Nếu Dương Minh dao động, lắp bắp thì Vương Nhược Thủy trái lại sẽ suy nghĩ về hôn sự của hắn với cháu gái mình. Cháu gái mình sao có thể gả cho một tên bất lực được? Nếu như Dương Minh thật muốn đùa giỡn hoặc là cầu khẩn thêm một điều kiện nữa, như vậy Vương Nhược Thủy thật sự sẽ loại bỏ Dương Minh. Loại người này sao xứng đôi với cháu gái mình?
Kẻ không có sự quyết đoán thì kẻ đó không phải là nam tử hán. Vương Nhược Thủy tự nhiên sẽ đánh giá lại Dương Minh, nhưng mà bây giờ nghe nàng nghe Dương Minh sảng khoái đáp ứng yêu cầu của mình như thế, Vương Nhược Thủy lại xem trọng hắn hơn.
Nếu như Dương Minh biết rõ Vương Nhược Thủy nghĩ gì, phỏng chừng hắn sẽ dở khóc dở cười a? Nếu như Dương Minh dùng dị năng mà nói, chỉ sợ hắn sẽ thật sự giả dạng mềm yếu, để Vương Nhược Thủy buông tha cho mình. Nhưng mà đáng tiếc là năng lực này của hắn không phải lúc nào muốn dùng là dùng. Dương Minh nếu biết đáp ứng dứt khoát như vậy cũng là một sai lầm, xem chừng hắn sẽ hối hận không thôi a?
- Tốt rồi, nếu như đã đã ước định thời gian xong, bây giờ chúng ta dùng cơm thôi!
Vương Tung Sơn vội lên tiếng, ha ha cười, sau đó nói với một tên đệ tử của Vương gia đứng đó không xa:
- Mang thức ăn lên đi.
- Dạ!
Tên kia ở một bên đợi lệnh, lúc này vội vàng lên tiếng ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Sau đó không lâu, một đoàn người xuất hiện, mỗi người bê một cái khay đầy sơn hào hải vị tinh xảo nối đuôi nhau đi vào đặt thức ăn lên bàn. Có lẽ mấy đồ ăn này hẳn đã được chuẩn bị từ trước, chỉ còn thiếu một bước cho lên nồi nấu mà thôi, vì thế chỉ cần Vương Tung Sơn phân phó một tiếng, rất nhanh thức ăn đã được bày lên trên bàn.
- Đều là người trong nhà, ăn thôi!
Vương Tung Sơn cũng không thích uống rượu, hơn nữa có Vương Nhược Thủy ở đây, cho nên hắn và Phương Thiên cũng không tiện đối ẩm. Nói xong Vương Tung Sơn khai đũa đầu tiên, sau đó Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên cũng bắt đầu động đũa.
Dương Minh tuy đã rất đói bụng, nhưng mà trong trường hợp này hắn cũng không ăn nhiều nhưng cũng vùi đầu tiêu diệt hai món bên cạnh mình mà không xoay bàn.
- Nhược Thủy, đã lâu em không về nhà dùng bữa rồi. Thấy hương vị thế nào?
Vương Tung Sơn cười nói:
- Những thức ăn trên bàn ngày hôm nay đều là do đầu bếp Mitter Sơn tự tay làm, đều là những thứ hồi bé em rất thích ăn đó.
- Chú Mitter Sơn? Chú ấy vẫn còn làm bếp sao?
Vương Nhược Thủy nghe xong lập tức có phần kinh ngạc, thần sắc trên mặt lại như đang hoài niệm chuyện cũ.
- Chú ấy đã sớm làm quản sự phòng ăn rồi. Hiện tại làm bếp ở trong nhà là đồ đệ của Mitter Sơn, một thân tay nghề của chú ấy đều truyền cho người này. Nhưng mà Mitter Sơn nghe nói em trở lại, cho nên chú ấy rất cao hứng tự tay xuống bếp, bởi vì chú ấy biết em rất thích ăn món ăn chú ấy làm!
Vương Tung Sơn giải thích nói.
- Đúng vậy, thoáng cái thời gian trôi qua thật nhanh, năm đó chú Mitter Sơn chính trực tráng kiệt, bây giờ cũng đã bảy mươi tuổi rồi nhỉ? Không biết thân thể chú ấy có được khỏe mạnh không?
Vương Nhược Thủy thở dài nói.
- Cũng được, trạng thái tinh thần cũng không tệ, lát nữa tới giờ cơm chiều, em có thể đi gặp chú ấy. Chú ấy cũng rất nhớ em, nhưng mà bây giờ đang bận nấu nướng.
Vương Tung Sơn nói.
- Lúc đó nhất định em sẽ gặp!
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu nói tiếp:
- Lão nhân trong nhà chúng ta còn những ai vậy?
- Ài!
Vương Tung Sơn nói:
- Có một số người qua đời, còn một ít người già rồi, lá rụng về cội, đều về quê rồi, ở lại Hồ Điệp bảo chỉ sợ ngoại trừ Mitter Sơn cả đời không lập ra đình ra, chỉ còn có mỗi Mộc quản gia nữa thôi.
- Chú Mộc! Chú ấy đã là quản gia rồi sao?
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu nói:
- Nhưng mà lúc em trở về tại sao lại không có người nhận ra em.
- Đúng vậy, bằng không lúc em về cũng không có bị ngăn lại ở cổng.
Vương Tung Sơn nói:
- Nếu không phải Mộc quản gia cùng cháu gái của em, Yên Tiểu Điệp, lên phố đi dạo, thì lão ở nhà cũng sẽ không để em ở ngoài cửa như vậy!
Vương Tung Sơn thầm nghĩ nguy hiểm thật. Chính mình đã lỡ miệng. Chỉ thiếu chút không lưu ý, chữ Yên cũng lòi ra, hắn đột nhiên nhớ tới, không nói tên của con gái là muốn gạt Dương Minh, đến lúc đó chỉ sợ cũng bị lòi ra. Thế cho nên hắn vội vàng đổi giọng, biến thành Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp chính là nhũ danh của Vương Tiếu Yên, khi Vương Tiếu Yên còn chưa xuất thế, Vương Tung Sơn đã đặt cho nàng, nhưng về sau Vương Tung Sơn cảm thấy Vương Tiểu Điệp cái tên này có phần quê mùa, nên đổi thành Vương Tiếu Yên, mấy năm này Vương Tiếu Yên lớn lên, Vương Tung Sơn lại đổi thành Yên Yên, mà không gọi là Tiểu Điệp nữa.
Nhưng mà khi Vương Nhược Thủy rời nhà, Vương Tiếu Yên còn chưa sinh ra, cho nên nàng không biết. Chính cha nàng đã sớm chọn cái tên Vương Tiểu Điệp.
Dương Minh lần đầu tiên nghe được tên vị hôn thê của mình, nàng gọi là Vương Tiểu Điệp sao? Hồ Điệp gia tộc này cũng thật là có cá tính, ngay cả cái tên cũng có quan hệ với Hồ Điệp.
Lúc Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy hai người đang nhớ lại quá khứ, một tên đệ tử Hồ Điệp bước nhanh vào phòng ăn, sắc mặt ngưng trọng đứng cạnh Vương Tung Sơn, người này chính là kẻ phụ trách tuần tra ngoài cửa của Hồ Điệp gia tộc tên gọi Vương Khắc Triệu.
- Gia chủ, đệ tử có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Hắn cúi thấp người nhỏ giọng ghé vào bên tai của Vương Khắc Triệu nói.
- Vương Khắc Triệu, có chuyện gì?
Vương Tung Sơn nhớ rõ cái tên Vương Khắc Triệu này, bất quá đối với hắn, giờ phút này kẻ này lại đi quấy rầy bữa cơm của người ta, cho nên hắn có chút bẫn mãn, dù sao vừa rồi nói chuyện quá khứ với Vương Nhược Thủy, đang tới đoạn cao hứng, bị người khác cắt đứt, loại cảm giác này ai cũng thấy khó chịu. Nhưng mà Vương Tung Sơn lại không có biểu hiện ra vẻ bất mãn, bởi vì hắn biết, bảo an của Hồ Điệp gia, bình thường những chuyện này đều do đệ tử báo với Mộc quản gia. Hôm nay Mộc quản gia không ở nhà, đám đệ tử này chỉ có thể báo tới gia chủ là hắn mà thôi.
- Gia chủ, Gould thiếu gia của gia tộc Douglas tới đang đứng tại cửa Hồ Điệp bảo.
Vương Khắc Triệu thở hổn hển nói.
- A? Lúc này hắn tới làm gì?
Vương Tung Sơn nhíu nhíu mày. Tên này tới tám chín phần là có chuyện không hay, nhưng mà hết lần này tới lần khác hôm nay hắn lại tới, mà Nhược Thủy vừa mới trở về, chính mình há có tâm tư đi ứng phó với Gould?
- Đệ tử cũng không rõ ràng lắm.
Vương Khắc Triệu lắc đầu. Cho dù trong lòng hắn có thể đoán ra một chút đầu mối, hắn cũng không dám nói lung tung, dù sao đệ tử của Hồ Điệp gia tộc cũng có kỷ luật nghiêm khắc. Căn bản không cho phép đám người nói loạn.
Gould thiếu gia của Douglas gia tộc thầm yêu mến đại tiểu thư Vương Tiếu Yên của Hồ Điệp gia tộc, điều này trong xã hội thượng lưu, đã không phải là bí mật gì, đám đệ tử của Hồ Điệp gia tộc há lại không biết?
Mà lần này Gould thiếu gia tới, thật ra không cần hỏi tại sao tới. Ý nghĩa đã rất rõ ràng rồi, hẳn là hướng về phía Dương Minh! Vương Tiếu Yên sắp đính hôn, tin tức này từ trong miệng Vương Tung Sơn truyền ra ngoài, đám người trong xã hội thượng lưu đều biết, Gould thiếu gia cũng không ngoại lệ, nhưng giờ phút này, hắn tới khẳng định là có quan hệ tới chuyện đính hôn của Vương Tiếu Yên.
- Cậu nói cho hắn biết, trong nhà đang có khách quan trọng, tôi còn đang dùng cơm cùng khách, không có thời gian tiếp đãi hắn. Nếu như hắn không có chuyện quan trọng gì cần nói, vậy bảo hắn hôm khác hãy tới.
Vương Tung Sơn do dự một chút, sau đó phân phó nói Vương Khắc Triệu. Gould thiếu gia này tuy cũng rất có bối cảnh, nhưng mà chỉ là tiểu bối mà thôi, Vương Tung Sơn không gặp hắn cũng là bình thường, cũng không có cái gì gọi là thất lễ cả. Đương nhiên nếu gia chủ của gia tộc Douglas tới, như vậy Vương Tung Sơn cho dù không thoải mái, cũng phải tự mình tiếp đãi một chút.
- Gia chủ, trước đó đệ tử đã nói qua với hắn, nói là gia chủ đang dùng cơm, để đệ tử đi thông báo một tiếng. Nhưng Gould thiếu gia căn bản không nghe đệ tử nói, trực tiếp xông vào, ở ngoài cổng mặc dù có vài người liều mạng ngăn cản, thế nhưng chỉ sợ.
Vương Khắc Triệu cẩn thận nói, tuy chưa nói dứt lời, thế nhưng Vương Tung Sơn đã minh bạch ý của hắn. Vương Tung Sơn nghe xong chân mày cau lại. Vương Khắc Triệu còn chưa nói hết, thế nhưng cũng không cần phải nói nữa. Vương Tung Sơn đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, hắn phất tay ý bảo biết rồi.
Chuyện này có phần khó giải quyết đây! Vương Tung Sơn đương nhiên không trông cậy vào vài tên ở ngoài cửa có thể ngăn cản được Gould, không nói là đám đệ tử này còn cố kỵ thân phận của Gould không dám thực sự động thủ, cho dù có thật sự động thủ, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Gould.
Cho nên một khi Gould muốn cứng rắn đi vào, đám người kia chỉ sợ căn bản không cản được! Đang lúc Vương Tung Sơn trầm ngâm, cửa nhà đột nhiên truyền tới một hồi ầm ĩ, ngay sau đó vài người đàn ông da trắng sải bước vào phòng ăn, sau lưng vài người còn có vài nam tử mặc trang phục của Hồ Điệp gia tộc đuổi theo, giờ phút này bọn họ đang khổ sở, bất đắc dĩ đuổi theo đám người da trắng cùng với Gould thiếu gia.
.
Người đàn ông da trắng này chính là đại thiếu gia của gia tộc Douglas, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Douglas! Nói cách khác, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người kế nhiệm tiếp theo của gia tộc Douglas chính là vị Gould thiếu gia này.
Nhưng mà ngay cả như vậy, Vương Tung Sơn hết sức bất mãn đối với hành động hắn đột ngột xông vào phòng ăn của Hồ Điệp bảo. Người khác sợ Douglas gia tộc hắn, nhưng mà Vương Tung Sơn lại không sợ!
Sự khác biệt chính là gia tộc Douglas ngược lại rất kiêng kị gia tộc Hồ Điệp, đây cũng là chuyện đương nhiên, vô luận là gia tộc hiển hách cỡ nào, đều sẽ kiêng kị đối với một gia tộc sát thủ khét tiếng đệ nhất như gia tộc Hồ Điệp.
Ai cũng không chê cái mạng mình quá dài, một khi đã là địch nhân của gia tộc Hồ Điệp, phải biết rằng cả gia tộc người ta đều là sát thủ, có lẽ minh đao minh thương, rất nhiều gia tộc sẽ không sợ, thế nhưng đây lại là ám sát. Những gia tộc này căn bản không phải là đối thủ của gia tộc Hồ Điệp.
Mà gia tộc Douglas, Hồ Điệp bảo lại chính là Đạo gia hắc đạo của trấn Gaara. Hiện giữ chức gia chủ, cha của Gould, Airth Douglas chính là bố già của trấn Gaara.
Loại người trong gia tộc hắc đạo này, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng mà trong mắt của Vương Tung Sơn, lại không đáng liếc một cái.
- Gould, cậu tới đây làm gì?
Vương Tung Sơn nghiêm mặt nhìn Gould nói:
- Cho dù là Airth cũng không dám càn rỡ như thế!
- Chú Vương, xin ngài đừng tức giận! Cháu không có ác ý!
Gould dùng Hoa ngữ nói, trái lại rất lưu loát, chẳng qua âm điệu có chút kỳ quái, xem ra vị này thoạt nhìn cũng không lỗ mãng giống như bề ngoài. Đây là ấn tượng sơ bộ của Dương Minh đối với hắn.
Tuy Dương Minh không biết Gould muốn biểu diễn tiết mục gì, thế nhưng có gan xông vào Hồ Điệp bảo, xem chừng thân phận khẳng định không tầm thường! Mà từ thái độ của Vương Tung Sơn đối với Gould có thể nhìn ra một chút, Vương Tung Sơn không có trở mặt dạy dỗ tên Gould này tại chỗ, như vậy có thể chứng minh thế lực phía sau Gould quả không tầm thường.
Nhưng mà Dương Minh vốn cho là, cho dù thế lực sau lưng của Gould có lớn thế nào, bất quá cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng bị thịt mà thôi, bất kể nói thế nào, dám cứng rắn với gia tộc Hồ Điệp, cho dù thế lực sau lưng hắn có khổng lồ cỡ nào, đây cũng vẫn là cách làm ngu xuẩn.
Thế nhưng sau khi nghe Gould nói tiếng Hoa lưu loát. Dương Minh liền cải biến cách nhìn. Gia hỏa này đã có thể biết hơn một ngôn ngữ, như vậy thoạt nhìn cũng không phải là một thằng ngu. Cho nên giờ phút này hắn xông vào, hẳn là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó.
- Không có?
Vương Tung Sơn cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như cậu có ác ý, cậu cho rằng mình còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao?
Vương Tung Sơn không chút khách khí, khiến vẻ mặt Gould cứng lại, nhưng mà có lẽ hắn cũng hiểu, cách làm của mình quả thực khiến cho Vương Tung Sơn rất tức giận.
- Thực xin lỗi, chú Vương, nhưng cháu có lý do bất đắc dĩ!
Gould cúi đầu, có chút áy náy nói.
- Được rồi. Không quản cậu như thế nào, hôm nay tôi có mấy người khách quan trọng không có thời gian tiếp cậu!
Hắn phất phất tay nói:
- Ngày mai cậu hãy tới đi.
Gould nghe xong liền hiểu, hắn biết Vương Tung Sơn đang hạ lệnh đuổi khách. Nhưng mà hắn vẫn đứng đó nghiến răng, nếu như đã tới đây cũng nên làm càn một lần đi. Có lẽ cho dù cha biết nguyên nhân mình tới đây cũng sẽ không chửi mình đâu.
- Chú Vương, nghe nói Tiểu Điệp sắp đính hôn?
Gould hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên ánh mắt tỏa sáng nhìn Vương Tung Sơn.
- Không có sai, gia tộc Douglas các cậu hẳn là cũng nghe được tin này rồi.
Vương Tung Sơn thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên vì chuyện này, xem ra mình đoán không có sai. Nhưng mà bản thân lại chỉ sợ có chuyện này và cũng chỉ có một chuyện này mới khiến người trẻ tuổi mất đi lý trí, làm ra chuyện tình quá thể như thế, dám xông thẳng vào Hồ Điệp bảo.
- Nghe nói vị hôn phu của Tiểu Điệp là người mà nàng chưa từng gặp mặt?
Gould thấy Vương Tung Sơn trả lời mà chưa có hạ lệnh trục khách ngay nên trong lòng cũng yên tâm hơn, chỉ cần Vương Tung Sơn không đuổi mình đi, mình có thể đả động hắn.
- Đây là chuyện của gia tộc Hồ Điệp tôi, cậu không cần biết.
Vương Tung Sơn thản nhiên nói:
- Gould, nếu như cậu tới chúc mừng, như vậy tôi rất hoan nghênh, thế nhưng nếu như cậu tới gây nháo sự. Như vậy thực xin lỗi, bất luận là tôi và cha cậu có quan hệ thân thiết tới mức nào nhưng tôi cũng sẽ không cho hắn mặt mũi. Cậu cũng sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng!
Gould khẽ rùng mình. Hắn tự biết, gia tộc Hồ Điệp tại giới thượng lưu trong trấn Gaara có phân lượng như thế nào. Có thể nói, gia tộc Hồ Điệp chính là một gia tộc siêu cấp. Kể cả là gia tộc Douglas của chính mình, thậm chí cũng muốn quan hệ tốt đẹp với bọn họ! Tuy gia tộc của mình cũng rất hiển hách, được nhiều gia tộc khác tới nịnh hót, thế nhưng gia tộc mình vĩnh viễn không bằng gia tộc Hồ Điệp.
Nhưng mà lần này Gould đã vượt qua sự kiêng kị, thà chọc giận Vương Tung Sơn, cũng tuyệt đối không lùi bước! Chuyện tình cảm không thể lùi bước!
- Chú Vương, ngài không nên dọa cháu, cháu là một nam tử hán!
Gould nói tiếp:
- Xin ngàu để cháu nói hết, sau đó hãy trừng phạt, cháu sẽ giơ hai tay nhận phạt!
Vương Tung Sơn hơi sững sờ, không nghĩ tới tên Gould này lại cố chấp như vậy, một hồi lâu hắn có chút dở khóc dở cười. Không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng mà Gould cũng không chờ Vương Tung Sơn mở miệng, phối hợp nói:
- Chú Vương. Bây giờ đã là thời đại gì rồi? Lại vẫn còn có nghi thức đính hôn mập mờ như vậy sao, đúng là không công bằng với Tiểu Điệp, nàng phải gả cho một người chưa bao giờ gặp mặt, nàng có hạnh phúc không?
- Nó có hạnh phúc hay không, không tới phiên cậu bình luận.
Vương Tung Sơn thản nhiên nói.
- Nếu như cháu không đoán sai, Tiểu Điệp đối với chuyện hôn nhân này cũng rất bài xích phải không?
Gould tiếp tục nói:
- Chú Vương, chú không cần phủ nhận, Tiểu Điệp vì tránh cuộc hôn nhân này, cho nên mới bỏ nhà ra đi, chúng cháu biết, điều này đã nói lên thái độ của nàng!
- Ai cũng có tuổi trẻ ngông cuồng nông nổi. Hôm nay nó đã trở về.
Ngữ khí của Vương Tung Sơn vẫn bình thản như trước, cũng không có tức giận, không mang theo chút tình cảm nào.
- Không, cháu tin Tiểu Điệp nhất định sẽ không thích vị hôn phu kia, bọn họ không có bất kỳ tình cảm nào.
Gould giải thích.
- Gould, thật ra cậu nói nhiều như vậy không phải ngoài việc muốn tôi hủy bỏ cuộc đính hôn này đúng không?
Vương Tung Sơn liếc mắt nhìn Gould nói:
- Trong lòng cậu nghĩ thế nào, tôi có thể thấy rõ.
Gould bị nói trúng tim đen, sắc mặt hồng lên, nhưng mà hắn vẫn cắn răng như cũ nói:
- Chú Vương, ngài đã biết rồi, như vậy xin ngài hãy thanh toàn cho!
- Con gái tôi có thích vị hôn phu kia hay không tôi không dám khẳng định.
Vương Tung Sơn nói tiếp:
- Nhưng mà Gould, tôi muốn nói cho cậu biết, nó cũng không có tình cảm gì với cậu đâu!
Lời nói của Vương Tung Sơn khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của Gould càng thêm tái nhợt, những lời này chính là đâm vào vết sẹo trong tim Gould!
Quả thực Vương Tiểu Điệp cũng không thích mình. Gould rất rõ ràng. Cho dù bọn họ đã từng gặp nhau khi ở bữa tiệc dạ hội giới thượng lưu, tất cả mọi người đều ghép đôi mình với Vương Tiểu Điệp. Thật ra trong lòng Gould lại rõ ràng nhất, mọi người sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là vì sợ hãi thế lực của gia tộc Douglas mà thôi!
Mặc dù mình đã từng nhiều lần tuyên bố Vương Tiểu Điệp thuộc về mình, cũng không có ai phản đối chuyện này, thế nhưng người khác căn bản là không dám cạnh tranh với mình mà thôi. Vương Tiểu Điệp đối với mình cũng không có cảm tình gì. Nói cách khác, nàng không hề muốn gặp mình.
Nhưng mà Gould tin tưởng, bằng vào lòng kiên nhẫn của mình, nhất định có thể đả động Vương Tiểu Điệp. Tại trấn Gaara cũng chỉ có mình xứng đôi với Vương Tiểu Điệp. Trong hoàn cảnh không có bất kỳ đối thủ nào cạnh tranh, loại môn đăng hộ đối này chính là do ông trời tác hợp cho, tin tưởng thời gian dài Vương Tiểu Điệp không khó bị mình cưa đổ.
Cho dù Vương Tiểu Điệp có rời nhà trốn đi, Gould cũng có thể tin tưởng, bởi vì điều này đại biểu cho việc Vương Tiểu Điệp kháng cự lại quyết định của gia tộc. Hơn nữa hắn cũng không sợ Vương Tiểu Điệp một mình ở phương xa phát sinh tình cảm với người đàn ông khác, bởi vì hắn thông qua con đường bí mật biết được, Vương Tung Sơn cùng Vương Tiểu Điệp trong lúc đó đã có ba điều ước định.
Đoạn thời gian Vương Tiểu Điệp ở bên ngoài, không được phép yêu đương! Cho nên Gould tin tưởng chỉ cần Vương Tiểu Điệp trở về là mình sẽ có thể nắm chắc một chút. Có lẽ Vương Tiểu Điệp thà rằng lựa chọn mình cũng sẽ không lựa chọn tên hôn phu chưa từng gặp mặt kia?
Lại so sánh hai người với nhau, chính mình coi như cũng không bị Vương Tiểu Điệp ghét lắm, về phần tình cảm, có thể bồi dưỡng dần dần!
Kẻ không có sự quyết đoán thì kẻ đó không phải là nam tử hán. Vương Nhược Thủy tự nhiên sẽ đánh giá lại Dương Minh, nhưng mà bây giờ nghe nàng nghe Dương Minh sảng khoái đáp ứng yêu cầu của mình như thế, Vương Nhược Thủy lại xem trọng hắn hơn.
Nếu như Dương Minh biết rõ Vương Nhược Thủy nghĩ gì, phỏng chừng hắn sẽ dở khóc dở cười a? Nếu như Dương Minh dùng dị năng mà nói, chỉ sợ hắn sẽ thật sự giả dạng mềm yếu, để Vương Nhược Thủy buông tha cho mình. Nhưng mà đáng tiếc là năng lực này của hắn không phải lúc nào muốn dùng là dùng. Dương Minh nếu biết đáp ứng dứt khoát như vậy cũng là một sai lầm, xem chừng hắn sẽ hối hận không thôi a?
- Tốt rồi, nếu như đã đã ước định thời gian xong, bây giờ chúng ta dùng cơm thôi!
Vương Tung Sơn vội lên tiếng, ha ha cười, sau đó nói với một tên đệ tử của Vương gia đứng đó không xa:
- Mang thức ăn lên đi.
- Dạ!
Tên kia ở một bên đợi lệnh, lúc này vội vàng lên tiếng ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Sau đó không lâu, một đoàn người xuất hiện, mỗi người bê một cái khay đầy sơn hào hải vị tinh xảo nối đuôi nhau đi vào đặt thức ăn lên bàn. Có lẽ mấy đồ ăn này hẳn đã được chuẩn bị từ trước, chỉ còn thiếu một bước cho lên nồi nấu mà thôi, vì thế chỉ cần Vương Tung Sơn phân phó một tiếng, rất nhanh thức ăn đã được bày lên trên bàn.
- Đều là người trong nhà, ăn thôi!
Vương Tung Sơn cũng không thích uống rượu, hơn nữa có Vương Nhược Thủy ở đây, cho nên hắn và Phương Thiên cũng không tiện đối ẩm. Nói xong Vương Tung Sơn khai đũa đầu tiên, sau đó Vương Nhược Thủy cùng Phương Thiên cũng bắt đầu động đũa.
Dương Minh tuy đã rất đói bụng, nhưng mà trong trường hợp này hắn cũng không ăn nhiều nhưng cũng vùi đầu tiêu diệt hai món bên cạnh mình mà không xoay bàn.
- Nhược Thủy, đã lâu em không về nhà dùng bữa rồi. Thấy hương vị thế nào?
Vương Tung Sơn cười nói:
- Những thức ăn trên bàn ngày hôm nay đều là do đầu bếp Mitter Sơn tự tay làm, đều là những thứ hồi bé em rất thích ăn đó.
- Chú Mitter Sơn? Chú ấy vẫn còn làm bếp sao?
Vương Nhược Thủy nghe xong lập tức có phần kinh ngạc, thần sắc trên mặt lại như đang hoài niệm chuyện cũ.
- Chú ấy đã sớm làm quản sự phòng ăn rồi. Hiện tại làm bếp ở trong nhà là đồ đệ của Mitter Sơn, một thân tay nghề của chú ấy đều truyền cho người này. Nhưng mà Mitter Sơn nghe nói em trở lại, cho nên chú ấy rất cao hứng tự tay xuống bếp, bởi vì chú ấy biết em rất thích ăn món ăn chú ấy làm!
Vương Tung Sơn giải thích nói.
- Đúng vậy, thoáng cái thời gian trôi qua thật nhanh, năm đó chú Mitter Sơn chính trực tráng kiệt, bây giờ cũng đã bảy mươi tuổi rồi nhỉ? Không biết thân thể chú ấy có được khỏe mạnh không?
Vương Nhược Thủy thở dài nói.
- Cũng được, trạng thái tinh thần cũng không tệ, lát nữa tới giờ cơm chiều, em có thể đi gặp chú ấy. Chú ấy cũng rất nhớ em, nhưng mà bây giờ đang bận nấu nướng.
Vương Tung Sơn nói.
- Lúc đó nhất định em sẽ gặp!
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu nói tiếp:
- Lão nhân trong nhà chúng ta còn những ai vậy?
- Ài!
Vương Tung Sơn nói:
- Có một số người qua đời, còn một ít người già rồi, lá rụng về cội, đều về quê rồi, ở lại Hồ Điệp bảo chỉ sợ ngoại trừ Mitter Sơn cả đời không lập ra đình ra, chỉ còn có mỗi Mộc quản gia nữa thôi.
- Chú Mộc! Chú ấy đã là quản gia rồi sao?
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu nói:
- Nhưng mà lúc em trở về tại sao lại không có người nhận ra em.
- Đúng vậy, bằng không lúc em về cũng không có bị ngăn lại ở cổng.
Vương Tung Sơn nói:
- Nếu không phải Mộc quản gia cùng cháu gái của em, Yên Tiểu Điệp, lên phố đi dạo, thì lão ở nhà cũng sẽ không để em ở ngoài cửa như vậy!
Vương Tung Sơn thầm nghĩ nguy hiểm thật. Chính mình đã lỡ miệng. Chỉ thiếu chút không lưu ý, chữ Yên cũng lòi ra, hắn đột nhiên nhớ tới, không nói tên của con gái là muốn gạt Dương Minh, đến lúc đó chỉ sợ cũng bị lòi ra. Thế cho nên hắn vội vàng đổi giọng, biến thành Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp chính là nhũ danh của Vương Tiếu Yên, khi Vương Tiếu Yên còn chưa xuất thế, Vương Tung Sơn đã đặt cho nàng, nhưng về sau Vương Tung Sơn cảm thấy Vương Tiểu Điệp cái tên này có phần quê mùa, nên đổi thành Vương Tiếu Yên, mấy năm này Vương Tiếu Yên lớn lên, Vương Tung Sơn lại đổi thành Yên Yên, mà không gọi là Tiểu Điệp nữa.
Nhưng mà khi Vương Nhược Thủy rời nhà, Vương Tiếu Yên còn chưa sinh ra, cho nên nàng không biết. Chính cha nàng đã sớm chọn cái tên Vương Tiểu Điệp.
Dương Minh lần đầu tiên nghe được tên vị hôn thê của mình, nàng gọi là Vương Tiểu Điệp sao? Hồ Điệp gia tộc này cũng thật là có cá tính, ngay cả cái tên cũng có quan hệ với Hồ Điệp.
Lúc Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy hai người đang nhớ lại quá khứ, một tên đệ tử Hồ Điệp bước nhanh vào phòng ăn, sắc mặt ngưng trọng đứng cạnh Vương Tung Sơn, người này chính là kẻ phụ trách tuần tra ngoài cửa của Hồ Điệp gia tộc tên gọi Vương Khắc Triệu.
- Gia chủ, đệ tử có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
Hắn cúi thấp người nhỏ giọng ghé vào bên tai của Vương Khắc Triệu nói.
- Vương Khắc Triệu, có chuyện gì?
Vương Tung Sơn nhớ rõ cái tên Vương Khắc Triệu này, bất quá đối với hắn, giờ phút này kẻ này lại đi quấy rầy bữa cơm của người ta, cho nên hắn có chút bẫn mãn, dù sao vừa rồi nói chuyện quá khứ với Vương Nhược Thủy, đang tới đoạn cao hứng, bị người khác cắt đứt, loại cảm giác này ai cũng thấy khó chịu. Nhưng mà Vương Tung Sơn lại không có biểu hiện ra vẻ bất mãn, bởi vì hắn biết, bảo an của Hồ Điệp gia, bình thường những chuyện này đều do đệ tử báo với Mộc quản gia. Hôm nay Mộc quản gia không ở nhà, đám đệ tử này chỉ có thể báo tới gia chủ là hắn mà thôi.
- Gia chủ, Gould thiếu gia của gia tộc Douglas tới đang đứng tại cửa Hồ Điệp bảo.
Vương Khắc Triệu thở hổn hển nói.
- A? Lúc này hắn tới làm gì?
Vương Tung Sơn nhíu nhíu mày. Tên này tới tám chín phần là có chuyện không hay, nhưng mà hết lần này tới lần khác hôm nay hắn lại tới, mà Nhược Thủy vừa mới trở về, chính mình há có tâm tư đi ứng phó với Gould?
- Đệ tử cũng không rõ ràng lắm.
Vương Khắc Triệu lắc đầu. Cho dù trong lòng hắn có thể đoán ra một chút đầu mối, hắn cũng không dám nói lung tung, dù sao đệ tử của Hồ Điệp gia tộc cũng có kỷ luật nghiêm khắc. Căn bản không cho phép đám người nói loạn.
Gould thiếu gia của Douglas gia tộc thầm yêu mến đại tiểu thư Vương Tiếu Yên của Hồ Điệp gia tộc, điều này trong xã hội thượng lưu, đã không phải là bí mật gì, đám đệ tử của Hồ Điệp gia tộc há lại không biết?
Mà lần này Gould thiếu gia tới, thật ra không cần hỏi tại sao tới. Ý nghĩa đã rất rõ ràng rồi, hẳn là hướng về phía Dương Minh! Vương Tiếu Yên sắp đính hôn, tin tức này từ trong miệng Vương Tung Sơn truyền ra ngoài, đám người trong xã hội thượng lưu đều biết, Gould thiếu gia cũng không ngoại lệ, nhưng giờ phút này, hắn tới khẳng định là có quan hệ tới chuyện đính hôn của Vương Tiếu Yên.
- Cậu nói cho hắn biết, trong nhà đang có khách quan trọng, tôi còn đang dùng cơm cùng khách, không có thời gian tiếp đãi hắn. Nếu như hắn không có chuyện quan trọng gì cần nói, vậy bảo hắn hôm khác hãy tới.
Vương Tung Sơn do dự một chút, sau đó phân phó nói Vương Khắc Triệu. Gould thiếu gia này tuy cũng rất có bối cảnh, nhưng mà chỉ là tiểu bối mà thôi, Vương Tung Sơn không gặp hắn cũng là bình thường, cũng không có cái gì gọi là thất lễ cả. Đương nhiên nếu gia chủ của gia tộc Douglas tới, như vậy Vương Tung Sơn cho dù không thoải mái, cũng phải tự mình tiếp đãi một chút.
- Gia chủ, trước đó đệ tử đã nói qua với hắn, nói là gia chủ đang dùng cơm, để đệ tử đi thông báo một tiếng. Nhưng Gould thiếu gia căn bản không nghe đệ tử nói, trực tiếp xông vào, ở ngoài cổng mặc dù có vài người liều mạng ngăn cản, thế nhưng chỉ sợ.
Vương Khắc Triệu cẩn thận nói, tuy chưa nói dứt lời, thế nhưng Vương Tung Sơn đã minh bạch ý của hắn. Vương Tung Sơn nghe xong chân mày cau lại. Vương Khắc Triệu còn chưa nói hết, thế nhưng cũng không cần phải nói nữa. Vương Tung Sơn đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, hắn phất tay ý bảo biết rồi.
Chuyện này có phần khó giải quyết đây! Vương Tung Sơn đương nhiên không trông cậy vào vài tên ở ngoài cửa có thể ngăn cản được Gould, không nói là đám đệ tử này còn cố kỵ thân phận của Gould không dám thực sự động thủ, cho dù có thật sự động thủ, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Gould.
Cho nên một khi Gould muốn cứng rắn đi vào, đám người kia chỉ sợ căn bản không cản được! Đang lúc Vương Tung Sơn trầm ngâm, cửa nhà đột nhiên truyền tới một hồi ầm ĩ, ngay sau đó vài người đàn ông da trắng sải bước vào phòng ăn, sau lưng vài người còn có vài nam tử mặc trang phục của Hồ Điệp gia tộc đuổi theo, giờ phút này bọn họ đang khổ sở, bất đắc dĩ đuổi theo đám người da trắng cùng với Gould thiếu gia.
.
Người đàn ông da trắng này chính là đại thiếu gia của gia tộc Douglas, cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Douglas! Nói cách khác, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người kế nhiệm tiếp theo của gia tộc Douglas chính là vị Gould thiếu gia này.
Nhưng mà ngay cả như vậy, Vương Tung Sơn hết sức bất mãn đối với hành động hắn đột ngột xông vào phòng ăn của Hồ Điệp bảo. Người khác sợ Douglas gia tộc hắn, nhưng mà Vương Tung Sơn lại không sợ!
Sự khác biệt chính là gia tộc Douglas ngược lại rất kiêng kị gia tộc Hồ Điệp, đây cũng là chuyện đương nhiên, vô luận là gia tộc hiển hách cỡ nào, đều sẽ kiêng kị đối với một gia tộc sát thủ khét tiếng đệ nhất như gia tộc Hồ Điệp.
Ai cũng không chê cái mạng mình quá dài, một khi đã là địch nhân của gia tộc Hồ Điệp, phải biết rằng cả gia tộc người ta đều là sát thủ, có lẽ minh đao minh thương, rất nhiều gia tộc sẽ không sợ, thế nhưng đây lại là ám sát. Những gia tộc này căn bản không phải là đối thủ của gia tộc Hồ Điệp.
Mà gia tộc Douglas, Hồ Điệp bảo lại chính là Đạo gia hắc đạo của trấn Gaara. Hiện giữ chức gia chủ, cha của Gould, Airth Douglas chính là bố già của trấn Gaara.
Loại người trong gia tộc hắc đạo này, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng mà trong mắt của Vương Tung Sơn, lại không đáng liếc một cái.
- Gould, cậu tới đây làm gì?
Vương Tung Sơn nghiêm mặt nhìn Gould nói:
- Cho dù là Airth cũng không dám càn rỡ như thế!
- Chú Vương, xin ngài đừng tức giận! Cháu không có ác ý!
Gould dùng Hoa ngữ nói, trái lại rất lưu loát, chẳng qua âm điệu có chút kỳ quái, xem ra vị này thoạt nhìn cũng không lỗ mãng giống như bề ngoài. Đây là ấn tượng sơ bộ của Dương Minh đối với hắn.
Tuy Dương Minh không biết Gould muốn biểu diễn tiết mục gì, thế nhưng có gan xông vào Hồ Điệp bảo, xem chừng thân phận khẳng định không tầm thường! Mà từ thái độ của Vương Tung Sơn đối với Gould có thể nhìn ra một chút, Vương Tung Sơn không có trở mặt dạy dỗ tên Gould này tại chỗ, như vậy có thể chứng minh thế lực phía sau Gould quả không tầm thường.
Nhưng mà Dương Minh vốn cho là, cho dù thế lực sau lưng của Gould có lớn thế nào, bất quá cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng bị thịt mà thôi, bất kể nói thế nào, dám cứng rắn với gia tộc Hồ Điệp, cho dù thế lực sau lưng hắn có khổng lồ cỡ nào, đây cũng vẫn là cách làm ngu xuẩn.
Thế nhưng sau khi nghe Gould nói tiếng Hoa lưu loát. Dương Minh liền cải biến cách nhìn. Gia hỏa này đã có thể biết hơn một ngôn ngữ, như vậy thoạt nhìn cũng không phải là một thằng ngu. Cho nên giờ phút này hắn xông vào, hẳn là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó.
- Không có?
Vương Tung Sơn cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu như cậu có ác ý, cậu cho rằng mình còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao?
Vương Tung Sơn không chút khách khí, khiến vẻ mặt Gould cứng lại, nhưng mà có lẽ hắn cũng hiểu, cách làm của mình quả thực khiến cho Vương Tung Sơn rất tức giận.
- Thực xin lỗi, chú Vương, nhưng cháu có lý do bất đắc dĩ!
Gould cúi đầu, có chút áy náy nói.
- Được rồi. Không quản cậu như thế nào, hôm nay tôi có mấy người khách quan trọng không có thời gian tiếp cậu!
Hắn phất phất tay nói:
- Ngày mai cậu hãy tới đi.
Gould nghe xong liền hiểu, hắn biết Vương Tung Sơn đang hạ lệnh đuổi khách. Nhưng mà hắn vẫn đứng đó nghiến răng, nếu như đã tới đây cũng nên làm càn một lần đi. Có lẽ cho dù cha biết nguyên nhân mình tới đây cũng sẽ không chửi mình đâu.
- Chú Vương, nghe nói Tiểu Điệp sắp đính hôn?
Gould hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên ánh mắt tỏa sáng nhìn Vương Tung Sơn.
- Không có sai, gia tộc Douglas các cậu hẳn là cũng nghe được tin này rồi.
Vương Tung Sơn thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên vì chuyện này, xem ra mình đoán không có sai. Nhưng mà bản thân lại chỉ sợ có chuyện này và cũng chỉ có một chuyện này mới khiến người trẻ tuổi mất đi lý trí, làm ra chuyện tình quá thể như thế, dám xông thẳng vào Hồ Điệp bảo.
- Nghe nói vị hôn phu của Tiểu Điệp là người mà nàng chưa từng gặp mặt?
Gould thấy Vương Tung Sơn trả lời mà chưa có hạ lệnh trục khách ngay nên trong lòng cũng yên tâm hơn, chỉ cần Vương Tung Sơn không đuổi mình đi, mình có thể đả động hắn.
- Đây là chuyện của gia tộc Hồ Điệp tôi, cậu không cần biết.
Vương Tung Sơn thản nhiên nói:
- Gould, nếu như cậu tới chúc mừng, như vậy tôi rất hoan nghênh, thế nhưng nếu như cậu tới gây nháo sự. Như vậy thực xin lỗi, bất luận là tôi và cha cậu có quan hệ thân thiết tới mức nào nhưng tôi cũng sẽ không cho hắn mặt mũi. Cậu cũng sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng!
Gould khẽ rùng mình. Hắn tự biết, gia tộc Hồ Điệp tại giới thượng lưu trong trấn Gaara có phân lượng như thế nào. Có thể nói, gia tộc Hồ Điệp chính là một gia tộc siêu cấp. Kể cả là gia tộc Douglas của chính mình, thậm chí cũng muốn quan hệ tốt đẹp với bọn họ! Tuy gia tộc của mình cũng rất hiển hách, được nhiều gia tộc khác tới nịnh hót, thế nhưng gia tộc mình vĩnh viễn không bằng gia tộc Hồ Điệp.
Nhưng mà lần này Gould đã vượt qua sự kiêng kị, thà chọc giận Vương Tung Sơn, cũng tuyệt đối không lùi bước! Chuyện tình cảm không thể lùi bước!
- Chú Vương, ngài không nên dọa cháu, cháu là một nam tử hán!
Gould nói tiếp:
- Xin ngàu để cháu nói hết, sau đó hãy trừng phạt, cháu sẽ giơ hai tay nhận phạt!
Vương Tung Sơn hơi sững sờ, không nghĩ tới tên Gould này lại cố chấp như vậy, một hồi lâu hắn có chút dở khóc dở cười. Không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng mà Gould cũng không chờ Vương Tung Sơn mở miệng, phối hợp nói:
- Chú Vương. Bây giờ đã là thời đại gì rồi? Lại vẫn còn có nghi thức đính hôn mập mờ như vậy sao, đúng là không công bằng với Tiểu Điệp, nàng phải gả cho một người chưa bao giờ gặp mặt, nàng có hạnh phúc không?
- Nó có hạnh phúc hay không, không tới phiên cậu bình luận.
Vương Tung Sơn thản nhiên nói.
- Nếu như cháu không đoán sai, Tiểu Điệp đối với chuyện hôn nhân này cũng rất bài xích phải không?
Gould tiếp tục nói:
- Chú Vương, chú không cần phủ nhận, Tiểu Điệp vì tránh cuộc hôn nhân này, cho nên mới bỏ nhà ra đi, chúng cháu biết, điều này đã nói lên thái độ của nàng!
- Ai cũng có tuổi trẻ ngông cuồng nông nổi. Hôm nay nó đã trở về.
Ngữ khí của Vương Tung Sơn vẫn bình thản như trước, cũng không có tức giận, không mang theo chút tình cảm nào.
- Không, cháu tin Tiểu Điệp nhất định sẽ không thích vị hôn phu kia, bọn họ không có bất kỳ tình cảm nào.
Gould giải thích.
- Gould, thật ra cậu nói nhiều như vậy không phải ngoài việc muốn tôi hủy bỏ cuộc đính hôn này đúng không?
Vương Tung Sơn liếc mắt nhìn Gould nói:
- Trong lòng cậu nghĩ thế nào, tôi có thể thấy rõ.
Gould bị nói trúng tim đen, sắc mặt hồng lên, nhưng mà hắn vẫn cắn răng như cũ nói:
- Chú Vương, ngài đã biết rồi, như vậy xin ngài hãy thanh toàn cho!
- Con gái tôi có thích vị hôn phu kia hay không tôi không dám khẳng định.
Vương Tung Sơn nói tiếp:
- Nhưng mà Gould, tôi muốn nói cho cậu biết, nó cũng không có tình cảm gì với cậu đâu!
Lời nói của Vương Tung Sơn khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt của Gould càng thêm tái nhợt, những lời này chính là đâm vào vết sẹo trong tim Gould!
Quả thực Vương Tiểu Điệp cũng không thích mình. Gould rất rõ ràng. Cho dù bọn họ đã từng gặp nhau khi ở bữa tiệc dạ hội giới thượng lưu, tất cả mọi người đều ghép đôi mình với Vương Tiểu Điệp. Thật ra trong lòng Gould lại rõ ràng nhất, mọi người sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là vì sợ hãi thế lực của gia tộc Douglas mà thôi!
Mặc dù mình đã từng nhiều lần tuyên bố Vương Tiểu Điệp thuộc về mình, cũng không có ai phản đối chuyện này, thế nhưng người khác căn bản là không dám cạnh tranh với mình mà thôi. Vương Tiểu Điệp đối với mình cũng không có cảm tình gì. Nói cách khác, nàng không hề muốn gặp mình.
Nhưng mà Gould tin tưởng, bằng vào lòng kiên nhẫn của mình, nhất định có thể đả động Vương Tiểu Điệp. Tại trấn Gaara cũng chỉ có mình xứng đôi với Vương Tiểu Điệp. Trong hoàn cảnh không có bất kỳ đối thủ nào cạnh tranh, loại môn đăng hộ đối này chính là do ông trời tác hợp cho, tin tưởng thời gian dài Vương Tiểu Điệp không khó bị mình cưa đổ.
Cho dù Vương Tiểu Điệp có rời nhà trốn đi, Gould cũng có thể tin tưởng, bởi vì điều này đại biểu cho việc Vương Tiểu Điệp kháng cự lại quyết định của gia tộc. Hơn nữa hắn cũng không sợ Vương Tiểu Điệp một mình ở phương xa phát sinh tình cảm với người đàn ông khác, bởi vì hắn thông qua con đường bí mật biết được, Vương Tung Sơn cùng Vương Tiểu Điệp trong lúc đó đã có ba điều ước định.
Đoạn thời gian Vương Tiểu Điệp ở bên ngoài, không được phép yêu đương! Cho nên Gould tin tưởng chỉ cần Vương Tiểu Điệp trở về là mình sẽ có thể nắm chắc một chút. Có lẽ Vương Tiểu Điệp thà rằng lựa chọn mình cũng sẽ không lựa chọn tên hôn phu chưa từng gặp mặt kia?
Lại so sánh hai người với nhau, chính mình coi như cũng không bị Vương Tiểu Điệp ghét lắm, về phần tình cảm, có thể bồi dưỡng dần dần!
/2205
|