Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 104: Thải Vân Đồng Tử

/492


Trương Tử Tinh nghĩ đến đau hết cả đầu vẫn không ra, bực mình tác tính coi như chuyện may mắn hôm nay quá nhiều, thu hoạch rất khá. Không chỉ cầu mưa thành công rực rỡ, triệt để giải quyết nguy cơ mất tín nhiệm, còn đạt được lực công đức và lực tín ngưỡng, còn cái mặt nạ có thể biến hóa kia không biết hiệu quả thế nào, nhưng đã qua tay thanh niên kia, tất không phải vật thường.

Mấy chục phút sau, Trương Tử Tinh mặc thường phục, xuất hiện trên đường Thanh Long giữa Triều Ca, bộ dàng hết sức thoải mái. Lúc này hắn đã đổi thành một dung mạo mới, biến thành một tên nam tử mặt chữ điền, trên má trái còn có một vết sẹo, cho dù đứng trước mặt mấy người Thương Thanh Quân cũng không ai nhận ra. Mặt nạ được thanh niên kia cải tạo quả không tầm thường, màu sắc hoàn toàn liền với màu da, không hề có cảm giác đeo mặt nạ, lại không cần chú ngữ gì, tùy tâm mà thay đổi. Có kiện bảo bối kì diệu này, về sau đi đâu lừa gạt gì cũng thêm phương tiện.

Đang đi, bỗng bên tai truyền tới cảnh báo của Siêu Não: "phía trước phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt".

Ban nãy tại lúc gặp thanh niên, hệ thống tham trắc của Siêu Não không có phản ứng gì, Trương Tử Tinh còn tưởng nó bị sự cố, bây giờ lại khôi phục bình phường, 8, 9 phần là tại thanh niên kia, có điều chuyện lúc đó gấp rút, không kịp hỏi tính danh và lai lịch của đối phương.

Khiến Trương Tử Tinh bất ngờ là, năng lượng dị thường Siêu Não nói lại xuất hiện trên một đứa tiểu đồng chừng 10 tuổi.

Tiểu đạo đồng này người không cao lắm, mặc một chiếc đạo y ngắn tay, nhìn rất tinh linh khả ái, đang tung tăng trên đường, tò mò nhìn ngắm xung quanh. Quanh người đạo đồng toát ra linh khí nhàn nhạt, tuy không mạnh lắm, nhưng hết sức tinh thuần, người thường không thể phát hiện, nhưng tuyệt không dấu nổi ánh mắt của Trương Tử Tinh.

Đạo đồng đứng ở giữa đường, nhìn vào một gian tạp hóa bên cạnh, ánh mắt tò mò nhìn mấy món đồ chơi của trẻ con.

Lúc này, một người nam tử bước vào trong điếm, mua hết toàn bộ mấy thứ diều, chong chóng gió, mặt nạ, điếm chủ vui mừng, lòng nghĩ hôm nay thật may mắn. Vốn việc buôn bán của hắn khá tốt, nhưng bởi vì đại hạn mà kinh doanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thử nghĩ xem, trời làm hạn hán, mọi người ăn còn không đủ no, lấy đâu ra tiền đi mua mấy thứ này?

Đạo đồng hâm mộ nhìn mấy đồ chơi trong tay nam tử, tuy hắn tu luyện gần ngàn năm, nhưng đều theo hầu bên người Nữ Oa Nương Nương, không có mệnh lệnh không được ly khai, hàng ngày rất ít tiếp xúc với thế tục, từ tâm tính mà xét, vẫn còn là tiểu hài tử. Đột nhiên, nam tử kia đến bên người hắn, đem mấy món đồ trong tay đưa cho hắn: "tiểu huynh đệ, cái này tặng cho ngươi!".

Đạo đồng nháy mắt cảm thấy bị hạnh phúc đè chết người, nhưng hắn không phải trẻ nhỏ bình thường, lập tức phản ứng lại nói: "tôi không biết ông, ông vì sao lại tặng đồ cho tôi?"

"Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, ta cũng là người tu luyện, gặp nhau tức là duyên phận, mấy đồ chơi này không đáng bao nhiêu, coi như là lễ ra mắt của ta với tiểu huynh đệ", nam tử nở một nụ cười thân thiện khiến lòng cảnh giác của đạo đồng bớt đi rất nhiều.

"Như vậy…đa tạ đạo hữu", đạo đồng vội vã nhận lấy đống đồ chơi. Nếu là bình thường, hắn có thể dùng pháp thuật lấy đồ chơi trong điếm, nhưng hành vị trộm cắp này trái với đạo của người tu luyện, nếu bị vị thánh nhân nương nương kia phát hiện tất sẽ bị trừng phạt, huống hồ hắn còn tự tay đốt linh phù, không thể sử dụng đạo thuật, coi như là tự trói tay mình. Cho nên, mấy món đồ chơi được nam tử này tặng rõ ràng rất có giá trị với hắn.

Nhất thời hảo cảm với nam tử này tăng mạnh, đạo đồng cảm kích nói "ta gọi là Vân Phiên, xin hỏi tính danh của đạo hữu?"

Nam tử cười nói: "không cần câu nệ tiểu tiết, ta gọi là Tiêu Dao Tử, tán tu, hôm nay gặp đạo hữu, chỉ thấy đúng là cơ duyên, ta xem chừng hơn ngươi vài tuổi, nếu không chê, chúng ta xưng huynh gọi đệ được chứ?"

Vân Phiên do dự một chút, nhìn nụ cười chân thành của Tiêu Dao tử, không nỡ cự tuyệt, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Tiêu Dao Tử vui mừng: "đi, Vân Phiên huynh đệ, chúng ta tìm chỗ nào rộng rãi, thử mấy thứ đồ chơi này xem !"

Vân Phiên ánh mắt sáng rỡ, gật đầu không ngừng.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của đạo đồng, vị Tiêu Dao Tử này thầm cười trộm: xem ra bổn tán nhân còn có năng khiếu lừa gạt trẻ con a, không hiểu sao trước đây không phát chứ …^-^

"Tiêu Dao đại ca! huynh nhìn cái chong chóng này, thực rất hay a!", Vân Phiên vừa chạy vừa giơ cao chong chóng đầy màu sắc trên tay. Tiểu hài tử thuần khiết này không thèm để ý tới đao tre kiếm gỗ, mà chỉ thích mấy thứ chong chóng, diều gió. Kì thực, người phát minh ra loại chong chóng này chính là Trương Tử Tinh, lợi dụng tính khúc xạ của ánh sáng, tác động đồng thời thành 3 màu khác nhau trên chong chóng, tạo ra hiệu quả hình ảnh đặc biệt, cũng từng tạo nên một cơn sốt trước đây.

Vân Phiên tuy đã tu luyện nghìn năm, nhưng còn là lần đầu thấy món đồ chơi tân kỳ này, thiên tính trẻ con bị áp chế lâu ngày nhất thời lộ ra, Trương Tử Tinh gật đầu tâm đắc, dẫn hắn dọc đường đi chơi, Vân Phiên vui tới nỗi suýt đem hắn thành thánh nhân đứng bên cung phụng.

Trương Tử Tinh biết Vân Phiên là Thải Vân đồng tử trong Oa hoàng cung, lập tức nghĩ ra tâm kế, cố ý cảm thán nói: "gần đây hạn hán, ít khi có gió lớn, lại thêm hôm nay không biết vì sao, vi huynh đột nhiên tiêu thất pháp lực, không thể thi triển đạo thuật, nếu không chúng ta thả cái diều này hẳn rất có ý tứ…"

Thải Vân đồng tử Vân Phiên chần chừ nói: "không phải pháp lực đại ca tiêu thất, tiểu đệ cũng vậy, đại ca chớ nên lo lắng, đây là do một vị tiên nhân đại thần thông thi triển, sau một đoạn thời gian sẽ khôi phục bình thường".

Trương Tử Tinh tâm ý xoay chuyển, càng thêm xác định phán đoán của mình, từ việc Thải Vân đồng tử xuất hiện tại Triều Ca vừa rồi xem, linh phù mà thanh niên thần bí kia đề cập tới 8, 9 phần là do Nữ Oa Nương Nương làm trò ! Shit !, mụ đàn bà thù dai này không biết ta dùng khoa học chứ không phải đạo thuật, lần này không làm khó được ta chắc tức chết đây!

Nghĩ đến đây, Trương Tử Tinh cố ý dẫn Thải Vân đồng tử dạo quanh mấy khu ruộng một vòng, chỉ vào đất đai cằn cỗi nói: "thiên hạ đại hạn, bách tính đói khát, có nhiều người đến vỏ cây cũng không có mà ăn, đói chết, khát chết! tình cảnh thảm không nỡ nhìn, ta tuy là người tu luyện, nhưng cũng không nỡ đứng nhìn, chỉ hận tu vi quá thấp không cách nào tương trợ…"

Thải Vân đồng tử không phải là kẻ máu lạnh, vẻ mặt cũng lộ vẻ bất nhẫn, cúi đầu nói: "đây là thiên số, không thể vãn hồi".

"Thiên số thì có thể mặc kệ dân đen chết đói giữa đường sao?", Trương Tử Tinh cao giọng, ngôn từ không dấu nổi vẻ phẫn nộ: "Thiên số thế này, thực là…"

Thấy Thải Vân đồng tử lộ vẻ kinh hãi, Trương Tử Tinh cố ý tỏ vẻ hối hận: "xin lỗi Vân đệ, vừa rồi huynh quá xúc động, chứ không có ý trách đệ".

Thải Vân đồng tử cúi đầu càng thấp: "tiểu đệ hiểu, Tiêu Dao đại ca tấm lòng nhân ái, khiến tiểu đệ thực xấu hổ".

"Thôi Vân đệ, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay trời đã tối, ở Triều Ca ta cũng có một tòa biệt viện thanh nhã, nếu Vân đệ không bận rộn gì thì đến nhà huynh một chuyến, để ta tận tình địa chủ được chứ?"

Thải Vân đồng tử nghĩ đến hôm nay tận mắt thấy cảnh thiên tử cầu mưa, trong lòng lo lắng nói: "mỹ ý của đại ca, tiểu đệ vốn tòng theo mới phải, nhưng tiểu đệ còn có việc cần kíp bên người, không thể ở lại Triều Ca, xin đại ca thứ lỗi".

Trương Tử Tinh đâu chịu dễ dàng cho hắn đi, nói: "trời lúc này đã tối, Vân đệ lại không thể thi triển đạo thuật, chẳng nhẽ lại đi bộ? nơi hoang dã rất nhiều nguy hiềm, hiền đệ có thể nghỉ ở chỗ ta một đêm, sáng sớm ngày mai ta cho người đánh xe đưa đệ đi". Nguồn truyện:

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status