Dương Minh trở về phòng, tắm rửa xong thay áo ngủ, chuẩn bị xem TV một tí rồi đi nghỉ ngơi, gọi điện cho Trần Mộng Nghiên các nàng, nhưng mà lại nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
"Ai thế?" Dương Minh không ngờ là lúc này mà còn có người gõ cửa, mình rõ ràng là đã để tấm bảng" đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy" ở ngoài rồi, mà người gõ cửa có bị mù không nhĩ?
"Là ta" Giọng nói của Phương Thiên vang lên từ bên ngoài.
Dương Minh bất đắc dĩ đi ra, lão già Phương Thiên này tìm mình làm gì? Mình không phải là vừa từ phòng của ông ta về sao? Nhưng mà, nếu người khác gõ cửa Dương Minh có thể mặc kệ, nhưng Phương Thiên gõ cửa thì Dương Minh không thể không ra được, đành phải mở cửa phòng, oán giận nói: "Ông bị mù à? không thấy tấm bảng xin đừng quấy."
Dương Minh nói đến đây, liền nhìn thấy bên cạnh Phương Thiên cò có người khoái, là gia chủ của Hồ Điệp gia tộc Vương Tung Sơn, người mà hắn đã gặp khi đến đây hồi đầu năm! Dương Minh vội vã thu hồi cái sự cười đùa ban đầu, đổi thành vẻ nghiêm túc: "Xin chào chú Vương"
"Thế nào, không mời chúng ta vào ngồi?" Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh, gật đầu hỏi.
Dương Minh không biết lời này là có ý khen hay là gì, nhưng mà cũng không dám hỏi, vội vã tránh ra, nói với Phương Thiên và Vương Tung Sơn: "Chú Vương, Phương. sư phụ, mời vào!"
Khóe miệng của Phương Thiên nhếch lên, cười cười nhìn Dương Minh: "Vương lão đầu cũng không phải người ngoài, lúc đầu con gọi thế nào thì bây giờ cứ gọi thế ấy, gọi Phương lão đầu cho dễ nghe, con gọi ta là sư phụ ta lại cảm thấy mất tự nhiên"
"Hì hì." Dương Minh cười gượng hai tiếng, không nói tiếp, khi hắn ở một mình với Phương Thiên thì có thể không phân biệt lớn nhỏ, nhưng mà trước mặt người ngoài, Dương Minh cần phải giữ tự tôn kính, nếu không người khác sẽ cười hắn không biết quy định.
Vương Tung Sơn vào trong, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cũng không nói gì, nhưng mà vẻ mặt khá là âm trầm, ai cũng có thể nhìn ra, tâm tình của ông ta không được tốt, tựa hồ như đang tức giận.
Còn Phương Thiên thì ngồi ở một bên, nhưng mà biểu tình của ông ta rất bình thường tự nhiên, thậm chí là còn có vẻ cười trộm nữa.
Dương Minh cho dù có ngu cũng có thể nhìn ra Vương Tung Sơn khẳng định là đang tức giận mình, liền nghĩ đến lời nói hồi nãy ở ngoài cửa không phải là khen rồi, mà là tức giận châm chọc.
Dương Minh nhìn thấy Vương Tung Sơn không nói lời nào, đành phải cầu xin sự giúp đỡ từ Phương Thiên, ai mà ngờ ông già này vẫn làm ra vẻ không liên quan đến mình, ngồi trơ ra đó, ngó xung quanh, lặng lẽ cười không ngớt, Dương Minh nháy mắt liên tục với ông ta, mà ông ta cứ giả bộ làm ngơ không biết, Dương Minh thật sự rất tức, cái lão già này, đến thời khắc mấu chốt rồi mà còn tỏ vẻ
"Chú Vương. ngài đến đây, có việc gì tìm vãn bối?" Phương Thiên không nói lời nào, Dương Minh cũng không thể tiếp tục như vậy, đành phải lên tiếng hỏi trước, chứ không thể để bị nhìn như vậy được, Dương Minh cảm thấy áp lực trên người rất lớn, cảm thấy rằng lão già này khởi binh đến hỏi tội mình vì mình đã làm gì con gái của ông ta vậy.
"Phương lão đầu, đây là đồ đệ Dương Minh của ôn?" Vương Tung Sơn nghe Dương Minh hỏi xong, cũng không trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn về phía Phương Thiên hỏi.
Phương Thiên cười cười một tiếng, không nói gì, Dương Minh đành phải cắn răng nói tiếp: "Chú Vương, vãn bối chính là đệ tử của Phương Thiên sư phụ"
"không có hỏi cậu" Vương Tung Sơn vung tay lên, tỏ vẻ bất mãn vì Dương Minh dám chen mồm vào.
Dương Minh cười gượng, cảm thấy xấu hổ, cái con mẹ nó đây là chuyện gì vậy nhĩ! Từ hôn là do con gái ông đồng ý, làm như là do một bên tôi quyết định vậy?
Làm gì mà đối xử với tôi như Trần Thế Mỹ vậy? (Trần Thế Mỹ, nhân vật phản diện trong loạt phim Bao Công, bỏ vợ bơ vơ ở quê nhà cùng hai con, lên kinh thi đậu trạng nguyện, được gả cho công chúa sống vinh hoa phú quý, quên mất cả vợ con và cha mẹ già ở quê, sau này cha mẹ chết, vợ của Trần Thế Mỹ lên kinh tìm hắn, gặp hắn thì hắn không nhận, nàng ta đau khổ quá, đành phải đến nhờ Bao đại nhân đòi lại công bằng cho mình)
Những lời này Dương Minh không thể nói ra đực, bất luận là Vương Tung Sơn có thực lực thế nào, thì ông ta vẫn là bạn tốt của Phương Thiên, cho dù ông ta ở đây đánh hắn, thì Dương Minh cũng không thể nào đánh trả được, đành phải chấp nhận xui xẻo, cho nên, Dương Minh cũng chẳng thèm để ý đến ông ta nữa.
"Con gái của tôi có chổ nào không tốt? Cậu dựa vào cái gì mà muốn từ hôn?" Vương Tung Sơn lạnh lùng cười, nhìn Dương Minh, nói từng chữ từng câu.
"Cái này." Dương Minh nhìn biểu tình của Vương Tung Sơn, trong lòng quả thật bất đắc dĩ đến cực điểm: "Vương tiền bối, theo vãn bối được biết, người không hài lòng với hôn sự này không chỉ riêng một mình cháu, mà tựa hồ còn có lệnh ái"
"Hôn nhân đại sư, phụ mẫu chi mệnh. Hôn sự của con gái tôi, tôi tự làm chủ!" Vương Tung Sơn chỉ tay vào mặt Dương Minh, nói: "Còn cậu, là đồ đệ của Phương lão đầu, sư phụ sư phụ, sư cũng như phụ, hôn sự của cậu đương nhiên là do Phương lão đầu làm chủ"
Cơ mặt của Dương Minh co quắp lại, vốn tưởng rằng đến đây sẽ thuận lợi từ hôn, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này! Xem ra, người muốn từ hôn là con gái của Vương Tung Sơn, chứ không phải bản thân Vương Tung Sơn! Vương Tung Sơn tựa hồ rất xem trọng cuộc hôn nhân này, đáp ứng từ hôn cũng là do bị ép đến bất đắc dĩ thôi, con gái của ông ta không thích mình, cho nên cũng không muốn kết hôn, còn bản thân ông ta thì muốn tiếp tục duy trì hôn ước này, nghĩ rằng chỉ cần mình đồng ý, thì con gái của Vương Tung Sơn sẽ không có khả năng hối hôn.
"Vương tiền bối, lời của ngài con không tán thành, đây là thời đại nào rồi, tự do yêu đương, tại sao lại còn cái tập tục xa xưa đó?" Dương Minh biết rõ mình không được yếu thế, bởi vì nếu yếu thế thì sẽ không nói lại Vương Tung Sơn, cho nên đành phải cắn răng mạnh miệng.
"Nói như vậy, cậu quyết ý không cưới con gái của tôi?" Vương Tung Sơn nghe Dương Minh nói xong, mặt liền biến đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
"Đúng vậy!" Dương Minh đón nhận ánh mắt của Vương Tung Sơn, nói rất kiên quyết. Vương Tung Sơn có thân phận là trưởng bối, làm cho Dương Minh cảm nhận rất nhiều áp lực, nhưng nếu luận thực lực, Dương Minh cho rằng mình sẽ không thua đối phương.
"Tốt, tốt!" Vương Tung Sơn lạnh nhạt kêu lên hai tiếng tốt, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra ông ta không phải đang khen Dương Minh tốt, mà là đang nói móc: "Người muốn kết hôn với con gái của tôi, tìm đến gia tộc tôi cầu hôn, đều có thể xếp hàng dài cả trái đất, cậu tự nhiên lại không muốn!"
"Chú Vương, hôn nhân thành lập trên cơ sở hai bên yêu nhau, mà con và lệnh ái thật sự là không có cơ sở tình cảm đó, mong rằng ngài đừng ép con!" Dương Minh biết rõ, nói như vậy sẽ càng làm cho Vương Tung Sơn thêm tức giận, nhưng mà vẫn phải tiếp tục ;" Nhưng mà có câu nói, không biết là chú Vương có nghe qua chưa, là hái dưa xanh sẽ không ngọt! Ý nói là nếu con và lệnh ái thật sự cưới nhau, như vậy thì sau này cũng chẳng có hạnh phúc gì!"
"Ồ, cậu làm sao mà biết, hai đứa không có cơ sở tình cảm?" Vương Tung Sơn đột nhiên hỏi.
"A?" Dương Minh ngẩn gười, câu hỏi không đầu không đuôi của Vương Tung Sơn nhất thời làm cho Dương Minh khó hiểu, thầm nghĩ Vương Tung Sơn có khi nào giận quá rồi hồ đồ hay không? Cười khổ nói: "Chú Vương, con và lệnh ái còn chưa gặp mặt nhau, làm sao mà có cơ sở tình cảm gì chứ?"
"Thật không? Cậu xác định là cậu không có bất kỳ cảm giác gì với con gái của tôi?" Vương Tung Sơn tựa hồ không cam lòng.
Nhìn thấy biểu tình của Vương Tung Sơn như vậy, Phương Thiên ngồi bên cạnh xém tí đã bật cười, nhưng mà tốt xấu gì ông ta cũng là vua sát thủ một đời, có thể khống chế được hỷ nộ ái ố trên mặt, trong lòng tuy vui vô cùng, nhưng mà trên mặt vẫn làm ra vẻ không quan tâm.
Phương Thiên thầm nghĩ, cái tên Vương Tung Sơn này đúng là một cao thủ diễn kịch, hỏi như vậy, rõ ràng là muốn đùa chết Dương Minh rồi! Nhưng mà Phương Thiên cũng không ngăn cản, tính trẻ con của ông ta cũng không kém hơn Vương Tung Sơn bao nhiêu, huống hồ đây chỉ là muốn đùa Dương Minh và Vương Tiếu Yên thôi, để cho bọn họ mất mặt một chút.
Nhưng mà, Dương Minh không biết dự định trong lòng của Vương Tung Sơn, cho nên nghĩ câu hỏi của ông ta là thật: "Chú Vương, ngài đừng ép con nữa, lần này con đến đây đã ôm ý định từ hôn rồi, những cái khác sẽ không suy nghĩ đâu!"
"Hay! Hay!" Vương Tung Sơn gật đầu, nổi giận: "Con gái của tôi quốc sắc thiên hương, người khác muốn còn không được, tôi tặng không cho cậu cậu lại một muốn! Tốt lắm, tôi nói cho cậu biết, một lần quyết định là không bao giờ đổi ý, nếu bây giờ cậu không đồng ý, thì sau này cho dù có muốn cũng không có tác dụng!"
"Vãn bối đã quyết định rồi, tại sao phải đổi ý?" Dương Minh ngẩn người, khó hiểu nói. Chờ mình trở về Tùng Giang rồi, còn đến Hồ Điệp gia tộc nữa hay không lại là một chuyện khác, lần này mình đã đắc tội với Hồ Điệp gia tộc rồi, có lẽ cả đời sau này sẽ không qua lại nữa, làm sao mà có khả năng đổi ý chứ?
"Ai thế?" Dương Minh không ngờ là lúc này mà còn có người gõ cửa, mình rõ ràng là đã để tấm bảng" đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy" ở ngoài rồi, mà người gõ cửa có bị mù không nhĩ?
"Là ta" Giọng nói của Phương Thiên vang lên từ bên ngoài.
Dương Minh bất đắc dĩ đi ra, lão già Phương Thiên này tìm mình làm gì? Mình không phải là vừa từ phòng của ông ta về sao? Nhưng mà, nếu người khác gõ cửa Dương Minh có thể mặc kệ, nhưng Phương Thiên gõ cửa thì Dương Minh không thể không ra được, đành phải mở cửa phòng, oán giận nói: "Ông bị mù à? không thấy tấm bảng xin đừng quấy."
Dương Minh nói đến đây, liền nhìn thấy bên cạnh Phương Thiên cò có người khoái, là gia chủ của Hồ Điệp gia tộc Vương Tung Sơn, người mà hắn đã gặp khi đến đây hồi đầu năm! Dương Minh vội vã thu hồi cái sự cười đùa ban đầu, đổi thành vẻ nghiêm túc: "Xin chào chú Vương"
"Thế nào, không mời chúng ta vào ngồi?" Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh, gật đầu hỏi.
Dương Minh không biết lời này là có ý khen hay là gì, nhưng mà cũng không dám hỏi, vội vã tránh ra, nói với Phương Thiên và Vương Tung Sơn: "Chú Vương, Phương. sư phụ, mời vào!"
Khóe miệng của Phương Thiên nhếch lên, cười cười nhìn Dương Minh: "Vương lão đầu cũng không phải người ngoài, lúc đầu con gọi thế nào thì bây giờ cứ gọi thế ấy, gọi Phương lão đầu cho dễ nghe, con gọi ta là sư phụ ta lại cảm thấy mất tự nhiên"
"Hì hì." Dương Minh cười gượng hai tiếng, không nói tiếp, khi hắn ở một mình với Phương Thiên thì có thể không phân biệt lớn nhỏ, nhưng mà trước mặt người ngoài, Dương Minh cần phải giữ tự tôn kính, nếu không người khác sẽ cười hắn không biết quy định.
Vương Tung Sơn vào trong, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, cũng không nói gì, nhưng mà vẻ mặt khá là âm trầm, ai cũng có thể nhìn ra, tâm tình của ông ta không được tốt, tựa hồ như đang tức giận.
Còn Phương Thiên thì ngồi ở một bên, nhưng mà biểu tình của ông ta rất bình thường tự nhiên, thậm chí là còn có vẻ cười trộm nữa.
Dương Minh cho dù có ngu cũng có thể nhìn ra Vương Tung Sơn khẳng định là đang tức giận mình, liền nghĩ đến lời nói hồi nãy ở ngoài cửa không phải là khen rồi, mà là tức giận châm chọc.
Dương Minh nhìn thấy Vương Tung Sơn không nói lời nào, đành phải cầu xin sự giúp đỡ từ Phương Thiên, ai mà ngờ ông già này vẫn làm ra vẻ không liên quan đến mình, ngồi trơ ra đó, ngó xung quanh, lặng lẽ cười không ngớt, Dương Minh nháy mắt liên tục với ông ta, mà ông ta cứ giả bộ làm ngơ không biết, Dương Minh thật sự rất tức, cái lão già này, đến thời khắc mấu chốt rồi mà còn tỏ vẻ
"Chú Vương. ngài đến đây, có việc gì tìm vãn bối?" Phương Thiên không nói lời nào, Dương Minh cũng không thể tiếp tục như vậy, đành phải lên tiếng hỏi trước, chứ không thể để bị nhìn như vậy được, Dương Minh cảm thấy áp lực trên người rất lớn, cảm thấy rằng lão già này khởi binh đến hỏi tội mình vì mình đã làm gì con gái của ông ta vậy.
"Phương lão đầu, đây là đồ đệ Dương Minh của ôn?" Vương Tung Sơn nghe Dương Minh hỏi xong, cũng không trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nhìn về phía Phương Thiên hỏi.
Phương Thiên cười cười một tiếng, không nói gì, Dương Minh đành phải cắn răng nói tiếp: "Chú Vương, vãn bối chính là đệ tử của Phương Thiên sư phụ"
"không có hỏi cậu" Vương Tung Sơn vung tay lên, tỏ vẻ bất mãn vì Dương Minh dám chen mồm vào.
Dương Minh cười gượng, cảm thấy xấu hổ, cái con mẹ nó đây là chuyện gì vậy nhĩ! Từ hôn là do con gái ông đồng ý, làm như là do một bên tôi quyết định vậy?
Làm gì mà đối xử với tôi như Trần Thế Mỹ vậy? (Trần Thế Mỹ, nhân vật phản diện trong loạt phim Bao Công, bỏ vợ bơ vơ ở quê nhà cùng hai con, lên kinh thi đậu trạng nguyện, được gả cho công chúa sống vinh hoa phú quý, quên mất cả vợ con và cha mẹ già ở quê, sau này cha mẹ chết, vợ của Trần Thế Mỹ lên kinh tìm hắn, gặp hắn thì hắn không nhận, nàng ta đau khổ quá, đành phải đến nhờ Bao đại nhân đòi lại công bằng cho mình)
Những lời này Dương Minh không thể nói ra đực, bất luận là Vương Tung Sơn có thực lực thế nào, thì ông ta vẫn là bạn tốt của Phương Thiên, cho dù ông ta ở đây đánh hắn, thì Dương Minh cũng không thể nào đánh trả được, đành phải chấp nhận xui xẻo, cho nên, Dương Minh cũng chẳng thèm để ý đến ông ta nữa.
"Con gái của tôi có chổ nào không tốt? Cậu dựa vào cái gì mà muốn từ hôn?" Vương Tung Sơn lạnh lùng cười, nhìn Dương Minh, nói từng chữ từng câu.
"Cái này." Dương Minh nhìn biểu tình của Vương Tung Sơn, trong lòng quả thật bất đắc dĩ đến cực điểm: "Vương tiền bối, theo vãn bối được biết, người không hài lòng với hôn sự này không chỉ riêng một mình cháu, mà tựa hồ còn có lệnh ái"
"Hôn nhân đại sư, phụ mẫu chi mệnh. Hôn sự của con gái tôi, tôi tự làm chủ!" Vương Tung Sơn chỉ tay vào mặt Dương Minh, nói: "Còn cậu, là đồ đệ của Phương lão đầu, sư phụ sư phụ, sư cũng như phụ, hôn sự của cậu đương nhiên là do Phương lão đầu làm chủ"
Cơ mặt của Dương Minh co quắp lại, vốn tưởng rằng đến đây sẽ thuận lợi từ hôn, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống này! Xem ra, người muốn từ hôn là con gái của Vương Tung Sơn, chứ không phải bản thân Vương Tung Sơn! Vương Tung Sơn tựa hồ rất xem trọng cuộc hôn nhân này, đáp ứng từ hôn cũng là do bị ép đến bất đắc dĩ thôi, con gái của ông ta không thích mình, cho nên cũng không muốn kết hôn, còn bản thân ông ta thì muốn tiếp tục duy trì hôn ước này, nghĩ rằng chỉ cần mình đồng ý, thì con gái của Vương Tung Sơn sẽ không có khả năng hối hôn.
"Vương tiền bối, lời của ngài con không tán thành, đây là thời đại nào rồi, tự do yêu đương, tại sao lại còn cái tập tục xa xưa đó?" Dương Minh biết rõ mình không được yếu thế, bởi vì nếu yếu thế thì sẽ không nói lại Vương Tung Sơn, cho nên đành phải cắn răng mạnh miệng.
"Nói như vậy, cậu quyết ý không cưới con gái của tôi?" Vương Tung Sơn nghe Dương Minh nói xong, mặt liền biến đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
"Đúng vậy!" Dương Minh đón nhận ánh mắt của Vương Tung Sơn, nói rất kiên quyết. Vương Tung Sơn có thân phận là trưởng bối, làm cho Dương Minh cảm nhận rất nhiều áp lực, nhưng nếu luận thực lực, Dương Minh cho rằng mình sẽ không thua đối phương.
"Tốt, tốt!" Vương Tung Sơn lạnh nhạt kêu lên hai tiếng tốt, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra ông ta không phải đang khen Dương Minh tốt, mà là đang nói móc: "Người muốn kết hôn với con gái của tôi, tìm đến gia tộc tôi cầu hôn, đều có thể xếp hàng dài cả trái đất, cậu tự nhiên lại không muốn!"
"Chú Vương, hôn nhân thành lập trên cơ sở hai bên yêu nhau, mà con và lệnh ái thật sự là không có cơ sở tình cảm đó, mong rằng ngài đừng ép con!" Dương Minh biết rõ, nói như vậy sẽ càng làm cho Vương Tung Sơn thêm tức giận, nhưng mà vẫn phải tiếp tục ;" Nhưng mà có câu nói, không biết là chú Vương có nghe qua chưa, là hái dưa xanh sẽ không ngọt! Ý nói là nếu con và lệnh ái thật sự cưới nhau, như vậy thì sau này cũng chẳng có hạnh phúc gì!"
"Ồ, cậu làm sao mà biết, hai đứa không có cơ sở tình cảm?" Vương Tung Sơn đột nhiên hỏi.
"A?" Dương Minh ngẩn gười, câu hỏi không đầu không đuôi của Vương Tung Sơn nhất thời làm cho Dương Minh khó hiểu, thầm nghĩ Vương Tung Sơn có khi nào giận quá rồi hồ đồ hay không? Cười khổ nói: "Chú Vương, con và lệnh ái còn chưa gặp mặt nhau, làm sao mà có cơ sở tình cảm gì chứ?"
"Thật không? Cậu xác định là cậu không có bất kỳ cảm giác gì với con gái của tôi?" Vương Tung Sơn tựa hồ không cam lòng.
Nhìn thấy biểu tình của Vương Tung Sơn như vậy, Phương Thiên ngồi bên cạnh xém tí đã bật cười, nhưng mà tốt xấu gì ông ta cũng là vua sát thủ một đời, có thể khống chế được hỷ nộ ái ố trên mặt, trong lòng tuy vui vô cùng, nhưng mà trên mặt vẫn làm ra vẻ không quan tâm.
Phương Thiên thầm nghĩ, cái tên Vương Tung Sơn này đúng là một cao thủ diễn kịch, hỏi như vậy, rõ ràng là muốn đùa chết Dương Minh rồi! Nhưng mà Phương Thiên cũng không ngăn cản, tính trẻ con của ông ta cũng không kém hơn Vương Tung Sơn bao nhiêu, huống hồ đây chỉ là muốn đùa Dương Minh và Vương Tiếu Yên thôi, để cho bọn họ mất mặt một chút.
Nhưng mà, Dương Minh không biết dự định trong lòng của Vương Tung Sơn, cho nên nghĩ câu hỏi của ông ta là thật: "Chú Vương, ngài đừng ép con nữa, lần này con đến đây đã ôm ý định từ hôn rồi, những cái khác sẽ không suy nghĩ đâu!"
"Hay! Hay!" Vương Tung Sơn gật đầu, nổi giận: "Con gái của tôi quốc sắc thiên hương, người khác muốn còn không được, tôi tặng không cho cậu cậu lại một muốn! Tốt lắm, tôi nói cho cậu biết, một lần quyết định là không bao giờ đổi ý, nếu bây giờ cậu không đồng ý, thì sau này cho dù có muốn cũng không có tác dụng!"
"Vãn bối đã quyết định rồi, tại sao phải đổi ý?" Dương Minh ngẩn người, khó hiểu nói. Chờ mình trở về Tùng Giang rồi, còn đến Hồ Điệp gia tộc nữa hay không lại là một chuyện khác, lần này mình đã đắc tội với Hồ Điệp gia tộc rồi, có lẽ cả đời sau này sẽ không qua lại nữa, làm sao mà có khả năng đổi ý chứ?
/2205
|