"Anh lo lắng cái gì? Tôi còn tưởng rằng thấy Trần Mộng Nghiên xinh đẹp, không muốn từ bỏ cơ hội được cùng biểu diễn với cô ta chứ" Từ Khiêm cười cười, chọc ghẹo một câu. Hắn biết biểu hiện của mình vừa rồi hơi nóng vội, hù dọa Hữu Chính Dân một phát, cho nên mới cố ý vui đùa để Hữu Chính Dân không nghi ngờ.
"Haha, sao có thể chứ, Trần Mộng Nghiên là người có bạn trai rồi, bạn trai của nàng là Dương Minh mà, ngay cả xã trưởng của Tae Kwon Do còn bị hắn đánh cho má nhìn không ra, tôi làm sao có gan tranh giành bạn gái với hắn chứ!" Hữu Chính Dân nghe ra Từ Khiêm cũng không có ý trách tội mình, cho nên cũng vui đùa lại, vội vã cười nói: "Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến hình tượng của hệ quản trị kinh doanh thôi!"
không biết vì sao, nghe thấy Hữu Chính Dân nói rõ cái lợi và cái hại, trong lòng Từ Khiêm bỗng khó chịu! Nhất là khi nghe nói hắn có gan cũng không dám tranh giành bạn gái với Dương Minh, càng khiến cho Từ Khiêm không vui! Bản thân hắn đang muốn theo đuổi Lâm Chỉ Vận, vậy cái này có tính là giành bạn gái với Dương Minh không?
Từ Khiêm không phục, đường đường là một chủ tịch hội sinh viên, còn không bằng một Dương Minh sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống: "Chuyện biểu diễn tôi sẽ an bài cho anh, anh cứ kệ nó, cứ làm theo ý tôi là được"
Hữu Chính Dân không biết đã đắc tội gì với Từ Khiêm, thấy mặt hắn trầm xuống, làm cho Hữu Chính Dân khó hiểu.
Nhìn thấy Hữu Chính Dân không nói gì, Từ Khiêm lại cho rằng hắn không muốn, vì thế bổ sung thêm một câu: "Nếu anh không muốn thì thôi, tôi sẽ kêu người khác làm. Hội sinh viên không cần những cán bộ không nghe lời"
Hữu Chính Dân không biết mình đã đắc tội với Từ Khiêm ở chổ nào, nhìn thấy Từ Khiếm trở mặt, còn nói ra một câu tàn ác như vậy, trong lòng nhất thời cả kinh: "Từ chủ tịch, tôi đã nói rồi, anh kêu tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, anh kêu tôi đánh chó tôi sẽ không đi đánh gà đâu!"
Hữu Chính Dân rất sốt ruột, nghe thấy ý của Từ Khiêm bảo là mình không được, hắn muốn suy nghĩ về việc chọn người cho cái vị trí của phó chủ tịch thường vụ một lần nữa, mắt thấy đã đến tay rồi, sao có thể để nói không là không chứ? Vì thế, Hữu Chính Dân cũng không lo lắng nhiều nữa, nhất thời nói toạc cả ra, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu nói với Từ Khiêm luôn rồi.
Nhìn thấy bộ dáng của Hữu Chính Dân bây giờ, Từ Khiêm rất là thỏa mãn! Hắn cũng chỉ muốn hù dọa Hữu Chính Dân mà thôi, chuyện này đúng là cần Hữu Chính Dân đồng ý mới được, người khác không thể dùng được! Bây giờ chỉ có Hữu Chính Dân cùng biểu diễn đọc thơ phối nhạc với Trần Mộng Nghiên, chứ không phải là người khác cùng biểu diễn với Trần Mộng Nghiên.
"Ừ, anh có thái độ này là tốt, nói rõ trong lòng anh có hội sinh viên, còn coi tôi là chủ tịch" Từ Khiêm gật đầu: "Bây giờ anh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, bảo với cô ta rằng anh có việc, ừ, anh tự biện ra một lý do đi, nói chung là không thể tham gia biểu diễn với cô ta được!"
"không thành vấn đề! Từ chủ tịch, tôi sẽ gọi điện ngay" Hữu Chính Dân nói, không muốn hắn tham gia biểu diễn cũng không có gì, cùng lắm là hơi khó xử về vấn đề mặt mũi thôi, sau này nhìn thấy Trần Mộng Nghiên cũng khó ăn nói, nhưng mà có Từ Khiêm bảo kê cho thì cũng không còn nhiều vấn đề. Con người cần phải biết lựa chọn, muốn tiến bộ, thì không thể cố chấp được.
Thái độ của Hữu Chính Dân bây giờ khiến Từ Khiêm rất thỏa mãn, nhìn thấy Hữu Chính Dân móc điện thoại ra, Từ Khiêm bước qua một bên, nhường chổ lại cho Hữu Chính Dân.
"Alo, là Trần Mộng Nghiên sao? Tôi là Hữu Chính Dân đây" Hữu Chính Dân gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, nói.
.
"Một lát em phải lên sân khấu, em là phó chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, quy định cứng nhắc, cán bộ lớp thì cần phải lên biểu diễn một tiết mục" Trần Mộng Nghiên đem tiết mục của mình nói cho Dương Minh và Lâm Chỉ Vận nghe.
"không phải chỉ là đọc thơ thôi sao, nhưng mà chị Mộng Nghiên này, nếu như chị và Dương Minh có thể cùng nhau biểu diễn thì được rồi, vì sao lại phải cùng biểu diễn với cái tên Hữu Chính Dân kia?" Lâm Chỉ Vận cảm thấy bất công thay cho Trần Mộng Nghiên.
"Haha, hắn là chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, hắn đương nhiên cũng phải tham gia biểu diễn một tiết mục rồi!" Trần Mộng Nghiên cười nói: "Bọn chị thương lượng một hồi, cuối cùng chọn tiết mục đọc thơ diễn cảm phối nhạc, cũng không cần phải luyện tập!"
Trần Mộng Nghiên nói nghe có vẻ dễ dàng, thật ra nàng cũng muốn lên sân khấu cùng biểu diễn với Dương Minh lắm chứ, cùng biểu diễn với người mình thích, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, nhưng mà Trần Mộng Nghiên đã đem cơ hội này trao tặng cho Lâm Chỉ Vận rồi, tuy rằng nàng cảm thấy rất tủi thân, nhưng mà không hề hối hận, cần phải có một người hy sinh, nếu không phải là mình thì là Lâm Chỉ Vận thôi.
Tâm tư của Trần Mộng Nghiên làm sao mà qua khỏi mắt của Dương Minh? Trong lòng Dương Minh khẽ thở dài, Trần Mộng Nghiên này, tâm tư giấu thật là kỹ, trước đó cũng không nói cho mình biết, sớm biết như vậy, mình đã mang ba người cùng nhau biểu diễn một tiết mục rồi.
Thật sự không được thì một lát mình sẽ lên biểu diễn với Trần Mộng Nghiên, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều! Cái này đối với người khác thì Dương Minh sẽ nghĩ rằng lên sân khấu chỉ lãng phí thời gian thôi, nhưng đối với một cô gái mình thích, thì Dương Minh lại chẳng thấy nó tốn mấy thời gian.
"Chỉ Vận, em không cần cầu đâu, cái tên Hữu Chính Dân kia trưa nay đã ăn trúng rồi, nên bị tiêu chảy, một hồi không thể lên sân khấu được, cho nên anh sẽ cùng Mộng Nghiên lên đó" Dương Minh cười đùa, nói.
"Làm gì có ai nguyền rủa người ta như anh?" Lâm Chỉ Vận nghe xong, nhất thời bật cười, Trần Mộng Nghiên cũng bật cười, thầm nghĩ, làm gì có khả năng chứ?
Trần Mộng Nghiên đang định nói cái gì nữa, thì cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, vội vã lấy ra coi, là Hữu Chính Dân gọi đến, vì thế nghe máy: "Hữu chủ tịch? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Trần Mộng Nghiên à, thật sự xin lỗi, một lát tôi không có khả năng lên sân khấu biểu diễn" Hữu Chính Dân cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên suy yếu một chút.
"Hữu chủ tịch, anh bị sao vậy? ' Trần Mộng Nghiên nghe thấy Hữu Chính Dân nói chuyện mà cứ như là chết rồi vậy, nhất thời cả kinh, vội hỏi.
"Trần Mộng Nghiên, buổi trưa hôm nay tôi và mấy người bạn đi ăn tại một nhà hàng nhỏ gần trường, hình như là ăn trúng cái gì đó, mấy người chúng tôi vào trong hội trường, thay phiên ngồi trong toilet nãy giờ. Haizzz, bây giờ người ta toàn dùng đồ hư cũ để nấu cho người khác ăn thôi" Hữu Chính Dân nói mà cứ như sắp chết vậy: "Được rồi, không nói nữa, cô gọi điện cho Từ chủ tịch đi, an bài tiết mục một chút, tôi cúp trước"
Trần Mộng Nghiên khó hiểu nhìn cái điện thoại trong tay, sau đó quay đầu sang nhìn Dương Minh.
"Sao thế, Mộng Nghiên?" Nhìn thấy biểu tình quái dị của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh liền hỏi.
"Hữu Chính Dân vừa gọi điện đến, nói rằng bữa trưa đi ăn trúng cái gì đó, bây giờ còn đang đi toilet" Trần Mộng Nghiên cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, lẽ nào Dương Minh biết tiên đoán?
"A?" Ngay cả Lâm Chỉ Vận sau khi nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, trên mặt cũng tràn đầy sự khiếp sợ, nhìn Dương Minh: "Giấc mộng này đã trở thành sự thật?"
"Trời đất, không tin được!" Dương Minh cũng mở to mắt ra nhìn.
Trần Mộng Nghiên cười khổ, sau đó nói: "Em phải gọi điện cho chủ tịch hội sinh viên đã, nói chuyện này cho hắn biết, để nhìn xem làm thế nào cho tốt! Tiết mục sắp bắt đầu rồi!"
Dương Minh gật đầu, thấy vẻ lo lắng của Trần Mộng Nghiên, để tay lên đùi nàng, cười một cách thân thiện, nói: "Nếu thật sự không được, anh cùng em lên biểu diễn"
Trần Mộng Nghiên hất cái bàn tay không thành thật của Dương Minh đang để trên đùi của mình ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mà còn có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi nữa, nhưng mà lời nói của Dương Minh lại làm cho nàng an tâm hơn không ít.
Từ Khiêm nhìn thấy số điện thoại của Trần Mộng Nghiên gọi đến, trong lòng rất đắc ý, không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên lại gọi điện đến nhanh như vậy, phất tay với Hữu Chính Dân ở bên cạnh: "Xong chuyện của anh rồi, anh có thể đi toilet"
"Vâng, Từ chủ tịch, tôi sẽ đến toilet ngồi, trước khi tiết mục của Trần Mộng Nghiên hoàn thành, tôi sẽ không đi ra khỏi toilet!" Hữu Chính Dân gật đầu nói.
Từ Khiêm thỏa mãn gật đầu, xem ra tiểu tử này cũng biết nghe lời.
Có được sự cho phép của Từ Khiêm, Hữu Chính Dân chạy như điên đến toilet vậy, xem ra cũng cầm phải đến đó ngồi thật rồi.
"Alo, tiểu Trần à, có chuyện gì sao?" Từ Khiêm nhìn Hữu Chính Dân đi rồi, khóe miệng nhếch lên, xuất hiện một nụ cười đắc ý, sau đó mới nghe điện thoại của Trần Mộng Nghiên.
"Là tôi, Từ chủ tịch, tôi có chuyện muốn báo cho anh biết" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.
"Ơ, là chuyện gì? Từ từ nói, sắp đến tiết mục của cô rồi, hay là cô lên biểu diễn trước, rồi chờ tiết mục kết thúc hãy nói" Từ Khiêm làm ra vẻ không biết gì cả, muốn cúp điện thoại.
"Chờ một chút, Từ chủ tịch, khoan cúp đã, tôi có chuyện gấp!" Trần Mộng Nghiên nghe thấy Từ Khiêm muốn cúp điện thoại, nhất thời khẩn trương, vội nói: "Về chuyện biểu diễn"
"Chuyện biểu diễn? Có chuyện gì?" Từ Khiêm giả vờ hỏi: "Cái này, có gấp không?"
"Đúng vậy, Từ chủ tịch, bên phía Hữu Chính Dân đã xảy ra vấn đề rồi!" Trần Mộng Nghiên nói: "Vừa rồi hắn gọi cho tôi, bảo rằng trưa nay hắn ăn bậy, bao tử khó chịu, đang ở trong toilet rồi, còn chuyện biểu diễn, hắn sợ không lên được"
"Sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ?" Từ Khiêm tỏ vẻ cả kinh, ngay cả hắn cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì hồi nãy hắn chỉ vô tình nói đùa thôi mà lại được coi là sự thật: "Đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hay là, hủy bỏ tiết mục này đi?" Trần Mộng Nghiên đề nghị, tuy rằng nàng rất muốn lên sân khấu với Dương Minh, nhưng mà hai người căn bản là không có luyện tập, lên đó cũng không biết biểu diễn cái gì, cho nên Trần Mộng Nghiên quyết định từ bỏ tiết mục này.
Cái này không phải là do Trần Mộng Nghiên thấy gây náo động, chỉ là nàng muốn được hưởng thụ cái cảm giác được Dương Minh che chở thôi. Vừa rồi nhìn thấy Lâm Chỉ Vận trên sân khấu, được ánh mắt ôn nhu và sự quan tâm của Dương Minh, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng rất hâm mộ.
"Hủy bỏ khó lắm!" Từ Khiêm sao có thể để cho tiết mục này bị hủy được, hắn làm ra chuyện lớn như vậy, để cho Trần Mộng Nghiên hủy bỏ tiết mục chẳng phải là tốn sức vô ích sao?
"A? Vì sao?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt, không ngờ Từ Khiêm nói không được.
"Haizzz, là như vậy" Từ Khiêm cũng giật mình, thiếu chút nữa đã lỡ mồm nói bậy. Hắn còn tưởng rằng Trần Mộng Nghiên sẽ xin ý kiến hắn nên làm thế nào bây giờ, khi đó thì hắn sẽ chỉ đường cho nàng ta, nhưng mà hắn không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên mở miệng ra là muốn hủy bỏ tiết mục này, cho nên làm cho hắn thoáng khẩn trương, xém tí đã làm rối loạn mọi chuyện. Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, Từ Khiêm mới tiếp tục nói: "Tiểu Trần à, cô là cán bộ của hệ quản trị kinh doanh, cô cần phải làm gương cho người khác! Cán bộ của các hệ khác đều có tiết mục biểu diễn, nếu như hệ quản trị kinh doanh mà không có, vậy thì cô để mặt mũi của chủ nhiệm hệ và bí thư hệ đi đâu?"
Trần Mộng Nghiên thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Từ Khiêm nhắc đến, nhất thời cũng cảm thấy có đạo lý! Trước đó Trần Mộng Nghiên chỉ suy nghĩ về vấn đề của bản thân thôi, cũng không có suy nghĩ về hệ quản trị kinh doanh ở phía sau nàng! Bây giờ nàng là phó chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, Hữu Chính Dân không có mặt thì nàng chính là người đại biểu cho hệ quản trị kinh doanh, nếu như nàng cũng từ bỏ, vậy thì đúng là làm mất mặt hệ quản trị kinh doanh lắm!
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên càng thêm sốt ruột, nói: "Từ chủ tịch, bây giờ nên làm thế nào, hay là đổi thành độc tấu đàn dươn cầm, tôi biểu diễn tiết mục này cũng được!"
"Độc tấu đàn dương cầm thì không có gì đặc biệt cả!" Từ Khiêm nói: "Trước đó cũng có người độc tấu đàn rồi, cô biểu diễn nữa thì chẳng gây lại ấn tượng gì, chỉ có phối nhạc đọc thơ diễn cảm mới được thôi"
"Nhưng mà Hữu Chính Dân đang bị đau bụng mà?" Trần Mộng Nghiên hơi lo lắng nói.
"không nhất định phải là Hữu Chính Dân lên sân khấu" Từ Khiêm làm ra vẻ dường như nghĩ đến cái gì đó vậy, giọng nói trở nên vui vẻ: "Đúng rồi, tiểu Trần, Dương Minh không phải là bạn trai của cô sao? Cô để cho hắn lên sân khấu cùng biểu diễn với cô đi! Hắn có địa vị cực cao trong cảm nhận của tất cả mọi người, cô xem hồi nãy bên dưới sân khấu cũng hô rất lớn, bởi vì chuyện của Nhâm Kiện Nhân làm cho tiết mục bị gián đoạn, mọi người xem chưa đủ! Như vậy đi, phối nhạc đọc thơ diễn cảm để cho cô và Dương Minh cùng biểu diễn! Cái này không có vấn đề chứ?"
"không có vấn đề." Trần Mộng Nghiên nghe thấy Từ Khiêm nói như vậy, nàng cũng không cần phải ý kiến ý còn gì nữa, gật đầu nói: "Tôi sẽ nói với anh ấy"
"Ừ, quyết định vậy đi, tôi kêu người dẫn chương trình sửa tên lại là được" Từ Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại không chút do dự.
Trần Mộng Nghiên cầm lấy điện thoại, chỉ biết cười khổ.
"Sao thế, Mộng Nghiên?" Dương Minh cũng nhìn thấy vẻ cười khổ của Trần Mộng Nghiên: "Từ Khiêm gây khó dễ cho em?"
"không phải là như vậy, hắn nói là tiết mục này không thể hủy được, bởi vì em đại biểu cho hệ quản trị kinh doanh, hủy nó đi thì ảnh hưởng quá lớn" Trần Mộng Nghiên nói: "Ý của Từ Khiêm là, muốn anh cùng em biểu diễn"
"Anh?" Dương Minh sửng sốt, lập tức nói: "Được đó, vậy hai chúng ta một hồi cùng nhau biểu diễn phu thê song song quản gia hoàn đi! Anh đứng hát, còn em đánh đàn"
"Được rồi" Trần Mộng Nghiên nhéo Dương Minh một cái, không cho hắn tiếp tục nói bậy nữa, rồi ngượng ngùng hừ nói: "Ai cùng anh biểu diễn quản gia gì cứ? Cái này là phối nhạc đọc thơ diễn cảm"
"Phối nhạc đọc thơ diễn cảm?" Dương Minh cảm thấy cái này không có ý nghĩa gì, nhưng mà vì để làm cho Trần Mộng Nghiên vui, hắn đành nói: "Tại em không biết đó thôi, thật ra cái anh am hiểu nhất chính là đọc thơ diễn cảm đó"
"Hì hì hì" Trần Mộng Nghiên không nhịn được cười một tiếng: "Chuẩn bị đi, tiết mục sắp bắt đầu rồi, anh còn ở đây đùa giỡn thì làm sao mà kịp? Bài thơ Thanh Xuân Muôn Năm của Vương Mông anh có đọc qua chưa? Có cần phải làm quen một chút không?"
"Cái đó anh còn chưa thấy qua nữa là" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Hay là, chúng ta đổi cái khác đi?"
"Đổi cái gì?" Trần Mộng Nghiên kỳ quái: "Phối nhạc đọc thơ diễn cảm không thể tùy tiện phối được, ít nhất cũng phải có ý nghĩa."
"Để anh nghĩ đã, anh sẽ đem cái ăn đắc ý nhất ra, còn nhạc thì một lát em cứ đàn theo tâm tình là được" Dương Minh thật ra đã sớm có quyết định trong lòng rồi, chỉ là muốn cho Trần Mộng Nghiên một bất ngờ.
Trước đó khi cùng biểu diễn với Lâm Chỉ Vận, Dương Minh làm sao mà không nhìn ra một chút ghen tuông nho nhỏ và sự mất mác trong lòng của Trần Mộng Nghiên? Cho nên nếu có cơ hội bồi thường cho nàng, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua rồi.
Cho đến bây giờ, người mà Dương Minh cảm kích nhất chính là Trần Mộng Nghiên, nàng ta luôn luôn nhẫn nhịn về hành vi của mình, cho dù có tủi thân hay uất ức gì, thì cũng không nói ra giống như trước đây nữa, mà là chôn sâu trong lòng.
So sánh ra, Dương Minh mong rằng Trần Mộng Nghiên lúc trước hay cãi nhau với mình sẽ trở lại bên cạnh, ít nhất là trong thời gian đó, nàng ta đem những cái không vui, không hài lòng nói ra. Nàng khóc, nàng phá, nhưng cuối cùng cũng phát ra, cũng không còn khúc mắc nữa.
Nhưng mà bây giờ, không biết bắt đầu từ đâu, Trần Mộng Nghiên đã không hề náo loạn nữa, cũng không còn can thiệp vào chuyện của mình nữa, vô luận là chuyện gì cũng không hề có phản ứng nổi giận, mà chỉ tươi cười thôi.
Tuy rằng đây là cuộc sống mà Dương Minh mong muốn, nhưng mà cũng không phải là điều Dương Minh muốn thấy, hắn không muốn bởi vì chuyện của hắn mà Trần Mộng Nghiên phải tự làm ủy khuất bản thân của mình.
Nhưng mà tình huống thực tế, Trần Mộng Nghiên đã học xong cách nhìn mặt người, học xong cách nhường nhịn rồi, trở nên rộng lượng, trở nên vô tư rất nhiều. Cái thay đổi này, hình như là đến rất đột ngột, và theo sự thay đổi của thời gian, đã hoàn thành nó.
Từ một cô gái có tính cách hồn nhiên và hoạt bát, đã lột xác trở thành một cô gái có thể trợ giúp Dương Minh quản lý nhà cửa.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Dương Minh đều có xúc động muốn ôm Trần Mộng Nghiên vào lòng, dùng cánh tay của mình để che chở cho nàng suốt đời, cho đến vĩnh viễn.
Trần Mộng Nghiên đến với mình, hoàn toàn là không có bất kỳ tâm tư mưu cầu lợi ích gì cả, hai người có thể nói là tình yêu tự do, ví dụ như Tô Nhã lúc đầu vậy. Cho nên, Dương Minh đặc biệt quý trọng và che chở cho tình cảm này, mà địa vị của Trần Mộng Nghiên trong cảm nhận của hắn cũng trở nên độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế được.
"Anh nghĩ ra chưa? Sắp bắt đầu rồi" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh nhắm mắt lại, trầm tư một hồi, không khỏi có chút sốt ruột, Từ Khiêm đã gửi tin nhắn đến, nói rằng nàng mang theo Dương Minh đi ra phía sau hậu trường chuẩn bị.
"A?" Dương Minh bị tiếng nói của Trần Mộng Nghiên làm cho giật mình, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, vội vã gật đầu: "Chuẩn bị tốt rồi"
"Vậy vừa đi vừa nói chuyện, Từ Khiêm vừa gửi tin nhắn, bảo chúng ta đi ra sau hậu trường chuẩn bị kìa" Trần Mộng Nghiên đứng dậy, dự định cùng đi rồi cùng nói với Dương Minh.
"Chị Mộng Nghiên, Dương Minh, chúc hai người biểu diễn thành công" Lâm Chỉ Vận cũng muốn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên lên sân khấu biểu diễn, cho nên cũng mỉm cười chúc phúc cho hai người.
"Haha, sao có thể chứ, Trần Mộng Nghiên là người có bạn trai rồi, bạn trai của nàng là Dương Minh mà, ngay cả xã trưởng của Tae Kwon Do còn bị hắn đánh cho má nhìn không ra, tôi làm sao có gan tranh giành bạn gái với hắn chứ!" Hữu Chính Dân nghe ra Từ Khiêm cũng không có ý trách tội mình, cho nên cũng vui đùa lại, vội vã cười nói: "Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến hình tượng của hệ quản trị kinh doanh thôi!"
không biết vì sao, nghe thấy Hữu Chính Dân nói rõ cái lợi và cái hại, trong lòng Từ Khiêm bỗng khó chịu! Nhất là khi nghe nói hắn có gan cũng không dám tranh giành bạn gái với Dương Minh, càng khiến cho Từ Khiêm không vui! Bản thân hắn đang muốn theo đuổi Lâm Chỉ Vận, vậy cái này có tính là giành bạn gái với Dương Minh không?
Từ Khiêm không phục, đường đường là một chủ tịch hội sinh viên, còn không bằng một Dương Minh sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi trầm xuống: "Chuyện biểu diễn tôi sẽ an bài cho anh, anh cứ kệ nó, cứ làm theo ý tôi là được"
Hữu Chính Dân không biết đã đắc tội gì với Từ Khiêm, thấy mặt hắn trầm xuống, làm cho Hữu Chính Dân khó hiểu.
Nhìn thấy Hữu Chính Dân không nói gì, Từ Khiêm lại cho rằng hắn không muốn, vì thế bổ sung thêm một câu: "Nếu anh không muốn thì thôi, tôi sẽ kêu người khác làm. Hội sinh viên không cần những cán bộ không nghe lời"
Hữu Chính Dân không biết mình đã đắc tội với Từ Khiêm ở chổ nào, nhìn thấy Từ Khiếm trở mặt, còn nói ra một câu tàn ác như vậy, trong lòng nhất thời cả kinh: "Từ chủ tịch, tôi đã nói rồi, anh kêu tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó, anh kêu tôi đánh chó tôi sẽ không đi đánh gà đâu!"
Hữu Chính Dân rất sốt ruột, nghe thấy ý của Từ Khiêm bảo là mình không được, hắn muốn suy nghĩ về việc chọn người cho cái vị trí của phó chủ tịch thường vụ một lần nữa, mắt thấy đã đến tay rồi, sao có thể để nói không là không chứ? Vì thế, Hữu Chính Dân cũng không lo lắng nhiều nữa, nhất thời nói toạc cả ra, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu nói với Từ Khiêm luôn rồi.
Nhìn thấy bộ dáng của Hữu Chính Dân bây giờ, Từ Khiêm rất là thỏa mãn! Hắn cũng chỉ muốn hù dọa Hữu Chính Dân mà thôi, chuyện này đúng là cần Hữu Chính Dân đồng ý mới được, người khác không thể dùng được! Bây giờ chỉ có Hữu Chính Dân cùng biểu diễn đọc thơ phối nhạc với Trần Mộng Nghiên, chứ không phải là người khác cùng biểu diễn với Trần Mộng Nghiên.
"Ừ, anh có thái độ này là tốt, nói rõ trong lòng anh có hội sinh viên, còn coi tôi là chủ tịch" Từ Khiêm gật đầu: "Bây giờ anh gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, bảo với cô ta rằng anh có việc, ừ, anh tự biện ra một lý do đi, nói chung là không thể tham gia biểu diễn với cô ta được!"
"không thành vấn đề! Từ chủ tịch, tôi sẽ gọi điện ngay" Hữu Chính Dân nói, không muốn hắn tham gia biểu diễn cũng không có gì, cùng lắm là hơi khó xử về vấn đề mặt mũi thôi, sau này nhìn thấy Trần Mộng Nghiên cũng khó ăn nói, nhưng mà có Từ Khiêm bảo kê cho thì cũng không còn nhiều vấn đề. Con người cần phải biết lựa chọn, muốn tiến bộ, thì không thể cố chấp được.
Thái độ của Hữu Chính Dân bây giờ khiến Từ Khiêm rất thỏa mãn, nhìn thấy Hữu Chính Dân móc điện thoại ra, Từ Khiêm bước qua một bên, nhường chổ lại cho Hữu Chính Dân.
"Alo, là Trần Mộng Nghiên sao? Tôi là Hữu Chính Dân đây" Hữu Chính Dân gọi điện cho Trần Mộng Nghiên, nói.
.
"Một lát em phải lên sân khấu, em là phó chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, quy định cứng nhắc, cán bộ lớp thì cần phải lên biểu diễn một tiết mục" Trần Mộng Nghiên đem tiết mục của mình nói cho Dương Minh và Lâm Chỉ Vận nghe.
"không phải chỉ là đọc thơ thôi sao, nhưng mà chị Mộng Nghiên này, nếu như chị và Dương Minh có thể cùng nhau biểu diễn thì được rồi, vì sao lại phải cùng biểu diễn với cái tên Hữu Chính Dân kia?" Lâm Chỉ Vận cảm thấy bất công thay cho Trần Mộng Nghiên.
"Haha, hắn là chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, hắn đương nhiên cũng phải tham gia biểu diễn một tiết mục rồi!" Trần Mộng Nghiên cười nói: "Bọn chị thương lượng một hồi, cuối cùng chọn tiết mục đọc thơ diễn cảm phối nhạc, cũng không cần phải luyện tập!"
Trần Mộng Nghiên nói nghe có vẻ dễ dàng, thật ra nàng cũng muốn lên sân khấu cùng biểu diễn với Dương Minh lắm chứ, cùng biểu diễn với người mình thích, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, nhưng mà Trần Mộng Nghiên đã đem cơ hội này trao tặng cho Lâm Chỉ Vận rồi, tuy rằng nàng cảm thấy rất tủi thân, nhưng mà không hề hối hận, cần phải có một người hy sinh, nếu không phải là mình thì là Lâm Chỉ Vận thôi.
Tâm tư của Trần Mộng Nghiên làm sao mà qua khỏi mắt của Dương Minh? Trong lòng Dương Minh khẽ thở dài, Trần Mộng Nghiên này, tâm tư giấu thật là kỹ, trước đó cũng không nói cho mình biết, sớm biết như vậy, mình đã mang ba người cùng nhau biểu diễn một tiết mục rồi.
Thật sự không được thì một lát mình sẽ lên biểu diễn với Trần Mộng Nghiên, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều! Cái này đối với người khác thì Dương Minh sẽ nghĩ rằng lên sân khấu chỉ lãng phí thời gian thôi, nhưng đối với một cô gái mình thích, thì Dương Minh lại chẳng thấy nó tốn mấy thời gian.
"Chỉ Vận, em không cần cầu đâu, cái tên Hữu Chính Dân kia trưa nay đã ăn trúng rồi, nên bị tiêu chảy, một hồi không thể lên sân khấu được, cho nên anh sẽ cùng Mộng Nghiên lên đó" Dương Minh cười đùa, nói.
"Làm gì có ai nguyền rủa người ta như anh?" Lâm Chỉ Vận nghe xong, nhất thời bật cười, Trần Mộng Nghiên cũng bật cười, thầm nghĩ, làm gì có khả năng chứ?
Trần Mộng Nghiên đang định nói cái gì nữa, thì cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, vội vã lấy ra coi, là Hữu Chính Dân gọi đến, vì thế nghe máy: "Hữu chủ tịch? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Trần Mộng Nghiên à, thật sự xin lỗi, một lát tôi không có khả năng lên sân khấu biểu diễn" Hữu Chính Dân cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên suy yếu một chút.
"Hữu chủ tịch, anh bị sao vậy? ' Trần Mộng Nghiên nghe thấy Hữu Chính Dân nói chuyện mà cứ như là chết rồi vậy, nhất thời cả kinh, vội hỏi.
"Trần Mộng Nghiên, buổi trưa hôm nay tôi và mấy người bạn đi ăn tại một nhà hàng nhỏ gần trường, hình như là ăn trúng cái gì đó, mấy người chúng tôi vào trong hội trường, thay phiên ngồi trong toilet nãy giờ. Haizzz, bây giờ người ta toàn dùng đồ hư cũ để nấu cho người khác ăn thôi" Hữu Chính Dân nói mà cứ như sắp chết vậy: "Được rồi, không nói nữa, cô gọi điện cho Từ chủ tịch đi, an bài tiết mục một chút, tôi cúp trước"
Trần Mộng Nghiên khó hiểu nhìn cái điện thoại trong tay, sau đó quay đầu sang nhìn Dương Minh.
"Sao thế, Mộng Nghiên?" Nhìn thấy biểu tình quái dị của Trần Mộng Nghiên, Dương Minh liền hỏi.
"Hữu Chính Dân vừa gọi điện đến, nói rằng bữa trưa đi ăn trúng cái gì đó, bây giờ còn đang đi toilet" Trần Mộng Nghiên cảm thấy chuyện này đúng là khó tin, lẽ nào Dương Minh biết tiên đoán?
"A?" Ngay cả Lâm Chỉ Vận sau khi nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, trên mặt cũng tràn đầy sự khiếp sợ, nhìn Dương Minh: "Giấc mộng này đã trở thành sự thật?"
"Trời đất, không tin được!" Dương Minh cũng mở to mắt ra nhìn.
Trần Mộng Nghiên cười khổ, sau đó nói: "Em phải gọi điện cho chủ tịch hội sinh viên đã, nói chuyện này cho hắn biết, để nhìn xem làm thế nào cho tốt! Tiết mục sắp bắt đầu rồi!"
Dương Minh gật đầu, thấy vẻ lo lắng của Trần Mộng Nghiên, để tay lên đùi nàng, cười một cách thân thiện, nói: "Nếu thật sự không được, anh cùng em lên biểu diễn"
Trần Mộng Nghiên hất cái bàn tay không thành thật của Dương Minh đang để trên đùi của mình ra, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mà còn có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi nữa, nhưng mà lời nói của Dương Minh lại làm cho nàng an tâm hơn không ít.
Từ Khiêm nhìn thấy số điện thoại của Trần Mộng Nghiên gọi đến, trong lòng rất đắc ý, không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên lại gọi điện đến nhanh như vậy, phất tay với Hữu Chính Dân ở bên cạnh: "Xong chuyện của anh rồi, anh có thể đi toilet"
"Vâng, Từ chủ tịch, tôi sẽ đến toilet ngồi, trước khi tiết mục của Trần Mộng Nghiên hoàn thành, tôi sẽ không đi ra khỏi toilet!" Hữu Chính Dân gật đầu nói.
Từ Khiêm thỏa mãn gật đầu, xem ra tiểu tử này cũng biết nghe lời.
Có được sự cho phép của Từ Khiêm, Hữu Chính Dân chạy như điên đến toilet vậy, xem ra cũng cầm phải đến đó ngồi thật rồi.
"Alo, tiểu Trần à, có chuyện gì sao?" Từ Khiêm nhìn Hữu Chính Dân đi rồi, khóe miệng nhếch lên, xuất hiện một nụ cười đắc ý, sau đó mới nghe điện thoại của Trần Mộng Nghiên.
"Là tôi, Từ chủ tịch, tôi có chuyện muốn báo cho anh biết" Trần Mộng Nghiên lo lắng nói.
"Ơ, là chuyện gì? Từ từ nói, sắp đến tiết mục của cô rồi, hay là cô lên biểu diễn trước, rồi chờ tiết mục kết thúc hãy nói" Từ Khiêm làm ra vẻ không biết gì cả, muốn cúp điện thoại.
"Chờ một chút, Từ chủ tịch, khoan cúp đã, tôi có chuyện gấp!" Trần Mộng Nghiên nghe thấy Từ Khiêm muốn cúp điện thoại, nhất thời khẩn trương, vội nói: "Về chuyện biểu diễn"
"Chuyện biểu diễn? Có chuyện gì?" Từ Khiêm giả vờ hỏi: "Cái này, có gấp không?"
"Đúng vậy, Từ chủ tịch, bên phía Hữu Chính Dân đã xảy ra vấn đề rồi!" Trần Mộng Nghiên nói: "Vừa rồi hắn gọi cho tôi, bảo rằng trưa nay hắn ăn bậy, bao tử khó chịu, đang ở trong toilet rồi, còn chuyện biểu diễn, hắn sợ không lên được"
"Sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ?" Từ Khiêm tỏ vẻ cả kinh, ngay cả hắn cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì hồi nãy hắn chỉ vô tình nói đùa thôi mà lại được coi là sự thật: "Đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Hay là, hủy bỏ tiết mục này đi?" Trần Mộng Nghiên đề nghị, tuy rằng nàng rất muốn lên sân khấu với Dương Minh, nhưng mà hai người căn bản là không có luyện tập, lên đó cũng không biết biểu diễn cái gì, cho nên Trần Mộng Nghiên quyết định từ bỏ tiết mục này.
Cái này không phải là do Trần Mộng Nghiên thấy gây náo động, chỉ là nàng muốn được hưởng thụ cái cảm giác được Dương Minh che chở thôi. Vừa rồi nhìn thấy Lâm Chỉ Vận trên sân khấu, được ánh mắt ôn nhu và sự quan tâm của Dương Minh, làm cho Trần Mộng Nghiên cũng rất hâm mộ.
"Hủy bỏ khó lắm!" Từ Khiêm sao có thể để cho tiết mục này bị hủy được, hắn làm ra chuyện lớn như vậy, để cho Trần Mộng Nghiên hủy bỏ tiết mục chẳng phải là tốn sức vô ích sao?
"A? Vì sao?" Trần Mộng Nghiên sửng sốt, không ngờ Từ Khiêm nói không được.
"Haizzz, là như vậy" Từ Khiêm cũng giật mình, thiếu chút nữa đã lỡ mồm nói bậy. Hắn còn tưởng rằng Trần Mộng Nghiên sẽ xin ý kiến hắn nên làm thế nào bây giờ, khi đó thì hắn sẽ chỉ đường cho nàng ta, nhưng mà hắn không ngờ rằng Trần Mộng Nghiên mở miệng ra là muốn hủy bỏ tiết mục này, cho nên làm cho hắn thoáng khẩn trương, xém tí đã làm rối loạn mọi chuyện. Sau khi bình tĩnh lại tâm tình, Từ Khiêm mới tiếp tục nói: "Tiểu Trần à, cô là cán bộ của hệ quản trị kinh doanh, cô cần phải làm gương cho người khác! Cán bộ của các hệ khác đều có tiết mục biểu diễn, nếu như hệ quản trị kinh doanh mà không có, vậy thì cô để mặt mũi của chủ nhiệm hệ và bí thư hệ đi đâu?"
Trần Mộng Nghiên thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghe Từ Khiêm nhắc đến, nhất thời cũng cảm thấy có đạo lý! Trước đó Trần Mộng Nghiên chỉ suy nghĩ về vấn đề của bản thân thôi, cũng không có suy nghĩ về hệ quản trị kinh doanh ở phía sau nàng! Bây giờ nàng là phó chủ tịch của hệ quản trị kinh doanh, Hữu Chính Dân không có mặt thì nàng chính là người đại biểu cho hệ quản trị kinh doanh, nếu như nàng cũng từ bỏ, vậy thì đúng là làm mất mặt hệ quản trị kinh doanh lắm!
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Nghiên càng thêm sốt ruột, nói: "Từ chủ tịch, bây giờ nên làm thế nào, hay là đổi thành độc tấu đàn dươn cầm, tôi biểu diễn tiết mục này cũng được!"
"Độc tấu đàn dương cầm thì không có gì đặc biệt cả!" Từ Khiêm nói: "Trước đó cũng có người độc tấu đàn rồi, cô biểu diễn nữa thì chẳng gây lại ấn tượng gì, chỉ có phối nhạc đọc thơ diễn cảm mới được thôi"
"Nhưng mà Hữu Chính Dân đang bị đau bụng mà?" Trần Mộng Nghiên hơi lo lắng nói.
"không nhất định phải là Hữu Chính Dân lên sân khấu" Từ Khiêm làm ra vẻ dường như nghĩ đến cái gì đó vậy, giọng nói trở nên vui vẻ: "Đúng rồi, tiểu Trần, Dương Minh không phải là bạn trai của cô sao? Cô để cho hắn lên sân khấu cùng biểu diễn với cô đi! Hắn có địa vị cực cao trong cảm nhận của tất cả mọi người, cô xem hồi nãy bên dưới sân khấu cũng hô rất lớn, bởi vì chuyện của Nhâm Kiện Nhân làm cho tiết mục bị gián đoạn, mọi người xem chưa đủ! Như vậy đi, phối nhạc đọc thơ diễn cảm để cho cô và Dương Minh cùng biểu diễn! Cái này không có vấn đề chứ?"
"không có vấn đề." Trần Mộng Nghiên nghe thấy Từ Khiêm nói như vậy, nàng cũng không cần phải ý kiến ý còn gì nữa, gật đầu nói: "Tôi sẽ nói với anh ấy"
"Ừ, quyết định vậy đi, tôi kêu người dẫn chương trình sửa tên lại là được" Từ Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại không chút do dự.
Trần Mộng Nghiên cầm lấy điện thoại, chỉ biết cười khổ.
"Sao thế, Mộng Nghiên?" Dương Minh cũng nhìn thấy vẻ cười khổ của Trần Mộng Nghiên: "Từ Khiêm gây khó dễ cho em?"
"không phải là như vậy, hắn nói là tiết mục này không thể hủy được, bởi vì em đại biểu cho hệ quản trị kinh doanh, hủy nó đi thì ảnh hưởng quá lớn" Trần Mộng Nghiên nói: "Ý của Từ Khiêm là, muốn anh cùng em biểu diễn"
"Anh?" Dương Minh sửng sốt, lập tức nói: "Được đó, vậy hai chúng ta một hồi cùng nhau biểu diễn phu thê song song quản gia hoàn đi! Anh đứng hát, còn em đánh đàn"
"Được rồi" Trần Mộng Nghiên nhéo Dương Minh một cái, không cho hắn tiếp tục nói bậy nữa, rồi ngượng ngùng hừ nói: "Ai cùng anh biểu diễn quản gia gì cứ? Cái này là phối nhạc đọc thơ diễn cảm"
"Phối nhạc đọc thơ diễn cảm?" Dương Minh cảm thấy cái này không có ý nghĩa gì, nhưng mà vì để làm cho Trần Mộng Nghiên vui, hắn đành nói: "Tại em không biết đó thôi, thật ra cái anh am hiểu nhất chính là đọc thơ diễn cảm đó"
"Hì hì hì" Trần Mộng Nghiên không nhịn được cười một tiếng: "Chuẩn bị đi, tiết mục sắp bắt đầu rồi, anh còn ở đây đùa giỡn thì làm sao mà kịp? Bài thơ Thanh Xuân Muôn Năm của Vương Mông anh có đọc qua chưa? Có cần phải làm quen một chút không?"
"Cái đó anh còn chưa thấy qua nữa là" Dương Minh suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Hay là, chúng ta đổi cái khác đi?"
"Đổi cái gì?" Trần Mộng Nghiên kỳ quái: "Phối nhạc đọc thơ diễn cảm không thể tùy tiện phối được, ít nhất cũng phải có ý nghĩa."
"Để anh nghĩ đã, anh sẽ đem cái ăn đắc ý nhất ra, còn nhạc thì một lát em cứ đàn theo tâm tình là được" Dương Minh thật ra đã sớm có quyết định trong lòng rồi, chỉ là muốn cho Trần Mộng Nghiên một bất ngờ.
Trước đó khi cùng biểu diễn với Lâm Chỉ Vận, Dương Minh làm sao mà không nhìn ra một chút ghen tuông nho nhỏ và sự mất mác trong lòng của Trần Mộng Nghiên? Cho nên nếu có cơ hội bồi thường cho nàng, Dương Minh đương nhiên là không bỏ qua rồi.
Cho đến bây giờ, người mà Dương Minh cảm kích nhất chính là Trần Mộng Nghiên, nàng ta luôn luôn nhẫn nhịn về hành vi của mình, cho dù có tủi thân hay uất ức gì, thì cũng không nói ra giống như trước đây nữa, mà là chôn sâu trong lòng.
So sánh ra, Dương Minh mong rằng Trần Mộng Nghiên lúc trước hay cãi nhau với mình sẽ trở lại bên cạnh, ít nhất là trong thời gian đó, nàng ta đem những cái không vui, không hài lòng nói ra. Nàng khóc, nàng phá, nhưng cuối cùng cũng phát ra, cũng không còn khúc mắc nữa.
Nhưng mà bây giờ, không biết bắt đầu từ đâu, Trần Mộng Nghiên đã không hề náo loạn nữa, cũng không còn can thiệp vào chuyện của mình nữa, vô luận là chuyện gì cũng không hề có phản ứng nổi giận, mà chỉ tươi cười thôi.
Tuy rằng đây là cuộc sống mà Dương Minh mong muốn, nhưng mà cũng không phải là điều Dương Minh muốn thấy, hắn không muốn bởi vì chuyện của hắn mà Trần Mộng Nghiên phải tự làm ủy khuất bản thân của mình.
Nhưng mà tình huống thực tế, Trần Mộng Nghiên đã học xong cách nhìn mặt người, học xong cách nhường nhịn rồi, trở nên rộng lượng, trở nên vô tư rất nhiều. Cái thay đổi này, hình như là đến rất đột ngột, và theo sự thay đổi của thời gian, đã hoàn thành nó.
Từ một cô gái có tính cách hồn nhiên và hoạt bát, đã lột xác trở thành một cô gái có thể trợ giúp Dương Minh quản lý nhà cửa.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Dương Minh đều có xúc động muốn ôm Trần Mộng Nghiên vào lòng, dùng cánh tay của mình để che chở cho nàng suốt đời, cho đến vĩnh viễn.
Trần Mộng Nghiên đến với mình, hoàn toàn là không có bất kỳ tâm tư mưu cầu lợi ích gì cả, hai người có thể nói là tình yêu tự do, ví dụ như Tô Nhã lúc đầu vậy. Cho nên, Dương Minh đặc biệt quý trọng và che chở cho tình cảm này, mà địa vị của Trần Mộng Nghiên trong cảm nhận của hắn cũng trở nên độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế được.
"Anh nghĩ ra chưa? Sắp bắt đầu rồi" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh nhắm mắt lại, trầm tư một hồi, không khỏi có chút sốt ruột, Từ Khiêm đã gửi tin nhắn đến, nói rằng nàng mang theo Dương Minh đi ra phía sau hậu trường chuẩn bị.
"A?" Dương Minh bị tiếng nói của Trần Mộng Nghiên làm cho giật mình, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, vội vã gật đầu: "Chuẩn bị tốt rồi"
"Vậy vừa đi vừa nói chuyện, Từ Khiêm vừa gửi tin nhắn, bảo chúng ta đi ra sau hậu trường chuẩn bị kìa" Trần Mộng Nghiên đứng dậy, dự định cùng đi rồi cùng nói với Dương Minh.
"Chị Mộng Nghiên, Dương Minh, chúc hai người biểu diễn thành công" Lâm Chỉ Vận cũng muốn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên lên sân khấu biểu diễn, cho nên cũng mỉm cười chúc phúc cho hai người.
/2205
|