Tiểu Quyền đánh hơi được mùi của Tu Kiệt, vì mùi trẻ con rất đặc trưng dễ phát hiện hơn so với của người lớn.
Chú chó đứng trước kệ mà sủa. Châu Thâm khẩn trương đi tới quan sát, tay còn chưa chạm vào kệ đã có một đầu súng sau gáy.
Cậu đứng yên tại chỗ, chưa quay lại đã thấy Tiểu Quyền lao về sau.
Cả người Vân Sam bị chú chó to lớn đề xuống đất, nó rối rít liếm mặt cô, nhân cơ hội đó Châu Thâm giật được cây súng và chĩa về đối phương.
Đến khi chú chó được kéo ra, cậu mới kinh ngạc:
- Vân Sam!
Chả trách con chó mừng rỡ như vậy. Tiểu Quyền chính là được Vân Sam nuôi dưỡng khi cô còn làm việc cho Tô Khê Hạc. Tình cảm giữa người và chó khăng khít chả khác gì mẹ con.
Tiểu Quyển sủa lớn, Tinh Kính Đằng lo lắng chạy vào, Tô Khê Hạc cùng Lại Dục Triết chạy tới. Tất cả đều gặp nhau ở phòng khách, và ai cũng đứng hình khi Châu Thâm đang hướng súng vào một người phụ nữ.
Tất cả bất động, Vân Sam cười nhạt đáp lại Châu Thâm:
- อล เลิน khong gap.
Do khá tối nên lúc đầu Tô Khê Hạc chưa nhận ra, đến khi nghe thấy giọng, anh bước nhanh tới chỗ Châu Thâm cẩm cây súng ném ra xa.
Rồi quay lại nhìn chăn chăm Vần Sam.
- Sam Sam, sao cô lại ở đây?
Tinh Kính Đằng nhíu mày, tại sao mấy người đó lại biết nhau. Là chủ nhà, anh lên tiếng.
Vân Sam là người dưới trướng tôi.Gì cơ?Tô Khê Hạc nghiến răng hỏi ngược, Lại Dục Triết đi tới đỡ Vân Sam đứng lên tỏ vẻ rất thân thiết. Khoảnh khắc ấy được Tô Khê Hạc ghim vào.
Đám thuộc hạ của Tân gia và Tô gia chạm trán rồi gằm ghè nhau. Điện được bật lên, lúc này bảo mẫu cũng từ
tren เลิ่น chay xuong.
- Cô Tô và cậu bé không trên phòng.
Tinh Kính Đằng lướt qua người Châu Thâm nhấn một nút nhỏ sau chiếc bình hoa. Chiếc kệ dịch chuyển, Tô Sa bế con thấy thế mới lò dò bước ra.
Cô kinh ngạc và khó hiểu khi tất cả đều tập trung trước mặt mình.
- Bố ơi, cậu ơi!
Tu Kiệt tụt xuống lao vào lòng Tinh Kính Đằng. Vân Sam và Châu Thâm không biết cậu nhóc là con của người họ
Tinh kia. Họ nghĩ anh bắt hai mẹ con Tô Sa về để làm con tin tranh giành quyền lực với Tô Giới.
- Khê Hạc, sao em tới đây?
Cô lại nhìn Châu Thâm, cậu bèn đáp:
- Đúng là cô chủ ở đây thật!
Lại Dục Triết đỡ Vân Sam lánh đi, Tiểu Quyền vẫy đuôi chạy theo lại bị Châu Thâm giữ chặt.
- Sam Sam!
Tô Khê Hạc giọng khàn đặc gọi người ấy, Lại Dục Triết lại liếc anh một cái, Vân Sam bị chú chó về bất ngờ nên ngã khá đau. Cô cũng không đáp mà dựa vào người Lại Dục Triết lướt qua Khê Hạc và đi ra sau.
Tu Kiệt ngồi trong lòng bố, Tinh Kính Đằng chễm trệ ngồi giữa, Tô Khê Hạc ngồi ghế bên, Châu Thâm đứng ngay cạnh,
Tô Sa muốn bế con cho thằng bé lánh đi, vừa cúi người định nhấc con khỏi người đàn ông, lại bị anh kéo mạnh ngồi phịch xuống sát bên cạnh.
"Không ngờ người đàn ông của cô chủ lại là người này".
Châu Thâm quan sát nhất cử nhất động của đối phương lòng thầm nghĩ.
- Khê Hạc, lần đầu cậu tới đây còn lịch sự. Nhưng lần này thì bất lịch sự rồi.
Tô Khê Hạc cong môi cười, giọng không khách khí.
- Chị và cháu tôi ở đây, tôi tới đón họ có gì sai. Tinh gia, anh mới là bất lịch sự.
Tinh Kính Đằng cười nhạt, Tô Sa muốn đứng lên về chỗ em trai lại bị anh giữ chặt bắt ngồi xuống.
- Tu Kiệt, gọi bố đi!
Tinh Kính Đằng bá đạo nói với con trai, Tô Sa trừng mắt nhìn anh, đến khi cậu nhóc hồn nhiên gọi "Bố" lần nữa thì anh mới nghênh ngang nhìn Tô Khê Hạc.
- Thấy chưa, con trai ở với bố là lẽ đương nhiên!
Chú chó đứng trước kệ mà sủa. Châu Thâm khẩn trương đi tới quan sát, tay còn chưa chạm vào kệ đã có một đầu súng sau gáy.
Cậu đứng yên tại chỗ, chưa quay lại đã thấy Tiểu Quyền lao về sau.
Cả người Vân Sam bị chú chó to lớn đề xuống đất, nó rối rít liếm mặt cô, nhân cơ hội đó Châu Thâm giật được cây súng và chĩa về đối phương.
Đến khi chú chó được kéo ra, cậu mới kinh ngạc:
- Vân Sam!
Chả trách con chó mừng rỡ như vậy. Tiểu Quyền chính là được Vân Sam nuôi dưỡng khi cô còn làm việc cho Tô Khê Hạc. Tình cảm giữa người và chó khăng khít chả khác gì mẹ con.
Tiểu Quyển sủa lớn, Tinh Kính Đằng lo lắng chạy vào, Tô Khê Hạc cùng Lại Dục Triết chạy tới. Tất cả đều gặp nhau ở phòng khách, và ai cũng đứng hình khi Châu Thâm đang hướng súng vào một người phụ nữ.
Tất cả bất động, Vân Sam cười nhạt đáp lại Châu Thâm:
- อล เลิน khong gap.
Do khá tối nên lúc đầu Tô Khê Hạc chưa nhận ra, đến khi nghe thấy giọng, anh bước nhanh tới chỗ Châu Thâm cẩm cây súng ném ra xa.
Rồi quay lại nhìn chăn chăm Vần Sam.
- Sam Sam, sao cô lại ở đây?
Tinh Kính Đằng nhíu mày, tại sao mấy người đó lại biết nhau. Là chủ nhà, anh lên tiếng.
Vân Sam là người dưới trướng tôi.Gì cơ?Tô Khê Hạc nghiến răng hỏi ngược, Lại Dục Triết đi tới đỡ Vân Sam đứng lên tỏ vẻ rất thân thiết. Khoảnh khắc ấy được Tô Khê Hạc ghim vào.
Đám thuộc hạ của Tân gia và Tô gia chạm trán rồi gằm ghè nhau. Điện được bật lên, lúc này bảo mẫu cũng từ
tren เลิ่น chay xuong.
- Cô Tô và cậu bé không trên phòng.
Tinh Kính Đằng lướt qua người Châu Thâm nhấn một nút nhỏ sau chiếc bình hoa. Chiếc kệ dịch chuyển, Tô Sa bế con thấy thế mới lò dò bước ra.
Cô kinh ngạc và khó hiểu khi tất cả đều tập trung trước mặt mình.
- Bố ơi, cậu ơi!
Tu Kiệt tụt xuống lao vào lòng Tinh Kính Đằng. Vân Sam và Châu Thâm không biết cậu nhóc là con của người họ
Tinh kia. Họ nghĩ anh bắt hai mẹ con Tô Sa về để làm con tin tranh giành quyền lực với Tô Giới.
- Khê Hạc, sao em tới đây?
Cô lại nhìn Châu Thâm, cậu bèn đáp:
- Đúng là cô chủ ở đây thật!
Lại Dục Triết đỡ Vân Sam lánh đi, Tiểu Quyền vẫy đuôi chạy theo lại bị Châu Thâm giữ chặt.
- Sam Sam!
Tô Khê Hạc giọng khàn đặc gọi người ấy, Lại Dục Triết lại liếc anh một cái, Vân Sam bị chú chó về bất ngờ nên ngã khá đau. Cô cũng không đáp mà dựa vào người Lại Dục Triết lướt qua Khê Hạc và đi ra sau.
Tu Kiệt ngồi trong lòng bố, Tinh Kính Đằng chễm trệ ngồi giữa, Tô Khê Hạc ngồi ghế bên, Châu Thâm đứng ngay cạnh,
Tô Sa muốn bế con cho thằng bé lánh đi, vừa cúi người định nhấc con khỏi người đàn ông, lại bị anh kéo mạnh ngồi phịch xuống sát bên cạnh.
"Không ngờ người đàn ông của cô chủ lại là người này".
Châu Thâm quan sát nhất cử nhất động của đối phương lòng thầm nghĩ.
- Khê Hạc, lần đầu cậu tới đây còn lịch sự. Nhưng lần này thì bất lịch sự rồi.
Tô Khê Hạc cong môi cười, giọng không khách khí.
- Chị và cháu tôi ở đây, tôi tới đón họ có gì sai. Tinh gia, anh mới là bất lịch sự.
Tinh Kính Đằng cười nhạt, Tô Sa muốn đứng lên về chỗ em trai lại bị anh giữ chặt bắt ngồi xuống.
- Tu Kiệt, gọi bố đi!
Tinh Kính Đằng bá đạo nói với con trai, Tô Sa trừng mắt nhìn anh, đến khi cậu nhóc hồn nhiên gọi "Bố" lần nữa thì anh mới nghênh ngang nhìn Tô Khê Hạc.
- Thấy chưa, con trai ở với bố là lẽ đương nhiên!
/128
|