Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 128: Chích ngữ tẩu thải vân

/492


Quần thần thấy Trương Tử Tinh lấy lại tinh thần đứng lên, không có một chút dấu hiệu trúng độc đều quỳ xuống, tung hô vạn tuế.

"Mới vừa rồi Mẫu tân quân thượng cũng đã nói, quả nhân là Thiên tử, vâng mệnh trời, ngay cả ngươi có muôn vàn quỷ kế, cũng không thể nghịch thiên" Trương Tử Tinh lạnh lùng nhìn Vi Tử Khải mặt như tro tàn, ánh mắt dừng ở trên người Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ: "Ngạc Sùng Vũ, ngươi cấu kết Việt vương, ý đồ mưu phản, hôm nay còn có gì để nói?"

Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Thiên tử lại có thể "chết đi sống lại", trong lòng kinh sợ quả thật không thể dùng lời để hình dung, cắn răng kêu lên: "Hôn quân, ngươi hoành thi bạo chánh, ta bị buộc bất đắc dĩ mới phản kháng. Tứ hầu ta lần này nhập đô, chính là vì muốn bảo toàn căn cơ thiên hạ chư hầu, nếu ngươi còn không biết đổi ý, tứ lộ quân mã tề tiến, dạy cho biết thế nào là ngọc đá cùng tan!"

"Nghịch thần! Đừng vội vọng ngôn! Sùng Hầu Hổ ta đối với Thiên tử trung trinh không hai lòng, đừng có gộp với thứ dơ bẩn như ngươi!" Không đợi Trương Tử Tinh mở miệng, Sùng Hầu Hổ đã đi ra, chỉ vào Ngạc Sùng Vũ mở miệng mắng to: "Hôm nay ngươi ý đồ mưu nghịch, đúng là tự tìm đường chết!"

Ngạc Sùng Vũ không nghĩ tới Sùng Hầu Hổ nhanh như vậy đã đá ngược lại, vừa sợ vừa giận, lại nghe Cơ Xương thản nhiên thêm một câu: "Phản nghịch chi thần, tội không thể thứ".

Con mẹ ngươi! Quá sức là giảo hoạt! Ngạc Sùng Vũ phẫn nộ vô cùng, lại thấy Khương Hoàn Sở im lặng không lên tiếng, lập tức cắn răng hạ lệnh quân sĩ hướng tới tế đàn mà tấn công, mấy quân sĩ này đều là thân vệ của hắn, chỉ nghe theo hiệu lệnh của hắn, lập tức hướng tới Thiên tử cùng quần thần mà tấn công.

"Nghịch tặc! Nhận lấy cái chết!" Một thanh âm từ xa xa truyền đến, người còn chưa tới, hai thanh roi như giao long đã tới trước, khí thế sắc bén áp sát bức quân sĩ đang áp tới tế đàn đều lui về phía sau, ai trốn tránh không kịp đều bị đánh cho tan nát giữa tràng.

Ngạc Sùng Vũ vừa thấy song tiên, sắc mặt nhất thời đại biến, run giọng nói: "Văn Thái sư!"

Văn Thái sư không phải đi rồi sao? Chẳng lẻ… Ngạc Sùng Vũ nhìn thấy khuôn mặt trấn định của Thiên tử, không khỏi rùng mình một cái.

Lúc này bốn phía ầm vang tiếng quân hô, cũng không biết là bao nhiêu nhân mã, mà cặp song tiên sau khi bức bách quân sĩ ra khỏi tế đàn, bay lên giữa không trung, hạ vào trong tay một người, đúng là đích Thái sư Văn Trọng cỡi Mặc kỳ lân.

Văn Trọng vỗ Mặc kỳ lân chậm rãi hạ xuống, hướng tới Trương Tử Tinh hành lễ nói: "Lão thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ thứ tội".

Trương Tử Tinh vui vẻ nói: "Thái sư đến rất đúng thời điểm, nhanh chóng bắt lấy nghịch tặc. Quả nhân dẫn Hoàng hậu cùng chư phi hồi nội cung trước để trị độc thương".

Văn Thái sư gật gật đầu, chỉ huy binh tướng xông về phía Ngạc Sùng Vũ, Trương Tử Tinh dẫn theo mấy người Khương Văn Sắc dưới sự hộ tống của binh sĩ mà rời khỏi nơi này.

Nữ tử giả mạo Mẫu tân kia gỡ mặt nạ xuống, trước ngực nám đen, tựa hồ bị thương không nhẹ, một nữ tử khác tóc ngắn tướng mạo có vài phần giống nhau như là tỷ muội, đang đỡ lấy nàng ta. Nữ tử tóc ngắn kia mặc y phục rực rỡ, tựa hồ người mang độc thuật, hai tay phóng ra khói đen, phóng đến chỗ nào, quân sĩ sắc mặt đều biến thành màu đen, ngã xuống đất không dậy nổi.

Văn Trọng vừa thấy, liền tế xuất Thư hùng song tiên, hướng tới nữ tử mà đánh, nữ tử tóc ngắn không dám chậm trễ, chỉ một ngón tay lên. Một thanh loan đao hình thù quái dị xung quanh tỏa khí đen xuất hiện trên bầu trời, cùng song tiên quấn lấy một chỗ. Bên người Văn Trọng lại phóng ra một đạo hắc phong, thanh thế kinh người. Lại hướng tới nữ tử đang bị thương kia mà phóng tới. Thế là né mạnh đánh yếu, nào ngờ nàng kia tuy bị thương, thực lực so với nữ tử tóc ngắn còn muốn lợi hại hơn, từ trên cổ tay cởi ra một cái vòng bạc, hướng tới hắc phong mà phóng ra. Nhất thời hào quang đại thịnh, hóa thành vạn ngàn, từ bốn phương tám hướng mà kích vào hắc phong. Hắc phong nhất thời không kịp phản ứng bị đánh ngã xuống đất, lộ ra thân hình của Phi Liêm. Nữ tử đang muốn lại tiếp tục sử dụng vòng bạc, thì đột nhiên nghe một tiếng rống giận, một đại hán cao lớn cầm trong tay cự phủ, hướng tới mình vọt tới, nữ tử đang muốn tung vòng bạc ra, bỗng nhiên phát giác thân mình đã bị một luồng kim quang trói chặt không thể động đậy, mà Phi Liêm kia lại vô sự đứng lên, đang thi pháp khống chế kim quang. Đại hán kia nhe răng cười một tiếng, nhảy vọt lên cao, huy động phủ chém thẳng vào nàng ta.

Nữ tử tóc ngắn thấy tỷ muội tình thế nguy cấp, quay người tiến lên, người vừa quay lại đã sử thần thông, Ác Lai kêu thảm thiết một tiếng, ngay cả cự phủ trong tay cũng không để ý, ôm mặt lảo đảo lui về phía sau. [Lại đột nhiên xuất hiện một nam tử cường tráng, đúng là Chư Kiền, huy động trường tiên hướng tới nữ tử tóc ngắn kia mà đánh tới.

Song tiên của Văn Trọng chính là kỳ sư Kim linh Thánh mẫu tặng cho, luyện hóa đã nhiều năm, mười phần thần dị, loan đao kia vốn không phải là địch thủ của song tiên, hơn nữa nữ tử tóc ngắn này lại mất tập trung, nhất thời không chịu được giáp công, bị Thư tiên một nhát đánh gãy đôi. Nữ tử đối với loan đao này hình như là có sự liên hệ, lúc này phun ra một ngụm máu tươi, Văn Trọng đang muốn thi song tiên tru diệt nữ tử này, bỗng nhiên bên tai một thanh âm rất nhỏ vang lên: "Văn đạo hữu xin hạ lưu nhân".

Ngay lúc này bên cạnh nữ tử tóc ngắn xuất hiện thêm một hồng bào đạo nhân. Người này mặt đỏ tía, tướng mạo hung ác, trong tay cầm một thanh trường kiếm, Văn Trọng chỉ cảm thấy đạo nhân này có chút quen thuộc, nhất thời lại nhớ không nổi là ai. Chư Kiền cũng mặc kệ là ai, thân như tia chớp, huy tiên tiếp tục công về phía nữ tử bị thương kia, đạo nhân hừ lạnh một tiếng, trường kiếm chỉ về phía Chư Kiền, Chư Kiền thân hình mau lẹ bỗng nhiên khựng lại, loạng choạng đi được hai bước, rồi ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Phi Liêm vốn không có tính liều mạng, nhìn ra hồng bào đạo nhân này thuật pháp tinh kỳ, lại vướng bận thương thế của Ác Lai, nhất thời không dám tùy tiện tiến lên, nữ tử tóc dài được sự hỗ trợ của nữ tử y phục rực rỡ, ra sức tránh thoát kim quang trói buộc. Văn Trọng thấy thế, đột nhiên nhớ tới người này là đệ tử của Cửu Long đảo Thanh Danh sơn luyện khí sĩ Lữ Nhạc, tên là Chu Thiên Lân, tính ra cũng là đồng môn của Triệt giáo mình.

Chu Thiên Lân này cũng không tệ, kỳ sư Lữ Nhạc này danh tiếng cũng không nhỏ, Lữ Nhạc đạo pháp cao thâm, tu luyện ôn dịch độc thuật, lại càng tâm ngoan thủ lạt, ai nghe tới cũng biến sắc. Văn Trọng đối với sự xuất hiện của Chu Thiên Lân có chút ngoài ý muốn, một khi đối phương đã chỉ danh đạo tính để hắn lưu tình, cũng là đồng môn, cũng không hạ sát thủ, đang muốn hỏi, Chu Thiên Lân hướng về phía hắn vuốt cằm ra dấu, mang theo hai nàng nhanh chóng thi thổ độn mà đi.

Ba người thông hiểu đạo thuật chi sĩ này đã trốn đi, Vi Tử Khải cùng Ngạc Sùng Vũ càng thêm hoàn toàn tuyệt vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status