Cũng chính bên trong Thiên Thần Liên Minh, khi vô số tu sĩ đầy tinh không tìm Mạnh Hạo, bên trong vách ngăn giữa núi thứ tám và núi thứ chín có một thân ảnh đang cất bước đến gần.
Mỗi một bước bước ra, thân thể của người này đều sẽ run rẩy lên, tựa như thừa nhận áp lực thực lớn. Một đường đi tới, gã dường như đi thật lâu, cho đến thời khắc này, mới dần dần từ núi thứ chín, đến gần núi thứ tám.
- Không còn xa nữa... Đáng tiếc với cổ thân thể của ta hiện giờ, muốn thông qua vách ngăn này cũng khó khăn không nhỏ...
Thân ảnh ấy là một thanh niên, bộ dáng tuấn lãng, nhất là hai mắt, dường như ẩn chứa tinh tú, tràn đầy sâu sắc.
Hắn chính là... Quý Đông Dương!
- Mạnh Hạo... Đệ Bát Sơn Hải này chính là nơi mà ta và ngươi... dung hợp trở thành một thể!
Quý Đông Dương với nụ cười quỷ dị, thần sắc mang vẻ mong đợi, tiếp tục cất bước, đi về phía trước một cách khó khăn.
Đồng thời trong lúc đó, bên ngoài Thiên Thần Liên Minh, bên trong một chỗ lơ lửng cụm vẫn thạch, thời khắc này truyền ra tiếng nổ vang. Những thứ vẫn thạch đó nhất nhất tan vỡ, bất ngờ trong mỗi một viên vẫn thạch đều có vô số xương trắng bay ra.
Tiếng sấm không ngừng, rất nhanh, tất cả vẫn thạch nơi đây sau đó đều nhất nhất tan vỡ, thời khắc này xương trắng dĩ nhiên vô biên vô tận... Có thể thấy được, trong những xương trắng đó, có một thân ảnh khoanh chân tĩnh tọa, mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài tung bay. Đó là một nam nhân, thân thể hắn gầy, nhưng lại có dao động có thể khiến người ta sợ, trôi đi trong cơ thể hắn.
Vào lúc dao động tản ra bốn phương tám hướng, những thứ xương trắng bốn phía như bị dẫn dắt, trong nháy mắt ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một cái ghế ngồi bằng xương trắng to lớn, khiến cho người đàn ông áo đen kia như ngồi trên chiếc ghế xương trắng.
Xương trắng còn dư lại thì tổ hợp lẫn nhau, cuối cùng ngưng tụ thành chín người khổng lồ bằng xương trắng to lớn bên người nam tử.
Gần như trong nháy mắt chín thân ảnh của người khổng lồ bằng xương trắng hình thành, đôi mắt của người nam nhân áo đen bỗng nhiên mở ra. Tu vi lực lượng trong cơ thể hắn bạo phát ầm ầm, dưới khí huyết kích động, mi tâm xuất hiện một cái ấn ký.
Hắn chính là Tự liệt của núi thứ tám, Hàn Thanh Lôi!
Vào phút chốc hắn mở mắt ra một cái, bốn phía tinh không lập tức vặn vẹo. Rất nhanh có từng đạo thân ảnh dường như một mực xuất hiện từ trong hư vô, quỳ lạy trước mặt Hàn Thanh Lôi.
Dõi mắt nhìn lại, thân ảnh như vậy có nhiều hơn mấy chục. Khi toàn bộ quỳ lạy, từng người một rối rít truyền âm, toàn bộ báo cho Hàn Thanh Lôi biết về chuyện phát sinh ở Đệ Bát Sơn Hải trong mấy ngày hắn bế quan.
Gương mặt của Hàn Thanh Lôi không thay đổi, nghe những thân ảnh kia truyền âm. Rất nhanh, đôi mắt hắn co rụt lại, chợt nhìn về phía một thân ảnh quỳ lạy ở đó.
- Ngươi nói Mạnh Hạo hả?
Thanh âm của Hàn Thanh Lôi vừa ra, bốn phía tinh không lập tức nổ vang. Ánh mắt của hắn như tia chớp, hùng hổ dọa người.
Tên tu sĩ bị hắn nhìn, thân thể run lên, không truyền âm lại mà thấp giọng lên tiếng.
- Căn cứ tin tức của Thiên Thần Liên Minh, hết thảy đầu mối đều chỉ rõ người diệt cả nhà Hắc Hồn Đạo là Mạnh Hạo... Một sự phán đoán đó, cũng là căn cứ vào Như Phong Giới tông quyển của thiếu chủ cho ra trước đó mà định. Cho nên Thiên Thần Liên Minh cũng muốn mời thiếu chủ đi tới, nhận chứng một chút.
Hàn Thanh Lôi trầm mặc. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng hình ảnh ở Như Phong Giới. Từ lúc ban đầu tiếp xúc Mạnh Hạo, cho đến bị giết chết, rồi sau đó trong một trận chiến cuối cùng, lại được hắn cứu.
Mặc dù thời gian trôi qua không phải rất lâu, nhưng thời khắc này nhớ lại, hung hiểm lớn lao bên trong Như Phong Giới, thân là Tự liệt cũng phải kinh hãi.
- Tên này, không ngờ tới Đệ Bát Sơn Hải rồi...
Trên mặt của Hàn Thanh Lôi bất tri giác lộ ra một chút mỉm cười. Đối với Mạnh Hạo, hắn không có gì cừu hận, có chăng chỉ là cạnh tranh.
- Bị tu sĩ của Thiên Thần Liên Minh tìm tòi đuổi giết sao... Thân là Tự liệt, hắn có thể nhịn, ta không nhịn được !
Trong mắt của Hàn Thanh Lôi lóe lên hàn mang. Sự kiêu ngạo của Tự liệt, trình độ lý giải của người ngoài không đủ. Hàn Thanh Lôi nhìn lại, Mạnh Hạo có thể đánh bại, có thể bỏ mình, nhưng nhất định là sự xuất thủ tạo thành giữa Tự liệt.
Về phần người ngoài vây quanh săn lùng, hắn không thể chấp nhận.
Trong tiếng hừ lạnh, Hàn Thanh Lôi nâng lên tay phải vỗ vào chiếc ghế ngồi bằng xương trắng, lập tức ghế ngồi nổ vang, hóa thành một đạo bạch quang, chạy thẳng tới phía trước.
- Vào Thiên Thần Liên Minh!
Khi thanh âm của Hàn Thanh Lôi truyền ra, những thân ảnh ẩn náu ở tinh không, từng người một khí thế tràn ra, theo sát phía sau, đoàn người chạy thẳng tới Thiên Thần Liên Minh.
Đồng thời trong lúc đó, vì tu sĩ của Thiên Thần Liên Minh tìm không có kết quả bên trong phạm vi lớn của Thiên Thần Liên Minh, dần dần, hạng người thiên kiêu của các tông môn trong Thiên Thần Liên Minh cũng đều đi ra ngoài, tham dự vào tìm kiếm.
Trong đó lấy Thiên Thần Đạo đạo tử cầm đầu, họ tìm kiếm khắp mọi nơi. Những thiên kiêu đó, cũng giống như trong Đệ Cửu Sơn Hải, đều hao tốn giá cao cùng tài nguyên cực lớn trong tông môn của từng người mới bồi dưỡng được cường giả tương lai. Bất kỳ một người nào đều cụ bị vượt ra khỏi tu vi chiến lực của bản thân.
Vả lại vì để cho những người đó không bị bỏ mình trong sự rèn luyện, mặc dù là những người đó đều tới Cổ Cảnh, nhưng như cũ vẫn phải có người hộ đạo đi theo, hộ đạo, bảo vệ tới Đạo Cảnh!
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Thần Liên Minh, gió nổi mây phun, phảng phất có một cơn lốc xoáy to lớn xuất hiện bên trong Thiên Thần Liên Minh, hấp dẫn tu sĩ bốn phương tám hướng, ngưng tụ đến.
So với bầu trời biến sắc ở ngoại giới, Mạnh Hạo vào thời khắc này hưởng thụ sự an dật khó có được. Loại an dật ấy, cho dù là ở Nam Thiên Tinh Đông Thổ, cũng chưa từng có. Hắn hôm nay, dường như thật sự quên mất thân phận tu sĩ của mình, quên mất sự đuổi giết cùng tìm kiếm của ngoại giới, toàn thân toàn ý đắm chìm trong thư sinh.
Trong một quán trọ ở huyện thành, Mạnh Hạo dưới ánh đèn, xem sách, thỉnh thoảng trên mặt lộ ra mỉm cười, khi thì lắc lư cái đầu, tựa như đọc đến trình độ mặt mày hớn hở.
Thỉnh thoảng hắn còn đứng dậy, cầm bút lên, viết lên sách bên cạnh, hoàn toàn chính là một người thư sinh, dường như về tới Đại Thanh Sơn năm đó.
- Khoảng cách khoa thi còn có nửa tháng...
Khi đêm khuya, Mạnh Hạo thổi ngọn đèn dầu, nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng ngáy hơi yếu ở mọi chỗ vang lên liên tiếp bên trong tiểu huyện thành không lớn này.
- Năm đó không thi, lần này, phải thử một lần.
Mang hoài niệm cùng cảm khái đối với chuyện cũ đã từng, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng. Khi tay phải nhấc lên, trong tay của hắn xuất hiện một cái lư hương bị tầng tầng phong ấn.
Bên trong lư hương, có hồn của Sở Ngọc Yên. Nhưng hồn đó lại không hoàn chỉnh, mà là tiêu tán hơn phân nửa, chỉ còn lại có tàn hồn...
Tàn hồn ấy không đủ để Sở Ngọc Yên sống lại... Cho dù là đưa vào luân hồi, cũng sẽ vì hồn không trọn vẹn, nàng từ nay về sau không còn là nàng nữa, mà sẽ trở thành một phần của một người luân hồi nào đó ở tương lai thôi .
Kết quả như vậy, Mạnh Hạo không thể chấp nhận.
- Rốt cuộc sẽ có biện pháp khác!
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tu vi trong cơ thể vận chuyển, tiếp tục trị thương.
Sáng tinh mơ rất nhanh đến, Mạnh Hạo dọn dẹp hành trang bên trong khách điếm, dắt đầu con lừa lông ngắn đó. Trong tiếng cười nói của tiêu nhị trong quán trọ, Mạnhắncưỡi con lừa lông ngắn, cầm cuốn sách, rời khỏi huyện thành, từ nơi này đến đô thành gần nhất còn có bảy ngày.
Mạnh Hạo không nóng nảy, cưỡi con lừa, đi trên đường, tối thì nghỉ ngơi, trời sáng lại đi tiếp. Cả ngày lẫn đêm, hắn nhìn phong cảnh bốn phía, đi ngang qua mọi chỗ thôn trang, ngẫu nhiên còn có thể đi ở đồng ruộng, tâm thần của hắn bất tri bất giác như được tẩy rửa, yên lặng không ít.
Trên bầu trời, cầu vồng bay tới bay lui, càng ngày càng thường xuyên. Bên trong tinh không, tu sĩ tìm Mạnh Hạo cũng từ từ lo lắng. Bọn họ tìm lâu như vậy, nhưng mà ngay cả dấu vết mảy may đều không tìm được.
Chỉ có thể phái ra người, thậm chí thần thức lực lượng, khi thì sẽ quét qua trên Lạc Hà Tinh. Chẳng qua là Thiên Thần Liên Minh quá lớn, muốn tìm một người trong đó sẽ gặp khó khăn không nhỏ.
Mà thời gian phong tỏa cũng từ từ đến điểm giới hạn, thậm chí đã xuất hiện sự bắn ngược bên trong Thiên Thần Liên Minh, cho rằng tìm một người, phong tỏa liên minh lâu như vậy, có thiếu sót.
Hắc Hồn lão tổ không cam lòng, cắn răng đi một chuyến Thiên Thần Đạo. Lúc lão ta rời đi, vị lão giả của Thiên Thần Đạo ban bố mệnh lệnh truy nã Mạnh Hạo, khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra, rõ ràng là người này muốn lấy thần thức của mình, mượn lực lượng của Thiên Thần Đạo, đi quét ngang cả Thiên Thần Liên Minh, tìm Mạnh Hạo.
Chẳng qua là đối với lão ta mà nói, Thiên Thần Liên Minh cũng quá lớn. Loại tìm kiếm này lão ta cũng cần thời gian, vả lại không hao phí nhỏ. Nếu không phải Thiên Hồn lão tổ bỏ ra giá đủ cao, lão ta cũng sẽ không tương trợ.
Thời gian trôi qua, đoạn đường này của Mạnh Hạo đối với tu sĩ mà nói, gió êm sóng lặng, nhưng đối với người phàm mà nói, lại tràn đầy hung hiểm. Hắn gặp cường đạo.
Đó là một đám cường đạo vừa mới cướp sạch một thương đội, lúc cướp bóc đốt giết, Mạnh Hạo vừa mới đi ngang qua. Hắn nhìn những cường đạo ấy, những cường đạo cũng nhìn hắn, sau đó cười ha hả.
- Giỏi cho một tên học trò da mịn thịt non, hắn là của ta!
Một đại hán truyền ra tiếng cười, giữa cất bước, mang theo cười gằn đi về phía Mạnh Hạo, trong mắt còn lộ ra ánh sáng dâm tà.
Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn phát hiện, người của Đệ Bát Sơn Hải tại sao có thể có loại ham mê cổ quái này. Thời khắc này mắt thấy đại hán tới gần, hắn khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khi cúi đầu, hắn hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh đó, người ngoài không nghe được, nhưng rơi vào trong tai những cường đạo này, giống như sấm sét. Trong nháy mắt, mọi người phun ra máu tươi, từng tên một mờ mịt ngã xuống.
Không có tử vong, chỉ là hôn mê mà thôi, Mạnh Hạo cũng không có dùng thuật pháp. Một tiếng hừ lạnh đó hoàn toàn là lực lượng của thân thể lấy âm minh sử xuất. Sau đó hắn bước xuống con lừa, nhặt lên một thanh đao trên mặt đất, nhất nhất đi qua những cường đạo hôn mê, mỗi người một đao.
Lúc này hắn mới chầm chậm cưỡi con lừa, và trong thế chẳng đặng đừng của con lừa đó, đi về phương xa, mấy ngày sau, phía trước hắn, xuất hiện một tòa thành trì to lớn.
Nơi đây là kinh đô của đế quốc này.
Khoa thi mà Mạnh Hạo mong đợi cũng sẽ bắt đầu vào mấy ngày sau, ở nơi đây.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, một ngày này nọ, khoa thi bắt đầu, cả đô thành vô cùng náo nhiệt. Học trò tới từ bốn phương tám hướng đều ngưng tụ ở nơi này, một mực tiến vào trường thi.
Mạnh Hạo cũng ở trong đó, con lừa được hắn để bên trong quán trọ. Hắn sửa sang lại quần áo, vội ho một tiếng, thần sắc nghiêm nghị, theo từng thí sinh một dưới ánh mắt sắc bén của một vị đại nhân triều đình, sau khi kiểm tra xong có ẩn chứa vật gì gian dối hay không, đi vào ốc xá.
Bên trong ốc xá chỉ có một mình hắn, một cái bàn, trên đó bày sẵn bút mực, còn có một đề thi mở ra. Mạnh Hạo sau khi rửa sạch tay trong bồn gỗ bên cạnh, hít sâu một hơi. Khi một tiếng trống vang vọng, hắn ngồi xuống ghế, mở ra cuốn đề thi, lúc nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười. Đăng bởi: admin
Mỗi một bước bước ra, thân thể của người này đều sẽ run rẩy lên, tựa như thừa nhận áp lực thực lớn. Một đường đi tới, gã dường như đi thật lâu, cho đến thời khắc này, mới dần dần từ núi thứ chín, đến gần núi thứ tám.
- Không còn xa nữa... Đáng tiếc với cổ thân thể của ta hiện giờ, muốn thông qua vách ngăn này cũng khó khăn không nhỏ...
Thân ảnh ấy là một thanh niên, bộ dáng tuấn lãng, nhất là hai mắt, dường như ẩn chứa tinh tú, tràn đầy sâu sắc.
Hắn chính là... Quý Đông Dương!
- Mạnh Hạo... Đệ Bát Sơn Hải này chính là nơi mà ta và ngươi... dung hợp trở thành một thể!
Quý Đông Dương với nụ cười quỷ dị, thần sắc mang vẻ mong đợi, tiếp tục cất bước, đi về phía trước một cách khó khăn.
Đồng thời trong lúc đó, bên ngoài Thiên Thần Liên Minh, bên trong một chỗ lơ lửng cụm vẫn thạch, thời khắc này truyền ra tiếng nổ vang. Những thứ vẫn thạch đó nhất nhất tan vỡ, bất ngờ trong mỗi một viên vẫn thạch đều có vô số xương trắng bay ra.
Tiếng sấm không ngừng, rất nhanh, tất cả vẫn thạch nơi đây sau đó đều nhất nhất tan vỡ, thời khắc này xương trắng dĩ nhiên vô biên vô tận... Có thể thấy được, trong những xương trắng đó, có một thân ảnh khoanh chân tĩnh tọa, mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài tung bay. Đó là một nam nhân, thân thể hắn gầy, nhưng lại có dao động có thể khiến người ta sợ, trôi đi trong cơ thể hắn.
Vào lúc dao động tản ra bốn phương tám hướng, những thứ xương trắng bốn phía như bị dẫn dắt, trong nháy mắt ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một cái ghế ngồi bằng xương trắng to lớn, khiến cho người đàn ông áo đen kia như ngồi trên chiếc ghế xương trắng.
Xương trắng còn dư lại thì tổ hợp lẫn nhau, cuối cùng ngưng tụ thành chín người khổng lồ bằng xương trắng to lớn bên người nam tử.
Gần như trong nháy mắt chín thân ảnh của người khổng lồ bằng xương trắng hình thành, đôi mắt của người nam nhân áo đen bỗng nhiên mở ra. Tu vi lực lượng trong cơ thể hắn bạo phát ầm ầm, dưới khí huyết kích động, mi tâm xuất hiện một cái ấn ký.
Hắn chính là Tự liệt của núi thứ tám, Hàn Thanh Lôi!
Vào phút chốc hắn mở mắt ra một cái, bốn phía tinh không lập tức vặn vẹo. Rất nhanh có từng đạo thân ảnh dường như một mực xuất hiện từ trong hư vô, quỳ lạy trước mặt Hàn Thanh Lôi.
Dõi mắt nhìn lại, thân ảnh như vậy có nhiều hơn mấy chục. Khi toàn bộ quỳ lạy, từng người một rối rít truyền âm, toàn bộ báo cho Hàn Thanh Lôi biết về chuyện phát sinh ở Đệ Bát Sơn Hải trong mấy ngày hắn bế quan.
Gương mặt của Hàn Thanh Lôi không thay đổi, nghe những thân ảnh kia truyền âm. Rất nhanh, đôi mắt hắn co rụt lại, chợt nhìn về phía một thân ảnh quỳ lạy ở đó.
- Ngươi nói Mạnh Hạo hả?
Thanh âm của Hàn Thanh Lôi vừa ra, bốn phía tinh không lập tức nổ vang. Ánh mắt của hắn như tia chớp, hùng hổ dọa người.
Tên tu sĩ bị hắn nhìn, thân thể run lên, không truyền âm lại mà thấp giọng lên tiếng.
- Căn cứ tin tức của Thiên Thần Liên Minh, hết thảy đầu mối đều chỉ rõ người diệt cả nhà Hắc Hồn Đạo là Mạnh Hạo... Một sự phán đoán đó, cũng là căn cứ vào Như Phong Giới tông quyển của thiếu chủ cho ra trước đó mà định. Cho nên Thiên Thần Liên Minh cũng muốn mời thiếu chủ đi tới, nhận chứng một chút.
Hàn Thanh Lôi trầm mặc. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng hình ảnh ở Như Phong Giới. Từ lúc ban đầu tiếp xúc Mạnh Hạo, cho đến bị giết chết, rồi sau đó trong một trận chiến cuối cùng, lại được hắn cứu.
Mặc dù thời gian trôi qua không phải rất lâu, nhưng thời khắc này nhớ lại, hung hiểm lớn lao bên trong Như Phong Giới, thân là Tự liệt cũng phải kinh hãi.
- Tên này, không ngờ tới Đệ Bát Sơn Hải rồi...
Trên mặt của Hàn Thanh Lôi bất tri giác lộ ra một chút mỉm cười. Đối với Mạnh Hạo, hắn không có gì cừu hận, có chăng chỉ là cạnh tranh.
- Bị tu sĩ của Thiên Thần Liên Minh tìm tòi đuổi giết sao... Thân là Tự liệt, hắn có thể nhịn, ta không nhịn được !
Trong mắt của Hàn Thanh Lôi lóe lên hàn mang. Sự kiêu ngạo của Tự liệt, trình độ lý giải của người ngoài không đủ. Hàn Thanh Lôi nhìn lại, Mạnh Hạo có thể đánh bại, có thể bỏ mình, nhưng nhất định là sự xuất thủ tạo thành giữa Tự liệt.
Về phần người ngoài vây quanh săn lùng, hắn không thể chấp nhận.
Trong tiếng hừ lạnh, Hàn Thanh Lôi nâng lên tay phải vỗ vào chiếc ghế ngồi bằng xương trắng, lập tức ghế ngồi nổ vang, hóa thành một đạo bạch quang, chạy thẳng tới phía trước.
- Vào Thiên Thần Liên Minh!
Khi thanh âm của Hàn Thanh Lôi truyền ra, những thân ảnh ẩn náu ở tinh không, từng người một khí thế tràn ra, theo sát phía sau, đoàn người chạy thẳng tới Thiên Thần Liên Minh.
Đồng thời trong lúc đó, vì tu sĩ của Thiên Thần Liên Minh tìm không có kết quả bên trong phạm vi lớn của Thiên Thần Liên Minh, dần dần, hạng người thiên kiêu của các tông môn trong Thiên Thần Liên Minh cũng đều đi ra ngoài, tham dự vào tìm kiếm.
Trong đó lấy Thiên Thần Đạo đạo tử cầm đầu, họ tìm kiếm khắp mọi nơi. Những thiên kiêu đó, cũng giống như trong Đệ Cửu Sơn Hải, đều hao tốn giá cao cùng tài nguyên cực lớn trong tông môn của từng người mới bồi dưỡng được cường giả tương lai. Bất kỳ một người nào đều cụ bị vượt ra khỏi tu vi chiến lực của bản thân.
Vả lại vì để cho những người đó không bị bỏ mình trong sự rèn luyện, mặc dù là những người đó đều tới Cổ Cảnh, nhưng như cũ vẫn phải có người hộ đạo đi theo, hộ đạo, bảo vệ tới Đạo Cảnh!
Trong lúc nhất thời, cả Thiên Thần Liên Minh, gió nổi mây phun, phảng phất có một cơn lốc xoáy to lớn xuất hiện bên trong Thiên Thần Liên Minh, hấp dẫn tu sĩ bốn phương tám hướng, ngưng tụ đến.
So với bầu trời biến sắc ở ngoại giới, Mạnh Hạo vào thời khắc này hưởng thụ sự an dật khó có được. Loại an dật ấy, cho dù là ở Nam Thiên Tinh Đông Thổ, cũng chưa từng có. Hắn hôm nay, dường như thật sự quên mất thân phận tu sĩ của mình, quên mất sự đuổi giết cùng tìm kiếm của ngoại giới, toàn thân toàn ý đắm chìm trong thư sinh.
Trong một quán trọ ở huyện thành, Mạnh Hạo dưới ánh đèn, xem sách, thỉnh thoảng trên mặt lộ ra mỉm cười, khi thì lắc lư cái đầu, tựa như đọc đến trình độ mặt mày hớn hở.
Thỉnh thoảng hắn còn đứng dậy, cầm bút lên, viết lên sách bên cạnh, hoàn toàn chính là một người thư sinh, dường như về tới Đại Thanh Sơn năm đó.
- Khoảng cách khoa thi còn có nửa tháng...
Khi đêm khuya, Mạnh Hạo thổi ngọn đèn dầu, nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng ngáy hơi yếu ở mọi chỗ vang lên liên tiếp bên trong tiểu huyện thành không lớn này.
- Năm đó không thi, lần này, phải thử một lần.
Mang hoài niệm cùng cảm khái đối với chuyện cũ đã từng, Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng. Khi tay phải nhấc lên, trong tay của hắn xuất hiện một cái lư hương bị tầng tầng phong ấn.
Bên trong lư hương, có hồn của Sở Ngọc Yên. Nhưng hồn đó lại không hoàn chỉnh, mà là tiêu tán hơn phân nửa, chỉ còn lại có tàn hồn...
Tàn hồn ấy không đủ để Sở Ngọc Yên sống lại... Cho dù là đưa vào luân hồi, cũng sẽ vì hồn không trọn vẹn, nàng từ nay về sau không còn là nàng nữa, mà sẽ trở thành một phần của một người luân hồi nào đó ở tương lai thôi .
Kết quả như vậy, Mạnh Hạo không thể chấp nhận.
- Rốt cuộc sẽ có biện pháp khác!
Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tu vi trong cơ thể vận chuyển, tiếp tục trị thương.
Sáng tinh mơ rất nhanh đến, Mạnh Hạo dọn dẹp hành trang bên trong khách điếm, dắt đầu con lừa lông ngắn đó. Trong tiếng cười nói của tiêu nhị trong quán trọ, Mạnhắncưỡi con lừa lông ngắn, cầm cuốn sách, rời khỏi huyện thành, từ nơi này đến đô thành gần nhất còn có bảy ngày.
Mạnh Hạo không nóng nảy, cưỡi con lừa, đi trên đường, tối thì nghỉ ngơi, trời sáng lại đi tiếp. Cả ngày lẫn đêm, hắn nhìn phong cảnh bốn phía, đi ngang qua mọi chỗ thôn trang, ngẫu nhiên còn có thể đi ở đồng ruộng, tâm thần của hắn bất tri bất giác như được tẩy rửa, yên lặng không ít.
Trên bầu trời, cầu vồng bay tới bay lui, càng ngày càng thường xuyên. Bên trong tinh không, tu sĩ tìm Mạnh Hạo cũng từ từ lo lắng. Bọn họ tìm lâu như vậy, nhưng mà ngay cả dấu vết mảy may đều không tìm được.
Chỉ có thể phái ra người, thậm chí thần thức lực lượng, khi thì sẽ quét qua trên Lạc Hà Tinh. Chẳng qua là Thiên Thần Liên Minh quá lớn, muốn tìm một người trong đó sẽ gặp khó khăn không nhỏ.
Mà thời gian phong tỏa cũng từ từ đến điểm giới hạn, thậm chí đã xuất hiện sự bắn ngược bên trong Thiên Thần Liên Minh, cho rằng tìm một người, phong tỏa liên minh lâu như vậy, có thiếu sót.
Hắc Hồn lão tổ không cam lòng, cắn răng đi một chuyến Thiên Thần Đạo. Lúc lão ta rời đi, vị lão giả của Thiên Thần Đạo ban bố mệnh lệnh truy nã Mạnh Hạo, khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra, rõ ràng là người này muốn lấy thần thức của mình, mượn lực lượng của Thiên Thần Đạo, đi quét ngang cả Thiên Thần Liên Minh, tìm Mạnh Hạo.
Chẳng qua là đối với lão ta mà nói, Thiên Thần Liên Minh cũng quá lớn. Loại tìm kiếm này lão ta cũng cần thời gian, vả lại không hao phí nhỏ. Nếu không phải Thiên Hồn lão tổ bỏ ra giá đủ cao, lão ta cũng sẽ không tương trợ.
Thời gian trôi qua, đoạn đường này của Mạnh Hạo đối với tu sĩ mà nói, gió êm sóng lặng, nhưng đối với người phàm mà nói, lại tràn đầy hung hiểm. Hắn gặp cường đạo.
Đó là một đám cường đạo vừa mới cướp sạch một thương đội, lúc cướp bóc đốt giết, Mạnh Hạo vừa mới đi ngang qua. Hắn nhìn những cường đạo ấy, những cường đạo cũng nhìn hắn, sau đó cười ha hả.
- Giỏi cho một tên học trò da mịn thịt non, hắn là của ta!
Một đại hán truyền ra tiếng cười, giữa cất bước, mang theo cười gằn đi về phía Mạnh Hạo, trong mắt còn lộ ra ánh sáng dâm tà.
Mạnh Hạo nhíu mày. Hắn phát hiện, người của Đệ Bát Sơn Hải tại sao có thể có loại ham mê cổ quái này. Thời khắc này mắt thấy đại hán tới gần, hắn khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khi cúi đầu, hắn hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng hừ lạnh đó, người ngoài không nghe được, nhưng rơi vào trong tai những cường đạo này, giống như sấm sét. Trong nháy mắt, mọi người phun ra máu tươi, từng tên một mờ mịt ngã xuống.
Không có tử vong, chỉ là hôn mê mà thôi, Mạnh Hạo cũng không có dùng thuật pháp. Một tiếng hừ lạnh đó hoàn toàn là lực lượng của thân thể lấy âm minh sử xuất. Sau đó hắn bước xuống con lừa, nhặt lên một thanh đao trên mặt đất, nhất nhất đi qua những cường đạo hôn mê, mỗi người một đao.
Lúc này hắn mới chầm chậm cưỡi con lừa, và trong thế chẳng đặng đừng của con lừa đó, đi về phương xa, mấy ngày sau, phía trước hắn, xuất hiện một tòa thành trì to lớn.
Nơi đây là kinh đô của đế quốc này.
Khoa thi mà Mạnh Hạo mong đợi cũng sẽ bắt đầu vào mấy ngày sau, ở nơi đây.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, một ngày này nọ, khoa thi bắt đầu, cả đô thành vô cùng náo nhiệt. Học trò tới từ bốn phương tám hướng đều ngưng tụ ở nơi này, một mực tiến vào trường thi.
Mạnh Hạo cũng ở trong đó, con lừa được hắn để bên trong quán trọ. Hắn sửa sang lại quần áo, vội ho một tiếng, thần sắc nghiêm nghị, theo từng thí sinh một dưới ánh mắt sắc bén của một vị đại nhân triều đình, sau khi kiểm tra xong có ẩn chứa vật gì gian dối hay không, đi vào ốc xá.
Bên trong ốc xá chỉ có một mình hắn, một cái bàn, trên đó bày sẵn bút mực, còn có một đề thi mở ra. Mạnh Hạo sau khi rửa sạch tay trong bồn gỗ bên cạnh, hít sâu một hơi. Khi một tiếng trống vang vọng, hắn ngồi xuống ghế, mở ra cuốn đề thi, lúc nhìn lại, trên mặt lộ ra nụ cười. Đăng bởi: admin
/1957
|