Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 756: Thôi diễn tiểu thế giới

/761



Bên ngoài còn lại hơn bảy vạn người này vẫn đang oán hận chờ cơ hội bị người đoạt đi sinh mạng. Bất kể như thế nào cũng không thể tưởng được, không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, ngay tại trước mắt bọn họ, hơn ba vạn đồng bạn cứ như vậy... biến mất?

Dùng hai chữ biến mất này, là bọn họ thật sự không muốn suy đoán, cũng không cần phải... suy đoán: trên người cả đám người Thục Sơn phái kia sát khí và máu tanh ngút trời, đã hoàn toàn nói cho bọn họ biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Ngay tại phút chốc trước đây, hơn ba vạn đồng bạn của họ... đều bị tiêu diệt!

Một nỗi sợ hãi bắt đầu lan tràn khắp toàn thân đám Thần chuyển thế đó, dần dần ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Đối mặt với đệ tử Thục Sơn đã ngưng kết sát ý thành một cái lưới rộng lớn phủ trùm, đám Thần chuyển thế này nguyên vốn kiêu ngạo như con gà trống, thế mà trong nháy mắt dường như là con gà bị nhổ sạch lông, mắt trợn trừng đầy kinh hoàng, trong ánh mắt đầy sắc thái mơ hồ không thể tin được. Phản ứng trong lòng của bọn họ giờ phút này chỉ là cái chủ đề kia: "sợ hãi".

- Chạy!

Đám Thần chuyển thế giằng co với nhóm người Thục Sơn phái chỉ trong chốc lát sau, không biết trong đám người đó ai trước hô lên một tiếng như vậy. Ngay sau đó vô số người bắt đầu vận hành lên thân pháp, dùng trạng thái xuất sắc nhất của cuộc đời mình, tung mình nhắm hướng xa xa chật vật chạy trốn!

Còn lại rất nhiều Thần chuyển thế vốn định chống cự đến cùng, thấy đồng bạn bỏ chạy quá nhiều, cũng không kìm nổi sinh ra ý tưởng muốn chạy đi. Ngay từ đầu bọn họ chính là bị Diệp Thiên dụ dỗ, mưu toan thành lập một thế lực thật lớn trong Thánh Vực, đợi tương lai cánh cửa Thần Giới mở ra, bọn họ cũng có thể có được tư cách đàm phán với Thanh Hà.

Thế nhưng thật không ngờ, xuất sư bất lợi! Đến ngay cả Diệp Thiên sau một trận chiến với Lăng Tiêu tông chủ Thục Sơn phái kia, cũng từ đó mất đi bóng dáng. Càng không nói cả đám người Vạn Nhân Địch thực lực mạnh mẽ đối chiến cùng Lăng Tiêu trên không trung, không ngờ Lăng Tiêu lại có thể phân ra rất nhiều phân thân theo chân bọn họ đối chiến. Loại thực lực này thực khiến cho người ta run sợ, đâu có giống Diệp Thiên hình dung như vậy: Nhiều lắm cũng chỉ là một Kiếp tiền Thần.

Trong lòng rất nhiều người đã sớm mắng chửi Diệp Thiên tan tác tơi bời. Những thần linh bọn họ, vô số năm qua ở Thánh Vực dốc lòng tu luyện, không hỏi tới chuyện người đời, vì thế ấn tượng về Thánh Vực của họ, vẫn còn lẩn quẩn ở thời kỳ Thần chiến năm xưa. Vậy làm thế nào có thể nghĩ đến: trong Thánh Vực này lại xuất hiện Lăng Tiêu loại người giống yêu nghiệt như thế chứ?

Đám người Vạn Nhân Địch đang chiến đấu kịch liệt cùng phân thân của Lăng Tiêu trên không trung, trơ mắt nhìn phía dưới kia quá nhiều người phe mình tán loạn mà chạy. Hết thảy đều phẫn nộ sôi lên sùng sục, nhưng không có biện pháp, bởi vì tới thời điểm này, chính bọn họ cũng đều rất hối hận: Vì sao lại tin tưởng nghe lời Diệp Thiên nói, tìm đến Lăng Tiêu để chuốc lấy phiền toái mà chi.
Đáng tiếc! Giờ có hối hận thì đã muộn!

Môn đồ Thục Sơn giận dữ đỏ mắt, muốn đuổi theo, nhưng bị các người Lam Hi ngăn lại. Đến lúc này bọn họ đều đã mơ hồ biết rằng: ngay tại bên ngoài Thục Sơn phái, ở một địa phương không tính xa lắm, luôn có một người lặng lẽ thủ hộ Thục Sơn phái. Người nọ là một người tu ma, đồng thời có mối quan hệ gắn bó với tông chủ Lăng Tiêu không thể dứt bỏ. Tất cả bọn họ còn nhớ rõ: hơn một lần, trong một trận đại chiến Thục Sơn phái lần đó có một bóng nhân ảnh mơ hồ.

Quả nhiên, ngay tại hướng chạy tán loạn của đám Thần chuyển thế, truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết nho nhỏ, ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết dần dần nhiều hẳn lên. Lắng nghe kỹ trong thanh âm đó mang theo vô tận kinh hoàng!

- - - - - - - - - - - - - -

Cái gọi là quan tâm ắt bị loạn! Đám người Vạn Nhân Địch vây công người của Lăng Tiêu, mắt thấy đại thế đã mất, hơn nữa kiếm kỹ của Lăng Tiêu cao siêu đến mức làm cho trái tim bọn họ băng giá. Khối đá kiếm ngộ trước sơn môn Thục Sơn kia, còn xa không thể tiêu biểu cho thực lực chân chính của Lăng Tiêu!

Cao thủ so chiêu, hơi có biến hóa dù rất nhỏ, ngay lập tức đối phương có thể cảm nhận được! Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một nụ cười:
- Hối hận rồi sao?

Một kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim Vạn Nhân Địch. Vạn Nhân Địch hoảng hốt, không thể tưởng được Lăng Tiêu dũng mãnh như vậy, không ngờ ngay cả một chút biến hóa rất nhỏ trong lòng mình, hắn cũng nắm bắt được. Người như thế, quả thực trời sinh ra chính là vì chiến đấu mà sinh!
Hơn nữa, kiếm ý trong một kiếm này của Lăng Tiêu, không có nửa phần sát khí, hoàn toàn chính là một kiếm dung hợp với pháp tắc thiên đạo!

Khiến hắn... tránh cũng không thể tránh!

Bập!

Kiếm phong Yêu Huyết Kiếm sắc bén, đâm xuyên qua trái tim Vạn Nhân Địch. Trong mắt Vạn Nhân Địch cuối cùng lại hiện lên một thần sắc như được giải thoát.

"Phịch" một tiếng, thân thể Vạn Nhân Địch bị một kiếm ẩn chứa pháp tắc thiên đạo này, hóa thành muôn ngàn hạt bụi, hóa thành vô hình tiêu tan trên không trung.
Những người còn lại thực lực không bằng Vạn Nhân Địch, đều trợn mắt như muốn nứt ra: đây là kiếm kỹ gì? Bá đạo như thế! Nhưng lại có thể đánh một kích làm cho một võ giả mạnh mẽ như Thần chuyển thế của Thần Giới, chỉ trong khoảnh khắc biến thành bụi phấn!
Muốn chạy? Lăng Tiêu tâm niệm vừa động, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả các phân thân toàn bộ đều bộc phát ra kiếm ý khí thế hùng mạnh, ẩn chứa pháp tắc thiên đạo, bao trùm chặt chẽ tất cả mọi người trên không trung.

Phốc... Phốc... Phốc!

Lại là ba người bị kiếm ý của Lăng Tiêu kích thành bụi phấn.

Cuối cùng mấy người còn lại, cũng tại khoảng khắc này, toàn bộ bị Lăng Tiêu tiêu diệt.

Lăng Tiêu đứng trong hư không, nhìn về địa phương xa xa, từng đám từng đám hơi máu tanh màu đỏ tươi xông lên tận trời cao, khóe miệng hắn nổi lên một vẻ tươi cười nhàn nhạt, sau đó bay xuống quay lại sơn môn.

- Thương vong như thế nào?

Lăng Tiêu nhìn trong mắt Lam Hi vẫn còn lưu lại đầy vẻ hưng phấn hỏi.
Đôi mắt Lam Hi thoáng sụp xuống, mím môi nhẹ giọng hồi đáp:

- Tiêu diệt địch hơn ba vạn người; chúng ta cũng tổn thất hơn ba trăm. Thật có lỗi! Lăng Tiêu! Ta đã không có chiếu cố bọn họ!
Lăng Tiêu tươi cười an ủi Lam Hi, sau đó nói:

- Chuyện này không thể trách ngài! Mất mát chênh lệch như thế cũng đủ để rung động tất cả các thế lực ở Thánh Vực rồi! Nếu bọn họ có thực lực này, chỉ sợ sớm đã trở về nghĩ tới chuyện phải thống nhất Thánh Vực rồi.
Tất cả mọi người cười rộ lên, Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng:

- Chỉ có thông qua phương thức này, mới có thể chân chính làm cho người ta trưởng thành lên. Chiến đấu, vĩnh viễn đều là con đường tắt tu luyện nhanh nhất.
Lam Hi nghe vậy cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy! Chúng ta cũng nghĩ thế! Tuy nhiên, Lăng Tiêu! Chúng ta còn có thể có nhiều trận chiến như vậy sao?
Hoàng Phủ Nguyệt ở một bên lại lắc đầu:

- Chiến tranh quy mô như thế, chỉ sợ sẽ không còn nữa! Một trận chiến hôm nay, rất nhanh đã loan truyền khắp toàn bộ Thánh Vực: mười vạn Thần chuyển thế đều bị chúng ta đánh cho nước chảy hoa rơi. Còn có người nào đui mù, dám đến nơi đây tìm chúng ta phiền toái nữa chứ?

Lăng Tiêu cũng gật đầu nói:

- Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có, nếu Tương Vân Sơn có thể thống nhất Nam châu, vậy càng không có!
- Chẳng lẽ Tương tiên sinh không thể đánh hạ toàn bộ Thánh Vực được sao?
Lăng Vận Nhi từ thuở nhỏ đã manh động nhìn Tam ca, thanh âm nhu mì hỏi.

- Toàn bộ Thánh Vực?

Lăng Tiêu lắc lắc đầu cười, nhớ tới Trương Dương và Vương Chân bọn họ một đám người đi theo Tương Vân Sơn, thầm nghĩ: "Biết đâu được! Những người này đi ra ngoài đánh người trong thiên hạ, sớm hay muộn... cũng sẽ gặp phải quyền thống trị bị chia cắt!"
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Sau trận chiến này, quả nhiên Thục Sơn phái bắt đầu an tĩnh lại, cứ như thế ba năm, cũng không có ai dám đến nơi đây gây chuyện.

/761

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status