Nếu trước đây ta biết được thực lực thật sự của Lăng Tiêu thì sẽ không bao giờ tấn công nơi này trước. Cho dù có tấn công Liên Minh Phương Nam cũng sẽ không đụng đến Thục Sơn."
"Ngày hôm nay mình đã ăn phải trái đắng rồi."
Thủy Trường Xuân thầm nghĩ trong lòng, lão quét ánh mắt nhìn thoáng qua những tên đang đứng xem nào nhiệt ở rất xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười ác độc, lão thầm nghĩ:
- Muốn theo dõi cuộc chiến của Kiếp Tiền Thần à? Nếu không trả một cái giá đắt, thì có thể sao?
Lăng Tiêu nhìn Thủy Trường Xuân rồi khẽ nói:
- Ngươi có biết, mỗi khi ngươi đứng ở chỗ này một lần hít thở thì thuộc hạ của chính mình sẽ chết đi một người. Sau ngày hôm nay sẽ không còn Liên Minh Phương Nam nữa.
- Tiểu tử, đừng khoác lác.
Trên mặt Thủy Trường Xuân lộ ra một nụ cười châm biếm:
- Chỉ dựa vào những tên vô tích sự của Thục Sơn này sao? Nếu không phải vì ngươi thì sơn môn này đã không biết bị người ta đánh tan từ khi nào rồi. Muốn giết được ta thì toàn gia ngươi cũng phải chết. Ha ha, lão phu chưa từng gặp qua tên tiểu bối nào vô tri và kiêu ngạo như ngươi.
- Sao? Thật không?
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên vẻ hứng thú, hắn nhìn Thủy Trường Xuân cười nói:
- Dù sao ta cũng đứng đây quá lâu rồi, ngươi nên nói cho ta biết đã từng gặp qua người nào kiêu ngạo hơn ta chưa, được không?
- Ngươi..Ngươi… ….
Thủy Trường Xuân tức giận đến mức máu sôi lên sùng sục, đây là lần đầu tiên trong đời có người dám nói chuyện với lão như vậy, hơn nữa đối diện với lão mà vẻ mặt không chút biến đổi. Nhưng lão cũng lập tức bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ:
- Mình làm sao vậy? Chẳng lẽ vì chuyện con trai chết đi mà bị đả kích như vậy sao? Chuyện này có gì đâu, nên nhớ ngươi chính là thần, ngươi là một vị thần chân chính.
Trong mắt Thủy Trường Xuân lóe lên những luồng hào quang sắc bén. Lão nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu rồi đột nhiên mỉm cười, giọng nói trở nên hơi khàn khàn:
- Tên tu ma giết chết con trai ta có quan hệ gì với Thục Sơn ngươi?
Sau khi nói xong thì ánh mắt Thủy Trường Xuân vẫn nhìn chăm chăm vào Lăng Tiêu. Lão cảm nhận được những con sóng dao động trên người Lăng Tiêu, dù tên này không thừa nhận cũng chẳng sao, dù sao thì sau ngày hôm nay mình sẽ đem chuyện này truyền ra khắp Thánh Vực.
"Hơn nữa…Ta còn lấy danh nghĩa của minh chủ Liên Minh Phương Nam phát thề, đến lúc đó…Để ta xem Thục Sơn phái của các ngươi gặp phải những phiền phức gì!"
Nhưng không ngờ cặp mắt Lăng Tiêu vẫn cực kỳ thanh tĩnh, hắn nhìn Thủy Trường Xuân rồi thản nhiên cười nói:
- Ngươi nói đến hắn sao? Hắn là đệ tử của ta, đệ tử làm chuyện gì thì người làm sư phụ như ta gánh vác. Không phải ngươi muốn báo thù à? Đến đây đi, không muốn chiến đấu ở đây sao?
Thủy Trường Xuân đột nhiên trở nên sửng sốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lão nhìn Lăng Tiêu tràn đầy vẻ không thể tin, sắc mặt cũng có những biến đổi lớn:
- Ngươi…Ngươi nói tên tu ma kia chính là đệ tử của ngươi?
Sau khi nói xong thì Thủy Trường Xuân lại nghiến răng kèn kẹt:
- Thục Sơn phái của các ngươi lại dám thu nhận loại đệ tử tà ác… ….
- Ha ha, đúng vậy, chuyện này thì có sao?
Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên nụ cười, không có chút tức giận nào.
/761
|