Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 346: Theo ta trở về

/761


Năm đó khi ra đi lịch lãm, Lăng Tiêu đã nói với mọi người, nếu tìm được những đứa bé thiên tư trác tuyệt, nhất định không được cho chúng dùng dược vật để nâng cao thực lực! Bởi vì trước khi trúc cơ, bất kể dùng dược vật gì để nâng cao thực lực đối với những đứa bé thiên tư trác tuyệt đều chỉ có hại mà không có lợi.
Nếu là đứa bé thiên tư bình thường thì cho sử dụng đan dược mà hắn lưu lại và Băng Tinh Thiên Tằm của băng hải bí tộc để nâng cao thực lực, từ nhỏ bắt đầu bồi dường, dùng dược vật cứng rắn đào tạo ra các cao thủ. đó chính là một trong những mục đích mà Lăng Tiêu khai tông lập phái.

Những đứa bé xuất thân nghèo hèn đó từ nhỏ đã sinh hoạt tại Thục Sơn kiếm phái, phương diện trung thành tự nhiên không cần nhiều lời, cho dù ngẫu nhiên có kẻ làm phản thì Lăng Tiêu cũng nắm chắc có biện pháp thu thập chúng.

Đến lúc đó, truyền phương pháp luyện chế đan dược cho người thân tín, về căn bản là có thể nắm chắc việc duy trì sự huy hoàng của Thục Sơn kiếm phái.

Vì quy định đó, thực lực cùa mười người Thiên Viên kỳ thật cũng không phải mạnh nhất trong Thục Sơn kiếm phái. Nhưng không ai biết, thực lực của mười người này hoàn toàn là dựa vào sự cố gắng của bàn thân, cho nên mặc dù trong môn phái có những người được sử dụng dược vật để nâng cao thực lực. có thể có thực lực cao hơn Thiên Viên. nhưng khi nhìn thấy y vẫn phải cung kính hô một tiếng Đại sư huynh! Tất cả mọi người đều biết, mười người này có tiền đồ vô lượng!

- Rất nhiều người đều cho rằng mười người các ngươi trở thành đệ tử của ta sẽ có tiền đồ vô lượng. Nói cho ta biết, các ngươi cũng nghĩ như vậy chứ?

Trong một căn phòng bí mật, Lăng Tiêu với vẻ mặt không buồn không vui, bình tĩnh đứng nhìn mười thiếu niên có vẻ hơi rụt rè trước mặt. Nhìn vẻ ngây ngô và kiên nghị của họ, Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ lại lúc vừa mới tới thế giới này. nhoáng cái đã qua 5, 6 năm, mà hiện tại, vậy mà đối với rất nhiều người, mình đã là một người không thể bỏ qua.

Tuy nhiên... cũng chỉ có thế!

Lăng Tiêu tin tưởng trên thế giới này, nhất định còn có những gia tộc có nội tình cực kỳ thâm hậu. Đó mới là những thế gia ẩn thế chân chính, bởi vậy họ mới không chịu hiện ra trước mặt thế nhân.

Cho nên. mỗi khi nhìn bộ dạng ta là nhất, thái độ tất cả bảo vật hẳn phải thuộc về ta của Liệt Dương, Lăng Tiêu liền có cảm giác kích động, muốn dẫm nát khuôn mặt anh tuấn của Liệt Dương dưới gót chân. Có lẽ... sẽ rất thích thú nhỉ?

Đối với các đại gia tộc chân chính, có lẽ hiện tại mình chỉ là một người trẻ tuổi khá lợi hại mà thôi. Kỳ thật. trong lòng Lăng Tiêu hiểu rằng, cho dù là Liệt gia. cũng chỉ là có chút kiêng kị trận pháp của mình, nếu chỉ có một mình hắn, người ta không thèm đề vào mắt.

Cho nên. Lăng Tiêu căn bản không hề coi trọng biểu hiện thiện ý bên ngoài của Liệt gia. Không muốn đắc tội và sợ hãi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cho nên, nếu muốn cho Liệt gia, hoặc là rất nhiều gia tộc hùng mạnh hơn so với Liệt gia, phải sợ hãi, biện pháp tốt nhất chính là xây dựng nên một môn phái có thực lực mạnh hơn họ, nội tình sâu hơn họ.

Chôn sâu dưới bề ngoài anh tuấn của Lăng Tiêu là một dã tâm hơn xa khả năng nhìn nhận của người bình thường. ít nhất, mấy kẻ Liệt gia kia sẽ không thể hiểu nổi.

Sau 50 năm, Thục Sơn kiếm phái ít nhất sẽ có mười cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn. Sau 100 năm, Thục Sơn kiếm phái ít nhất có 100 cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn, năm cao thủ vượt qua cành giới Kiếm Thánh về phần nơi Thánh Vực ... đệ tử Thục Sơn kiếm phái muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Đến lúc này. tính cách kiêu ngạo của người tu chân mới thực sự thể hiện ra trên người Lăng Tiêu.

Dám nghĩ những chuyện mà người khác nằm mơ cũng không dám. đó là bởi vì Lăng Tiêu chân chính chứng kiến cao thủ Thánh cấp phi thăng cũng đã được kiến thức cánh cửa Thánh Vực là dạng gì!

Đối với người khác mà nói, Thánh Vực quà thực thần bí giống như xxx của các cô gái mới lớn. Còn đối với kẻ đã tự mình trải qua thiên kiếp như Lăng Tiêu thì hắn thậm chí còn có sự kích động không thể cười nổi. Đến bây giờ, Lăng Tiêu gần như có thể hoàn toàn xác định, Thánh Vực kỳ thật chính là một thế giới khác, chính là một tinh cầu khác.

Mà tiên phủ dường như cung khuyết kia chỉ là một truyền tống trận đặc biệt mà thôi. Thứ đó chăng cao minh hơn thuật che mắt bao nhiêu mà còn cố làm ra vẻ huyền bí! Thật sự là đùa giỡn người luyện võ trên đại lục Thương Lan như những kẻ ngốc.

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy hơi không đáng đối với những người luyện võ trên đại lục Thương Lan. Hắn vốn có một tia hiếu kỳ và chờ mong đối với Thánh Vực. dù sao người ở nơi đó cũng có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với người ở thế tục giới này. cho nên Lăng Tiêu thậm chí còn có chiến ý đối với Thánh Vực.

Về phần kính sợ... thứ đồ vớ vần đó chẳng hề khiến Lăng Tiêu có chút sợ hãi
Hơn nữa, hiện tại Lăng Tiêu tuyệt đối nắm chắc, trong tương lai, Thục Sơn kiếm phái khẳng định sẽ có một số đông người có thể phi thăng Thánh Vực! Tuy nhiên cách mà hắn bồi dưỡng cho mọi người tu luyện lại là đi theo một con đường khác.

- Đúng vậy, sư tôn. có thể đi theo sư tôn. chúng ta chắc chắn có tiền đồ tốt hơn những người khác.
Nói lời này là đại đệ tử Thiên Viên của Lăng Tiêu. Thiếu niên này đang nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt sùng bái. Kỳ thật, Lăng Tiêu cũng rất quen thuộc ánh mắt đó. Năm xưa khi mới bảy tuổi, hắn bái sư ở Thục Sơn kiếm phái, hắn cũng nhìn sư phụ của mình bằng ánh mắt này, chẳng hề có gì khác biệt so với Thiên Viên.

- Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi cũng đều cho rằng đi theo vi sư, sẽ rất có tiền đồ?
Lăng Tiêu nhìn chín thiếu niên còn lại, nhẹ giọng hỏi.

Chín thiếu niên đều dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Lăng Tiêu, không chút gật đầu do dự.

Lăng Tiêu cười khổ lắc đầu, sau đó nói:
- Vi sư ... đem các ngươi theo một con đường hoàn toàn khác so với những người luyện võ ờ thế giới này. Tương lai... quên đi, hy vọng trong tương lai, các ngươi sê không thầm oán giận vi sư là tốt rồi.

Thiên Viên và chín thiếu niên kia đều quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Tiêu, giọng nói non nớt nhưng vô cùng kiên định của Thiên Viên vang lên:
- Sư tôn. chúng con nguyện một lòng đi theo sư tôn, tuyệt không hối hận!

Lăng Tiêu ôn hòa cười cười, nói:
- Đều đứng lên đi.

Nhìn những thiếu niên này đứng dậy một lần nữa, tinh thần Lăng Tiêu hơi hoảng hốt, không ngờ mình lại có đồ đệ. Ha ha... nếu bị sư tôn biết, chỉ sợ sẽ cười đến rụng răng mất? Tuy nhiên, nếu sư tôn biết mình đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ. liệu có thể dẫn mình tới trước bài vị của các tổ sư gia Thục Sơn để bái tạ tổ sư gia phù hộ không nhỉ?

Có lẽ... sẽ làm như vậy!

- Tiếp theo, ta giảng cho các ngươi một chút về con đường mà tương lai các ngươi sẽ đi...

Cứ như vậy. mười đại kiếm hiệp tương lai của Thục Sơn được vị tông chủ, tố sư gia trẻ tuổi là Lăng Tiêu dẫn dắt, bắt đầu đi theo con đường khác vốn không thể xuất hiện trong đời họ.

Sâu trong một con phố ở đế đô, trong nhà Lăng gia, không bởi vì người của Lăng gia đã dời đi mà có vẻ hoang vu, ngược lại còn có sinh khí hơn so với trước kia. Trong viện có rất nhiều người đang làm việc.

Khi mới được mang tới đây. rất nhiều tôi tớ đều run sợ trong lòng bởi vì tướng quân Lăng Thiên Khiếu năm đó không hề để ý pháp lệnh của đế quốc, cứ thế ra đi không hề cáo biệt. Đối với rất nhiều người. toàn bộ Lăng gia kỳ thật đã thành tội nhân phản quốc. Tuy nhiên kỳ quái chính là, Lăng phủ vẫn được giữ nguyên dạng; từng có những tên trộm cắp muốn vào phủ đệ quý tộc này để kiếm ăn nhưng những tên nỏ sắc bén và những người luyện võ thân thủ kinh người đã cho bọn chúng hiểu rõ một đạo lý nhà không có chủ nhân chưa chắc đã có thể vào được.

Đúng vậy, nhũng người đó, đều là được huấn luyện ra cùng với Binh đoàn Tia Chóp, người cùa bộ môn tình báo Lăna gia. Bọn họ chính là ở đây tại đế đô.

Chủ nhân Lăng gia đi rồi, đám tôi tớ cũng dần dần tản đi, cuối cùng thì bọn họ tới đây ở. Hoàng thất gần họ trong gang gang tấc nhưng cũng không phản ứng gì, ngay cả ô Lan gia vốn luôn không hợp với Lăng gia cũng không ai nói nửa câu.

Sau nữa, Hoàng Phủ Nguyệt mang theo một đám người vào đây ở. Đám tôi tớ đi cùng Hoàng Phủ Nguyệt có thể nói là run như cầy sấy. tâm nói lá gan tiểu thư quá lớn, cũng dám đến nơi thế này để ở.

- Hoàng Phủ Nguyệt kỳ thật cũng có chút nghi hoặc, hơn nữa. nàng lại sống ở khu nhà mà ngày xưa Lăng Tiêu đã ở, ngay tại căn phòng sát vách với phòng Lăng Tiêu, vốn là phòng của Xuân Lan Thu Nguyệt.

Thỉnh thoảng nàng lại tới phòng của Lăng Tiêu, muốn tìm chút dấu vết nào đó mà Lăng Tiêu để lại. Có đôi khi nàng lại ngồi trên ghế của Lăng Tiêu, nhắm mắt ngưng thần suy nghĩ, nghĩ xem năm đó khi Lăng Tiêu ngồi đây có thể nghĩ tới những ai?

Nếu có người biết rằng nữ thần thương nghiệp của Đế quốc Lam Nguyệt không ngờ cũng có những lúc buồn chán thế này, chắc chắn sẽ kinh hãi ngã lăn ra đất. Từ mấy năm trước, sau khi cự tuyệt hôn lễ của ô Lan gia. nữ nhân diện mạo tuyệt sắc nghiêng thành, bách chiến bách thắng trên thương trường này đã được tất cả mọi người nhận định là nữ nhân của Lăng Tiêu!

Nhưng Hoàng Phủ Nguyệt lại chưa từng có ý định giải thích, cũng không hề có động tác gì. Hơn ba năm trôi qua, niềm tin tưởng vững chắc rằng nàng là nữ nhân của Lăng Tiêu cũng ra đi lặng lẽ. Lời đồn đại đó giống như một bong bóng màu sắc rực rỡ, bị gió thổi đi xa, không bao lâu thì vỡ tan.

Mùa đông năm 1458 theo Đế quốc lịch, lại một lễ cuồng hoan sắp tới.

Năm nay nhiệt độ của đế đô khá thấp, mấy trận tuyết làm cho cả thành Nhã Lan bị bao phủ trong chiếc áo màu trắng, trở thành một thế giới hoàn toàn một màu trắng.

Ban ngày của mùa đông luôn ngắn ngủn. dưới ánh sáng của ngọn đèn tinh hạch, Hoàng Phủ Nguyệt đang đọc một quyển điên tịch cổ. Đại khái là bởi vì tiếp xúc với đám người có thực lực mạnh mẽ của Lăng Tiêu, dù không thích đao quang kiếm ảnh nhưng trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt vẫn có chút tò mò. Nhưng bản thân nàng cũng biết rõ, cho dù nàng có thiên phú rất tốt thì nàng cũng đã qua mất tuổi tốt nhất để luyện võ rồi.

Lại nói. mặc dù Hoàng Phủ Đại tiểu thư đều thành thạo mọi việc trên thương trường nhưng khi nói tới múa đao động thương Hoàng Phủ Nguyệt đều có cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Dao cắt vào người khác thì nàng không sợ nhưng nếu cắt trên người chính mình... vậy nhất định sẽ rất đau!

Cho nên, Hoàng Phủ Nguyệt đã tắt tâm tư tu luyện. Nàng xem điển tịch này là của Lăng Tố đưa cho nàng một quyển điển tịch về nền văn minh huy hoàng thời đại thượng cổ.

Hoàng Phủ Nguyệt đọc sách rất cẩn thận, cho nên có chỗ nàng xem lại mấy lần. vẫn có chỗ nàng cảm thấy có chút không hiểu. Khác với tri thức mà nàng nắm dữ, con người ờ thế giới này gần như không có tín ngưỡng. Nhưng Hoàng Phủ Nguyệt thấy rõ ràng trong điển tịch này, ờ thời thượng cổ huy hoàng, thần và người chung sống hòa bình với nhau.

"Chẳng lẽ, thực sự có thần linh?"
Hoàng Phủ Nguyệt nhíu đôi mi thanh tú, khuôn mặt xinh đẹp mờ ảo dưới ánh đèn. Nàng lại nhoẻn miệng cười tự giễu:
"Nếu không có thần linh, làm sao ta có thể đến được đây?"

Nghĩ vậy. Hoàng Phủ Nguyệt đứng dậy đi ra cửa. dùng bàn tay ngọc trắng nõn nà mở cửa. Những ngón tay thon dài tinh tế như muốn nói lên ngọn lửa đang xao động sâu trong nội tâm của nàng.

- "Hô"

Bên ngoài, một cơn gió lạnh ùa vào, Hoàng Phủ Nguyệt không kìm nổi run lên, sau đó nương theo ánh đèn đường, ngạc nhiên nhìn về phía mảng tuyết trắng ở cửa biệt viện. một bóng dáng rắn rỏi đang đứng đó.

"Phanh!"

Hoàng Phủ Nguyệt đóng cửa lại, băng giá và bóng dáng đó ở bên ngoài bị cánh cửa này ngăn cách với bên trong phòng thành hai thế giới riêng biệt. Trong phòng ấm áp như xuân, nếu hiện tại tiến vào trong chăn ấm, chắc chắn là rất thoải mái. Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng dụi mắt, sau đó ngáp một cái. Lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu.

Gần đây luôn xuất hiện ảo giác, nhưng vì sao mỗi lần đều là cậu ấy vậy? Mình và cậu ấy... thật sự không có gì cả!
Hoàng Phủ Nguyệt thì thầm. tuy nhiên thân thể đang định nằm xuống giường bỗng cứng lại, bởi vì nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, đồng Thời còn có tiếng một người trẻ tuổi.

- Ta nói này, Hoàng Phủ Đại tiểu thư, chúng ta tuy rằng mấy năm không gặp nhưng cô cũng không đến mức không nhận ra ta chứ? Hơn nữa, đây là ta trở về nhà mình, vậy mà cô lại đóng cửa từ xa thế à?

Thanh âm đó mang theo một chút vui đùa khiến khuôn mặt trắng mịn của Hoàng Phủ Nguyệt trở nên đỏ ửng, đồng thời trái tim cũng đập nhanh hẳn lên.

Ảo giác lần này không ngờ lại chân thật như thế, ta đang làm sao vậy?"
Hoàng Phủ Nguyệt giơ hai tay ôm mặt, cảm thấy nóng bừng lên như lửa đốt.

Đến lúc này. bốn vệ sĩ trung thành của Hoàng Phủ Nguyệt là A Đại, A Nhị, A Tam và A Tứ mới nghe thấy có người trong viện của tiểu thư. đều từ bên ngoài nhảy vào, vây lấy Lăng Tiêu. Tuy nhiên vừa mới đi hai bước, bốn người đều nhất tề run lên, không thể tin nổi nhìn Lăng Tiêu. thực hiện một động tác khiến Lãng Tiêu dở khóc dở cười.

Bốn người thi lễ với Lăng Tiêu, sau đó quay người biến mất giữa màn băng tuyết. Nếu trên mặt tuyết không có những dấu chân kia, thậm chí người ta còn tưởng bọn họ chưa từng xuất hiện.

Việc này... thật sự không coi mình là người ngoài! Lăng Tiêu thầm cười khổ trong lòng chuẩn bị gõ cửa tiếp. Vừa mới nghe được rằng có người sẽ làm ra việc bất lợi đối với Hoàng Phủ Nguyệt, Lăng Tiêu liền đi không ngừng nghỉ tới đây. Thoáng chốc đã mấy năm không gặp, trong lòng quả thật cũng có chút nhớ nhung. Cảm giác của hắn đối với Hoàng Phủ Nguyệt rất tốt, chưa nói tới yêu nhưng thích là nhất định! Nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thông minh như Hoàng Phủ Nguyệt mà không thích thì quả thật là nói dối trắng trợn.

Lăng Tiêu vừa mới giơ tay lên thì cánh cửa lại mở ra, sau đó lại thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Nguyệt hiện ra, đầu tiên là bình tĩnh nhìn mình mấy lần. sau đó chợt nghe Hoàng Phủ Nguyệt nói:
Quỷ quái thuật, mình không thật sự thích cậu như vậy, thế quái nào mà ngày nào cũng mơ thấy cậu thế? Hơn nữa còn rất chân thật, có lẽ mình bị bóng đè...
Nàng vừa thì thầm vừa vươn bàn tay trắng nõn sờ trên mặt Lãng Tiêu. lại còn véo véo mấy cái. vui vẻ ra mặt nói:
- Ô, chân thật quá nhỉ!

Lăng Tiêu dở khóc dở cười nhìn Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ giọng nói:
Đại tiểu thư, chính là ta!

Hoàng Phủ Nguyệt bỗng nhiên sửng sốt. Nét ửng hồng vừa mới rút đi lại hiện lên rất nhanh trên má nàng, sau đó mở to mồm, phát ra một tiếng thét chói tai, long trời lở đất. Lăng Tiêu nhanh tay bịt miệng nàng, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này, phương thức hoan nghênh thế này của cô có lẽ hơi độc đáo đó nhỉ?

Hai người ngồi đối diện trong phòng. Hoàng Phủ Nguyệt cẩn thận rót trà cho Lăng Tiêu. Nét ửng hồng trên khuôn mặt vẫn chưa rút đi. Mỹ nữ vốn oai phong, lạnh lùng trên thương trường hiện giờ lại xấu hổ như một cô bé mắc phải lỗi lầm. E lệ ngồi đó, hơi cụp mắt ngượng ngùng nhìn Lăng Tiêu.

Trong lòng Hoàng Phủ Nguyệt ai oán, thực sự suy nghĩ xem nên nói gì với Lăng Tiêu đồng thời cũng tự trách sao không nghĩ tới việc Lăng Tiêu có thể tự tới gặp mình. Nghĩ tới đây, nàng không kìm nổi định nói với hắn, dù rằng chúng ta là bằng hữu, nhưng nếu có ai biết đêm hôm khuya khoắt cậu lại lẻn vào khuê phòng của ta. vậy... phải tính làm sao? Tốt xấu gì thì bản tiểu thư vẫn là giai nhân đôi tám (là hai lần tám = 16 ấy mà) chưa gả cho ai!

Đôi tám thêm hai mà thôi!
Hoàng Phủ Nguyệt thầm bổ sung một chút.

Chẳng trách Hoàng Phủ Nguyệt không thể tưởng được sự nghiêm trọng của vấn đề, nàng ở đế đô cũng ba năm. vẫn gió êm sóng lặng, hoàng thất và Ô Lan Gia khiếp sợ uy thế của Lăng gia, nào dám tìm tới nàng gây phiền toái. Những thế gia môn phái ẩn thế thì căn bản là không hề để nàng là một người của thế tục giới vào trong mắt.

Cho nên, Hoàng Phủ Nguyệt bất kể như thế nào cũng không thể tưởng được, không ngờ lại có người có ý đồ đối với mình. Cho nên, nghe Lăng Tiêu thuật lại, khuôn mặt đang e lệ của Hoàng Phủ Nguyệt chợt trở nên tái nhợt, đôi mắt cũng lóe lên phẫn nộ. Không ngờ mình chỉ là một cô gái yếu ớt, vậy mà có người lại có ý đồ xấu với mình.

Trải qua vài năm phát triển, bộ môn tình báo của Lăng gia đã không còn yếu ớt, trên cơ bản chỉ là để trang trí như lúc trước. Mạnh Ly say mê tu luyện, Lý Thiên Lạc sốt ruột báo thù, tiếp quản bộ môn tình báo xong liền bồi dưỡng rất nhiều thiếu niên tâm phúc, sau đó phân tán những thiếu niên này ra khắp cả nước. Tuy nhiên muốn tiến vào nằm vùng ở các thế gia, môn phái ẩn thế thì rất khó bởi vì tuyệt đại đa số thế gia môn phái đều tỏ thái độ không tín nhiệm và luôn đóng cửa đối với thế tục giới, vì vậy muốn gia nhập còn khó hơn lên trời!

Nhưng những danh môn quý tộc của đế quốc thì không như vậy, bọn họ vẫn cần phải chiêu mộ người.

Thời gian ba năm đã đủ để Lý Thiên Lạc thành công trải các cơ sở ngầm khắp giới thượng lưu của Đế quốc Lam Nguyệt. Dựa vào sự quen thuộc đối với các gia tộc, Lý Thiên Lạc thậm chí chuyên môn định ra những phương thức khác nhau

Ô Lan gia là quý tộc lâu đời ở Đế quốc Lam Nguyệt, mặc dù đã trải qua bao gièm pha như vậy nhưng không ai phủ nhận, nội tình của Ô Lan gia vẫn vô cùng hùng hậu.

Tuy rằng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đối với Ô Lan gia thì không hề tổn thương tới xương cốt, đơn giản chỉ là tổn thất một chút hình tượng mà thôi.

Tuy nhiên chuyện khiến Ô Lan Hùng hận Lăng Tiêu thấu xương chính là chuyện Ô Lan Thác bị Lăng Tiêu đánh đập mất đi năng lực nam nhân. Việc này cũng có nghĩa là gia tộc Ô Lan tới đây liền đứt đoạn.

Những năm gần đây, Ô Lan Hùng đà tìm vô số danh y, danh dược cho con trai mình nhưng không hề có chút khởi sắc nào. Mà mặc dù Ô Lan Hùng thê thiếp thành đàn, lại không thể làm được nửa điểm động tĩnh nào.

Ngay lúc bọn họ đang lâm vào tuyệt vọng thì một người thần bí từ Đông Hải Tần gia tới. khiến trái tim gần như đã chết của ô Lan Hùng lại thức dậy.

Người của Tần gia nói, bọn họ có thể chữa khỏi bệnh của Ô Lan Thác thiếu gia, giá phải trả là, đến thời khắc mấu chốt, gia tộc Ô Lan phải cung cấp nơi cư trú cho Tần gia, hơn nữa không được để lộ chút phong thanh nào cho bất cứ ai.

Ô Lan Hùng không phải người của thế gia ẩn thế, cũng không có nửa điểm quan hệ với thế gia ẩn thể. mà bọn họ thì chẳng bao giờ để ý tới y, cho nên Ô Lan Hùng căn bản không thể nào biết rằng, trong các thế gia môn phái ẩn thế, Tần gia đã trở thành cái đích chung của tất cả mọi người.
Hơn nữa, khiến Ô Lan Hùng không thể cự tuyệt lý do của người kia chính là đan dược mà người kia mang tới. Sau khi Ô Lan Thác dùng đan dược xong, nơi đó... không ngờ có phản ứng!

Cảm ơn trời đất, sáu năm, đã khoảng sáu năm, nơi đó của Ô Lan Thác đều không hề có nửa điểm phản ứng! Năm đó muốn kết hôn Hoàng Phủ Nguyệt, kỳ thật cũng có một phần là muốn che lấp quý tử vô năng này của y. Chỉ có điều còn thành một trò hề lớn cho thiên hạ xem.

Người của Tần gia tới còn hỏi Ô Lan Hùng một vấn đề, rốt cục Hoàng Phủ Nguyệt và Lăng Tiêu có quan hệ thế nào?

Rốt cục có quan hệ thế nào?... Kỳ thật Ô Lan gia từ trên Xuống dưới đều không ai dám khẳng định, tuy nhiên việc này cũng không ngăn cản họ phỏng đoán! Bởi vì trừ Lăng Tiêu thì kẻ thù của Ô Lan gia chính là Hoàng Phủ Nguyệt. ! Đừng nhìn mấy năm nay vẫn bình an vô sự, chỗ nào có Hoàng Phủ Nguyệt thì chỗ đó
không thấy bóng dáng người của Ô Lan gia.

Nhưng toàn bộ Ô Lan gia đều phải cắn răng nín nhịn. Bị một nữ nhân tát cho một cái vào mặt, sau đó còn không hề e ngại đi đi lại lại trước mắt họ, cảm giác đó quả thật là vô cùng khó chịu.

Cho nên, chẳng sợ không thể khẳng định, Ô Lan Hùng cũng cứ cam đoan với người của Tần gia rằng Hoàng Phủ Nguyệt là một trong những lão bà của Lăng Tiêu.

Người của Tần gia tới nghe vậy cảm thấy rất cao hứng. Người đó kỳ thật đúng là Tần Phong!

Hiện giờ Tần Phong đã cầm giữ thực lực Kiếm Tông bậc sáu.

Đúng vậy. trong vòng ba năm ngắn ngủn Tần Phong thiếu chút nữa vọt tới cảnh giới Kiếm Hoàng! Nhưng gần đây, đại thiếu gia của Tần gia đang kiêu ngạo vì thực lực được nâng cao thần tốc bỗng nghe thấy Liệt gia phát ra thông cáo với tất cả thế gia môn phái, đã khiến Tần Phong vỡ mộng. Bạn đang đọc truyện tại

/761

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status