"Bạn trai của Yên Yên?" Vương Nhược Thủy có phần khó hiểu nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Lúc này không phải là đính hôn với tên đồ đệ của họ Phương kia sao? Sao lại biến thành bạn trai của Yên Yên? Chẳng lẽ, hai người này cùng nhau tiến hành?"
Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy còn chưa nghe rõ, hắn cười phất tay nói: "Nhược Thủy. Thật ra chuyện là như vậy. Bạn trai của Yên Yên chính là đồ đệ của Phương lão đầu, mà đồ đệ của Phương lão đầu chính là Dương Minh, bạn trai của Yên Yên!"
"Cái gì?" Vương Nhược Thủy bị lời nói của Vương Tung Sơn làm cho đầu óc như lọt vào trong sương mù, đây rốt cuộc là chuyện loạn thất bát tao gì, sao bạn trai của Yên Yên biến thành đồ đệ của Phương Thiên? Đã như vầy còn từ hôn làm cái gì? Đúng là, với một người đứng ở ngoài cuộc như Vương Nhược Thủy thì thật sự khó có thể giải thích các quan hệ trong đó." Anh, anh rốt cuộc muốn nói cái gì, sao em nghe không hiểu một câu nào trong đó thế?"
"Không hiểu cũng là bình thường thôi." Vương Tung Sơn thầm nghĩ: "Xem ra chính mình nhất định phải nói thẳng ra, nói cách khác với tính tình của Vương Nhược Thủy khẳng định sẽ truy vấn tới cùng."
Vì vậy hắn nói: "Chuyện này nói ra rất dài. Lúc trước hôn sự của Yên Yên là do cha chúng ta đặt ra, nói cách khác, đó là chuyện rất khó sửa đổi. Nhưng mà theo quá trình Yên Yên lớn lên rồi hiểu chuyện, biết được bản thân có hôn ước, nó liền sinh ra tâm lý phản đối mãnh liệt, nó không muốn gả cho một người mà mình chưa từng gặp mặt, hai người không có bất cứ cảm tình gì, sinh hoạt trong tương lai liệu có tiếng nói chung? Tuy có thể nói là đồng hành, nhưng mà cũng không phải đồng hành là có thể hòa hợp thậm chí yêu nhau. Đây là điều mà Yên Yên không thể tiếp nhận, cho nên nó và anh có một ước định, đó chính là để nó thoát ly gia tộc, đi Trung Quốc học, trong lúc đó thành lập một tổ chức sát thủ, nếu như sau này thực lực siêu nhiên hơn Hồ Điệp gia tộc, trở thành đệ nhất, như vậy anh sẽ giải trừ chuyện hôn ước này, nếu không nghe, vậy phải ngoan ngoãn về nhà thành thân. Ước định này anh đã đồng ý với nó, nhưng mà trong mắt anh, nó một mình thành lập một tổ chức sát thủ như thế, đó là chuyện không thể, mà huống hồ lại phải là đệ nhất, như vậy càng thêm không có khả năng!"
"Đúng là như thế." Vương Nhược Thủy nghe Vương Tung Sơn nói xong, cũng không khỏi gật đầu nói: "Nhưng mà anh, anh không biết yêu cầu như vậy có phần hơi quá sao? Gia tộc Hồ Điệp chúng ta, cũng có trên trăm năm lịch sử, cuối cùng mới thành quy mô như ngày nay, anh bảo cháu gái trong vòng mấy năm tạo ra một tổ chức sát thủ nhất lưu trên thế giới, đây chẳng phải là chuyện không có khả năng sao? Anh cũng thật là ức hiếp người ta quá đáng? Rõ ràng là không công bằng, rất không công bằng!"
Khó trách Vương Nhược Thủy tức giận, bởi vì ước định giữa Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên, điển hình là một hiệp ước không bình đẳng, thậm chí có thể đoán trước được kết quả cuối cùng, Vương Tung Sơn trăm phần trăm sẽ là người thắng, Vương Tiếu Yên nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Dù sao gia tộc Hồ Điệp cũng là gia tộc sát thủ đứng ở vị trí cao nhất muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, về căn bản là không có khả năng. Đương nhiên ngoại trừ Phương Thiên cái lão biến thái kia ra, bởi vì Phương Thiên là Vua Sát Thủ nên không thể dùng lẽ thường để đo đếm được.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, Phương Thiên cũng là người độc hành hiệp, là một loại anh hùng cô đơn, cũng không phải là một gia tộc, đối với gia tộc Hồ Điệp mà nói không tạo được uy hiếp gì.
Cho nên bỏ qua Phương Thiên, trong tất cả các gia tộc sát thủ, gia tộc Hồ Điệp chính là đệ nhất.
Nói cách khác chỉ cần gia tộc Hồ Điệp còn đứng ở vị trí đệ nhất, như vậy Vương Tiếu Yên muốn thành lập một tổ chức sát thủ siêu việt hơn gia tộc Hồ Điệp quả thực là người si nói mộng!
Phía sau gia tộc Hồ Điệp còn một đám gia tộc sát thủ nữa, mà vượt qua đám người này nói dễ nghe như vậy sao? Ví dụ như gia tộc Charles, những năm gần đây, bọn họ một mực muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, nhưng cuối cùng đâu có làm được.
Sau khi lên tới đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước nữa, không thể nghi ngờ là khó hơn lên trời, chuyện này há có thể làm được? Cho nên Vương Tung Sơn căn bản cũng không cho Vương Tiếu Yên thực hiện được lý tưởng của nàng.
Trên thực tế chỉ bằng mấy năm trước Vương Tiếu Yên thành lập tổ sát thủ Hắc Quả Phụ, đừng nói trở thành tổ chức sát thủ quan trọng trên thế giới, cho dù bài danh trong bảng trăm gia tộc cũng không có phần!
Loại tiểu tổ chức không làm ăn lớn này, nếu không phải do Vương Tiếu Yên sáng lập, căn bản cũng không thể lọt vào mắt Vương Tung Sơn, thậm chí dâng tặng cũng không cần. Nhưng mà vì tổ sát thủ Hắc Quả Phụ là do Vương Tiếu Yên sáng lập, cho nên Vương Tung Sơn không thể không chú ý.
Thế nhưng càng chú ý lại càng khiến hắn thất vọng, đây mà là tổ chức sát thủ sao? Quả thực giống như trẻ con so với người trưởng thành, thậm chí so với dự đoán của mình còn kém hơn nhiều! Đâu chỉ là mới nhập môn, mà không bằng mới nhập môn a!
Sau khi quan sát Hắc Quả Phụ làm mấy nhiệm vụ, Vương Tung Sơn càng không có hi vọng gì với Hắc Quả Phụ. Cái này mà là tổ chức sát thủ sao? Quả thực giống công ty chuyên báo thù thì đúng hơn, toàn nhiệm vụ đại loại như đánh gãy tay chân người ta, giáo huấn người khác, đây quả thực là không bằng tổ chức mới nhập môn.
Không biết khi Hồ Điệp sát thủ tổ thành lập, cũng là như thế, bất kỳ một tổ chức nào mới thành lập cũng không dám làm vụ lớn. Vương Tiếu Yên rất cố gắng, khi chưa từng có kinh nghiệm làm chuyện này, như vậy đã là không tồi rồi!
Khi không có thực lực cường đại, cùng với nhân mạch trải rộng, loại tiểu tổ chức sát thủ này đi đâu để tiếp nhận nhiệm vụ đây? Thử hỏi ai chịu đem nhiệm vụ ủy thác cho một tổ chức sát thủ nhỏ nhoi?
Với thực lực trước mắt của Hắc Quả Phụ cũng chỉ có thể đi làm các loại nhiệm vụ đại loại như giáo huấn người, nhiệm vụ giết người khẳng định lại càng ít, ngoại trừ một số người ở khu vực thuê ra, muốn vượt qua biên giới quốc gia, căn bản không có khả năng.
"Nhược Thủy, cô cũng biết, lúc trước cha đã định ra hôn ước, cũng không phải chúng ta có thể sửa đổi." Vương Tung Sơn bất đắc dĩ nói: "Không công bằng, đó là sự thật, nhưng mà cho dù là vậy, Yên Yên cũng đã tiếp nhận rồi. Chúng ta đã tiếp nhận rồi, như vậy không có tồn tại công bình hay không công bình, bởi vì Yên Yên nêu quả thực cảm thấy không công bình mà nóim nó hoàn toàn có thể không đồng ý."
"không đồng ý?" Vương Nhược Thủy trợn mắt trắng dã liếc nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Không đồng ý kết quả chính là phải tuân theo chuyện hôn ước này, mà tiếp nhận may ra còn có một tia hi vọng, như vậy mà anh nói là công bằng sao? Cháu gái của em chẳng những không có biện pháp, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp nhận đề nghị của anh đấy!"
Vương Tung Sơn lập tức mặt đỏ, xấu hổ nói: "Lúc đó chẳng phải anh cũng không có biện pháp sao, không bằng để cho nó một tia hi vọng."
"Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, nhưng mà điều em muốn biết chính là, bạn trai của Yên Yên sao lại là đồ đệ của gia hỏa họ Phương?" Vương Nhược Thủy kỳ quái nhìn Vương Tung Sơn nói: "Chính là cái tên Dương Minh đó à? Là Dương Minh cùng chúng ta ăn cơm sao?"
"Không sai, chính là hắn!" Vương Tung Sơn cười khổ nhẹ gật đầu nói: "Chuyện này thật sự nói ra không ai tin, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra, quả thật làm cho người ta có cảm giác thế giới này thật nhỏ bé."
"Ý của anh là hai người kia thật sự là một người?" Vương Nhược Thủy có phần sáng tỏ ý của Vương Tung Sơn, nói: "Nói cách khác Yên Yên tự mình tìm một người bạn trai, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, bạn trai của nó lại chính là đồ đệ của Phương Thiên, chính là đối tượng kết hôn của Yên Yên có phải không?"
Vương Nhược Thủy cũng bị Vương Tung Sơn làm cho lờ mờ, trong chốc lát" Yên Yên" Trong chốc lát" Cháu gái" Trong chốc lát" Tiểu Điệp" Bất quá bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết, cho nên cũng không có lộ vẻ hỗn loạn.
"Ừm, đại khái là như vậy." Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu nói: "Nói cách khác, anh làm sao có thể để hai đứa tùy ý ở một chỗ, mà không can thiệp?"
"Như vậy, như vậy thì Yên Yên còn chưa biết rõ sự thật đúng không?" Vương Nhược Thủy lập tức nhíu nhíu mày nói: "Như vậy anh đáp ứng Yên Yên để nó từ hôn, hoàn toàn là lừa nó để nó cao hứng? Coi như tìm kế xuống nước. Em xem ra anh giả bộ thật tốt đó?"
Bị Vương Nhược Thủy chất vấn như vậy, trên mặt Vương Tung Sơn thoáng biến đổi, vô cùng xấu hổ nói: "Lúc đó anh chẳng phải không muốn làm tổn thương tình cảm của Yên Yên sao?"
"Làm nó tổn thương? Anh giả bộ làm người tốt, vấn đề mấu chốt là đến bây giờ anh còn chưa nói rõ với Yên Yên?" Vương Nhược Thủy nói tới đây, lại lần nữa nhíu mày nói: "Không đúng nha, từ thái độ hôm qua của tên Dương Minh kia mà xem, hắn tựa hồ cũng không biết chuyện này? Nếu hắn biết vị hôn thê của mình là Yên Yên, còn có bộ dạng sống chết từ hôn như vậy sao? Sao Yên Yên không biết, hắn cũng không biết vậy? Anh cùng với lão Phương Thiên ngu ngốc như vậy rốt cuộc là đùa cợt gì vậy? Hai người các anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hai người bọn anh, chỉ muốn đùa hai đứa tiểu bối bọn nó cho vui thôi." Vẻ mặt Vương Tung Sơn vô cùng xấu hổ, dù sao chuyện này bị em gái phát hiện đúng là có chút mất mặt, mình và Phương Thiên đã bao tuổi rồi vậy mà không để ý, lại dùng âm mưu quỷ kế với tiểu bối, đây chẳng phải là chuyện khiến Vương Nhược Thủy cười đến rụng răng sao!
"Chỉ đùa một chút?" Vương Nhược Thủy đã hiểu rõ ý tứ của hai lão gia hỏa này, đúng là già rồi mà không biết xấu hổ nha! Quả thực là quá vô sỉ, loại chuyện này cũng có thể làm được!
"Em nghĩ hai người bọn chúng tại sao lại vội vã muốn từ hôn, thì ra là sớm đã có ý trung nhân rồi, mà bọn chúng hết lần này tới lần khác lại không biết mình đã có hôn ước với nhau. Em nói Vương Tung Sơn anh này, anh trai yêu quý, anh có phải là lão hồ đồ không thế? Đùa như vậy có thú vị không?"
"Khụ khụ." Vương Tung Sơn xấu hổ ho khan hai tiếng nói: "Đương nhiên, thật ra bọn anh cũng không muốn, chẳng qua là hai đứa tiểu gia hỏa này tính tình đều ương bướng, lúc trước Yên Yên không ngừng muốn từ hôn, tên đồ đệ kia của Phương lão đầu sau khi biết chuyện cũng rất phản cảm, muốn từ hôn, cho nên hai bọn nó đã muốn rút lui, đã như vậy anh cùng Phương lão đầu đều có chung một ý nghĩ, sẽ thanh toàn cho bọn chúng! Đến lúc đó sau khi hai đứa gặp nhau, xem vẻ mặt của hai đữa sẽ thế nào!"
"A? Thì ra là như vậy?" Vương Nhược Thủy nghe xong Vương Tung Sơn giải thích, cũng có chút hào hứng gật đầu nói: "Nói như vậy, hai tiểu gia hỏa này lúc trước đều phản đối, cho nên hai người mới nghĩ ra chuyện này để khiển trách hai đứa?"
"Quả thật là như vậy, bằng không bọn nó đang yêu nhau thắm thiết, bọn anh vì cớ gì mà chia rẽ hai đứa?" Vương Tung Sơn vội gật đầu nói.
Nhưng mà còn có một điểm Vương Tung Sơn chưa hỏi, đó chính là: Nếu đã như vậy thì vì cái gì hắn cùng Phương Thiên không sớm nói cho Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên biết hai người là đối tượng kết hôn của nhau?
Bởi như vậy chẳng phải bớt đi được rất nhiều phiền toái sao, hai người không phải là sẽ không kháng cự đến với nhau sao? Lúc trước có nhiều cơ hội như vậy, vì sao không làm rõ chuyện này ra? Nhưng mà thì ra là do chuyện này a!
Đương nhiên những câu này Vương Tung Sơn không thể nào thẳng thắn nói ra, đến lúc đó Vương Nhược Thủy khẳng định sẽ chửi rủa mình, hiện tại thấy Vương Nhược Thủy không truy cứu nữa, Vương Tung Sơn cũng thở phào một hơi.
"Hai người bọn anh, ài." Vương Nhược Thủy thở dài nói: "Tuy làm chuyện khiến người ta không thể nào khen được, thế nhưng giáo huấn hai đứa như vậy trái lại cũng không có cái gì là không ổn."
"Đúng vậy, em cũng nghĩ thế à?" Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy đã đồng tình, trong lòng hắn rất cao hứng.
"Nếu như đổi lại bình thường, không có chuyện tình gì, trái lại quả thực rất có ý tứ, thế nhưng hiện tại." Vương Nhược Thủy cười khổ nói: "Hiện tại đang đối đầu với một kẻ địch rất mạnh, gia tộc đang thời khắc nguy nan, làm gì còn tâm tình đùa cợt kiểu này."
Vương Tung Sơn nghe xong cũng đồng dạng cười khổ nhẹ gật đầu nói: "Có ai từng nghĩ, Gould đột nhiên xông vào như vậy, thật sự người tính không bằng trời tính, nguyên bản là một chuyện vui, bây giờ.Ài!"
"Nói cho cùng, vẫn là hôm qua em quá xúc động." Vương Nhược Thủy tự trách bản thân: "Nếu như không phải em xúc động như vậy, cho dù Gould có ý đồ với Yên Yên, cũng không có khả năng ra tay với gia tộc Hồ Điệp đối với chúng ta, việc này cũng phải có lý do chính đáng, mà em vừa vặn lại là cái lý do này! Ài nếu sớm biết như thế, lúc trước tốt nhất là cẩn trọng khuyên bảo, thì lúc này cũng không trở thành loại hoàn cảnh thủy hỏa bất dung này!"
"Ngược lại cũng chưa chắc!" Vương Tung Sơn phất tay nói: "Cho dù cô không có xuất thủ, với tính cách của Gould, hắn liệu có thể trơ mắt nhìn Yên Yên đính hôn sao? Anh xem ra tám phần là không thể, đến lúc đó khẳng định hắn sẽ tính toán với gia tộc Hồ Điệp, để chúng ta thỏa hiệp! Mà hôm nay Gould dùng chiêu này, cho dù cô không tát nó, nó cũng sẽ vịn vào lời nói của cô."
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu, quả thực Vương Tung Sơn nói cũng không sai, coi như mình không có xuất thủ, nếu như Gould thật sự có ý đối với Vương Tiếu Yên, như vậy hắn tuyệt sẽ không dừng tay.
Mà gia tộc Lancer gây phiền toái chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Nhược Thủy cũng khá hơn một chút.
Dù sao nếu như gia tộc có kiếp nạn mà nguyên nhân lại do chính mình mà nói, như vậy trong lòng Vương Nhược Thủy há lại dễ chịu? Vừa về đến nhà đã mang phiền toái cho gia tộc, sớm biết như vậy không trở về nữa còn hơn." Anh nói rất đúng, chỉ cần Yên Yên đính hôn, Gould đám người này sớm muộn gì cũng tìm tới gây phiền toái." Vương Nhược Thủy thở dài nói: "Không thể tưởng được, gia tộc Hồ Điệp chúng ta lại yếu ớt như thế, chỉ một cái gia tộc Lancer đã có thể quyết định vận mệnh của chúng ta."
"Một người cũng có thể quyết định thành bại, chuyện này không có gì kỳ lạ, từ xưa đã như vậy rồi." Vương Tung Sơn thở dài nói: "Chẳng qua không ngờ được chính là, gia tộc Hồ Điệp từ đời của anh lại bị suy bại."
"Cộc cộc cộc."
Vương Nhược Thủy còn chưa kịp đáp lời, bên ngoài cửa thư phòng đã truyền tới tiếng đập cửa, Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy đồng thời không lên tiếng, bọn họ đang bàn luận tới chủ đề rất không thích hợp để nói trước mặt người khác, nhất là đối với chuyện làm khó dễ đám tiểu bối, càng không thể nói.
"Ai vậy?" Vương Tung Sơn hỏi.
Mộc quản gia sao, Vương Tiếu Yên vừa rồi mới rời đi, chẳng lẽ gia hỏa Phương Thiên đã trở lại?
"Là cháu, Dương Minh." Dương đại sát thủ ở trong phòng gọi điện cho Lão Buffon, xác định Lão Buffon có năng lực giải quyết chuyện này, thế cho nên Dương đại sát thủ liền tìm tới chỗ Vương Nhược Thủy đàm phán!
Có lợi thế này trong tay, Vương Nhược Thủy cũng sẽ không kiên trì cùng mình đấu võ nữa, hơn nữa mình lại giúp gia tộc Hồ Điệp một lần, cũng coi như báo ân lần trước tập huấn ở đây, mình dù sao cũng nhờ gia tộc Hồ Điệp mà trưởng thành.
"Dương Minh?" Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy đồng thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, lúc trước vừa nhắc đến hắn, lúc này hắn lại đột ngột tới, không biết hắn muốn nói chuyện gì đây?
"Thì ra là Dương Minh tiểu hữu à!" Vương Tung Sơn ra hiệu cho Vương Nhược Thủy, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội, sau đó lão thân mật nói: "Cửa không có khóa, vào đi!"
Dương Minh trước đó cũng không dùng dị năng dò xét tình cảnh trong thư phòng, bởi vì hắn cảm thấy, không cần thiết, dị năng của bản thân phải dùng đúng lúc mới đem lại tình huống tốt nhất, nếu như thời khắc nào cũng dùng, vậy loại dị năng này cũng không đáng tiền nữa, huống chi, mình chung quy cũng không thể cả đời dựa vào dị năng này, phải cẩn thận từng ly từng tí mỗi khi sử dụng.
Đẩy cửa phòng ra, Dương Minh mới thấy Vương Nhược Thủy cũng có trong phòng, hắn lập tức vui mừng! Vốn hắn quyết định gặp Vương Tung Sơn trước, giải quyết xong chuyện phiền toái trước mắt đã, sau đó thuận tiện nói ra chuyện từ hôn với hắn, để hắn thu phục Vương Nhược Thủy ở bên kia, chỉ cần không buộc mình luận võ thì tốt rồi.
Cũng không nghĩ rằng Vương Nhược Thủy có mặt ở đây, trái lại cũng giảm bớt được phiền toái, chính mình nói thẳng ra vẫn tốt hơn, tin tưởng Vương Nhược Thủy lúc này không có khả năng cự tuyệt, cũng không cần để Vương Tung Sơn thông tri nữa cho thêm phức tạp.
"Chú Vương, Vương Nhược Thủy tiền bối, mọi người đều ở đây à!" Dương Minh lễ phép ân cần thăm hỏi hai người một câu, sau đó bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
"Dương Minh tiểu hữu, lúc này tới là có chuyện gì sao?" Vương Tung Sơn có phần hồ nghi nhìn Dương Minh, không biết lúc này hắn tới làm gì.
Mà Vương Nhược Thủy bởi vì biết rõ chân tướng chuyện vừa rồi, cũng không có dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Dương Minh nữa, ngược lại ánh mắt còn mang theo một tia nhu hòa. Nếu không phải gia tộc còn có chuyện khó xử chưa giải quyết, Vương Nhược Thủy nhất định sẽ tươi cười đón chào hắn.
"Chú Vương, lần này cháu tới là muốn giao dịch một chút với chú!" Nếu như Dương Minh đã quyết định từ hôn, như vậy sau này sẽ không có liên quan tới gia tộc Hồ Điệp nữa, cho nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, đơn giản dứt khoát nói ra mục đích, cũng không quan tâm mình hiện tại có thân phận là vãn bối.
Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy còn chưa nghe rõ, hắn cười phất tay nói: "Nhược Thủy. Thật ra chuyện là như vậy. Bạn trai của Yên Yên chính là đồ đệ của Phương lão đầu, mà đồ đệ của Phương lão đầu chính là Dương Minh, bạn trai của Yên Yên!"
"Cái gì?" Vương Nhược Thủy bị lời nói của Vương Tung Sơn làm cho đầu óc như lọt vào trong sương mù, đây rốt cuộc là chuyện loạn thất bát tao gì, sao bạn trai của Yên Yên biến thành đồ đệ của Phương Thiên? Đã như vầy còn từ hôn làm cái gì? Đúng là, với một người đứng ở ngoài cuộc như Vương Nhược Thủy thì thật sự khó có thể giải thích các quan hệ trong đó." Anh, anh rốt cuộc muốn nói cái gì, sao em nghe không hiểu một câu nào trong đó thế?"
"Không hiểu cũng là bình thường thôi." Vương Tung Sơn thầm nghĩ: "Xem ra chính mình nhất định phải nói thẳng ra, nói cách khác với tính tình của Vương Nhược Thủy khẳng định sẽ truy vấn tới cùng."
Vì vậy hắn nói: "Chuyện này nói ra rất dài. Lúc trước hôn sự của Yên Yên là do cha chúng ta đặt ra, nói cách khác, đó là chuyện rất khó sửa đổi. Nhưng mà theo quá trình Yên Yên lớn lên rồi hiểu chuyện, biết được bản thân có hôn ước, nó liền sinh ra tâm lý phản đối mãnh liệt, nó không muốn gả cho một người mà mình chưa từng gặp mặt, hai người không có bất cứ cảm tình gì, sinh hoạt trong tương lai liệu có tiếng nói chung? Tuy có thể nói là đồng hành, nhưng mà cũng không phải đồng hành là có thể hòa hợp thậm chí yêu nhau. Đây là điều mà Yên Yên không thể tiếp nhận, cho nên nó và anh có một ước định, đó chính là để nó thoát ly gia tộc, đi Trung Quốc học, trong lúc đó thành lập một tổ chức sát thủ, nếu như sau này thực lực siêu nhiên hơn Hồ Điệp gia tộc, trở thành đệ nhất, như vậy anh sẽ giải trừ chuyện hôn ước này, nếu không nghe, vậy phải ngoan ngoãn về nhà thành thân. Ước định này anh đã đồng ý với nó, nhưng mà trong mắt anh, nó một mình thành lập một tổ chức sát thủ như thế, đó là chuyện không thể, mà huống hồ lại phải là đệ nhất, như vậy càng thêm không có khả năng!"
"Đúng là như thế." Vương Nhược Thủy nghe Vương Tung Sơn nói xong, cũng không khỏi gật đầu nói: "Nhưng mà anh, anh không biết yêu cầu như vậy có phần hơi quá sao? Gia tộc Hồ Điệp chúng ta, cũng có trên trăm năm lịch sử, cuối cùng mới thành quy mô như ngày nay, anh bảo cháu gái trong vòng mấy năm tạo ra một tổ chức sát thủ nhất lưu trên thế giới, đây chẳng phải là chuyện không có khả năng sao? Anh cũng thật là ức hiếp người ta quá đáng? Rõ ràng là không công bằng, rất không công bằng!"
Khó trách Vương Nhược Thủy tức giận, bởi vì ước định giữa Vương Tung Sơn cùng Vương Tiếu Yên, điển hình là một hiệp ước không bình đẳng, thậm chí có thể đoán trước được kết quả cuối cùng, Vương Tung Sơn trăm phần trăm sẽ là người thắng, Vương Tiếu Yên nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Dù sao gia tộc Hồ Điệp cũng là gia tộc sát thủ đứng ở vị trí cao nhất muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, về căn bản là không có khả năng. Đương nhiên ngoại trừ Phương Thiên cái lão biến thái kia ra, bởi vì Phương Thiên là Vua Sát Thủ nên không thể dùng lẽ thường để đo đếm được.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, Phương Thiên cũng là người độc hành hiệp, là một loại anh hùng cô đơn, cũng không phải là một gia tộc, đối với gia tộc Hồ Điệp mà nói không tạo được uy hiếp gì.
Cho nên bỏ qua Phương Thiên, trong tất cả các gia tộc sát thủ, gia tộc Hồ Điệp chính là đệ nhất.
Nói cách khác chỉ cần gia tộc Hồ Điệp còn đứng ở vị trí đệ nhất, như vậy Vương Tiếu Yên muốn thành lập một tổ chức sát thủ siêu việt hơn gia tộc Hồ Điệp quả thực là người si nói mộng!
Phía sau gia tộc Hồ Điệp còn một đám gia tộc sát thủ nữa, mà vượt qua đám người này nói dễ nghe như vậy sao? Ví dụ như gia tộc Charles, những năm gần đây, bọn họ một mực muốn vượt qua gia tộc Hồ Điệp, nhưng cuối cùng đâu có làm được.
Sau khi lên tới đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước nữa, không thể nghi ngờ là khó hơn lên trời, chuyện này há có thể làm được? Cho nên Vương Tung Sơn căn bản cũng không cho Vương Tiếu Yên thực hiện được lý tưởng của nàng.
Trên thực tế chỉ bằng mấy năm trước Vương Tiếu Yên thành lập tổ sát thủ Hắc Quả Phụ, đừng nói trở thành tổ chức sát thủ quan trọng trên thế giới, cho dù bài danh trong bảng trăm gia tộc cũng không có phần!
Loại tiểu tổ chức không làm ăn lớn này, nếu không phải do Vương Tiếu Yên sáng lập, căn bản cũng không thể lọt vào mắt Vương Tung Sơn, thậm chí dâng tặng cũng không cần. Nhưng mà vì tổ sát thủ Hắc Quả Phụ là do Vương Tiếu Yên sáng lập, cho nên Vương Tung Sơn không thể không chú ý.
Thế nhưng càng chú ý lại càng khiến hắn thất vọng, đây mà là tổ chức sát thủ sao? Quả thực giống như trẻ con so với người trưởng thành, thậm chí so với dự đoán của mình còn kém hơn nhiều! Đâu chỉ là mới nhập môn, mà không bằng mới nhập môn a!
Sau khi quan sát Hắc Quả Phụ làm mấy nhiệm vụ, Vương Tung Sơn càng không có hi vọng gì với Hắc Quả Phụ. Cái này mà là tổ chức sát thủ sao? Quả thực giống công ty chuyên báo thù thì đúng hơn, toàn nhiệm vụ đại loại như đánh gãy tay chân người ta, giáo huấn người khác, đây quả thực là không bằng tổ chức mới nhập môn.
Không biết khi Hồ Điệp sát thủ tổ thành lập, cũng là như thế, bất kỳ một tổ chức nào mới thành lập cũng không dám làm vụ lớn. Vương Tiếu Yên rất cố gắng, khi chưa từng có kinh nghiệm làm chuyện này, như vậy đã là không tồi rồi!
Khi không có thực lực cường đại, cùng với nhân mạch trải rộng, loại tiểu tổ chức sát thủ này đi đâu để tiếp nhận nhiệm vụ đây? Thử hỏi ai chịu đem nhiệm vụ ủy thác cho một tổ chức sát thủ nhỏ nhoi?
Với thực lực trước mắt của Hắc Quả Phụ cũng chỉ có thể đi làm các loại nhiệm vụ đại loại như giáo huấn người, nhiệm vụ giết người khẳng định lại càng ít, ngoại trừ một số người ở khu vực thuê ra, muốn vượt qua biên giới quốc gia, căn bản không có khả năng.
"Nhược Thủy, cô cũng biết, lúc trước cha đã định ra hôn ước, cũng không phải chúng ta có thể sửa đổi." Vương Tung Sơn bất đắc dĩ nói: "Không công bằng, đó là sự thật, nhưng mà cho dù là vậy, Yên Yên cũng đã tiếp nhận rồi. Chúng ta đã tiếp nhận rồi, như vậy không có tồn tại công bình hay không công bình, bởi vì Yên Yên nêu quả thực cảm thấy không công bình mà nóim nó hoàn toàn có thể không đồng ý."
"không đồng ý?" Vương Nhược Thủy trợn mắt trắng dã liếc nhìn Vương Tung Sơn, nói: "Không đồng ý kết quả chính là phải tuân theo chuyện hôn ước này, mà tiếp nhận may ra còn có một tia hi vọng, như vậy mà anh nói là công bằng sao? Cháu gái của em chẳng những không có biện pháp, cho nên mới bất đắc dĩ tiếp nhận đề nghị của anh đấy!"
Vương Tung Sơn lập tức mặt đỏ, xấu hổ nói: "Lúc đó chẳng phải anh cũng không có biện pháp sao, không bằng để cho nó một tia hi vọng."
"Được rồi, chuyện này tạm thời bỏ qua, nhưng mà điều em muốn biết chính là, bạn trai của Yên Yên sao lại là đồ đệ của gia hỏa họ Phương?" Vương Nhược Thủy kỳ quái nhìn Vương Tung Sơn nói: "Chính là cái tên Dương Minh đó à? Là Dương Minh cùng chúng ta ăn cơm sao?"
"Không sai, chính là hắn!" Vương Tung Sơn cười khổ nhẹ gật đầu nói: "Chuyện này thật sự nói ra không ai tin, thế nhưng nó thật sự đã xảy ra, quả thật làm cho người ta có cảm giác thế giới này thật nhỏ bé."
"Ý của anh là hai người kia thật sự là một người?" Vương Nhược Thủy có phần sáng tỏ ý của Vương Tung Sơn, nói: "Nói cách khác Yên Yên tự mình tìm một người bạn trai, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, bạn trai của nó lại chính là đồ đệ của Phương Thiên, chính là đối tượng kết hôn của Yên Yên có phải không?"
Vương Nhược Thủy cũng bị Vương Tung Sơn làm cho lờ mờ, trong chốc lát" Yên Yên" Trong chốc lát" Cháu gái" Trong chốc lát" Tiểu Điệp" Bất quá bọn họ đều rõ ràng hơn ai hết, cho nên cũng không có lộ vẻ hỗn loạn.
"Ừm, đại khái là như vậy." Vương Tung Sơn nhẹ gật đầu nói: "Nói cách khác, anh làm sao có thể để hai đứa tùy ý ở một chỗ, mà không can thiệp?"
"Như vậy, như vậy thì Yên Yên còn chưa biết rõ sự thật đúng không?" Vương Nhược Thủy lập tức nhíu nhíu mày nói: "Như vậy anh đáp ứng Yên Yên để nó từ hôn, hoàn toàn là lừa nó để nó cao hứng? Coi như tìm kế xuống nước. Em xem ra anh giả bộ thật tốt đó?"
Bị Vương Nhược Thủy chất vấn như vậy, trên mặt Vương Tung Sơn thoáng biến đổi, vô cùng xấu hổ nói: "Lúc đó anh chẳng phải không muốn làm tổn thương tình cảm của Yên Yên sao?"
"Làm nó tổn thương? Anh giả bộ làm người tốt, vấn đề mấu chốt là đến bây giờ anh còn chưa nói rõ với Yên Yên?" Vương Nhược Thủy nói tới đây, lại lần nữa nhíu mày nói: "Không đúng nha, từ thái độ hôm qua của tên Dương Minh kia mà xem, hắn tựa hồ cũng không biết chuyện này? Nếu hắn biết vị hôn thê của mình là Yên Yên, còn có bộ dạng sống chết từ hôn như vậy sao? Sao Yên Yên không biết, hắn cũng không biết vậy? Anh cùng với lão Phương Thiên ngu ngốc như vậy rốt cuộc là đùa cợt gì vậy? Hai người các anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hai người bọn anh, chỉ muốn đùa hai đứa tiểu bối bọn nó cho vui thôi." Vẻ mặt Vương Tung Sơn vô cùng xấu hổ, dù sao chuyện này bị em gái phát hiện đúng là có chút mất mặt, mình và Phương Thiên đã bao tuổi rồi vậy mà không để ý, lại dùng âm mưu quỷ kế với tiểu bối, đây chẳng phải là chuyện khiến Vương Nhược Thủy cười đến rụng răng sao!
"Chỉ đùa một chút?" Vương Nhược Thủy đã hiểu rõ ý tứ của hai lão gia hỏa này, đúng là già rồi mà không biết xấu hổ nha! Quả thực là quá vô sỉ, loại chuyện này cũng có thể làm được!
"Em nghĩ hai người bọn chúng tại sao lại vội vã muốn từ hôn, thì ra là sớm đã có ý trung nhân rồi, mà bọn chúng hết lần này tới lần khác lại không biết mình đã có hôn ước với nhau. Em nói Vương Tung Sơn anh này, anh trai yêu quý, anh có phải là lão hồ đồ không thế? Đùa như vậy có thú vị không?"
"Khụ khụ." Vương Tung Sơn xấu hổ ho khan hai tiếng nói: "Đương nhiên, thật ra bọn anh cũng không muốn, chẳng qua là hai đứa tiểu gia hỏa này tính tình đều ương bướng, lúc trước Yên Yên không ngừng muốn từ hôn, tên đồ đệ kia của Phương lão đầu sau khi biết chuyện cũng rất phản cảm, muốn từ hôn, cho nên hai bọn nó đã muốn rút lui, đã như vậy anh cùng Phương lão đầu đều có chung một ý nghĩ, sẽ thanh toàn cho bọn chúng! Đến lúc đó sau khi hai đứa gặp nhau, xem vẻ mặt của hai đữa sẽ thế nào!"
"A? Thì ra là như vậy?" Vương Nhược Thủy nghe xong Vương Tung Sơn giải thích, cũng có chút hào hứng gật đầu nói: "Nói như vậy, hai tiểu gia hỏa này lúc trước đều phản đối, cho nên hai người mới nghĩ ra chuyện này để khiển trách hai đứa?"
"Quả thật là như vậy, bằng không bọn nó đang yêu nhau thắm thiết, bọn anh vì cớ gì mà chia rẽ hai đứa?" Vương Tung Sơn vội gật đầu nói.
Nhưng mà còn có một điểm Vương Tung Sơn chưa hỏi, đó chính là: Nếu đã như vậy thì vì cái gì hắn cùng Phương Thiên không sớm nói cho Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên biết hai người là đối tượng kết hôn của nhau?
Bởi như vậy chẳng phải bớt đi được rất nhiều phiền toái sao, hai người không phải là sẽ không kháng cự đến với nhau sao? Lúc trước có nhiều cơ hội như vậy, vì sao không làm rõ chuyện này ra? Nhưng mà thì ra là do chuyện này a!
Đương nhiên những câu này Vương Tung Sơn không thể nào thẳng thắn nói ra, đến lúc đó Vương Nhược Thủy khẳng định sẽ chửi rủa mình, hiện tại thấy Vương Nhược Thủy không truy cứu nữa, Vương Tung Sơn cũng thở phào một hơi.
"Hai người bọn anh, ài." Vương Nhược Thủy thở dài nói: "Tuy làm chuyện khiến người ta không thể nào khen được, thế nhưng giáo huấn hai đứa như vậy trái lại cũng không có cái gì là không ổn."
"Đúng vậy, em cũng nghĩ thế à?" Vương Tung Sơn thấy Vương Nhược Thủy đã đồng tình, trong lòng hắn rất cao hứng.
"Nếu như đổi lại bình thường, không có chuyện tình gì, trái lại quả thực rất có ý tứ, thế nhưng hiện tại." Vương Nhược Thủy cười khổ nói: "Hiện tại đang đối đầu với một kẻ địch rất mạnh, gia tộc đang thời khắc nguy nan, làm gì còn tâm tình đùa cợt kiểu này."
Vương Tung Sơn nghe xong cũng đồng dạng cười khổ nhẹ gật đầu nói: "Có ai từng nghĩ, Gould đột nhiên xông vào như vậy, thật sự người tính không bằng trời tính, nguyên bản là một chuyện vui, bây giờ.Ài!"
"Nói cho cùng, vẫn là hôm qua em quá xúc động." Vương Nhược Thủy tự trách bản thân: "Nếu như không phải em xúc động như vậy, cho dù Gould có ý đồ với Yên Yên, cũng không có khả năng ra tay với gia tộc Hồ Điệp đối với chúng ta, việc này cũng phải có lý do chính đáng, mà em vừa vặn lại là cái lý do này! Ài nếu sớm biết như thế, lúc trước tốt nhất là cẩn trọng khuyên bảo, thì lúc này cũng không trở thành loại hoàn cảnh thủy hỏa bất dung này!"
"Ngược lại cũng chưa chắc!" Vương Tung Sơn phất tay nói: "Cho dù cô không có xuất thủ, với tính cách của Gould, hắn liệu có thể trơ mắt nhìn Yên Yên đính hôn sao? Anh xem ra tám phần là không thể, đến lúc đó khẳng định hắn sẽ tính toán với gia tộc Hồ Điệp, để chúng ta thỏa hiệp! Mà hôm nay Gould dùng chiêu này, cho dù cô không tát nó, nó cũng sẽ vịn vào lời nói của cô."
Vương Nhược Thủy nhẹ gật đầu, quả thực Vương Tung Sơn nói cũng không sai, coi như mình không có xuất thủ, nếu như Gould thật sự có ý đối với Vương Tiếu Yên, như vậy hắn tuyệt sẽ không dừng tay.
Mà gia tộc Lancer gây phiền toái chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Nhược Thủy cũng khá hơn một chút.
Dù sao nếu như gia tộc có kiếp nạn mà nguyên nhân lại do chính mình mà nói, như vậy trong lòng Vương Nhược Thủy há lại dễ chịu? Vừa về đến nhà đã mang phiền toái cho gia tộc, sớm biết như vậy không trở về nữa còn hơn." Anh nói rất đúng, chỉ cần Yên Yên đính hôn, Gould đám người này sớm muộn gì cũng tìm tới gây phiền toái." Vương Nhược Thủy thở dài nói: "Không thể tưởng được, gia tộc Hồ Điệp chúng ta lại yếu ớt như thế, chỉ một cái gia tộc Lancer đã có thể quyết định vận mệnh của chúng ta."
"Một người cũng có thể quyết định thành bại, chuyện này không có gì kỳ lạ, từ xưa đã như vậy rồi." Vương Tung Sơn thở dài nói: "Chẳng qua không ngờ được chính là, gia tộc Hồ Điệp từ đời của anh lại bị suy bại."
"Cộc cộc cộc."
Vương Nhược Thủy còn chưa kịp đáp lời, bên ngoài cửa thư phòng đã truyền tới tiếng đập cửa, Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy đồng thời không lên tiếng, bọn họ đang bàn luận tới chủ đề rất không thích hợp để nói trước mặt người khác, nhất là đối với chuyện làm khó dễ đám tiểu bối, càng không thể nói.
"Ai vậy?" Vương Tung Sơn hỏi.
Mộc quản gia sao, Vương Tiếu Yên vừa rồi mới rời đi, chẳng lẽ gia hỏa Phương Thiên đã trở lại?
"Là cháu, Dương Minh." Dương đại sát thủ ở trong phòng gọi điện cho Lão Buffon, xác định Lão Buffon có năng lực giải quyết chuyện này, thế cho nên Dương đại sát thủ liền tìm tới chỗ Vương Nhược Thủy đàm phán!
Có lợi thế này trong tay, Vương Nhược Thủy cũng sẽ không kiên trì cùng mình đấu võ nữa, hơn nữa mình lại giúp gia tộc Hồ Điệp một lần, cũng coi như báo ân lần trước tập huấn ở đây, mình dù sao cũng nhờ gia tộc Hồ Điệp mà trưởng thành.
"Dương Minh?" Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy đồng thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, lúc trước vừa nhắc đến hắn, lúc này hắn lại đột ngột tới, không biết hắn muốn nói chuyện gì đây?
"Thì ra là Dương Minh tiểu hữu à!" Vương Tung Sơn ra hiệu cho Vương Nhược Thủy, ý bảo nàng an tâm một chút chớ vội, sau đó lão thân mật nói: "Cửa không có khóa, vào đi!"
Dương Minh trước đó cũng không dùng dị năng dò xét tình cảnh trong thư phòng, bởi vì hắn cảm thấy, không cần thiết, dị năng của bản thân phải dùng đúng lúc mới đem lại tình huống tốt nhất, nếu như thời khắc nào cũng dùng, vậy loại dị năng này cũng không đáng tiền nữa, huống chi, mình chung quy cũng không thể cả đời dựa vào dị năng này, phải cẩn thận từng ly từng tí mỗi khi sử dụng.
Đẩy cửa phòng ra, Dương Minh mới thấy Vương Nhược Thủy cũng có trong phòng, hắn lập tức vui mừng! Vốn hắn quyết định gặp Vương Tung Sơn trước, giải quyết xong chuyện phiền toái trước mắt đã, sau đó thuận tiện nói ra chuyện từ hôn với hắn, để hắn thu phục Vương Nhược Thủy ở bên kia, chỉ cần không buộc mình luận võ thì tốt rồi.
Cũng không nghĩ rằng Vương Nhược Thủy có mặt ở đây, trái lại cũng giảm bớt được phiền toái, chính mình nói thẳng ra vẫn tốt hơn, tin tưởng Vương Nhược Thủy lúc này không có khả năng cự tuyệt, cũng không cần để Vương Tung Sơn thông tri nữa cho thêm phức tạp.
"Chú Vương, Vương Nhược Thủy tiền bối, mọi người đều ở đây à!" Dương Minh lễ phép ân cần thăm hỏi hai người một câu, sau đó bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
"Dương Minh tiểu hữu, lúc này tới là có chuyện gì sao?" Vương Tung Sơn có phần hồ nghi nhìn Dương Minh, không biết lúc này hắn tới làm gì.
Mà Vương Nhược Thủy bởi vì biết rõ chân tướng chuyện vừa rồi, cũng không có dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Dương Minh nữa, ngược lại ánh mắt còn mang theo một tia nhu hòa. Nếu không phải gia tộc còn có chuyện khó xử chưa giải quyết, Vương Nhược Thủy nhất định sẽ tươi cười đón chào hắn.
"Chú Vương, lần này cháu tới là muốn giao dịch một chút với chú!" Nếu như Dương Minh đã quyết định từ hôn, như vậy sau này sẽ không có liên quan tới gia tộc Hồ Điệp nữa, cho nên hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, đơn giản dứt khoát nói ra mục đích, cũng không quan tâm mình hiện tại có thân phận là vãn bối.
/2205
|