Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 312: Tâm tình nhi nữ

/2205


"Tình Tình, có khách đến à?" Sở Huệ Phương từ trong phòng đi ra, thấy Dương Minh và người phía sau hắn cũng ngẩn ra, chẳng qua lập tức nói: "Đại Minh, đây là bố mẹ con?"

"Vâng ạ, mẹ nuôi" Dương Minh vội vàng giới thiệu nói: "Đây là mẹ con Mạnh Tú Hoa, bố con Dương Đại Hải. Bố mẹ, đây là mẹ nuôi con Sở Huệ Phương"

"Ồ. Xin chào xin chào, tôi lớn hơn mấy tuổi, tôi gọi hai người là Mạnh muội và Dương lão đệ nhé" Sở Huệ Phương gật đầu nói.

"Vâng ạ, Sở đại tỷ, bọn em cũng thấy thế" Dương Phụ nói.

"Mời vào, vào trong nhà ngồi, để chị đi gọi lão Lưu ra" Sở Huệ Phương nhiệt tình nói: "Tình Tình, con rót nước cho chú Dương"

"Vâng ạ" Tiếu Tình gật đầu đi vào trong bếp chuẩn bị. Tâm trạng Tiếu Tình lúc này rất khẩn trương. Rót nước? Là rót nước cho mẹ chồng? Tiếu Tình không tự chủ nghĩ đến điểm này. Cho nên nàng rót nước mà tay cũng run run.

Thật vất vả pha được trà, Tiếu Tình khó khăn bưng lên, trên trán đã lờ mờ xuất hiện mồ hôi.

"Hai bác, mời hai bác dùng trà" Tiếu Tình tay run run đặt chén trà lên bàn, tay run lên thiếu chút nữa không cầm được.

Dương Minh giật nảy mình, Tiếu Tình hôm nay sao vậy? Vừa nãy vào cửa phát hiện mặt nàng không đúng, bây giờ làm chuyện này cũng run hết cả lên, không phải xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ tên Vương Tích Phạm kia không có nghe lời khuyên của mình, lại gây phiền phức cho Tiếu Tình? Dương Minh quyết định lát nữa phải tìm cơ hội hỏi một chút. Chẳng qua bây giờ Dương Minh lanh tay lanh mắt đỡ khay trà cho Dương Minh, có chút quan tâm liếc nhìn Tiếu Tình một cái.

"Xin lỗi." Tiếu Tình lắc đầu tự cười mình. Thân phận với người khác mình là chị nuôi của Dương Minh, sao lại có động tác không hợp này chứ. Vì vậy nàng vội vàng bắt mình trấn định lại một chút.

"Cháu gái, sắc mặt cháu hình như không đúng? Có phải bị cảm không?" Dương Minh quan sát được sự khác thường của Tiếu Tình: "Cháu nhìn mình kìa, trên trán còn có mồ hôi, không sao chứ cháu?"

"A?" Tiếu Tình lại giật mình, không nghĩ đến vẫn bị Dương mẫu nhìn ra. Chẳng qua cũng may Dương mẫu không nghĩ đến phương diện khác, chỉ cho răng Tiếu Tình bị bệnh

"Chị Tiếu Tình, chị bị cảm à? Vậy chị còn ra làm gì, mau đi nghỉ đi" Dương Minh nói theo, quay lưng về phía bố mẹ, nháy mắt ra hiệu cho Tiếu Tình.

"Ồ. đúng, hai hôm nay nhiều việc quá, chuyện trong trường chưa xử lý xong, nên hơi mệt." Tiếu Tình hiểu ý nói: "Cháu xin lỗi hai bác, làm hai bác lo lắng"

"Cô bé này, có bệnh thì mau đi nghỉ đi. Sau này là người một nhà cả, còn khách khí làm gì" Dương mẫu trách một câu.

Dát? Người một nhà? Tiếu Tình kinh ngạc, chẳng qua cũng biết ý của Dương Minh nói là gì. Chẳng qua Tiếu Tình không tự chủ nghĩ sang chuyện khác mà thôi.

"Tình Tình, sao thế, con mệt à?" Lúc này Sở Huệ Phương và Lưu Duy Sơn đã từ trong phòng đi ra. Sở Huệ Phương có chút ngạc nhiên nói: "Vừa nãy lúc ăn cơm con vẫn tốt lắm mà?"

"Ách. mẹ, hai hôm nay con bận quá nên hơi mệt." Tiếu Tình nói.

"Tình Tình, con mệt thì mau đi nghỉ đi" Lưu Duy Sơn là người trong trường, cũng biết khoa công nghệ của Tiếu Tình xảy ra chuyện, nên không nghi ngờ.

"Vâng ạ, bố mẹ" Tiếu Tình gật đầu: "Hai bác, cháu xin lỗi. Cháu đi nghỉ trước"

"Không sao, đều là con cháu, khách khí làm gì" Dương Minh nói.

"Đại Minh, con đi xem chị Tiếu Tình của con chút đi. Bố và mẹ con nói chuyện với bố mẹ nuôi của con chút" Dương Phụ trầm ngâm một chút rồi nói. Có những chuyện nếu Dương Minh ở đây sẽ không dễ nói. Cho nên Dương Phụ mới nghĩ tách Dương Minh rời đi. Dương Phụ vốn không có lý do, vừa lúc Tiếu Tình mệt, vậy để Dương Minh làm một người em tốt đi chăm sóc đi.

Lưu Duy Sơn cũng đã nhìn ra suy nghĩ của Dương Phụ, vì thế gật đầu nói: "Mau đi đi Đại Minh. Chị con bình thường rất tốt đối với con"

"Vâng ạ, bố mẹ, bố nuôi mẹ nuôi nói chuyện đi ạ. Con đi xem sao" Dương Minh ước gì tìm được cơ hội tiếp xúc tiếp xúc với Tiếu Tình, bây giờ có lý do chính đáng sao lại không đi chứ?

Về phần bố mẹ và bố mẹ nuôi, Dương Minh không hề lo lắng. Trước khi gây dựng sự nghiệp, Dương Minh đã đạt được thỏa thuận với Lưu Duy Sơn. Cho nên Dương Minh không sợ lộ tẩy.

Dương Minh nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng Tiếu Tình, đẩy cửa đi vào. Tiếu Tình lúc này đang ngẩn người ngồi trên giường.

Tiếu Tình vẫn luôn nghĩ rằng mình là một người phụ nữ thành thục, không quan tâm đến danh phận, địa vị gì đó. Bên ngoài là một người chị của Dương Minh, sau lưng lặng lẽ làm tình nhân của hắn. Tiếu Tình vốn nghĩ rằng cả đời sẽ như vậy là tốt rồi.

Chẳng qua hôm nay đột nhiên gặp bố mẹ Dương Minh, một tia hy vọng xa vời trong lòng Tiếu Tình lại bị thiêu đốt. Đúng vậy Tiếu Tình đột nhiên có cảm giác muốn được mọi người thừa nhận.

Cho dù không thể làm vợ Dương Minh, nhưng nếu như có thể được bố mẹ hắn đồng ý, cũng đã làm Tiếu Tình thấy đủ. Cho dù như vậy, Tiếu Tình cũng biết đó là hy vọng xa vời. Nàng không thể mang phiền phức đến cho Dương Minh. Nếu phải lựa chọn, như vậy nàng sẽ lặng lẽ không nghe không thấy mà rời đi.

Tiếu Tình thở dài, sau đó lấy lại chút bình tĩnh, quyết định sau này tuyệt đối không được phạm sai lầm sơ đẳng như vậy. Một lần hai lần còn có thể lấy lý do mệt, bệnh mà giải thích, thời gian dài thì sao? Khó tránh khỏi bị người ta đột nhiên phát hiện. Đến lúc đó sẽ mang phiền phức đến cho Dương Minh.

"Người yêu, thở dài gì thế?" Dương Minh nhẹ nhàng từ phía sau đi đến bên cạnh Tiếu Tình, sau đó ôm lấy cổ nàng.

"A?" Tiếu Tình giật mình, vội vàng quay đầu lại oán trách nhìn Dương Minh nói: "Sao em lại vào đây? Mau ra đi, đừng để bố mẹ nhìn ra"

"Ha ha, chị sợ gì? Nhìn ra thì nhìn ra chứ, sao phải sợ" Dương Minh cười nói.

"Đừng nói lung tung. Sao em lại xúc động như vậy được" Tiếu Tình cau mày nói: "Nghe lời, mau ra đi"

"Chị Tiếu Tình, chị hiểu lầm rồi. Là bố nuôi và bố em bảo em vào xem chị" Dương Minh cười nói: "Bọn họ có chuyện muốn nói, em ở đó lại không tiện, nên bảo em vào đây"

"Như vậy à" Tiếu Tình thở dài một hơi: "Em không nói sớm làm sợ chị muốn chết"

"Đúng rồi, chị Tiếu Tình, vừa nãy chị làm sao vậy? Sao lại thất thố như thế?" Dương Minh quan tâm hỏi.

"Không phải đều vì em sao" Tiếu Tình đưa ngón tay ngọc chỉ vào trán Dương Minh nói: "Chị còn tưởng rằng hai bác đến tìm chị hỏi tội chứ"

"Đừng nói đùa mà, ha ha." Dương Minh có chút xấu hổ cười: "Em còn tưởng rằng vì chuyện Vương Tích Phạm. Đúng, tập đoàn Hùng Phong bên kia không tìm chị nữa chứ?"

"Tìm." Tiếu Tình thấy Dương Minh quan tâm đến mình, cảm thấy ấm áp trong lòng, cố ý kéo dài giọng.

"Lại tìm sao? Xem ra em không cho hắn một bài học nhớ đời không được" Dương Minh nhíu mày nói.

"Hì hì, em cũng đừng làm mấy chuyện nguy hiểm đó" Tiếu Tình lắc đầu: "Bọn họ gọi điện cho chị. Chẳng qua là bảo chị tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Vương Tích Phạm, lại còn nói cung cấp chứng cứ cho chị"

"Hắc hắc" Dương Minh vừa nghe liền cười phá lên: "Không phải chứ? Ghê như vậy sao?"

"Đúng thế, em làm gì người ta thế?" Tiếu Tình cùng cười.

"Không có. Em có thể làm gì được hắn chứ? Chính hắn tỉnh ngộ thì sao?" Dương Minh thuận miệng nói.

"Nói linh tinh. Được rồi, Dương Minh, chị biết em là vì tốt cho chị. Nhưng em phải đáp ứng chị, sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa có được không?" Tiếu Tình khuyên nhủ: "Lần này Hoàng Hữu Tài kia không truy cứu trách nhiệm của em, em rất may. Nếu như thực sự điều tra, em cho rằng mình có thể thoát sao?"

"Em biết mà, chị Tiếu Tình, em sẽ không làm chị lo lắng" Dương Minh gật đầu nói. Hắn cũng đã biết Vương Tích Phạm sợ sệt không dám làm gì nữa, nhưng nếu không hắn cũng không thể làm Hoàng Hữu Tài mạnh tay như vậy.

"Chị không nói nhiều nữa. Lần này thực sự cảm ơn em Dương Minh" Tiếu Tình thở dài nói: "Nói cách khác, chị thực sự không biết nên làm như thế nào"

"Chị Tiếu Tình, chị nói gì thế" Dương Minh ôm Tiếu Tình: "Giữa hai chúng ta còn cần nói cảm ơn gì chứ. Chuyện của chị chính là chuyện của em. Sau này chị phải nhớ, có chuyện phải nói cho em, biết không?"

"Ách." Tiếu Tình gật đầu, trong lòng ấm áp. Cảm giác được người yêu thật tốt, đây mới là tình yêu chân chính. Trước kia mình và Tống Hàng căn bản không được coi là tình cảm. Bây giờ nhớ lại, tình cảm giữa mình và hắn không hề mãnh liệt, cũng không có sự ấm áp, cùng cùng chung hoạn nạn, tất cả đều rất vô vị, bình thường.

Chẳng qua Dương Minh đối với nàng càng tốt, Tiếu Tình càng bất an. Mình còn có chuyện giấu Dương Minh.

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status