Lăng Tiêu trở lại phòng, ngửi thấy trong phòng có một mùi thơm mê người, cảm giác như đói cồn cào, lặng lẽ nuốt hai ngụm nước miếng, sau đó nhìn về hướng phòng bếp.
Lúc này, thị nữ Xuân Lan bưng điểm tâm từ trong đi tới, không hiểu nghĩ gì, trên mặt rất vui vẻ tươi cười. Trong giây lát nhìn thấy Lăng Tiêu lại hoảng sợ, tay tự nhiên buông lỏng, chén đĩa rơi xuông đất, mặc dù trên mặt đất có trải thảm dày, nhưng nếu rơi như vậy, đồ ăn hiển nhiên không thể ăn được.
Xuân Lan thét chói tai, thân thể Lăng Tiêu như một đạo tàn ảnh, phóng tới với tốc độ cao, chộp được chén đĩa đang rơi xuống, thần kỳ chính là, các món trong khay không hề rơi ra ngoài chút nào.
Xuân Lan sợ đến mặt mày trắng bệch, một tay đè ngực, thậm chí quên cả việc tu vi như thiếu gia của mình làm thế nào mà đột nhiên lại có bản lãnh này.
Lăng Tiêu lấy một miếng điểm tâm, ném thẳng vào miệng, nhai hai cái, miệng khen ngon.
Xuân Lan lúc này mới phản ứng, hai gò má ửng đỏ nói:
- Thiếu gia, ngài, ngài còn chưa rửa tay.
Lăng Tiêu không muốn cười, nhưng có thể là đã bị gã Lăng Tiêu nguyên gốc kia ảnh hưởng, tính cách hắn cũng từ từ trở nên cởi mở. Tựa như hôm nay Ô Lan Thác khiêu chiến, nếu như là Lăng Tiêu cũ ở Thục Sơn, hắn khẳng định thà rút lui cũng không đáp ứng khiêu chiến của đối phương.
Tôn nghiêm là gì ? Tôn nghiêm là tới từ thực lực ! Không có thực lực, làm sao có tôn nghiêm ? Nhưng lúc ấy phảng phất có chút xúc động, trực tiếp đáp ứng, bây giờ ngẫm lại, không quen nhìn Ô Lan Thác không ngừng khiêu khích, linh hồn bất khuất của Lăng Tiêu kia quả là một mặt quan trọng.
Tới lúc này, Lăng Tiêu mới thật sự rõ ràng, lúc ấy tại sao Tạ Hiểu Yên lại tính kế, bởi vì nguyên bổn Lăng Tiêu yêu Tạ Hiểu Yên sâu đậm, biết rõ mình bị nàng cài bẫy, cũng đồng ý nén thương tâm về nhà, bị Lăng Khiếu Thiên đánh đập, lúc đó, ai cũng nói Lăng Tiêu tâm tàn ý lạnh một lòng muốn chết.
Lăng Tiêu rửa tay một lúc, sau đó mới biết Xuân Lan cùng Thu Nguyệt biết ngay mai mình quyết đấu với Ô Lan Thác, cố ý chuẩn bị cho mình bữa cơm thịnh soạn, dùng phương thức này để trợ uy cho Lăng Tiêu.
Thị nữ nhà quý tộc, nhất là loại thiếp thân như Xuân Lan cùng Thu Nguyệt, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nhất định phải là cô gái ưu tú phi thường, từ lúc nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, bất kể cầm, kỳ, thi họa, hay là võ thuật, từ thiên văn tới địa lý, cho tới việc nặng như bếp núc, không nói toàn bộ tinh thông, nhưng ít ra cũng có thể làm được toàn bộ.
Tuyệt đại đa số thị nữ thiếp thân, đến cuối cùng cơ bản đều trở thành tì thiếp của chủ nhân. Vì vây thị nữ nhà quý tộc, có khi ưu tú hơn rất nhiều so với tiểu thư nhà quý tộc.
Ăn cơm tối xong, Xuân Lan thấy Lăng Tiêu có tâm tình, cẩn thận hỏi:
- Thiếu gia, ngày mai, ngài muốn….quyết đấu cùng tên Ô Lan Thác kia ?
Lăng Tiêu gật đầu, Xuân Lan nói:
- Ta và Thu Nguyệt đều là Kiếm Thị bậc chín, thiếu gia có muốn chúng ta cùng thiếu gia so chiêu để ngày mai thiếu gia có tâm lý tốt hơn khi tỷ thí ?
Thu Nguyệt ở một bên cũng gật đầu nhìn Lăng Tiêu, hiển nhiên hai nàng cũng cảm giác được ngay mai tỷ thí không có mấy lạc quan, Kiếm Thị bậc chín chênh lệch không nhỏ với Kiếm Thị bậc năm, hơn nữa, nghe nói Ô Lan Thác đã sắp bước vào hàng ngũ Kiếm Sư.
Mắt Xuân Lan đột nhiên rơi vào trên thanh kiếm Lăng Tiêu mang về, đôi mắt chợt sáng lên, sau đó có chút vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Thiếu gia, ngài từ đâu có được vũ khí phụ ma này ? thật tốt quá, có nó, ngày mai chiến đấu, cho dù…..Á
Xuân Lan ý thức được mình nói sai, lấy tay che miệng rồi cẩn thận nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khoát khoát tay:
- Ta không nhỏ nhen như vậy, sau này hai ngươi cũng không cần để tâm việc nhỏ như vậy, được không ?
- Thiếu gia khoan dung độ lượng !
Xuân Lan và Thu Nguyệt cùng nhau đứng dậy hành lễ với Lăng Tiêu, khóe mắt có chút hồng hồng, dụng tâm hầu hạ thiếu gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc thiếu gia cũng nói một câu tri kỷ. Xuân Lan cùng Thu Nguyệt có cảm giác, cho dù bây giờ vì Lăng Tiêu mà chết cũng cam tâm tình nguyện.
Lúc này, thị nữ Xuân Lan bưng điểm tâm từ trong đi tới, không hiểu nghĩ gì, trên mặt rất vui vẻ tươi cười. Trong giây lát nhìn thấy Lăng Tiêu lại hoảng sợ, tay tự nhiên buông lỏng, chén đĩa rơi xuông đất, mặc dù trên mặt đất có trải thảm dày, nhưng nếu rơi như vậy, đồ ăn hiển nhiên không thể ăn được.
Xuân Lan thét chói tai, thân thể Lăng Tiêu như một đạo tàn ảnh, phóng tới với tốc độ cao, chộp được chén đĩa đang rơi xuống, thần kỳ chính là, các món trong khay không hề rơi ra ngoài chút nào.
Xuân Lan sợ đến mặt mày trắng bệch, một tay đè ngực, thậm chí quên cả việc tu vi như thiếu gia của mình làm thế nào mà đột nhiên lại có bản lãnh này.
Lăng Tiêu lấy một miếng điểm tâm, ném thẳng vào miệng, nhai hai cái, miệng khen ngon.
Xuân Lan lúc này mới phản ứng, hai gò má ửng đỏ nói:
- Thiếu gia, ngài, ngài còn chưa rửa tay.
Lăng Tiêu không muốn cười, nhưng có thể là đã bị gã Lăng Tiêu nguyên gốc kia ảnh hưởng, tính cách hắn cũng từ từ trở nên cởi mở. Tựa như hôm nay Ô Lan Thác khiêu chiến, nếu như là Lăng Tiêu cũ ở Thục Sơn, hắn khẳng định thà rút lui cũng không đáp ứng khiêu chiến của đối phương.
Tôn nghiêm là gì ? Tôn nghiêm là tới từ thực lực ! Không có thực lực, làm sao có tôn nghiêm ? Nhưng lúc ấy phảng phất có chút xúc động, trực tiếp đáp ứng, bây giờ ngẫm lại, không quen nhìn Ô Lan Thác không ngừng khiêu khích, linh hồn bất khuất của Lăng Tiêu kia quả là một mặt quan trọng.
Tới lúc này, Lăng Tiêu mới thật sự rõ ràng, lúc ấy tại sao Tạ Hiểu Yên lại tính kế, bởi vì nguyên bổn Lăng Tiêu yêu Tạ Hiểu Yên sâu đậm, biết rõ mình bị nàng cài bẫy, cũng đồng ý nén thương tâm về nhà, bị Lăng Khiếu Thiên đánh đập, lúc đó, ai cũng nói Lăng Tiêu tâm tàn ý lạnh một lòng muốn chết.
Lăng Tiêu rửa tay một lúc, sau đó mới biết Xuân Lan cùng Thu Nguyệt biết ngay mai mình quyết đấu với Ô Lan Thác, cố ý chuẩn bị cho mình bữa cơm thịnh soạn, dùng phương thức này để trợ uy cho Lăng Tiêu.
Thị nữ nhà quý tộc, nhất là loại thiếp thân như Xuân Lan cùng Thu Nguyệt, không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, nhất định phải là cô gái ưu tú phi thường, từ lúc nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng, bất kể cầm, kỳ, thi họa, hay là võ thuật, từ thiên văn tới địa lý, cho tới việc nặng như bếp núc, không nói toàn bộ tinh thông, nhưng ít ra cũng có thể làm được toàn bộ.
Tuyệt đại đa số thị nữ thiếp thân, đến cuối cùng cơ bản đều trở thành tì thiếp của chủ nhân. Vì vây thị nữ nhà quý tộc, có khi ưu tú hơn rất nhiều so với tiểu thư nhà quý tộc.
Ăn cơm tối xong, Xuân Lan thấy Lăng Tiêu có tâm tình, cẩn thận hỏi:
- Thiếu gia, ngày mai, ngài muốn….quyết đấu cùng tên Ô Lan Thác kia ?
Lăng Tiêu gật đầu, Xuân Lan nói:
- Ta và Thu Nguyệt đều là Kiếm Thị bậc chín, thiếu gia có muốn chúng ta cùng thiếu gia so chiêu để ngày mai thiếu gia có tâm lý tốt hơn khi tỷ thí ?
Thu Nguyệt ở một bên cũng gật đầu nhìn Lăng Tiêu, hiển nhiên hai nàng cũng cảm giác được ngay mai tỷ thí không có mấy lạc quan, Kiếm Thị bậc chín chênh lệch không nhỏ với Kiếm Thị bậc năm, hơn nữa, nghe nói Ô Lan Thác đã sắp bước vào hàng ngũ Kiếm Sư.
Mắt Xuân Lan đột nhiên rơi vào trên thanh kiếm Lăng Tiêu mang về, đôi mắt chợt sáng lên, sau đó có chút vui mừng lẫn sợ hãi nói:
- Thiếu gia, ngài từ đâu có được vũ khí phụ ma này ? thật tốt quá, có nó, ngày mai chiến đấu, cho dù…..Á
Xuân Lan ý thức được mình nói sai, lấy tay che miệng rồi cẩn thận nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu khoát khoát tay:
- Ta không nhỏ nhen như vậy, sau này hai ngươi cũng không cần để tâm việc nhỏ như vậy, được không ?
- Thiếu gia khoan dung độ lượng !
Xuân Lan và Thu Nguyệt cùng nhau đứng dậy hành lễ với Lăng Tiêu, khóe mắt có chút hồng hồng, dụng tâm hầu hạ thiếu gia nhiều năm như vậy, rốt cuộc thiếu gia cũng nói một câu tri kỷ. Xuân Lan cùng Thu Nguyệt có cảm giác, cho dù bây giờ vì Lăng Tiêu mà chết cũng cam tâm tình nguyện.
/761
|