Ngã Dục Phong Thiên

Chương 859 - Gặp Lại, Đó Là Hữu Duyên

/1957


Cùng lúc đó, cũng có nhiều người đều nhận thấy được, sau ba ngày liên tục sáng tỏ không có đêm tối đó, linh khí của vùng đất Nam Thiên, lập tức nồng đậm hơn. Tất cả khu vực, ngoại trừ Tây Mạc, toàn bộ đều nồng đậm hơn ít nhất gấp ba lần!

Còn có một số địa phương, thậm chí xuất hiện sự bùng nổ gấp mười, thậm chí một số khu vực đặc thù, loại bội số này gần như khủng bố, khiến cho vùng đất Nam Thiên, nháy mắt khác biệt hẳn với lúc trước. Độ nồng đậm của linh khí, giúp cho tu hành trở nên đơn giản, trên cả vùng đất, còn có hơn một trăm nơi có linh tuyền, một lần nữa bùng nổ từ sự khô cạn.

Không chỉ linh khí nồng đậm, trong thiên địa, hết thảy quy luật, đều trở nên loãng đi, dường như có thể bị đắp nặn lại một lần nữa. Tuy rằng nếu thế sẽ khiến tu sĩ cảm ngộ khó khăn hơn, nhưng lại càng dễ đặt dấu vết, ấn ký của bản thân trong quy luật vô hình.

Kinh người nhất, là khi không trung lần nữa xuất hiện đêm tối, sao trời lại mơ hồ biến hóa. Tất cả vị trí sao trời, như bị thay đổi, bày ra trước mặt mọi người, như về lại viễn cổ.

Đây, mới là bầu trời sao chân chính, sự xuất hiện của vùng trời sao này, như thể đã mở ra phong ấn nào đó, khiến cho cả vùng đất Nam Thiên ... Có thể xuất hiện tiên!

Hết thảy biến hóa này, oanh động toàn bộ tu sĩ của vùng đất Nam Thiên, khi rất nhiều người đều mờ mịt kinh ngạc vui mừng, thì chỉ có một số ít cường nhân, trong mắt của bọn họ, đều hiện lên vẻ chấp nhất mãnh liệt.

Tranh giành tiên lộ, đối với bọn họ mà nói, cũng đã bắt đầu, từng người bọn họ đều đã sống qua ngàn tuổi, đã trải qua đợt tranh giành tiên lộ một ngàn năm trước đó, sau khi thất bại, thì yên lặng chờ đợi đến nay.

Thậm chí trong số bọn họ, có người đã đợi không chỉ mấy ngàn năm!

Giờ phút này, bọn họ không hề nóng vội. Sinh mệnh dài lâu, khiến cho bọn họ biết được, mỗi một lần tranh giành tiên lộ mở ra, càng gần đến cuối cùng, quy luật thiên địa lại càng loãng, một người một núi, xuất hiện thiên địa, khả năng thành công, cũng sẽ càng lớn!

Cho nên, mặc dù bọn họ chờ mong, nhưng lại không thể nóng vội!

Vùng đất Nam Thiên. Hoàn toàn chấn động!

Khi vùng đất Nam Thiên chấn động, thì giờ phút này, trong trời sao vô tận, có một con sông dài, uốn quanh vô số sao trời rực rỡ, trong trời sao mênh mông, cuồn cuộn mà chảy.

Sao trời ẩn chứa trong dải ngân hà này, là do vô số mảnh vỡ cấu thành, mà trong vô số những mảnh vỡ này, xen lẫn hơn mười người ... là những tu sĩ từ vùng đất Nam Thiên, được truyền tống đến.

Mạnh Hạo, cũng đang ở trong đó, chỉ bất quá hắn vẫn nhắm hai mắt, không hề nhúc nhích, mà trong ngân hà, tất cả người đến, đều là như thế.

Bọn họ không nhìn thấy được nhau, cũng không biết có những ai ... vào lúc này đây, sẽ bước vào Yêu Tiên cổ giới.

Thời gian trôi qua, không biết trôi qua bao lâu, bầu trời sao hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, chỉ có dòng sông sao trời này, đang không ngừng chảy xuôi, mang theo mọi người, rời xa Nam Thiên tinh. Thời gian dần qua, mọi người đã đến gần nơi mà trước đây Mạnh Hạo đã từng tới, Tiên Kiều.

Tiên Kiều sụp đổ vỡ vụn đó, vẫn sừng sững trong trời sao, mặc cho ngân hà tiến đến, gào thét mà chảy qua trên nó.

Nhưng khi ngân hà chảy xuôi, trong nháy mắt đi qua Tiên Kiều, bỗng nhiên... Trên Tiên Kiều đó, có vô số điểm ánh sáng, trong phút chốc chớp động một chút. Những điểm sáng đó tràn ngập tất cả khu vực của Tiên Kiều, rậm rạp, vô số, chúng nó lấp lánh, giống như không có quy luật nào, nhưng ở chính giữa Tiên Kiều, nơi mà không ai có thể thấy rõ, trên một khối đá vụn, trong những điểm ánh sáng đông đảo đang chớp nháy, lại có hai điểm sáng, tựa như ánh mắt, nhấp nháy, nhấp nháy.

Nếu như có thể chụp lại cảnh tượng này thành hình ảnh, nếu như có thể phóng đại vô hạn bức ảnh đó, như vậy có thể nhìn thấy, theo sự phóng đại, sau khi Tiên Kiều khổng lồ hơn, khi mà ngay cả đá vụn bên trên đó, cũng dường như trở thành đại lục, nếu có thể phóng đại thêm vô số lần nữa, như vậy có thể nhìn thấy, trong trung tâm đại lục đó, có một ngọn núi, trên núi đó, hai điểm sáng nhấp nháy kia, rõ ràng... Là hai bóng người!

Một nam, một nữ.

Nam toàn thân nho nhã, mặc áo xanh, vẻ mặt lãnh đạm, hai mắt khi thì mờ mịt, khi thì tỉnh táo. Ở bên cạnh y, cô gái kia ôm y, sự mờ mịt trong mắt, được nụ cười đôi khi hiện lên nơi khóe miệng che đậy.

Y, là Hàn Sơn!

Yêu Đế chuyển thế, Hàn Sơn!

Giờ phút này, cặp mắt của y là tỉnh táo, y nhìn bầu trời, dường như thấy được biển sao gào thét mà qua kia, thấy được trong ngân hà vô tận đó, trong vô số mảnh vỡ đó, có một bóng người quen thuộc.

- Gặp lại, đó là hữu duyên...

Hàn Sơn nhẹ giọng mở miệng, thanh âm khàn khàn. Trên người y không còn sự cô độc nữa, nhưng vẫn hiu quạnh như trước. Chỉ khi cúi đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh, sự hiu quạnh đó mới có thể hóa thành nhu tình và ... Không hối hận.

Hàn Sơn nâng tay phải lên, vung về phía bầu trời. Theo cái vung này, tất cả kiều nô của y xung quanh, còn có vô số kiều nô trong toàn bộ Khư Kiều giới này, trong nháy mắt, đều đồng loạt hướng lên bầu trời, phát ra gào rú không tiếng động.

Thanh âm của bọn nó, người ngoài không nghe được, dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một luồng thanh âm kinh thiên, chạy ra khỏi Khư Kiều giới, chạy ra khỏi Tiên Kiều, trực tiếp đánh tới dòng ngân hà đang gào thét mà qua cây cầu này.

Trong ngân hà đó, trong vô số mảnh vỡ, thanh âm đó đâm vào bóng dáng đang xen lẫn trong đông đảo bụi bặm... Mạnh Hạo!

- Tỉnh lại!

- Tỉnh lại! !

- Tỉnh lại! ! !

Tiếng gầm nhẹ của vô số kiều nô, trong nháy mắt này, mãnh liệt quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo, hóa thành sấm sét dường như có thể khai thiên lập địa, ở trong đầu hắn, trong tâm thần hắn, không ngừng nổ tung, vang rền.

Trong sự bùng nổ này, thanh âm đến từ vô số kiều nô, giống như một cây gai sắc, nháy mắt đâm lên thân thể Mạnh Hạo, xuyên qua, kích thích vào trong đầu của hắn. Toàn thân Mạnh Hạo đột ngột run rẩy, sau khi liên tục run rẩy bảy tám lần, cặp mắt của hắn, trong phút chốc mở ra.

Trong chớp mắt mở ra, ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ mờ mịt, tất cả thanh âm của kiều nô trong đầu hắn, cũng vào thời khắc này, biến mất vô ảnh.

Mạnh Hạo, là người thức tỉnh duy nhất vào giờ phút này, trong ngân hà này. Vẻ mờ mịt trong mắt hắn chỉ duy trì trong thời gian ba hơi thở, liền lập tức biến mất, được sự trấn tỉnh thay thế.

Nhưng vào khoảnh khắc tỉnh táo, Mạnh Hạo cũng theo đó phát hiện, bản thân không thể khống chế thân thể, dường như thức tỉnh chỉ là lực lượng mở ra mí mắt, thần trí của hắn, đều bị áp súc cường liệt, chỉ có thể cảm nhận được phạm vi mười trượng bốn phía xung quanh.

Tuy nói như thế, nhưng hắn vẫn thấy được bầu trời sao, thấy được mình đang ở trong dải ngân hà vô tận bụi bặm, bị đẩy nhanh về phía trước. Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy xa xa có một thân ảnh đang nhắm mắt, đó là Triệu Phương mà Lão Tổ Trảm Linh của Vân Thiên đại bộ, kêu mình chiếu cố. Đăng bởi: admin


/1957

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status