Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 261: Đế quốc chi thương

/761



Thái tử điện hạ lóe ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:

- Căn cơ của chúng ta chưa ổn. Không nên gặp phải phiền toái. Động tới người nhà của hắn, chúng ta tạm thời không chịu nổi hậu quả đâu. Hừ, sau hôm nay, bổn vương chẳng những sẽ không xử trí Lăng gia, thậm chí còn tiếp tục gia phong cho Lăng gia hắn, khiến chúng trở thành gia tộc được sủng ái nhất khiến kẻ khác phái ghen tị, và đương nhiên là đi đối phó với chúng.

- Điện hạ cao minh! Dạ Kiêu lặng lẽ cười nói, trên thực tế, y cũng không hề cảm thấy thái tử điện hạ cao minh chút nào. Nếu sau lưng đã có thế gia ấn thế quy mô lớn ủng hộ, vậy sao không trừ bò luôn mối họa Lăng gia đi?

- Quả thực chính là lòng dạ đàn bà!

Tuy nhiên, y biết vị trí của mình, biết cái gì nên nói và cái gì không.

Lão quốc vương ở trong phòng, năm lấy tay Hoàng hậu nương nương, ôn hòa nói:

- Cả đời này. ta đã trải qua vô số lần nguy hiểm lớn nhỏ, chẳng có loại sóng to gió lớn nào chưa qua, nhưng không ngờ hôm nay lại rơi vào tay đứa con của chính mình. Chẳng lẽ thật là năm xưa ta giết chóc nhiều lắm sao? Đầy là báo ứng phái không? Ta vốn lo lắng về Lăng gia nhưng lão Nguyên soái đã nói đúng, nên lo lăng nhất chính là đứa con quý hóa của ta.

Hoàng hậu nương nương nhìn đứa trẻ trong đống tã lót bên cạnh, sau đó nhìn lão quốc vương, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ, nói đến cùng, chinh là thần thiếp không nên dùng đan dược kia, nếu...

Hoàng hậu còn chưa dứt lời, liền bị lão quốc vương lấy tay che miệng lại. Lo quốc vương cười lắc đầu, nói:

- Cho dù không có chuyện này, hắn cũng sẽ làm ra chuyện tối nay. Ta hiểu rõ về hắn mà!
Nói xong lão khẽ nhếch miệng cười lạnh, nói:

- Tưởng như thế là lấy được mạng của ta sao? Đứa con quý hỏa của ta, con cũng coi thường phụ thân quá rồi đó!

Nói xong, lão đứng dậy đi ra ngoài. Quốc vương bệ hạ vừa ra khỏi cửa, bên ngoài đông nghìn nghịt đại quân liền cảm giác một khí thế cực lớn ép tới! Khí thế này không phải khí thế mạnh mẽ của kẻ mạnh tuyệt thế mà chỉnh là khí thế hoang giả của đế vương đã tích lũy lâu.

Uy áp này thậm chí còn khiến cả thái tử điện hạ đang được bảo vệ nghiêm mật cùng không kìm biến sắc mặt.

- Lý Võ Trực, ngươi muốn ăn non sao?

Thân hỉnh hơi gầy yếu của lão quốc vương đứng trước cửa tẩm cung hoàng hậu, lạnh lùng nhìn vô số người hộ vệ đứa con lớn nhất của mình, thái tử điện hạ của Để quốc Lam Nguyệt - Lý Võ Trực!
Sau đó, lão lại vẻ mặt khinh thường nhìn đám binh linh khỏi giáp sáng ngời, cất giọng như chuông đồng nói:

- Toàn bộ các ngươi toàn bộ đều binh lính của đế quốc! Trách nhiệm của các ngươi là bảo vệ biên giới, là bảo vệ thân nhân, bằng hữu, người yêu của mình, bảo vệ tất cả những người mình quan tâm, không bị địch nhân xâm lược. không bị địch nhân giết hại. Bảo vệ nữ nhân của các ngươi không trở thành nữ nhân của người khác, bảo vệ con của các ngươi để chúng không gọi người khác là cha! Ai khiến các ngươi làm như thế này, giơ vữ khí điên cuồng hành động nhắm vào quốc vương của quốc gia mình? Thái tử sao? Các ngươi quay đầu lại đi, nhìn xem kẻ không có tiền đồ kia, xem bên cạnh hắn có bao nhiêu hộ vệ! Hắn có gan gọi các ngươi tới chịu chết, vì sao không đứng ra phía trước? Vì sao không đứng ra trước mặt ta, chính mồm nói với phụ thân hắn là hắn muốn giết ta? Các ngươi thử hỏi xem, hắn có dám không?

Thái tử điện hạ sắc mặt xanh mét, may là hôm nay hắn có mang mặt nạ. nhưng từ đầu tới cuối không dám đối mặt với lão quốc vương.

- Ha ha ha. đây là đứa con quý hóa của ta, đứa con quý hóa muốn giết cha! Đám binh linh các ngươi, trẫm biết là hắn đã nuôi dưỡng các ngươi nhiều năm, nhưng các ngươi có khi nào nghi tới việc bán mạng cho kẻ đó là đáng giá hay không? Chẳng lẽ, mỗi đêm, khi các ngươi đang yên giấc ngủ ngon liền bị hắn hạ độc thủ. Ha ha....

Thực lực của lão quốc vương bệ hạ cùng rất hùng mạnh, phối hợp với khí thế hoàng giả, khiến đám binh lính kia rung động.

Nhưng người đó tuy rằng không hề nói chuyện nhưng trong đội ngũ đã xuất hiện một tia rối loạn. Hiển nhiên, đã cỏ người bị lời của lão quốc vương bệ hạ động tâm.

- Không được nghe lão nói dòng dài, cung nỏ!

Sau tấm mặt nạ, khuôn mặt của thái tử điện hạ vặn vẹo dữ tợn. thanh âm rít lên giữa hai hàm răng, lạnh lẽo như băng:

- Chuẩn bị!

Tất cả binh lính của thái tử điện hạ đều cầm cường nỏ nhắm vào lão quốc vương, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hò hét rung trời.

Hiển nhiên binh lính của lão quốc vương đã có phản ứng, bắt đầu giao chiến với binh lính của thái tử điện hạ.

Những hộ vệ có tu vi Ma Kiếm Sư của lão quốc vương đều bị mấy tên Kiếm Tông do thái tử điện hạ mang đến chém chết.

Quốc vượng bệ hạ đã nói một câu rất đúng, nhưng kẻ mạnh có thực lực trên Kiếm Tông có ảnh hường rất lớn tới càn bằng của hoàng thất các quốc gia trên đại lục. Hoàng quyền ở trước mặt vũ lực hùng mạnh thì có vẻ rất yếu ớt!

Thái tử điện hạ rốt cục nhếch mép tươi cười, trong mắt phục hồi lại vê bình tình nắm chắc thắng lợi. Vì ngày này, y đã phải chuẩn bị rất nhiều năm, thậm chí còn phải tiến hành rất nhiều việc đồng thời.

Y biết, tuy rằng thân phận của mình là Thái tử nhưng quốc vương bệ hạ lại không thích tính cách âm nhu của mình. Ngược lại, Nam Phương Vương Lý Võ Thông có tính cách khá giống với lão quốc vương bệ hạ mới chính là người được lão quốc vương thưởng thức.

Hắn vốn chờ một ngày nào đó lão vương bệnh phát tử vong sẽ nắm hoàng thành.

Khi đó hắn có thân phận. có danh nghĩa, hơn nữa còn được vô số người ủng hộ, ngai vàng hoàng đế của Để quốc Lam Nguyệt không vào tay hắn thì vào tay ai!

Nhưng không ngờ kẻ hoạch tốt đẹp như vậy chi còn vài năm nữa là thành công lại bị Lăng Tiêu ngang trời xuất thế phá mắt. Thậm chí phá tan nát.

Ngay cả lão đáng ghét Thu Thần sắp sửa đi theo lão già sắp chết đó cũng bị Lăng Tiêu kéo lại từ Quỷ Môn Quan. Điều này quả thực khiến Thái tử điện hạ có cảm giác căm ghét hơn cả ăn phải ruồi bọ.

Chỉ tiếc, thực lực của Lăng Tiêu phát triển cực nhanh hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của y. Thậm chí thái tử điện hạ còn lo lắng, với thực lực hiện giờ của Lăng gia, cho dụ muốn giang sơn Lam Nguyệt này có lẽ không phải là không thể!

Cho nên, rốt cục y không kìm nổi, vận dụng quân bài chưa lật cuối cùng của mình. Trên thực té, rất nhiều thị vệ cung đình chính là người của Thái tử, thậm chí cả những người tâm phúc của lão quốc vương bệ hạ!
Dù sao, lão quốc vương tuổi tác đã cao, quốc vương tương lai của đế quốc chẳng phái là thái tử điện hạ sao! Rất nhiều người lo lắng cho tiền đồ của bản thân cũng như người nhà nên cũng không khó lý giải chuyện này.

Còn việc liên hệ với những thể gia môn phái ấn thể quy mô lớn đã là chuyện của mười năm trước. Có điều thái tử điện hạ tính cách ấn nhẵn, khiêm tốn, vẫn không lật con bài này lên. Đại môn i này có thực lực không kém gì Tây Vực Lý giạ, cho nên chỉ cần Lý Võ Trực một nói là có thề giết chết phụ thân của mình, lão quốc vương bệ hạ, và cả hai đệ đệ là nhị điện hạ Lý Võ Thông và tam hoàng tử Lý Võ Hiếu đang nằm trong tã lót. Như vậy, cho dù Tây Vực Lý gia có điều bắt mãn, nhưng dù sao Lý Võ Trực cũng là hậu nhân của Lý gia, Lý gia dù có bất mãn thế nào cũng sẽ không phái người giết y. Huống chi, sau lưng thái tử điện hạ còn có đại môn phái kia nữa,

Lão quốc vương bệ hạ đột nhiên bùng phát khi thế khổng lồ. Nếu toàn bộ cường nỏ đều bắn vào lao, lão cũng không thế nắm chắc hoàn toàn chống cự được. Chỉ có điều, nếu thái tử điện hạ muốn cứ như vậy giết chết tam hoàng tử Lý Võ Hiếu ngay trước mắt mình, lão quốc vương tuyệt đối không thể đáp ứng.

Trừ phi có thể dẫm lên xác của lão! Đôi mắt lão quốc vương bỗng đỏ lên, trong đầu tái hiện lại hình ảnh nam chinh bắc chiến ngày xưa, chém giết trên chiến trường, nhưng bộ hạ chết đi... tất cả đều cực kỳ sống động hiện ra trước mắt lão. Lão đột nhiên vung bảo kiếm, sắc mặt dữ tợn, nhìn thẳng về phía đám lính trước mặt.

- Ông để một người ở phía sau màn đi ra đi. Đó là mẹ ruột ta, ta không giết bà!

Thái tử nói xong, Dạ Kiêu cỏ chút ngạc nhiên nhìn thoảng qua thái tử điện hạ, trong lòng nghĩ, chẳng phái vừa rồi nói giết toàn bộ sao? Thái tử điện hạ này đúng là lòng dạ đàn bà!

- Cho mẫu hậu ngươi đi ra à? Để ngươi làm nhục sao?

Giọng nói lạnh lẽo của lão quốc vương vừa cất lên thì cả trời đắt cũng trở nên tĩnh mịch! Tuyệt đại đa số binh lính tay cầm cường nó đều vẻ mặt ngạc nhiên, không kìm nồi quay đầu lại nhìn về phía thái tử.

Chuyện gì đều có thề nhẫn, thủ đoạn độc ác tất nhiên là điều kiện thành công của kẻ bề trên, nhưng lời này của lão quốc vương là có ý tứ gì? Làm nhục mẫu hậu? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ... có thể làm việc đó ghê tởm sao?

Nhất thời đám binh sĩ quay lại nhìn khiến Thái tử điện hạ gầm lẻn giận dữ
:
- Nói hươu nói vượn! Bắn cho ta, bắn chết bọn họ! Không cho ai sống hết. Nguồn truyện:

/761

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status