Châu Ánh Hi đoán chắc là Hà Tư Diêu nói cho Lê Phù chuyện đêm đó, anh không gấp gáp trả lời, mà đổ thức ăn cho chó, đổi cốc nước xong, mới chậm rãi xoay người.
Anh cũng không muốn trốn tránh hay giấu diếm, ánh mắt thẳng thắn: “Ừ, đêm đó tôi đỡ em vào phòng, do tôi không nhịn được, hôn em.”
“…” Một đôi mắt dịu dàng chan chứa tình yêu đối diện với cô, trong lòng Lê Phù căng thẳng, không lên tiếng.
Châu Ánh Hi đi tới bên bàn trà, hơi cúi xuống, để có thể nhìn cô gần hơn, anh khẽ cười: “Lê Phù, em rất lợi hại.”
“Cái gì?” Lê Phù ngẩn người.
Ánh mắt Châu Ánh Hi lại sâu hơn: “Trước kia khi mấy người Đàm Tự nhắc đến chuyện nam nữ, tôi đều không cho là đúng, còn rất thanh cao cho rằng tôi không giống họ. Nhưng từ khi gặp được em, tôi thấy được một mặt chính mình cũng lạ lẫm, hóa ra tôi cũng sẽ có dục vọng với nữ sinh mình thích, cũng sẽ háo sắc.”
Lê Phù xác định mình đã tự bê đá đập chân mình.
Cô hối hận vì sao vừa rồi xúc động hỏi thành lời, rõ ràng đã từng thấy bộ dáng chân thật của anh, cũng biết anh không dễ chọc. Có lẽ do hai người cách rất gần, hoặc có lẽ do lời anh nói quá trắng trợn, khiến cô đỏ mặt. Cô cúi đầu, lại nghe thấy Châu Ánh Hi cười khẽ, cùng cảm giác được anh tới gần mình.
“Châu Ánh Hi, đừng làm bậy.” Lê Phù siết chặt bút, cô thừa nhận mình sợ mặt đen tối này của anh.
Mà Châu Ánh Hi chỉ lấy ra hai tờ giấy, đưa cho cô: “Ăn sô cô la cũng dính miệng được, lau đi.”
Lê Phù sờ khóe miệng, sô cô la đen dính trên ngón tay, có vẻ vừa học vừa ăn, không cẩn thận dính vào. Nhưng cô không nhận khăn giấy, nói là lau không sạch, muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Châu Ánh Hi đi theo cô, đứng ở cửa nói: “Buổi chiều có muốn ra ngoài đi dạo không? Thư giãn đầu óc một lúc.”
Hai ngày nay bởi vì bị cảm phát sốt, đúng là cô chưa ra ngoài hít thở không khí, Lê Phù đồng ý.
…
Cơm trưa do Châu Ánh Hi làm, cầm thực đơn anh rể Hứa Bác Châu đưa, làm hai phần cơm thịt bò trứng, còn xào thêm hai đĩa rau. Lê Phù thấy qua anh làm bò bít tết kém đến mức nào, không nghĩ tới có thể làm ra món ăn Hồng Kông chính cống như này.
Sau khi cơm nước xong, hai người dắt Tiểu Bao Phù ra ngoài.
Ánh mặt trời lúc chạng vạng đặc biệt dịu dàng, vốn ở vào vùng khí hậu ôn hòa, mùa hè ở Cambridge cũng không quá nóng bức.
Châu Ánh Hi cẩn thận nhặt chiếc áo sơ mi trắng từ sofa lên trước khi ra cửa, khi có gió thổi qua, anh đưa cho Lê Phù, nói bệnh cảm chưa khỏi hẳn, vẫn phải giữ vào.
Nhìn Châu Ánh Hi dắt Tiểu Bao Phù chơi đùa đằng trước, Lê Phù kinh ngạc, sao một người lại có thể có tới hai mặt vậy nhỉ.
Thời tiết tốt, luôn có thể thấy các cặp tình nhân đạp xe khắp nơi.
Tiếng cười nói vui vẻ, nụ cười tùy ý.
Đột nhiên Châu Ánh Hi hỏi Lê Phù: “Em biết đạp xe đúng không?”
“Đương nhiên.” Lê Phù cảm thấy anh đang nói nhảm.
“Dạy tôi có được không?”
“Anh không biết đạp xe?” Lê Phù kinh ngạc vì anh không biết đạp xe.
Lời giải thích của Châu Ánh Hi nghe ra chút chán nản: “Mẹ tôi là người rất nghiêm khắc, bà chưa bao giờ để tôi chạm vào những chuyện có thể ảnh hưởng đến sức khỏe hai tay của tôi. Khi còn bé, tôi thấy bạn bè bên cạnh đạp xe đi chơi, tôi rất hâm mộ, cũng rất muốn học, nhưng mẹ sợ tôi ngã sấp, sẽ đè lên tay, thậm chí sợ tôi gãy xương.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tình thương của mẹ như này với Lê Phù mà nói có hơi khó hiểu: “Chỉ là đạp xe đạp thôi mà, không khủng bố như vậy.”
Ánh mắt Châu Ánh Hi nhìn Lê Phù như khát vọng tự do: “Nên tôi mới nói tôi rất hâm mộ em.”
Chút việc nhỏ thôi, Lê Phù không biết vì sao anh muốn bay lên cảnh giới cao như vậy, cô tiện tay đi đến bên tường lấy một chiếc xe đạp, đẩy tới bên cạnh anh: “Thấy anh đặc biệt từ Luân Đôn chạy tới chăm tôi với Tiểu Bao Phù, tôi dạy anh.”
“Được.”
Lê Phù để Tiểu Bao Phù ngoan ngoãn đi bên cạnh họ, sau đó bắt đầu dạy cậu ấm này đạp xe. Châu Ánh Hi ngồi lên xe, hai tay vịn chắc tay lái, nghe Lê Phù dùng chân đạp đất trước, chậm rãi đẩy xe về phía trước, cảm nhận sự cân bằng.
“Được rồi, giẫm lên đi.”
Lê Phù đỡ phía sau anh.
Châu Ánh Hi thử giẫm lên bàn đạp, nhưng không may là anh suýt nữa ngã sấp xuống.
Lần thứ nhất thất bại, Lê Phù khá có kiên nhẫn, cô tiếp tục dạy.
Nhưng cô không ngờ, anh có thể thất bại liên tục ba lần.
Xe đạp đạp trên đường nhỏ chậm rề rề thì thôi đi, còn ngã trái ngã phải, ngay cả Tiểu Bao Phù cũng sủa hai tiếng cười nhạo bên cạnh.
Lê Phù nóng nảy mất kiên nhẫn, trước kia dạy em họ đạp xe cũng vậy, ba lần không biết là cô đã bùng nổ. Mỗi lần thấy phiền, sẽ không để ý tới giọng nói của mình: “Châu Ánh Hi, sao anh ngốc thế hả.”
Bị người mình thích mắng là ngốc, sắc mặt Châu Ánh Hi trầm xuống, anh muốn trả xe về nhưng lại bị Lê Phù ngăn lại: “Anh làm cái gì đấy, vẫn chưa học xong đâu.”
Châu Ánh Hi buồn bực nói: “Em dữ quá.”
“…” Người bề ngoài dịu dàng luôn có một loại bản lĩnh, chỉ cần tủi thân là tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, Lê Phù có loại cảm giác áy náy như dọa trẻ con gào khóc, cô dịu dàng dỗ dành: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý nói anh ngốc đâu.”
Châu Ánh Hi cầm tay lái, người không nhúc nhích.
“Muốn học tiếp không?”
“… Ừm.”
Lần này Lê Phù kiềm chế tính nóng của mình, Châu Ánh Hi cũng dần thuần thục, sau hai lần thử, cuối cùng anh đã có thể đạp xe chầm chậm dọc theo con đường nhỏ.
“Anh giỏi quá.” Cô Lê lớn tiếng cổ vũ phía sau.
Châu Ánh Hi đạp vững vàng, Tiểu Bao Phù chạy bên cạnh xe.
Thấy anh lên trình rồi, Lê Phù lấy cho mình một chiếc xe, sau đó đuổi theo.
Trong con đường nhỏ đầy hoa tươi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của hai người.
…
Không biết từ bao giờ, mặt trời đã dần lặn xuống đường chân trời.
Hoàng hôn ở Luân Đôn và Cambridge đều xinh đẹp tuyệt vời như nhau, hoàng hôn phía xa là một vầng sáng mềm mại màu tím hồng. Trong thành phố mưa nhiều, hoàng hôn xinh đẹp luôn chứa sự chữa lành khiến người ta lưu luyến không rời.
Cây xanh lay động xào xạc trong gió chiều.
Hai người một chó, hòa vào trong hoàng hôn lãng mạn lúc 5 giờ rưỡi.
Đi xe mệt mỏi, họ đẩy xe đạp đi vào công viên gần đó.
Xe đạp nghiêng dựa vào cây cổ thụ cành lá rậm rạp, trên ghế dài phía trước chỉ có bóng lưng Lê Phù, mái tóc dài bị gió nhẹ nhàng thổi qua, cô đang nhắm mắt cảm nhận hơi thở chữa lành từ bốn phía. Thay vì nói cô thích gần gũi với thiên nhiên, không bằng nói cô thích tất cả những thứ có thể giúp mình tự do, vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mở rộng cánh tay để thở chậm.
Giống như tất cả phiền muộn đều được gột rửa sạch sẽ.
Bóng người phía sau yên lặng đứng rất lâu, Châu Ánh Hi cầm hai chai nước khoáng, lặng lẽ nhìn cô, không vội đi đến, bởi vì anh không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cô lúc này.
Thấy cô thả tay xuống, quay đầu lại tìm người, anh mới bước đến.
Châu Ánh Hi đưa bình thủy tinh cho Lê Phù, sờ Tiểu Bao Phù đang nằm trên mặt đất, nói: “Cảm ơn em đã dạy tôi đạp xe hôm nay, tôi rất vui.”
Nói xong, anh ngẩng đầu, cười nhẹ với cô.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, sâu thẳm dịu dàng, mỗi lần chỉ cần Lê Phù đối diện với anh vài giây, sẽ vô thức đắm chìm một chút, nên cô kịp thời quay đầu, bỏ qua một bên, cũng sờ Tiểu Bao Phù: “Cái này thì có gì phải cảm ơn, thường thôi, đoạn sau anh xem như thông minh, tôi còn lo anh không học được trong một ngày.”
Thấy cô cười, Châu Ánh Hi thuận theo hỏi một câu: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Lê Phù đùa giỡn cùng Tiểu Bao Phù, kéo tóc: “Ừ, tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Châu Ánh Hi nhìn cuối cùng Lê Phù gương mặt Lê Phù cũng tươi cười, nói: “Tôi không thể ở cạnh em mãi được, ở Luân Đôn còn rất nhiều chuyện đang đợi tôi. Tôi không ăn tối với em nữa, lát nữa đưa em và Tiểu Bao Phù về, tôi sẽ rời đi ngay.”
Trên mặt cô bỗng cứng đờ, tim Lê Phù như rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, về sớm thì an toàn hơn.”
Không nói thêm một chữ thừa thãi nào.
Càng không có ý giữ lại mà anh muốn nghe.
Châu Ánh Hi chăm chú nhìn gương mặt được bao phủ bởi ánh chiều tà, như đội tấm lụa mỏng xinh đẹp, thấp giọng hỏi: “Em có muốn cảm nhận cảm giác được ánh chiều tà hôn nhẹ không?”
Lê Phù chậm rãi đứng thẳng dậy: “Có ý gì?”
“Em nhắm mắt lại đi.” Châu Ánh Hi yêu cầu cô.
Do dự trong chốc lát, Lê Phù nghe lời nhắm hai mắt lại.
“Nụ hôn của hoàng hôn” chỉ là một lời nói dối đẹp đẽ.
Châu Ánh Hi cúi đầu hôn lên môi Lê Phù, môi cô mềm mại như vừa chạm vào sẽ tan chảy, anh không hôn sâu lắm, hai tay chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy hai vai cô.
Lê Phù cũng không muốn chìm đắm trong nụ hôn, cảnh giác muốn đẩy anh ra: “Châu Ánh Hi…”
Hô hấp của cô đã dần trở nên dồn dập.
Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lê Phù, dùng ánh mắt mạnh mẽ đè cô xuống, âm thanh truyền ra từ cổ họng, dịu dàng nóng bỏng: “Hôm nay trời chiều thật đẹp, đột nhiên rất muốn hôn em.”
“...” Hô hấp của Lê Phù từ dồn dập trở nên hỗn loạn, dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình run rẩy.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc bị gió thổi loạn của Lê Phù, mà sự ga lăng của Châu Ánh Hi chỉ dừng lại ở 1 giây vừa qua, sau đó, anh bất ngờ nâng má cô lên, lớn mật một lần nữa dán môi mình lên môi cô. Nụ hôn không nhẹ nhàng, mà là sự ngang ngược tràn vào lồng ngực, muốn trong ánh chiều tà lãng mạn chỉ có hai người họ.
Trong nụ hôn kịch liệt, Châu Ánh Hi cảm giác được Lê Phù muốn trốn, nhưng một khi đã xé rách mặt nhã nhặn trong thân thể, cắn nuốt anh là sự mạnh mẽ không thể ngăn cản. Cô trốn một lần, tay anh đặt sau gáy cô siết chặt một lần.
Anh không vui dời môi, đặt lên chóp mũi cô, nhíu mày nhắc nhở: “Còn trốn nữa, buổi tối tôi sẽ không đi đâu.”
Anh cũng không muốn trốn tránh hay giấu diếm, ánh mắt thẳng thắn: “Ừ, đêm đó tôi đỡ em vào phòng, do tôi không nhịn được, hôn em.”
“…” Một đôi mắt dịu dàng chan chứa tình yêu đối diện với cô, trong lòng Lê Phù căng thẳng, không lên tiếng.
Châu Ánh Hi đi tới bên bàn trà, hơi cúi xuống, để có thể nhìn cô gần hơn, anh khẽ cười: “Lê Phù, em rất lợi hại.”
“Cái gì?” Lê Phù ngẩn người.
Ánh mắt Châu Ánh Hi lại sâu hơn: “Trước kia khi mấy người Đàm Tự nhắc đến chuyện nam nữ, tôi đều không cho là đúng, còn rất thanh cao cho rằng tôi không giống họ. Nhưng từ khi gặp được em, tôi thấy được một mặt chính mình cũng lạ lẫm, hóa ra tôi cũng sẽ có dục vọng với nữ sinh mình thích, cũng sẽ háo sắc.”
Lê Phù xác định mình đã tự bê đá đập chân mình.
Cô hối hận vì sao vừa rồi xúc động hỏi thành lời, rõ ràng đã từng thấy bộ dáng chân thật của anh, cũng biết anh không dễ chọc. Có lẽ do hai người cách rất gần, hoặc có lẽ do lời anh nói quá trắng trợn, khiến cô đỏ mặt. Cô cúi đầu, lại nghe thấy Châu Ánh Hi cười khẽ, cùng cảm giác được anh tới gần mình.
“Châu Ánh Hi, đừng làm bậy.” Lê Phù siết chặt bút, cô thừa nhận mình sợ mặt đen tối này của anh.
Mà Châu Ánh Hi chỉ lấy ra hai tờ giấy, đưa cho cô: “Ăn sô cô la cũng dính miệng được, lau đi.”
Lê Phù sờ khóe miệng, sô cô la đen dính trên ngón tay, có vẻ vừa học vừa ăn, không cẩn thận dính vào. Nhưng cô không nhận khăn giấy, nói là lau không sạch, muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Châu Ánh Hi đi theo cô, đứng ở cửa nói: “Buổi chiều có muốn ra ngoài đi dạo không? Thư giãn đầu óc một lúc.”
Hai ngày nay bởi vì bị cảm phát sốt, đúng là cô chưa ra ngoài hít thở không khí, Lê Phù đồng ý.
…
Cơm trưa do Châu Ánh Hi làm, cầm thực đơn anh rể Hứa Bác Châu đưa, làm hai phần cơm thịt bò trứng, còn xào thêm hai đĩa rau. Lê Phù thấy qua anh làm bò bít tết kém đến mức nào, không nghĩ tới có thể làm ra món ăn Hồng Kông chính cống như này.
Sau khi cơm nước xong, hai người dắt Tiểu Bao Phù ra ngoài.
Ánh mặt trời lúc chạng vạng đặc biệt dịu dàng, vốn ở vào vùng khí hậu ôn hòa, mùa hè ở Cambridge cũng không quá nóng bức.
Châu Ánh Hi cẩn thận nhặt chiếc áo sơ mi trắng từ sofa lên trước khi ra cửa, khi có gió thổi qua, anh đưa cho Lê Phù, nói bệnh cảm chưa khỏi hẳn, vẫn phải giữ vào.
Nhìn Châu Ánh Hi dắt Tiểu Bao Phù chơi đùa đằng trước, Lê Phù kinh ngạc, sao một người lại có thể có tới hai mặt vậy nhỉ.
Thời tiết tốt, luôn có thể thấy các cặp tình nhân đạp xe khắp nơi.
Tiếng cười nói vui vẻ, nụ cười tùy ý.
Đột nhiên Châu Ánh Hi hỏi Lê Phù: “Em biết đạp xe đúng không?”
“Đương nhiên.” Lê Phù cảm thấy anh đang nói nhảm.
“Dạy tôi có được không?”
“Anh không biết đạp xe?” Lê Phù kinh ngạc vì anh không biết đạp xe.
Lời giải thích của Châu Ánh Hi nghe ra chút chán nản: “Mẹ tôi là người rất nghiêm khắc, bà chưa bao giờ để tôi chạm vào những chuyện có thể ảnh hưởng đến sức khỏe hai tay của tôi. Khi còn bé, tôi thấy bạn bè bên cạnh đạp xe đi chơi, tôi rất hâm mộ, cũng rất muốn học, nhưng mẹ sợ tôi ngã sấp, sẽ đè lên tay, thậm chí sợ tôi gãy xương.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tình thương của mẹ như này với Lê Phù mà nói có hơi khó hiểu: “Chỉ là đạp xe đạp thôi mà, không khủng bố như vậy.”
Ánh mắt Châu Ánh Hi nhìn Lê Phù như khát vọng tự do: “Nên tôi mới nói tôi rất hâm mộ em.”
Chút việc nhỏ thôi, Lê Phù không biết vì sao anh muốn bay lên cảnh giới cao như vậy, cô tiện tay đi đến bên tường lấy một chiếc xe đạp, đẩy tới bên cạnh anh: “Thấy anh đặc biệt từ Luân Đôn chạy tới chăm tôi với Tiểu Bao Phù, tôi dạy anh.”
“Được.”
Lê Phù để Tiểu Bao Phù ngoan ngoãn đi bên cạnh họ, sau đó bắt đầu dạy cậu ấm này đạp xe. Châu Ánh Hi ngồi lên xe, hai tay vịn chắc tay lái, nghe Lê Phù dùng chân đạp đất trước, chậm rãi đẩy xe về phía trước, cảm nhận sự cân bằng.
“Được rồi, giẫm lên đi.”
Lê Phù đỡ phía sau anh.
Châu Ánh Hi thử giẫm lên bàn đạp, nhưng không may là anh suýt nữa ngã sấp xuống.
Lần thứ nhất thất bại, Lê Phù khá có kiên nhẫn, cô tiếp tục dạy.
Nhưng cô không ngờ, anh có thể thất bại liên tục ba lần.
Xe đạp đạp trên đường nhỏ chậm rề rề thì thôi đi, còn ngã trái ngã phải, ngay cả Tiểu Bao Phù cũng sủa hai tiếng cười nhạo bên cạnh.
Lê Phù nóng nảy mất kiên nhẫn, trước kia dạy em họ đạp xe cũng vậy, ba lần không biết là cô đã bùng nổ. Mỗi lần thấy phiền, sẽ không để ý tới giọng nói của mình: “Châu Ánh Hi, sao anh ngốc thế hả.”
Bị người mình thích mắng là ngốc, sắc mặt Châu Ánh Hi trầm xuống, anh muốn trả xe về nhưng lại bị Lê Phù ngăn lại: “Anh làm cái gì đấy, vẫn chưa học xong đâu.”
Châu Ánh Hi buồn bực nói: “Em dữ quá.”
“…” Người bề ngoài dịu dàng luôn có một loại bản lĩnh, chỉ cần tủi thân là tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, Lê Phù có loại cảm giác áy náy như dọa trẻ con gào khóc, cô dịu dàng dỗ dành: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý nói anh ngốc đâu.”
Châu Ánh Hi cầm tay lái, người không nhúc nhích.
“Muốn học tiếp không?”
“… Ừm.”
Lần này Lê Phù kiềm chế tính nóng của mình, Châu Ánh Hi cũng dần thuần thục, sau hai lần thử, cuối cùng anh đã có thể đạp xe chầm chậm dọc theo con đường nhỏ.
“Anh giỏi quá.” Cô Lê lớn tiếng cổ vũ phía sau.
Châu Ánh Hi đạp vững vàng, Tiểu Bao Phù chạy bên cạnh xe.
Thấy anh lên trình rồi, Lê Phù lấy cho mình một chiếc xe, sau đó đuổi theo.
Trong con đường nhỏ đầy hoa tươi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của hai người.
…
Không biết từ bao giờ, mặt trời đã dần lặn xuống đường chân trời.
Hoàng hôn ở Luân Đôn và Cambridge đều xinh đẹp tuyệt vời như nhau, hoàng hôn phía xa là một vầng sáng mềm mại màu tím hồng. Trong thành phố mưa nhiều, hoàng hôn xinh đẹp luôn chứa sự chữa lành khiến người ta lưu luyến không rời.
Cây xanh lay động xào xạc trong gió chiều.
Hai người một chó, hòa vào trong hoàng hôn lãng mạn lúc 5 giờ rưỡi.
Đi xe mệt mỏi, họ đẩy xe đạp đi vào công viên gần đó.
Xe đạp nghiêng dựa vào cây cổ thụ cành lá rậm rạp, trên ghế dài phía trước chỉ có bóng lưng Lê Phù, mái tóc dài bị gió nhẹ nhàng thổi qua, cô đang nhắm mắt cảm nhận hơi thở chữa lành từ bốn phía. Thay vì nói cô thích gần gũi với thiên nhiên, không bằng nói cô thích tất cả những thứ có thể giúp mình tự do, vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mở rộng cánh tay để thở chậm.
Giống như tất cả phiền muộn đều được gột rửa sạch sẽ.
Bóng người phía sau yên lặng đứng rất lâu, Châu Ánh Hi cầm hai chai nước khoáng, lặng lẽ nhìn cô, không vội đi đến, bởi vì anh không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cô lúc này.
Thấy cô thả tay xuống, quay đầu lại tìm người, anh mới bước đến.
Châu Ánh Hi đưa bình thủy tinh cho Lê Phù, sờ Tiểu Bao Phù đang nằm trên mặt đất, nói: “Cảm ơn em đã dạy tôi đạp xe hôm nay, tôi rất vui.”
Nói xong, anh ngẩng đầu, cười nhẹ với cô.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, sâu thẳm dịu dàng, mỗi lần chỉ cần Lê Phù đối diện với anh vài giây, sẽ vô thức đắm chìm một chút, nên cô kịp thời quay đầu, bỏ qua một bên, cũng sờ Tiểu Bao Phù: “Cái này thì có gì phải cảm ơn, thường thôi, đoạn sau anh xem như thông minh, tôi còn lo anh không học được trong một ngày.”
Thấy cô cười, Châu Ánh Hi thuận theo hỏi một câu: “Tâm trạng tốt hơn chưa?”
Lê Phù đùa giỡn cùng Tiểu Bao Phù, kéo tóc: “Ừ, tốt hơn mấy ngày trước nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Châu Ánh Hi nhìn cuối cùng Lê Phù gương mặt Lê Phù cũng tươi cười, nói: “Tôi không thể ở cạnh em mãi được, ở Luân Đôn còn rất nhiều chuyện đang đợi tôi. Tôi không ăn tối với em nữa, lát nữa đưa em và Tiểu Bao Phù về, tôi sẽ rời đi ngay.”
Trên mặt cô bỗng cứng đờ, tim Lê Phù như rơi xuống, nhưng cô nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, về sớm thì an toàn hơn.”
Không nói thêm một chữ thừa thãi nào.
Càng không có ý giữ lại mà anh muốn nghe.
Châu Ánh Hi chăm chú nhìn gương mặt được bao phủ bởi ánh chiều tà, như đội tấm lụa mỏng xinh đẹp, thấp giọng hỏi: “Em có muốn cảm nhận cảm giác được ánh chiều tà hôn nhẹ không?”
Lê Phù chậm rãi đứng thẳng dậy: “Có ý gì?”
“Em nhắm mắt lại đi.” Châu Ánh Hi yêu cầu cô.
Do dự trong chốc lát, Lê Phù nghe lời nhắm hai mắt lại.
“Nụ hôn của hoàng hôn” chỉ là một lời nói dối đẹp đẽ.
Châu Ánh Hi cúi đầu hôn lên môi Lê Phù, môi cô mềm mại như vừa chạm vào sẽ tan chảy, anh không hôn sâu lắm, hai tay chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy hai vai cô.
Lê Phù cũng không muốn chìm đắm trong nụ hôn, cảnh giác muốn đẩy anh ra: “Châu Ánh Hi…”
Hô hấp của cô đã dần trở nên dồn dập.
Châu Ánh Hi nhìn chằm chằm vào mắt Lê Phù, dùng ánh mắt mạnh mẽ đè cô xuống, âm thanh truyền ra từ cổ họng, dịu dàng nóng bỏng: “Hôm nay trời chiều thật đẹp, đột nhiên rất muốn hôn em.”
“...” Hô hấp của Lê Phù từ dồn dập trở nên hỗn loạn, dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình run rẩy.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa mái tóc bị gió thổi loạn của Lê Phù, mà sự ga lăng của Châu Ánh Hi chỉ dừng lại ở 1 giây vừa qua, sau đó, anh bất ngờ nâng má cô lên, lớn mật một lần nữa dán môi mình lên môi cô. Nụ hôn không nhẹ nhàng, mà là sự ngang ngược tràn vào lồng ngực, muốn trong ánh chiều tà lãng mạn chỉ có hai người họ.
Trong nụ hôn kịch liệt, Châu Ánh Hi cảm giác được Lê Phù muốn trốn, nhưng một khi đã xé rách mặt nhã nhặn trong thân thể, cắn nuốt anh là sự mạnh mẽ không thể ngăn cản. Cô trốn một lần, tay anh đặt sau gáy cô siết chặt một lần.
Anh không vui dời môi, đặt lên chóp mũi cô, nhíu mày nhắc nhở: “Còn trốn nữa, buổi tối tôi sẽ không đi đâu.”
/89
|