Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 227: Chúng Tiên Tầm Chung Đại Dư Hành

/492


Ánh mắt Khổng Tuyên như điện lướt qua hai người này, phát hiện đạo nhân áo xám gầy gò kia có tu vi Huyền tiên hạ giai đỉnh phong, còn mỹ phụ kia giống như Lục Áp, tu vi Huyền tiên trung giai đỉnh phong, đều không phải kẻ dễ đối phó, nếu ba người thực sự liên thủ, chỉ sợ khó tránh khỏi một phen ác chiến.

Trương Tử Tinh nghe Lục Áp nhắc tới "Tây Côn Lôn", trong lòng chợt động, lon ton chạy lên phía trước, thi lễ với hai người: "hai vị đạo hữu phải chăng tới từ Tây Côn Lôn?"

Mỹ phụ xinh đẹp kia không thèm để ý tới hắn, bộ dạng như gặp phải đại địch chằm chằm nhìn Khổng Tuyên. Còn đạo nhân gầy gò lại đáp một lễ, nói: "bần đạo cùng vị nương nương này đúng là đến từ Tây Côn Lôn, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?"

Trương Tử Tinh hỏi dò: "nghe nói trên Cửu đỉnh Thiết xoa sơn, Bát bảo Vân quang động trên Tây Côn Lôn có một vị Độ Ách chân nhân, đạo pháp huyền diệu vô cùng, không rõ đạo hữu có quen biết không?"

Đạo nhân gầy gò lộ vẻ kinh ngạc: "bần đạo chính là Độ Ách, còn cái gì đạo pháp huyền diệu kia thực không dám nhận, sao đạo hữu lại biết ta?"

Lục Áp thấy Tiêu Dao tử có ý bắt chuyện với Độ Ách chân nhân, lòng biết không ổn, vội vàng nói: "chân nhân chớ nên để ý đến tên này, hắn ta tinh thông âm mưu quỷ kế, ngài cẩn thận kẻo trúng kế của hắn!".

Mỹ phụ lạnh lùng kia vừa nghe thấy dạng như Lục Áp cũng phải đánh giá Trương Tử Tinh là "tinh thông thủ đoạn, quỷ kế đa đoan", cũng có vài phần hứng thú nhìn về phía Trương Tử Tinh. Độ Ách chân nhân cũng có chút kinh ngạc, chỉ nghe Trương Tử Tinh lại nói: "bần đạo Tiêu Dao tử, là đương kim quốc sư của Đại Thương, là chô thân quan với hai lệnh đồ Lý Tịnh và Trịnh Luân, cho nên mới biết được thanh danh của chân nhân".

Lục Áp nghe Tiêu Dao tử tự xưng là quốc sư Đại Thương, không khỏi ngẩn ra. Độ Ách chân nhân thấy hắn nhắc tới tên Lý Tịnh, Trịnh Luân, không khỏi tin vài phần. Còn mỹ phụ kia tựa hồ lại phát hiện ra điều kỳ dị gì đó trên người Trương Tử Tinh, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi, bắt đầu tử tế đánh giá hắn.

Trương Tử Tinh rất nhanh đem chuyện Lục Áp vô sỉ, đánh cuộc ở Mai Sơn đã thua còn núp trên đường định đoạt bảo, về sau còn đánh trộm hắn, nhất nhất nói ra: "Lục Áp tuy có tu vi Huyền tiên, nhưng lại hành động như vậy, thực là hết sức vô sỉ. Hôm nay hắn vừa gặp hai huynh đệ chúng ta, lại muốn hạ độc thủ, may vị hiền đệ đây của ta có vài phần bổn sự mới chống cự nổi hắn. Hai vị đều là bậc cao nhân, tưởng sẽ không cùng loại tiểu nhân này cùng một chỗ. Nếu giờ hai vị miễn cưỡng nể mặt hắn ra tay, vậy không phải hủy đi thanh danh ngàn năm hay sao?"

Độ Ách chân nhân giỏi ăn nói, bằng hữu rất nhiều, nhưng lại không có chút giao tình gì với Lục Áp, nghe Tiêu Dao tử là quốc sư đương triều, lại là bạn tốt của hai gã đệ tử, tất nhiên không chịu ra mặt giúp Lục Áp, huống chi bên người Tiêu Dao Tử còn có một vị huynh đệ thần thông hơn xa Lục Áp. Còn về phần vị mỹ phụ kia, vốn nàng cùng Lục Áp đã có chút hiềm khích từ xưa, càng là đắc ý trước bộ dạng hắn bây giờ, mở miệng nói: "Lục Áp, không ngờ ngươi vô sỉ như vậy!, mặt mũi của chư tiên Tây Côn Lôn chúng ta đều bị ngươi phá hỏng hết rồi!, giờ còn mặt dày muốn ta cùng Độ Ách giúp đỡ ngươi hay sao?"

Lục Áp căm hận nhìn Trương Tử Tinh, tâm niệm bỗng chợt động, nói: "hai vị hôm nay tới hẳn cũng là vì Đại Dư tiên sơn kia, hai tên này cũng thế. Nếu chúng ta không tạm dẹp oán cũ, đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ bảo vật sẽ rơi vào tay bọn chúng!".

Trương Tử Tinh thầm kinh hãi, thì ra mỹ phụ này cùng Độ Ách chân nhân cũng vì Hỗn Độn chung mà tới. Vậy xét ra Lục Áp tới đây cũng cùng một nguyên nhân này.

Mỹ phụ lạnh lùng kia khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "với phẩm hạnh và tâm kế của Lục Áp đạo hữu, ai dám cùng ngươi đồng tâm hiệp lực?"

Lục Áp nghe vậy, sắc mặt không khỏi hiện ra một tia giận dữ, nhưng mỹ phụ không thèm để ý tới. Ánh mắt Khổng Tuyên lóe lên một tia sát khí, Ngũ Sắc Thần Quang bắt đầu sáng ra phía sau lưng. Độ Ách chân nhân mở miệng nói: "Tiêu Dao đạo hữu, Lục Áp đạo hữu dù sao cũng cùng một mạch Tây Côn Lôn chúng ta, xin đạo hữu nể mặt bần đạo một phen, không nên làm khó hắn, để hắn rời đi nha".

Lục Áp tâm kế thâm trầm, lập tức nghe ra một tầng ý tứ khác trong câu nói của Độ Ách chân nhân: thả ngươi đi thì được, nhưng nhất định phải đi hẳn, không được tiếp tục tham gia vào lần đoạt bảo này.

Vừa rồi Lục Áp trúng chiêu của Khổng Tuyên, bị thương không nhẹ tới nguyên khí, mỹ phụ kia cũng đã nói rõ ràng sẽ không hỗ trợ hắn, mà Độ Ách chân nhân cũng ẩn ẩn lộ vẻ bài xích, tình thế giờ hết sức ác liệt. Lục Áp là nhân vật kiêu hùng, biết co biết duỗi, hiểu được mình đang ở thế yếu, không thể không nhún nhường, lập tức gắng nhịn oán hận trong lòng, sắc mặt lạnh lùng hướng Độ Ách chân nhân thi một lễ: "đa tạ chân nhân, ân này của chân nhân bần đạo nhất định ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều, không biết vị đạo hữu này có chịu nể mặt chân nhân không đây?"

Trương Tử Tinh nghe ra câu nói của Lục Áp có ý khích tướng, lập tức nháy mắt với Khổng Tuyên một cái. Khổng Tuyên hiểu ý, hướng Độ Ách chân nhân cười nói: "chân nhân đã mở miệng như vậy, ta sao dám không tuân theo? Lần này thả cho hắn đi vậy, nếu lần sau gặp lại, nhất định nghiêm trị!".

Lục Áp biết mình không phải là địch thủ, trên người lại mang thương thế, cũng không dám phát tác, vội hóa trường hồng bay đi.

Lục Áp đi xong, Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên một lần nữa chào hỏi lại hai người Độ Ách chân nhân. Mỹ phụ kia tên gọi Dao chân nhân, cũng là một vị tu sĩ cực kỳ lợi hại trên Tây Côn Lôn. Còn đâu đúng như Lục Áp nói, hai người này tìm tới Đại Dư tiên sơn cũng là vì Hỗn Độn chung.

Trương Tử Tinh đạt thành hiệp nghị với hai người, trước khi lên được Đại Dư tiên sơn, mọi người phải đối xử với nhau hòa ái, chung sức ứng phó với kẻ địch nếu có; khi nào lên được tiên sơn, liền dựa vào thủ đoạn và vận khí của mỗi bên tranh đoạt Hỗn Độn chung. Độ Ách chân nhân hết sức e ngại thực lực của Khổng Tuyên, nhất thời có chút do dự, mà vị Dao chân nhân mặt như phủ sương kia lại rất thống khoái lập tức đáp ứng.

Bốn người tạm thời "hóa địch thành bạn", Trương Tử Tinh mở ra thủ đoạn giao tiếp, đàm luận cùng hai vị Huyền tiên. Dao chân nhân tuy lúc trước nhìn hắn rất kỳ quái, nhưng cũng hầu như không nói ra điều gì, vẻ mặt băng sương như cũ. May Độ Ách chân nhân bên này còn đỡ, nhiều lúc cũng quay sang bắt chuyện Khổng Tuyên. Trương Tử Tinh vừa rồi chứng kiến việc Độ Ách chân nhân dùng mồm mép đuổi Lục Áp đi, trong lòng biết người này tâm kế rất thâm trầm, không thể không đề phòng.

Thái độ của Khổng Tuyên có chút giống Dao chân nhân, tuy luôn giữ nụ cười trên mặt, nhưng chẳng mấy khi mở mồm nói một câu. Độ Ách chân nhân thấy Khổng Tuyên tựa hồ hành động toàn theo chủ ý của vị huynh trưởng Tiêu Dao tử, cũng bắt đầu nói chuyện với Trương Tử Tinh nhiều hơn.

Không bao lâu, hải vực nơi phụ cận lại có thêm vài người mới tới, trong đó còn có hai người quen cũ của Trương Tử Tinh, Kim Linh Thánh Mẫu và Dư Nguyên. Chỗ trùng hợp là, Kim Linh Thánh Mẫu chính là một trong những người đối đầu tranh đoạt Hỗn Độn chung với Khổng Tuyên 600 năm trước.

Do Kim Linh Thánh Mẫu từng có ơn cứu mạng với Khổng Tuyên, cho nên hắm không dám chậm chễ, lập tức bước lại chào hỏi hai người. Dư Nguyên đã biết qua vị Tiêu Dao tử này trên Nam Hải, nên cũng lập tức cười chào hắn. Ngoài hai sư đồ Kim Linh Thánh Mẫu, còn có thêm một người trong tứ đại đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ - Quy Linh Thánh Mẫu cùng vài vị mon nhân. Ánh mắt của Kim Linh Thánh Mẫu lợi hại thế nào, tất nhiên nhận ra lão đối thủ Khổng Tuyên. Tính cho cùng, hai người lần trước đều là kẻ thất bại, cho nên dưới sự nỗ lực của Trương Tử Tinh, hai bên nhất thời cũng nhìn nhau khá thoải mái.

Một kẻ đối đầu với Khổng Tuyên năm đó cũng rất nhanh xuất hiện, tên gọi cái gì thái vi chân nhân, còn dẫn theo không ít môn nhân. Như Khổng Tuyên nói, số người đến tầm bảo lần này nhiều hơn trước không ít.

Như giờ có bốn nhóm người, Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên, Độ Ách chân nhân và Dao chân nhân, Kim Linh Thánh Mẫu cùng mấy người Quy Linh Thánh Mẫu, Thái Vi chân nhân cùng đệ tử. Bốn nhóm người đều từng lên Đại Dư tiên sơn, hiểu được chỗ lợi hại của Hỗn Độn chung, cũng không muốn sớm hao tổn thực lực, cho nên dù giữa các phe có chút ân oán cũ, giờ cũng đành tạm thời bỏ qua.

Xung quanh không có hòn đảo nào có thể đặt chân, bất quá bốn nhóm người đều bản lĩnh phi phàm, lấy ra đủ loại pháp bảo, thần thông, hoặc bay trên không trung, hoặc đứng trên mặt nước, tự tách ra chờ tiên sơn xuất hiện. Nhẹ nhàng nhất chính là bên Trương Tử Tinh, lần này hắn đặc ý mang tới phi hành khí "Cương nha", tại lúc hắn ra lệnh cho Cương Nha tổ hợp thành một chiếc tiểu phi thuyền xong, hắn cùng Khổng Tuyên ngồi trên vừa uống rượu vừa chờ đợi, hết sức thoải mái.

Chờ đến rạng sáng, vùng hải vực này quả nhiên xuất hiện dị trạng, một mảnh vụ khí xuất hiện trên mặt nước, sau đó rất nhanh lan ra bốn phía, thẳng cho tới khi đạt tới một diện tích rất lớn mới dừng lại.

Ở đây đều là kẻ mang thần thông trên người, cho dù là ban đêm cũng có thể thấy rõ vạn vật, đều nhìn ra một hòn đảo cực lớn như ẩn như hiện mọc lên trong vùng bạch vụ, chính là Đại Dư tiên sơn được chờ đợi đã lâu.

Mọi người thấy tiên sơn xuất hiện, nhất tề hóa thành lưu quang bay tới đảo.

Đại Dư sơn quả không thẹn với tên tiên sơn, vừa đặt chân lên mặt đất, Trương Tử Tinh đã phát hiện ra xung quanh linh khí tràn ngập, mật độ dày vô cùng. Theo lý thuyết, trong hoàn cảnh này lẽ ra càng phải phát huy được lực lượng thêm mạnh mẽ mới phải, nhưng chỗ trái ngược là, pháp lực của mọi người không ngờ lại bị giảm đi không ít, khả năng khống chế cũng gian nan hơn nhiều, ngay cả phạm vi cảm ứng của tiên thức cũng bị thu hẹp lại không ít.

Trương Tử Tinh đoán đây tất là do sự nhiễu loạn của Hỗn Độn chung, may chư tiên đều là chuẩn bị mà đến nên không chút nào hoảng loạn. Có điều, đối diện với chí bảo đang ẩn dấu trên tiên sơn này, cho dù là tiên nhân có tu vi tâm cảnh hàng ngày rất cao cũng không khỏi lộ ra vẻ kích động và hưng phấn tràn ngập.

Mọi người bắt đầu tiến về phía trước, do vụ khí xung quanh dày đặc, lại là ban đêm, tầm nhìn dù sao cũng bị hạn chế, nên không ai dám mạo muội phi hành, đều là cẩn thận bay là là trên mặt đất, trong lòng đều cảnh giác hành vi của những thế lực khác.

Do bạch vụ mông lung, thêm vào từng phe đều hữu ý vô ý tạo khoảng cách với nhau, mọi người từ từ phân thành bốn tiểu tập đoàn, "thất lạc" lẫn nhau, đều tự tiến về phía trước.

Trương Tử Tinh thử qua một chút, phát hiện hệ thống dò xét viễn trình cũng bị quấy nhiễu rất khó sử dụng, may có chút công năng dò xét vẫn hoạt động hiệu quả như cũ. Bạn đang đọc truyện tại

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status