Nằm trong xe một lúc đã là một tiếng sau, Lê Phù phát hiện đã 1 giờ đêm. Cô bắt Châu Ánh Hi đỡ cô vào nhà, nói lười mặc áo len và quần, vì vậy, cô quấn áo khoác dài xuống xe, bên trong chỉ mặc một chiếc quần lọt khe.
Bị giày vò trong xe đến mức trong phút chốc chưa ổn lại được, cô đi một bước nghỉ một bước.
Châu Ánh Hi ngọt ngào hỏi cô, muốn bế không?
Lê Phù mệt mỏi lắc đầu, nói mình tự đi được.
Gara ở một bên sân, Lê Phù tựa vào Châu Ánh Hi chậm rãi đi về phía biệt thự.
Cây cối rậm rạp che khuất một nửa ánh trăng, đèn đất dọc theo con đường mòn uốn lượn chiếu vào mặt đường, Lê Phù phát hiện biệt thự vịnh Repulse này của Châu Ánh Hi không phải phong cách nhà giàu Hồng Kông điển hình. Mặt tường gạch đỏ, xà ngang gỗ, còn có hoa tươi trồng trong sân, không hiện đại, ngược lại có chút phong cách điền viên của Anh.
Trong nháy mắt, cô nghĩ mình đang trở lại Cambridge.
“Anh mở rộng căn hộ ở Cambridge sao?” Lê Phù ghé vào cánh tay Châu Ánh Hi nói chuyện.
Châu Ánh Hi chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng, mau vào đi.
Sau khi vào nhà, Châu Ánh Hi chỉ bật một ngọn đèn tường, anh ngồi xổm xuống, giúp Lê Phù cởi giày, đổi cho cô một đôi dép lông vũ màu trắng.
Cô kinh ngạc: “Sao anh lại mua đôi dép này?”
Đây là nhãn hiệu ở Anh mà cô đặc biệt thích, không quá phổ biến, dép lê của hãng xinh xắn lại thoải mái.
Châu Ánh Hi không trả lời mà dẫn Lê Phù vào phòng khách, để cô ngồi xuống sofa.
Lê Phù hỏi anh muốn làm gì.
Châu Ánh Hi nói: “Sinh nhật em.”
Trong phòng khách vang lên âm thanh giống như thiết bị chiếu hình, click vài tiếng, trên vách tường bị ánh sáng màu lam bao phủ.
Có ánh sáng, Lê Phù mới thấy rõ, hóa ra ngăn tủ trong góc tường bày đầy bình hoa, bên trong cắm đầy hoa tươi mới, đến nỗi bươm bướm trong ánh sáng không giống như video, mà như bay lượn nhẹ nhàng trong phòng đầy hoa tươi.
Cảnh tượng cô bỏ lỡ 4 tháng trước, Châu Ánh Hi lại tạo nên giấc mộng khác cho cô.
Nhưng mà, tâm trạng giữa hai thời điểm rất khác nhau.
Lần trước, anh rất lo lắng.
Mà lúc này, anh như một người chiến thắng.
Không cần thấp thỏm đợi câu trả lời của Lê Phù, chỉ cần nói hết những lời từ tận đáy lòng suốt 4 tháng qua cho cô nghe. Châu Ánh Hi đứng trong ánh sáng, bươm bướm nhẹ nhàng đậu lên áo sơ mi của anh, sáng tối đan xen, đường nét khuôn mặt anh càng thêm lập thể.
Nhìn chăm chú vào cô gái mình thích, anh nhẹ giọng nói: “Ngày đó, vốn dĩ anh và Đàm Tự đến Cambridge muốn cho em một niềm vui bất ngờ, gửi đoạn phim anh quay bươm bướm trong rừng cho em xem, đợi em có thể cho anh một câu trả lời vừa ý. Tiếc là, video chiếu rất lâu em cũng không xuất hiện.”
Anh vì cô mà làm chuyện như vậy, Lê Phù lại hoàn toàn không biết, tim đột nhiên rơi xuống, mím môi.
Nhớ lại từng cảnh từng bức tranh trong đêm mưa đó, hốc mắt Châu Ánh Hi vẫn ướt, yết hầu trượt xuống, nghẹn ngào: “Em đã nói, cho dù có từ chối anh, cũng sẽ ăn một bữa tối cùng anh. Nên anh chưa từng nghĩ tới em sẽ ném một bức thư lại rồi rời đi không từ biệt.”
“Em xin lỗi…” Lời xin lỗi của Lê Phù đến muộn 4 tháng.
Trước sự chân thành của anh, dường như sự tự do của cô trở nên bất lịch sự, làm tổn thương người khác.
“Không sao mà.” Châu Ánh Hi cười nhẹ: “Bởi vì, anh vẫn tìm được em.”
Tình yêu nồng nhiệt, có thể làm tan chảy trái tim một người.
Lê Phù bị tình yêu mãnh liệt của anh bao phủ, một lần nữa xác định trái tim của mình. Xuyên qua từng ánh sáng đan xen, cô chạm phải ánh mắt của anh, ánh sáng có tối hơn nữa, cô cũng có thể cảm nhận được phần kiên định kia.
Đêm trở về từ du thuyền, cô ôm mẹ ngủ.
Cô hỏi mẹ: “Mẹ, con rất sợ yêu đương, kết hôn sẽ mất đi tự do.”
Mẹ vỗ lưng cô, nói: “Yêu sai người, cậu ta mới có thể giam cầm từng phút từng giây của con, nhưng yêu đúng người, người đó sẽ cùng con tự do. Bởi vì, người đó chỉ muốn con được vui.”
Tuy chưa chính thức yêu đương với Châu Ánh Hi, nhưng trong lòng Lê Phù đã không còn nghi ngờ.
Cô tin tưởng, anh chính là người sau trong lời của mẹ.
Châu Ánh Hi biến mất khỏi ánh sáng, bật hết đèn trong phòng lên.
Giây phút ánh sáng bừng lên, Lê Phù nhắm mắt lại trước, sau đó quay đầu, trốn anh gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, điều chỉnh tốt vẻ mặt xoay mặt, đối diện với tầm mắt của anh, phát hiện anh không che giấu để cô thấy cặp mắt đỏ bừng của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh dẫn em đi dạo trong biệt thự.” Châu Ánh Hi ga lăng đưa tay ra.
Lê Phù đi tới, nắm tay anh.
Ánh đèn sáng trưng rọi vào mọi ngóc ngách, Lê Phù phát hiện trong ngoài đều nhất trí, có thể thấy được đồ dùng trong nhà đều là hoa văn cổ điển, còn có hương gỗ nhẹ nhàng vuốt ve qua năm tháng, mỗi một nơi đều là gió điền viên dễ chịu.
Nhưng cô càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cả căn nhà, từ kết cấu trang hoàng lại đến đồ dùng trong nhà, đều giống hệt căn nhà trong mơ của cô. Thậm chí có thể nói là, như một bản sao của sự mơ mộng trong đầu cô.
Cô nhớ rất rõ, lúc đó mình xem một bộ phim Anh cùng Ngô Thi, cô rất thích hành lang dài trong căn nhỏ điền viên của nữ chủ nhân. Bởi vì rất đặc biệt, hai bên là hai cánh cửa sổ gỗ màu trắng sát đất, ánh nắng sau giờ ngọ đầy đủ, vầng sáng vàng vụn rơi trên đất, lúc ấy cô nhất thời kích động, còn chụp màn hình đăng lên Ins.
Hành lang dài trước mắt, cửa sổ gỗ sát đất, là bản sao hoàn hảo của căn nhà tình yêu trong phim.
“Châu Ánh Hi, lẽ nào anh…”
Trái tim Lê Phù run rẩy, nếu đúng như cô đoán, vậy cô sẽ càng áy náy vì đã ra đi không lời từ biệt 4 tháng trước.
Biết cô muốn hỏi gì, nhưng Châu Ánh Hi tạm thời không nói, mà dẫn cô đến một phòng sách. Đẩy cửa gỗ ra, mở đèn tường lên, bên trong là một bức tranh yên tĩnh nhàn nhã, hai bên là giá sách cao cao, không trống, bên trên đã đặt đầy các loại sách gốc. Trên bàn gỗ dưới cửa sổ ngoại trừ bút và sách, còn có khay màu, trên mặt đất ở một bên dựng một giá vẽ.
[Thật muốn có một phòng sách, đẩy cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng chim hót, ngửi thấy hương hoa, lúc không có việc gì làm còn có thể vẽ tranh.]
Đây là trạng thái mà cô đã đăng một năm trước trên Ins.
Châu Ánh Hi dắt Lê Phù đi tới trước bàn làm việc, đẩy cửa sổ gỗ ra, nói: “Nếu ngày mai thời tiết đẹp, em ngồi ở đây, có thể thấy một rừng cây xanh, hoa tươi, cảnh biển, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.”
Lê Phù kéo tay anh, nói: “Châu Ánh Hi, có phải anh theo dõi Ins của em, xây cho em một căn nhà tình yêu như mơ không?”
Anh lại chỉ cười, không trả lời.
Biệt thự rất lớn, còn có một số khu vực quan trọng, Châu Ánh Hi nhất định phải để cho Lê Phù thấy.
Xuyên qua hành lang dài, đẩy cửa sổ gỗ ra, đập vào mắt Lê Phù chính là phong cảnh càng thêm chấn động, giữa phiến đá cấy ghép một gốc cây cứng cáp loang lổ, cành lá xum xuê, bên cạnh có bàn ghế nghỉ ngơi, còn có một hồ sen như tranh thủy mặc, ánh trăng trên mặt nước dập dờn hoa văn màu bạc nhạt.
Nhìn đến đây, Lê Phù khiếp sợ che miệng: “Châu Ánh Hi, sao anh biết hồ sen?”
Đây là đoạn ký ức đẹp nhất trong thời thơ ấu của cô, khi đó cô và anh trai còn ở cùng ba mẹ trong thôn, trong sân nhà bà ngoại có một hồ nước nho nhỏ, được bà ngoại trồng đầy hoa sen. Vừa đến mùa nở hoa, nằm trong phòng cũng có thể ngửi thấy hương hoa dễ chịu. Sau đó lúc dọn đi, cô nói với Lê Ngôn, rất muốn sau này trong nhà cũng có thể có một hồ nước trồng đầy hoa sen.
Không nghĩ tới, ngay cả giấc mơ này, Châu Ánh Hi cũng thay cô thực hiện.
Không cần anh trả lời Lê Phù cũng biết, chắc chắn là anh đã hỏi Lê Ngôn.
Biết anh chu đáo, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh có thể tỉ mỉ đến mức này.
“Lên gác xép xem tiếp nhé.” Châu Ánh Hi nói.
“Được.” Lê Phù tò mò, lại còn có thêm gác xép.
Gác xép ở tầng bốn, một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, trang trí có hơi khác với tầng dưới, là phong cách lâu đài cổ kiểu Anh, sàn nhà và nội thất làm bằng gỗ tinh khiết, khiến cả căn phòng nhỏ càng thêm ấm áp, rất thích hợp để làm ổ ở đây, cho dù một ngày không nói câu nào, ai làm việc nấy, cũng vui vẻ tự do.
Đứng trong một căn phòng có tiết tấu chậm như vậy, rất khó tưởng tượng bên ngoài là Hồng Kông đèn đuốc rực rỡ.
Cạnh cửa sổ có một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ là một ghi chú của bươm bướm.
“Đây là cái gì vậy?” Lê Phù đi tới.
Châu Ánh Hi nói: “Em lấy một tấm xuống xem thử đi.”
Lê Phù đưa tay tháo xuống, mở ra, khi nhìn thấy chữ viết tay bên trong, ngón tay cô bỗng run rẩy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải là ghi chú bình thường, là nỗi nhớ trong 4 tháng của anh dành cho cô.
[Hôm nay tới Hồng Kông, đi dưới nhà em ấy, thấy em ấy và ba mẹ vui vẻ ra ngoài. Lạ thật nhỉ, thấy em ấy cười, mình cũng cười.]
Cô lại tháo một tấm xuống.
[Xin hãy phù hộ, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp với Nouk và mình rất muốn được ôm em ấy lần nữa.]
Cô lại tháo xuống vài tấm, mới được một lúc, hốc mắt lại ướt át.
“Trong 4 tháng, anh đã tới Hồng Kông rất nhiều lần sao?” Lê Phù kiềm tiếng nức nở, không dám xoay người.
Nhưng Châu Ánh Hi nghẹn ngào: “Ừ, để có thể thuận lợi chuyển trọng tâm sự nghiệp đến Hồng Kông, gần như mỗi nửa tháng anh đều tới một lần.”
“Mỗi lần đến, đều đến thăm em sao?”
“Ừm.”
“Tại sao không gặp em?” Nói tới đây, Lê Phù không nhịn được rơi lệ.
Châu Ánh Hi run giọng nói: “Dàn nhạc Nouk của anh còn chưa ổn định, biệt thự này cũng chưa trang trí xong.” Dừng một chút, anh nặng nề nói: “Vẫn chưa đủ sức dám chạy về phía em lần nữa.”
Lê Phù xoay người, ôm lấy Châu Ánh Hi, cô không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm anh như vậy. Nếu như phải nói, cô vẫn muốn nói lời xin lỗi, dùng phương thức tuyệt tình tổn thương một người chân thành lại dũng cảm như vậy.
“Đừng áy náy nữa.” Châu Ánh Hi vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói lúc nào cũng dịu dàng: “Trong chuyện tình yêu này, con trai nên chủ động hơn, con gái nên có chút kiêu ngạo và nhỏ nhen mới đúng.”
“Châu Ánh Hi...” Lê Phù đấm anh một cái, rõ ràng cô làm sai, anh lại có thể bao dung cho khuyết điểm của cô tới vậy, dung túng cho tính cách tùy ý của cô.
Không muốn ôn chuyện cũ nữa, Châu Ánh Hi bế cô nằm xuống giường.
Lúc nằm xuống, sự mệt mỏi ở trong xe của hai người, cuối cùng cũng dần rút đi, trên chiếc giường lớn mềm mại, dưới thân họ là gối và chăn bông. Lê Phù chú ý tới mấy cánh cửa sổ trên đỉnh đầu, cô hỏi Châu Ánh Hi, có thể mở ra không. Sau đó, Châu Ánh Hi cầm điều khiển từ xa, ấn mở hai cửa sổ mái.
Ngẩng đầu lên, Lê Phù thấy được đêm trăng như mộng.
Có bóng cây lắc lư, ánh trăng trong suốt treo trên bầu trời đêm màu lam nhạt, ánh trăng rơi xuống, yên tĩnh, trong trẻo lại yên bình như vậy. Cô nhắm mắt hít thở, hình như còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong sân.
Quá đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy không có tính từ nào đủ để diễn tả vẻ đẹp trước mắt lúc này.
Ánh trăng chiếu lên mặt Lê Phù một tầng ánh sáng nhạt, Châu Ánh Hi cảm thấy ánh trăng rất đẹp, nhưng không đẹp bằng cô. Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai cô: “Đây là căn phòng anh thích nhất, anh tham lam muốn mỗi đêm sau này, đều có thể cùng em nằm ở đây, ngắm cảnh trăng đẹp nhất.”
Đây là sự lãng mạn khó có đến mấy, anh như một nhà thơ lãng mạn có cây bút thần.
Lê Phù mím chặt môi, bị tình yêu quá mức nồng nhiệt bao vây, dường như đột nhiên mất đi năng lực nói chuyện, rất nhiều chữ đều kẹt trong cổ họng không nói nên lời.
Nhưng lãng mạn còn chưa kết thúc, Châu Ánh Hi lấy ra từ trong ngăn kéo sợi dây chuyền kim cương chưa tặng kia, vừa khéo, xem như món quà sinh nhật đầu tiên tặng cho Lê Phù. Sợi dây chuyền rơi xuống từ ngón tay thon dài của anh, kim cương tròn khắc thành bốn con bướm nhỏ, dưới ánh trăng không chói mắt, lại giống như tình yêu của anh, lưu luyến, dịu dàng, còn mang theo chút nồng nhiệt.
“Quay người lại đi, anh đeo cho em.”
“Ừm.”
Lê Phù ngồi dậy, quay người, đôi tay ấm áp vòng qua cổ cô, đeo sợi dây chuyền kim cương vào giữa cổ cô. Dây chuyền bươm bướm chạm vào xương quai xanh xinh đẹp.
Anh hôn lên tai cô: ‘Tiểu Phù, sinh nhật vui vẻ.”
Lê Phù vừa muốn chạm vào mặt dây chuyền bươm bướm, hai má đã bị Châu Ánh Hi nâng lên quay sang, ánh mắt anh như khảm vào trong đôi mắt ướt át vì cảm động. Rất lâu sau đó, anh không nói gì, chỉ bốn mắt nhìn nhau với cô. Trái tim cô chưa bao giờ rung động điên cuồng như lúc này.
Bóng trăng phủ trên đỉnh đầu họ, anh kề vào trán cô, thân mật vuốt chóp mũi cô, trong đôi mắt sâu thẳm bỗng chớp chớp đầy tủi thân: “Tiểu Phù, theo đuổi em vất vả lắm đấy, em nhất định phải cho anh một lời tỏ tình thật hoành tráng.”
-
Ngày mai, Tiểu Phù tỏ tình.
Bị giày vò trong xe đến mức trong phút chốc chưa ổn lại được, cô đi một bước nghỉ một bước.
Châu Ánh Hi ngọt ngào hỏi cô, muốn bế không?
Lê Phù mệt mỏi lắc đầu, nói mình tự đi được.
Gara ở một bên sân, Lê Phù tựa vào Châu Ánh Hi chậm rãi đi về phía biệt thự.
Cây cối rậm rạp che khuất một nửa ánh trăng, đèn đất dọc theo con đường mòn uốn lượn chiếu vào mặt đường, Lê Phù phát hiện biệt thự vịnh Repulse này của Châu Ánh Hi không phải phong cách nhà giàu Hồng Kông điển hình. Mặt tường gạch đỏ, xà ngang gỗ, còn có hoa tươi trồng trong sân, không hiện đại, ngược lại có chút phong cách điền viên của Anh.
Trong nháy mắt, cô nghĩ mình đang trở lại Cambridge.
“Anh mở rộng căn hộ ở Cambridge sao?” Lê Phù ghé vào cánh tay Châu Ánh Hi nói chuyện.
Châu Ánh Hi chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng, mau vào đi.
Sau khi vào nhà, Châu Ánh Hi chỉ bật một ngọn đèn tường, anh ngồi xổm xuống, giúp Lê Phù cởi giày, đổi cho cô một đôi dép lông vũ màu trắng.
Cô kinh ngạc: “Sao anh lại mua đôi dép này?”
Đây là nhãn hiệu ở Anh mà cô đặc biệt thích, không quá phổ biến, dép lê của hãng xinh xắn lại thoải mái.
Châu Ánh Hi không trả lời mà dẫn Lê Phù vào phòng khách, để cô ngồi xuống sofa.
Lê Phù hỏi anh muốn làm gì.
Châu Ánh Hi nói: “Sinh nhật em.”
Trong phòng khách vang lên âm thanh giống như thiết bị chiếu hình, click vài tiếng, trên vách tường bị ánh sáng màu lam bao phủ.
Có ánh sáng, Lê Phù mới thấy rõ, hóa ra ngăn tủ trong góc tường bày đầy bình hoa, bên trong cắm đầy hoa tươi mới, đến nỗi bươm bướm trong ánh sáng không giống như video, mà như bay lượn nhẹ nhàng trong phòng đầy hoa tươi.
Cảnh tượng cô bỏ lỡ 4 tháng trước, Châu Ánh Hi lại tạo nên giấc mộng khác cho cô.
Nhưng mà, tâm trạng giữa hai thời điểm rất khác nhau.
Lần trước, anh rất lo lắng.
Mà lúc này, anh như một người chiến thắng.
Không cần thấp thỏm đợi câu trả lời của Lê Phù, chỉ cần nói hết những lời từ tận đáy lòng suốt 4 tháng qua cho cô nghe. Châu Ánh Hi đứng trong ánh sáng, bươm bướm nhẹ nhàng đậu lên áo sơ mi của anh, sáng tối đan xen, đường nét khuôn mặt anh càng thêm lập thể.
Nhìn chăm chú vào cô gái mình thích, anh nhẹ giọng nói: “Ngày đó, vốn dĩ anh và Đàm Tự đến Cambridge muốn cho em một niềm vui bất ngờ, gửi đoạn phim anh quay bươm bướm trong rừng cho em xem, đợi em có thể cho anh một câu trả lời vừa ý. Tiếc là, video chiếu rất lâu em cũng không xuất hiện.”
Anh vì cô mà làm chuyện như vậy, Lê Phù lại hoàn toàn không biết, tim đột nhiên rơi xuống, mím môi.
Nhớ lại từng cảnh từng bức tranh trong đêm mưa đó, hốc mắt Châu Ánh Hi vẫn ướt, yết hầu trượt xuống, nghẹn ngào: “Em đã nói, cho dù có từ chối anh, cũng sẽ ăn một bữa tối cùng anh. Nên anh chưa từng nghĩ tới em sẽ ném một bức thư lại rồi rời đi không từ biệt.”
“Em xin lỗi…” Lời xin lỗi của Lê Phù đến muộn 4 tháng.
Trước sự chân thành của anh, dường như sự tự do của cô trở nên bất lịch sự, làm tổn thương người khác.
“Không sao mà.” Châu Ánh Hi cười nhẹ: “Bởi vì, anh vẫn tìm được em.”
Tình yêu nồng nhiệt, có thể làm tan chảy trái tim một người.
Lê Phù bị tình yêu mãnh liệt của anh bao phủ, một lần nữa xác định trái tim của mình. Xuyên qua từng ánh sáng đan xen, cô chạm phải ánh mắt của anh, ánh sáng có tối hơn nữa, cô cũng có thể cảm nhận được phần kiên định kia.
Đêm trở về từ du thuyền, cô ôm mẹ ngủ.
Cô hỏi mẹ: “Mẹ, con rất sợ yêu đương, kết hôn sẽ mất đi tự do.”
Mẹ vỗ lưng cô, nói: “Yêu sai người, cậu ta mới có thể giam cầm từng phút từng giây của con, nhưng yêu đúng người, người đó sẽ cùng con tự do. Bởi vì, người đó chỉ muốn con được vui.”
Tuy chưa chính thức yêu đương với Châu Ánh Hi, nhưng trong lòng Lê Phù đã không còn nghi ngờ.
Cô tin tưởng, anh chính là người sau trong lời của mẹ.
Châu Ánh Hi biến mất khỏi ánh sáng, bật hết đèn trong phòng lên.
Giây phút ánh sáng bừng lên, Lê Phù nhắm mắt lại trước, sau đó quay đầu, trốn anh gạt đi nước mắt nơi khóe mắt, điều chỉnh tốt vẻ mặt xoay mặt, đối diện với tầm mắt của anh, phát hiện anh không che giấu để cô thấy cặp mắt đỏ bừng của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Anh dẫn em đi dạo trong biệt thự.” Châu Ánh Hi ga lăng đưa tay ra.
Lê Phù đi tới, nắm tay anh.
Ánh đèn sáng trưng rọi vào mọi ngóc ngách, Lê Phù phát hiện trong ngoài đều nhất trí, có thể thấy được đồ dùng trong nhà đều là hoa văn cổ điển, còn có hương gỗ nhẹ nhàng vuốt ve qua năm tháng, mỗi một nơi đều là gió điền viên dễ chịu.
Nhưng cô càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cả căn nhà, từ kết cấu trang hoàng lại đến đồ dùng trong nhà, đều giống hệt căn nhà trong mơ của cô. Thậm chí có thể nói là, như một bản sao của sự mơ mộng trong đầu cô.
Cô nhớ rất rõ, lúc đó mình xem một bộ phim Anh cùng Ngô Thi, cô rất thích hành lang dài trong căn nhỏ điền viên của nữ chủ nhân. Bởi vì rất đặc biệt, hai bên là hai cánh cửa sổ gỗ màu trắng sát đất, ánh nắng sau giờ ngọ đầy đủ, vầng sáng vàng vụn rơi trên đất, lúc ấy cô nhất thời kích động, còn chụp màn hình đăng lên Ins.
Hành lang dài trước mắt, cửa sổ gỗ sát đất, là bản sao hoàn hảo của căn nhà tình yêu trong phim.
“Châu Ánh Hi, lẽ nào anh…”
Trái tim Lê Phù run rẩy, nếu đúng như cô đoán, vậy cô sẽ càng áy náy vì đã ra đi không lời từ biệt 4 tháng trước.
Biết cô muốn hỏi gì, nhưng Châu Ánh Hi tạm thời không nói, mà dẫn cô đến một phòng sách. Đẩy cửa gỗ ra, mở đèn tường lên, bên trong là một bức tranh yên tĩnh nhàn nhã, hai bên là giá sách cao cao, không trống, bên trên đã đặt đầy các loại sách gốc. Trên bàn gỗ dưới cửa sổ ngoại trừ bút và sách, còn có khay màu, trên mặt đất ở một bên dựng một giá vẽ.
[Thật muốn có một phòng sách, đẩy cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng chim hót, ngửi thấy hương hoa, lúc không có việc gì làm còn có thể vẽ tranh.]
Đây là trạng thái mà cô đã đăng một năm trước trên Ins.
Châu Ánh Hi dắt Lê Phù đi tới trước bàn làm việc, đẩy cửa sổ gỗ ra, nói: “Nếu ngày mai thời tiết đẹp, em ngồi ở đây, có thể thấy một rừng cây xanh, hoa tươi, cảnh biển, còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.”
Lê Phù kéo tay anh, nói: “Châu Ánh Hi, có phải anh theo dõi Ins của em, xây cho em một căn nhà tình yêu như mơ không?”
Anh lại chỉ cười, không trả lời.
Biệt thự rất lớn, còn có một số khu vực quan trọng, Châu Ánh Hi nhất định phải để cho Lê Phù thấy.
Xuyên qua hành lang dài, đẩy cửa sổ gỗ ra, đập vào mắt Lê Phù chính là phong cảnh càng thêm chấn động, giữa phiến đá cấy ghép một gốc cây cứng cáp loang lổ, cành lá xum xuê, bên cạnh có bàn ghế nghỉ ngơi, còn có một hồ sen như tranh thủy mặc, ánh trăng trên mặt nước dập dờn hoa văn màu bạc nhạt.
Nhìn đến đây, Lê Phù khiếp sợ che miệng: “Châu Ánh Hi, sao anh biết hồ sen?”
Đây là đoạn ký ức đẹp nhất trong thời thơ ấu của cô, khi đó cô và anh trai còn ở cùng ba mẹ trong thôn, trong sân nhà bà ngoại có một hồ nước nho nhỏ, được bà ngoại trồng đầy hoa sen. Vừa đến mùa nở hoa, nằm trong phòng cũng có thể ngửi thấy hương hoa dễ chịu. Sau đó lúc dọn đi, cô nói với Lê Ngôn, rất muốn sau này trong nhà cũng có thể có một hồ nước trồng đầy hoa sen.
Không nghĩ tới, ngay cả giấc mơ này, Châu Ánh Hi cũng thay cô thực hiện.
Không cần anh trả lời Lê Phù cũng biết, chắc chắn là anh đã hỏi Lê Ngôn.
Biết anh chu đáo, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới anh có thể tỉ mỉ đến mức này.
“Lên gác xép xem tiếp nhé.” Châu Ánh Hi nói.
“Được.” Lê Phù tò mò, lại còn có thêm gác xép.
Gác xép ở tầng bốn, một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, trang trí có hơi khác với tầng dưới, là phong cách lâu đài cổ kiểu Anh, sàn nhà và nội thất làm bằng gỗ tinh khiết, khiến cả căn phòng nhỏ càng thêm ấm áp, rất thích hợp để làm ổ ở đây, cho dù một ngày không nói câu nào, ai làm việc nấy, cũng vui vẻ tự do.
Đứng trong một căn phòng có tiết tấu chậm như vậy, rất khó tưởng tượng bên ngoài là Hồng Kông đèn đuốc rực rỡ.
Cạnh cửa sổ có một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ là một ghi chú của bươm bướm.
“Đây là cái gì vậy?” Lê Phù đi tới.
Châu Ánh Hi nói: “Em lấy một tấm xuống xem thử đi.”
Lê Phù đưa tay tháo xuống, mở ra, khi nhìn thấy chữ viết tay bên trong, ngón tay cô bỗng run rẩy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đây không phải là ghi chú bình thường, là nỗi nhớ trong 4 tháng của anh dành cho cô.
[Hôm nay tới Hồng Kông, đi dưới nhà em ấy, thấy em ấy và ba mẹ vui vẻ ra ngoài. Lạ thật nhỉ, thấy em ấy cười, mình cũng cười.]
Cô lại tháo một tấm xuống.
[Xin hãy phù hộ, mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp với Nouk và mình rất muốn được ôm em ấy lần nữa.]
Cô lại tháo xuống vài tấm, mới được một lúc, hốc mắt lại ướt át.
“Trong 4 tháng, anh đã tới Hồng Kông rất nhiều lần sao?” Lê Phù kiềm tiếng nức nở, không dám xoay người.
Nhưng Châu Ánh Hi nghẹn ngào: “Ừ, để có thể thuận lợi chuyển trọng tâm sự nghiệp đến Hồng Kông, gần như mỗi nửa tháng anh đều tới một lần.”
“Mỗi lần đến, đều đến thăm em sao?”
“Ừm.”
“Tại sao không gặp em?” Nói tới đây, Lê Phù không nhịn được rơi lệ.
Châu Ánh Hi run giọng nói: “Dàn nhạc Nouk của anh còn chưa ổn định, biệt thự này cũng chưa trang trí xong.” Dừng một chút, anh nặng nề nói: “Vẫn chưa đủ sức dám chạy về phía em lần nữa.”
Lê Phù xoay người, ôm lấy Châu Ánh Hi, cô không nói gì, cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm anh như vậy. Nếu như phải nói, cô vẫn muốn nói lời xin lỗi, dùng phương thức tuyệt tình tổn thương một người chân thành lại dũng cảm như vậy.
“Đừng áy náy nữa.” Châu Ánh Hi vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói lúc nào cũng dịu dàng: “Trong chuyện tình yêu này, con trai nên chủ động hơn, con gái nên có chút kiêu ngạo và nhỏ nhen mới đúng.”
“Châu Ánh Hi...” Lê Phù đấm anh một cái, rõ ràng cô làm sai, anh lại có thể bao dung cho khuyết điểm của cô tới vậy, dung túng cho tính cách tùy ý của cô.
Không muốn ôn chuyện cũ nữa, Châu Ánh Hi bế cô nằm xuống giường.
Lúc nằm xuống, sự mệt mỏi ở trong xe của hai người, cuối cùng cũng dần rút đi, trên chiếc giường lớn mềm mại, dưới thân họ là gối và chăn bông. Lê Phù chú ý tới mấy cánh cửa sổ trên đỉnh đầu, cô hỏi Châu Ánh Hi, có thể mở ra không. Sau đó, Châu Ánh Hi cầm điều khiển từ xa, ấn mở hai cửa sổ mái.
Ngẩng đầu lên, Lê Phù thấy được đêm trăng như mộng.
Có bóng cây lắc lư, ánh trăng trong suốt treo trên bầu trời đêm màu lam nhạt, ánh trăng rơi xuống, yên tĩnh, trong trẻo lại yên bình như vậy. Cô nhắm mắt hít thở, hình như còn ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt trong sân.
Quá đẹp, đẹp đến mức cô cảm thấy không có tính từ nào đủ để diễn tả vẻ đẹp trước mắt lúc này.
Ánh trăng chiếu lên mặt Lê Phù một tầng ánh sáng nhạt, Châu Ánh Hi cảm thấy ánh trăng rất đẹp, nhưng không đẹp bằng cô. Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai cô: “Đây là căn phòng anh thích nhất, anh tham lam muốn mỗi đêm sau này, đều có thể cùng em nằm ở đây, ngắm cảnh trăng đẹp nhất.”
Đây là sự lãng mạn khó có đến mấy, anh như một nhà thơ lãng mạn có cây bút thần.
Lê Phù mím chặt môi, bị tình yêu quá mức nồng nhiệt bao vây, dường như đột nhiên mất đi năng lực nói chuyện, rất nhiều chữ đều kẹt trong cổ họng không nói nên lời.
Nhưng lãng mạn còn chưa kết thúc, Châu Ánh Hi lấy ra từ trong ngăn kéo sợi dây chuyền kim cương chưa tặng kia, vừa khéo, xem như món quà sinh nhật đầu tiên tặng cho Lê Phù. Sợi dây chuyền rơi xuống từ ngón tay thon dài của anh, kim cương tròn khắc thành bốn con bướm nhỏ, dưới ánh trăng không chói mắt, lại giống như tình yêu của anh, lưu luyến, dịu dàng, còn mang theo chút nồng nhiệt.
“Quay người lại đi, anh đeo cho em.”
“Ừm.”
Lê Phù ngồi dậy, quay người, đôi tay ấm áp vòng qua cổ cô, đeo sợi dây chuyền kim cương vào giữa cổ cô. Dây chuyền bươm bướm chạm vào xương quai xanh xinh đẹp.
Anh hôn lên tai cô: ‘Tiểu Phù, sinh nhật vui vẻ.”
Lê Phù vừa muốn chạm vào mặt dây chuyền bươm bướm, hai má đã bị Châu Ánh Hi nâng lên quay sang, ánh mắt anh như khảm vào trong đôi mắt ướt át vì cảm động. Rất lâu sau đó, anh không nói gì, chỉ bốn mắt nhìn nhau với cô. Trái tim cô chưa bao giờ rung động điên cuồng như lúc này.
Bóng trăng phủ trên đỉnh đầu họ, anh kề vào trán cô, thân mật vuốt chóp mũi cô, trong đôi mắt sâu thẳm bỗng chớp chớp đầy tủi thân: “Tiểu Phù, theo đuổi em vất vả lắm đấy, em nhất định phải cho anh một lời tỏ tình thật hoành tráng.”
-
Ngày mai, Tiểu Phù tỏ tình.
/89
|