(*) 拍拖 (pāituō): Tiếng địa phương, nghĩa là hẹn hò với ai đó.
“Chào buổi sáng, sếp Lê.”
“Chào buổi sáng, bà Lương.”
Lê Phù dắt ba chú chó đi dạo sáng sớm trở về, sau khi buông dây xích ra, chạy tới bàn ăn, trao cho Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa đang đọc báo một nụ hôn chào buổi sáng.
Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa sống tới giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ con gái cưng yêu đương.
Mấy ngày nay, Lê Phù không chỉ dậy sớm, còn chủ động phụ làm việc nhà, dường như trên mặt nở nụ cười suốt 20 tiếng, hiếm khi kiên nhẫn với việc gì đó. Nhất là khi nhận được điện thoại của bạn trai, giọng nói lập tức nũng nịu.
“Em không ngủ nướng đâu, em còn dắt Tiểu Bao Phù ra ngoài dạo một vòng cơ đấy.”
“Anh thì sao, đã ăn sáng chưa?”
Lê Phù tránh mặt ba mẹ, trốn ở hành lang lén gọi điện thoại.
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Lê Phù bị Châu Ánh Hi yêu cầu hôn, đúng lúc này, cửa phòng ngủ đối diện mở ra, đối diện với cô là đôi mắt còn hơi ngái ngủ của Lê Ngôn.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của em gái, Lê Ngôn lập tức lấy lại tinh thần, tựa vào tường dứt khoát không thèm đi nữa.
Châu Ánh Hi ở đầu dây bên kia áp sát.
Lê Phù đứng dựa vào tường, đỏ mặt, cô xoay người muốn chạy vào phòng ngủ, không nghĩ tới nửa đường lại bị Lê Ngôn giật di động.
“Trả em, trả điện thoại cho em, Lê Ngôn.” Lê Phù gấp đến mức nhảy dựng lên.
Hai người đều đã hơn 20 tuổi đầu, giỡn vẫn ngây thơ như vậy, một tay Lê Ngôn đẩy cô ra, một tay nắm chặt di động, dí vào ống nghe nói: “Em gái tớ nói, nó rất nhớ cậu.”
“...” Mặt Lê Phù lập tức trở nên đỏ hơn, thậm chí còn nóng bừng.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Ngôn vừa nhét điện thoại lại vào lòng bàn tay Lê Phù, chân phải đã bị cô đá mạnh một cái.
Lê Ngôn véo má cô, động tác này để chọc em gái nghịch ngợm, nhưng từng chữ đều là lời thật lòng: “Hai người có thể ở bên nhau, anh rất vui.”
Sau khi đứng thẳng người, anh ấy lấy điện thoại ra, thao tác đơn giản trên bàn phím.
Giây tiếp theo, Lê Phù nghe thấy tiếng nhắc nhở trên Wechat, là tin nhắn chuyển khoản của Lê Ngôn.
[19999, ý nghĩa, phải bên nhau lâu thật lâu.]
“Anh.” Lê Phù xoay người gọi Lê Ngôn đã đi tới phòng khách.
Toàn thân Lê Ngôn căng thẳng, cảm giác có gì đó không ổn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô dùng giọng nói nũng nịu gọi “Anh trai”, đại biểu, mặt anh đang gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quả nhiên, Lê Phù xông tới, nhảy dựng lên ôm lấy Lê Ngôn, hôn lên mặt anh: “Anh, anh tốt quá đi.”
Lê Ngôn cố ý nhíu mày, ném ra một vấn đề nghiêm túc: “Anh tốt hay là Châu Ánh Hi tốt?”
“Đương nhiên là anh tốt rồi, nói rõ chút, em họ Lê, không phải họ Châu.”
“Ồ.” Bề ngoài Lê Ngôn nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng có đôi khi khá xấu tính, vuốt cằm nói: “Thế lỡ mà em gả cho cậu ấy, thì em sẽ thành bà Châu rồi.”
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Lê Chấn Phong ngay cả báo cũng dừng đọc, Lương Mỹ Hoa cũng không ăn cháo nữa, nghiêng đầu nhìn trộm biểu cảm của con gái, trên mặt là ý cười không dứt.
Xưng hô “bà Châu” này có hơi đột ngột, Lê Phù cúi đầu mím môi, trên mặt vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, dần dần, đến cả lỗ tai cũng nóng bừng.
Cô đấm mạnh vào ngực Lê Ngôn: “Ai nói em muốn cưới anh ấy.”
Nhìn bóng dáng nhanh chân lẻn về phòng ngủ, Lê Ngôn bất đắc dĩ cười.
…
8 giờ sáng thứ sáu, tình hình giao thông có hơi tệ, xe cộ đông đúc chen chúc trên đường phố, nhà cao tầng chồng lên nhau hai bên đường, Lê Phù bị tắc trên đường Princess Margaret. Bình thường chỉ cần tắc đường hơi lâu chút thôi, cô sẽ khó chịu, mà lúc này cô lại thảnh thơi vừa nghe nhạc vừa ca hát, sửa sang lại tài liệu cần dùng cho cuộc họp buổi chiều.
Sau khi cô trở về Hồng Kông, danh sách nhạc tự nhiên chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Quảng.
Bài “Niềm vui nho nhỏ” này cô rất quen thuộc, vô thức ngâm nga.
“Gia vị chung sống là sóng gió nhỏ
Thật ra rất có lỗi
Có thể dập lửa
Thắp sáng pháo hoa đẹp đẽ
Trước giường còn đang mắng chửi nhau
Mà trên giường đã lại ôm tôi…”
Trong lòng ngậm một viên kẹo, ngay cả nghe tình ca, khóe miệng Lê Phù cũng nhếch lên.
Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là thông báo tin nhắn Wechat.
Avatar Wechat của Châu Ánh Hi không còn là bóng lưng trên bờ biển mà anh đã dùng ba năm nữa, mà là một tấm ảnh chụp anh ôm Lê Phù từ phía sau, mặt dán mặt, hai người chụp dưới tòa nhà dân cư vào một đêm hẹn hò. Ánh sáng mờ ảo càng tạo ra bầu không khí thân mật, mơ hồ hơn.
Đây rõ ràng là một tấm ảnh tình yêu.
Ngọt ngào lại có chút cảm giác văn nghệ nhạt nhòa, hai người đều rất thích.
Lúc gõ bàn phím trả lời tin nhắn, Lê Phù lại nhìn thoáng qua biệt danh cô đặt cho Châu Ánh Hi, mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa thích ứng được. Tô Miểu Di và Ngô Thi đều nói, nếu đã hẹn hò thì cũng không nên giữ lại những cái tên xa lạ nhàm chán nữa, cần chút tình thú giữa các cặp tình nhân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các cô ấy gợi ý cho cô rất nhiều biệt danh.
Cuối cùng, Lê Phù chọn ra một biệt danh buồn nôn nhất, “Châu Châu ju” (**), phía sau còn có một biểu tượng heo con.
(**) Châu Châu ju (粥粥ju): Châu (粥) nghĩa là cháo, ju là phiên âm của heo (猪)
“Heo BB” trong tiếng Quảng Đông là tên gọi yêu thích của các cặp tình nhân.
Ngoài dự đoán của Lê Phù, cô không ngờ Châu Ánh Hi lại cực kỳ thích cái tên này.
“Gọi anh đi.” Trong tin nhắn thoại mới gửi tới, là yêu cầu Châu Ánh Hi nghe mãi không chán.
Lê Phù ghé vào mic, khẽ lẩm bẩm, cô nói tiếng Quảng, vừa mềm vừa nhẹ: “Châu Châu ju.”
Vài giây sau, Châu Ánh Hi trả lời, anh hạ giọng nói tiếng Quảng, lời nói khó hiểu: “BB, tối nay gặp.”
…
Xuyên qua đường hầm dưới biển, Lê Phù đúng giờ đến Sở Y tế, sau khi đỗ xe, cô khoác âu phục, xách túi da màu đen lên tầng. Trong thang máy, cô gặp mấy đồng nghiệp khoa khác, không quen lắm, cô chỉ chào hỏi đơn giản.
Giữa công việc và chuyện cá nhân, cô là hai loại người, ở nhà tùy hứng bao nhiêu, thì trong công việc, cô nghiêm túc bấy nhiêu.
“Bác sĩ Chung.” Khi cửa thang máy mở ra, Lê Phù tình cờ gặp pháp y Chung Bái Văn đi lấy cà phê: “Thầy dặn em sửa sang lại ba tài liệu lâm sàng, em đã sửa xong hết rồi ạ.”
Cô đưa tài liệu cho ông ấy.
Yêu đương thì yêu đương, cô cũng tuyệt đối không qua loa trong công việc.
Chung Bái Văn cầm cốc cà phê, cười với cô: “Hẹn hò nhưng không để ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, thầy rất tán thưởng em.”
“…” Lê Phù kinh ngạc, cô nhớ rõ mình chưa nói cho đồng nghiệp biết chuyện cô hẹn hò.
Chung Bái Văn hất cằm về phía sau, khiến Lê Phù nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.
Khi mấy đồng nghiệp khoa pháp y nhìn thấy Lê Phù, đồng loạt nâng cốc cà phê và sandwich trong tay lên, cô dường như hiểu ra điều gì đó, trên bàn làm việc có một bó hoa hồng. Khiến cô càng thêm chắc chắn, đây là niềm vui bất ngờ mà Châu Ánh Hi lặng lẽ tạo ra.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lê Phù phát hiện trong bó hoa còn có một tấm thiệp, cô lấy ra.
Là chữ viết của Châu Ánh Hi.
[Nếu đi trong bóng tối quá mệt mỏi, hãy nhớ ngẩng đầu ngắm những bông hoa xinh đẹp nhé.]
“Chào buổi sáng, sếp Lê.”
“Chào buổi sáng, bà Lương.”
Lê Phù dắt ba chú chó đi dạo sáng sớm trở về, sau khi buông dây xích ra, chạy tới bàn ăn, trao cho Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa đang đọc báo một nụ hôn chào buổi sáng.
Lê Chấn Phong và Lương Mỹ Hoa sống tới giờ chưa từng thấy qua dáng vẻ con gái cưng yêu đương.
Mấy ngày nay, Lê Phù không chỉ dậy sớm, còn chủ động phụ làm việc nhà, dường như trên mặt nở nụ cười suốt 20 tiếng, hiếm khi kiên nhẫn với việc gì đó. Nhất là khi nhận được điện thoại của bạn trai, giọng nói lập tức nũng nịu.
“Em không ngủ nướng đâu, em còn dắt Tiểu Bao Phù ra ngoài dạo một vòng cơ đấy.”
“Anh thì sao, đã ăn sáng chưa?”
Lê Phù tránh mặt ba mẹ, trốn ở hành lang lén gọi điện thoại.
Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Lê Phù bị Châu Ánh Hi yêu cầu hôn, đúng lúc này, cửa phòng ngủ đối diện mở ra, đối diện với cô là đôi mắt còn hơi ngái ngủ của Lê Ngôn.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của em gái, Lê Ngôn lập tức lấy lại tinh thần, tựa vào tường dứt khoát không thèm đi nữa.
Châu Ánh Hi ở đầu dây bên kia áp sát.
Lê Phù đứng dựa vào tường, đỏ mặt, cô xoay người muốn chạy vào phòng ngủ, không nghĩ tới nửa đường lại bị Lê Ngôn giật di động.
“Trả em, trả điện thoại cho em, Lê Ngôn.” Lê Phù gấp đến mức nhảy dựng lên.
Hai người đều đã hơn 20 tuổi đầu, giỡn vẫn ngây thơ như vậy, một tay Lê Ngôn đẩy cô ra, một tay nắm chặt di động, dí vào ống nghe nói: “Em gái tớ nói, nó rất nhớ cậu.”
“...” Mặt Lê Phù lập tức trở nên đỏ hơn, thậm chí còn nóng bừng.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Ngôn vừa nhét điện thoại lại vào lòng bàn tay Lê Phù, chân phải đã bị cô đá mạnh một cái.
Lê Ngôn véo má cô, động tác này để chọc em gái nghịch ngợm, nhưng từng chữ đều là lời thật lòng: “Hai người có thể ở bên nhau, anh rất vui.”
Sau khi đứng thẳng người, anh ấy lấy điện thoại ra, thao tác đơn giản trên bàn phím.
Giây tiếp theo, Lê Phù nghe thấy tiếng nhắc nhở trên Wechat, là tin nhắn chuyển khoản của Lê Ngôn.
[19999, ý nghĩa, phải bên nhau lâu thật lâu.]
“Anh.” Lê Phù xoay người gọi Lê Ngôn đã đi tới phòng khách.
Toàn thân Lê Ngôn căng thẳng, cảm giác có gì đó không ổn, bởi vì từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô dùng giọng nói nũng nịu gọi “Anh trai”, đại biểu, mặt anh đang gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quả nhiên, Lê Phù xông tới, nhảy dựng lên ôm lấy Lê Ngôn, hôn lên mặt anh: “Anh, anh tốt quá đi.”
Lê Ngôn cố ý nhíu mày, ném ra một vấn đề nghiêm túc: “Anh tốt hay là Châu Ánh Hi tốt?”
“Đương nhiên là anh tốt rồi, nói rõ chút, em họ Lê, không phải họ Châu.”
“Ồ.” Bề ngoài Lê Ngôn nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng có đôi khi khá xấu tính, vuốt cằm nói: “Thế lỡ mà em gả cho cậu ấy, thì em sẽ thành bà Châu rồi.”
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Lê Chấn Phong ngay cả báo cũng dừng đọc, Lương Mỹ Hoa cũng không ăn cháo nữa, nghiêng đầu nhìn trộm biểu cảm của con gái, trên mặt là ý cười không dứt.
Xưng hô “bà Châu” này có hơi đột ngột, Lê Phù cúi đầu mím môi, trên mặt vì thẹn thùng mà đỏ ửng lên, dần dần, đến cả lỗ tai cũng nóng bừng.
Cô đấm mạnh vào ngực Lê Ngôn: “Ai nói em muốn cưới anh ấy.”
Nhìn bóng dáng nhanh chân lẻn về phòng ngủ, Lê Ngôn bất đắc dĩ cười.
…
8 giờ sáng thứ sáu, tình hình giao thông có hơi tệ, xe cộ đông đúc chen chúc trên đường phố, nhà cao tầng chồng lên nhau hai bên đường, Lê Phù bị tắc trên đường Princess Margaret. Bình thường chỉ cần tắc đường hơi lâu chút thôi, cô sẽ khó chịu, mà lúc này cô lại thảnh thơi vừa nghe nhạc vừa ca hát, sửa sang lại tài liệu cần dùng cho cuộc họp buổi chiều.
Sau khi cô trở về Hồng Kông, danh sách nhạc tự nhiên chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Quảng.
Bài “Niềm vui nho nhỏ” này cô rất quen thuộc, vô thức ngâm nga.
“Gia vị chung sống là sóng gió nhỏ
Thật ra rất có lỗi
Có thể dập lửa
Thắp sáng pháo hoa đẹp đẽ
Trước giường còn đang mắng chửi nhau
Mà trên giường đã lại ôm tôi…”
Trong lòng ngậm một viên kẹo, ngay cả nghe tình ca, khóe miệng Lê Phù cũng nhếch lên.
Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là thông báo tin nhắn Wechat.
Avatar Wechat của Châu Ánh Hi không còn là bóng lưng trên bờ biển mà anh đã dùng ba năm nữa, mà là một tấm ảnh chụp anh ôm Lê Phù từ phía sau, mặt dán mặt, hai người chụp dưới tòa nhà dân cư vào một đêm hẹn hò. Ánh sáng mờ ảo càng tạo ra bầu không khí thân mật, mơ hồ hơn.
Đây rõ ràng là một tấm ảnh tình yêu.
Ngọt ngào lại có chút cảm giác văn nghệ nhạt nhòa, hai người đều rất thích.
Lúc gõ bàn phím trả lời tin nhắn, Lê Phù lại nhìn thoáng qua biệt danh cô đặt cho Châu Ánh Hi, mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa thích ứng được. Tô Miểu Di và Ngô Thi đều nói, nếu đã hẹn hò thì cũng không nên giữ lại những cái tên xa lạ nhàm chán nữa, cần chút tình thú giữa các cặp tình nhân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Các cô ấy gợi ý cho cô rất nhiều biệt danh.
Cuối cùng, Lê Phù chọn ra một biệt danh buồn nôn nhất, “Châu Châu ju” (**), phía sau còn có một biểu tượng heo con.
(**) Châu Châu ju (粥粥ju): Châu (粥) nghĩa là cháo, ju là phiên âm của heo (猪)
“Heo BB” trong tiếng Quảng Đông là tên gọi yêu thích của các cặp tình nhân.
Ngoài dự đoán của Lê Phù, cô không ngờ Châu Ánh Hi lại cực kỳ thích cái tên này.
“Gọi anh đi.” Trong tin nhắn thoại mới gửi tới, là yêu cầu Châu Ánh Hi nghe mãi không chán.
Lê Phù ghé vào mic, khẽ lẩm bẩm, cô nói tiếng Quảng, vừa mềm vừa nhẹ: “Châu Châu ju.”
Vài giây sau, Châu Ánh Hi trả lời, anh hạ giọng nói tiếng Quảng, lời nói khó hiểu: “BB, tối nay gặp.”
…
Xuyên qua đường hầm dưới biển, Lê Phù đúng giờ đến Sở Y tế, sau khi đỗ xe, cô khoác âu phục, xách túi da màu đen lên tầng. Trong thang máy, cô gặp mấy đồng nghiệp khoa khác, không quen lắm, cô chỉ chào hỏi đơn giản.
Giữa công việc và chuyện cá nhân, cô là hai loại người, ở nhà tùy hứng bao nhiêu, thì trong công việc, cô nghiêm túc bấy nhiêu.
“Bác sĩ Chung.” Khi cửa thang máy mở ra, Lê Phù tình cờ gặp pháp y Chung Bái Văn đi lấy cà phê: “Thầy dặn em sửa sang lại ba tài liệu lâm sàng, em đã sửa xong hết rồi ạ.”
Cô đưa tài liệu cho ông ấy.
Yêu đương thì yêu đương, cô cũng tuyệt đối không qua loa trong công việc.
Chung Bái Văn cầm cốc cà phê, cười với cô: “Hẹn hò nhưng không để ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, thầy rất tán thưởng em.”
“…” Lê Phù kinh ngạc, cô nhớ rõ mình chưa nói cho đồng nghiệp biết chuyện cô hẹn hò.
Chung Bái Văn hất cằm về phía sau, khiến Lê Phù nhanh chóng chạy về chỗ ngồi.
Khi mấy đồng nghiệp khoa pháp y nhìn thấy Lê Phù, đồng loạt nâng cốc cà phê và sandwich trong tay lên, cô dường như hiểu ra điều gì đó, trên bàn làm việc có một bó hoa hồng. Khiến cô càng thêm chắc chắn, đây là niềm vui bất ngờ mà Châu Ánh Hi lặng lẽ tạo ra.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lê Phù phát hiện trong bó hoa còn có một tấm thiệp, cô lấy ra.
Là chữ viết của Châu Ánh Hi.
[Nếu đi trong bóng tối quá mệt mỏi, hãy nhớ ngẩng đầu ngắm những bông hoa xinh đẹp nhé.]
/89
|