“Hả???? Vào cung??? Huynh đang đùa với ta sao?” Lâm Nhạc nhãy dựng. Nàng đang dùng cơm trưa thì nghe tin sét đánh, Văn Hạo thì rời đi hơn 3 tháng, nàng phải vào cung làm khách trong thời gian này! Why??? Why??? Why??? Ai mà không biết hoàng cung là địa bàn của lão hoàng đế kia a! Nàng mà bước chân vào đó chắc chắn sẽ chẳng còn mạng mà trở ra…cái tình huống gì thế này!
“Hoàng huynh đã đáp ứng ta sẽ bảo toàn cho nàng, nàng sẽ lưu lại Lạc Khánh cung của Ngân Bình quận chúa, muội ấy là Cửu muội của ta, tình tình rất tốt, nàng sẽ không chịu thiệt thòi”
Haiz…Đành vậy, người ta đã bận chuyện, nàng cũng không thể trở thành gánh nặng của hắn, với lại hắn là ra chiến trường a! đó là nơi nguy hiểm như thế nào cả trẻ con cũng biết. Trong mấy tháng ở thời đại này, hắn là người đối xử với nàng tốt nhất, hẳn sẽ không đẩy nàng vào chổ chết a!...Nghĩ tới hoàng cung, Lâm Nhạc lại rùng mình, nhớ tới ngày hôm đó Hoàng đế đến, nàng sau khi nói vài câu thì ôm đầu ra ngoài, lúc đó ánh mắt hắn rất cổ quái, như là đang xem trò…đừng nói là hắn phát hiện nàng lừa hắn đi???...xuy xuyyy…nói bậy, nói bậy…hắn mà phát hiện thì giờ này đầu nàng còn trên cổ sao? Sợ thật! Sau này không được để những suy nghĩ đáng sợ này quấy nhiễu a!
Lâm Nhạc ỉu xìu: “Huynh đi sớm về sớm, đừng để về đến thì ta đã đi bán muối a!”
Văn Hạo gật đầu, mặc dù hắn chẳng hiểu bán muối bán dầu gì, nhưng nàng đã nói là mong hắn trở lại, điều này khiến hắn thập phần vui vẻ.
Hai ngày sau, tại Kim Loan điện, đoàn sứ thần của Lạc Nhạn quốc tiếp kiến. Minh Hoàng ban chiếu cho phép Tam Công chúa Hàm Yên ở tại Thịnh Bình cung, nhưng Tam công chúa lại yêu cầu lưu lại Khang Bình vương phủ với lý do nàng và Khang Bình vương gia “có giao tình”. Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn Văn Hạo, sau đó thở dài đồng ý.
Lâm Nhạc dĩ nhiên đã chuồn êm khỏi Vương phủ, lúc này đang rôm rả trò chuyện cùng Quận chúa. Nói đến nữ tử tên Ngân Bình này thì Lâm Nhạc cực kì yêu thích, hai người nói chuyện cũng vô cùng hợp ý, nàng ta tuy tư tưởng cổ quái nhưng chung quy cũng chỉ là nữ tử cổ đại, nên từ bé vẫn chưa bước chân ra khỏi hoàng cung, nên khi nghe Lâm Nhạc kể những câu chuyện hay ho đều rất chăm chú lắng nghe, sau đó lại thắc mắc hết thứ này đến thứ khác khiến Lâm Nhạc giải thích mệt gần chết!
Nữa ngày sau, Lâm Nhạc giương cờ trắng đầu hàng: “Ta chịu thua, ta không thể nói nổi nữa! Hay là ngươi cứ dứt khoát một đao giết chết ta cho rồi a!”
Ngân Bình miệng cười toe toét, nắm tay nàng lắc a, lắc a~~~ “Ngươi là nữ tử thú vị nhất ta từng gặp, ta làm sao giết ngươi được! Ai muốn động dến ngươi thì coi chừng cái đầu của hắn! Nhạc Nhạc, ngươi kể cho ta chuyện của ngươi tiếp đi, ta muốn nghe!”
Nhìn ánh mắt loé sáng của Quận chúa, Lâm Nhạc thật sự muốn khóc, ai nói với nàng rúc cục trong cái hoàng cung này, có ai là người bình thường hay không vậy??? Có ai không??? …
Lâm Nhạc đang bị đeo bám đến sống dỡ chết dỡ thì Lâm công công với cái giọng the thé của hắn cất lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Đến rồi! Đến rồi!... Dù Lâm Nhạc chẳng ưa thích gì tên hoàng đế này nhưng thật sự hôm này hắn đến rất đúng lúc…Lâm Nhạc bật ngón tay cái hướng hắn, dĩ nhiên là nàng chỉ làm động tác đó dưới ống tay áo, còn thân thể chân chính của nàng vẫn đang quỳ! Lâm Nhạc thật sự khinh bỉ chính mình, thật không có nghĩa khí!
Thanh âm của Hoàng đế trầm ấm vang lên: “Bình thân”
“Tạ hoàng thượng”
Tử Hạo nhìn nữ nhân sinh khí tràn đầy, mi mục như hoạ, ánh mắt linh động, làn da trắng hồng mịn màng, nàng thật khác hẳn lần đầu gặp mặt, nàng bây giờ luôn tràn đầy sức sống, khiến người nhìn không khỏi nở nụ cười.
“Trẫm đến để chuyển lời của nhị đệ, hắn nói ngươi cứ an tâm ở nơi này, hắn sẽ nhanh chóng quay trở lại” Tử Hạo hướng Lâm Nhạc nói, sau đó lại quay sang Ngân Bình quận chúa “Hôm nay ngự hoa viên có mở yến tiệc tiếp đón sứ thần Lạc Nhạn quốc, muội là quận chúa Minh Triều, hãy chuẩn bị sớm đến để tiếp chuyện với Tam công chúa”
Ngân Bình thi lễ: “Ngân Bình lãnh chỉ” sau đó lập tức quay sang Lâm Nhạc: “Hoàng huynh, cho phép muội mang nàng theo có được không?”
Tử Hạo gật đầu: “Hôm nay Lạc Nhạn quốc có nhiều thứ rất hay mang theo tiến cống, muội thích thứ gì ta sẽ tặng”
Ngân Bình ánh mắt sáng rực, vội nắm tay Lâm Nhạc tạ ơn, sau đó đoàn người cùng nhau đi đến ngự hoa viên ngắm hoa. Quả nhiên là một cường quốc, cả hoàng cung cũng cực kì rộng lớn, lộng lẫy khiến Lâm Nhạc cảm thán không thôi! Nàng đi gần nữa giờ mới đến nơi, khung cảnh tráng lệ, muôn hoa đua nở, thậm chí còn lớn hơn ở Lưu Ly viện mấy lần. Chỉ một nơi để ngắm hoa cũng cầu kì, cứ cách vài trăm thước lại có một đình viện nhỏ để nghỉ ngơi, phía trên còn bày bàn ghế bằng ngọc thạch, mỗi bàn lại có một bộ cờ vây, một bộ ấm trà. Xa xa còn có những ngọn núi nhân tạo, nước chãy róc rách từ đỉnh núi xuống chân núi, phía dưới còn có những dòng sông nhỏ uốn lượn với đủ loài cá tuyệt đẹp… Quanh mỗi đình viện lại có một loài hoa đặc trưng, từ những loài quen thuộc như Lan tím, Oải hương, Linh Lan, Thuỷ Vu, Anh Túc, Hải Đường, Tulip, Thuỷ tiên…đến những loài hoa xinh đẹp hiếm có như Ti gôn, Hoàng Thảo, Cẩm Tú Cầu…Tuy nhiên có một loài hoa mà Lâm Nhạc đặc biệt chú ý là Hoa anh đào, đây là loài hoa thường thấy ở Nhật Bản, nhưng ở Tấn Khang thì nàng chỉ mới thấy lần đầu… Phải biết là Lâm Nhạc luôn luôn mong được du lịch Nhật Bản để ngắm rừng hoa anh đào nở, nay dù bị lạc vào thế giới xa lạ này nhưng nàng cũng coi như đã thực hiện được một ước mơ của mình.
Lâm Nhạc dừng lại thật lâu, từng cánh hoa theo gió tung bay ngập cả một góc trời, có những cánh hoa vô tình đọng lại trên tóc nàng, suối tóc mềm mượt được vấn đơn giản, để những lọn tóc lay động, ánh mắt say mê, khuôn miệng khẽ cười khiến người nhìn liên tưởng đến câu “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung”. Nữ nhân trước mắt quả nhiên thanh lệ động lòng người.
Tử Hạo nhìn nàng thật lâu, trái tim như lệch đi một nhịp, hai tay dưới long bào nắm thật chặt, chỉ muốn tiến đến ôm lấy bóng hình nhỏ bé xinh đẹp nhưng lý trí buộc hắn từ bỏ, đây là nữ nhân của Nhị đệ, hắn không thể có ý nghĩ nào khác với nàng.
“Hoàng thượng, cảnh đẹp trước mắt thật hiếm có, thần nữ có thể hát một khúc hay không?” Lâm Nhạc nói. Nàng có thói quen tức cảnh sinh tình, càng không thể kiềm lòng trước cảnh đẹp.
Tử Hạo gật đầu. Âm thanh trong trẻo, da diết một lần nữa lại vang lên trong cung cấm, nơi đã chứng kiến biết bao cuộc gió tanh mưa máu như đang được gột rữa.
“Giang hồ tiếu, ân oán rồi
Người so chiêu, cười ẩn đao
Hồng trần tiếu, cười tịch liêu
Tâm quá cao, với chẳng đặng
Ánh trăng rọi, đường xa xăm
Người sẽ già, lòng không già
Yêu không được, bỏ không xong
Không thể quên người thật tốt
Trông không như hoa chẳng phải sương
Thao thao nước chãy khó lòng ngăn
Một thân sắt đá hào tình tráng trí
Thì ra anh hùng là cô độc
…
Giang hồ tiếu, tình tiêu dao
Cầm hoà tiêu, rượu ngả nghiên
Ngưỡng trời cười, quên hết thảy
Tiêu dao như gió, nhẹ nhàng phiêu diêu
Âm thanh vừa dứt, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, lời hát vẫn còn bay bổng “giang hồ tiếu, hồng trần tiếu, tiêu dao như gió nhẹ nhàng phiêu diêu…”. Những lời hát thoáng đạt, khẳng khái này thật sự là do một nữ tử xướng nên? Trong lời hát có phần tự tại cũng có chút bi ai cô tịch, không khó để hiểu ước mong được chắp thêm đối cánh bay khắp trời xanh.
“Đời người đều có một ước mơ, Nhạc Nhạc muốn tiêu dao giang hồ?” Ngân Bình quận chúa là một nữ tử thông minh, lại có tư tưởng vượt thời đại, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ, nay thấy Lâm Nhạc có thể mượn lời hát mà nói lên mong muốn của mình, nàng thật sự rất khâm phục.
Lâm Nhạc gật đầu, nàng cười nhìn những cánh hoa anh đào nhẹ trôi theo dòng nước: “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi! Đó là mong ước của ta, đời người ngắn ngủi, ta không muốn tự buộc bản thân mình vào một góc chết, ta sẽ thực hiện bằng hết những điều ta muốn”
“Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi” Tử Hạo nhìn nữ nhân mang theo đôi mắt sáng rực, nàng thật sự không phải một nữ tử bình thường, ý niệm của nàng, tư tưởng của nàng, lời nói của nàng tuy khiến người nghe giật mình nhưng chung quy cũng mang theo phần nhiều tán thưởng…
Buổi chiều dạo hoa viên kết thúc, mọi người trở về với một tâm trạng riêng. Một buổi chiều ươm nên một chuyện tình đẹp!
“Hoàng huynh đã đáp ứng ta sẽ bảo toàn cho nàng, nàng sẽ lưu lại Lạc Khánh cung của Ngân Bình quận chúa, muội ấy là Cửu muội của ta, tình tình rất tốt, nàng sẽ không chịu thiệt thòi”
Haiz…Đành vậy, người ta đã bận chuyện, nàng cũng không thể trở thành gánh nặng của hắn, với lại hắn là ra chiến trường a! đó là nơi nguy hiểm như thế nào cả trẻ con cũng biết. Trong mấy tháng ở thời đại này, hắn là người đối xử với nàng tốt nhất, hẳn sẽ không đẩy nàng vào chổ chết a!...Nghĩ tới hoàng cung, Lâm Nhạc lại rùng mình, nhớ tới ngày hôm đó Hoàng đế đến, nàng sau khi nói vài câu thì ôm đầu ra ngoài, lúc đó ánh mắt hắn rất cổ quái, như là đang xem trò…đừng nói là hắn phát hiện nàng lừa hắn đi???...xuy xuyyy…nói bậy, nói bậy…hắn mà phát hiện thì giờ này đầu nàng còn trên cổ sao? Sợ thật! Sau này không được để những suy nghĩ đáng sợ này quấy nhiễu a!
Lâm Nhạc ỉu xìu: “Huynh đi sớm về sớm, đừng để về đến thì ta đã đi bán muối a!”
Văn Hạo gật đầu, mặc dù hắn chẳng hiểu bán muối bán dầu gì, nhưng nàng đã nói là mong hắn trở lại, điều này khiến hắn thập phần vui vẻ.
Hai ngày sau, tại Kim Loan điện, đoàn sứ thần của Lạc Nhạn quốc tiếp kiến. Minh Hoàng ban chiếu cho phép Tam Công chúa Hàm Yên ở tại Thịnh Bình cung, nhưng Tam công chúa lại yêu cầu lưu lại Khang Bình vương phủ với lý do nàng và Khang Bình vương gia “có giao tình”. Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn Văn Hạo, sau đó thở dài đồng ý.
Lâm Nhạc dĩ nhiên đã chuồn êm khỏi Vương phủ, lúc này đang rôm rả trò chuyện cùng Quận chúa. Nói đến nữ tử tên Ngân Bình này thì Lâm Nhạc cực kì yêu thích, hai người nói chuyện cũng vô cùng hợp ý, nàng ta tuy tư tưởng cổ quái nhưng chung quy cũng chỉ là nữ tử cổ đại, nên từ bé vẫn chưa bước chân ra khỏi hoàng cung, nên khi nghe Lâm Nhạc kể những câu chuyện hay ho đều rất chăm chú lắng nghe, sau đó lại thắc mắc hết thứ này đến thứ khác khiến Lâm Nhạc giải thích mệt gần chết!
Nữa ngày sau, Lâm Nhạc giương cờ trắng đầu hàng: “Ta chịu thua, ta không thể nói nổi nữa! Hay là ngươi cứ dứt khoát một đao giết chết ta cho rồi a!”
Ngân Bình miệng cười toe toét, nắm tay nàng lắc a, lắc a~~~ “Ngươi là nữ tử thú vị nhất ta từng gặp, ta làm sao giết ngươi được! Ai muốn động dến ngươi thì coi chừng cái đầu của hắn! Nhạc Nhạc, ngươi kể cho ta chuyện của ngươi tiếp đi, ta muốn nghe!”
Nhìn ánh mắt loé sáng của Quận chúa, Lâm Nhạc thật sự muốn khóc, ai nói với nàng rúc cục trong cái hoàng cung này, có ai là người bình thường hay không vậy??? Có ai không??? …
Lâm Nhạc đang bị đeo bám đến sống dỡ chết dỡ thì Lâm công công với cái giọng the thé của hắn cất lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Đến rồi! Đến rồi!... Dù Lâm Nhạc chẳng ưa thích gì tên hoàng đế này nhưng thật sự hôm này hắn đến rất đúng lúc…Lâm Nhạc bật ngón tay cái hướng hắn, dĩ nhiên là nàng chỉ làm động tác đó dưới ống tay áo, còn thân thể chân chính của nàng vẫn đang quỳ! Lâm Nhạc thật sự khinh bỉ chính mình, thật không có nghĩa khí!
Thanh âm của Hoàng đế trầm ấm vang lên: “Bình thân”
“Tạ hoàng thượng”
Tử Hạo nhìn nữ nhân sinh khí tràn đầy, mi mục như hoạ, ánh mắt linh động, làn da trắng hồng mịn màng, nàng thật khác hẳn lần đầu gặp mặt, nàng bây giờ luôn tràn đầy sức sống, khiến người nhìn không khỏi nở nụ cười.
“Trẫm đến để chuyển lời của nhị đệ, hắn nói ngươi cứ an tâm ở nơi này, hắn sẽ nhanh chóng quay trở lại” Tử Hạo hướng Lâm Nhạc nói, sau đó lại quay sang Ngân Bình quận chúa “Hôm nay ngự hoa viên có mở yến tiệc tiếp đón sứ thần Lạc Nhạn quốc, muội là quận chúa Minh Triều, hãy chuẩn bị sớm đến để tiếp chuyện với Tam công chúa”
Ngân Bình thi lễ: “Ngân Bình lãnh chỉ” sau đó lập tức quay sang Lâm Nhạc: “Hoàng huynh, cho phép muội mang nàng theo có được không?”
Tử Hạo gật đầu: “Hôm nay Lạc Nhạn quốc có nhiều thứ rất hay mang theo tiến cống, muội thích thứ gì ta sẽ tặng”
Ngân Bình ánh mắt sáng rực, vội nắm tay Lâm Nhạc tạ ơn, sau đó đoàn người cùng nhau đi đến ngự hoa viên ngắm hoa. Quả nhiên là một cường quốc, cả hoàng cung cũng cực kì rộng lớn, lộng lẫy khiến Lâm Nhạc cảm thán không thôi! Nàng đi gần nữa giờ mới đến nơi, khung cảnh tráng lệ, muôn hoa đua nở, thậm chí còn lớn hơn ở Lưu Ly viện mấy lần. Chỉ một nơi để ngắm hoa cũng cầu kì, cứ cách vài trăm thước lại có một đình viện nhỏ để nghỉ ngơi, phía trên còn bày bàn ghế bằng ngọc thạch, mỗi bàn lại có một bộ cờ vây, một bộ ấm trà. Xa xa còn có những ngọn núi nhân tạo, nước chãy róc rách từ đỉnh núi xuống chân núi, phía dưới còn có những dòng sông nhỏ uốn lượn với đủ loài cá tuyệt đẹp… Quanh mỗi đình viện lại có một loài hoa đặc trưng, từ những loài quen thuộc như Lan tím, Oải hương, Linh Lan, Thuỷ Vu, Anh Túc, Hải Đường, Tulip, Thuỷ tiên…đến những loài hoa xinh đẹp hiếm có như Ti gôn, Hoàng Thảo, Cẩm Tú Cầu…Tuy nhiên có một loài hoa mà Lâm Nhạc đặc biệt chú ý là Hoa anh đào, đây là loài hoa thường thấy ở Nhật Bản, nhưng ở Tấn Khang thì nàng chỉ mới thấy lần đầu… Phải biết là Lâm Nhạc luôn luôn mong được du lịch Nhật Bản để ngắm rừng hoa anh đào nở, nay dù bị lạc vào thế giới xa lạ này nhưng nàng cũng coi như đã thực hiện được một ước mơ của mình.
Lâm Nhạc dừng lại thật lâu, từng cánh hoa theo gió tung bay ngập cả một góc trời, có những cánh hoa vô tình đọng lại trên tóc nàng, suối tóc mềm mượt được vấn đơn giản, để những lọn tóc lay động, ánh mắt say mê, khuôn miệng khẽ cười khiến người nhìn liên tưởng đến câu “Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung”. Nữ nhân trước mắt quả nhiên thanh lệ động lòng người.
Tử Hạo nhìn nàng thật lâu, trái tim như lệch đi một nhịp, hai tay dưới long bào nắm thật chặt, chỉ muốn tiến đến ôm lấy bóng hình nhỏ bé xinh đẹp nhưng lý trí buộc hắn từ bỏ, đây là nữ nhân của Nhị đệ, hắn không thể có ý nghĩ nào khác với nàng.
“Hoàng thượng, cảnh đẹp trước mắt thật hiếm có, thần nữ có thể hát một khúc hay không?” Lâm Nhạc nói. Nàng có thói quen tức cảnh sinh tình, càng không thể kiềm lòng trước cảnh đẹp.
Tử Hạo gật đầu. Âm thanh trong trẻo, da diết một lần nữa lại vang lên trong cung cấm, nơi đã chứng kiến biết bao cuộc gió tanh mưa máu như đang được gột rữa.
“Giang hồ tiếu, ân oán rồi
Người so chiêu, cười ẩn đao
Hồng trần tiếu, cười tịch liêu
Tâm quá cao, với chẳng đặng
Ánh trăng rọi, đường xa xăm
Người sẽ già, lòng không già
Yêu không được, bỏ không xong
Không thể quên người thật tốt
Trông không như hoa chẳng phải sương
Thao thao nước chãy khó lòng ngăn
Một thân sắt đá hào tình tráng trí
Thì ra anh hùng là cô độc
…
Giang hồ tiếu, tình tiêu dao
Cầm hoà tiêu, rượu ngả nghiên
Ngưỡng trời cười, quên hết thảy
Tiêu dao như gió, nhẹ nhàng phiêu diêu
Âm thanh vừa dứt, một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, lời hát vẫn còn bay bổng “giang hồ tiếu, hồng trần tiếu, tiêu dao như gió nhẹ nhàng phiêu diêu…”. Những lời hát thoáng đạt, khẳng khái này thật sự là do một nữ tử xướng nên? Trong lời hát có phần tự tại cũng có chút bi ai cô tịch, không khó để hiểu ước mong được chắp thêm đối cánh bay khắp trời xanh.
“Đời người đều có một ước mơ, Nhạc Nhạc muốn tiêu dao giang hồ?” Ngân Bình quận chúa là một nữ tử thông minh, lại có tư tưởng vượt thời đại, nhưng chung quy cũng chỉ là suy nghĩ, nay thấy Lâm Nhạc có thể mượn lời hát mà nói lên mong muốn của mình, nàng thật sự rất khâm phục.
Lâm Nhạc gật đầu, nàng cười nhìn những cánh hoa anh đào nhẹ trôi theo dòng nước: “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi! Đó là mong ước của ta, đời người ngắn ngủi, ta không muốn tự buộc bản thân mình vào một góc chết, ta sẽ thực hiện bằng hết những điều ta muốn”
“Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi” Tử Hạo nhìn nữ nhân mang theo đôi mắt sáng rực, nàng thật sự không phải một nữ tử bình thường, ý niệm của nàng, tư tưởng của nàng, lời nói của nàng tuy khiến người nghe giật mình nhưng chung quy cũng mang theo phần nhiều tán thưởng…
Buổi chiều dạo hoa viên kết thúc, mọi người trở về với một tâm trạng riêng. Một buổi chiều ươm nên một chuyện tình đẹp!
/26
|