Trước lúc đi Đàm Tự nói với Châu Ánh Hi, nếu đã xác định được đối phương độc thân, thì phải thừa thắng xông lên bắt lấy. Đồng thời cũng nhắc nhở anh, em gái Lê kia nhìn qua rất được yêu thích, bên cạnh không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Anh ấy còn kiến nghị, đàn ông muốn lấy được lòng nữ sinh, nội hàm cũng rất quan trọng. Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, tốt bụng ném cho anh ít hàng dự trữ trong đĩa.
Trước khi ném, Đàm Tự còn không quên trêu chọc: “Cậu ngây thơ như vậy, xem cái gì ôn hòa trước đã, tuần tự từng bước, mãnh liệt quá sợ cậu ăn không tiêu.”
Lúc trước thi thoảng mấy người bạn thích đùa giỡn Châu Ánh Hi, hỏi anh có muốn xem không, nhưng anh đều lễ phép từ chối.
Đây là lần đầu tiên anh cho phép Đàm Tự lưu lại dấu vết dơ bẩn trong máy tính của mình.
Giờ ngọ hai ngày sau, Châu Ánh Hi mới có ý định mở phim.
Lúc sửa sang nhà, Châu Ánh Hi chọn một gian phòng có diện tích vừa phải làm phòng sách, bởi vì anh có cảm giác an toàn khi đọc sách trong môi trường như vậy. Phần lớn đồ dùng trong nhà đều là phong cách Bắc Âu, rèm cửa đã hạ xuống, anh ngồi trên ghế sofa làm bằng gỗ đàn hương vàng. Macbook trên bàn đã mở giao diện phim ra, dừng lại ở bộ đầu tiên.
Là một bộ tiếng Nhật.
Ngón tay chần chừ một lúc, Châu Ánh Hi chuẩn bị lại tâm lý, mở ra.
Bộ phim Đàm Tự đưa cho anh là dạng phim giáo viên nam dạy dỗ nữ sinh.
Mở màn, là nữ chính vẻ ngoài ngây thơ đến nhà giáo viên học bổ túc, mặc đồng phục học sinh và tất dài. Thầy giáo ra mở cửa bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa lịch sự rót cho nữ chính một tách trà trước, rồi hàn huyên vài câu với cô ấy. Sau đó, bắt đầu bổ túc cho cô ấy. Hai người ngồi trước chiếc bàn gỗ, học tiếng Anh.
Cho đến đoạn này, hình ảnh xem như sạch sẽ thoải mái.
Tạm thời Châu Ánh Hi chưa có cảm giác khó chịu nào, anh chưa từng xem qua phim heo, thật sự tin vào “phong cách ôn hòa” mà Đàm Tự nói. Đột nhiên, theo tiếng bút máy rơi xuống đất, lúc nam chính cúi người nhặt bút, không tự chủ được liếc trộm hai chân nữ chính vài lần, còn không nhịn được sờ soạng từ dưới lên. Hai chân nữ chính kẹp lại vặn sang một bên, nhưng vẫn không ngăn được nam chính thò tay vào trong quần lót của cô.
“Ưm…” Hình ảnh mới vừa rồi còn yên tĩnh, xuất hiện tiếng rên nhẹ của nữ sinh.
Nam chính kéo nữ chính nhỏ gầy đến giữa hai chân mình, hắn ôm chặt người lại, ánh mắt trở nên ác độc, ra lệnh cho nữ chính cởi sạch ngay trước mặt mình.
Hoang đường hơn là, người xem phim lại đang nghi ngờ logic của phim heo: “Cởi thật đấy à?”
Châu Ánh Hi thở dài, cảm thấy nghi ngờ với hành vi của nữ chính.
Sau khi nữ chính cởi áo lót và quần lót, hai chân kẹp chặt, hai tay che ngực, thẹn thùng không biết nên làm sao để không để lộ cảnh xuân. Mà lúc này, nam chính mạnh mẽ ra lệnh, bắt cô ấy thả tay ra. Nữ chính run rẩy thả hai tay ra, làn da mềm mại như thạch trái cây.
Châu Ánh Hi lia hai mắt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.
“A, a…”
Khi anh nhìn sang chỗ khác, trong hình ảnh không chỉ xuất hiện tiếng rên rỉ như lúc nãy, còn có tiếng nước từ ngón tay móc ra. Anh chậm rãi lia ánh mắt lại, muốn đóng video lại theo bản năng, nhưng di chuyển con chuột ra khỏi nút đóng, sự tò mò thúc giục anh mở mắt. Anh thấy nam chính vừa mút bầu ngực như đào mật của nữ chính, vừa cắm ngón tay vào huyệt nhỏ của cô ấy, khuấy động ra tiếng nước dâm đãng.
Dần dần, cả hình ảnh và âm thanh đều trở nên sắc tình.
Chuyện này với Châu Ánh Hi mà nói, còn có tính thử thách hơn cả buổi diễn độc tấu.
Mặc dù anh nhìn hình ảnh hai thân thể quấn quýt với nhau khó tránh khỏi việc sinh ra chút khó chịu, nhưng không biết có phải do trong lòng chứa một người hay không, lúc đó anh cũng nhập tâm vào, cũng sẽ ảo tưởng. Nhất là khi nhìn thấy nam chính đặt nữ chính dưới thân, rên rỉ, gậy thịt đỏ tươi nhanh chóng cắm vào giữa đùi cô ấy, lần đầu tiên dục vọng nóng bỏng trong thân thể trưởng thành của anh như được thức tỉnh.
Trong căn hộ này, chỉ từng xuất hiện những nốt nhạc uyển chuyển dưới ngón tay anh, và tiếng nhạc giao hưởng tao nhã thoát tục. Thậm chí, ngay cả bạn bè đến nhà làm khách, anh cũng không cho phép họ nói một từ thô tục nào, quả thật thân thể và tâm lý đều có chứng sạch sẽ nhất định.
Sau khi kết thúc tư thế đầu tiên trong phim, anh tắt video.
Một lát sau, tay nắm cửa bị dùng sức vặn mở ra.
Châu Ánh Hi trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, lưng anh chống trước bồn rửa tay, áo ngủ màu xám bị mồ hôi thấm ướt, trong thân thể giống như có một ngọn lửa thiêu đốt. Mà ngọn lửa kia chạy dọc theo ngực xuống bụng rồi xuống vị trí càng thấp dưới khu tam giác, anh có thể cảm nhận rõ ràng bộ phận bị quần lót bao bọc căng trướng khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì từ nhỏ đã sinh hoạt dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù là hoàn cảnh sinh hoạt hay hoàn cảnh học tập, đều trong trắng như nước. Mẹ anh sẽ không để anh lây nhiễm chút nào từ thứ không sạch sẽ kia. Tuổi dậy thì của anh bị việc học, bị dương cầm, bị nhạc phổ chiếm hết, thời điểm bận rộn nhất, một ngày chỉ có thể ngủ hai tiếng. Bởi vậy, sao thiếu niên có thể không khao khát mùa xuân?
Sau khi trưởng thành, cuộc sống của anh vẫn sạch sẽ như cũ, bạn bè bên cạnh cũng chịu áp lực của mẹ anh, gần như không có ai dám đưa anh đi, mà thời gian rảnh rỗi anh thích tập thể hình, có lẽ dục vọng thỉnh thoảng cương cứng đã bốc hơi trong khi vận động. Thế giới của anh như thể không hề liên quan đến những thứ đàn ông bình thường đều sẽ đụng vào như “AV”, “thủ dâm”, “làm tình.”
Nhưng kể từ đêm đó, anh có một giấc mộng xuân.
Dường như rất nhiều chuyện liên quan đến bản năng của cơ thể, bắt đầu trở nên không khống chế được.
Trong phòng tắm, Châu Ánh Hi cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nhưng anh chưa tắm rửa ngay, mà cúi đầu, cầm lấy gậy thịt của mình. Bởi vì chưa từng dùng qua, màu màu sắc dương vật sạch sẽ đến mức hiện màu hồng phấn, nhưng kích thước lại vừa thô vừa dài, mạch máu đan xen trông có vẻ hung ác, là sự tàn bạo tương phản hoàn toàn với con người anh.
Tiếng thở dốc nặng nề ngắt quãng.
Gậy thịt thẳng tắp nặng trịch trong lòng bàn tay Châu Ánh Hi, anh mới vuốt vài cái, đã trướng lên một vòng. Anh nhắm hai mắt, nhưng trong đầu lúc thì hiện lên tư thế làm tình của nam nữ chính trong phim, lúc lại hiện lên ký ức mộng xuân. Hình ảnh không ngừng kích thích động tác của anh, da thịt trên gậy thịt trong lòng bàn tay co rút căng ra.
Gậy thịt trở nên cứng và lớn hơn.
Châu Ánh Hi không nhìn động tác trong tay mình, mà nhìn chằm chằm vào tường gạch men, là ánh mắt chưa bao giờ xuất hiện trên người anh, rất không ôn hòa, tựa như một ngọn lửa. Loại chuyện tự an ủi này, là bản năng của đàn ông, không cần phải học. Anh chỉ muốn buông thả dục vọng không khống chế được của mình, tốc độ tay càng lúc càng nhanh, kẽ tay cũng ngày càng dính nhớp.
Anh hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua gậy thịt trong lòng bàn tay, gần như đã cứng đến cực hạn, hô hấp của anh trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Lúc khoái cảm lan tỏa trong máu đến khi xuyên qua đỉnh sọ, anh cười nhạo mình chẳng qua cũng chỉ là người phàm tục.
Sau tiếng rên rỉ khàn khàn, dường như anh đang rơi thẳng đứng từ những đám mây trôi xuống đất.
Châu Ánh Hi buông tay, mở lòng bàn tay nóng bỏng ra, trên da thịt đều là tinh dịch của anh, anh lại cúi đầu, gậy thịt còn chưa mềm, thậm chí kích thước khi cương cứng hoàn toàn có chút đáng sợ, tỏa ra cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ.
Trên sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, là chất lỏng đặc sệt như bột trắng.
Anh bắn mấy lần mới bộc phát hết dục vọng.
…
Cùng ngày ở Cambridge.
Lê Phù đang ngủ trưa thì bị cuộc gọi của Ngô Thi đánh thức, cô ấy nói có thể Tiểu Bao Phù lại không có nhà rồi. Lê Phù hoảng đến mức tiện tay vớ một cái áo T - shirt, quần jeans chạy tới nhà chị Anna. Anna là bạn của Lê Phù và Ngô Thi ở Cambridge, lớn hơn họ 5, 6 tuổi, bình thường rất săn sóc họ.
Nửa năm trước, ba người các cô tự lái xe đến nông thôn chơi, ngẫu nhiên thấy một bãi cỏ xinh đẹp, cùng nhau xuống xe chụp ảnh quẹt thẻ. Rõ ràng lúc chụp ảnh chỉ có ba người, nhưng sau khi chụp xong, các cô lại phát hiện ảnh chụp có thêm một chú chó nhỏ.
Lê Phù đặc biệt thích chó cứ sờ nó suốt, hỏi nó tên gì, ở đâu.
Chỉ là, cô cũng phát hiện tuy rằng chó con lớn lên đẹp mắt, nhưng bộ lông rất bẩn.
Nước Anh rất ít khi có chó hoang, bởi vì ai cũng rất thích chó, thậm chí trong một nhà, địa vị của chó còn cao hơn cả chủ nhân. Lúc đầu, Lê Phù nghĩ rằng ai để nó đi lạc, cho đến khi chủ nhân của nó xuất hiện. Cô ngạc nhiên bởi vì chủ nhân của nó lại là một người lang thang.
“Đi thôi, đi thôi.” Lúc ấy, Ngô Thi lập tức kéo Lê Phù đi.
Nhưng Lê Phù cảm thấy người lang thang dường như có chuyện muốn nói với mình. Quả nhiên, trực giác của cô rất đúng, người lang thang nói ông ấy không nhà để về, sợ ngay cả cơm ăn áo mặc của mình cũng không lo được, nhưng không muốn vứt bỏ chú chó của mình. Ông ấy hỏi cô có thể nhận nuôi nó không, để nó sống cho tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Thi nhắc nhở Lê Phù: “Cậu đừng lương thiện quá, cậu muốn nhận nuôi thì nhận ở đâu mà chả được.”
Có lẽ là thấy chú chó rất có duyên với Lê Phù, nên chị Anna đề nghị nuôi chó ở nhà chị ấy.
Vì vậy, chú chó Spaniel (*) lang thang này, lắc mình biến từ kẻ đáng thương thành một bé cưng nhận muôn vàn cưng chiều.
(*) Giống chó Cocker Spaniel:
undefined
Lê Phù còn đặt cho nó một cái tên rất đáng yêu – Tiểu Bao Phù.
Nếu như không bận, mỗi ngày Lê Phù đều sẽ đến nhà chị Anna chơi cùng Tiểu Bao Phù, nhưng gần đây chị Anna mang thai, chồng của chị ấy là một người Hoa rất cổ hủ, nhất là quan niệm đối với động vật, càng cổ hủ hơn. Vì thân thể của vợ, anh ta không muốn trong nhà tồn tại bất kỳ thú cưng nào.
Vốn dĩ Tiểu Bao Phù ăn nhờ ở đậu, Lê Phù rất hiểu cho họ.
Cô dắt Tiểu Bao Phù đi bộ từ Anna nhà về trường, nhưng ký túc xá không cho nuôi thú cưng, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tiểu Bao Phù là một chú chó rất ngoan, bộ lông cũng được chị Anna chăm chút rất mượt, không nhìn ra được trước đây nó là chú chó hoang.
Đi bộ mệt mỏi, Lê Phù mang Tiểu Bao Phù ngồi xuống băng ghế công viên.
Tiểu Bao Phù nhảy lên ghế, ngoan ngoãn nằm trên đùi cô, phơi nắng dưới ánh mặt trời ôn hòa sau giờ ngọ đầu hạ. Cô nghĩ, thay vì nhờ bạn bè, không bằng tự thuê phòng để cho Tiểu Bao Phù có thể tự do ở lại, cô sẵn sàng dùng học bổng và tiền bổ túc, cho Tiểu Bao Phù một gia đình nhỏ.
Chỉ là, đi đâu tìm nhà trọ giá cả hợp lý đây?
Lê Phù hỏi Ngô Thi trước, nhưng Ngô Thi nói cũng phải hỏi những người bạn khác. Sau đó, cô nghĩ tới một biện pháp nhanh hơn, đó là gửi một tấm ảnh chụp chung của mình và Tiểu Bao Phù đến vòng bạn bè, giới thiệu là.
“Ai có căn nhà đáng tin, chất lượng tốt giá cả hợp lý, Tiểu Bao Phù đáng yêu online cần nhà.”
Đương nhiên, cô chặn Lê Ngôn.
Để anh trai biết mình nuôi chó ngoài trường, nhất định sẽ bay từ Boston tới đánh cô một trận.
Luân Đôn.
Trong căn hộ tầng cao nhất ở nội thành, có tiếng đàn dương cầm dễ nghe, Châu Ánh Hi định dùng bầu không khí nghệ thuật tao nhã quét sạch xúc động dơ bẩn vừa rồi. Anh dừng động tác đánh đàn, đi về phía bàn trà, khát nước nên uống hai ngụm nước ấm, sau đó cầm điện thoại lên, ngồi trên sofa.
Trong nửa tiếng, có mấy chục tin nhắn Wechat.
Châu Ánh Hi lễ phép trả lời từng câu hỏi, sau khi trả lời câu cuối cùng, anh mở cuộc trò chuyện với Lê Phù, câu cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Cảm ơn” sáng ngày cô rời đi. Hai ngày sau đó, cô lại lần nữa biến mất trong cuộc sống của anh.
Ban đầu, Châu Ánh Hi cho rằng Lê Phù bề bộn nhiều việc, nhưng mở vòng bạn bè của cô ra mới biết, cuộc sống của cô phong phú đến mức nào. Cô tựa như cơn gió, thổi đến trên người anh là sự ấm áp, nhưng khi rời đi, cũng vô tình không lưu lại một dấu vết nào.
Như những người xa lạ chưa từng quen biết.
Anh bỗng nhớ tới câu nói đau lòng của Đàm Tự.
“Em gái Lê của cậu, bên cạnh không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Chủ động trò chuyện với cậu, đoán chừng cậu phải lấy số.”
Lúc rời khỏi giao diện bạn bè, Châu Ánh Hi lướt qua tin mà Lê Phù vừa đăng, sau khi xem ảnh và đọc giới thiệu xong, anh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhắn tin riêng với Lê Phù.
[Tôi có một căn hộ ở Cambridge, cách đại học Cambridge không xa. Nếu em cần, tôi có thể gửi sơ đồ căn hộ cho em xem.]
Sau khi tin tức được gửi đi, rất lâu chưa nhận được câu trả lời.
Qua khoảng hơn 10 phút, Lê Phù mới trả lời tin nhắn Wechat, nhưng kết quả không phải điều Châu Ánh Hi muốn, trái tim rơi thẳng xuống đáy vực.
[Cảm ơn ý tốt của anh, tôi tìm được nhà thích hợp rồi. Có rảnh tôi sẽ đến Luân Đôn mời anh ăn một bữa.]
Cùng một giọng điệu.
Khách sáo xa lạ như nhau.
Trước khi ném, Đàm Tự còn không quên trêu chọc: “Cậu ngây thơ như vậy, xem cái gì ôn hòa trước đã, tuần tự từng bước, mãnh liệt quá sợ cậu ăn không tiêu.”
Lúc trước thi thoảng mấy người bạn thích đùa giỡn Châu Ánh Hi, hỏi anh có muốn xem không, nhưng anh đều lễ phép từ chối.
Đây là lần đầu tiên anh cho phép Đàm Tự lưu lại dấu vết dơ bẩn trong máy tính của mình.
Giờ ngọ hai ngày sau, Châu Ánh Hi mới có ý định mở phim.
Lúc sửa sang nhà, Châu Ánh Hi chọn một gian phòng có diện tích vừa phải làm phòng sách, bởi vì anh có cảm giác an toàn khi đọc sách trong môi trường như vậy. Phần lớn đồ dùng trong nhà đều là phong cách Bắc Âu, rèm cửa đã hạ xuống, anh ngồi trên ghế sofa làm bằng gỗ đàn hương vàng. Macbook trên bàn đã mở giao diện phim ra, dừng lại ở bộ đầu tiên.
Là một bộ tiếng Nhật.
Ngón tay chần chừ một lúc, Châu Ánh Hi chuẩn bị lại tâm lý, mở ra.
Bộ phim Đàm Tự đưa cho anh là dạng phim giáo viên nam dạy dỗ nữ sinh.
Mở màn, là nữ chính vẻ ngoài ngây thơ đến nhà giáo viên học bổ túc, mặc đồng phục học sinh và tất dài. Thầy giáo ra mở cửa bề ngoài nhã nhặn, ôn hòa lịch sự rót cho nữ chính một tách trà trước, rồi hàn huyên vài câu với cô ấy. Sau đó, bắt đầu bổ túc cho cô ấy. Hai người ngồi trước chiếc bàn gỗ, học tiếng Anh.
Cho đến đoạn này, hình ảnh xem như sạch sẽ thoải mái.
Tạm thời Châu Ánh Hi chưa có cảm giác khó chịu nào, anh chưa từng xem qua phim heo, thật sự tin vào “phong cách ôn hòa” mà Đàm Tự nói. Đột nhiên, theo tiếng bút máy rơi xuống đất, lúc nam chính cúi người nhặt bút, không tự chủ được liếc trộm hai chân nữ chính vài lần, còn không nhịn được sờ soạng từ dưới lên. Hai chân nữ chính kẹp lại vặn sang một bên, nhưng vẫn không ngăn được nam chính thò tay vào trong quần lót của cô.
“Ưm…” Hình ảnh mới vừa rồi còn yên tĩnh, xuất hiện tiếng rên nhẹ của nữ sinh.
Nam chính kéo nữ chính nhỏ gầy đến giữa hai chân mình, hắn ôm chặt người lại, ánh mắt trở nên ác độc, ra lệnh cho nữ chính cởi sạch ngay trước mặt mình.
Hoang đường hơn là, người xem phim lại đang nghi ngờ logic của phim heo: “Cởi thật đấy à?”
Châu Ánh Hi thở dài, cảm thấy nghi ngờ với hành vi của nữ chính.
Sau khi nữ chính cởi áo lót và quần lót, hai chân kẹp chặt, hai tay che ngực, thẹn thùng không biết nên làm sao để không để lộ cảnh xuân. Mà lúc này, nam chính mạnh mẽ ra lệnh, bắt cô ấy thả tay ra. Nữ chính run rẩy thả hai tay ra, làn da mềm mại như thạch trái cây.
Châu Ánh Hi lia hai mắt sang chỗ khác, phi lễ chớ nhìn.
“A, a…”
Khi anh nhìn sang chỗ khác, trong hình ảnh không chỉ xuất hiện tiếng rên rỉ như lúc nãy, còn có tiếng nước từ ngón tay móc ra. Anh chậm rãi lia ánh mắt lại, muốn đóng video lại theo bản năng, nhưng di chuyển con chuột ra khỏi nút đóng, sự tò mò thúc giục anh mở mắt. Anh thấy nam chính vừa mút bầu ngực như đào mật của nữ chính, vừa cắm ngón tay vào huyệt nhỏ của cô ấy, khuấy động ra tiếng nước dâm đãng.
Dần dần, cả hình ảnh và âm thanh đều trở nên sắc tình.
Chuyện này với Châu Ánh Hi mà nói, còn có tính thử thách hơn cả buổi diễn độc tấu.
Mặc dù anh nhìn hình ảnh hai thân thể quấn quýt với nhau khó tránh khỏi việc sinh ra chút khó chịu, nhưng không biết có phải do trong lòng chứa một người hay không, lúc đó anh cũng nhập tâm vào, cũng sẽ ảo tưởng. Nhất là khi nhìn thấy nam chính đặt nữ chính dưới thân, rên rỉ, gậy thịt đỏ tươi nhanh chóng cắm vào giữa đùi cô ấy, lần đầu tiên dục vọng nóng bỏng trong thân thể trưởng thành của anh như được thức tỉnh.
Trong căn hộ này, chỉ từng xuất hiện những nốt nhạc uyển chuyển dưới ngón tay anh, và tiếng nhạc giao hưởng tao nhã thoát tục. Thậm chí, ngay cả bạn bè đến nhà làm khách, anh cũng không cho phép họ nói một từ thô tục nào, quả thật thân thể và tâm lý đều có chứng sạch sẽ nhất định.
Sau khi kết thúc tư thế đầu tiên trong phim, anh tắt video.
Một lát sau, tay nắm cửa bị dùng sức vặn mở ra.
Châu Ánh Hi trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, lưng anh chống trước bồn rửa tay, áo ngủ màu xám bị mồ hôi thấm ướt, trong thân thể giống như có một ngọn lửa thiêu đốt. Mà ngọn lửa kia chạy dọc theo ngực xuống bụng rồi xuống vị trí càng thấp dưới khu tam giác, anh có thể cảm nhận rõ ràng bộ phận bị quần lót bao bọc căng trướng khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì từ nhỏ đã sinh hoạt dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc, cho dù là hoàn cảnh sinh hoạt hay hoàn cảnh học tập, đều trong trắng như nước. Mẹ anh sẽ không để anh lây nhiễm chút nào từ thứ không sạch sẽ kia. Tuổi dậy thì của anh bị việc học, bị dương cầm, bị nhạc phổ chiếm hết, thời điểm bận rộn nhất, một ngày chỉ có thể ngủ hai tiếng. Bởi vậy, sao thiếu niên có thể không khao khát mùa xuân?
Sau khi trưởng thành, cuộc sống của anh vẫn sạch sẽ như cũ, bạn bè bên cạnh cũng chịu áp lực của mẹ anh, gần như không có ai dám đưa anh đi, mà thời gian rảnh rỗi anh thích tập thể hình, có lẽ dục vọng thỉnh thoảng cương cứng đã bốc hơi trong khi vận động. Thế giới của anh như thể không hề liên quan đến những thứ đàn ông bình thường đều sẽ đụng vào như “AV”, “thủ dâm”, “làm tình.”
Nhưng kể từ đêm đó, anh có một giấc mộng xuân.
Dường như rất nhiều chuyện liên quan đến bản năng của cơ thể, bắt đầu trở nên không khống chế được.
Trong phòng tắm, Châu Ánh Hi cởi quần áo, mở vòi hoa sen, nhưng anh chưa tắm rửa ngay, mà cúi đầu, cầm lấy gậy thịt của mình. Bởi vì chưa từng dùng qua, màu màu sắc dương vật sạch sẽ đến mức hiện màu hồng phấn, nhưng kích thước lại vừa thô vừa dài, mạch máu đan xen trông có vẻ hung ác, là sự tàn bạo tương phản hoàn toàn với con người anh.
Tiếng thở dốc nặng nề ngắt quãng.
Gậy thịt thẳng tắp nặng trịch trong lòng bàn tay Châu Ánh Hi, anh mới vuốt vài cái, đã trướng lên một vòng. Anh nhắm hai mắt, nhưng trong đầu lúc thì hiện lên tư thế làm tình của nam nữ chính trong phim, lúc lại hiện lên ký ức mộng xuân. Hình ảnh không ngừng kích thích động tác của anh, da thịt trên gậy thịt trong lòng bàn tay co rút căng ra.
Gậy thịt trở nên cứng và lớn hơn.
Châu Ánh Hi không nhìn động tác trong tay mình, mà nhìn chằm chằm vào tường gạch men, là ánh mắt chưa bao giờ xuất hiện trên người anh, rất không ôn hòa, tựa như một ngọn lửa. Loại chuyện tự an ủi này, là bản năng của đàn ông, không cần phải học. Anh chỉ muốn buông thả dục vọng không khống chế được của mình, tốc độ tay càng lúc càng nhanh, kẽ tay cũng ngày càng dính nhớp.
Anh hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua gậy thịt trong lòng bàn tay, gần như đã cứng đến cực hạn, hô hấp của anh trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Lúc khoái cảm lan tỏa trong máu đến khi xuyên qua đỉnh sọ, anh cười nhạo mình chẳng qua cũng chỉ là người phàm tục.
Sau tiếng rên rỉ khàn khàn, dường như anh đang rơi thẳng đứng từ những đám mây trôi xuống đất.
Châu Ánh Hi buông tay, mở lòng bàn tay nóng bỏng ra, trên da thịt đều là tinh dịch của anh, anh lại cúi đầu, gậy thịt còn chưa mềm, thậm chí kích thước khi cương cứng hoàn toàn có chút đáng sợ, tỏa ra cảm giác xâm chiếm mạnh mẽ.
Trên sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo, là chất lỏng đặc sệt như bột trắng.
Anh bắn mấy lần mới bộc phát hết dục vọng.
…
Cùng ngày ở Cambridge.
Lê Phù đang ngủ trưa thì bị cuộc gọi của Ngô Thi đánh thức, cô ấy nói có thể Tiểu Bao Phù lại không có nhà rồi. Lê Phù hoảng đến mức tiện tay vớ một cái áo T - shirt, quần jeans chạy tới nhà chị Anna. Anna là bạn của Lê Phù và Ngô Thi ở Cambridge, lớn hơn họ 5, 6 tuổi, bình thường rất săn sóc họ.
Nửa năm trước, ba người các cô tự lái xe đến nông thôn chơi, ngẫu nhiên thấy một bãi cỏ xinh đẹp, cùng nhau xuống xe chụp ảnh quẹt thẻ. Rõ ràng lúc chụp ảnh chỉ có ba người, nhưng sau khi chụp xong, các cô lại phát hiện ảnh chụp có thêm một chú chó nhỏ.
Lê Phù đặc biệt thích chó cứ sờ nó suốt, hỏi nó tên gì, ở đâu.
Chỉ là, cô cũng phát hiện tuy rằng chó con lớn lên đẹp mắt, nhưng bộ lông rất bẩn.
Nước Anh rất ít khi có chó hoang, bởi vì ai cũng rất thích chó, thậm chí trong một nhà, địa vị của chó còn cao hơn cả chủ nhân. Lúc đầu, Lê Phù nghĩ rằng ai để nó đi lạc, cho đến khi chủ nhân của nó xuất hiện. Cô ngạc nhiên bởi vì chủ nhân của nó lại là một người lang thang.
“Đi thôi, đi thôi.” Lúc ấy, Ngô Thi lập tức kéo Lê Phù đi.
Nhưng Lê Phù cảm thấy người lang thang dường như có chuyện muốn nói với mình. Quả nhiên, trực giác của cô rất đúng, người lang thang nói ông ấy không nhà để về, sợ ngay cả cơm ăn áo mặc của mình cũng không lo được, nhưng không muốn vứt bỏ chú chó của mình. Ông ấy hỏi cô có thể nhận nuôi nó không, để nó sống cho tốt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô Thi nhắc nhở Lê Phù: “Cậu đừng lương thiện quá, cậu muốn nhận nuôi thì nhận ở đâu mà chả được.”
Có lẽ là thấy chú chó rất có duyên với Lê Phù, nên chị Anna đề nghị nuôi chó ở nhà chị ấy.
Vì vậy, chú chó Spaniel (*) lang thang này, lắc mình biến từ kẻ đáng thương thành một bé cưng nhận muôn vàn cưng chiều.
(*) Giống chó Cocker Spaniel:
undefined
Lê Phù còn đặt cho nó một cái tên rất đáng yêu – Tiểu Bao Phù.
Nếu như không bận, mỗi ngày Lê Phù đều sẽ đến nhà chị Anna chơi cùng Tiểu Bao Phù, nhưng gần đây chị Anna mang thai, chồng của chị ấy là một người Hoa rất cổ hủ, nhất là quan niệm đối với động vật, càng cổ hủ hơn. Vì thân thể của vợ, anh ta không muốn trong nhà tồn tại bất kỳ thú cưng nào.
Vốn dĩ Tiểu Bao Phù ăn nhờ ở đậu, Lê Phù rất hiểu cho họ.
Cô dắt Tiểu Bao Phù đi bộ từ Anna nhà về trường, nhưng ký túc xá không cho nuôi thú cưng, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác. Tiểu Bao Phù là một chú chó rất ngoan, bộ lông cũng được chị Anna chăm chút rất mượt, không nhìn ra được trước đây nó là chú chó hoang.
Đi bộ mệt mỏi, Lê Phù mang Tiểu Bao Phù ngồi xuống băng ghế công viên.
Tiểu Bao Phù nhảy lên ghế, ngoan ngoãn nằm trên đùi cô, phơi nắng dưới ánh mặt trời ôn hòa sau giờ ngọ đầu hạ. Cô nghĩ, thay vì nhờ bạn bè, không bằng tự thuê phòng để cho Tiểu Bao Phù có thể tự do ở lại, cô sẵn sàng dùng học bổng và tiền bổ túc, cho Tiểu Bao Phù một gia đình nhỏ.
Chỉ là, đi đâu tìm nhà trọ giá cả hợp lý đây?
Lê Phù hỏi Ngô Thi trước, nhưng Ngô Thi nói cũng phải hỏi những người bạn khác. Sau đó, cô nghĩ tới một biện pháp nhanh hơn, đó là gửi một tấm ảnh chụp chung của mình và Tiểu Bao Phù đến vòng bạn bè, giới thiệu là.
“Ai có căn nhà đáng tin, chất lượng tốt giá cả hợp lý, Tiểu Bao Phù đáng yêu online cần nhà.”
Đương nhiên, cô chặn Lê Ngôn.
Để anh trai biết mình nuôi chó ngoài trường, nhất định sẽ bay từ Boston tới đánh cô một trận.
Luân Đôn.
Trong căn hộ tầng cao nhất ở nội thành, có tiếng đàn dương cầm dễ nghe, Châu Ánh Hi định dùng bầu không khí nghệ thuật tao nhã quét sạch xúc động dơ bẩn vừa rồi. Anh dừng động tác đánh đàn, đi về phía bàn trà, khát nước nên uống hai ngụm nước ấm, sau đó cầm điện thoại lên, ngồi trên sofa.
Trong nửa tiếng, có mấy chục tin nhắn Wechat.
Châu Ánh Hi lễ phép trả lời từng câu hỏi, sau khi trả lời câu cuối cùng, anh mở cuộc trò chuyện với Lê Phù, câu cuối cùng dừng lại ở hai chữ “Cảm ơn” sáng ngày cô rời đi. Hai ngày sau đó, cô lại lần nữa biến mất trong cuộc sống của anh.
Ban đầu, Châu Ánh Hi cho rằng Lê Phù bề bộn nhiều việc, nhưng mở vòng bạn bè của cô ra mới biết, cuộc sống của cô phong phú đến mức nào. Cô tựa như cơn gió, thổi đến trên người anh là sự ấm áp, nhưng khi rời đi, cũng vô tình không lưu lại một dấu vết nào.
Như những người xa lạ chưa từng quen biết.
Anh bỗng nhớ tới câu nói đau lòng của Đàm Tự.
“Em gái Lê của cậu, bên cạnh không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Chủ động trò chuyện với cậu, đoán chừng cậu phải lấy số.”
Lúc rời khỏi giao diện bạn bè, Châu Ánh Hi lướt qua tin mà Lê Phù vừa đăng, sau khi xem ảnh và đọc giới thiệu xong, anh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhắn tin riêng với Lê Phù.
[Tôi có một căn hộ ở Cambridge, cách đại học Cambridge không xa. Nếu em cần, tôi có thể gửi sơ đồ căn hộ cho em xem.]
Sau khi tin tức được gửi đi, rất lâu chưa nhận được câu trả lời.
Qua khoảng hơn 10 phút, Lê Phù mới trả lời tin nhắn Wechat, nhưng kết quả không phải điều Châu Ánh Hi muốn, trái tim rơi thẳng xuống đáy vực.
[Cảm ơn ý tốt của anh, tôi tìm được nhà thích hợp rồi. Có rảnh tôi sẽ đến Luân Đôn mời anh ăn một bữa.]
Cùng một giọng điệu.
Khách sáo xa lạ như nhau.
/89
|