- Đệ tứ cấm... Bản Ngã Cấm! Mạnh Hạo nhìn mảnh thế giới trước mắt đang tiêu tán, nhìn từng chúng sinh đang tự mình phân thân, từ từ tán đi, hắn đứng lên.
Tại khoảnh khắc hắn đứng dậy, tu vi của hắn không biến hóa, nhưng cấm pháp của hắn, chợt từ sáu cấm trở thành bảy cẩm!
Khoảng cách chính cấm chỉ hơn kém hai đạo, một là đệ nhất cấm ban đầu, cuối cùng là đệ cửu cấm Mạnh Hạo nhớ lại quá trình thu được cấm pháp cả đời này, trong lòng cảm khái.
Khi xoay người, tay hắn vung mạnh về bốn phía, bên người hắn lập tức xuất hiện một ngọn Hồn Đăng, tổng cộng có 33 ngọn đèn, trong đó có mười ngọn đèn đã tắt, 23 ngọn đèn vẫn sáng như cũ.
Thần Minh Thất Khô, Đệ Nhất Khô cùng Đệ Nhị Khô, ta đều đã vượt qua, giờ này... nếu trước tiên ta cắn nuốt lực lượng Ly Long Chí Tôn, ta có thể mở được Thần Minh Đệ Tam Khô! Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ, ngóng nhìn ngọn Hồn Đăng thứ 11.
Đệ Tam Khô, chính là Tâm Khô... Mạnh Hạo trầm mặc, tay nâng lên, chỉ tay vào Hồn Đăng, chỉ phong gào hét, lửa trên ngọn Hồn Đăng thứ 11 nhanh chóng tắt vụt, trở thành khói xanh, ngược lại bay về phía Mạnh Hạo, sáp nhập vào bên trong thất khiếu của hắn.
Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, yên lặng ngồi ở đó. Thân thể hắn vẫn bình thường, thần hồn của hắn cũng không có biến hóa, nhưng trái tim hắn trong phút chốc như bị một bàn tay vô hình bắt được, hung hăng bóp một cái.
Thình thịch!
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, một nỗi đau đớn từ trái tim truyền đến. Trừ bỏ cơ quan nội tạng đang đau đớn, còn có một loại đau nhói đến từ nội tâm, như có một loại bi thương vô hạn khiến hắn mất đi tâm hồn, trở thành một chỗ trống rỗng.
Trán của hắn đổ ra một lượng mồ hôi lớn, cả người run rẩy. Hắn không xuất hiện ảo giác, nhưng loại đau đớn này khiến hắn có cảm giác cả thế giới như chết đi, chỉ còn lại lại có một mình hắn, cô độc nhìn cả thiên địa.
- Không... Mạnh Hạo lầm bầm, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng. Tiếng hô của hắn dường như muốn phát tiết nội tâm đau nhói, dường như muốn biến đổi loại cô độc này, dường như muốn xé mở bầu trời thế giới này.
Tiếng hô của hắn vang vọng, 33 ngọn đang sụp xuống nhưng tại lúc tiếng hô của hắn vang lên, phía trên Mạnh Hạo đã trực tiếp nổ vang. Một luồng khí lãng gầm thét bay ra, trực tiếp đánh vào mặt đất, tạo thành một cái hố sâu xoáy to lớn.
Vô số bùn đất trên mặt đất bị cuốn đi, trở thành một cái lốc xoáy trên mặt đất, mà Mạnh Hạo, đang khoanh chân ngồi ở trung tâm lốc xoáy. Chung quanh hắn, có mấy chục dị thú, lúc này đều run rẩy nhìn Mạnh Hạo, dường như bị uy áp tràn ra trên người Mạnh Hạo dọa sợ.
Thần Minh Thất Khô... Nói thật dễ nghe, nhưng thực tế, đây là bảy kiếp, cũng là bảy ma. Mạnh Hạo mở mắt ra, trầm mặc nâng tay sờ lên vị trí trái tim
Đệ Tam Khô, thứ khô héo đi chính là tâm... Mạnh Hạo khẽ thở dài, đứng lên một bước đi ra phía ngoài. Khi đi ra, tu vi của hắn cũng có bạo phát, tăng trưởng một chút. Tu vi của hắn vốn đã vượt qua Chủ Tể, khoảng cách với Chí Tôn chỉ thiếu chút nữa. Lúc này tu vi tăng trưởng tuy rằng không nhiều lắm, không đủ để hắn vượt qua, bước chân vào Chí Tôn, nhưng cũng đủ để cho hắn đến gần Chí Tôn.
Ánh mắt của hắn quét qua bốn phương tám hướng, khí thế trên người bộc phát ra càng mãnh liệt hơn, bao phủ 33 Địa, bao phủ trên thân những dị thú kia, tạo thành uy áp kinh thiên.
- Hoặc là thần phục, hoặc là tử vong! Câu nói này, không phải trong miệng Mạnh Hạo nói ra, mà từ bên trong thần niệm của hắn tản ra, khiến tất cả các dị thú bị bao phủ đều cảm nhận được.
Những dị thú này đã bị sát khí của Mạnh Hạo uy hiếp, thời khắc này từng dị thú sau khi trầm mặc, đều hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu.
Gần như trong nháy mắt khi bọn chúng cúi đầu, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, rầm rầm chạy thẳng tới cửa ra. Phía sau hắn, 33 Địa dị thú này cùng gầm thét, chạy theo Mạnh Hạo.
- Mười tháng đã qua, chiến tranh bên ngoài đã bắt đầu... Mạnh Hạo lẩm bẩm, khoảnh khắc lại gần cửa ra, trực tiếp xuyên thấu đi qua.
Cơ hồ vào lúc Mạnh Hạo ra khỏi 33 Địa, bên trong Sơn Hải Giới, chiến tranh đã bạo phát đến cực hạn, mấy ngàn vạn dị tộc đánh tới, rất nhiều cường giả Đạo Cảnh cũng đã đánh sâu vào. Nhất là đám người khổng lồ bước chân vào, khiến cho Sơn Hải Giới liên tiếp thất bại.
Cũng chính lúc này, đám người Vương Hữu Tài từ 33 Địa trở về, không chút do dự sáp nhập bên trong đại quân, tìm cường giả dị tộc trực tiếp khai chiến.
Bọn họ hơn 20 người đã gia nhập, phối hợp với các Đại Sơn Hải chủ, lấp vào chiến lực đỉnh cao bị thiếu hụt của Sơn Hải Giới, giúp cho tu sĩ Sơn Hải tốc độ lùi về sau chậm hơn một chút.
Núi thứ năm tan vỡ, bị Chí Tôn bát nguyên một bước đạp cho vỡ nát. Mà vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia, thời khắc này mặc dù bị đám người Hải Mộng, con rối Chí Tôn, ba đại đạo môn Tôn Giả đồng thời vây công, nhưng đều căn bản không phải đối thủ của nàng. Song phương chỉ trong nháy mắt lần lượt thay đổi công phu, nữ Chí Tôn bát nguyên này hừ lạnh một tiếng, bấm quyết một cái, lập tức một lốc xoáy ầm ầm bạo phát, quét ngang khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm”
Hải Mộng phun ra máu tươi, toàn bộ ba Đại Tôn Giả cũng phun máu tươi, Chí Tôn ngực lõm xuống, mọi người toàn bộ thụt lùi, nhưng không có cách nào cản trở vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia.
- Một bầy kiến hôi! Nữ Chí Tôn bát nguyên nhàn nhạt lên tiếng, cất bước đi qua mọi người, trực tiếp sáp nhập vào biển thứ sáu. Vừa mới tới gần, tay nàng nâng lên hung hăng nhấn một cái.
Lập tức trong tay nàng xuất hiện một đoàn lửa màu xanh, lửa này nổ vang, trực tiếp phủ xuống rơi trên biển thứ sáu. Trong phút chốc, cả biển thứ sáu bị thiêu đốt, nháy mắt đã khô héo!
Vô số Hải tộc mai phục tại biển thứ sau phát ra tiếng gào thét thê lương, nhanh chóng bị đốt cháy, hình thần câu diệt.
Biển thứ sáu tan vỡ!
Tình thế gần như nghiêng về một bên, mà phương hướng của đại quân dị tộc, mặc dù đỉnh cao chiến lực Sơn Hải được bổ sung, nhưng phủ xuống lúc này là toàn bộ lực lượng 33 Thiên, nhất là đám người khổng lồ kia da dày thịt béo, trực tiếp cất bước đánh tới, tu sĩ Sơn Hải không thể cản trở, toàn bộ bị dày xéo trở thành thịt nát.
Mấy ngàn vạn đại quân dị tộc toàn bộ đánh tới. Sơn Hải Giới thê lương nhưng không cách nào ngăn trở, không ngừng lui về sau, mội cỗ tuyệt vọng nảy sinh trong lòng mỗi tu sĩ Sơn Hải.
Dường như hết thảy chuẩn bị trước khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, căn bản cái gì cũng sai.
- Cuộc chiến tranh này trì hoãn quá lâu, hôm nay... phải kết thúc. Vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia nhàn nhạt lên tiếng, một bước đi ra, chạy thẳng tới núi thứ sáu. Mục đích của nàng rất rõ ràng, muốn dùng thời gian ngắn nhất hủy diệt toàn bộ biển núi của Sơn Hải Giới.
Đến khi đó, chỉ còn dư lại tu sĩ Sơn Hải, đã không còn đáng để lo.
Đám người Hải Mộng cặp mắt đỏ thẫm, cố gắng ngăn trở lần nữa, nhưng căn bản không thể đến gần. Mắt thấy nữ Chí Tôn bát nguyên hướng về núi thứ sáu, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài Sơn Hải Giới, phủ xuống trên Chư Thiên đại lục. Đệ Thập Thất Thiên chẳng biết tại sao, nhưng đột nhiên run rẩy, không ngờ thoát khỏi chư thiên, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, phương hướng đi tới, không phải Sơn Hải Giới, mà là... vị trí Đại quân dị tộc.
Một màn này đột nhiên xảy ra khiến tu sĩ Sơn Hải Giới đều sửng sốt, những dị tộc kia cũng đều thất kinh, ngay cả nữ Chí Tôn muốn đi núi thứ sáu cũng chợt ngừng, xoay người nhìn về phía đại lục Đệ Thập Nhất Thiên.
Đã sớm đoán ra, bên trong 33 Thiên có gian tế tồn tại! Sắc mặt nàng âm lãnh, một bước đi ra chạy thẳng tới đại lục 17 Thiên. Tay nâng lên một trảo hung hăng đi xuống, tiếng nổ ngập trời. Đại lục Đệ Thập Thất Thiên dưới một trảo của nàng lập tức run rẩy, không ngờ tại một kích của nàng trở thành tro bụi.
Nhưng cho dù là như vậy, nữ Chí Tôn bát nguyên này cũng không tìm được kẻ gọi là gian tế ở phương nào, không khỏi nhíu mày. Ánh mắt quét qua chiến trường nhưng không thu thập được gì.
Không phải Như Phong. Hắn bị theo dõi, không phải hắn, vậy là người nào?
Bất kể là của ai, khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, hết thảy sẽ bị bẻ gãy nghiền nát. Vị nữ Chí Tôn này hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên một trảo hướng về mặt trời của đại quân dị tộc, lập tức mặt trời khổng lồ này tràn ra ánh sáng vô tận, không ngừng rút nhỏ, bay thẳng tới nữ Chí Tôn. Khi rơi vào bốn phía bên người nàng thì không ngừng xoay tròn, tạo thành một bộ khôi giáp.
Áo giáp này sau khi xuất hiện, chiến lực của vị nữ Chí Tôn bát nguyên này ầm ầm bạo phát, so với lúc trước còn mạnh hơn. Hai tay nàng bấm quyết, vung mạnh lên, lập tức bên tất cả dị tộc bên trong đại quân như bị kích thích vô hình, từng kẻ ngửa mặt lên trời gào thét, cặp mắt đỏ thẫm, chiến lực theo đó cũng bạo phát gấp đôi trở lên, lực lượng tấn công lập tức bạo tăng.
Rầm rầm , Sơn Hải Giới lập tức tán loạn, không ngừng tử vong, không ngừng lui về sau.
Vị nữ Chí Tôn kia xoay người lần nữa, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới. Lúc đã sắp tới gần, một chưởng đánh vào núi thứ sáu, núi thứ sáu nổ vang, thân thể Huyền Quy trên đó trực tiếp vỡ nát, phát ra tiếng hét thảm thê lương, núi thứ sáu đã tan vỡ!
Sơn Hải Giới run rẩy, tuyệt vọng, có người nổi điên. Người nổi điên trước tiên là ba cường giả đại đạo môn, từng người một triển khai thần thông, không tiếc nuối mà tự bạo.
Nhưng ngay khi núi thứ sáu tan vỡ, đột nhiên từ bên trong núi bay thẳng ra ba đạo ánh sáng. Ba đạo ánh sáng lên ngập trời, trong khoảng khắc đã đem nữ Chí Tôn bát nguyên bao phủ bên trong, tạo thành một tam giác như phong ấn.
Chính là muốn phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên này!
- Chút tài vặt! Vị nữ Chí Tôn bát nguyên này cười lạnh, không có việc gì ngoài ý muốn. Nàng trước hết muốn diệt núi thứ sáu này, lại bị biến hóa của Đệ Thập Thất Thiên kéo lại, không thể không đi diệt sát. Khi trở về đã đoán được Sơn Hải Giới không tiếc bại lộ kẻ nằm vùng giấu ở 33 Thiên, cũng muốn trì hoãn bước chân của mình, nhất là đang chuẩn bị cái gì đó để đối phó với thủ đoạn của mình.
Lúc này, núi thứ sáu đóng băng, phong ấn xuất hiện, đương nhiên không phải chuyện ngoài ý muốn với nàng. Nhưng ngay khi nàng đem phong ấn này phá vỡ nát, ba Đại Tôn Giả lúc trước thủy chung không xuất hiện, duy chỉ có tại trận chiến này mới lộ diện. Thân ảnh mơ hồ trong nháy mắt đã rõ ràng, bất ngờ phong ấn ba điểm tam giác này!
- Lão phu Thái Linh Tôn Giả!
- Đạo Thần Tôn Giả!
- Trảm Thiên Tôn Giả!
- Sứ mệnh của ba người chúng ta, chính là chờ đợi ngươi phủ xuống. Sinh mạng của ba người chúng ta, đạo của ba người chúng ta, là đem ngươi phong ấn bên trong!
Tại khoảnh khắc hắn đứng dậy, tu vi của hắn không biến hóa, nhưng cấm pháp của hắn, chợt từ sáu cấm trở thành bảy cẩm!
Khoảng cách chính cấm chỉ hơn kém hai đạo, một là đệ nhất cấm ban đầu, cuối cùng là đệ cửu cấm Mạnh Hạo nhớ lại quá trình thu được cấm pháp cả đời này, trong lòng cảm khái.
Khi xoay người, tay hắn vung mạnh về bốn phía, bên người hắn lập tức xuất hiện một ngọn Hồn Đăng, tổng cộng có 33 ngọn đèn, trong đó có mười ngọn đèn đã tắt, 23 ngọn đèn vẫn sáng như cũ.
Thần Minh Thất Khô, Đệ Nhất Khô cùng Đệ Nhị Khô, ta đều đã vượt qua, giờ này... nếu trước tiên ta cắn nuốt lực lượng Ly Long Chí Tôn, ta có thể mở được Thần Minh Đệ Tam Khô! Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ, ngóng nhìn ngọn Hồn Đăng thứ 11.
Đệ Tam Khô, chính là Tâm Khô... Mạnh Hạo trầm mặc, tay nâng lên, chỉ tay vào Hồn Đăng, chỉ phong gào hét, lửa trên ngọn Hồn Đăng thứ 11 nhanh chóng tắt vụt, trở thành khói xanh, ngược lại bay về phía Mạnh Hạo, sáp nhập vào bên trong thất khiếu của hắn.
Mạnh Hạo hai mắt nhắm nghiền, yên lặng ngồi ở đó. Thân thể hắn vẫn bình thường, thần hồn của hắn cũng không có biến hóa, nhưng trái tim hắn trong phút chốc như bị một bàn tay vô hình bắt được, hung hăng bóp một cái.
Thình thịch!
Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, một nỗi đau đớn từ trái tim truyền đến. Trừ bỏ cơ quan nội tạng đang đau đớn, còn có một loại đau nhói đến từ nội tâm, như có một loại bi thương vô hạn khiến hắn mất đi tâm hồn, trở thành một chỗ trống rỗng.
Trán của hắn đổ ra một lượng mồ hôi lớn, cả người run rẩy. Hắn không xuất hiện ảo giác, nhưng loại đau đớn này khiến hắn có cảm giác cả thế giới như chết đi, chỉ còn lại lại có một mình hắn, cô độc nhìn cả thiên địa.
- Không... Mạnh Hạo lầm bầm, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng. Tiếng hô của hắn dường như muốn phát tiết nội tâm đau nhói, dường như muốn biến đổi loại cô độc này, dường như muốn xé mở bầu trời thế giới này.
Tiếng hô của hắn vang vọng, 33 ngọn đang sụp xuống nhưng tại lúc tiếng hô của hắn vang lên, phía trên Mạnh Hạo đã trực tiếp nổ vang. Một luồng khí lãng gầm thét bay ra, trực tiếp đánh vào mặt đất, tạo thành một cái hố sâu xoáy to lớn.
Vô số bùn đất trên mặt đất bị cuốn đi, trở thành một cái lốc xoáy trên mặt đất, mà Mạnh Hạo, đang khoanh chân ngồi ở trung tâm lốc xoáy. Chung quanh hắn, có mấy chục dị thú, lúc này đều run rẩy nhìn Mạnh Hạo, dường như bị uy áp tràn ra trên người Mạnh Hạo dọa sợ.
Thần Minh Thất Khô... Nói thật dễ nghe, nhưng thực tế, đây là bảy kiếp, cũng là bảy ma. Mạnh Hạo mở mắt ra, trầm mặc nâng tay sờ lên vị trí trái tim
Đệ Tam Khô, thứ khô héo đi chính là tâm... Mạnh Hạo khẽ thở dài, đứng lên một bước đi ra phía ngoài. Khi đi ra, tu vi của hắn cũng có bạo phát, tăng trưởng một chút. Tu vi của hắn vốn đã vượt qua Chủ Tể, khoảng cách với Chí Tôn chỉ thiếu chút nữa. Lúc này tu vi tăng trưởng tuy rằng không nhiều lắm, không đủ để hắn vượt qua, bước chân vào Chí Tôn, nhưng cũng đủ để cho hắn đến gần Chí Tôn.
Ánh mắt của hắn quét qua bốn phương tám hướng, khí thế trên người bộc phát ra càng mãnh liệt hơn, bao phủ 33 Địa, bao phủ trên thân những dị thú kia, tạo thành uy áp kinh thiên.
- Hoặc là thần phục, hoặc là tử vong! Câu nói này, không phải trong miệng Mạnh Hạo nói ra, mà từ bên trong thần niệm của hắn tản ra, khiến tất cả các dị thú bị bao phủ đều cảm nhận được.
Những dị thú này đã bị sát khí của Mạnh Hạo uy hiếp, thời khắc này từng dị thú sau khi trầm mặc, đều hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu.
Gần như trong nháy mắt khi bọn chúng cúi đầu, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, rầm rầm chạy thẳng tới cửa ra. Phía sau hắn, 33 Địa dị thú này cùng gầm thét, chạy theo Mạnh Hạo.
- Mười tháng đã qua, chiến tranh bên ngoài đã bắt đầu... Mạnh Hạo lẩm bẩm, khoảnh khắc lại gần cửa ra, trực tiếp xuyên thấu đi qua.
Cơ hồ vào lúc Mạnh Hạo ra khỏi 33 Địa, bên trong Sơn Hải Giới, chiến tranh đã bạo phát đến cực hạn, mấy ngàn vạn dị tộc đánh tới, rất nhiều cường giả Đạo Cảnh cũng đã đánh sâu vào. Nhất là đám người khổng lồ bước chân vào, khiến cho Sơn Hải Giới liên tiếp thất bại.
Cũng chính lúc này, đám người Vương Hữu Tài từ 33 Địa trở về, không chút do dự sáp nhập bên trong đại quân, tìm cường giả dị tộc trực tiếp khai chiến.
Bọn họ hơn 20 người đã gia nhập, phối hợp với các Đại Sơn Hải chủ, lấp vào chiến lực đỉnh cao bị thiếu hụt của Sơn Hải Giới, giúp cho tu sĩ Sơn Hải tốc độ lùi về sau chậm hơn một chút.
Núi thứ năm tan vỡ, bị Chí Tôn bát nguyên một bước đạp cho vỡ nát. Mà vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia, thời khắc này mặc dù bị đám người Hải Mộng, con rối Chí Tôn, ba đại đạo môn Tôn Giả đồng thời vây công, nhưng đều căn bản không phải đối thủ của nàng. Song phương chỉ trong nháy mắt lần lượt thay đổi công phu, nữ Chí Tôn bát nguyên này hừ lạnh một tiếng, bấm quyết một cái, lập tức một lốc xoáy ầm ầm bạo phát, quét ngang khắp bốn phía.
“Ầm ầm ầm”
Hải Mộng phun ra máu tươi, toàn bộ ba Đại Tôn Giả cũng phun máu tươi, Chí Tôn ngực lõm xuống, mọi người toàn bộ thụt lùi, nhưng không có cách nào cản trở vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia.
- Một bầy kiến hôi! Nữ Chí Tôn bát nguyên nhàn nhạt lên tiếng, cất bước đi qua mọi người, trực tiếp sáp nhập vào biển thứ sáu. Vừa mới tới gần, tay nàng nâng lên hung hăng nhấn một cái.
Lập tức trong tay nàng xuất hiện một đoàn lửa màu xanh, lửa này nổ vang, trực tiếp phủ xuống rơi trên biển thứ sáu. Trong phút chốc, cả biển thứ sáu bị thiêu đốt, nháy mắt đã khô héo!
Vô số Hải tộc mai phục tại biển thứ sau phát ra tiếng gào thét thê lương, nhanh chóng bị đốt cháy, hình thần câu diệt.
Biển thứ sáu tan vỡ!
Tình thế gần như nghiêng về một bên, mà phương hướng của đại quân dị tộc, mặc dù đỉnh cao chiến lực Sơn Hải được bổ sung, nhưng phủ xuống lúc này là toàn bộ lực lượng 33 Thiên, nhất là đám người khổng lồ kia da dày thịt béo, trực tiếp cất bước đánh tới, tu sĩ Sơn Hải không thể cản trở, toàn bộ bị dày xéo trở thành thịt nát.
Mấy ngàn vạn đại quân dị tộc toàn bộ đánh tới. Sơn Hải Giới thê lương nhưng không cách nào ngăn trở, không ngừng lui về sau, mội cỗ tuyệt vọng nảy sinh trong lòng mỗi tu sĩ Sơn Hải.
Dường như hết thảy chuẩn bị trước khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, căn bản cái gì cũng sai.
- Cuộc chiến tranh này trì hoãn quá lâu, hôm nay... phải kết thúc. Vị nữ Chí Tôn bát nguyên kia nhàn nhạt lên tiếng, một bước đi ra, chạy thẳng tới núi thứ sáu. Mục đích của nàng rất rõ ràng, muốn dùng thời gian ngắn nhất hủy diệt toàn bộ biển núi của Sơn Hải Giới.
Đến khi đó, chỉ còn dư lại tu sĩ Sơn Hải, đã không còn đáng để lo.
Đám người Hải Mộng cặp mắt đỏ thẫm, cố gắng ngăn trở lần nữa, nhưng căn bản không thể đến gần. Mắt thấy nữ Chí Tôn bát nguyên hướng về núi thứ sáu, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài Sơn Hải Giới, phủ xuống trên Chư Thiên đại lục. Đệ Thập Thất Thiên chẳng biết tại sao, nhưng đột nhiên run rẩy, không ngờ thoát khỏi chư thiên, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, phương hướng đi tới, không phải Sơn Hải Giới, mà là... vị trí Đại quân dị tộc.
Một màn này đột nhiên xảy ra khiến tu sĩ Sơn Hải Giới đều sửng sốt, những dị tộc kia cũng đều thất kinh, ngay cả nữ Chí Tôn muốn đi núi thứ sáu cũng chợt ngừng, xoay người nhìn về phía đại lục Đệ Thập Nhất Thiên.
Đã sớm đoán ra, bên trong 33 Thiên có gian tế tồn tại! Sắc mặt nàng âm lãnh, một bước đi ra chạy thẳng tới đại lục 17 Thiên. Tay nâng lên một trảo hung hăng đi xuống, tiếng nổ ngập trời. Đại lục Đệ Thập Thất Thiên dưới một trảo của nàng lập tức run rẩy, không ngờ tại một kích của nàng trở thành tro bụi.
Nhưng cho dù là như vậy, nữ Chí Tôn bát nguyên này cũng không tìm được kẻ gọi là gian tế ở phương nào, không khỏi nhíu mày. Ánh mắt quét qua chiến trường nhưng không thu thập được gì.
Không phải Như Phong. Hắn bị theo dõi, không phải hắn, vậy là người nào?
Bất kể là của ai, khi lực lượng tuyệt đối hạ xuống, hết thảy sẽ bị bẻ gãy nghiền nát. Vị nữ Chí Tôn này hừ lạnh một tiếng, tay nâng lên một trảo hướng về mặt trời của đại quân dị tộc, lập tức mặt trời khổng lồ này tràn ra ánh sáng vô tận, không ngừng rút nhỏ, bay thẳng tới nữ Chí Tôn. Khi rơi vào bốn phía bên người nàng thì không ngừng xoay tròn, tạo thành một bộ khôi giáp.
Áo giáp này sau khi xuất hiện, chiến lực của vị nữ Chí Tôn bát nguyên này ầm ầm bạo phát, so với lúc trước còn mạnh hơn. Hai tay nàng bấm quyết, vung mạnh lên, lập tức bên tất cả dị tộc bên trong đại quân như bị kích thích vô hình, từng kẻ ngửa mặt lên trời gào thét, cặp mắt đỏ thẫm, chiến lực theo đó cũng bạo phát gấp đôi trở lên, lực lượng tấn công lập tức bạo tăng.
Rầm rầm , Sơn Hải Giới lập tức tán loạn, không ngừng tử vong, không ngừng lui về sau.
Vị nữ Chí Tôn kia xoay người lần nữa, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới. Lúc đã sắp tới gần, một chưởng đánh vào núi thứ sáu, núi thứ sáu nổ vang, thân thể Huyền Quy trên đó trực tiếp vỡ nát, phát ra tiếng hét thảm thê lương, núi thứ sáu đã tan vỡ!
Sơn Hải Giới run rẩy, tuyệt vọng, có người nổi điên. Người nổi điên trước tiên là ba cường giả đại đạo môn, từng người một triển khai thần thông, không tiếc nuối mà tự bạo.
Nhưng ngay khi núi thứ sáu tan vỡ, đột nhiên từ bên trong núi bay thẳng ra ba đạo ánh sáng. Ba đạo ánh sáng lên ngập trời, trong khoảng khắc đã đem nữ Chí Tôn bát nguyên bao phủ bên trong, tạo thành một tam giác như phong ấn.
Chính là muốn phong ấn nữ Chí Tôn bát nguyên này!
- Chút tài vặt! Vị nữ Chí Tôn bát nguyên này cười lạnh, không có việc gì ngoài ý muốn. Nàng trước hết muốn diệt núi thứ sáu này, lại bị biến hóa của Đệ Thập Thất Thiên kéo lại, không thể không đi diệt sát. Khi trở về đã đoán được Sơn Hải Giới không tiếc bại lộ kẻ nằm vùng giấu ở 33 Thiên, cũng muốn trì hoãn bước chân của mình, nhất là đang chuẩn bị cái gì đó để đối phó với thủ đoạn của mình.
Lúc này, núi thứ sáu đóng băng, phong ấn xuất hiện, đương nhiên không phải chuyện ngoài ý muốn với nàng. Nhưng ngay khi nàng đem phong ấn này phá vỡ nát, ba Đại Tôn Giả lúc trước thủy chung không xuất hiện, duy chỉ có tại trận chiến này mới lộ diện. Thân ảnh mơ hồ trong nháy mắt đã rõ ràng, bất ngờ phong ấn ba điểm tam giác này!
- Lão phu Thái Linh Tôn Giả!
- Đạo Thần Tôn Giả!
- Trảm Thiên Tôn Giả!
- Sứ mệnh của ba người chúng ta, chính là chờ đợi ngươi phủ xuống. Sinh mạng của ba người chúng ta, đạo của ba người chúng ta, là đem ngươi phong ấn bên trong!
/1957
|