Tạ Nhu lấy điện thoại ra nhìn. Quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của Hàn Định Dương.
Cô giải thích: “Em không nghe thấy mà.”
Hàn Định Dương gật đầu: “Vậy anh tạm tin là em không nghe thấy.”
Hai người đợi ở đây một lát, Tạ Nhu dựng cổ áo, nói: “Lạnh quá.”
“Là rất lạnh.”
Hàn Định Dương lại muốn thân thiết với cô, nhưng cô lại lùi ra sau hai bước, “Vậy quay về nhỉ?”
Sắc mặt Hàn Định Dương dần trở nên lạnh lùng: “Mệt à?”
Bước chân Tạ Nhu dừng lại.
Vài bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống đất, nháy mắt tan chảy trên mặt đất ẩm ướt.
Hàn Định Dương đi đến trước mặt cô, cúi đầu đến gần cô dịu dàng hỏi: “Có mệt không?”
Tạ Nhu nhắm mắt lại: “A Định…”
“Giống như trước kia, chẳng nói lời nào đã rời đi. Muốn chơi anh thêm bao lần nữa?”
“Hàn Định Dương, anh đã làm gì thì tự biết đi.”
Tạ Nhu cố nén ấm ức trong lòng, ôm cặp sách xoay người rời đi.
Hàn Định Dương đúng là không biết anh đã làm gì, vội đuổi theo giữ chặt cô: “Nói cho rõ đi.”
Tạ Nhu dùng sức hất tay anh ra, vội vàng chạy vào cửa ký túc xá, để Hàn Định Dương một mình đứng trên nền tuyết trắng, không hiểu chuyện gì.
Sau khi Tạ Nhu về phòng ngủ, A Xuân thấy cảm xúc cô khác lạ nên vội hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Tạ Nhu hoàn toàn không để ý đến cô. A Xuân khó hiểu hỏi tiếp: “Ốm à?”
“Cậu thấy cả rồi còn hỏi gì nữa?”
A Xuân sững sờ.
Nãy giờ cô vẫn luôn đứng ở ban công nhìn lén bên dưới, không ngờ Tạ Nhu lại biết!
A Xuân nhất thời hơi chột dạ: “Cậu với Hàn Định Dương cãi nhau à?”
“Ừ, vừa lòng chưa?”
“Tớ vừa lòng cái gì? Tạ Nhu, cậu với bạn trai cậu cãi nhau thì đừng đổ lên người người khác, thật khó hiểu.”
A Xuân chỉ có thể giả vờ giận dữ, giấu đi nỗi hoảng loạn trong lòng.
Cô trở về giường, kéo màn lên.
Tạ Nhu đi ngủ sớm, cuộn tròn trong ổ chăn suy nghĩ lung tung, đến nửa đêm vẫn chưa vào giấc ngủ.
Lúc đêm đã rất khuya, Hàn Định Dương mới gửi cho cô một tin nhắn: “Xin lỗi.”
Hai chữ ngắn ngủi, nhưng đối với cái chủ nghĩa sĩ diện của một đấng nam nhi như Hàn Định Dương mà nói, chắc chắn không dễ dàng.
Chỉ là đã muộn thế này mà đồng hồ sinh học khó đổi của anh còn chưa ngủ, hẳn là trong lòng cũng đầy tâm tự nên không ngủ được.
Tạ Nhy soạn mấy chữ gửi lại cho anh: “Chọn thời gian, ngày mai chúng ta nói chuyện.”
Mấy giây sau, Hàn Định Dương trả lời: “Chiều mai đi, ở trước hòn non bộ sau tòa nhà Turing.”
Ngày tiếp theo, cả chiều Hàn Định Dương cứ nhìn giờ chằm chằm, làm cái gì cũng thất thần.
Chu Bình Lượng tìm ra ba lỗi sai trong bán báo cáo của anh, nói: “Định Dương, em thấy không khỏe hả, muốn về nhà nghỉ ngơi chút không?”
Hàn Định Dương bỏ điện thoại xuống: “Không sao.”
Rất nhanh đã đến giờ hẹn. Anh đến trước mười lăm phút, định đứng trước hòn non bộ dưới tầng chờ Tạ Nhu.
Không nghĩ tới, Tạ Nhu cũng đến trước, đang rầu rĩ đứng bên hòn non bộ.
Thấy Hàn Định Dương, Tạ Nhu đi về phía anh.
“Muốn… Nói gì?”
Hàn Định Dương cũng không khỏi lo lắng.
Tạ Nhu đứng trước mặt anh, hít sâu.
“A Định, em thực sự rất thích anh.”
“…”
Đột nhiên được thổ lộ không kịp phòng bị, Hàn Định Dương sửng sốt. Vốn còn nghĩ cô định quyết liệt với anh như nào…
Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn Hàn Định Dương, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Thật ra những lời này em nên nói với anh sớm hơn.”
“A Định, diện mạo em không phải kiểu con trai thích, không có dáng vẻ con gái gì cả, hoàn toàn là một người bình thường. Mấy ngày này em nghĩ rõ rồi, anh không thích em cũng là chuyện bình thường. Hai chúng ta vẫn luôn là bạn tốt, tối đó em có hơi tùy hứng, yêu cầu anh chuyện như vậy…”
Tạ Nhu nắm chặt tay, giọng hơi khàn: “Anh không cần để ý đâu. Nếu có thể, em muốn tiếp tục làm bạn với anh…”
Cô cắn môi dưới, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào: “Việc thích anh, em sẽ kiềm chế lại. Vậy nên chúng ta sẽ giống như trước kia, anh thích ai, muốn ở bên ai đều không liên quan, cũng không cần bận tâm đến em.”
Hàn Định Dương nhìn ánh mắt chờ mong thấp thỏm của cô, trong lòng thầm nói, để cái hũ nút này nói ra nhiều điều trong lòng như vậy đúng là không dễ dàng gì.
“Đây là lời em muốn nói với anh?”
Hàn Định Dương nhướng mày.
“Ừm.”
Anh đột nhiên nở nụ cười: “Anh có cơ hội giải trình không?”
Tạ Nhu rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc, cũng rất đau khổ. Những lời này cô đã phải thức cả đêm nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ đi nghĩ lại.
Giờ anh bỗng cười, khiến Tạ Nhu chẳng vui vẻ gì.
Cô không vui, nói: “Anh muốn nói gì?”
“Em lại đây, anh nói nhỏ cho em nghe.”
Tạ Nhu hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên một bước.
Hàn Định Dương cúi sát bên tai cô, chẳng nói gì mà chỉ hôn nhẹ một cái.
Tạ Nhu không khỏi run một chút.
Hơi thở của anh ấm nóng ẩm ướt phả đến bên tai cô, giọng anh vang lên: “Việc thích anh em sẽ kiềm chế lại, còn muốn tiếp tục làm bạn tốt với anh?”
“Ừm.”
“Làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao cơ?”
“Làm sao bây giờ? Vừa vặn anh cũng thích em.”
Trong lòng Tạ Nhu giật mình, nhìn về phía Hàn Định Dương.
“Em đẹp hay xấu…” Giọng anh ấm áp, tựa như rượu ủ nghìn năm, “Em là con gái, anh sẽ cùng em kết hôn sinh con; em là con trai, anh sẽ cùng em cao bay xa chạy. Anh thích Tạ Nhu, chỉ là Tạ Nhu.”
Mũi Tạ Nhu cay cay, đôi mắt đỏ lên: “Em ngốc quá.”
Giải thích một hồi, cuối cùng Hàn Định Dương cũng hiểu rõ, Tạ Nhu đang hiểu lầm mối quan hệ của anh với A Xuân, hơn nữa còn hiểu lầm lâu như vậy.
Trên đời này còn có ai ngốc hơn cô nữa chứ?
Sợ là không có.
Hàn Định Dương lập tức kể lại chuyện kia cho Tạ Nhu.
Vốn anh cũng không định dấu cô, chỉ là A Xuân đau khổ cầu xin cho nên anh có hơi lưỡng lự.
Sau khi Tạ Nhu biết chuyện, đúng như anh nghĩ, cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho A Xuân, nhưng tay cô đã run đến mức nhiều lần suýt làm rơi điện thoại xuống dưới đất.
Hàn Định Dương ngăn cô lại.
“A Xuân không nói chuyện này với em là có dự tính của cô ấy. Em đừng hỏi bừa, sợ là không tốt lắm.”
“Em không… không chất vấn cậu ấy.”
Giọng Tạ Nhu run rẩy, “Em chỉ quan tâm cậu ấy. Gặp chuyện như thế, vậy mà cậu ấy còn có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, em… mấy ngày nay em còn mặt nặng mày nhẹ với cậu ấy nữa.”
Tạ Nhu áy náy là việc bình thường, nhưng Hàn Định Dương lại bắt đầu nhăn mày.
Đúng vậy, đều là con gái, gặp chuyện không hay như vậy chỉ sợ đã suy sụp rồi, ít nhất cũng phải báo cho ba mẹ mình biết.
Nhưng Hồ A Xuân vẫn đi học bình thường, chẳng hề để lộ ra chút gì cảm xúc khác lạ chỉ để gạt Tạ Nhu.
Cô ta rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật không thể nói với Tạ Nhu nữa?
Trong lòng Hàn Định Dương không thoải mái.
Chỉ là cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nói tâm tư của A Xuân cho Tạ Nhu biết.
Tạ Nhu xem A Xuân là bạn thân nhất của mình, để cô biết, sợ rằng cảm giác ấy sẽ vô cùng khó chịu.
Chỉ cần Hồ A Xuân không làm bậy, Hàn Định Dương cũng sẽ không nhiều lời.
Dưới sự khuyên can của Hàn Định Dương, cuối cùng Tạ Nhu vẫn nuốt xuống chuyện đi diễn ấy, xem như không có gì.
Nhưng cô cũng chủ động hòa hoãn quan hệ với A Xuân, giải thích với cô ấy rằng thời gian qua, mình và Hàn Định Dương có mâu thuẫn, tâm tình không tốt nên mới nặng lời như thế.
Hoài nghi A Xuân với Hàn Định Dương, Tạ Nhu cảm thấy mình ngu không cứu nổi.
Cô thành khẩn xin lỗi A Xuân. A Xuân đương nhiên cũng không để ý, hai người lại tốt như lúc đầu.
Trong kỳ nghỉ đông, Tạ Nhu và Hàn Định Dương đã xác nhận quan hệ yêu đương nên luôn ở bên nhau, vô cùng ngọt ngào.
Trong khoảng thời gian nay, khắp khu nhà đều tràn ngập mùi vị chua chát của tình yêu.
Học kỳ sau của đại học, một số bạn học xuất sắc trong lớp đã ký hợp đồng với các công ty giải trí, bắt đầu sự nghiệp của mình.
Cũng có mấy người nổi danh trên mạng, fans lên đến mấy chục mấy trăm vạn.
Cũng có người lợi hại hơn, từ nhỏ đã là sao nhí, trước khi lên đại học đã đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, bây giờ vô cùng bận rộn, hối hả với tương lai của mình.
Chỉ là Tạ Nhu vẫn chưa có gì khởi sắc. Vốn cô chuẩn bị tham gia một buổi trình diễn, nhưng vì cái chết của ông nội vào đầu tháng năm nên đành từ bỏ.
Thân thể Tạ Chính Đường vẫn luôn khỏe mạnh, ông đột nhiên ra đi khiến người trong nhà trở tay không kịp.
Tạ Cẩn Ngôn bỏ hết công việc, xin nghỉ về lo tang sự của ông nội.
Tuy Tạ Nhu không ở cạnh ông từ nhỏ, nhưng từ sau khi đến đại viện, ông nội rất cưng chiều và quan tâm cô. Vậy nên lúc ông từ trần, Tạ Nhu chính là người khóc thương tâm nhất.
Sau khi ông mất không lâu, Tạ Nhu cũng không muốn ở cùng với chú dì nữa. Vì thế Tạ Cẩn Ngôn liền mua một căn nhà ở nội thành để hai anh em dọn qua ở.
Chiều hôm đó, bọn họ dọn đồ để rời khỏi đại viện.
Tạ Nhu không sống ở đây lâu như Tạ Cẩn Ngôn, nên cô đoán anh cô trầm mặc cả buổi trưa là bởi vì luyến tiếc.
Cô cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng dọn đồ của mình rồi kéo vali ra ngoài.
Chiều hôm đó thời tiết âm u, gió nhẹ nổi lên cùng một đợt mưa xuân cuối cùng.
Hàn Định Dương với mấy người bạn của anh đến tiễn bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, Tạ Nhu không chỉ là bạn gái Hàn Định Dương, chị dâu của bọn họ, mà cô còn là người bạn thời thơ ấu, là anh em huynh đệ cả đời.
Hàn Định Dương thuận tay cầm lấy vali của Tạ Nhu.
“Dọn dẹp xong rồi sao?”
“Sắp xong rồi, đồ em cũng không nhiều, đều để lại trường cả.”
Hàn Định Dương bỏ vali vào cốp xe của Tạ Cẩn Ngôn, nói: “Thật ra mẹ anh còn bảo em dọn đến nhà anh ở. Em ở chung với anh em cũng không tiện lắm.”
Tạ Cẩn Ngôn nghe vậy thì không vui: “Ở với cậu thì tiện chắc?”
Hàn Định Dương hợp tình hợp lý ôm lấy Tạ Nhu: “Sớm muộn cũng là con dâu Hàn gia nhà em thôi.”
“Cái gì mà con dâu Hàn gia, ai đồng ý?”
Tạ Cẩn Ngôn cũng không tức giận, chỉ nói, “Tuy rằng ông nội có ý định giao Tạ Nhu cho cậu, nhưng nếu thằng nhóc cậu không công thành danh toại, đừng nghĩ anh sẽ dễ dàng đồng ý chuyện này.”
Hàn Định Dương đang muốn phản bác, Tưởng Thừa Tinh lại lôi kéo anh, nói nhỏ bên tai: “Bây giờ Nhu Nhu chỉ còn Tạ Cẩn Ngôn là người thân, anh cả như cha, cậu đừng có đắc tội anh ấy.”
Tuy chỉ là lời nói vui đùa, nhưng cũng có lý.
Hàn Định Dương nhướng mày, đi đến xách vali của Tạ Cẩn Ngôn lên: “Anh, để em giúp anh dọn!”
Lên xe rồi, Tạ Cẩn Ngôn khởi động xe, tùy ý nói: “Đi thôi.”
Đúng vậy, phải đi rồi.
Trưởng thành chính là như vậy, một số người rời đi, lại gặp được những người mới, chẳng ai mãi ngồi một chỗ để đợi chờ.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của sự trưởng thành.
Tạ Nhu không khỏi dò đầu ra khỏi cửa xe, phất tay với bóng Hàn Định Dương đang xa dần.
Hàn Định Dương đứng ở giao lộ, tay bỏ trong túi quần, lặng im nhìn cô, tựa như ngọn hải đăng trong đêm nhìn người lạc lối nơi biển rộng vô bờ.
Năm ấy rời khỏi đại viện, Tạ Nhu hai mươi tuổi.
Nhìn những cảnh vật quen thuộc bay nhanh quả cửa sổ, không cần ai nhắc nhở, Tạ Nhu bỗng trưởng thành lên rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều việc.
Tạ Nhu hai mươi tuổi, bên cạnh có anh trai vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng bao bọc, có bạn thân luôn quan tâm đến cô trong mọi việc, còn có bạn trai đôi khi hơi hung dữ.
Tạ Nhu hai mươi tuổi, lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Cho dù con đường phía trước có bao nhiêu thăng trầm khúc khuỷu, cô cảm thấy không chuyện gì có thể đánh bại mình. Cô tựa như siêu nhân nhỏ, vì bảo vệ người mình yêu nhất mà có thể đánh cược hết thảy.
Kỳ sau năm hai đại học sắp kết thúc, chuẩn bị đến năm thứ ba – năm đường ai nấy đi, mà sự nghiệp của Tạ Nhu vẫn không có chút khởi sắc.
Còn A Xuân từ học kỳ hai năm một đã được một công ty người mẫu nhìn trúng, bắt đầu đi theo con đường người mẫu. Đồng thời công ty còn marketing giúp cô trở thành người nổi tiếng trên mạng, có thể hô mưa gọi gió, fans trên Weibo cũng đạt tới hàng trăm vạn.
A Xuân bắt đầu có biến hóa. Đầu tiên là dáng người càng thêm hoàn hảo, thay đổi theo dáng chuẩn chỉnh của người mẫu top đầu. Cả khí chất cũng trở nên khác biệt vì quá trình tập luyện ngày thường, mỗi cái cau mày hay cười nhẹ, nhất cử nhất động đều có hương vị độc đáo của riêng mình.
Cô giải thích: “Em không nghe thấy mà.”
Hàn Định Dương gật đầu: “Vậy anh tạm tin là em không nghe thấy.”
Hai người đợi ở đây một lát, Tạ Nhu dựng cổ áo, nói: “Lạnh quá.”
“Là rất lạnh.”
Hàn Định Dương lại muốn thân thiết với cô, nhưng cô lại lùi ra sau hai bước, “Vậy quay về nhỉ?”
Sắc mặt Hàn Định Dương dần trở nên lạnh lùng: “Mệt à?”
Bước chân Tạ Nhu dừng lại.
Vài bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống đất, nháy mắt tan chảy trên mặt đất ẩm ướt.
Hàn Định Dương đi đến trước mặt cô, cúi đầu đến gần cô dịu dàng hỏi: “Có mệt không?”
Tạ Nhu nhắm mắt lại: “A Định…”
“Giống như trước kia, chẳng nói lời nào đã rời đi. Muốn chơi anh thêm bao lần nữa?”
“Hàn Định Dương, anh đã làm gì thì tự biết đi.”
Tạ Nhu cố nén ấm ức trong lòng, ôm cặp sách xoay người rời đi.
Hàn Định Dương đúng là không biết anh đã làm gì, vội đuổi theo giữ chặt cô: “Nói cho rõ đi.”
Tạ Nhu dùng sức hất tay anh ra, vội vàng chạy vào cửa ký túc xá, để Hàn Định Dương một mình đứng trên nền tuyết trắng, không hiểu chuyện gì.
Sau khi Tạ Nhu về phòng ngủ, A Xuân thấy cảm xúc cô khác lạ nên vội hỏi: “Cậu làm sao đấy?”
Tạ Nhu hoàn toàn không để ý đến cô. A Xuân khó hiểu hỏi tiếp: “Ốm à?”
“Cậu thấy cả rồi còn hỏi gì nữa?”
A Xuân sững sờ.
Nãy giờ cô vẫn luôn đứng ở ban công nhìn lén bên dưới, không ngờ Tạ Nhu lại biết!
A Xuân nhất thời hơi chột dạ: “Cậu với Hàn Định Dương cãi nhau à?”
“Ừ, vừa lòng chưa?”
“Tớ vừa lòng cái gì? Tạ Nhu, cậu với bạn trai cậu cãi nhau thì đừng đổ lên người người khác, thật khó hiểu.”
A Xuân chỉ có thể giả vờ giận dữ, giấu đi nỗi hoảng loạn trong lòng.
Cô trở về giường, kéo màn lên.
Tạ Nhu đi ngủ sớm, cuộn tròn trong ổ chăn suy nghĩ lung tung, đến nửa đêm vẫn chưa vào giấc ngủ.
Lúc đêm đã rất khuya, Hàn Định Dương mới gửi cho cô một tin nhắn: “Xin lỗi.”
Hai chữ ngắn ngủi, nhưng đối với cái chủ nghĩa sĩ diện của một đấng nam nhi như Hàn Định Dương mà nói, chắc chắn không dễ dàng.
Chỉ là đã muộn thế này mà đồng hồ sinh học khó đổi của anh còn chưa ngủ, hẳn là trong lòng cũng đầy tâm tự nên không ngủ được.
Tạ Nhy soạn mấy chữ gửi lại cho anh: “Chọn thời gian, ngày mai chúng ta nói chuyện.”
Mấy giây sau, Hàn Định Dương trả lời: “Chiều mai đi, ở trước hòn non bộ sau tòa nhà Turing.”
Ngày tiếp theo, cả chiều Hàn Định Dương cứ nhìn giờ chằm chằm, làm cái gì cũng thất thần.
Chu Bình Lượng tìm ra ba lỗi sai trong bán báo cáo của anh, nói: “Định Dương, em thấy không khỏe hả, muốn về nhà nghỉ ngơi chút không?”
Hàn Định Dương bỏ điện thoại xuống: “Không sao.”
Rất nhanh đã đến giờ hẹn. Anh đến trước mười lăm phút, định đứng trước hòn non bộ dưới tầng chờ Tạ Nhu.
Không nghĩ tới, Tạ Nhu cũng đến trước, đang rầu rĩ đứng bên hòn non bộ.
Thấy Hàn Định Dương, Tạ Nhu đi về phía anh.
“Muốn… Nói gì?”
Hàn Định Dương cũng không khỏi lo lắng.
Tạ Nhu đứng trước mặt anh, hít sâu.
“A Định, em thực sự rất thích anh.”
“…”
Đột nhiên được thổ lộ không kịp phòng bị, Hàn Định Dương sửng sốt. Vốn còn nghĩ cô định quyết liệt với anh như nào…
Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn Hàn Định Dương, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Thật ra những lời này em nên nói với anh sớm hơn.”
“A Định, diện mạo em không phải kiểu con trai thích, không có dáng vẻ con gái gì cả, hoàn toàn là một người bình thường. Mấy ngày này em nghĩ rõ rồi, anh không thích em cũng là chuyện bình thường. Hai chúng ta vẫn luôn là bạn tốt, tối đó em có hơi tùy hứng, yêu cầu anh chuyện như vậy…”
Tạ Nhu nắm chặt tay, giọng hơi khàn: “Anh không cần để ý đâu. Nếu có thể, em muốn tiếp tục làm bạn với anh…”
Cô cắn môi dưới, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào: “Việc thích anh, em sẽ kiềm chế lại. Vậy nên chúng ta sẽ giống như trước kia, anh thích ai, muốn ở bên ai đều không liên quan, cũng không cần bận tâm đến em.”
Hàn Định Dương nhìn ánh mắt chờ mong thấp thỏm của cô, trong lòng thầm nói, để cái hũ nút này nói ra nhiều điều trong lòng như vậy đúng là không dễ dàng gì.
“Đây là lời em muốn nói với anh?”
Hàn Định Dương nhướng mày.
“Ừm.”
Anh đột nhiên nở nụ cười: “Anh có cơ hội giải trình không?”
Tạ Nhu rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc, cũng rất đau khổ. Những lời này cô đã phải thức cả đêm nghĩ sẵn trong đầu, nghĩ đi nghĩ lại.
Giờ anh bỗng cười, khiến Tạ Nhu chẳng vui vẻ gì.
Cô không vui, nói: “Anh muốn nói gì?”
“Em lại đây, anh nói nhỏ cho em nghe.”
Tạ Nhu hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên một bước.
Hàn Định Dương cúi sát bên tai cô, chẳng nói gì mà chỉ hôn nhẹ một cái.
Tạ Nhu không khỏi run một chút.
Hơi thở của anh ấm nóng ẩm ướt phả đến bên tai cô, giọng anh vang lên: “Việc thích anh em sẽ kiềm chế lại, còn muốn tiếp tục làm bạn tốt với anh?”
“Ừm.”
“Làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao cơ?”
“Làm sao bây giờ? Vừa vặn anh cũng thích em.”
Trong lòng Tạ Nhu giật mình, nhìn về phía Hàn Định Dương.
“Em đẹp hay xấu…” Giọng anh ấm áp, tựa như rượu ủ nghìn năm, “Em là con gái, anh sẽ cùng em kết hôn sinh con; em là con trai, anh sẽ cùng em cao bay xa chạy. Anh thích Tạ Nhu, chỉ là Tạ Nhu.”
Mũi Tạ Nhu cay cay, đôi mắt đỏ lên: “Em ngốc quá.”
Giải thích một hồi, cuối cùng Hàn Định Dương cũng hiểu rõ, Tạ Nhu đang hiểu lầm mối quan hệ của anh với A Xuân, hơn nữa còn hiểu lầm lâu như vậy.
Trên đời này còn có ai ngốc hơn cô nữa chứ?
Sợ là không có.
Hàn Định Dương lập tức kể lại chuyện kia cho Tạ Nhu.
Vốn anh cũng không định dấu cô, chỉ là A Xuân đau khổ cầu xin cho nên anh có hơi lưỡng lự.
Sau khi Tạ Nhu biết chuyện, đúng như anh nghĩ, cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi cho A Xuân, nhưng tay cô đã run đến mức nhiều lần suýt làm rơi điện thoại xuống dưới đất.
Hàn Định Dương ngăn cô lại.
“A Xuân không nói chuyện này với em là có dự tính của cô ấy. Em đừng hỏi bừa, sợ là không tốt lắm.”
“Em không… không chất vấn cậu ấy.”
Giọng Tạ Nhu run rẩy, “Em chỉ quan tâm cậu ấy. Gặp chuyện như thế, vậy mà cậu ấy còn có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra, em… mấy ngày nay em còn mặt nặng mày nhẹ với cậu ấy nữa.”
Tạ Nhu áy náy là việc bình thường, nhưng Hàn Định Dương lại bắt đầu nhăn mày.
Đúng vậy, đều là con gái, gặp chuyện không hay như vậy chỉ sợ đã suy sụp rồi, ít nhất cũng phải báo cho ba mẹ mình biết.
Nhưng Hồ A Xuân vẫn đi học bình thường, chẳng hề để lộ ra chút gì cảm xúc khác lạ chỉ để gạt Tạ Nhu.
Cô ta rốt cuộc còn che giấu bao nhiêu bí mật không thể nói với Tạ Nhu nữa?
Trong lòng Hàn Định Dương không thoải mái.
Chỉ là cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nói tâm tư của A Xuân cho Tạ Nhu biết.
Tạ Nhu xem A Xuân là bạn thân nhất của mình, để cô biết, sợ rằng cảm giác ấy sẽ vô cùng khó chịu.
Chỉ cần Hồ A Xuân không làm bậy, Hàn Định Dương cũng sẽ không nhiều lời.
Dưới sự khuyên can của Hàn Định Dương, cuối cùng Tạ Nhu vẫn nuốt xuống chuyện đi diễn ấy, xem như không có gì.
Nhưng cô cũng chủ động hòa hoãn quan hệ với A Xuân, giải thích với cô ấy rằng thời gian qua, mình và Hàn Định Dương có mâu thuẫn, tâm tình không tốt nên mới nặng lời như thế.
Hoài nghi A Xuân với Hàn Định Dương, Tạ Nhu cảm thấy mình ngu không cứu nổi.
Cô thành khẩn xin lỗi A Xuân. A Xuân đương nhiên cũng không để ý, hai người lại tốt như lúc đầu.
Trong kỳ nghỉ đông, Tạ Nhu và Hàn Định Dương đã xác nhận quan hệ yêu đương nên luôn ở bên nhau, vô cùng ngọt ngào.
Trong khoảng thời gian nay, khắp khu nhà đều tràn ngập mùi vị chua chát của tình yêu.
Học kỳ sau của đại học, một số bạn học xuất sắc trong lớp đã ký hợp đồng với các công ty giải trí, bắt đầu sự nghiệp của mình.
Cũng có mấy người nổi danh trên mạng, fans lên đến mấy chục mấy trăm vạn.
Cũng có người lợi hại hơn, từ nhỏ đã là sao nhí, trước khi lên đại học đã đóng phim điện ảnh, phim truyền hình, bây giờ vô cùng bận rộn, hối hả với tương lai của mình.
Chỉ là Tạ Nhu vẫn chưa có gì khởi sắc. Vốn cô chuẩn bị tham gia một buổi trình diễn, nhưng vì cái chết của ông nội vào đầu tháng năm nên đành từ bỏ.
Thân thể Tạ Chính Đường vẫn luôn khỏe mạnh, ông đột nhiên ra đi khiến người trong nhà trở tay không kịp.
Tạ Cẩn Ngôn bỏ hết công việc, xin nghỉ về lo tang sự của ông nội.
Tuy Tạ Nhu không ở cạnh ông từ nhỏ, nhưng từ sau khi đến đại viện, ông nội rất cưng chiều và quan tâm cô. Vậy nên lúc ông từ trần, Tạ Nhu chính là người khóc thương tâm nhất.
Sau khi ông mất không lâu, Tạ Nhu cũng không muốn ở cùng với chú dì nữa. Vì thế Tạ Cẩn Ngôn liền mua một căn nhà ở nội thành để hai anh em dọn qua ở.
Chiều hôm đó, bọn họ dọn đồ để rời khỏi đại viện.
Tạ Nhu không sống ở đây lâu như Tạ Cẩn Ngôn, nên cô đoán anh cô trầm mặc cả buổi trưa là bởi vì luyến tiếc.
Cô cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng dọn đồ của mình rồi kéo vali ra ngoài.
Chiều hôm đó thời tiết âm u, gió nhẹ nổi lên cùng một đợt mưa xuân cuối cùng.
Hàn Định Dương với mấy người bạn của anh đến tiễn bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, Tạ Nhu không chỉ là bạn gái Hàn Định Dương, chị dâu của bọn họ, mà cô còn là người bạn thời thơ ấu, là anh em huynh đệ cả đời.
Hàn Định Dương thuận tay cầm lấy vali của Tạ Nhu.
“Dọn dẹp xong rồi sao?”
“Sắp xong rồi, đồ em cũng không nhiều, đều để lại trường cả.”
Hàn Định Dương bỏ vali vào cốp xe của Tạ Cẩn Ngôn, nói: “Thật ra mẹ anh còn bảo em dọn đến nhà anh ở. Em ở chung với anh em cũng không tiện lắm.”
Tạ Cẩn Ngôn nghe vậy thì không vui: “Ở với cậu thì tiện chắc?”
Hàn Định Dương hợp tình hợp lý ôm lấy Tạ Nhu: “Sớm muộn cũng là con dâu Hàn gia nhà em thôi.”
“Cái gì mà con dâu Hàn gia, ai đồng ý?”
Tạ Cẩn Ngôn cũng không tức giận, chỉ nói, “Tuy rằng ông nội có ý định giao Tạ Nhu cho cậu, nhưng nếu thằng nhóc cậu không công thành danh toại, đừng nghĩ anh sẽ dễ dàng đồng ý chuyện này.”
Hàn Định Dương đang muốn phản bác, Tưởng Thừa Tinh lại lôi kéo anh, nói nhỏ bên tai: “Bây giờ Nhu Nhu chỉ còn Tạ Cẩn Ngôn là người thân, anh cả như cha, cậu đừng có đắc tội anh ấy.”
Tuy chỉ là lời nói vui đùa, nhưng cũng có lý.
Hàn Định Dương nhướng mày, đi đến xách vali của Tạ Cẩn Ngôn lên: “Anh, để em giúp anh dọn!”
Lên xe rồi, Tạ Cẩn Ngôn khởi động xe, tùy ý nói: “Đi thôi.”
Đúng vậy, phải đi rồi.
Trưởng thành chính là như vậy, một số người rời đi, lại gặp được những người mới, chẳng ai mãi ngồi một chỗ để đợi chờ.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của sự trưởng thành.
Tạ Nhu không khỏi dò đầu ra khỏi cửa xe, phất tay với bóng Hàn Định Dương đang xa dần.
Hàn Định Dương đứng ở giao lộ, tay bỏ trong túi quần, lặng im nhìn cô, tựa như ngọn hải đăng trong đêm nhìn người lạc lối nơi biển rộng vô bờ.
Năm ấy rời khỏi đại viện, Tạ Nhu hai mươi tuổi.
Nhìn những cảnh vật quen thuộc bay nhanh quả cửa sổ, không cần ai nhắc nhở, Tạ Nhu bỗng trưởng thành lên rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều việc.
Tạ Nhu hai mươi tuổi, bên cạnh có anh trai vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng bao bọc, có bạn thân luôn quan tâm đến cô trong mọi việc, còn có bạn trai đôi khi hơi hung dữ.
Tạ Nhu hai mươi tuổi, lòng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Cho dù con đường phía trước có bao nhiêu thăng trầm khúc khuỷu, cô cảm thấy không chuyện gì có thể đánh bại mình. Cô tựa như siêu nhân nhỏ, vì bảo vệ người mình yêu nhất mà có thể đánh cược hết thảy.
Kỳ sau năm hai đại học sắp kết thúc, chuẩn bị đến năm thứ ba – năm đường ai nấy đi, mà sự nghiệp của Tạ Nhu vẫn không có chút khởi sắc.
Còn A Xuân từ học kỳ hai năm một đã được một công ty người mẫu nhìn trúng, bắt đầu đi theo con đường người mẫu. Đồng thời công ty còn marketing giúp cô trở thành người nổi tiếng trên mạng, có thể hô mưa gọi gió, fans trên Weibo cũng đạt tới hàng trăm vạn.
A Xuân bắt đầu có biến hóa. Đầu tiên là dáng người càng thêm hoàn hảo, thay đổi theo dáng chuẩn chỉnh của người mẫu top đầu. Cả khí chất cũng trở nên khác biệt vì quá trình tập luyện ngày thường, mỗi cái cau mày hay cười nhẹ, nhất cử nhất động đều có hương vị độc đáo của riêng mình.
/55
|