Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 58: Thiếp danh Thanh Quân

/492


"Có thể trên đường đời cùng nắm tay người mình yêu mà đi, cho dù phía trước là gai góc, núi đao biển lửa, cũng không sợ hãi, có một việc ta có thể cam đoan với nàng, vô luận thế nào, kết quả của chúng ta cũng sẽ không thể phân đôi!" Trương Tử Tinh lớn mật nắm lấy tay Thanh nhi, nói: "Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, diệc bất cảm dữ quân tuyệt!" (Núi có sập sông có cạn, đông sét đánh, hạ mưa tuyết, thiên địa có hợp lại, cũng không sợ hãi!"

Thanh nhi bị hắn cầm lấy hai tay, gương mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy tim đập loạn, nhưng không có rút tay về. Câu cuối cùng của Trương Tử Tinh "
Thượng tà" là lấy từ hán nhạc phủ dân ca, bị hắn "Thu lấy" nhập vào Tam đại kỳ thư "Đại Thương lễ nhạc", đã thành một cái tên thông dụng, bây giờ vừa khéo đọc ra. Thanh nhi tự biết câu này hàm nghĩa sinh tử cũng không đổi thâm tình, thân thể mềm mại khẽ run, tâm thần kích động: Có thể được người trong lòng hứa hẹn như vậy, thân phận cũng tốt, gia thế cũng tốt, thế tục nhìn sao cũng tốt, đều không tính là gì cả.

Từ ngày ấy Trương Tử Tinh vội vã rời đi gặp mối nguy hiểm sinh tử, nàng cơm nước không thiết, cả ngày chỉ cầu khẩn hắn bình an vô sự, cái gì học tập, cái gì nghiên cứu, đều không có tâm tư, trong đầu chỉ có bóng dáng của hắn. Khi hôm nay nhìn thấy hắn rốt cục đã bình an, như trút được gánh nặng thì Thanh nhi đã xác định được Tử Tinh tiên sinh trong lòng mình có một vị trí không gì thay thế nổi, đồng thời cũng đưa ra một quyết định quan trọng ảnh hưởng đến cả cuộc đời của nàng.

Thanh nhi nhẹ nhàng rút tay về, chậm rãi tháo miếng lụa trắng trên mặt xuống, lộ ra dung mạo tuyệt sắc có thể so với Đặng Thiền Ngọc: "Thiếp danh Thanh Quân, mông quân bất khí, nguyện vi thị trửu, vọng quân tích chi" (Thiếp tên Thanh Quân, mong người đừng chê, nguyện làm ngọn chổi, chờ người xót thương).

Ngạc nhiên, tuyệt đối là ngạc nhiên!

Vốn trong lòng hắn, vị kỳ nhân hồng nhan tri kỷ này vốn không muốn lộ mặt có thể là do dung nhan bình thường mà thôi, không nghĩ tới lại xinh đẹp như thế. Nhưng thật ra cho dù Thương Thanh Quân dung mạo có tầm thường, bằng với sự tri kỷ của nàng với Trương Tử Tinh cùng với tài học hơn người, hắn cũng sẽ không chút do dự mà cưới nàng, mà từ bây giờ xem ra Thương Thanh Quân lại xinh đẹp đến như vậy, xem ra lần này bổn tán nhân tuyệt đối là trúng lớn.

Thương Thanh Quân thấy hắn nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào mình, mắc cở mặt như ráng mây đỏ. Trương Tử Tinh khen: "Thanh Quân không chỉ có tài hoa hơn người, rất có dung nhan chim sa cá lặn, có thể nói tài mạo vô song, Tử Tinh có thể được giai nhân như thế này, thật sự là do hồng phúc kiếp trước tu luyện được!"

Thương Thanh Quân nghe hắn đem "
Tài" ra trước "Mạo", trong mắt có tia sáng kỳ dị lưu chuyển, nói: "Thanh Quân trước mặt tiên sinh có thể nào dám nhận hai chữ 'tài hoa', Thanh Quân bất quá chỉ là dòng suối trong sơn cốc mà thôi, tiên sinh mới là biển cả khôn cùng; nếu nói về dung mạo, con gái trong thiên hạ hơn Thanh Quân nhiều vô số kể, Thiền Ngọc muội muội cũng hơn xa ta, 'Tài Mạo vô Song' một chữ cũng không dám nhận".

"
Thanh Quân quá khiêm nhường rồi, nói về vẻ đẹp dung mạo, nàng tuyệt không dưới Thiền Ngọc, trong cuộc đời ta đã thấy nhiều cô gái, cũng chỉ có mấy người là có thể so với nàng" Trương Tử Tinh nói cũng không phải là nói cho có, đời sau chỉnh dung học, cơ nhân học phát triển, rất nhiều cô gái cũng thông qua phẩu thuật mà cải thiện dung mạo của mình, các mỹ nữ phần lớn là từ một khuôn đi ra, căn bản vốn không phải dung mạo trời sinh. Các đại mỹ nữ thời này mới là vẻ đẹp chính thức trời sinh, Đặng Thiền Ngọc, Thương Thanh Quân không chỉ có dung mạo xuất chúng, hơn nữa còn có khí chất phi phàm, nếu nói Đặng Thiền Ngọc tràn đầy sức sống, nữ hiệp mị lực tỏa ra bốn phía, còn Thương Thanh Quân làm cho người ta có cảm giác nhàn tĩnh như ngọc, tài nữ nội ngoại gồm thu. Hai nàng xinh đẹp không phân biệt được, đều là phong tình khác nhau, tuyệt đối thuộc về siêu cấp mỹ nữ hạng nhất, so với Vũ Tiên cũng không thua kém.

Nếu chỉ là người khác xa ngợi xinh đẹp, Thương Thanh Quân cũng là lạnh nhạt, hôm nay lại là người trong lòng ca ngợi, cảm giác cũng là vô cùng ngọt ngào, mỉm cười nói: "Tiên sinh tựa hồ đối với Thiền Ngọc cũng có ý tứ? Nhớ kỹ lúc đầu còn gọi Thiền Ngọc là cố nhân… Cha của Thiền Ngọc là Trấn tam sơn Tổng binh Đặng Cửu Công, Đặng thúc phụ làm người trung nghĩa, võ nghệ hơn người tinh thông thao lược, tiên sinh nếu muốn theo đuổi Thiền Ngọc, cũng phải bỏ ra lắm công phu".

"
Thanh Quân đừng vội đa tâm, ta đối vơi Thiền Ngọc cũng không có gì, lúc đầu Thiền Ngọc đại phát thư uy đả thương gia tướng của ta, cũng là tò mò lai lịch của nàng mà thôi" Trương Tử Tinh trong miệng giải thích, trong lòng lại cười thầm: Thương Thanh Quân không hổ là tri kỷ, quả nhiên là thấy ra ý đồ mà mình dấu diếm, lại đề xuất chủ ý với mình. Hắc hắc, thật ra bổn tán nhân tài nữ cũng muốn, hiệp nữ cũng muốn…

"
Tiên sinh có thể nói thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, chẳng lẻ cảm giác không được tâm ý của Thiền Ngọc đối với người?"

Thương Thanh Quân câu này đột nhiên nói ra làm cho Trương Tử Tinh giật mình, cố ý nói: "
Nha đầu kia làm việc tinh quái, cả ngày đối nghịch vói ta, lại thường xuyên trước mặt nàng nói xấu ta, tâm ý của nàng chỉ sợ là để ở trên mấy viên thủy tinh mà thôi".

Thương Thanh Quân lắc đầu than thở: "
Tiên sinh ngu ngốc, tâm sự của tiểu nữ nhi này, làm sao có thể theo lẽ thường mà nói? Thanh Quân xem ra, Thiền Ngọc đối với tiên sinh dụng tâm chỉ sợ không dưới Thanh Quân, đáng tiếc nàng hai ngày nữa sẽ về Tam Sơn quan…"

Vị hiệp nữ kia phải đi? Trương Tử Tinh cảm thấy tiếc nuối, mặt ngoài vẫn hết sức bình thản, dù sao nha đầu kia tuổi bây giờ còn nhỏ, cứ từ từ nuôi cho lớn cái đã… Phì! Cái gì mà ẩn dụ lùm lum vậy… Có một số việc cứ để vài năm nữa rồi hãy nói.

Thương Thanh Quân tựa hồ xem thấu trong lòng Trương Tử Tinh cũng không bình thản như bề ngoài, nhưng không có vạch trần, đem chuyện của Đặng Thiền Ngọc nói cho hắn. Thương Dung và Đặng Cửu Công là thế giao, hai nhà từng có chỉ phúc vi hôn, đáng tiếc đều sinh nữ nhi, Đặng Thiền Ngọc và Thương Thanh Quân thuở nhỏ đã là bạn tốt. Mẫu thân của Đặng Thiền Ngọc nhiều năm qua vẫn bị chứng ho ra máu, cũng không chữa được, thời gian mà Trương Tử Tinh cùng hai nữ sơ ngộ, Đặng Thiền Ngọc vừa lúc đưa mẫu thân đến Triều ca cầu một vị danh y, vị danh y kia y thuật quả nhiên cao cường, chẩn đoạn Đặng mẫu bị phế lao, cho thuốc để bà uống, quả nhiên chuyển biến tốt không ít, nhưng vẫn không dứt hắn được căn. Vì thế vị danh y kia đặc biệt bí chế một loại đan dược, định kỳ mà uống, lần này Đặng Thiền Ngọc đến Triều ca, chủ yếu là lấy thuốc cho mẫu thân. Nguồn truyện:

/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status