Lúc mới đến công ty thì chỉ có mấy người ở bên bộ phận tiêu thụ thôi. Mấy người đó lúc nhìn thấy cô, ánh mắt đặc biệt rất cay và rất nóng, trong đó bao gồm hâm mộ và ghen ghét, mà những tia nhìn đó cuối cùng đều là dừng lại ở trên bụng của cô. Cũng sắp bốn tháng rồi, cho dù cô đã cố gắng mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng nếu người có lòng soi mói, thì cũng sẽ nhìn ra cô đang có mang.
Về sau chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, bộ phận kế hoạch, bộ phận chiến lược hợp tác, bộ phận kỹ thuật, cuối cùng là căn cứ địa của cô, ban biên tập cũng hoàn toàn luân hãm.
Thật ra thì từ ngày đó bị Ngô Thiên Thiên trông thấy, Hứa Tử Ngư cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cô làm công việc này cũng đã nhiều năm nay, từ một nhân viên không có tiếng tăm gì, nay lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, cảm giác đó thật sự là—— không được tự nhiên đến muốn chết đi. Mặc dù có một số ít thành phần ở trong sâu thẳm của nội tâm đối với việc này đánh một dấu chấm than to đùng, nhưng mọi người ở đây đều là đồng nghiệp mấy năm nay, ngoài mặt cũng chỉ là khách sáo giữ lễ, hơn nữa trong lòng cũng không muốn đắc tội với người nào đó, cho nên dần dần cũng có nhiều người khác đến kết thân với cô.
Nhưng thật sự cô cũng không để ý đến những chuyện này, bởi vì qua hai ngày ông ngoại đã gọi điện thoại nhiều lần thúc giục bọn họ mau sớm đi đăng ký, ông ngoại còn nói nội trong tuần này phải đón được ba mẹ của cô đến nhà ông cùng nhau dùng cơm, lại còn đặc biệt dặn dò nói người nhà cô đến thành phố B hay bên ông ngoại và Tống Lương Thần đến thôn của cô cũng được. Hứa Tử Ngư mơ mộng nghĩ một chút về nhà cửa của mình, rồi nghĩ đến ông ngoại đến thôn của cô mà dẫn theo mấy người lính canh gác nữa, cô cảm thấy vẫn là để cho người nhà của mình tới thành phố B vẫn hay hơn.
Cô gọi điện thoại thương lượng với ba mẹ của cô một chút, hai người cũng rối rít bày tỏ đồng ý quan điểm của Hứa Tử Ngư, em trai và em dâu cũng nói sẽ cùng đi đến thành phố B một lần cho biết, kết quả là sáng thứ bảy khi ánh nắng mặt trời bắt đầu ló dạng, người nhà của Hứa Tử Ngư một đoàn hùng dũng đến thành phố B.
Tống Lương Thần sắp xếp cho em rể ở phòng khách của căn hộ bên cạnh, còn hai vị tiền bối thì sắp xếp ở trong phòng khách của nhà mình, dĩ nhiên điều mà anh mơ ước bấy lâu cũng đã thành sự thật, Hứa Tử Ngư chính là danh chính ngôn thuận dọn qua ngủ chung phòng với anh.
Vợ chồng của Hứa Tử Kiện sau khi đem đồ đạc đi cất xong liền dẫn Thưa Dạ đi chơi rồi, ba Hứa và mẹ Hứa ngại trời nóng nên không đi chơi, nên cùng Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần bọn họ ở nhà ăn cơm và nói chuyện phiếm. Hôm nay Tống Lương Thần sẽ trổ tài nấu nướng, anh còn đặc biệt hỏi thăm khẩu vị và sở thích của ba mẹ vợ, anh làm mấy món sở trường của mình, sau khi ba mẹ vợ nếm thử món ăn của Tống Lương Thần đều là khen tay nghề của anh không ngớt. Mẹ Hứa cũng nấu hai món mà Hứa Tử Ngư thích ăn, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy thật vui.
Buổi tối khi ngoài đường mới lên đèn thì cả nhà đã kéo nhau ngồi trên xe đến nhà hàng đã đặt trước đó. Hứa Tử Ngư cũng đã căn dặn ba mẹ của cô, cô nói ông ngoại của Tống Lương Thần là một lão tướng quân hơi nổi tiếng, cho nên khi mọi người ngồi chung một chỗ thì cô cảm thấy ba của cô là đồng chí Hứa Gia Tường quả nhiên ngồi rất trấn định, ông ngồi nghiêm chỉnh về sau hơi nghiêng người nhìn ông ngoại, câu đầu tiên chính là: “Ông Tống, ngưỡng mộ đã lâu. Có một vấn đề tôi suy nghĩ rất lâu rồi, không biết có nên hỏi hay không, ha. . . Ha, chuyện này, đất nước của chúng ta khi nào mới chế tạo ra tàu bay vậy?”
Tiếng huyên náo ở trong phòng chợt dừng lại, Hứa Tử Ngư ở bên ngoài cười khan ấn Hứa Gia Tường một cái để ông ấy ngồi đúng lại vị trí, sau đó quay về phía ông ngoại mà nói: “Ông ngoại, ba của cháu chỉ nói đùa thôi, ha ha. . . . . .” Cô thế nào lại quên mất, ba Hứa mẹ Hứa mỗi ngày 7 tiếng đều kiên trì ngồi ở trước tivi xem đài CCAV chiếu bộ phim nhiều tập. Ở nông thôn ai cũng đều giống như ba Hứa vậy, Hứa Tử Ngư chợt nhớ, khi cô còn bé, mọi người ở trong thôn đều đợi đến lúc nghỉ ngơi mới cùng ngồi lại một chỗ để tán gẫu, trừ những chuyện trồng trọt và công việc đồng áng ra thì chính là mấy vấn đề thế giới này. Nào là tổng thống Mĩ chống khủng bố như thế nào, rồi chiến sự thế giới, EU tăng cường các mối quan hệ, chủ tịch nào lại tái đắc cử, giọng bàn luận của mấy người đó đều giống như chính mình là bí thư trưởng Liên Hợp Quốc vậy. Chỉ là người trong nhà đều là người chất phát thiện lương, bình thường cũng không nghĩ những ý nghĩ sâu xa gì.
Ông Tống cười vang, vỗ vỗ vai Tiểu Ngư rồi nói: “Cô bé ngốc, cháu không cần phải căng thẳng như vậy, mau ngồi xuống đi.” Sau đó ông ngoại nhìn về phía Hứa Gia Tường nói: “Thông gia, không gạt cậu, cái tin tức này chưa công bố, đang nghiên cứu chế tạo thôi!”
“Ah, thật àh!” Hứa Gia Tường tự nhủ sẽ đứng trước cả thôn, àh không, ông sẽ trực tiếp đứng trước toàn trấn, coi như ông đã lấy được một tin tức tốt nhất, trên mặt của ba Hứa cười như hoa nở vậy, một lần nữa nghiêng người nói: “Tôi cảm thấy cái người Gaddafi, cậu ta chết thật sự là có chút kỳ bí, ông Tống, ngài nói xem. . . . . .” Hứa Tử Ngư thấy ba Hứa cùng ông ngoại trò chuyện mặt mày hớn hở, mặc dù đề tài có chênh lệch so với quỹ đạo nhưng dù sao cũng là nói chuyện trong không khí hoà hợp và êm thấm, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tống Lương Thần lôi kéo tay của cô cười cười như trấn an vậy, mẹ Hứa nhìn thấy một màn này, trong lòng rất hài lòng.
Lần này trừ ông ngoại ra còn có cậu và mợ của Tống Lương Thần nữa, chị họ của anh thì đã lấy chồng rồi, bây giờ chị họ cũng đang cùng với anh rể ở trong nhà chính phủ phía tây thành phố học tập và rèn luyện, còn em họ thì vẫn còn ở nước ngoài du học hơn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Sắc mặt của cậu từ đầu vẫn là có chút cứng ngắc, nhưng cũng nói đôi ba câu với chị em nhà cô. Còn mợ là một phụ nữ dịu dàng dễ gần, từ đầu đến giờ vẫn là lôi kéo mẹ Hứa cùng nói chuyện phiếm, còn khen dáng dấp của Thưa Dạ đáng yêu và biết nghe lời nữa.
Món ăn đưa lên một lượt, ông ngoại bưng rượu Bồ Đào ở trước mặt mà nói: “Đầu tiên muốn cảm ơn tấm chân tình của bên thông gia đã không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, cám ơn gia đình bên đó đã nuôi nấng và dạy dỗ Tiểu Ngư thành một cô gái tốt như vậy. Tiểu Ngư gả vào nhà chúng tôi xem như là nhà chúng tôi có phúc, Lương Thần nhất định sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, vợ chồng son hạnh phúc sống bên nhau. Hôm nay tôi nói ra những câu này đây, nếu ai dám bắt nạt Tiểu Ngư, thì chính là xem lão già này không ra gì, coi tôi sẽ trừng phạt người đó như thế nào.” Ông ngoại đang nói chuyện mắt quét qua cậu của Tống Lương Thần là Tống Bác Đào, đối phương lập tức ho một tiếng rồi ngồi thẳng người. Mợ ở một bên chú ý cũng thấy việc đó, biết là những ngày này thái độ của chồng mình cũng sợ đã chọc ông già tức giận, vội vàng nhẹ nhàng đứng dậy bưng ly rượu ở trước mặt lên, giọng nói ôn hòa: “Ba nói đúng đó, con thấy cô bé Tiểu Ngư này càng nhìn càng đáng yêu. Bên thông gia hãy yên tâm, Tiểu Ngư ở nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu uất ức đâu.” Cậu của Lương Thần là người lăn lộn trong quan trường, ông cũng biết vợ của mình đang tỏ thái độ giúp mình, đứa cháu dâu này ông cụ vừa nhìn đã rất thích, một mình ông có không thích cũng là vô dụng, cho nên vội vàng bưng ly rượu lên theo mợ của Lương Thần mà bổ sung thêm vài câu có ý tứ.
Sau đó Hứa Gia Tường và mẹ Hứa cũng đứng dậy khen Tống Lương Thần là người tỉ mỉ biết quan tâm người khác gì gì đó, sau khi mọi người đã uống ly rượu thứ nhất, bàn rượu bắt đầu từ từ hoạt lạc hơn. Ăn một bữa cơm đến hơn mười giờ tối, ông ngoại cũng đã lớn tuổi cũng không thắng nổi men rượu, cậu gọi điện thoại, trong chốc lát đã có người đến đưa người về nhà. Bữa tiệc đến đây cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tống Lương Thần lái xe mang theo Hứa Tử Ngư và Hứa gia đi tham quan và dạo chơi một ngày, bọn họ dạo chơi ở đường dành riêng cho người đi bộ và công viên nổi tiếng một chút, Hứa Tử Ngư muốn thưởng thức mấy món ăn vặt trên đường. Nhưng đáng tiếc có rất nhiều món Tống Lương Thần đều không cho cô ăn, ba mẹ cô cũng đều ngăn cản cô. Chỉ có thể hít mùi thơm cho đỡ thèm thôi.
Hứa Tử Ngư còn tưởng người nhà ở lại chơi thêm hai ngày nữa, nhưng đến tối ba mẹ cô nói với cô, ở nhà còn công việc không yên tâm, muốn sáng hôm sau trở về. Mẹ Hứa nói mấy hôm trước có chim khách đến ăn trộm trứng gà, nửa đêm còn có chồn chạy đến muốn bắt gà, nhưng bị hai con ngỗng bự đuổi đi, cho nên bọn họ đi lâu như vậy bà cũng không yên tâm. Huống chi lương thực cũng vừa thu hoạch xong, mới lột vỏ thôi cũng chưa phơi khô, cho nên về sớm một chút bà mới có thể yên lòng.
Hứa gia cũng cự tuyệt đề nghị lái xe đưa mọi người về nhà của Tống Lương Thần, sáng sớm hôm sau bọn họ chào tạm biệt Hứa Tử Ngư rồi ngồi xe buýt ra bến xe để đón xe khách về nhà.
“Đây là lần đầu tiên cả nhà đến thành phố B chơi, sao lại chỉ chơi có hai ngày là về . . . . . .” Mắt của Hứa Tử Ngư đỏ lên, thấy người nhà ngồi ở trên xe, đồng thời xe cũng đã đi được một đoạn xa xa, trong lòng cô rất là không vui, cái cảm giác trống trải, giống như chỉ có một mình cô cô đơn ở cái thành phố này vậy.
Tống Lương Thần ôm lấy Hứa Tử Ngư đứng ở bến xe khách, anh cúi đầu mà nói: “Ngốc quá, sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm nhà.”
“Ừh.”
“Không cho khóc.” Tống Lương Thần xoay người ôm lấy cô: “Anh và con đều ở bên cạnh em mà.”
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, ừ, ánh mắt coi như rất chân thành. Liền mím môi gật đầu một cái rồi cười.
“Giống con nít quá, em xem, chóp mũi đều đỏ cả rồi.” Tống Lương Thần kéo kéo cái mũi của cô nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.”
“Chóp mũi của anh mới đỏ đó!”
“Được được, là anh. . . . . .”
“Ai da, sao giọng nói của anh lại giống như đang hùa theo như vậy chứ. . . . . .”
“Anh đâu có phụ diễn đâu chứ, rõ ràng là em không phân rõ phải trái. . . . . .”
. . . . . .
Tám giờ sáng, trong gió sớm mang theo một tia tư vị quyến rũ, hai hàng liễu ở bến xe khách rủ bóng mát lâm râm, có vài ba người đi đường xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào bến xe. Hứa Tử Ngư hoảng hốt lôi kéo tay của Tống Lương Thần đi về phía bên kia, trong lòng rất muốn cùng anh đấu khẩu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, chúng ta về nhà đi.”
Thời điểm mẹ Hứa đến chơi bà cũng nói không ít lời thân thiết với Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư là do bà sinh ra, cô có tính xấu gì đương nhiên bà cũng rất rõ ràng, bà nói: “Mẹ là người từng trải, cách nhìn người so với con đương nhiên là tinh tường hơn, Lương Thần là một người tốt, từ nhỏ đã thích con rồi, con nên biết mà giữ lấy chứ đừng làm tổn thương người ta nha. Chuyện của con và bạn trai trước kia, cũng không thể bởi vì một lần vấp ngã mà không tiếp tục bước đi nữa. Mẹ nhìn ra được, thật ra thì con cũng thích Tiểu Tống, thích thì cứ nói là thích, đừng vòng vo để mây mù dày đặc khiến cho người ta gấp gáp. Con cũng đừng quên mẹ đã dạy con như thế nào?”
Đúng vậy, từ khi lên cấp 3 mẹ đã chỉ vào màn hình tivi mà ám hiệu cho cô biết, cách theo đuổi tình yêu của nữ diễn viên chính, thích người nào (dĩ nhiên tốt nhất cũng là người đẹp trai có thành tích ưu tú rồi) cũng đừng khách sáo mà cứ đuổi theo, nếu theo đuổi không được thì thôi. Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cuộc sống chẳng phải đều là như vậy sao, người trong lòng cũng không dám tranh thủ, vậy thì còn làm gì nữa chứ. So ra tư tưởng của mẹ còn thoáng hơn tư tưởng 8x này của cô nữa.
Hứa Tử Ngư cẩn thận suy nghĩ một chút về đủ loại những chuyện mà cô cùng Tống Lương Thần xảy ra, lại nghĩ tới chuyện Đào Duy Hiên cùng Thích Uy, nhất thời trong lòng cảm thấy như giác ngộ ra, mẹ ruột quả nhiên là mẹ ruột, ngay cả nói chuyện cũng có lực độ.
Tống Lương Thần tắm xong, nhìn Hứa Tử Ngư đang ngồi dựa vào đầu giường, bên cạnh là cái đèn ngủ đang mở, không biết đang nghĩ cái gì mà ngồi đó cười ngây ngốc. Cởi giày rồi leo lên giường, anh dựa vào đầu giường bên kia, cúi đầu hỏi: “Em đang nghĩ cái gì thế, sao lại vui như vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu.” Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, sau đó nghiêng đầu tựa vào lồng ngực của anh. Rất hiếm khi Hứa Tử Ngư chịu chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, Tống Lương Thần có chút thụ sủng nhược kinh. Vội vàng đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
“Đã trễ thế này, em không buốn ngủ sao?”
“Có chút.” Hứa Tử Ngư duỗi đầu ngón tay ra bắt đầu viết chữ lộn xộn lên lòng bàn tay trái của anh, rồi nói: “Ngày mai lại phải đi làm, thật là chán.”
“Thật ra thì em có thể làm việc ở nhà được mà, gần đây bản thiết kế chuyên đề chẳng phải đã chuẩn bị xong rồi sao.” Tống Lương Thần thử thăm dò nói một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cũng thấy có chút hối hận, lần trước cô bởi vì cái này mà gấp gáp, cho nên anh cũng không muốn lại chọc phải tổ ong vò vẽ nữa.
“Nhưng ở nhà thì sẽ biến thành heo mất thôi.” Hứa Tử Ngư nói, giọng nói kia hình như là mang theo suy tính. Cảm giác ôm cánh tay của cô chợt cứng ngắc, ưm sao lại khẩn trương như vậy chứ. (Nói nhảm, còn không phải là lần trước anh khiến cô sợ sao.)
“Mỗi ngày tan ca anh sẽ cùng em đi tản bộ.” Tống Lương Thần vội vàng nói.
“Ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán.”
“Khi nào không có đi họp thì anh có thể làm việc ở nhà, cùng với em.”
“Ah, vậy cũng được. Chẳng qua em muốn từ biệt với Tiểu Bạch và Tả Trung Đường thôi.”
“Có thể, em muốn tạm biệt như thế nào đều được.” Tống Lương Thần không nghĩ tới Hứa Tử Ngư lại dễ dàng làm việc như vậy, lần trước bị tai nạn xe cộ, anh cũng đã tính toán xem có nên đổi một chiếc Hum¬mer đi làm hay không. Nhưng thình lình lại có tin tức tốt khiến cho anh vô cùng kích động, nhưng mà bản thân anh cũng không phải giỏi về phần biểu đạt những loại kích động này ra, vì vậy anh cúi người hôn lên tóc của cô một cái. Kỳ quái, rõ ràng đều là dùng dầu gội giống nhau, nhưng sao anh cảm thấy mùi tóc của Hứa Tử Ngư lại dễ ngửi như vậy chứ.
Rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, anh cảm thấy thoải mái và dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc này anh mới cảm thấy lòng bàn tay bị cô viết chữ rất là nhột, không nhịn được liền nắm bàn tay của mình lại, đồng thời nắm luôn ngón tay mềm mại của cô ở trong tay: “Tiểu Ngư, em viết chữ gì ở trên tay anh vậy?”
Hứa Tử Ngư cúi đầu đẩy tay của anh nói: “Em viết lại một lần nữa, anh nhìn kỹ nha.”
Một dấu chấm, nét nghiêng móc, một dấu chấm, một dấu chấm nữa. Sau đó cô đem tay của Tống Lương Thần khép lại, nhìn anh nói: “Bắt đầu từ bây giờ em liền gi¬ao cho anh, anh phải bảo quản và giữ gìn thật kỹ có biết không. Nếu như có hư hại xem em sẽ xử lý anh như thế nào.”
Tống Lương Thần nắm tay lại, không tin vào mắt của mình nữa, anh nhìn cô trong lòng dương dương tự đắc giống như đang nắm lấy một vật rất quan trọng vậy. Biểu tình dễ thương của cô như vậy khiến cho tim của anh cũng trở nên mềm.
Đó là chữ “Tâm”. (心)
Toàn bộ trái tim của cô, đem gi¬ao cho một người như vậy có gì không được chứ. Cho dù sau này có thua thêm một lần nữa, cô cũng chấp nhận.
“Ah! Lương Thần!” Hứa Tử Ngư bắt lấy Tống Lương Thần sau đó cô kêu lên một tiếng, dọa anh giật cả mình.
“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tống Lương Thần kéo tay của cô đồng thời trợn to hai mắt, biểu tình kia khiến cho Hứa Tử Ngư sợ hết hồn.
“Em không sao.” Hứa Tử Ngư cúi đầu nhìn bụng mà nói: “Vừa rồi em bị con đạp cho một cái.”
“Thật sao?” Tống Lương Thần cúi đầu nhìn: “Không thấy gì cả?”
“. . . . . .” Anh làm như bên trong là《Twi¬light》 cương thi nhỏ sao, nếu cách một lớp mà còn nhìn thấy thật sự là có vấn đề rồi.
Hứa Tử Ngư đem áo ngủ vén lên, lộ ra cái bụng tròn trịa, đem tay của Tống Lương Thần đặt lên mặt bụng của mình, rồi nói: “Vừa nãy còn đạp thêm hai cái nữa.”
“Có đau không?” Một tay của Tống Lương Thần đặt lên bụng của cô, cứ như vậy liền che hơn nửa cái bụng của cô.
“Không đau, có một loại cảm giác rất đặc biệt.” Cảm giác bảo bối ở trong bụng, là một mầm sống là sinh mệnh nhỏ, cô cảm thấy đứa nhỏ của bọn họ ở bên trong cơ thể cô đang lớn lên.
“Ah. . . . . .” Lòng bàn tay của Tống Lương Thần khẽ động, anh kinh ngạc nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Anh cảm thấy, con cử động.”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư cười nhìn biểu tình của Tống Lương Thần, không nhịn được mà ngắt mũi của anh.
“Không biết là con trai ngoan hay con gái ngoan nhỉ?” Tống Lương Thần áp lỗ tai lên bụng của Hứa Tử Ngư, nở nụ cười cong cong ấm áp mà đẹp mắt, anh nhỏ giọng nói: “Con phải nghe lời, không được đá mẹ có biết hay không?”
“Ngốc quá.” Hứa Tử Ngư đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của anh, có lẽ là do cô bị ảnh hưởng từ đứa trẻ trong bụng dẫn đến phát sinh mẫu tính, cho nên cô cảm thấy Tống Lương Thần cũng giống như một đứa bé vậy.
Cũng thật kỳ lạ, từ sau cái đêm Tống Lương Thần nói lời đó trở đi, cũng không thấy đứa nhỏ đá Hứa Tử Ngư nữa. Xem ra nó quả thật là một đứa nhỏ ngoan và biết nghe lời.
Về sau chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, bộ phận kế hoạch, bộ phận chiến lược hợp tác, bộ phận kỹ thuật, cuối cùng là căn cứ địa của cô, ban biên tập cũng hoàn toàn luân hãm.
Thật ra thì từ ngày đó bị Ngô Thiên Thiên trông thấy, Hứa Tử Ngư cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cô làm công việc này cũng đã nhiều năm nay, từ một nhân viên không có tiếng tăm gì, nay lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, cảm giác đó thật sự là—— không được tự nhiên đến muốn chết đi. Mặc dù có một số ít thành phần ở trong sâu thẳm của nội tâm đối với việc này đánh một dấu chấm than to đùng, nhưng mọi người ở đây đều là đồng nghiệp mấy năm nay, ngoài mặt cũng chỉ là khách sáo giữ lễ, hơn nữa trong lòng cũng không muốn đắc tội với người nào đó, cho nên dần dần cũng có nhiều người khác đến kết thân với cô.
Nhưng thật sự cô cũng không để ý đến những chuyện này, bởi vì qua hai ngày ông ngoại đã gọi điện thoại nhiều lần thúc giục bọn họ mau sớm đi đăng ký, ông ngoại còn nói nội trong tuần này phải đón được ba mẹ của cô đến nhà ông cùng nhau dùng cơm, lại còn đặc biệt dặn dò nói người nhà cô đến thành phố B hay bên ông ngoại và Tống Lương Thần đến thôn của cô cũng được. Hứa Tử Ngư mơ mộng nghĩ một chút về nhà cửa của mình, rồi nghĩ đến ông ngoại đến thôn của cô mà dẫn theo mấy người lính canh gác nữa, cô cảm thấy vẫn là để cho người nhà của mình tới thành phố B vẫn hay hơn.
Cô gọi điện thoại thương lượng với ba mẹ của cô một chút, hai người cũng rối rít bày tỏ đồng ý quan điểm của Hứa Tử Ngư, em trai và em dâu cũng nói sẽ cùng đi đến thành phố B một lần cho biết, kết quả là sáng thứ bảy khi ánh nắng mặt trời bắt đầu ló dạng, người nhà của Hứa Tử Ngư một đoàn hùng dũng đến thành phố B.
Tống Lương Thần sắp xếp cho em rể ở phòng khách của căn hộ bên cạnh, còn hai vị tiền bối thì sắp xếp ở trong phòng khách của nhà mình, dĩ nhiên điều mà anh mơ ước bấy lâu cũng đã thành sự thật, Hứa Tử Ngư chính là danh chính ngôn thuận dọn qua ngủ chung phòng với anh.
Vợ chồng của Hứa Tử Kiện sau khi đem đồ đạc đi cất xong liền dẫn Thưa Dạ đi chơi rồi, ba Hứa và mẹ Hứa ngại trời nóng nên không đi chơi, nên cùng Hứa Tử Ngư và Tống Lương Thần bọn họ ở nhà ăn cơm và nói chuyện phiếm. Hôm nay Tống Lương Thần sẽ trổ tài nấu nướng, anh còn đặc biệt hỏi thăm khẩu vị và sở thích của ba mẹ vợ, anh làm mấy món sở trường của mình, sau khi ba mẹ vợ nếm thử món ăn của Tống Lương Thần đều là khen tay nghề của anh không ngớt. Mẹ Hứa cũng nấu hai món mà Hứa Tử Ngư thích ăn, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy thật vui.
Buổi tối khi ngoài đường mới lên đèn thì cả nhà đã kéo nhau ngồi trên xe đến nhà hàng đã đặt trước đó. Hứa Tử Ngư cũng đã căn dặn ba mẹ của cô, cô nói ông ngoại của Tống Lương Thần là một lão tướng quân hơi nổi tiếng, cho nên khi mọi người ngồi chung một chỗ thì cô cảm thấy ba của cô là đồng chí Hứa Gia Tường quả nhiên ngồi rất trấn định, ông ngồi nghiêm chỉnh về sau hơi nghiêng người nhìn ông ngoại, câu đầu tiên chính là: “Ông Tống, ngưỡng mộ đã lâu. Có một vấn đề tôi suy nghĩ rất lâu rồi, không biết có nên hỏi hay không, ha. . . Ha, chuyện này, đất nước của chúng ta khi nào mới chế tạo ra tàu bay vậy?”
Tiếng huyên náo ở trong phòng chợt dừng lại, Hứa Tử Ngư ở bên ngoài cười khan ấn Hứa Gia Tường một cái để ông ấy ngồi đúng lại vị trí, sau đó quay về phía ông ngoại mà nói: “Ông ngoại, ba của cháu chỉ nói đùa thôi, ha ha. . . . . .” Cô thế nào lại quên mất, ba Hứa mẹ Hứa mỗi ngày 7 tiếng đều kiên trì ngồi ở trước tivi xem đài CCAV chiếu bộ phim nhiều tập. Ở nông thôn ai cũng đều giống như ba Hứa vậy, Hứa Tử Ngư chợt nhớ, khi cô còn bé, mọi người ở trong thôn đều đợi đến lúc nghỉ ngơi mới cùng ngồi lại một chỗ để tán gẫu, trừ những chuyện trồng trọt và công việc đồng áng ra thì chính là mấy vấn đề thế giới này. Nào là tổng thống Mĩ chống khủng bố như thế nào, rồi chiến sự thế giới, EU tăng cường các mối quan hệ, chủ tịch nào lại tái đắc cử, giọng bàn luận của mấy người đó đều giống như chính mình là bí thư trưởng Liên Hợp Quốc vậy. Chỉ là người trong nhà đều là người chất phát thiện lương, bình thường cũng không nghĩ những ý nghĩ sâu xa gì.
Ông Tống cười vang, vỗ vỗ vai Tiểu Ngư rồi nói: “Cô bé ngốc, cháu không cần phải căng thẳng như vậy, mau ngồi xuống đi.” Sau đó ông ngoại nhìn về phía Hứa Gia Tường nói: “Thông gia, không gạt cậu, cái tin tức này chưa công bố, đang nghiên cứu chế tạo thôi!”
“Ah, thật àh!” Hứa Gia Tường tự nhủ sẽ đứng trước cả thôn, àh không, ông sẽ trực tiếp đứng trước toàn trấn, coi như ông đã lấy được một tin tức tốt nhất, trên mặt của ba Hứa cười như hoa nở vậy, một lần nữa nghiêng người nói: “Tôi cảm thấy cái người Gaddafi, cậu ta chết thật sự là có chút kỳ bí, ông Tống, ngài nói xem. . . . . .” Hứa Tử Ngư thấy ba Hứa cùng ông ngoại trò chuyện mặt mày hớn hở, mặc dù đề tài có chênh lệch so với quỹ đạo nhưng dù sao cũng là nói chuyện trong không khí hoà hợp và êm thấm, trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Tống Lương Thần lôi kéo tay của cô cười cười như trấn an vậy, mẹ Hứa nhìn thấy một màn này, trong lòng rất hài lòng.
Lần này trừ ông ngoại ra còn có cậu và mợ của Tống Lương Thần nữa, chị họ của anh thì đã lấy chồng rồi, bây giờ chị họ cũng đang cùng với anh rể ở trong nhà chính phủ phía tây thành phố học tập và rèn luyện, còn em họ thì vẫn còn ở nước ngoài du học hơn hai năm nữa mới tốt nghiệp. Sắc mặt của cậu từ đầu vẫn là có chút cứng ngắc, nhưng cũng nói đôi ba câu với chị em nhà cô. Còn mợ là một phụ nữ dịu dàng dễ gần, từ đầu đến giờ vẫn là lôi kéo mẹ Hứa cùng nói chuyện phiếm, còn khen dáng dấp của Thưa Dạ đáng yêu và biết nghe lời nữa.
Món ăn đưa lên một lượt, ông ngoại bưng rượu Bồ Đào ở trước mặt mà nói: “Đầu tiên muốn cảm ơn tấm chân tình của bên thông gia đã không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, cám ơn gia đình bên đó đã nuôi nấng và dạy dỗ Tiểu Ngư thành một cô gái tốt như vậy. Tiểu Ngư gả vào nhà chúng tôi xem như là nhà chúng tôi có phúc, Lương Thần nhất định sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, vợ chồng son hạnh phúc sống bên nhau. Hôm nay tôi nói ra những câu này đây, nếu ai dám bắt nạt Tiểu Ngư, thì chính là xem lão già này không ra gì, coi tôi sẽ trừng phạt người đó như thế nào.” Ông ngoại đang nói chuyện mắt quét qua cậu của Tống Lương Thần là Tống Bác Đào, đối phương lập tức ho một tiếng rồi ngồi thẳng người. Mợ ở một bên chú ý cũng thấy việc đó, biết là những ngày này thái độ của chồng mình cũng sợ đã chọc ông già tức giận, vội vàng nhẹ nhàng đứng dậy bưng ly rượu ở trước mặt lên, giọng nói ôn hòa: “Ba nói đúng đó, con thấy cô bé Tiểu Ngư này càng nhìn càng đáng yêu. Bên thông gia hãy yên tâm, Tiểu Ngư ở nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu uất ức đâu.” Cậu của Lương Thần là người lăn lộn trong quan trường, ông cũng biết vợ của mình đang tỏ thái độ giúp mình, đứa cháu dâu này ông cụ vừa nhìn đã rất thích, một mình ông có không thích cũng là vô dụng, cho nên vội vàng bưng ly rượu lên theo mợ của Lương Thần mà bổ sung thêm vài câu có ý tứ.
Sau đó Hứa Gia Tường và mẹ Hứa cũng đứng dậy khen Tống Lương Thần là người tỉ mỉ biết quan tâm người khác gì gì đó, sau khi mọi người đã uống ly rượu thứ nhất, bàn rượu bắt đầu từ từ hoạt lạc hơn. Ăn một bữa cơm đến hơn mười giờ tối, ông ngoại cũng đã lớn tuổi cũng không thắng nổi men rượu, cậu gọi điện thoại, trong chốc lát đã có người đến đưa người về nhà. Bữa tiệc đến đây cuối cùng cũng kết thúc trong vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tống Lương Thần lái xe mang theo Hứa Tử Ngư và Hứa gia đi tham quan và dạo chơi một ngày, bọn họ dạo chơi ở đường dành riêng cho người đi bộ và công viên nổi tiếng một chút, Hứa Tử Ngư muốn thưởng thức mấy món ăn vặt trên đường. Nhưng đáng tiếc có rất nhiều món Tống Lương Thần đều không cho cô ăn, ba mẹ cô cũng đều ngăn cản cô. Chỉ có thể hít mùi thơm cho đỡ thèm thôi.
Hứa Tử Ngư còn tưởng người nhà ở lại chơi thêm hai ngày nữa, nhưng đến tối ba mẹ cô nói với cô, ở nhà còn công việc không yên tâm, muốn sáng hôm sau trở về. Mẹ Hứa nói mấy hôm trước có chim khách đến ăn trộm trứng gà, nửa đêm còn có chồn chạy đến muốn bắt gà, nhưng bị hai con ngỗng bự đuổi đi, cho nên bọn họ đi lâu như vậy bà cũng không yên tâm. Huống chi lương thực cũng vừa thu hoạch xong, mới lột vỏ thôi cũng chưa phơi khô, cho nên về sớm một chút bà mới có thể yên lòng.
Hứa gia cũng cự tuyệt đề nghị lái xe đưa mọi người về nhà của Tống Lương Thần, sáng sớm hôm sau bọn họ chào tạm biệt Hứa Tử Ngư rồi ngồi xe buýt ra bến xe để đón xe khách về nhà.
“Đây là lần đầu tiên cả nhà đến thành phố B chơi, sao lại chỉ chơi có hai ngày là về . . . . . .” Mắt của Hứa Tử Ngư đỏ lên, thấy người nhà ngồi ở trên xe, đồng thời xe cũng đã đi được một đoạn xa xa, trong lòng cô rất là không vui, cái cảm giác trống trải, giống như chỉ có một mình cô cô đơn ở cái thành phố này vậy.
Tống Lương Thần ôm lấy Hứa Tử Ngư đứng ở bến xe khách, anh cúi đầu mà nói: “Ngốc quá, sau này chúng ta sẽ thường xuyên về thăm nhà.”
“Ừh.”
“Không cho khóc.” Tống Lương Thần xoay người ôm lấy cô: “Anh và con đều ở bên cạnh em mà.”
Hứa Tử Ngư ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh, ừ, ánh mắt coi như rất chân thành. Liền mím môi gật đầu một cái rồi cười.
“Giống con nít quá, em xem, chóp mũi đều đỏ cả rồi.” Tống Lương Thần kéo kéo cái mũi của cô nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.”
“Chóp mũi của anh mới đỏ đó!”
“Được được, là anh. . . . . .”
“Ai da, sao giọng nói của anh lại giống như đang hùa theo như vậy chứ. . . . . .”
“Anh đâu có phụ diễn đâu chứ, rõ ràng là em không phân rõ phải trái. . . . . .”
. . . . . .
Tám giờ sáng, trong gió sớm mang theo một tia tư vị quyến rũ, hai hàng liễu ở bến xe khách rủ bóng mát lâm râm, có vài ba người đi đường xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào bến xe. Hứa Tử Ngư hoảng hốt lôi kéo tay của Tống Lương Thần đi về phía bên kia, trong lòng rất muốn cùng anh đấu khẩu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ừ, chúng ta về nhà đi.”
Thời điểm mẹ Hứa đến chơi bà cũng nói không ít lời thân thiết với Hứa Tử Ngư, Hứa Tử Ngư là do bà sinh ra, cô có tính xấu gì đương nhiên bà cũng rất rõ ràng, bà nói: “Mẹ là người từng trải, cách nhìn người so với con đương nhiên là tinh tường hơn, Lương Thần là một người tốt, từ nhỏ đã thích con rồi, con nên biết mà giữ lấy chứ đừng làm tổn thương người ta nha. Chuyện của con và bạn trai trước kia, cũng không thể bởi vì một lần vấp ngã mà không tiếp tục bước đi nữa. Mẹ nhìn ra được, thật ra thì con cũng thích Tiểu Tống, thích thì cứ nói là thích, đừng vòng vo để mây mù dày đặc khiến cho người ta gấp gáp. Con cũng đừng quên mẹ đã dạy con như thế nào?”
Đúng vậy, từ khi lên cấp 3 mẹ đã chỉ vào màn hình tivi mà ám hiệu cho cô biết, cách theo đuổi tình yêu của nữ diễn viên chính, thích người nào (dĩ nhiên tốt nhất cũng là người đẹp trai có thành tích ưu tú rồi) cũng đừng khách sáo mà cứ đuổi theo, nếu theo đuổi không được thì thôi. Thật ra thì suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, cuộc sống chẳng phải đều là như vậy sao, người trong lòng cũng không dám tranh thủ, vậy thì còn làm gì nữa chứ. So ra tư tưởng của mẹ còn thoáng hơn tư tưởng 8x này của cô nữa.
Hứa Tử Ngư cẩn thận suy nghĩ một chút về đủ loại những chuyện mà cô cùng Tống Lương Thần xảy ra, lại nghĩ tới chuyện Đào Duy Hiên cùng Thích Uy, nhất thời trong lòng cảm thấy như giác ngộ ra, mẹ ruột quả nhiên là mẹ ruột, ngay cả nói chuyện cũng có lực độ.
Tống Lương Thần tắm xong, nhìn Hứa Tử Ngư đang ngồi dựa vào đầu giường, bên cạnh là cái đèn ngủ đang mở, không biết đang nghĩ cái gì mà ngồi đó cười ngây ngốc. Cởi giày rồi leo lên giường, anh dựa vào đầu giường bên kia, cúi đầu hỏi: “Em đang nghĩ cái gì thế, sao lại vui như vậy?”
“Không nói cho anh biết đâu.” Hứa Tử Ngư nhìn anh một chút, sau đó nghiêng đầu tựa vào lồng ngực của anh. Rất hiếm khi Hứa Tử Ngư chịu chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, Tống Lương Thần có chút thụ sủng nhược kinh. Vội vàng đưa tay ôm lấy bả vai của cô.
“Đã trễ thế này, em không buốn ngủ sao?”
“Có chút.” Hứa Tử Ngư duỗi đầu ngón tay ra bắt đầu viết chữ lộn xộn lên lòng bàn tay trái của anh, rồi nói: “Ngày mai lại phải đi làm, thật là chán.”
“Thật ra thì em có thể làm việc ở nhà được mà, gần đây bản thiết kế chuyên đề chẳng phải đã chuẩn bị xong rồi sao.” Tống Lương Thần thử thăm dò nói một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng cũng thấy có chút hối hận, lần trước cô bởi vì cái này mà gấp gáp, cho nên anh cũng không muốn lại chọc phải tổ ong vò vẽ nữa.
“Nhưng ở nhà thì sẽ biến thành heo mất thôi.” Hứa Tử Ngư nói, giọng nói kia hình như là mang theo suy tính. Cảm giác ôm cánh tay của cô chợt cứng ngắc, ưm sao lại khẩn trương như vậy chứ. (Nói nhảm, còn không phải là lần trước anh khiến cô sợ sao.)
“Mỗi ngày tan ca anh sẽ cùng em đi tản bộ.” Tống Lương Thần vội vàng nói.
“Ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán.”
“Khi nào không có đi họp thì anh có thể làm việc ở nhà, cùng với em.”
“Ah, vậy cũng được. Chẳng qua em muốn từ biệt với Tiểu Bạch và Tả Trung Đường thôi.”
“Có thể, em muốn tạm biệt như thế nào đều được.” Tống Lương Thần không nghĩ tới Hứa Tử Ngư lại dễ dàng làm việc như vậy, lần trước bị tai nạn xe cộ, anh cũng đã tính toán xem có nên đổi một chiếc Hum¬mer đi làm hay không. Nhưng thình lình lại có tin tức tốt khiến cho anh vô cùng kích động, nhưng mà bản thân anh cũng không phải giỏi về phần biểu đạt những loại kích động này ra, vì vậy anh cúi người hôn lên tóc của cô một cái. Kỳ quái, rõ ràng đều là dùng dầu gội giống nhau, nhưng sao anh cảm thấy mùi tóc của Hứa Tử Ngư lại dễ ngửi như vậy chứ.
Rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, anh cảm thấy thoải mái và dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc này anh mới cảm thấy lòng bàn tay bị cô viết chữ rất là nhột, không nhịn được liền nắm bàn tay của mình lại, đồng thời nắm luôn ngón tay mềm mại của cô ở trong tay: “Tiểu Ngư, em viết chữ gì ở trên tay anh vậy?”
Hứa Tử Ngư cúi đầu đẩy tay của anh nói: “Em viết lại một lần nữa, anh nhìn kỹ nha.”
Một dấu chấm, nét nghiêng móc, một dấu chấm, một dấu chấm nữa. Sau đó cô đem tay của Tống Lương Thần khép lại, nhìn anh nói: “Bắt đầu từ bây giờ em liền gi¬ao cho anh, anh phải bảo quản và giữ gìn thật kỹ có biết không. Nếu như có hư hại xem em sẽ xử lý anh như thế nào.”
Tống Lương Thần nắm tay lại, không tin vào mắt của mình nữa, anh nhìn cô trong lòng dương dương tự đắc giống như đang nắm lấy một vật rất quan trọng vậy. Biểu tình dễ thương của cô như vậy khiến cho tim của anh cũng trở nên mềm.
Đó là chữ “Tâm”. (心)
Toàn bộ trái tim của cô, đem gi¬ao cho một người như vậy có gì không được chứ. Cho dù sau này có thua thêm một lần nữa, cô cũng chấp nhận.
“Ah! Lương Thần!” Hứa Tử Ngư bắt lấy Tống Lương Thần sau đó cô kêu lên một tiếng, dọa anh giật cả mình.
“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Tống Lương Thần kéo tay của cô đồng thời trợn to hai mắt, biểu tình kia khiến cho Hứa Tử Ngư sợ hết hồn.
“Em không sao.” Hứa Tử Ngư cúi đầu nhìn bụng mà nói: “Vừa rồi em bị con đạp cho một cái.”
“Thật sao?” Tống Lương Thần cúi đầu nhìn: “Không thấy gì cả?”
“. . . . . .” Anh làm như bên trong là《Twi¬light》 cương thi nhỏ sao, nếu cách một lớp mà còn nhìn thấy thật sự là có vấn đề rồi.
Hứa Tử Ngư đem áo ngủ vén lên, lộ ra cái bụng tròn trịa, đem tay của Tống Lương Thần đặt lên mặt bụng của mình, rồi nói: “Vừa nãy còn đạp thêm hai cái nữa.”
“Có đau không?” Một tay của Tống Lương Thần đặt lên bụng của cô, cứ như vậy liền che hơn nửa cái bụng của cô.
“Không đau, có một loại cảm giác rất đặc biệt.” Cảm giác bảo bối ở trong bụng, là một mầm sống là sinh mệnh nhỏ, cô cảm thấy đứa nhỏ của bọn họ ở bên trong cơ thể cô đang lớn lên.
“Ah. . . . . .” Lòng bàn tay của Tống Lương Thần khẽ động, anh kinh ngạc nhìn Hứa Tử Ngư mà nói: “Anh cảm thấy, con cử động.”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư cười nhìn biểu tình của Tống Lương Thần, không nhịn được mà ngắt mũi của anh.
“Không biết là con trai ngoan hay con gái ngoan nhỉ?” Tống Lương Thần áp lỗ tai lên bụng của Hứa Tử Ngư, nở nụ cười cong cong ấm áp mà đẹp mắt, anh nhỏ giọng nói: “Con phải nghe lời, không được đá mẹ có biết hay không?”
“Ngốc quá.” Hứa Tử Ngư đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của anh, có lẽ là do cô bị ảnh hưởng từ đứa trẻ trong bụng dẫn đến phát sinh mẫu tính, cho nên cô cảm thấy Tống Lương Thần cũng giống như một đứa bé vậy.
Cũng thật kỳ lạ, từ sau cái đêm Tống Lương Thần nói lời đó trở đi, cũng không thấy đứa nhỏ đá Hứa Tử Ngư nữa. Xem ra nó quả thật là một đứa nhỏ ngoan và biết nghe lời.
/83
|