"Đây không phải là chuyện đi xe gì, mà là hóa đơn không đúng." Tất Hải cũng cau mày: "Ông đưa hóa đơn đây để tôi xem."
"Cầm lấy." Ông chủ đưa hóa đơn cho Tất Hải, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi khi bị kiểm tra.
Tất Hải cầm lấy tờ hóa đơn đưa lên xem, vừa xem đã biết không đúng ở chỗ nào rồi, tại sao 1 xiên thịt dê lại trở thành 20 đồng 1 xiên? Lúc nãy ở menu không phải viết là 2 đồng 1 xiên sao?
Mà cổ gà từ 3 đồng biến thành 50 đồng, cánh gà cũng từ 5 đồng biến thành 80 đồng, còn những thứ lung tung khác không phải bị nâng lên gấp 10 lần thì cũng là hơn 10 lần, tóm lại thì ít nhất giá cả cũng bị nâng lên gấp khoảng 10 lần.
"Ông chủ, hóa đơn này ông tính như thế nào vậy? Thịt dê rõ ràng là 2 đồng 1 xiên, sao lại biến thành 20 đồng rồi? Lại còn cổ gà này không phải là 3 đồng sao? Tại sao ông lại viết thành 50 đồng?" Tất Hải chỉ vào con số trên tờ hóa đơn nói với ông chủ.
"Thịt dê 2 đồng 1 xiên? Ai nói với cậu vậy? 2 đồng thì ngay cả tiền vốn cũng không đủ đấy." Ông chủ quán mắt đảo liên hồi nói: "Thịt dê của quán tôi bán là 20 đồng 1 xiên, có phải là cậu nhìn nhầm không? Hay là cậu tưởng tượng ra?"
"Đưa menu đây tôi xem lại xem nào." Sắc mặt Tất Hải bắt đầu trở nên âm trầm, lúc nãy còn không cảm thấy gì chỉ cho rằng là ông chủ tính nhầm mà thôi, nhưng mà bây giờ hắn đã thầm đoán ra được, là ông chủ quán này muốn lừa bịp mình sao?
Chủ quán cũng không them quan tâm lấy 1 tờ menu ra đưa cho Tất Hải: "Bán theo giá, miễn chịu tiền.Cậu xem đi."
Tất Hải cầm lấy quyển menu, vừa đảo măt nhìn qua trang đầu đã thấy không đúng rồi, quyển này về hình thức thì giống quyển lúc trước hoàn toàn giống nhau, nhưng giá cả ghi ở bên trong thì cao hơn khoảng 10 lần.
Trong đó viết rất rõ rang thịt dê 20 đồng 1 xiên, cổ gà nướng 50 đồng 1 xiên, còn các đồ khác thì cũng có giá ghi đằng sau, nhưng cuối cùng thì cũng đúng với giá mà ông chủ tính trên hóa đơn.
Chẳng lẽ lúc trước mình nhìn nhầm thật? Tất Hải dụi dụi mắt, không đúng a, lúc gọi đồ, cho dù mình cí hoa mắt thì không phải Dương ca, Kinh Tiểu Lộ và cả Cát Hân Dao nữa cũng nhìn nhầm sao? Quán này nếu mà đắt như vậy, mọi người không thể không có dị nghị gì chứ.
"Hân Dao, em lại đây 1 lát." Tất Hải vẫy tay gọi Cát Hân Dao.
Cát Hân Dao thấy Tất Hải đi thanh toán, mà nửa ngày trời cũng không thanh toán xong lại còn hết nhìn hóa đơn lại nhìn menu nên rất ngượng mặt đỏ bừng lên.
Không dễ dàng đê mời được Dương ca 1 lần, sao mà có mỗi việc thanh toán mà cũng nhỏ mọn như vậy? Đối chiếu hóa đơn mà vẫn chưa xong? Vì Cát Hân Dao cách Tất Hải và chủ quán khá xa nên không nghe thấy họ nói gì với nhau.Lúc này lại thấy Tất Hải gọi mình đến, Cát Hân Dao càng thêm bực mình, Anh thanh toán thì thanh toán cho xong đi còn gọi mình đến để làm cái gì? Nhưng Cát Hân Dao cũng đứng lên đi về phía Tất Hải.
"Có chuyện gì? Bảo anh đi thanh toán mà anh lằng nhằng mãi không xong!" Cát Hân Dao đến trước mặt Tất Hải trách cứ nói.
"Hân Dao, em xem cái hóa đơn và menu này có phải là có vấn đề không?" Tất Hải cau có đưa hóa đơn và menu cho Cát Hân Dao.
"Nhìn cái gì? Cái này có gì mà nhìn? Nhanh thanh toán đi, đừng để Dương ca và Tiểu Lộ thấy lại cười chúng ta." Cát Hân Dao ngượng ngùng nói.Nàng thầm nghĩ, Tất Hải không phải chỉ vì mấy đồng lẻ mà lằng nhằng không thôi chứ? Chuyện này mà để Dương ca và Tiểu Lộ nhìn thấy thì không phải là chuyện cười sao?
"Hân Dao, hóa đơn đúng là có vấn đề, em xem qua đi đã rồi nói." Tất Hải kiên trì nói.
"Có cái gì đáng xem chứ hả?" Cát Hân Dao cầm lấy tờ hóa đơn và tờ menu, vừa nhìn qua liền cau có giống như Tất Hải: "Cái gì? Ăn bữa cơm như thế này hết hơn 4000? Đùa kiểu gì vây?"
"Em xem lại menu, anh nhớ lúc gọi thịt dê nướng là 2 đồng 2 xiên, vậy mà không biết sao bây giờ lại biến thành 20 đồng?" Cát Hân Dao chỉ chỉ vào quyển menu trong tay Cát Hân Dao nói: "Anh còn cho rằng anh nhớ nhầm, vì vậy mới gọi em đến xem lại."
"Vốn là 2 đồng mà." Cát Hân Dao mở quyển menu ra nhìn lại thì thấy đúng là đã biến thành 20 đồng, Cát Hân Dao bây giờ tuy không thiếu tiền nhưng nàng không thể trả cái tiền oan uổng này được.
Nếu là 3 đồng 5 đồng thì thôi, Cát Hân Dao cũng không hơi đâu đi tranh cãi làm gì, nhưng đây chỉ là ăn 1 bữa đồ nướng mà tính là 4800, đây không phải là đùa sao? Ăn cái gì thế? Là bào ngư vi cá sao?
"Ông chủ, ông có ý gì? Muốn lừa bọn tôi phải không?" Bây giờ Cát Hân Dao đã dám khẳng định là ông chủ quán muốn lừa mấy người mình rồi.Chuyện này trên báo và trên mạng cũng đã đưa tin rất nhiều rồi, ở các khu du lịch rất nhiều quán sau khi du khách ăn xong liền bắt đầu dở trò lừa bịp tống tiền, 1 bữa ăn vốn chỉ có mấy trăm đồng liền biến thành mấy ngàn đồng.
"Lừa bịp? Lừa bịp cái gì? Trên menu đã viết rõ rang, bán hàng đúng giá, miễn bán nợ.Các người gọi đồ ăn trên menu là rõ rang đã đồng ý với giá trên menu rồi, sao có thể nói tôi lừa bịp được?" Ông chủ to mồm nói, dáng vẻ như đã ăn chắc mấy người Cát Hân Dao rồi vậy.
Trên thực tế thì chủ quán đã dung chiêu này lừa được không biết bao nhiêu du khách rồi mà lần nào cũng thu được kết quả không sai.Những người này đều có đặc điểm giống nhau, đó là người từ nơi xa đến du lịch, không muốn gây thêm phiền phức mà đa số đều là người có tiền nên cũng không thiếu mấy nghìn bạc, vì vậy tuy rất tức giận nhưng cuối cùng cũng không muốn dây dưa mãi, cho rằng ông chủ là người bản địa, có thế lực ở đây, cứ như vậy thì mình là người ở nơi khác đến tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của ông ta là người bản địa rồi.
Chủ quán vì nắm được tâm lí này của du khách nên lần nào cũng chiếm được kết quả tốt.Ông chủ đã chuẩn bị sẵn 2 quyển menu, 1 quyển là dành cho người bản địa, còn 1 quyển là để lừ gạt du khách.Ông chủ thấy bọn người Tất Hải đi xe BMW mà lại là biển ở nơi khác nên mới quyết định lừa bọn họ 1 vố.
Tuy người bản địa ăn ở trong quán đều biết ông chủ đang lừa gạt bọn Tất Hải, nhưng không ai lại thừa hơi mà đi nói chuyện này ra, cái loại chuyện như thế này thì ai mà đi dây vào chứ? CHuyện này lại không có quan hệ gì với mình, đứng ra nói thì lại đắc tôi với chủ quán.Hơn nữa mọi người đều là người trong thôn, suốt ngày nhìn thấy mặt nhau, nên cũng ngại phá hỏng chuyện làm ăn của người ta.
"Ông đã chuẩn bị 2 quyển menu, lúc nãy đưa bọn tôi xem không phải quyển menu này." Cát Hân Dao nói: "Ông đưa quyển menu lúc nãy đây cho tôi xem."
"Cái gì mà quyển menu lúc nãy?" Ông chủ trợn mắt lên nói: "Tiểu cô nương, cô đừng có ăn nói bậy bạ nhé, tôi làm ăn ở đây công bằng hợp lí, làm gì có 2 quyển thực đơn chứ? Tôi thấy rằng cô ăn xong rồi định bùng không trả tiền phải không?"
"Bà mày đúng là không muốn bùng tiền của mày, nhưng nếu bà muốn bùng thì mày có thể làm được gì chứ?" Cát Hân Dao cũng tức, nàng vốn cũng không phải là lương thiện gì, ở trong trường học cũng là 1 đám hoành hành bá đạo, bây giờ Tất Hải cũng đã phát triển lên rồi, ở Tùng Giang dựa vào Dương Minh và Bạo Tam Lập, có thể nói ở Tùng Giang, ai dám đắc tội với Cát Hân Dao chứ?
Một cái quán đồ nướng bé tẹo này muốn lừa gạt nàng bảo sao nàng không nổi cơn tam bành lên chứ?
"Như thế nào? Không trả tiên thì hôm nay đừng có nghĩ rời khỏi đây." Ông chủ cũng không vừa, quay vào phía nhà bếp hét lên: "Trương Đại Pháo, khóa xe của bọn nó lại."
"Biết rồi, ông chủ." Từ phía sau bếp chạy ra 1 thằng béo trùng trục, trong tay cầm 1 cái khóa ánh xe ô tô, chạy thẳng ra ngoài cửa quán, khóa luôn chiếc BMW của Kinh Tiểu Lộ lại, sau đó cầm chìa khóa quay vào trong quán đưa cho ông chủ.
"Mày…" Cát Hân Dao lần này không ngờ lại gặp phải kẻ còn bá đạo hơn mình.Trong thành phố Tùng Giang, không có ai dám làm thế với mình, vậy mà tại cái thôn nhỏ ở cạnh Thành phố Cát Đốn này lại có kẻ bá đạo như vậy, dám khóa xe của mình lại như thế.
"Tiểu cô nương, lần này thì cô nói cho tôi biết, cuối cùng cô có trả tiền hay không?" Chủ quán cười lạnh 1 tiếng nói, trong tay vung vẩy cái chìa khóa kiểu như mày không trả tiền thì đừng có mong lái xe đi vậy.
Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ vốn không để ý đến chuyện của Tất Hải và Cát Hân Dao, hai người vừa mới đạt tới tầng quan hệ này, đang dính chặt như keo, rât là than mật, mãi đến lúc Cát Hân Dao và chủ quán bắt đầu cãi nhau, chủ quán gọi người ra khóa xe của Kinh Tiểu Lộ lại thì 2 người mới bắt đầu chú ý đến chuyện gì đang xảy ra.
"Cầm lấy." Ông chủ đưa hóa đơn cho Tất Hải, trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi khi bị kiểm tra.
Tất Hải cầm lấy tờ hóa đơn đưa lên xem, vừa xem đã biết không đúng ở chỗ nào rồi, tại sao 1 xiên thịt dê lại trở thành 20 đồng 1 xiên? Lúc nãy ở menu không phải viết là 2 đồng 1 xiên sao?
Mà cổ gà từ 3 đồng biến thành 50 đồng, cánh gà cũng từ 5 đồng biến thành 80 đồng, còn những thứ lung tung khác không phải bị nâng lên gấp 10 lần thì cũng là hơn 10 lần, tóm lại thì ít nhất giá cả cũng bị nâng lên gấp khoảng 10 lần.
"Ông chủ, hóa đơn này ông tính như thế nào vậy? Thịt dê rõ ràng là 2 đồng 1 xiên, sao lại biến thành 20 đồng rồi? Lại còn cổ gà này không phải là 3 đồng sao? Tại sao ông lại viết thành 50 đồng?" Tất Hải chỉ vào con số trên tờ hóa đơn nói với ông chủ.
"Thịt dê 2 đồng 1 xiên? Ai nói với cậu vậy? 2 đồng thì ngay cả tiền vốn cũng không đủ đấy." Ông chủ quán mắt đảo liên hồi nói: "Thịt dê của quán tôi bán là 20 đồng 1 xiên, có phải là cậu nhìn nhầm không? Hay là cậu tưởng tượng ra?"
"Đưa menu đây tôi xem lại xem nào." Sắc mặt Tất Hải bắt đầu trở nên âm trầm, lúc nãy còn không cảm thấy gì chỉ cho rằng là ông chủ tính nhầm mà thôi, nhưng mà bây giờ hắn đã thầm đoán ra được, là ông chủ quán này muốn lừa bịp mình sao?
Chủ quán cũng không them quan tâm lấy 1 tờ menu ra đưa cho Tất Hải: "Bán theo giá, miễn chịu tiền.Cậu xem đi."
Tất Hải cầm lấy quyển menu, vừa đảo măt nhìn qua trang đầu đã thấy không đúng rồi, quyển này về hình thức thì giống quyển lúc trước hoàn toàn giống nhau, nhưng giá cả ghi ở bên trong thì cao hơn khoảng 10 lần.
Trong đó viết rất rõ rang thịt dê 20 đồng 1 xiên, cổ gà nướng 50 đồng 1 xiên, còn các đồ khác thì cũng có giá ghi đằng sau, nhưng cuối cùng thì cũng đúng với giá mà ông chủ tính trên hóa đơn.
Chẳng lẽ lúc trước mình nhìn nhầm thật? Tất Hải dụi dụi mắt, không đúng a, lúc gọi đồ, cho dù mình cí hoa mắt thì không phải Dương ca, Kinh Tiểu Lộ và cả Cát Hân Dao nữa cũng nhìn nhầm sao? Quán này nếu mà đắt như vậy, mọi người không thể không có dị nghị gì chứ.
"Hân Dao, em lại đây 1 lát." Tất Hải vẫy tay gọi Cát Hân Dao.
Cát Hân Dao thấy Tất Hải đi thanh toán, mà nửa ngày trời cũng không thanh toán xong lại còn hết nhìn hóa đơn lại nhìn menu nên rất ngượng mặt đỏ bừng lên.
Không dễ dàng đê mời được Dương ca 1 lần, sao mà có mỗi việc thanh toán mà cũng nhỏ mọn như vậy? Đối chiếu hóa đơn mà vẫn chưa xong? Vì Cát Hân Dao cách Tất Hải và chủ quán khá xa nên không nghe thấy họ nói gì với nhau.Lúc này lại thấy Tất Hải gọi mình đến, Cát Hân Dao càng thêm bực mình, Anh thanh toán thì thanh toán cho xong đi còn gọi mình đến để làm cái gì? Nhưng Cát Hân Dao cũng đứng lên đi về phía Tất Hải.
"Có chuyện gì? Bảo anh đi thanh toán mà anh lằng nhằng mãi không xong!" Cát Hân Dao đến trước mặt Tất Hải trách cứ nói.
"Hân Dao, em xem cái hóa đơn và menu này có phải là có vấn đề không?" Tất Hải cau có đưa hóa đơn và menu cho Cát Hân Dao.
"Nhìn cái gì? Cái này có gì mà nhìn? Nhanh thanh toán đi, đừng để Dương ca và Tiểu Lộ thấy lại cười chúng ta." Cát Hân Dao ngượng ngùng nói.Nàng thầm nghĩ, Tất Hải không phải chỉ vì mấy đồng lẻ mà lằng nhằng không thôi chứ? Chuyện này mà để Dương ca và Tiểu Lộ nhìn thấy thì không phải là chuyện cười sao?
"Hân Dao, hóa đơn đúng là có vấn đề, em xem qua đi đã rồi nói." Tất Hải kiên trì nói.
"Có cái gì đáng xem chứ hả?" Cát Hân Dao cầm lấy tờ hóa đơn và tờ menu, vừa nhìn qua liền cau có giống như Tất Hải: "Cái gì? Ăn bữa cơm như thế này hết hơn 4000? Đùa kiểu gì vây?"
"Em xem lại menu, anh nhớ lúc gọi thịt dê nướng là 2 đồng 2 xiên, vậy mà không biết sao bây giờ lại biến thành 20 đồng?" Cát Hân Dao chỉ chỉ vào quyển menu trong tay Cát Hân Dao nói: "Anh còn cho rằng anh nhớ nhầm, vì vậy mới gọi em đến xem lại."
"Vốn là 2 đồng mà." Cát Hân Dao mở quyển menu ra nhìn lại thì thấy đúng là đã biến thành 20 đồng, Cát Hân Dao bây giờ tuy không thiếu tiền nhưng nàng không thể trả cái tiền oan uổng này được.
Nếu là 3 đồng 5 đồng thì thôi, Cát Hân Dao cũng không hơi đâu đi tranh cãi làm gì, nhưng đây chỉ là ăn 1 bữa đồ nướng mà tính là 4800, đây không phải là đùa sao? Ăn cái gì thế? Là bào ngư vi cá sao?
"Ông chủ, ông có ý gì? Muốn lừa bọn tôi phải không?" Bây giờ Cát Hân Dao đã dám khẳng định là ông chủ quán muốn lừa mấy người mình rồi.Chuyện này trên báo và trên mạng cũng đã đưa tin rất nhiều rồi, ở các khu du lịch rất nhiều quán sau khi du khách ăn xong liền bắt đầu dở trò lừa bịp tống tiền, 1 bữa ăn vốn chỉ có mấy trăm đồng liền biến thành mấy ngàn đồng.
"Lừa bịp? Lừa bịp cái gì? Trên menu đã viết rõ rang, bán hàng đúng giá, miễn bán nợ.Các người gọi đồ ăn trên menu là rõ rang đã đồng ý với giá trên menu rồi, sao có thể nói tôi lừa bịp được?" Ông chủ to mồm nói, dáng vẻ như đã ăn chắc mấy người Cát Hân Dao rồi vậy.
Trên thực tế thì chủ quán đã dung chiêu này lừa được không biết bao nhiêu du khách rồi mà lần nào cũng thu được kết quả không sai.Những người này đều có đặc điểm giống nhau, đó là người từ nơi xa đến du lịch, không muốn gây thêm phiền phức mà đa số đều là người có tiền nên cũng không thiếu mấy nghìn bạc, vì vậy tuy rất tức giận nhưng cuối cùng cũng không muốn dây dưa mãi, cho rằng ông chủ là người bản địa, có thế lực ở đây, cứ như vậy thì mình là người ở nơi khác đến tự nhiên sẽ không phải là đối thủ của ông ta là người bản địa rồi.
Chủ quán vì nắm được tâm lí này của du khách nên lần nào cũng chiếm được kết quả tốt.Ông chủ đã chuẩn bị sẵn 2 quyển menu, 1 quyển là dành cho người bản địa, còn 1 quyển là để lừ gạt du khách.Ông chủ thấy bọn người Tất Hải đi xe BMW mà lại là biển ở nơi khác nên mới quyết định lừa bọn họ 1 vố.
Tuy người bản địa ăn ở trong quán đều biết ông chủ đang lừa gạt bọn Tất Hải, nhưng không ai lại thừa hơi mà đi nói chuyện này ra, cái loại chuyện như thế này thì ai mà đi dây vào chứ? CHuyện này lại không có quan hệ gì với mình, đứng ra nói thì lại đắc tôi với chủ quán.Hơn nữa mọi người đều là người trong thôn, suốt ngày nhìn thấy mặt nhau, nên cũng ngại phá hỏng chuyện làm ăn của người ta.
"Ông đã chuẩn bị 2 quyển menu, lúc nãy đưa bọn tôi xem không phải quyển menu này." Cát Hân Dao nói: "Ông đưa quyển menu lúc nãy đây cho tôi xem."
"Cái gì mà quyển menu lúc nãy?" Ông chủ trợn mắt lên nói: "Tiểu cô nương, cô đừng có ăn nói bậy bạ nhé, tôi làm ăn ở đây công bằng hợp lí, làm gì có 2 quyển thực đơn chứ? Tôi thấy rằng cô ăn xong rồi định bùng không trả tiền phải không?"
"Bà mày đúng là không muốn bùng tiền của mày, nhưng nếu bà muốn bùng thì mày có thể làm được gì chứ?" Cát Hân Dao cũng tức, nàng vốn cũng không phải là lương thiện gì, ở trong trường học cũng là 1 đám hoành hành bá đạo, bây giờ Tất Hải cũng đã phát triển lên rồi, ở Tùng Giang dựa vào Dương Minh và Bạo Tam Lập, có thể nói ở Tùng Giang, ai dám đắc tội với Cát Hân Dao chứ?
Một cái quán đồ nướng bé tẹo này muốn lừa gạt nàng bảo sao nàng không nổi cơn tam bành lên chứ?
"Như thế nào? Không trả tiên thì hôm nay đừng có nghĩ rời khỏi đây." Ông chủ cũng không vừa, quay vào phía nhà bếp hét lên: "Trương Đại Pháo, khóa xe của bọn nó lại."
"Biết rồi, ông chủ." Từ phía sau bếp chạy ra 1 thằng béo trùng trục, trong tay cầm 1 cái khóa ánh xe ô tô, chạy thẳng ra ngoài cửa quán, khóa luôn chiếc BMW của Kinh Tiểu Lộ lại, sau đó cầm chìa khóa quay vào trong quán đưa cho ông chủ.
"Mày…" Cát Hân Dao lần này không ngờ lại gặp phải kẻ còn bá đạo hơn mình.Trong thành phố Tùng Giang, không có ai dám làm thế với mình, vậy mà tại cái thôn nhỏ ở cạnh Thành phố Cát Đốn này lại có kẻ bá đạo như vậy, dám khóa xe của mình lại như thế.
"Tiểu cô nương, lần này thì cô nói cho tôi biết, cuối cùng cô có trả tiền hay không?" Chủ quán cười lạnh 1 tiếng nói, trong tay vung vẩy cái chìa khóa kiểu như mày không trả tiền thì đừng có mong lái xe đi vậy.
Dương Minh và Kinh Tiểu Lộ vốn không để ý đến chuyện của Tất Hải và Cát Hân Dao, hai người vừa mới đạt tới tầng quan hệ này, đang dính chặt như keo, rât là than mật, mãi đến lúc Cát Hân Dao và chủ quán bắt đầu cãi nhau, chủ quán gọi người ra khóa xe của Kinh Tiểu Lộ lại thì 2 người mới bắt đầu chú ý đến chuyện gì đang xảy ra.
/2205
|