Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 134: Hỏa Vân động Tam thánh vấn đạo (thượng)

/492


Vị thánh nhân có hai cái sừng ở giữa mở miệng nói: "Thì ra là Đại Thương Thiên tử thân lâm, mới vừa rồi ta tính ra là có khách quý từ triều ca đến, không ngờ lại là bệ hạ!"

Trương Tử Tinh nghe giọng điệu của người này, đoán được hắn chính là Phục Hi đứng đầu tam hoàng, cũng chính là huynh trưởng của Nữ Oa, nghĩ đến oán niệm của Nữ Oa đối với mình, trong lòng không khỏi chột dạ, nhanh chóng nói: "Ba vị đều là thánh đức đế chủ, vạn cổ lưu danh, Tử Tân xét đức xét năng, sao dám ở trước mặt ba vị thánh nhân mà xưng hai chữ 'Bệ Hạ'?"

Phục Hi mỉm cười, cũng không nói gì nữa, Thần Nông da như hổ báo ở bên trái nói: "Bệ hạ lời ấy quá khiêm nhượng, bệ hạ lập tam thư, phóng thích khổ nô, cầu mưa… Tứ hải giai phục, vạn dân xưng tụng, công đức vô lượng này nhân giới có mấy vị vua như vậy, ba người ta cũng cảm thấy rất vui mừng".

Trương Tử Tinh vừa nghe đã biết, chuyện cầu mưa kia có thể dấu diếm dân chúng, nhưng tuyệt không thể gạt được loại người có thực lực đại thần thông này, lập tức cũng không biện giải, mà cung kính đáp: "Địa hoàng thánh nhân bệ hạ gieo ngũ cốc, nếm bách thảo, lập ra y đạo, công đức vĩnh cữu, Tử Tân không thể so được, quả thực như là ngọn lửa với nhật nguyệt. Tử Tân kỳ thật đối với ba vị thánh nhân ngưỡng mộ vô cùng, thường lấy ba vị thánh nhân noi theo, lập chí vì thiên hạ vạn dân tạo phúc. Đáng tiếc tông thất nội họa, có Việt vương khải cấu kết đệ tử Lữ Nhạc Chu Thiên Lân, không biết dùng đạo thuật gì, đem toàn bộ thường dân vô tội nằm không dậy nổi, rên rỉ không dứt, cả ngày cả đêm, ngay phi tử trong cung cũng bị độc thủ, mạng đã nguy kịch. Tử Tân mong ba vị đại phát từ bi, cứu viện sinh linh vô tội, quả thật là ân tái tạo, đức như uyên hải!"

Phục Hi suy tư, Thần Nông ở bên trái nói: "nghĩ đến chúng ta làm vua, cùng bát quái, định lễ nhạc, thực không họa loạn. Như hôm nay thiên cơ rõ ràng, sát kiếp còn chưa đến, cũng không thể để sinh linh đồ thán như thế. Ngự đệ không thể chối từ".

"Hoàng huynh lời ấy có lý" Thần Nông gật gật đầu, lại hỏi Trương Tử Tinh: "Bệ hạ thông hiểu dược lý, từng viết ra "Bách thảo kinh" là chuẩn mực của người học thuốc trong thiên hạ, vì sao đối với độc này lại thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp)?"

Trương Tử Tinh lắc đầu thở dài: "Nếu là dịch bệnh bình thường, thì sao phải kinh nhiễu ba vị thánh hoàng? Ôn độc này rất lợi hại, y thuật bình thường không thể giải, ta đã thử qua nhiều lần mà không có hiệu quả, cho nên mới đến cầu ba vị bệ hạ".

Thần Nông cẩn thận hỏi Trương Tử Tinh bệnh trạng của ôn bệnh, khi nghe đến việc lấy sinh vật trong sông là nguồn phát tán độc. thở dài: "Phàm việc gì cũng có âm dương tương đối, có thuật cứu người, cũng có thuật hại người. Bệnh này thật không tầm thường, là Ôn độc thuật của Thượng Thanh môn hạ, huyền diệu vô cùng, chẳng trách với y thuật của ngươi, cũng không thể giải độc".

Trương Tử Tinh sợ Thần Nông cùng hắn lại thảo luận về vấn đề y học mà lộ dấu vết, lập tức khẩn cầu Thần Nông phát từ bi cứu trên dưới của triều ca. Thần Nông một lời đáp ứng, đứng dậy đi vào điều chế đan dược.

Lúc này, vị thánh nhân mặc đế phục bên phải mở miệng nói: "Hiên viên ngự long quyết trong người của ngươi, là từ đâu học được?"

Trương Tử Tinh hiểu rõ người này nhất định là Nhân hoàng thánh nhân Hiên viên Hoàng đế, vội vàng hướng tới Hoàng đế hành lễ bái đại lễ, tính ra Đại Thương cũng là hậu duệ của Hoàng đế, cho nên hắn đối với tam hoàng rất cung kính. Hoàng đế cũng không tránh, ngồi nhận lễ này. Trương Tử Tinh sau khi hành lễ xong, đem chuyện năm đó tu luyện Tố nữ kinh tại Hiên viên phần mà được Ngự long quyết nói ra. Hoàng đế khẽ vuốt cằm, lại hỏi: "Thanh Ngọc đồng tử báo lại, cùng ngươi đến đây còn có một nữ tử. Có phải Nữ Bạt không?"

Trương Tử Tinh biết chuyện Nữ Bạt khẳng định không thể gạt được Hoàng đế là nghĩa phụ nên đáp: "Đúng là Nữ Bạt, Tử Tân đã nhận làm muội, trước mặt người khác cải xưng là Thanh Lam. Ứng Long cùng Nữ Bạt đã phục hợp, chỉ vì bình loạn mà bị thương, nên ở tại triều ca điều dưỡng. Nên không thể cùng tới gặp Thánh hoàng. Xin lượng thứ".

Hoàng đế lộ ra vẻ vui mừng: "Việc này ngươi làm rất tốt, Nữ Bạt cùng Ứng Long vốn là người mạnh khổ. Năm đó bị bắt chia lìa, hôm nay nhờ ngươi mà rốt cục tâm nguyện được đền bù, cũng là một công đức".

Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, chợt nghe Hoàng đế lại hỏi: "Xi Vưu chi nhận 'Phệ Phách' có phải trong tay ngươi?"

Trương Tử Tinh biết chuyện xưa giữa Hoàng đế cùng Xi Vưu, cũng không dám chậm trễ, đem Phệ Phách lấy ra, kể lại chuyện Vân Trung Tử ngày xưa tặng Chiến hồn quyết: "Ngày xưa ta thực không biết Chiến hồn quyết kia là công pháp của Xi Vưucùng tu luyện với Vũ linh quyết, chiến đấu khi viễn chinh Đông Di, Vu Tế lấy bí pháp thúc dục Xi Vưu bí bảo Phệ Phách, ta mắt thấy không thể ngăn được, bỗng nhiên không hiểu sao Phệ Phách lại nhận chủ, mà được vật này. Vân Trung Tử kia cũng không biết sự ảo diệu của Chiến hồn quyết, nếu không lúc trước sao lại truyền cho ta?"

Hoàng đế thản nhiên nói: "Lực lượng trên người ngươi thật là thần kỳ, ta cùng Xi Vưu kia vốn là nước lửa bất dung, không nghĩ lại được ngươi luyện hóa thành một thể, thành tựu chân tiên chi thể, như vậy cũng tốt, nếu ngươi chỉ có Xi Vưu lực, ta làm sao lưu ngươi lại được".

Trương Tử Tinh thầm nhủ kinh ngạc, thoáng rùng mình, hỏi: "Thánh hoàng sao lại nói ời ấy, lực lượng thực không chính tà, mấu chốt là do người sử dụng, ta tuy có cơ duyên học được Vũ linh quyết, bản tâm đến nay chưa từng dao động". Bạn đang đọc truyện tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status