ ra chút hứng thú.
- Chính là ba người các ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Đạo Thiên truyền ra, hắn đứng ở giữa không trung, chỉ đơn giản nói một câu, nhưng lại như sấm sét nổ vang, như muốn xé rách hết thảy ngăn cách, trực tiếp truyền vào trong đầu ba người Mạnh Hạo.
Thân thể Vũ Văn Kiên chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp lui về phía sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ, ngửa mặt lên trời thét lớn.
- Đạo Thiên! Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên phóng thẳng tới Đạo Thiên.
Thời khắc này, khóe miệng Hồng Bân cũng tràn ra máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu nói của Đạo Thiên, lại có thể khiến mình bị thương, quầng sáng phòng hộ tựa như không có chút tác dụng nào vậy.
Thấy Vũ Văn Kiên lao ra, Hồng Bân cũng nghiến răng bấm quyết, phát ra một chỉ về phía về Đạo Thiên. Trên bầu trời lập tức huyễn hóa ra từng viên tinh tú sáng lấp lánh, ầm ầm đập thẳng tới Đạo Thiên.
Xung quanh Đạo Thiên bất ngờ xuất hiện từng sợi dây nhỏ, như tạo thành trận pháp, nhanh chóng chuyển động như muốn giết chết hắn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thanh âm của Đạo Thiên không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn, nhưng khi đối mặt với Đạo Thiên, Mạnh Hạo lại cảm nhận được một cỗ áp lực mãnh liệt, áp lực này đến từ Đạo Thiên, đến từ chiến lực và tu vi cường hãn của hắn.
- Trong số những người ta đã gặp, hắn chính là... người mạnh nhất trong cùng thế hệ! Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lùng, cất bước đi ra, Thất Thần Đạp bất ngờ triển khai, khí thế bạo phát.
Hết thảy điều này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ mới xảy ra trong phút chốc. Đạo Thiên cười nhạt một tiếng, dường như không thèm để ý chút nào tới ba người bọn họ.
- Các ngươi không xứng được xưng là danh sách. Vừa dứt lời, tay phải của hắn vung lên bầu trời, lập tức không gian xung quanh hắn bất ngờ như bị xốc lên, trực tiếp cuốn về những viên tinh tú đang lao tới, phát ra tiếng nổ kinh thiên. Những tinh tú kia chưa kịp phủ xuống, đã hoàn toàn sụp đổ nổ tung.
Tiếp đó, chân phải Đạo Thiên nâng lên, dậm mạnh một cái, dưới chân hắn ầm ầm rung chuyển, cùng với đó là một cỗ gợn sóng bỗng nhiên xuất hiện, ầm ầm cuốn tới, trong nháy mắt đã va chạm với những sợi dây nhỏ tạo thành trận pháp kia. Đám dây nhỏ lập tức truyền ra tiếng “phựt phựt”, toàn bộ đứt lìa.
Mà sau khi Đạo Thiên bước xuống một bước, tay phải hắn lại điểm ra một chỉ, hướng về Vũ Văn Kiên đang vọt tới nhấn mạnh một cái.
- Sáu chín Thần thể! Biến thứ chín! Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể ầm một tiếng, chợt trở nên to lớn như một người khổng lồ. Hắn bay lên, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, hai đấm đồng thời đấm về phía Đạo Thiên, cùng ngón tay của Đạo Thiên trực tiếp va chạm giữa không trung.
Trong chớp mắt, hai nắm đấm của Vũ Văn Kiên máu thịt be bét, lộ ra xương cốt, hắn phát ra tiếng hét thảm, thân hình bị chấn lui lại, phun ra máu tươi. Không ngờ hai đấm của hắn lại không chống lại được một ngón tay của Đạo Thiên!
Mạnh Hạo thầm rúng động, hắn đã từng đấu qua với Vũ Văn Kiên, hắn biết dưới trạng thái của mình hiện tại, không có khả năng chỉ bằng một ngón tay đã khiến cho Vũ Văn Kiên bị thương nặng.
- Không thể nào, ngươi... ngươi... ngươi đến cùng đã cưỡng ép tu vi hạ xuống dưới Cổ Cảnh mấy lần rồi?! Vũ Văn Kiên lạc giọng rống lớn, bị một ngón tay của Đạo Thiên khiến cho bị thương nặng, đối với hắn mà nói, chính là đả kích quá lớn.
- Ếch ngồi đáy giếng. Đạo Thiên hờ hững lên tiếng, lại bước tới một bước, không ngờ hắn lại trực tiếp vượt qua Mạnh Hạo, không va chạm với Mạnh Hạo, trong nháy đã xuất hiện ở bên ngoài quầng sáng phòng hộ của quốc vận sơn quốc gia thứ sáu.
- Vũ Văn không xứng được gọi là danh sách, mà Hồng Bân ngươi... lại càng không xứng. Đạo Thiên cười ngạo nghễ, tay phải nâng lên phát ra một chỉ về hướng quầng sáng. Một chỉ này của hắn, không ngờ lại có hư ảnh nhật nguyệt vây quanh, mạnh mẽ đâm tới quầng sáng.
Vẻ mặt Hồng Bân bên trong quầng sáng trở nên dữ tợn, hai tay bấm quyết, lập tức vô số ánh sáng từ trên người hắn bộc phát ra, phải tới chừng ngàn vạn tia sáng, trong tiếng nổ “ầm ầm” khuếch tán, những tia sáng kia như tạo thành một dòng sông ngân hà, phóng thẳng tới Đạo Thiên.
Đạo Thiên vẫn tỏ ra ngạo nghễ như cũ, trong nháy mắt ngón tay của hắn đã đụng lên quầng sáng, truyền ra tiếng nổ “ầm ầm“. Quầng sáng rung mạnh, vặn vẹo dữ dội, tại vị trí đầu ngón tay Đạo Thiên va chạm với quấng sàng trực tiếp xuất hiện từng cái khe nứt!
- Vỡ! Đạo Thiên hô lên một tiếng, những khe nứt kia liền cấp tốc lan tràn, trong chớp mắt đã bao trùm cả quầng sáng, ầm ầm sụp đổ. Dòng sông ngân hà của Hồng Bân lúc này mang theo lực lượng kinh thiên, đánh về phía Đạo Thiên.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hồng Bân trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ khủng khiếp, hắn không chậm trễ chút nào, tay phải vỗ mạnh lên mặt đất, bỗng nhiên triển khai truyền tống trận, chín tùy tùng xung quanh hắn toàn bộ phun ra máu tươi, dùng sinh mạng để triển khai truyền tống.
- Chút tài mọn.
Đạo Thiên bình tĩnh nói, hắn cũng không thèm nhìn tới dòng sông ngân hà kia. Khi dòng sông ngân hà kia đụng tới, thân thể hắn bỗng nhiên hóa hư, bất ngờ xuyên thấu qua sông ngân hà, khi hắn xuất hiện lại, đã ở trên quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu. Trong khoảnh khắc khi Hồng Bân truyền tống, chân phải hắn nâng lên, dậm xuống ngọn núi.
Rầm rầm rầm rầm!
Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra, toàn bộ quốc vận sơn trong một cái chớp mắt này, không ngờ trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ, vô số đá vụn cuốn ngược. Chín tên tùy tùng xung quanh Hồng Bân toàn bộ nổ tung, mà truyền tống trận cũng bị ngạnh sanh cắt ngang, khiến cho Hồng Bân phun máu tươi cấp tốc lui về sau, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
- Cứu ta! Hắn là danh sách, hắn có kiêu ngạo của mình, nhưng trong thời khắc sinh tử này, hắn không thể không buông xuống niềm kiêu ngạo của mình, nhanh chóng lui về sau. Vũ Văn Kiên rống giận, nhanh chóng vọt tới.
Mạnh Hạo cũng bay nhanh tới. Sự cường hãn của Đạo Thiên, khiến Mạnh Hạo vô cùng khắc sâu, từ khi hắn tu hành đến nay, đã giao chiến vô số với những người cùng thế hệ, nhưng cũng không có một ai có thể so sánh với tên Đạo Thiên này.
- Đây mới chính là danh sách sao... Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, thái độ ngạo nghễ xem thường danh sách sau khi chiến thắng Hàn Thanh Lôi, Lâm Thông cùng với Hải Đông Thanh trước đó, trong một cái chớp mắt này đã tan thành mây khói.
- Ai cũng không thể cứu được ngươi. Đạo Thiên tự tin cười nói, dáng vẻ phong vân đạm khinh, thân thể hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Hồng Bân, tay phải hắn nâng lên, bỗng nhiên điểm ra một chỉ về mi tâm của Hồng Bân.
Tốc độ xuất chỉ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã sắp chạm vào trán của Hồng Bân.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lôi đỉnh của Mạnh Hạo chợt xuất hiện nơi tay phải, sấm chớp nổ vang bạo phát, vô số tia chớp từ Mạnh Hạo bắn ra xung quanh, trong phút chốc thân thể hắn chợt biến mất, khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trước mặt Hồng Bân. Mà Đạo Thiên chỉ thấy hoa mắt một cái, lập tức liền hoán đối vị trí với Mạnh Hạo.
Cường hãn như hắn, trong một cái chớp mắt này cũng đều tỏ ra sửng sốt.
Trong khoảnh khắc hắn đang ngây người, thanh âm mang theo sát cơ của Mạnh Hạo đã ầm ầm truyền ra.
- Chí Tôn Pháp, Chí Tôn Kiều! Mạnh Hạo phất tay, bộc phát ra toàn bộ tu vi, 123 đầu tiên mạch, 33 thiên, ngưng tụ thành Chí Tôn Pháp của hắn, tạo thành Chí Tôn Kiều, ầm ầm ném tới Đạo Thiên đang ngẩn người tại chỗ kia!
Thời khắc này, Hồng Bân bên cạnh Mạnh Hạo đã không còn đường lui, vừa rồi hắn trải qua cửu tử nhất sinh, lúc này hắn không chần chờ nữa, vung tay bấm quyết, lập tức mi tâm của hắn xuất hiện một khe nứt, bất ngờ có hai con cá bay ra.
Hai con cá này, một đen một trắng, ngậm đuôi chuyển hóa lẫn nhau, trải rộng ra giữa không trung tạo thành một cái vòng tròn âm dương, bất ngờ tạo thành một bộ trận đồ tràn ra khí tức tang thương. Đây chính là Chí Tôn Pháp của Hồng Bân!
- Chí Tôn Pháp, Âm Dương Đạo!
Lúc này Vũ Văn Kiên liền ngửa mặt lên trời rống lớn, ánh sáng đỏ trên người hắn tỏa ra hào quang ngập trời, giọt thần huyết lúc trước hắn nuốt vào, lúc này toàn bộ được hòa tan trong cơ thể. Trong chớp mắt này, hắn cũng thi triển ra Chí Tôn Pháp của bản thân, ầm ầm đánh tới.
- Chí Tôn Pháp, Diệt Thần Đồ! Vũ Văn Kiên phất tay, quần áo nửa người trên của hắn lập tức trở thành tro bụi, phía sau lưng cùng trước ngực của hắn bất ngờ có máu tươi chuyển động, tạo thành một bộ đồ án bằng máu!
Trên huyết đồ vẽ vô số vị thần khổng lồ đang bị tàn sát, sát khí ngập trời. Thời khắc này, khí thế từ trên thân thể Vũ Văn Kiên bộc phát ra, bất ngờ khiến cho thiên địa xung quanh như lâm vào khung cảnh Sát Thần, bầu trời trở thành màu máu, từng đạo hư ảnh xuất hiện, long trời lở đất.
Tập hợp Chí Tôn Pháp của ba người Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên và Hồng Bân, trong một sát na này, toàn bộ triển khai.
Đạo Thiên lần đầu tiên biến sắc, tay phải hắn nâng lên, trong giây lát liền đánh vào lồng ngực của mình. Trong chớp mắt, trái tim của hắn truyền ra tiếng đập mạnh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch... Trong khoảng thời gian cực ngắn, trái tim của hắn đã đập lên 9 lần, thanh âm này còn hơn cả thiên lôi, khiến thế giới rung chuyển, cùng lúc đó, khí tức Đạo Thiên cũng không ngừng bạo phát lên, mỗi một tim đập, khí tức của hắn đều tăng gấp đôi, tản ra khí tức Cổ Cảnh!
Sau 9 lần, sự cường hãn của hắn đã khó có thể hình dung, chín lần khí tức Cổ Cảnh bạo phát, khiến cho hắn như hóa thân của Ma Thần, ngửa mặt lên trời rống lớn, khiến bầu trời biến sắc.
- Ta đã bước chân vào Cổ Cảnh chín lần, rồi lại áp chế rớt xuống tu vi 9 lần để đột phá lại, những tên yếu ớt các ngươi sao có thể so sánh được chứ, hôm nay, các ngươi đều phải chết! Thanh âm của Đạo Thiên mang theo uy áp kinh người, áp chế ba người Mạnh Hạo vô cùng mãnh liệt.
- Chín lần bước chân vào Cổ Cảnh rồi lại áp chế rớt xuống, lựa chọn đột phá lại, đó là bởi vì chín lần đó, ngươi đều sai lầm. Nếu đúng đường... chỉ một lần là đủ rồi! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lên tiếng, rồi lập tức thúc đẩy Chí Tôn Pháp đánh tới. Đăng bởi: admin
Hắn khuấy động bầu trời, rung chuyển mặt đất, tựa như một vị Vương giả từ trên Cửu Thiên bước qua Cửu Địa, dùng một loại khí thế gần như vô địch, từ trong thiên địa sải bước đi tới.
Mỗi một bước hạ xuống, mặt đất đều ầm ầm chấn động, hiện ra một dấu chân to lớn, tựa như có một người khổng lồ đang tới gần vậy.
Trên người hắn mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài màu đen, gương mặt tuấn lãng trông rất siêu phàm thoát tục, nhất là cặp mắt sáng lấp lánh như ánh sao, khiến người ta nhìn tới như muốn đắm chìm vào trong đó, chìm đắm trong tinh không lấp lánh.
Hắn, chính là Đạo Thiên, danh sách núi thứ nhất, cũng là... người mạnh nhất trong danh sách từ cách đây 30 năm trước.
Hắn không có vương miện, nhưng khí thế của hắn tạo cho người ta cảm giác như một vị đế vương, hắn không có đế bào, nhưng trường bào màu trắng lại như đại biểu cho cả bầu trời vậy.
Hắn chậm rãi đi tới, ung dung mà lạnh lùng, ánh mắt hướng xuống nhìn về phía đám người Mạnh Hạo như nhìn con kiến, duy chỉ có Mạnh Hạo nơi đó, mới khiến hắn lộ ra chút hứng thú.
- Chính là ba người các ngươi muốn khiêu chiến ta sao? Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Đạo Thiên truyền ra, hắn đứng ở giữa không trung, chỉ đơn giản nói một câu, nhưng lại như sấm sét nổ vang, như muốn xé rách hết thảy ngăn cách, trực tiếp truyền vào trong đầu ba người Mạnh Hạo.
Thân thể Vũ Văn Kiên chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp lui về phía sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ, ngửa mặt lên trời thét lớn.
- Đạo Thiên! Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên phóng thẳng tới Đạo Thiên.
Thời khắc này, khóe miệng Hồng Bân cũng tràn ra máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu nói của Đạo Thiên, lại có thể khiến mình bị thương, quầng sáng phòng hộ tựa như không có chút tác dụng nào vậy.
Thấy Vũ Văn Kiên lao ra, Hồng Bân cũng nghiến răng bấm quyết, phát ra một chỉ về phía về Đạo Thiên. Trên bầu trời lập tức huyễn hóa ra từng viên tinh tú sáng lấp lánh, ầm ầm đập thẳng tới Đạo Thiên.
Xung quanh Đạo Thiên bất ngờ xuất hiện từng sợi dây nhỏ, như tạo thành trận pháp, nhanh chóng chuyển động như muốn giết chết hắn.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, thanh âm của Đạo Thiên không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn, nhưng khi đối mặt với Đạo Thiên, Mạnh Hạo lại cảm nhận được một cỗ áp lực mãnh liệt, áp lực này đến từ Đạo Thiên, đến từ chiến lực và tu vi cường hãn của hắn.
- Trong số những người ta đã gặp, hắn chính là... người mạnh nhất trong cùng thế hệ! Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên vẻ lạnh lùng, cất bước đi ra, Thất Thần Đạp bất ngờ triển khai, khí thế bạo phát.
Hết thảy điều này nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ mới xảy ra trong phút chốc. Đạo Thiên cười nhạt một tiếng, dường như không thèm để ý chút nào tới ba người bọn họ.
- Các ngươi không xứng được xưng là danh sách. Vừa dứt lời, tay phải của hắn vung lên bầu trời, lập tức không gian xung quanh hắn bất ngờ như bị xốc lên, trực tiếp cuốn về những viên tinh tú đang lao tới, phát ra tiếng nổ kinh thiên. Những tinh tú kia chưa kịp phủ xuống, đã hoàn toàn sụp đổ nổ tung.
Tiếp đó, chân phải Đạo Thiên nâng lên, dậm mạnh một cái, dưới chân hắn ầm ầm rung chuyển, cùng với đó là một cỗ gợn sóng bỗng nhiên xuất hiện, ầm ầm cuốn tới, trong nháy mắt đã va chạm với những sợi dây nhỏ tạo thành trận pháp kia. Đám dây nhỏ lập tức truyền ra tiếng “phựt phựt”, toàn bộ đứt lìa.
Mà sau khi Đạo Thiên bước xuống một bước, tay phải hắn lại điểm ra một chỉ, hướng về Vũ Văn Kiên đang vọt tới nhấn mạnh một cái.
- Sáu chín Thần thể! Biến thứ chín! Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể ầm một tiếng, chợt trở nên to lớn như một người khổng lồ. Hắn bay lên, bạo phát ra toàn bộ lực lượng, hai đấm đồng thời đấm về phía Đạo Thiên, cùng ngón tay của Đạo Thiên trực tiếp va chạm giữa không trung.
Trong chớp mắt, hai nắm đấm của Vũ Văn Kiên máu thịt be bét, lộ ra xương cốt, hắn phát ra tiếng hét thảm, thân hình bị chấn lui lại, phun ra máu tươi. Không ngờ hai đấm của hắn lại không chống lại được một ngón tay của Đạo Thiên!
Mạnh Hạo thầm rúng động, hắn đã từng đấu qua với Vũ Văn Kiên, hắn biết dưới trạng thái của mình hiện tại, không có khả năng chỉ bằng một ngón tay đã khiến cho Vũ Văn Kiên bị thương nặng.
- Không thể nào, ngươi... ngươi... ngươi đến cùng đã cưỡng ép tu vi hạ xuống dưới Cổ Cảnh mấy lần rồi?! Vũ Văn Kiên lạc giọng rống lớn, bị một ngón tay của Đạo Thiên khiến cho bị thương nặng, đối với hắn mà nói, chính là đả kích quá lớn.
- Ếch ngồi đáy giếng. Đạo Thiên hờ hững lên tiếng, lại bước tới một bước, không ngờ hắn lại trực tiếp vượt qua Mạnh Hạo, không va chạm với Mạnh Hạo, trong nháy đã xuất hiện ở bên ngoài quầng sáng phòng hộ của quốc vận sơn quốc gia thứ sáu.
- Vũ Văn không xứng được gọi là danh sách, mà Hồng Bân ngươi... lại càng không xứng. Đạo Thiên cười ngạo nghễ, tay phải nâng lên phát ra một chỉ về hướng quầng sáng. Một chỉ này của hắn, không ngờ lại có hư ảnh nhật nguyệt vây quanh, mạnh mẽ đâm tới quầng sáng.
Vẻ mặt Hồng Bân bên trong quầng sáng trở nên dữ tợn, hai tay bấm quyết, lập tức vô số ánh sáng từ trên người hắn bộc phát ra, phải tới chừng ngàn vạn tia sáng, trong tiếng nổ “ầm ầm” khuếch tán, những tia sáng kia như tạo thành một dòng sông ngân hà, phóng thẳng tới Đạo Thiên.
Đạo Thiên vẫn tỏ ra ngạo nghễ như cũ, trong nháy mắt ngón tay của hắn đã đụng lên quầng sáng, truyền ra tiếng nổ “ầm ầm“. Quầng sáng rung mạnh, vặn vẹo dữ dội, tại vị trí đầu ngón tay Đạo Thiên va chạm với quấng sàng trực tiếp xuất hiện từng cái khe nứt!
- Vỡ! Đạo Thiên hô lên một tiếng, những khe nứt kia liền cấp tốc lan tràn, trong chớp mắt đã bao trùm cả quầng sáng, ầm ầm sụp đổ. Dòng sông ngân hà của Hồng Bân lúc này mang theo lực lượng kinh thiên, đánh về phía Đạo Thiên.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hồng Bân trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ khủng khiếp, hắn không chậm trễ chút nào, tay phải vỗ mạnh lên mặt đất, bỗng nhiên triển khai truyền tống trận, chín tùy tùng xung quanh hắn toàn bộ phun ra máu tươi, dùng sinh mạng để triển khai truyền tống.
- Chút tài mọn.
Đạo Thiên bình tĩnh nói, hắn cũng không thèm nhìn tới dòng sông ngân hà kia. Khi dòng sông ngân hà kia đụng tới, thân thể hắn bỗng nhiên hóa hư, bất ngờ xuyên thấu qua sông ngân hà, khi hắn xuất hiện lại, đã ở trên quốc vận sơn của quốc gia thứ sáu. Trong khoảnh khắc khi Hồng Bân truyền tống, chân phải hắn nâng lên, dậm xuống ngọn núi.
Rầm rầm rầm rầm!
Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra, toàn bộ quốc vận sơn trong một cái chớp mắt này, không ngờ trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ, vô số đá vụn cuốn ngược. Chín tên tùy tùng xung quanh Hồng Bân toàn bộ nổ tung, mà truyền tống trận cũng bị ngạnh sanh cắt ngang, khiến cho Hồng Bân phun máu tươi cấp tốc lui về sau, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
- Cứu ta! Hắn là danh sách, hắn có kiêu ngạo của mình, nhưng trong thời khắc sinh tử này, hắn không thể không buông xuống niềm kiêu ngạo của mình, nhanh chóng lui về sau. Vũ Văn Kiên rống giận, nhanh chóng vọt tới.
Mạnh Hạo cũng bay nhanh tới. Sự cường hãn của Đạo Thiên, khiến Mạnh Hạo vô cùng khắc sâu, từ khi hắn tu hành đến nay, đã giao chiến vô số với những người cùng thế hệ, nhưng cũng không có một ai có thể so sánh với tên Đạo Thiên này.
- Đây mới chính là danh sách sao... Trong lòng Mạnh Hạo chấn động, thái độ ngạo nghễ xem thường danh sách sau khi chiến thắng Hàn Thanh Lôi, Lâm Thông cùng với Hải Đông Thanh trước đó, trong một cái chớp mắt này đã tan thành mây khói.
- Ai cũng không thể cứu được ngươi. Đạo Thiên tự tin cười nói, dáng vẻ phong vân đạm khinh, thân thể hóa thành một cái bóng mờ, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Hồng Bân, tay phải hắn nâng lên, bỗng nhiên điểm ra một chỉ về mi tâm của Hồng Bân.
Tốc độ xuất chỉ cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã sắp chạm vào trán của Hồng Bân.
Đúng lúc này, bỗng nhiên lôi đỉnh của Mạnh Hạo chợt xuất hiện nơi tay phải, sấm chớp nổ vang bạo phát, vô số tia chớp từ Mạnh Hạo bắn ra xung quanh, trong phút chốc thân thể hắn chợt biến mất, khi xuất hiện lại, bất ngờ đã ở trước mặt Hồng Bân. Mà Đạo Thiên chỉ thấy hoa mắt một cái, lập tức liền hoán đối vị trí với Mạnh Hạo.
Cường hãn như hắn, trong một cái chớp mắt này cũng đều tỏ ra sửng sốt.
Trong khoảnh khắc hắn đang ngây người, thanh âm mang theo sát cơ của Mạnh Hạo đã ầm ầm truyền ra.
- Chí Tôn Pháp, Chí Tôn Kiều! Mạnh Hạo phất tay, bộc phát ra toàn bộ tu vi, 123 đầu tiên mạch, 33 thiên, ngưng tụ thành Chí Tôn Pháp của hắn, tạo thành Chí Tôn Kiều, ầm ầm ném tới Đạo Thiên đang ngẩn người tại chỗ kia!
Thời khắc này, Hồng Bân bên cạnh Mạnh Hạo đã không còn đường lui, vừa rồi hắn trải qua cửu tử nhất sinh, lúc này hắn không chần chờ nữa, vung tay bấm quyết, lập tức mi tâm của hắn xuất hiện một khe nứt, bất ngờ có hai con cá bay ra.
Hai con cá này, một đen một trắng, ngậm đuôi chuyển hóa lẫn nhau, trải rộng ra giữa không trung tạo thành một cái vòng tròn âm dương, bất ngờ tạo thành một bộ trận đồ tràn ra khí tức tang thương. Đây chính là Chí Tôn Pháp của Hồng Bân!
- Chí Tôn Pháp, Âm Dương Đạo!
Lúc này Vũ Văn Kiên liền ngửa mặt lên trời rống lớn, ánh sáng đỏ trên người hắn tỏa ra hào quang ngập trời, giọt thần huyết lúc trước hắn nuốt vào, lúc này toàn bộ được hòa tan trong cơ thể. Trong chớp mắt này, hắn cũng thi triển ra Chí Tôn Pháp của bản thân, ầm ầm đánh tới.
- Chí Tôn Pháp, Diệt Thần Đồ! Vũ Văn Kiên phất tay, quần áo nửa người trên của hắn lập tức trở thành tro bụi, phía sau lưng cùng trước ngực của hắn bất ngờ có máu tươi chuyển động, tạo thành một bộ đồ án bằng máu!
Trên huyết đồ vẽ vô số vị thần khổng lồ đang bị tàn sát, sát khí ngập trời. Thời khắc này, khí thế từ trên thân thể Vũ Văn Kiên bộc phát ra, bất ngờ khiến cho thiên địa xung quanh như lâm vào khung cảnh Sát Thần, bầu trời trở thành màu máu, từng đạo hư ảnh xuất hiện, long trời lở đất.
Tập hợp Chí Tôn Pháp của ba người Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên và Hồng Bân, trong một sát na này, toàn bộ triển khai.
Đạo Thiên lần đầu tiên biến sắc, tay phải hắn nâng lên, trong giây lát liền đánh vào lồng ngực của mình. Trong chớp mắt, trái tim của hắn truyền ra tiếng đập mạnh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch... Trong khoảng thời gian cực ngắn, trái tim của hắn đã đập lên 9 lần, thanh âm này còn hơn cả thiên lôi, khiến thế giới rung chuyển, cùng lúc đó, khí tức Đạo Thiên cũng không ngừng bạo phát lên, mỗi một tim đập, khí tức của hắn đều tăng gấp đôi, tản ra khí tức Cổ Cảnh!
Sau 9 lần, sự cường hãn của hắn đã khó có thể hình dung, chín lần khí tức Cổ Cảnh bạo phát, khiến cho hắn như hóa thân của Ma Thần, ngửa mặt lên trời rống lớn, khiến bầu trời biến sắc.
- Ta đã bước chân vào Cổ Cảnh chín lần, rồi lại áp chế rớt xuống tu vi 9 lần để đột phá lại, những tên yếu ớt các ngươi sao có thể so sánh được chứ, hôm nay, các ngươi đều phải chết! Thanh âm của Đạo Thiên mang theo uy áp kinh người, áp chế ba người Mạnh Hạo vô cùng mãnh liệt.
- Chín lần bước chân vào Cổ Cảnh rồi lại áp chế rớt xuống, lựa chọn đột phá lại, đó là bởi vì chín lần đó, ngươi đều sai lầm. Nếu đúng đường... chỉ một lần là đủ rồi! Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lên tiếng, rồi lập tức thúc đẩy Chí Tôn Pháp đánh tới. Đăng bởi: admin
/1957
|