Đạo Thiên có dự cảm mãnh liệt, vào thời khắc này khí tức của Mạnh Hạo đang lên, nếu mình không tự đi ngăn cản, vậy thì hôm nay chính bản thân sẽ gặp kiếp sinh tử!
“Chết tiệt, Mạnh Hạo này hắn làm sao mạnh được như vậy!” Hiếm thấy Đạo Thiên có phán đoán như thế với một người.
- Cút ngay! Đạo Thiên mạnh mẽ đi ra, muốn đánh Vũ Văn Kiên văng ra. Vũ Văn Kiên không phải là đối thủ, cho dù có chiến phủ trong tay vẫn như cũ không ngừng lui về sau. Hắn gầm nhẹ, bạo phát lực lượng Thể tu toàn thân chiến một trận với Đạo Thiên, để trì hoãn thời gian cho Mạnh Hạo .
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, sau khi thân thể bành trướng đến 24 trượng, tiên mạch trong cơ thể hắn hòa tan, trở thành một thể duy nhất. Mà toàn thân của hắn từ từ phát ra ánh sáng xanh chói mắt.
Nhưng hắn lại phát hiện, tự mình lại không thể chiến đấu, chỉ là khí thế đang tăng lên, nhưng muốn đi đối chiến lại không làm được. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Niết Bàn Quả đạp La Thiên Tiên trong chiến trận, hai lần trước đều là bế quan tại chỗ.
“Chết tiệt” Mạnh Hạo nội tâm lo lắng, nhưng không mảy may để lộ ra nét mặt, đứng ở nơi đó khí thế ngập trời, làm cho bất kỳ kẻ nào đều có cảm giác hắn lúc nào cũng sẵn sàng.
Khí tức của hắn, trong chớp mắt nâng lên rồi hạ xuống, trực tiếp vượt qua cảnh giới Tiên Đế, chỉ nửa bước chân nữa sẽ bước vào La Thiên Tiên. Trên người của hắn, bắt đầu phát ra một dao động kinh khủng, bộc.
Trời đất biến sắc, gió mây cuốn lên, phảng phất có một con mắt xuất hiện giữa bầu trời, nhìn về phía Mạnh Hạo nơi này.
Tiếng sấm nổ vang, cả bầu trời Như Phong Giới đều vặn vẹo. Mặt đất đều chấn động, ngọn núi đều rung rẩy, vào giờ khắc này tựa hồ cả thế giới đều biến đổi.
Đôi mắt Đạo Thiên co rút lại. Hắn nhìn Mạnh Hạo nơi đó không ngừng cường hãn, dần dần đến mức mà cho dù là hắn cũng cảm thấy khủng bố. Hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay bấm quyết, lập tức tu vi toàn thân bạo phát, tức thì trước mặt hình thành môt phiến sương mù màu đen. Sương mù này cuồn cuộn hóa thành một đầu cự thú.
Cự thú khổng lồ này, trên đầu có một cây sừng, lúc này gầm thét đánh thẳng về hướng Vũ Văn Kiên.
Vũ Văn Kiên biến sắc, trong lòng lại nóng nảy không biết Mạnh Hạo nơi đó thế nào. Tuy rằng bọn họ không có kế hoạch gì, nhưng dựa vào diễn biến của sự việc, mình chống cự ở nơi này một hồi, hẳn là Mạnh Hạo phải tới tiếp tay mới đúng.
“Chết tiệt, hắn thế nào lại chậm như vậy!” Vũ Văn Kiên gào thét trong lòng, có ý muốn tránh ra nhưng lại cắn răng một cái, đối mặt với cự thú kia.
“Ầm” một tiếng, Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, cả người xương cốt phát ra tiếng vỡ vụn không ít, trong máu tươi còn mang theo mảnh vỡ của nội tạng. Cả người hắn lui về sau, khí tức hư nhược, nhưng lại cắn răng một cái, liều lĩnh gào thét, cầm chiến phủ trong tay đánh mạnh tới hướng Đạo Thiên đang muốn xông qua chỗ mình nơi này.
Tiếng nổ ầm ầm vanh vọng, một búa này chém xuống mặt đất. Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cưỡng ép chạy ra, để mặc cho cây búa này đánh xuống thân, hắn nâng tay lên, dùng tiên khóa chống lại.
Tiếng động va chạm truyền ra, chớp mắt một cái, thân thể Đạo Thiên chạy ra, vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Vũ Văn Kiên rống lớn, thân thể bay ra ôm lấy Đạo Thiên. Sắc mặt Đạo Thiên âm trầm.
- Ngươi muốn chết! Hắn nâng tay lên đánh mạnh một quyền vào ngực Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên mở to mắt, thân thể thụt lùi, “ầm” một tiếng máu thịt bầy nhầy, sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn cười thảm.
- Mạnh Hạo, ngươi nợ ta một cái mạng! Vũ Văn Kiên nói, trong mắt lộ ra ý quyết đoán, nhưng lại chạy ra lần nữa. Dù liều mạng hao phí một lần hồn bất diệt, cũng phải tiếp tục đi cản trở.
- Chết! Đạo Thiên rống giận, khi phất tay sương mù kia hóa thành cự thú. Hắn lại gầm thét, đánh thẳng tới Vũ Văn Kiên . Mắt thấy sắp đụng vào, nhưng ngay lúc này, đột nhiên trước mặt Vũ Văn Kiên, hư vô vặn vẹo, xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh ấy cao chừng hơn 20 trượng, chính là Mạnh Hạo!
Khi hắn xuất hiện, nâng tay lên nhấn một cái về phía cự thú.
Dưới cái nhấn này, cự thú khí thế kinh người kia giống như con mèo bệnh kêu rên một tiếng, thân thể đột nhiên dừng lại, không thể tiến tới một bước. trong lúc nó lộ ra vẻ khủng kiếp hoảng sợ, Mạnh Hạo đưa tay bóp mạnh một cái.
Ầm một tiếng, thân thể cự thú kia trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số khí đen tản ra.
- Mạnh... Mạnh Hạo! Vũ Văn Kiên hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn thân ảnh trước mắt này. Mạnh Hạo toàn thân phát ra ánh sáng xanh, một khí tức nguyên thủy cỗ xưa tràn ngập trên người hắn. Dường như, giờ khắc này Mạnh Hạo không phải tu sĩ Sơn Hải Giới, mà là người viễn cổ của Chí Tôn Tiên Giới xuyên qua thời gian phủ xuống.
Thân hình cao lớn, hào quang màu xanh tỏa ra, mơ hồ có vô số ấn ký lúc sáng lúc tối, hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ. Bầu trời lúc này cũng run rẩy, mặt đất chấn động, tầng mây trên trời xanh cuồn cuộn dường như trầm xuống một chút, giống như là đang cúi lạy.
Mà cả thế giới, cả thiên địa, trong nháy mắt, dường như chỉ còn lại Mạnh Hạo.
Đó là một khí phách duy ngã độc tôn!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Đạo Thiên.
Đạo Thiên biến sắc, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Khi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn phát hiện mình đang khẩn trương.
- Vũ Văn, đi! Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, một trận chiến kế tiếp này, Vũ Văn Kiên đã không có tác dụng nữa. Thậm chí nếu lưu lại hắn, một khi Đạo Thiên thi triển Thiên Yêu Thực giống như Huyết Yêu Đại Pháp, thâm chí còn độc ác hơn Huyết Yêu Đại Pháp kia , thì đối với Mạnh Hạo vô cùng bất lợi.
Cho nên, để hắn rời đi, đối với Mạnh Hạo cũng có lợi!
Vũ Văn Kiên liếc một cái thật sâu về phía Mạnh Hạo. Cái nhìn này, dường như muốn nhớ kỹ Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên hắn bằng hữu không nhiều lắm, Hồng Bân kia xem như nửa, hôm nay tiếp xúc với Mạnh Hạo, trong lòng hắn đã xem Mạnh Hạo là bằng hữu.
- Nếu như ngươi chết, chiến phủ sẽ không trả lại cho ngươi, vì vậy... không nên chết! Hắn hít sâu một hơi, xoay người nhoáng một cái, trong phút chốc vội vã thi triển tốc độ cao nhất, rầm rầm bỏ chạy. Hắn rời đi, Đạo Thiên cũng không nhìn một cái, bởi vì một khắc này, Mạnh Hạo đã mang tới cho hắn nguy cơ quá lớn.
- Mạnh Hạo! Đạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân truyền ra tiếng “rốp rốp”, chớp mắt một cái, thân thể hắn cũng căng phồng lên. Sắc mặt vặn vẹo, hắn trực tiếp hóa thành người khổng lồ cao 20 trượng, ngửa mặt lên trời rống lớn. Từ trái tim hắn truyền ra tiếng động nhảy lên hạ xuống liên tục chín lần, khí thế nổi lên, sải bước chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn cảm thụ được trong cơ thể có một tiên mạch duy nhất, cảm thụ được một lực lượng kinh khủng đến từ thân thể. Hắn bước lên phía trước, nâng tay lên ngay khoảnh khắc Đạo Thiên tới, hắn đánh ra một quyền.
Một quyền này đánh ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn. Đạo Thiên biến sắc nhưng liền cười gằn một tiếng, khoảnh khắc Mạnh Hạo đánh tới một quyền này, thân thể hắn chớp nhoáng biến mất, bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Mạnh Hạo. Lúc này phía sau lưng hắn lại xuất hiện hai cái cánh màu đen.
Tay của hắn chụp một trảo sau lưng của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo như thường mặt không đổi sắc, không có xoay người, mà không chậm trễ chút nào lập tức lui về sau, dùng lưng của mình đánh tới Đạo Thiên.
Tay của Đạo Thiên đụng chạm với lưng Mạnh Hạo . “Ầm” một tiếng, Mạnh Hạo vẫn như thường nhưng tay Đạo Thiên lại vặn vẹo, cũng không thể rung chuyển hắn chút nào, sau đó thân thể Mạnh Hạo hung hăng va chạm tới.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, Đạo Thiên phun ra máu tươi, thân thể bắn ra sau như diều đứt dây, quét ngang bầu trời, thần sắc hoảng sợ, xương cốt toàn thân trong một chớp mắt này vỡ nát hơn phân nửa.
- Không có khả năng, hắn không có khả năng mạnh như vậy! Đạo Thiên đang trong hoảng sợ, toàn thân hắn bị nhấc lên mang theo tiếng vang lớn vô cùng. Mạnh Hạo này va chạm quá độc ác, khiến Đạo Thiên bị bay bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Chớp mắt một cái nhưng lại vượt qua quốc gia thứ năm, xuất hiện ở biên giới quốc gia thứ tư. Ngay sau đó thân ảnh Mạnh Hạo nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lại đã đứng trước người Đạo Thiên, toàn thân ánh sánh xanh vô tận, nâng tay lên mang theo La Thiên Tiên lực điểm tới một ngón tay .
- Ta là đệ nhất danh sách, ngươi không thắng được ta, loại trạng thái này của ngươi không có khả năng kéo dài! Đạo Thiên rống lớn, máu tươi phun ra. Cánh sau lưng hắn mạnh mẽ bao bọc thân thể, ngăn trở phía trước người. Hai tay hắn bấm quyết, nháy mắt xuất hiện môt màn phòng hộ, đồng thời một lượng lớn pháp bảo trong phút chốc bay ra.
“Ầm” một tiếng, một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo điểm lên màn hào quang phòng hộ trước mặt Đạo Thiên, tiếng động “rắc rắc” truyền khắp bốn phía. Từng tầng quầng sáng trong nháy mắt sụp đổ, từng món pháp bảo toàn bộ vỡ nát cho đến khi một chỉ của Mạnh Hạo điểm trên cánh của Đạo Thiên.
Tiếng nổ vang vọng, trong nháy mắt cái cánh đã bị phá nát, tan thành tro bụi. Đạo Thiên hét thảm thê lương . Trong chốc lát, nhìn thấy Mạnh Hạo đã tới gần, hắn trực tiếp nâng tay lên, dùng Cổ bảo tiên khoá trên cánh tay ngăn chống.
Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, Cổ bảo tiên khoá kia, dưới một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo, trong nháy mắt bể ra. Cổ bảo đều không thể lay động... Một màn này khiến cho Đạo Thiên phải mở to mắt, không thể tin được.
Trong tiếng nổ ầm ầm, cánh tay phải của hắn vào giờ khắc này máu thịt bầy nhầy, trực tiếp nổ tung. Ngón tay Mạnh Hạo nhanh như tia chớp đánh tới.
- Bất Tử Thần Pháp! Đạo Thiên kinh hoàng, hét lớn một tiếng, toàn thân tràn ngập huyết quang, tạo thành một phù văn. Phù văn vừa chạm vào ngón tay Mạnh Hạo, lập tức rung lắc nhưng không vỡ ra. Mạnh Hạo chỉ với một ngón tay ẩn chứa sức mạnh, cuốn theo thân thể Đạo Thiên ném ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đến biên giới quốc gia thứ năm và quốc gia thứ tư, rồi trực tiếp xuyên qua, rơi vào quốc gia thứ tư. Cùng lúc đó, phù văn trước mặt Đạo Thiên sụp đổ vỡ vụn, hắn phun ra máu tươi, thần sắc uể oải nhưng chiến y vẫn còn. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, vừa lúc đó Mạnh Hạo đã cất bước, xuyên qua vách ngăn, đánh thẳng tới.
- Mạnh Hạo, ngươi không giết được ta, xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?
Đạo Thiên hộc ra ngụm máu lớn. Trong nháy mắt Mạnh Hạo tới, tay hắn kết ấn, vung về phía trước một cái, lập tức trước mặt hắn, hư không nổ vang, vỡ vụn, một luồng sáng đen bay ra, đó là một cuộn tranh!
Chính là Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên.
- Chí Tôn Hoạ, mở!
Trong tiếng nổ ầm ầm, cuộn tranh kia, trong chớp mắt đã mở ra trước mắt Mạnh Hạo, lần này không chỉ mở ra ba phần mà là bảy phần.
Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn thấy ở trong cuộn tranh, vẽ một nơi tràn đầy tử khí, ở đó có một pho tượng, trên pho tượng là một người thanh niên mặc áo đen đang khoanh chân ngồi, tóc của hắn rất dài xuôi theo pho tượng buông xuống đất.
Một luồng sát khí lạnh lẽo không cách nào hình dung từ trên thân thanh niên áo đen này toả ra ngập trời... Đăng bởi: admin
“Chết tiệt, Mạnh Hạo này hắn làm sao mạnh được như vậy!” Hiếm thấy Đạo Thiên có phán đoán như thế với một người.
- Cút ngay! Đạo Thiên mạnh mẽ đi ra, muốn đánh Vũ Văn Kiên văng ra. Vũ Văn Kiên không phải là đối thủ, cho dù có chiến phủ trong tay vẫn như cũ không ngừng lui về sau. Hắn gầm nhẹ, bạo phát lực lượng Thể tu toàn thân chiến một trận với Đạo Thiên, để trì hoãn thời gian cho Mạnh Hạo .
Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, sau khi thân thể bành trướng đến 24 trượng, tiên mạch trong cơ thể hắn hòa tan, trở thành một thể duy nhất. Mà toàn thân của hắn từ từ phát ra ánh sáng xanh chói mắt.
Nhưng hắn lại phát hiện, tự mình lại không thể chiến đấu, chỉ là khí thế đang tăng lên, nhưng muốn đi đối chiến lại không làm được. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Niết Bàn Quả đạp La Thiên Tiên trong chiến trận, hai lần trước đều là bế quan tại chỗ.
“Chết tiệt” Mạnh Hạo nội tâm lo lắng, nhưng không mảy may để lộ ra nét mặt, đứng ở nơi đó khí thế ngập trời, làm cho bất kỳ kẻ nào đều có cảm giác hắn lúc nào cũng sẵn sàng.
Khí tức của hắn, trong chớp mắt nâng lên rồi hạ xuống, trực tiếp vượt qua cảnh giới Tiên Đế, chỉ nửa bước chân nữa sẽ bước vào La Thiên Tiên. Trên người của hắn, bắt đầu phát ra một dao động kinh khủng, bộc.
Trời đất biến sắc, gió mây cuốn lên, phảng phất có một con mắt xuất hiện giữa bầu trời, nhìn về phía Mạnh Hạo nơi này.
Tiếng sấm nổ vang, cả bầu trời Như Phong Giới đều vặn vẹo. Mặt đất đều chấn động, ngọn núi đều rung rẩy, vào giờ khắc này tựa hồ cả thế giới đều biến đổi.
Đôi mắt Đạo Thiên co rút lại. Hắn nhìn Mạnh Hạo nơi đó không ngừng cường hãn, dần dần đến mức mà cho dù là hắn cũng cảm thấy khủng bố. Hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay bấm quyết, lập tức tu vi toàn thân bạo phát, tức thì trước mặt hình thành môt phiến sương mù màu đen. Sương mù này cuồn cuộn hóa thành một đầu cự thú.
Cự thú khổng lồ này, trên đầu có một cây sừng, lúc này gầm thét đánh thẳng về hướng Vũ Văn Kiên.
Vũ Văn Kiên biến sắc, trong lòng lại nóng nảy không biết Mạnh Hạo nơi đó thế nào. Tuy rằng bọn họ không có kế hoạch gì, nhưng dựa vào diễn biến của sự việc, mình chống cự ở nơi này một hồi, hẳn là Mạnh Hạo phải tới tiếp tay mới đúng.
“Chết tiệt, hắn thế nào lại chậm như vậy!” Vũ Văn Kiên gào thét trong lòng, có ý muốn tránh ra nhưng lại cắn răng một cái, đối mặt với cự thú kia.
“Ầm” một tiếng, Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, cả người xương cốt phát ra tiếng vỡ vụn không ít, trong máu tươi còn mang theo mảnh vỡ của nội tạng. Cả người hắn lui về sau, khí tức hư nhược, nhưng lại cắn răng một cái, liều lĩnh gào thét, cầm chiến phủ trong tay đánh mạnh tới hướng Đạo Thiên đang muốn xông qua chỗ mình nơi này.
Tiếng nổ ầm ầm vanh vọng, một búa này chém xuống mặt đất. Đạo Thiên hừ lạnh một tiếng, cưỡng ép chạy ra, để mặc cho cây búa này đánh xuống thân, hắn nâng tay lên, dùng tiên khóa chống lại.
Tiếng động va chạm truyền ra, chớp mắt một cái, thân thể Đạo Thiên chạy ra, vọt thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Vũ Văn Kiên rống lớn, thân thể bay ra ôm lấy Đạo Thiên. Sắc mặt Đạo Thiên âm trầm.
- Ngươi muốn chết! Hắn nâng tay lên đánh mạnh một quyền vào ngực Vũ Văn Kiên. Vũ Văn Kiên mở to mắt, thân thể thụt lùi, “ầm” một tiếng máu thịt bầy nhầy, sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn cười thảm.
- Mạnh Hạo, ngươi nợ ta một cái mạng! Vũ Văn Kiên nói, trong mắt lộ ra ý quyết đoán, nhưng lại chạy ra lần nữa. Dù liều mạng hao phí một lần hồn bất diệt, cũng phải tiếp tục đi cản trở.
- Chết! Đạo Thiên rống giận, khi phất tay sương mù kia hóa thành cự thú. Hắn lại gầm thét, đánh thẳng tới Vũ Văn Kiên . Mắt thấy sắp đụng vào, nhưng ngay lúc này, đột nhiên trước mặt Vũ Văn Kiên, hư vô vặn vẹo, xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Thân ảnh ấy cao chừng hơn 20 trượng, chính là Mạnh Hạo!
Khi hắn xuất hiện, nâng tay lên nhấn một cái về phía cự thú.
Dưới cái nhấn này, cự thú khí thế kinh người kia giống như con mèo bệnh kêu rên một tiếng, thân thể đột nhiên dừng lại, không thể tiến tới một bước. trong lúc nó lộ ra vẻ khủng kiếp hoảng sợ, Mạnh Hạo đưa tay bóp mạnh một cái.
Ầm một tiếng, thân thể cự thú kia trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số khí đen tản ra.
- Mạnh... Mạnh Hạo! Vũ Văn Kiên hô hấp dồn dập, hoảng sợ nhìn thân ảnh trước mắt này. Mạnh Hạo toàn thân phát ra ánh sáng xanh, một khí tức nguyên thủy cỗ xưa tràn ngập trên người hắn. Dường như, giờ khắc này Mạnh Hạo không phải tu sĩ Sơn Hải Giới, mà là người viễn cổ của Chí Tôn Tiên Giới xuyên qua thời gian phủ xuống.
Thân hình cao lớn, hào quang màu xanh tỏa ra, mơ hồ có vô số ấn ký lúc sáng lúc tối, hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi nhỏ. Bầu trời lúc này cũng run rẩy, mặt đất chấn động, tầng mây trên trời xanh cuồn cuộn dường như trầm xuống một chút, giống như là đang cúi lạy.
Mà cả thế giới, cả thiên địa, trong nháy mắt, dường như chỉ còn lại Mạnh Hạo.
Đó là một khí phách duy ngã độc tôn!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Đạo Thiên.
Đạo Thiên biến sắc, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Khi nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hắn phát hiện mình đang khẩn trương.
- Vũ Văn, đi! Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, một trận chiến kế tiếp này, Vũ Văn Kiên đã không có tác dụng nữa. Thậm chí nếu lưu lại hắn, một khi Đạo Thiên thi triển Thiên Yêu Thực giống như Huyết Yêu Đại Pháp, thâm chí còn độc ác hơn Huyết Yêu Đại Pháp kia , thì đối với Mạnh Hạo vô cùng bất lợi.
Cho nên, để hắn rời đi, đối với Mạnh Hạo cũng có lợi!
Vũ Văn Kiên liếc một cái thật sâu về phía Mạnh Hạo. Cái nhìn này, dường như muốn nhớ kỹ Mạnh Hạo, Vũ Văn Kiên hắn bằng hữu không nhiều lắm, Hồng Bân kia xem như nửa, hôm nay tiếp xúc với Mạnh Hạo, trong lòng hắn đã xem Mạnh Hạo là bằng hữu.
- Nếu như ngươi chết, chiến phủ sẽ không trả lại cho ngươi, vì vậy... không nên chết! Hắn hít sâu một hơi, xoay người nhoáng một cái, trong phút chốc vội vã thi triển tốc độ cao nhất, rầm rầm bỏ chạy. Hắn rời đi, Đạo Thiên cũng không nhìn một cái, bởi vì một khắc này, Mạnh Hạo đã mang tới cho hắn nguy cơ quá lớn.
- Mạnh Hạo! Đạo Thiên gầm nhẹ một tiếng, toàn thân truyền ra tiếng “rốp rốp”, chớp mắt một cái, thân thể hắn cũng căng phồng lên. Sắc mặt vặn vẹo, hắn trực tiếp hóa thành người khổng lồ cao 20 trượng, ngửa mặt lên trời rống lớn. Từ trái tim hắn truyền ra tiếng động nhảy lên hạ xuống liên tục chín lần, khí thế nổi lên, sải bước chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, hắn cảm thụ được trong cơ thể có một tiên mạch duy nhất, cảm thụ được một lực lượng kinh khủng đến từ thân thể. Hắn bước lên phía trước, nâng tay lên ngay khoảnh khắc Đạo Thiên tới, hắn đánh ra một quyền.
Một quyền này đánh ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuồn cuộn. Đạo Thiên biến sắc nhưng liền cười gằn một tiếng, khoảnh khắc Mạnh Hạo đánh tới một quyền này, thân thể hắn chớp nhoáng biến mất, bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Mạnh Hạo. Lúc này phía sau lưng hắn lại xuất hiện hai cái cánh màu đen.
Tay của hắn chụp một trảo sau lưng của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo như thường mặt không đổi sắc, không có xoay người, mà không chậm trễ chút nào lập tức lui về sau, dùng lưng của mình đánh tới Đạo Thiên.
Tay của Đạo Thiên đụng chạm với lưng Mạnh Hạo . “Ầm” một tiếng, Mạnh Hạo vẫn như thường nhưng tay Đạo Thiên lại vặn vẹo, cũng không thể rung chuyển hắn chút nào, sau đó thân thể Mạnh Hạo hung hăng va chạm tới.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, Đạo Thiên phun ra máu tươi, thân thể bắn ra sau như diều đứt dây, quét ngang bầu trời, thần sắc hoảng sợ, xương cốt toàn thân trong một chớp mắt này vỡ nát hơn phân nửa.
- Không có khả năng, hắn không có khả năng mạnh như vậy! Đạo Thiên đang trong hoảng sợ, toàn thân hắn bị nhấc lên mang theo tiếng vang lớn vô cùng. Mạnh Hạo này va chạm quá độc ác, khiến Đạo Thiên bị bay bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Chớp mắt một cái nhưng lại vượt qua quốc gia thứ năm, xuất hiện ở biên giới quốc gia thứ tư. Ngay sau đó thân ảnh Mạnh Hạo nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lại đã đứng trước người Đạo Thiên, toàn thân ánh sánh xanh vô tận, nâng tay lên mang theo La Thiên Tiên lực điểm tới một ngón tay .
- Ta là đệ nhất danh sách, ngươi không thắng được ta, loại trạng thái này của ngươi không có khả năng kéo dài! Đạo Thiên rống lớn, máu tươi phun ra. Cánh sau lưng hắn mạnh mẽ bao bọc thân thể, ngăn trở phía trước người. Hai tay hắn bấm quyết, nháy mắt xuất hiện môt màn phòng hộ, đồng thời một lượng lớn pháp bảo trong phút chốc bay ra.
“Ầm” một tiếng, một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo điểm lên màn hào quang phòng hộ trước mặt Đạo Thiên, tiếng động “rắc rắc” truyền khắp bốn phía. Từng tầng quầng sáng trong nháy mắt sụp đổ, từng món pháp bảo toàn bộ vỡ nát cho đến khi một chỉ của Mạnh Hạo điểm trên cánh của Đạo Thiên.
Tiếng nổ vang vọng, trong nháy mắt cái cánh đã bị phá nát, tan thành tro bụi. Đạo Thiên hét thảm thê lương . Trong chốc lát, nhìn thấy Mạnh Hạo đã tới gần, hắn trực tiếp nâng tay lên, dùng Cổ bảo tiên khoá trên cánh tay ngăn chống.
Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, Cổ bảo tiên khoá kia, dưới một chỉ La Thiên của Mạnh Hạo, trong nháy mắt bể ra. Cổ bảo đều không thể lay động... Một màn này khiến cho Đạo Thiên phải mở to mắt, không thể tin được.
Trong tiếng nổ ầm ầm, cánh tay phải của hắn vào giờ khắc này máu thịt bầy nhầy, trực tiếp nổ tung. Ngón tay Mạnh Hạo nhanh như tia chớp đánh tới.
- Bất Tử Thần Pháp! Đạo Thiên kinh hoàng, hét lớn một tiếng, toàn thân tràn ngập huyết quang, tạo thành một phù văn. Phù văn vừa chạm vào ngón tay Mạnh Hạo, lập tức rung lắc nhưng không vỡ ra. Mạnh Hạo chỉ với một ngón tay ẩn chứa sức mạnh, cuốn theo thân thể Đạo Thiên ném ra ngoài.
Tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bay đến biên giới quốc gia thứ năm và quốc gia thứ tư, rồi trực tiếp xuyên qua, rơi vào quốc gia thứ tư. Cùng lúc đó, phù văn trước mặt Đạo Thiên sụp đổ vỡ vụn, hắn phun ra máu tươi, thần sắc uể oải nhưng chiến y vẫn còn. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, vừa lúc đó Mạnh Hạo đã cất bước, xuyên qua vách ngăn, đánh thẳng tới.
- Mạnh Hạo, ngươi không giết được ta, xem ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu?
Đạo Thiên hộc ra ngụm máu lớn. Trong nháy mắt Mạnh Hạo tới, tay hắn kết ấn, vung về phía trước một cái, lập tức trước mặt hắn, hư không nổ vang, vỡ vụn, một luồng sáng đen bay ra, đó là một cuộn tranh!
Chính là Chí Tôn Pháp của Đạo Thiên.
- Chí Tôn Hoạ, mở!
Trong tiếng nổ ầm ầm, cuộn tranh kia, trong chớp mắt đã mở ra trước mắt Mạnh Hạo, lần này không chỉ mở ra ba phần mà là bảy phần.
Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn thấy ở trong cuộn tranh, vẽ một nơi tràn đầy tử khí, ở đó có một pho tượng, trên pho tượng là một người thanh niên mặc áo đen đang khoanh chân ngồi, tóc của hắn rất dài xuôi theo pho tượng buông xuống đất.
Một luồng sát khí lạnh lẽo không cách nào hình dung từ trên thân thanh niên áo đen này toả ra ngập trời... Đăng bởi: admin
/1957
|