Vào tháng 10, Lục Giai Ân và Tần Hiếu Tần cùng nhau tham dự tiệc đính hôn của Tần Hiếu Viễn.
Trước đây khi Thi Tĩnh kết hôn, hai người vẫn ngồi ở hai bàn khác nhau.
Chưa đến một năm, cô đã ngồi cùng bàn với Tần Hiếu Tắc.
Ở bữa tiệc, người nhà họ Tần đối xử rất khách khí với Lục Giai Ân.
La Hàm vẫn dịu dàng như trước đây, chủ động khen tranh của Lục Giai Ân, còn nói rất mong đợi buổi triển lãm cá nhân của cô vào năm sau.
Lục Giai Ân lễ phép nói cảm ơn với bà.
Hai người cũng không nhắc đến những chuyện khác, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Lục Giai Ân theo Tần Hiếu Tắc đến nhà họ Tần.
Trước đây, Lục Giai Ân một mình đến Ý, mua một bức tranh ở một buổi triển lãm nghệ thuật.
Vị họa sĩ kia rất đặc biệt, Lục Giai Ân có nhờ một người bạn giúp đỡ, phải rất vất vả mới mua được.
Cũng vì thế mà việc ra mắt mới bị trì hoãn đến tận tiệc đính hôn.
Khi Lục Giai Ân đưa bức tranh đó cho La Hàm, trong giây lát cô thấy đôi mắt bà sáng rực lên.
“Bức tranh này quá đẹp.” La Hàm cảm thán mãi: “Đây là món quà tuyệt nhất dì nhận được trong năm nay.”
Lục Gia Ân cười, nói: “Dì thích là tốt rồi ạ.”
“Phải không? Người ta phải phải bay sang Ý, đợi một tuần mới mua được về cho mẹ đấy.” Tần Hiếu Tắc xen mồm vào.
La Hàm liếc anh một cái, lại nhìn sang Lục Giai Ân.
“Giai Ân, cảm ơn con. Con có lòng quá.” Bà chân thành nói cảm ơn.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Lời này nên dành cho dì La ạ.”
La Hàm mím môi, nhìn cô rồi mỉm cười.
Bà chỉ về hướng phòng tranh: “Giai Ân, chúng ta tâm sự chút nhé?”
Lục Giai Ân lễ phép đồng ý, cùng bà đến phòng tranh.
Nếu không phải là mẹ của Tần Hiếu Tắc, La Hàm chắc chắn sẽ rất thích Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân xinh đẹp, tính cách ngoan hiền, lại tài năng.
Bản thân bà không thể bắt bẻ bất cứ điều gì.
Nhưng là một người mẹ, La Hàm thực sự hy vọng rằng con trai mình có thể ở bên một cô gái khỏe mạnh.
Nhưng con trai bà từ nhỏ tính tình đã ngang bướng, không chịu nghe lời ai.
Tần Hiếu Tắc không những không chịu nghe lời bà, còn nhất quyết phải phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
“Lời này có thể con nghe không xuôi tai, nhưng con có nghĩ đến chuyện nếu các con kết hôn, lỡ con bé có xảy ra mệnh hệ gì, một mình con phải làm sao?” Thậm chí bà còn nói đến mức này.
Nhưng Tần Hiếu Tắc đã nói gì?
“Cho dù là vậy, con cũng chỉ đau khổ nửa đời sau. Nhưng nếu không có cô ấy bên cạnh, con sẽ khổ sở cả đời.”
La Hàm ngẩn người, đây là lần đầu tiên bà thấy vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc trở nên dịu dàng trước một người phụ nữ.
“Con sẽ chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy sống lâu trăm tuổi.” Anh nói.
Có lẽ sau lần đó, bà đã ngầm chấp nhận mối quan hệ của bọn họ.
La Hàm nhớ lại chuyện trước kia, nhìn Lục Giai Ân mỉm cười.
“Dì không thể nhìn con trai mình khổ sở cả đời.”
Lục Giai Ân không biết Tần Hiếu Tắc đã nói với gia đình mình như thế.
Da đầu nhất thời tê dại, hốc mắt có chút ê ẩm.
“Ông nội Hiếu Tắc tìm con, mãi đến sau này chúng ta mới biết.” La Hàm lộ ra vẻ mặt khó xử: “Ông ấy khá bướng bỉnh, nhất định phải tự mình đến gặp con mới thôi. Chắc con bị dọa sợ rồi?”
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”
“Không sợ là tốt rồi.” La Hàm cười nói: “Ông ấy nhìn thì rất hung dữ, nhưng thật ra rất thương Hiếu Tắc.”
“Đúng rồi, ông ấy có ấn tượng tốt với con đấy, hy vọng Tết này có thể gặp lại con.”
Lục Giai Ân hít một hơi, gật đầu: “Dạ, con cũng cần phải đến chúc Tết.”
Năm nay Tần Hiếu Tắc đón năm mới ở nhà cô, có lẽ ông cụ sẽ không vui.
La Hàm đi đến bàn làm việc phía sau, chần chờ nói: “Nếu trước kia có xúc phạm đến con, hi vọng con sẽ bỏ qua…”
“Không đâu dì.” Lục Giai Ân vội vàng lắc đầu.
“Ừ.” Lạc Hàm mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa tới.
“Quà lần đầu gặp mặt.” Bà cười nói: “Cầm đi, lần đầu bạn gái của Hiếu Viễn đến cũng có.”
Lục Giai Ân đưa hai tay nhận lấy, nói cảm ơn: “Cảm ơn dì.”
“Không cần cảm ơn.” La Hàm vỗ tay Lục Giai Ân, trong lòng thấy an tâm.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, sau này phải giữ sức khỏe thật tốt. Các con không cần có con, đến già cũng chỉ có nhau. Thân thể khỏe mạnh mới có thể cùng nhau tiến xa hơn.” “
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt La Hàm nghiêm túc, giọng nói rất dịu dàng.
Thoáng chốc, Lục Giai Ân muốn khóc.
Cô nghĩ đến mẹ mình. Nếu bà còn sống, có lẽ bà cũng sẽ nói điều tương tự.
Lục Giai Ân không khỏi hít mũi, nhẹ giọng trả lời: “Dạ, con hiểu rồi dì.”
Quà gặp mặt của La Hàm cho Lục Giai Ân là một chiếc vòng phỉ thúy rất đắt.
Thường ngày Lục Giai Ân hầu như không mang, chỉ để ở nhà.
Vào cuối năm, Lục Giai Ân lại giành được giải thưởng cho các bức tranh của mình và được một số phương tiện truyền thông bầu chọn là một trong “Mười nghệ sĩ trẻ hàng đầu của năm”.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của cô tăng lên rất nhiều, cũng nhận được nhiều lời mời hơn.
Lục Giai Ân thích vẽ tranh, nhưng lại không thích xã giao, thậm chí còn cảm thấy việc đó làm trễ nãi thời gian cô vẽ tranh.
Người đại diện Hữu Hữu đã giúp cô từ chối hầu hết các hoạt động xã giao, chỉ giữ lại một số lễ khai mạc và các cuộc phỏng vấn cần thiết.
Giữa lịch trình bận rộn, thời gian cứ vậy đã đến Tết Nguyên đán.
Năm sau Lục Giai Ân sẽ về với bà ngoại, còn năm nay trở về Bình Thành thăm nhà ông nội Tần chúc tết.
So với lần trước, lần này thái độ của ông nội Tần đã tốt hơn nhiều, thậm chí ông còn đưa cho Lục Giai Ân một bao lì xì màu đỏ thật dày.
Với giải thưởng và danh hiệu trong tay, chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới, mối quan hệ với gia đình Tần Hiếu Tắc ngày càng tốt hơn, hết thảy mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bà ngoại lại ngất xỉu.
Kết quả kiểm tra của bác sĩ là máu cung cấp lên não không đủ và bị nhồi máu não nhẹ.
Lục Giai Ân trở về thành phố C, muốn đưa bà ngoại đến Bình Thành dưỡng bệnh.
Nhưng bà ngoại lại không muốn.
“Môi trường ở đó không tốt, lại nhiều người như vậy, làm sao có thể tốt bằng thành phố C?” Bà ngoại nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói.
Lần đầu Lục Giai Ân nổi giận: “Vậy con sẽ ở lại thành phố C.”
“Nói nhảm!” Bà ngoại đuổi cô: “Con ở Bình Thành đang phát triển rất tốt, bạn trai con cũng ở đó, quay về làm gì?”
Lục Giai Ân mím môi không nói gì, ánh mắt cố chấp nhìn bà ngoại.
Bà ngoại bất đắc dĩ: “Được rồi, bà đồng ý với con, chờ xuất viện bà sẽ về ở với cậu con. Được chưa?”
Mũi Lục Giai Ân đau xót: “Bà ngoại, con với cậu cũng vì muốn tốt cho bà. Lần này thật sự bà đã làm con sợ…”
Bà cụ ngất xỉu khi ở nhà một mình, nếu không phải vừa lúc cậu đến thăm, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Nghĩ về chuyện khi nãy Lục Giai Ân vẫn cảm thấy sợ, cũng ảo não tự trách mình mãi.
Cô mãi bận rộn với công việc, không thể chăm sóc tốt cho bà ngoại. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà cụ, cô thực sự không thể tha thứ cho mình.
“Được, bà hiểu rồi.” Bà ngoại thở dài: “Con không thuận theo bà lão này cũng được, vậy cứ ở lại đây đi.”
Sau khi bà ngoại xuất viện, Lục Giai Ân ở với bà lại thành phố C một thời gian trước khi trở về Bình Thành.
Sau khi trở về Bình Thành, Lục Gia Ân một mặt bận rộn với đủ thứ chuyện về buổi triển lãm, mặt khác, cô lại không khỏi lo lắng cho sức khỏe của bà ngoại.
Ngoài mặt, cô vẫn như bình thường, không thể hiện ra bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi lo lắng một chút.
Lần nọ, sau khi thảo luận kế hoạch với người phụ trách triển lãm, Lục Giai Ân về đến nhà, bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn.
Ban đêm, lần đầu cô không kìm được cảm xúc, trước mặt Tần Hiếu Tắc, hai mắt đỏ hoe.
“Nếu bà ngoại không còn nữa, em cũng không còn người thân.” Giọng Lục Giai Ân có chút nghẹn ngào.
Bà là người quan trọng nhất trong những năm tháng cô lớn lên, như cha như mẹ, như thầy như bạn.
Cô thậm chí còn không dám nghĩ rằng sẽ có ngày bà ngoại rời xa cô.
Khi đó, cô sẽ hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi, một người cô đơn.
Tần Hiếu Tắc rất ít khi thấy Lục Giai Ân lộ ra vẻ yếu đuối, bất lực, trái tim anh đau đớn.
Dỗ cô một lúc lâu, cuối cùng Lục Giai Ân cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm, ánh mắt Tần Hiếu Tắc rơi trên mặt cô, thở dài.
Cô ngủ không ngon, lông mày hơi cau lại, môi mím chặt, cằm so với trước gầy hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu hôn lên môi Lục Giai Ân, suy nghĩ trong lòng ngày càng mãnh liệt.
*
Khi tỉnh lại đã là hôm sau, Lục Giai Ân lấy lại tinh thần, tiếp tục chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho buổi triển lãm, không nghĩ về chuyện đêm hôm trước nữa.
Cho đến một buổi chiều cuối tháng 3, một tuần trước buổi triển lãm của cô, Lục Giai Ân bất ngờ nhận được điện thoại của Hữu Hữu.
“Chị Giai Ân, hôm nay chúng ta sẽ diễn tập lễ khai mạc, chị chuẩn bị đi, lát nữa em đến đón chị.”
Lục Giai Ân chưa phát hiện ra điều gì bất thường, đồng ý.
Không lâu sau, Hữu Hữu lại gọi điện thoại, nói mình đã tới rồi.
Lục Giai Ân sửng sốt, nhanh vậy sao?
“Nhưng chị vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Giọng nói Hữu Hữu rất khẩn trương: “Không cần, em sẽ dẫn chị đi sửa soạn. Quần áo em đã chuẩn bị xong, chị thay luôn là được.”
Thấy cô ấy đang vội, Lục Giai Ân liền đồng ý, vội vàng xuống lầu.
Hữu Hữu đưa Lục Giai Ân đến một studio tạo hình chuyên nghiệp.
“Mặc bộ này.”
Hữu Hữu chọn cho cô một chiếc váy dài màu trắng như tiên nữ, hai dây váy tinh tế, phần eo được thắt chặt lại, váy thêu bằng lụa sáng, đường may vô cùng tinh xảo.
“Chỉ là diễn tập thôi mà, cần phải lộng lẫy như vậy sao?” Lục Giai Ân cầm lấy quần áo có chút nghi hoặc.
Hữu Hữu kiên nhẫn giải thích: “Buổi triển lãm đầu tiên phải cẩn thận một chút. Buổi diễn tập của chúng ta sẽ dựa theo ngày đó, vừa lúc thử xem lễ phục có vừa vặn không.”
Lục Giai Ân gật đầu, cầm váy đi vào phòng thử đồ.
Mặc váy vào, Lục Giai Ân không ngờ kích cỡ váy lại rất vừa vặn, ngay cả độ dài của dây đeo cũng vừa phải, không quá hở hang.
Khi đi, làn váy uốn lượn, xòe ra như sóng nước lăn tăn, mềm mại lại dịu dàng.
Khi cô bước ra từ phòng thử đồ, đôi mắt của Hữu Hữu sáng ngời.
“Tiên nữ quá đẹp.”
Lục Giai Ân mỉm cười, ngồi xuống ghế.
Có hai stylist, một người trang điểm, một người làm tóc.
Da Lục Giai Ân đẹp, khá dễ trang điểm.
Trong vòng chưa đầy một giờ, đã chuẩn bị xong tất cả.
Lục Gia Ân trang điểm rất tinh xảo, đôi mắt bừng sáng, hai gò má phủ một lớp phấn mỏng màu hồng nhạt, đôi môi hồng nhuận như kem hoa hồng. Mái tóc đen dài xõa tung ra, phần đuôi tóc được uốn thành gợn sóng trữ tình, rải rác trên lưng và đầu vai, vừa lúc che đi làn da lộ ra bên ngoài.
Sau khi tạo hình xong, Hữu Hữu lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh cho Lục Giai Ân đi, sau đó đi đến điểm dừng tiếp theo mà không ngừng lại.
Trên đường đi, Lục Giai Ân nhìn phong cảnh bên ngoài cửa, ban đầu cũng không phát giác được điều gì.
Cho đến khi phòng tranh Thanh Hàm dần hiện ra trước mắt, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tại sao chúng ta lại đến phòng tranh Thanh Hàm?”
Buổi triển lãm của cô không tổ chức ở đây.
Vẻ mặt Hữu Hữu bình tĩnh: “Chúng ta mượn nơi này để diễn tập một chút. Hôm nay bọn họ đóng cửa.”
Lục Giai Ân cau mày, càng thêm bối rối: “Hôm nay không phải ngày Thanh Hàm đóng cửa.”
“Bọn họ đang sửa chữa, nên hôm nay tạm đóng cửa một ngày.” Hữu Hữu nói dối mặt không đổi sắc.
Lục Giai Ân “Ồ” một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi xe dừng lại, Lục Giai Ân cùng Hữu Hữu xuống xe.
Mặt trước của phòng tranh vắng tanh, chỉ có vài người đứng ở cửa.
“Ah, thế mà lại đóng cửa này, buồn thật đấy.”
“Tạm thời đóng cửa, tài khoản chính thức nói là tu sửa nội bộ.”
“Ôi, phí thời gian quá.”
…
Trên đường vào phòng tranh, thỉnh thoảng Lục Giai Ân có thể nghe thấy giọng nói của những người qua đường thất vọng ra về.
Cô quay đầu nhìn Hữu Hữu đang im lặng, tim bỗng dưng đập nhanh hơn.
Hữu Hữu đưa Lục Giai Ân qua cửa phụ của phòng tranh Thanh Hàm, dọc đường đi hai người không gặp thêm ai nữa.
Nhưng dường như Lục Giai Ân cảm nhận được gì đó, tim cô đập ngày càng nhanh.
Trước phòng triển lãm ở tầng một, Hữu Hữu đột nhiên dừng lại, đưa tay về phía cô ý bảo.
“Chị Giai Ân, đưa áo khoác cho em, chị tự vào đi.”
Lục Giai Ân dừng lại, yên lặng cởi áo len của mình đưa cho Hữu Hữu, không hỏi thêm câu nào.
Rẽ vào góc này là phòng triển lãm ở tầng một.
Lục Giai Ân hít một hơi rồi bước vào.
Gần như trong giây đầu tiên nhìn rõ bên trong, mắt cô liền ươn ướt.
Trên sàn của phòng triển lãm được phủ kín một lớp cánh hoa hải đường hồng nhạt, trên tường hiển thị chủ đề của buổi triển lãm lần này —
“Triển lãm nghệ thuật cá nhân của Lục Giai Ân”.
Dọc theo những cánh hoa màu hồng về trước, là những bức tranh, ảnh chụp, mô hình, vật dụng cá nhân… của Lục Giai Ân từ lúc bé đến khi trưởng thành.
Từ những bức vẽ nguệch ngoạc lúc bé đến những tác phẩm đoạt giải thưởng khi lớn, từ lúc còn là trẻ con đến người trưởng thành như bây giờ.
Trong ảnh có cô, ba mẹ, bà ngoại, bạn học, Tần Hiếu Tắc…
Bức tranh vẽ nguệch ngoạc mà bà ngoại không nỡ vứt đi, được đưa đến đây nguyên vẹn, đóng khung thành những bức tranh tinh xảo rồi treo trên tường.
“Triển lãm tranh” mà trước đây bà ngoại hay nói đùa, thế mà hôm nay đã trở thành hiện thực.
Từ 1 tuổi đến 26 tuổi, tất cả các hiện vật được trưng bày cùng lúc trước mặt Lục Giai Ân qua từng các thời điểm khác nhau.
Lục Giai Ân xem qua từng chút, như thể lần nữa nhớ lại cuộc sống của mình.
Chóp mũi và gò má nóng bừng, từng luồng xúc cảm trào ra khỏi lồng ngực.
Phần kết của buổi triển làm là một dòng chữ tiếng Anh.
“Let me be your family.”
Đến đây, Lục Giai Ân cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Hai mắt đẫm lệ, cô thấy Tần Hiếu Tắc trong bộ lễ phục đang cầm một bó hoa lớn trên tay đi về phía mình.
Lục Giai Ân dùng đốt ngón tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt, cố mỉm cười nhìn Tần Hiếu Tắc.
Có lẽ hôm nay anh cũng cố ý sửa soạn, tóc được vuốt keo và chải gọn gàng. Gương mặt sáng sủa, bả vai rộng, phong thái phóng khoáng.
So với bình thường trông anh còn đẹp trai hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc bước đến với đôi chân dài, đưa hoa đến tay Lục Giai Ân.
Ánh đèn của phòng tranh chiếu xuống, vẻ mặt anh nghiêm túc mang theo chút căng thẳng.
Hai người cứ vậy yên lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Tần Hiếu Tắc lên tiếng.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng trước khi nói, anh chỉ nhớ vài câu cuối.
“Đường Đường, hiện tại anh không muốn làm bạn trai của em, anh muốn làm chồng của em, muốn trở thành gia đình của em.”
Lưng Lục Giai Ân thẳng tắp, trong tay cầm một đóa hoa hồng, lẳng lặng nhìn Tần Hiếu Tắc.
Thời điểm nghe được câu nói “Em có nguyện ý gả cho anh không?” Sau đó, cô chớp mắt.
“Em nguyện ý.” Cô cong môi nói.
Tần Hiếu Tắc sửng sốt hai giây, sau đó khóe miệng nhếch lên cười thành tiếng.
Anh cười rất vui, cũng rất lớn, đến nỗi nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Vì vậy, anh ngửa đầu về trước, chớp mắt.
Đây là lần thứ hai Lục Giai Ân thấy những giọt nước mắt của anh.
Chỉ hai lần, nhưng đều liên quan đến cô.
Lục Giai Ân kiễng chân, đầu ngón tay mềm mại lướt qua khóe mắt Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Anh tựa cằm lên bờ vai mềm mượt, trắng nõn của Lục Giai Ân, trầm giọng nói: “Anh cười ra nước mắt thôi.”
Giọng nói Lục Giai Ân rất dịu dàng: “Ừ, em biết.”
Tần Hiếu Tắc khẽ cười.
Anh khom lưng, sau đó lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra rồi đeo lên cho Lục Giai Ân.
Anh nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ một: “Nhớ kỹ, người phụ trách buổi triển lãm đầu tiên của em là Tần Hiếu Tắc.”
Lục Giai Ân ngửa đầu, cười đến mức đôi mắt cong lên.
“Ừ, cảm ơn anh. Em rất thích.”
Cô thích buổi triển lãm này, cũng thích cả người phụ trách.
Phòng tranh Thanh Hàm, bức tranh trên tường của bà ngoại, lời kết “be your family”, mặt đất phủ đầy cánh hoa hải đường, tại triển lãm cá nhân trước “triển lãm cá nhân”…
Tất cả đều thể hiện rõ ý đồ.
“Vinh hạnh của anh.” Tần Hiếu Tắc thấp giọng nói, cánh môi nóng bỏng bao trùm xuống.
Anh ôm chặt lấy vai Lục Giai Ân, hơi ngả người ra sau, ngửa đầu đáp lại.
Trên bức tường to đến thế của phòng triển lãm, phản chiếu bóng của một cặp tình nhân đang triền miên ôm hôn nhau.
Bóng người cùng câu “let me be your family” tương phản với nhau, tăng thêm vài phần lãng mạn.
Năm 18 tuổi, ngu ngơ khờ dại, cho rằng đối phương chỉ là một người qua đường bình thường trong cuộc đời.
Nhưng không ngờ, hạt giống vận mệnh bất tri bất giác đã sớm gieo vào, lặng lẽ nở hoa.
Những cái ôm nên khăng khít chặt chẽ, những nụ hôn nên buông thả, tình yêu càng nên cuồng nhiệt.
Sống một đời, có thể gặp được một người như vậy, cũng không phải vô ích.
Trước đây khi Thi Tĩnh kết hôn, hai người vẫn ngồi ở hai bàn khác nhau.
Chưa đến một năm, cô đã ngồi cùng bàn với Tần Hiếu Tắc.
Ở bữa tiệc, người nhà họ Tần đối xử rất khách khí với Lục Giai Ân.
La Hàm vẫn dịu dàng như trước đây, chủ động khen tranh của Lục Giai Ân, còn nói rất mong đợi buổi triển lãm cá nhân của cô vào năm sau.
Lục Giai Ân lễ phép nói cảm ơn với bà.
Hai người cũng không nhắc đến những chuyện khác, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Lục Giai Ân theo Tần Hiếu Tắc đến nhà họ Tần.
Trước đây, Lục Giai Ân một mình đến Ý, mua một bức tranh ở một buổi triển lãm nghệ thuật.
Vị họa sĩ kia rất đặc biệt, Lục Giai Ân có nhờ một người bạn giúp đỡ, phải rất vất vả mới mua được.
Cũng vì thế mà việc ra mắt mới bị trì hoãn đến tận tiệc đính hôn.
Khi Lục Giai Ân đưa bức tranh đó cho La Hàm, trong giây lát cô thấy đôi mắt bà sáng rực lên.
“Bức tranh này quá đẹp.” La Hàm cảm thán mãi: “Đây là món quà tuyệt nhất dì nhận được trong năm nay.”
Lục Gia Ân cười, nói: “Dì thích là tốt rồi ạ.”
“Phải không? Người ta phải phải bay sang Ý, đợi một tuần mới mua được về cho mẹ đấy.” Tần Hiếu Tắc xen mồm vào.
La Hàm liếc anh một cái, lại nhìn sang Lục Giai Ân.
“Giai Ân, cảm ơn con. Con có lòng quá.” Bà chân thành nói cảm ơn.
Lục Giai Ân lắc đầu: “Lời này nên dành cho dì La ạ.”
La Hàm mím môi, nhìn cô rồi mỉm cười.
Bà chỉ về hướng phòng tranh: “Giai Ân, chúng ta tâm sự chút nhé?”
Lục Giai Ân lễ phép đồng ý, cùng bà đến phòng tranh.
Nếu không phải là mẹ của Tần Hiếu Tắc, La Hàm chắc chắn sẽ rất thích Lục Giai Ân.
Lục Giai Ân xinh đẹp, tính cách ngoan hiền, lại tài năng.
Bản thân bà không thể bắt bẻ bất cứ điều gì.
Nhưng là một người mẹ, La Hàm thực sự hy vọng rằng con trai mình có thể ở bên một cô gái khỏe mạnh.
Nhưng con trai bà từ nhỏ tính tình đã ngang bướng, không chịu nghe lời ai.
Tần Hiếu Tắc không những không chịu nghe lời bà, còn nhất quyết phải phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
“Lời này có thể con nghe không xuôi tai, nhưng con có nghĩ đến chuyện nếu các con kết hôn, lỡ con bé có xảy ra mệnh hệ gì, một mình con phải làm sao?” Thậm chí bà còn nói đến mức này.
Nhưng Tần Hiếu Tắc đã nói gì?
“Cho dù là vậy, con cũng chỉ đau khổ nửa đời sau. Nhưng nếu không có cô ấy bên cạnh, con sẽ khổ sở cả đời.”
La Hàm ngẩn người, đây là lần đầu tiên bà thấy vẻ mặt của Tần Hiếu Tắc trở nên dịu dàng trước một người phụ nữ.
“Con sẽ chăm sóc cô ấy, giúp cô ấy sống lâu trăm tuổi.” Anh nói.
Có lẽ sau lần đó, bà đã ngầm chấp nhận mối quan hệ của bọn họ.
La Hàm nhớ lại chuyện trước kia, nhìn Lục Giai Ân mỉm cười.
“Dì không thể nhìn con trai mình khổ sở cả đời.”
Lục Giai Ân không biết Tần Hiếu Tắc đã nói với gia đình mình như thế.
Da đầu nhất thời tê dại, hốc mắt có chút ê ẩm.
“Ông nội Hiếu Tắc tìm con, mãi đến sau này chúng ta mới biết.” La Hàm lộ ra vẻ mặt khó xử: “Ông ấy khá bướng bỉnh, nhất định phải tự mình đến gặp con mới thôi. Chắc con bị dọa sợ rồi?”
Lục Giai Ân chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Không sao ạ.”
“Không sợ là tốt rồi.” La Hàm cười nói: “Ông ấy nhìn thì rất hung dữ, nhưng thật ra rất thương Hiếu Tắc.”
“Đúng rồi, ông ấy có ấn tượng tốt với con đấy, hy vọng Tết này có thể gặp lại con.”
Lục Giai Ân hít một hơi, gật đầu: “Dạ, con cũng cần phải đến chúc Tết.”
Năm nay Tần Hiếu Tắc đón năm mới ở nhà cô, có lẽ ông cụ sẽ không vui.
La Hàm đi đến bàn làm việc phía sau, chần chờ nói: “Nếu trước kia có xúc phạm đến con, hi vọng con sẽ bỏ qua…”
“Không đâu dì.” Lục Giai Ân vội vàng lắc đầu.
“Ừ.” Lạc Hàm mở ngăn kéo, lấy ra một cái hộp nhỏ đưa tới.
“Quà lần đầu gặp mặt.” Bà cười nói: “Cầm đi, lần đầu bạn gái của Hiếu Viễn đến cũng có.”
Lục Giai Ân đưa hai tay nhận lấy, nói cảm ơn: “Cảm ơn dì.”
“Không cần cảm ơn.” La Hàm vỗ tay Lục Giai Ân, trong lòng thấy an tâm.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, sau này phải giữ sức khỏe thật tốt. Các con không cần có con, đến già cũng chỉ có nhau. Thân thể khỏe mạnh mới có thể cùng nhau tiến xa hơn.” “
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt La Hàm nghiêm túc, giọng nói rất dịu dàng.
Thoáng chốc, Lục Giai Ân muốn khóc.
Cô nghĩ đến mẹ mình. Nếu bà còn sống, có lẽ bà cũng sẽ nói điều tương tự.
Lục Giai Ân không khỏi hít mũi, nhẹ giọng trả lời: “Dạ, con hiểu rồi dì.”
Quà gặp mặt của La Hàm cho Lục Giai Ân là một chiếc vòng phỉ thúy rất đắt.
Thường ngày Lục Giai Ân hầu như không mang, chỉ để ở nhà.
Vào cuối năm, Lục Giai Ân lại giành được giải thưởng cho các bức tranh của mình và được một số phương tiện truyền thông bầu chọn là một trong “Mười nghệ sĩ trẻ hàng đầu của năm”.
Trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của cô tăng lên rất nhiều, cũng nhận được nhiều lời mời hơn.
Lục Giai Ân thích vẽ tranh, nhưng lại không thích xã giao, thậm chí còn cảm thấy việc đó làm trễ nãi thời gian cô vẽ tranh.
Người đại diện Hữu Hữu đã giúp cô từ chối hầu hết các hoạt động xã giao, chỉ giữ lại một số lễ khai mạc và các cuộc phỏng vấn cần thiết.
Giữa lịch trình bận rộn, thời gian cứ vậy đã đến Tết Nguyên đán.
Năm sau Lục Giai Ân sẽ về với bà ngoại, còn năm nay trở về Bình Thành thăm nhà ông nội Tần chúc tết.
So với lần trước, lần này thái độ của ông nội Tần đã tốt hơn nhiều, thậm chí ông còn đưa cho Lục Giai Ân một bao lì xì màu đỏ thật dày.
Với giải thưởng và danh hiệu trong tay, chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới, mối quan hệ với gia đình Tần Hiếu Tắc ngày càng tốt hơn, hết thảy mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bà ngoại lại ngất xỉu.
Kết quả kiểm tra của bác sĩ là máu cung cấp lên não không đủ và bị nhồi máu não nhẹ.
Lục Giai Ân trở về thành phố C, muốn đưa bà ngoại đến Bình Thành dưỡng bệnh.
Nhưng bà ngoại lại không muốn.
“Môi trường ở đó không tốt, lại nhiều người như vậy, làm sao có thể tốt bằng thành phố C?” Bà ngoại nằm trên giường bệnh, thấp giọng nói.
Lần đầu Lục Giai Ân nổi giận: “Vậy con sẽ ở lại thành phố C.”
“Nói nhảm!” Bà ngoại đuổi cô: “Con ở Bình Thành đang phát triển rất tốt, bạn trai con cũng ở đó, quay về làm gì?”
Lục Giai Ân mím môi không nói gì, ánh mắt cố chấp nhìn bà ngoại.
Bà ngoại bất đắc dĩ: “Được rồi, bà đồng ý với con, chờ xuất viện bà sẽ về ở với cậu con. Được chưa?”
Mũi Lục Giai Ân đau xót: “Bà ngoại, con với cậu cũng vì muốn tốt cho bà. Lần này thật sự bà đã làm con sợ…”
Bà cụ ngất xỉu khi ở nhà một mình, nếu không phải vừa lúc cậu đến thăm, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Nghĩ về chuyện khi nãy Lục Giai Ân vẫn cảm thấy sợ, cũng ảo não tự trách mình mãi.
Cô mãi bận rộn với công việc, không thể chăm sóc tốt cho bà ngoại. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà cụ, cô thực sự không thể tha thứ cho mình.
“Được, bà hiểu rồi.” Bà ngoại thở dài: “Con không thuận theo bà lão này cũng được, vậy cứ ở lại đây đi.”
Sau khi bà ngoại xuất viện, Lục Giai Ân ở với bà lại thành phố C một thời gian trước khi trở về Bình Thành.
Sau khi trở về Bình Thành, Lục Gia Ân một mặt bận rộn với đủ thứ chuyện về buổi triển lãm, mặt khác, cô lại không khỏi lo lắng cho sức khỏe của bà ngoại.
Ngoài mặt, cô vẫn như bình thường, không thể hiện ra bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi lo lắng một chút.
Lần nọ, sau khi thảo luận kế hoạch với người phụ trách triển lãm, Lục Giai Ân về đến nhà, bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn.
Ban đêm, lần đầu cô không kìm được cảm xúc, trước mặt Tần Hiếu Tắc, hai mắt đỏ hoe.
“Nếu bà ngoại không còn nữa, em cũng không còn người thân.” Giọng Lục Giai Ân có chút nghẹn ngào.
Bà là người quan trọng nhất trong những năm tháng cô lớn lên, như cha như mẹ, như thầy như bạn.
Cô thậm chí còn không dám nghĩ rằng sẽ có ngày bà ngoại rời xa cô.
Khi đó, cô sẽ hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi, một người cô đơn.
Tần Hiếu Tắc rất ít khi thấy Lục Giai Ân lộ ra vẻ yếu đuối, bất lực, trái tim anh đau đớn.
Dỗ cô một lúc lâu, cuối cùng Lục Giai Ân cũng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm, ánh mắt Tần Hiếu Tắc rơi trên mặt cô, thở dài.
Cô ngủ không ngon, lông mày hơi cau lại, môi mím chặt, cằm so với trước gầy hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc cúi đầu hôn lên môi Lục Giai Ân, suy nghĩ trong lòng ngày càng mãnh liệt.
*
Khi tỉnh lại đã là hôm sau, Lục Giai Ân lấy lại tinh thần, tiếp tục chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho buổi triển lãm, không nghĩ về chuyện đêm hôm trước nữa.
Cho đến một buổi chiều cuối tháng 3, một tuần trước buổi triển lãm của cô, Lục Giai Ân bất ngờ nhận được điện thoại của Hữu Hữu.
“Chị Giai Ân, hôm nay chúng ta sẽ diễn tập lễ khai mạc, chị chuẩn bị đi, lát nữa em đến đón chị.”
Lục Giai Ân chưa phát hiện ra điều gì bất thường, đồng ý.
Không lâu sau, Hữu Hữu lại gọi điện thoại, nói mình đã tới rồi.
Lục Giai Ân sửng sốt, nhanh vậy sao?
“Nhưng chị vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Giọng nói Hữu Hữu rất khẩn trương: “Không cần, em sẽ dẫn chị đi sửa soạn. Quần áo em đã chuẩn bị xong, chị thay luôn là được.”
Thấy cô ấy đang vội, Lục Giai Ân liền đồng ý, vội vàng xuống lầu.
Hữu Hữu đưa Lục Giai Ân đến một studio tạo hình chuyên nghiệp.
“Mặc bộ này.”
Hữu Hữu chọn cho cô một chiếc váy dài màu trắng như tiên nữ, hai dây váy tinh tế, phần eo được thắt chặt lại, váy thêu bằng lụa sáng, đường may vô cùng tinh xảo.
“Chỉ là diễn tập thôi mà, cần phải lộng lẫy như vậy sao?” Lục Giai Ân cầm lấy quần áo có chút nghi hoặc.
Hữu Hữu kiên nhẫn giải thích: “Buổi triển lãm đầu tiên phải cẩn thận một chút. Buổi diễn tập của chúng ta sẽ dựa theo ngày đó, vừa lúc thử xem lễ phục có vừa vặn không.”
Lục Giai Ân gật đầu, cầm váy đi vào phòng thử đồ.
Mặc váy vào, Lục Giai Ân không ngờ kích cỡ váy lại rất vừa vặn, ngay cả độ dài của dây đeo cũng vừa phải, không quá hở hang.
Khi đi, làn váy uốn lượn, xòe ra như sóng nước lăn tăn, mềm mại lại dịu dàng.
Khi cô bước ra từ phòng thử đồ, đôi mắt của Hữu Hữu sáng ngời.
“Tiên nữ quá đẹp.”
Lục Giai Ân mỉm cười, ngồi xuống ghế.
Có hai stylist, một người trang điểm, một người làm tóc.
Da Lục Giai Ân đẹp, khá dễ trang điểm.
Trong vòng chưa đầy một giờ, đã chuẩn bị xong tất cả.
Lục Gia Ân trang điểm rất tinh xảo, đôi mắt bừng sáng, hai gò má phủ một lớp phấn mỏng màu hồng nhạt, đôi môi hồng nhuận như kem hoa hồng. Mái tóc đen dài xõa tung ra, phần đuôi tóc được uốn thành gợn sóng trữ tình, rải rác trên lưng và đầu vai, vừa lúc che đi làn da lộ ra bên ngoài.
Sau khi tạo hình xong, Hữu Hữu lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh cho Lục Giai Ân đi, sau đó đi đến điểm dừng tiếp theo mà không ngừng lại.
Trên đường đi, Lục Giai Ân nhìn phong cảnh bên ngoài cửa, ban đầu cũng không phát giác được điều gì.
Cho đến khi phòng tranh Thanh Hàm dần hiện ra trước mắt, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tại sao chúng ta lại đến phòng tranh Thanh Hàm?”
Buổi triển lãm của cô không tổ chức ở đây.
Vẻ mặt Hữu Hữu bình tĩnh: “Chúng ta mượn nơi này để diễn tập một chút. Hôm nay bọn họ đóng cửa.”
Lục Giai Ân cau mày, càng thêm bối rối: “Hôm nay không phải ngày Thanh Hàm đóng cửa.”
“Bọn họ đang sửa chữa, nên hôm nay tạm đóng cửa một ngày.” Hữu Hữu nói dối mặt không đổi sắc.
Lục Giai Ân “Ồ” một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Sau khi xe dừng lại, Lục Giai Ân cùng Hữu Hữu xuống xe.
Mặt trước của phòng tranh vắng tanh, chỉ có vài người đứng ở cửa.
“Ah, thế mà lại đóng cửa này, buồn thật đấy.”
“Tạm thời đóng cửa, tài khoản chính thức nói là tu sửa nội bộ.”
“Ôi, phí thời gian quá.”
…
Trên đường vào phòng tranh, thỉnh thoảng Lục Giai Ân có thể nghe thấy giọng nói của những người qua đường thất vọng ra về.
Cô quay đầu nhìn Hữu Hữu đang im lặng, tim bỗng dưng đập nhanh hơn.
Hữu Hữu đưa Lục Giai Ân qua cửa phụ của phòng tranh Thanh Hàm, dọc đường đi hai người không gặp thêm ai nữa.
Nhưng dường như Lục Giai Ân cảm nhận được gì đó, tim cô đập ngày càng nhanh.
Trước phòng triển lãm ở tầng một, Hữu Hữu đột nhiên dừng lại, đưa tay về phía cô ý bảo.
“Chị Giai Ân, đưa áo khoác cho em, chị tự vào đi.”
Lục Giai Ân dừng lại, yên lặng cởi áo len của mình đưa cho Hữu Hữu, không hỏi thêm câu nào.
Rẽ vào góc này là phòng triển lãm ở tầng một.
Lục Giai Ân hít một hơi rồi bước vào.
Gần như trong giây đầu tiên nhìn rõ bên trong, mắt cô liền ươn ướt.
Trên sàn của phòng triển lãm được phủ kín một lớp cánh hoa hải đường hồng nhạt, trên tường hiển thị chủ đề của buổi triển lãm lần này —
“Triển lãm nghệ thuật cá nhân của Lục Giai Ân”.
Dọc theo những cánh hoa màu hồng về trước, là những bức tranh, ảnh chụp, mô hình, vật dụng cá nhân… của Lục Giai Ân từ lúc bé đến khi trưởng thành.
Từ những bức vẽ nguệch ngoạc lúc bé đến những tác phẩm đoạt giải thưởng khi lớn, từ lúc còn là trẻ con đến người trưởng thành như bây giờ.
Trong ảnh có cô, ba mẹ, bà ngoại, bạn học, Tần Hiếu Tắc…
Bức tranh vẽ nguệch ngoạc mà bà ngoại không nỡ vứt đi, được đưa đến đây nguyên vẹn, đóng khung thành những bức tranh tinh xảo rồi treo trên tường.
“Triển lãm tranh” mà trước đây bà ngoại hay nói đùa, thế mà hôm nay đã trở thành hiện thực.
Từ 1 tuổi đến 26 tuổi, tất cả các hiện vật được trưng bày cùng lúc trước mặt Lục Giai Ân qua từng các thời điểm khác nhau.
Lục Giai Ân xem qua từng chút, như thể lần nữa nhớ lại cuộc sống của mình.
Chóp mũi và gò má nóng bừng, từng luồng xúc cảm trào ra khỏi lồng ngực.
Phần kết của buổi triển làm là một dòng chữ tiếng Anh.
“Let me be your family.”
Đến đây, Lục Giai Ân cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Hai mắt đẫm lệ, cô thấy Tần Hiếu Tắc trong bộ lễ phục đang cầm một bó hoa lớn trên tay đi về phía mình.
Lục Giai Ân dùng đốt ngón tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt, cố mỉm cười nhìn Tần Hiếu Tắc.
Có lẽ hôm nay anh cũng cố ý sửa soạn, tóc được vuốt keo và chải gọn gàng. Gương mặt sáng sủa, bả vai rộng, phong thái phóng khoáng.
So với bình thường trông anh còn đẹp trai hơn một chút.
Tần Hiếu Tắc bước đến với đôi chân dài, đưa hoa đến tay Lục Giai Ân.
Ánh đèn của phòng tranh chiếu xuống, vẻ mặt anh nghiêm túc mang theo chút căng thẳng.
Hai người cứ vậy yên lặng nhìn nhau một lúc, sau đó Tần Hiếu Tắc lên tiếng.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nhưng trước khi nói, anh chỉ nhớ vài câu cuối.
“Đường Đường, hiện tại anh không muốn làm bạn trai của em, anh muốn làm chồng của em, muốn trở thành gia đình của em.”
Lưng Lục Giai Ân thẳng tắp, trong tay cầm một đóa hoa hồng, lẳng lặng nhìn Tần Hiếu Tắc.
Thời điểm nghe được câu nói “Em có nguyện ý gả cho anh không?” Sau đó, cô chớp mắt.
“Em nguyện ý.” Cô cong môi nói.
Tần Hiếu Tắc sửng sốt hai giây, sau đó khóe miệng nhếch lên cười thành tiếng.
Anh cười rất vui, cũng rất lớn, đến nỗi nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Vì vậy, anh ngửa đầu về trước, chớp mắt.
Đây là lần thứ hai Lục Giai Ân thấy những giọt nước mắt của anh.
Chỉ hai lần, nhưng đều liên quan đến cô.
Lục Giai Ân kiễng chân, đầu ngón tay mềm mại lướt qua khóe mắt Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Anh tựa cằm lên bờ vai mềm mượt, trắng nõn của Lục Giai Ân, trầm giọng nói: “Anh cười ra nước mắt thôi.”
Giọng nói Lục Giai Ân rất dịu dàng: “Ừ, em biết.”
Tần Hiếu Tắc khẽ cười.
Anh khom lưng, sau đó lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra rồi đeo lên cho Lục Giai Ân.
Anh nhìn cô chằm chằm, nói từng chữ một: “Nhớ kỹ, người phụ trách buổi triển lãm đầu tiên của em là Tần Hiếu Tắc.”
Lục Giai Ân ngửa đầu, cười đến mức đôi mắt cong lên.
“Ừ, cảm ơn anh. Em rất thích.”
Cô thích buổi triển lãm này, cũng thích cả người phụ trách.
Phòng tranh Thanh Hàm, bức tranh trên tường của bà ngoại, lời kết “be your family”, mặt đất phủ đầy cánh hoa hải đường, tại triển lãm cá nhân trước “triển lãm cá nhân”…
Tất cả đều thể hiện rõ ý đồ.
“Vinh hạnh của anh.” Tần Hiếu Tắc thấp giọng nói, cánh môi nóng bỏng bao trùm xuống.
Anh ôm chặt lấy vai Lục Giai Ân, hơi ngả người ra sau, ngửa đầu đáp lại.
Trên bức tường to đến thế của phòng triển lãm, phản chiếu bóng của một cặp tình nhân đang triền miên ôm hôn nhau.
Bóng người cùng câu “let me be your family” tương phản với nhau, tăng thêm vài phần lãng mạn.
Năm 18 tuổi, ngu ngơ khờ dại, cho rằng đối phương chỉ là một người qua đường bình thường trong cuộc đời.
Nhưng không ngờ, hạt giống vận mệnh bất tri bất giác đã sớm gieo vào, lặng lẽ nở hoa.
Những cái ôm nên khăng khít chặt chẽ, những nụ hôn nên buông thả, tình yêu càng nên cuồng nhiệt.
Sống một đời, có thể gặp được một người như vậy, cũng không phải vô ích.
/74
|