Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 429: Trước Lúc Phi Thăng (3)

/761


Công Tôn Kiếm mặc dù lạnh lùng nhưng trước mặt người nhà thì hắn rất thân thiện, mấy năm nay mọi người hầu như đều đã coi hắn như người nhà, nghe hắn lên tiếng thì không khí trong đại điện cũng nhẹ bớt. Lăng Tiêu cảm kích nhìn Công Tôn Kiếm một cái, bởi vì vừa rồi hắn cũng có chút hối hận.

Đáng lý ra nên để thêm vài ba hôm nữa hẵng nói chuyện này, vốn mọi người đang vui vẻ, nhưng chỉ vì một câu nói mà tâm tình hoàn toàn đảo ngược, mặc dù trước sau gì cũng nói nhưng quả thật là kết quả hoàn toàn khác nhau.

- Ta thấy mọi người không nên đau buồn như thế, chẳng lẽ các người đã quên, thần chi cấm địa, nơi có thể mở được cổng Thánh Vực?

Công Tôn Kiếm nói xong thì mọi người đều thở gấp, nhưng Lăng phu nhân thì không hiểu nên hỏi:
- Hiền chất, thế thì sao???

Công Tôn Kiếm vừa cười vừa nói:
- Chỉ cần đại ca ở bên trong Thánh Vực phát triển được thế lực, khi đủ cường địa thì khi đó chúng ta cho dù không có thực lực thánh giai cũng có thể tiến vào Thánh Vực! Cho nên ta thấy chúng ta không nên đau buồn, ngược lại phải vui vẻ mới đúng! Ta tin rằng với thực lực của đại ca, nhất định có thể đạt đến trình độ đó trước khi chúng ta hết thọ nguyên!

Mặc dù mọi người đều biết muốn phát triển thế lực bên trong Thánh Vực không phải là chuyện đơn giản gì, càng huống chi đối với người tiến vào sau như Lăng Tiêu. Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng tin tưởng Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu chính là người sáng tạo kỳ tích.

Lăng phu nhân cũng run người, nhìn sang Lăng Tiêu hỏi:
- Tiêu nhi, thật vậy sao? Nương cũng không phải là sợ chết, nhưng nương chỉ không nỡ....

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy ám áp, gật đầu, nói:
- Nương, đây là sự thật, Thánh Vực chi môn mở ra là nhằm vào những cường giả của các chủng tộc, chỉ cần người có thực lực thánh giai là sẽ bị hút vào, còn người có thực lực dưới thánh giai thì bỏ qua, thoạt nhìn như là việc hiển nhiên, nhưng sau đó con đến Long đảo nên đã biết được chân tướng!

Lăng Tiêu nói xong thì mọi người trong đại điện mới hòa hoãn xuống, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu vẫn tràn đầy vẻ lưu luyến, mặc dù năm năm trước bọn họ đã biết chắc việc này sẽ xảy ra.

Bởi vì không có nỗi buồn nào buồn hơi nỗi buồn ly biệt.

Mặc dù Công Tôn Hoàng là tuyệt thế cường giả của hồng trần, nhưng khi phi thăng cũng lựa một địa phương xa lạ để phi thăng, bởi vì, lão sợ cảnh ly biệt này!

Tuy trong lòng nhiều người phi thăng vào Thánh Vực và chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có nhiều người nghĩ, giữa phi thăng và chết thì có khác gì nhau?

Lăng phu nhân lau khóe mắt, sau đó gượng cười:
- Đã như vậy chúng ta hẳn phải vui lên mới đúng! Diệp tử, con và Hoàng Phổ đi an bài, hôm nay cả Thục Sơn kiếm phái sẽ nghỉ ngơi một ngày, mở tiệc ăn mừng!

....

Thục Sơn kiếm phái đã phái ra một lượng lớn đệ tử xuống núi mua thực phẩm, mà phạm vi thế lực của Thục Sơn kiếm phái thậm chí là cả khắp Tái Nhĩ đế quốc, bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái trú nhập thì kinh tế của đế quốc tăng trưởng lên rất nhiều.

Quốc vương của Tái Nhĩ thường xuyên tự đối ẩm và tâm đắc vì quyết định của chính mình, và xem đó là một quyết định anh minh vô cùng! Bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì mơ hồ Tái Nhĩ đã trở thành một quốc gia mạnh nhất đông đại lục!

Mặc dù thế lực cực mạnh kia không hề có quan hệ gì với đế quốc nhưng quốc vương của Tái Nhĩ thậm chí đã từng có lần muốn giải tán quân đội, dùng quân phí để kiến thiết quốc gia!

Bởi vì có một siêu cấp thế lực như Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì quân đội của đế quốc tựa như là vô dụng rồi!

...

Những thị trấn nhỏ quanh Thục Sơn kiếm phái giờ đây đã phát triển thành những thị trấn phồn hoa, những cánh rừng ngút ngàn giờ đây đã trở thành những khu phố ồn ào tấp nập. Lâm Hải vốn sống trong một ngôi nhà nhỏ trong thành, nhưng giờ đây đã trở thành chủ mấy cửa hàng!

Thời gian trôi qua mấy năm, Lâm Hải vốn là một trung niên nhân nhưng hắn không già đi mà ngược lại còn trẻ hơn trước nhiều! Thê tử của hắn cũng đẹp hơn, nhìn qua thì ai dám nghĩ rằng mấy năm trước đôi vợ chồng này vốn là nghèo rớt mồng tơi?

Bốn năm trước, người nhà thê tử của Lâm Hải đã phái người đến đón họ trở về, mặc dù không biết vì sao Lâm Hải đã ném đi cái vận xui như mõm con chó mực của mình, nhưng giờ nếu hắn đã không còn như xưa nữa thì cũng không thể đối xử với hắn như trước nữa.

Thậm chí là có một người cột chèo với Lâm Hải lúc đầu cũng tỏ ra xem thường vị anh rể đột nhiên giàu có của mình, trên bàn cơm xuất lời trào phúng, lập tức bị nhạc phụ của Lâm Hải mắng cho một trận đến nổi bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến chuyển cũ, Lâm Hải vẫn thổn thức không thôi, không ngờ lúc đầu mình chỉ có ý tốt, không ngờ lại giúp cho gia đình có biến hóa long trời lỡ đất như thế, Lâm Hải cũng hiểu rõ một đạo lý: Cái gọi là phú quý, trong tay của một vài người bất quá chỉ là trở tay mà thôi...

Người của Lâm gia cũng nhớ kỹ vị công tử trẻ tuổi kia, giờ họ đều biết, vị công tử trẻ chính là cường giả của đại lực, tông chủ của Thục Sơn kiếm phái, Lăng Tiêu!

Đó chính là người mà quốc vương đích thân phong là thân vương!

Hơn nữa thoạt nhìn, trên dưới Thục Sơn kiếm phái căn bản là không để ý đến danh hiệu thân vương này.

Cái gọi là cường thế thì cùng lắm chỉ như thế thôi.

Lâm Hải ngồi ở phía sau quầy, đây là tửu lâu đầu tiên của Lâm gia, hai mắt của hắn nhìn qua có vẻ thất thần, chỉ nhìn chằm chằm vào một vị khách trong góc.

Đó là một người trẻ tuổi nhưng có vẻ nghèo, xem qua thì khoảng 30 tuổi, da tay trắng nõn, bàn tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn.

Nhưng hai hốc mắt hãm sâu, vành mắt đã biến thành màu đen, mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng, xem ra thì giống như một người tửu sắc quá độ. Bạn đang đọc truyện tại

/761

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status