Trao nhẫn là phần chơi nhạc cello và piano, nên phần violin của Cẩm Linh đã xong. Chỉ là chưa được rời khỏi vị trí ngay mà phải đợi cô dâu chú rể trao nhẫn xong.
Rảnh tay một xíu, cô vén tóc gọn gàng lại, rồi quay đầu muốn biết chú rể tầm cỡ và cô dâu may mắn ngày hôm nay là ai.
Giây phút ấy, Cẩm Linh run rẩy tới rơi cả cây vĩ kéo đàn.
Người đó, là Tô Khê Hạc. Là người từng nói yêu cô, nhưng lại làm tổn thương cô. Còn phá đi đứa con của hai người.
Hôm nay anh ấy kết hôn, người phụ nữ kia xinh đẹp và hẳn rất quyền thế. Chắc anh yêu vợ mình lắm, nên đám cưới mới lộng lẫy trịnh trọng như này.
Hai hàng nước mắt tự rơi, cô đứng im cả người đơ cứng.
Tô Khê Hạc cầm tay vợ mình giơ lên, chiếc nhẫn kim cương trên tay Pamela sáng chói lấp lánh.
Trong khi cả hội trường rầm tiếng vỗ tay, chúc phúc có, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Thì có một cô gái cô đơn, tâm hồn trống rỗng tách biệt.
Tô Khê Hạc lướt qua bên dưới, rồi sững sờ thấy ai đó từng thân quen. Ánh mắt chạm nhau khiến tim anh hằng một nhịp.
Anh nhíu mày, lại nhìn sang phía bên kia, Vân Sam đang đứng cùng Lại Dục Triết và Châu Thâm.
Vậy người kia là?
- Cẩm Linh...
Anh bất giác quay lại nhìn, thì người đã không còn nữa. Có khi nào anh nhìn nhầm không?
Pamela bị tiếng ổn nghe không rõ:
Anh nói gì?Không có gì.Tô Khê Hạc chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh muốn ra ngoài để tìm cô gái kia. Anh phải xác nhận có đúng là Cẩm Linh của anh không.
Nhưng buổi lễ cứ kéo anh theo, anh không rảnh giây phút nào.
Đến khi tới được vị trí anh thấy cô khi nãy, chỉ còn một chiếc vĩ bị rơi lại. Anh nhặt lên, cần thận chăm chú. Rồi anh sờ thấy một kí hiệu nhỏ xíu trên thân gỗ nhỏ dài. Phải nhìn rất kĩ mới phát hiện đó là chữ L.
Khoảnh khắc ấy, anh vui mừng tới mức quên mình đã là chồng người ta.
Châu Thâm nhận lệnh ngay trong hôn lễ mà hoang mang:
- Có lẽ nhầm...
Tô Khê Hạc khẳng định:
- Không nhầm!
Tay anh vẫn nắm chặt cây vĩ kia, lòng đầy chắc chắn.
Cậu Hạc, cậu vừa kết hôn rồi.Tìm ngay đi, phải tìm được người cho tôi.Châu Thâm biết không thể chống lệnh, liền cho người đi tìm Cẩm Linh. Nhiệm vụ là phải đưa được cô ấy tới trước mặt cậu chủ.
***
Cẩm Linh trốn trong nhà vệ sinh, hầu như ai cũng tập trung ở lễ đường nên trong này yên tĩnh đến lạ. Dù cô cố gắng kìm nén thì tiếng khóc nhỏ vẫn vang vọng thê lương.
Cô muốn về căn hộ của mình, muốn về cái ổ nhỏ xinh nhưng ấm áp.
Bước chân không vững, nước mắt nhòe cả tầm nhìn, Cẩm Linh loạng choạng đi ra ngoài.
- Là cô gái đó, giữ cô ta lại....
Nhìn thấy đám người kia, cô biết đó là người của Tô Khê Hạc.
Ngan lan van lan, co khong muon quay ve ben anh nนa.
Cô quay đầu chạy, liền đâm vào một người cao lớn.
Xin I6i, xin Ioi.Linh?Baren ngạc nhiên khi gặp cô tại đây. Nhưng khi thấy mắt cô ướt át, tinh thần có phần hoảng loạn, anh giữ vai cô rồi trấn an.
- Là tôi, Baren.
Cẩm Linh như vớ được cứu tinh, bèn quỳ dưới chân anh xin giúp đỡ.
Baren, xin hãy giúp tôi, xin hãy giúp tôi, có người muốn bắt tôi...Được rồi, bình tĩnh, tôi đưa cô đi.Anh dìu cô vội vã cất bước, tới phòng nghỉ của khách, anh căn dặn.
- Ở yên đây, tôi cho người lấy xe đưa cô về.
Chỉ vài phút sau người của Baren đã hộ tống được Cẩm Linh ra xe. Bữa tiệc chưa kết thúc, Pamela là bạn thân nên Baren không thể đi cùng.
- Đừng lo, có người của tôi bên cô. Được chứ!
Cẩm Linh gật đầu, hai tay run run nắm chặt nhau như cổ trấn an mình.
Xe chưa ra khỏi cổng lâu đài liền bị chặn lại, nhóm người của Châu Thâm đông áp đảo khống chế được số vệ sĩ mà Baren bổ trí.
Cẩm Linh gào hét kháng cự:
- Không, đừng bắt tôi, xin các người......
Châu Thâm lôi cô ra khỏi xe.
- Đúng là cô rồi, xin lỗi.
Cẩm Linh bị đập mạnh vào gáy rồi ngất đi. Châu Thâm đỡ cô vào xe của mình và lập tức rời khỏi lâu đài.
Rảnh tay một xíu, cô vén tóc gọn gàng lại, rồi quay đầu muốn biết chú rể tầm cỡ và cô dâu may mắn ngày hôm nay là ai.
Giây phút ấy, Cẩm Linh run rẩy tới rơi cả cây vĩ kéo đàn.
Người đó, là Tô Khê Hạc. Là người từng nói yêu cô, nhưng lại làm tổn thương cô. Còn phá đi đứa con của hai người.
Hôm nay anh ấy kết hôn, người phụ nữ kia xinh đẹp và hẳn rất quyền thế. Chắc anh yêu vợ mình lắm, nên đám cưới mới lộng lẫy trịnh trọng như này.
Hai hàng nước mắt tự rơi, cô đứng im cả người đơ cứng.
Tô Khê Hạc cầm tay vợ mình giơ lên, chiếc nhẫn kim cương trên tay Pamela sáng chói lấp lánh.
Trong khi cả hội trường rầm tiếng vỗ tay, chúc phúc có, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Thì có một cô gái cô đơn, tâm hồn trống rỗng tách biệt.
Tô Khê Hạc lướt qua bên dưới, rồi sững sờ thấy ai đó từng thân quen. Ánh mắt chạm nhau khiến tim anh hằng một nhịp.
Anh nhíu mày, lại nhìn sang phía bên kia, Vân Sam đang đứng cùng Lại Dục Triết và Châu Thâm.
Vậy người kia là?
- Cẩm Linh...
Anh bất giác quay lại nhìn, thì người đã không còn nữa. Có khi nào anh nhìn nhầm không?
Pamela bị tiếng ổn nghe không rõ:
Anh nói gì?Không có gì.Tô Khê Hạc chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh muốn ra ngoài để tìm cô gái kia. Anh phải xác nhận có đúng là Cẩm Linh của anh không.
Nhưng buổi lễ cứ kéo anh theo, anh không rảnh giây phút nào.
Đến khi tới được vị trí anh thấy cô khi nãy, chỉ còn một chiếc vĩ bị rơi lại. Anh nhặt lên, cần thận chăm chú. Rồi anh sờ thấy một kí hiệu nhỏ xíu trên thân gỗ nhỏ dài. Phải nhìn rất kĩ mới phát hiện đó là chữ L.
Khoảnh khắc ấy, anh vui mừng tới mức quên mình đã là chồng người ta.
Châu Thâm nhận lệnh ngay trong hôn lễ mà hoang mang:
- Có lẽ nhầm...
Tô Khê Hạc khẳng định:
- Không nhầm!
Tay anh vẫn nắm chặt cây vĩ kia, lòng đầy chắc chắn.
Cậu Hạc, cậu vừa kết hôn rồi.Tìm ngay đi, phải tìm được người cho tôi.Châu Thâm biết không thể chống lệnh, liền cho người đi tìm Cẩm Linh. Nhiệm vụ là phải đưa được cô ấy tới trước mặt cậu chủ.
***
Cẩm Linh trốn trong nhà vệ sinh, hầu như ai cũng tập trung ở lễ đường nên trong này yên tĩnh đến lạ. Dù cô cố gắng kìm nén thì tiếng khóc nhỏ vẫn vang vọng thê lương.
Cô muốn về căn hộ của mình, muốn về cái ổ nhỏ xinh nhưng ấm áp.
Bước chân không vững, nước mắt nhòe cả tầm nhìn, Cẩm Linh loạng choạng đi ra ngoài.
- Là cô gái đó, giữ cô ta lại....
Nhìn thấy đám người kia, cô biết đó là người của Tô Khê Hạc.
Ngan lan van lan, co khong muon quay ve ben anh nนa.
Cô quay đầu chạy, liền đâm vào một người cao lớn.
Xin I6i, xin Ioi.Linh?Baren ngạc nhiên khi gặp cô tại đây. Nhưng khi thấy mắt cô ướt át, tinh thần có phần hoảng loạn, anh giữ vai cô rồi trấn an.
- Là tôi, Baren.
Cẩm Linh như vớ được cứu tinh, bèn quỳ dưới chân anh xin giúp đỡ.
Baren, xin hãy giúp tôi, xin hãy giúp tôi, có người muốn bắt tôi...Được rồi, bình tĩnh, tôi đưa cô đi.Anh dìu cô vội vã cất bước, tới phòng nghỉ của khách, anh căn dặn.
- Ở yên đây, tôi cho người lấy xe đưa cô về.
Chỉ vài phút sau người của Baren đã hộ tống được Cẩm Linh ra xe. Bữa tiệc chưa kết thúc, Pamela là bạn thân nên Baren không thể đi cùng.
- Đừng lo, có người của tôi bên cô. Được chứ!
Cẩm Linh gật đầu, hai tay run run nắm chặt nhau như cổ trấn an mình.
Xe chưa ra khỏi cổng lâu đài liền bị chặn lại, nhóm người của Châu Thâm đông áp đảo khống chế được số vệ sĩ mà Baren bổ trí.
Cẩm Linh gào hét kháng cự:
- Không, đừng bắt tôi, xin các người......
Châu Thâm lôi cô ra khỏi xe.
- Đúng là cô rồi, xin lỗi.
Cẩm Linh bị đập mạnh vào gáy rồi ngất đi. Châu Thâm đỡ cô vào xe của mình và lập tức rời khỏi lâu đài.
/128
|