Vương triều long trọng nghênh đón buổi lễ Quốc Khánh mười năm một lần. Đương Kim Thiên Tử_minh quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn dật phi phàm. Hắn giống như ngôi sao, lộng lẫy, xa vời không thể chạm. Vị trí Hoàng hậu cũng luôn bắt đầu từ Thái tử phi. Cũng bởi vậy, vô số nữ tử khuê các mong muốn tước vị lại càng sâu một tầng. Chính nhân quân tử tuấn dật phong lưu thường thường được hoan nghênh hơn một ít so với đồ háo sắc. Huống chi, nam nhân kia còn là hoàng thượng trên vạn người, cũng không phải người mà các nàng có thể dễ dàng ảo tưởng, hy vọng viễn vông. Đương nhiên, không bao gồm Lê Uyển Chi Thuần nàng. Tuy rằng, A mã của nàng là thúc thúc của Đương Kim Thánh Thượng. Tuy rằng, nàng cùng hắn từng gặp mặt một lần, nàng so với nữ tử bình thường rõ ràng càng có thể trực tiếp bắt được ánh mắt của hắn. Tuy rằng, nàng cũng thường thường ra vào cung đình, Thái hậu bá mẫu đối đãi nàng tốt lắm. Chỉ là, A mã có nói qua, nữ tử bình thường không thể hàng phục Đương Kim Thánh Thượng.
Nàng không thể làm chuyện ngu xuẩn. Biết rõ không thể được mà còn muốn, không phải tác phong của nàng.
Bao năm qua mùng bảy tháng bảy. Là sinh nhật Lê Uyển Chi Thuần. A mã tặng nàng một bộ váy thuần lam lưu hoàn, hơi hơi lộ vai, thắt lưng, càng tôn lên dáng người thon dài của nàng, không giống phần lớn các tiểu thư khuê bé bỏng. Ngoài ra, còn có đủ loại trang sức ngự dụng cung đình do người của Thái hậu đưa tới. Trâm cài dài nhỏ trong suốt, Băng Liên (hoa sen trên băng)_thực vật thiên nhiên từ Tuyết Sơn (núi tuyết) lấy tới, còn có hộp son phấn dùng hoa Lưu Ly trên thế gian chỉ có duy nhất, cả vật thể thuần trắng, làm da non mềm. Là Thái hậu bá mẫu cho người có chuyên môn vì nàng điều phối. Nàng cảm nhận được rất nhiều người nịch sủng nàng, nhưng là, ý tốt chỉ là mặt ngoài. Mặt nàng, hồi nhỏ bị một ả nô tỳ oán hận mẫu thân nàng tát lên trên thân thể nàng, Cực không cẩn thận dùng dao găm cắt qua, tuy rằng sau này ả nô tỳ này bị A mã đuổi đi, mặt nàng dù dùng Linh Đan Diệu Dược vẫn không thể phục hồi lại như cũ.
Từ sau sự việc đó, nàng mỗi ngày đều phải mang theo khăn che mặt màu trắng. Nàng là cực tự ti, lại kiệm lời (ít nói). Ngoài A mã cùng Lê Bá, nàng rất ít nói chuyện cùng người khác. Khi ra vào cung đình, A mã từng dạy, nhiều một câu không bằng ít một câu, họa là từ miệng mà ra. A mã mặc dù không làm gì dính đến chính sự, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung đình, việc gì cũng đều nghe thấy nhìn thấy qua.
Uyển Nhi, Thái hậu cho con tham gia buổi lễ ngày mai. Vốn là muốn trốn, hôm đó tụ tập nhiều người, A mã sợ con không thích ứng. A mã, con đi được. Lê Uyển Chi Thuần ngoan ngoãn đáp ứng, không muốn A mã khó xử. Lúc này đây, lão Quản gia đã sớm cùng nàng nói qua một số điểm cần chú ý, lúc này đây cơ hồ mỗi một thiên kim hoặc thiếu gia quan viên Ngũ Phẩm đều phải tham dự. Một mặt, vì muốn biểu hiện thực lực của một nước hưng thịnh với Sứ giả các quốc gia khác. Mặt khác, lòng dạ mỗi người đều biết rõ! Ít nhất, là hy vọng của từng nữ tử khuê các, đây là lần duy nhất các nàng có thể tự mình chọn lựa lang quân hợp ý. Mà điều này, đối với Lê Uyển Chi Thuần chỉ có tra tấn thôi, bình thường nàng đã chịu đủ biểu cảm khinh thường của hạ nhân. Lúc này đây, lại không biết nên nhận chế nhạo như thế nào đây?
Sáu năm trước….Lạc Hiên ca ca nhất định đã quên sáu năm trước rồi.
Sáu năm trước, nàng mang mạng che mặt cùng A mã đi xuống Giang Nam. Còn nhỏ không hiểu nhân tình, làm như vừa ra khỏi cái tòa nhà rộng rãi kia lập tức bản tính ham chơi bộc lộ. Nàng cùng A mã thất lạc, vô tình gặp được một ca ca lớn hơn nàng bảy tuổi.
Nàng mạc danh kỳ diệu (không sao hiểu rõ) đi theo hắn, vì tuổi còn nhỏ nên không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy người kia hình như muốn rời khỏi sau đó rốt cuộc không nhìn thấy nữa. Hắn có thể cho nàng cảm giác thực an toàn. Nàng đọc qua rất nhiều sách, quanh năm không bước ra khỏi cửa, thậm chí hiếm khi rời khỏi khuê phòng, phần lớn thời gian đều dùng để luyện cầm kỳ thư họa A mã yêu cầu. Nàng đọc qua nhiều sách như vậy, vắt hết óc cũng nghĩ không ra hắn tạo cho nàng cảm giác, không giống với sủng nịch (cưng chiều) của A mã, lại không giống với sự hòa ái (hiền hòa yêu thương) của Lê Bá, tóm lại, cũng chỉ điềm nhiên cho rằng là Cảm giác an toàn lạ thường.
Hắn kéo kéo tay nhỏ bé của nàng, giống như đối đãi muội muội. Cùng nhau chơi đùa, chơi đùa rất vui vẻ. Trong ánh mắt cô bé này lúc ở cùng bên người hắn không giống những người khác, nàng không cầu cái gì, làm như chỉ cần có thể đi theo hắn như vậy đủ rồi. Nàng cảm thấy an tâm, không có ngươi lừa ta gạt, không có một tia lục đục với nhau, đơn thuần muốn người hảo hảo bảo hộ không muốn bị trần thế dơ bẩn này ô nhiễm.
Sau này, nàng cùng phụ thân thất lạc, lại kì tích lần nữa chạy trở về. Ngay từ đầu nàng chính là cố ý, khi ngồi ở trong kiệu nàng lập tức chú ý tới hắn, nhìn ca ca tốt như vậy, nhìn tốt như vậy. Khói mù đáy lòng nàng được chiếu rọi bắt đầu sáng lên. Hắn cũng không hỏi nguyên nhân nàng mang khăn che mặt, nàng có lý do của nàng, nhưng hắn lại không hỏi, cũng không có ác ý khiêu khích, đó là lí giải thật lớn rồi.
Hắn không nghĩ tới nàng đột nhiên biến mất, giống với lúc xuất hiện, là chuyện chỉ trong nháy mắt.
Ngay trong một khắc kia, hắn bỗng nhiên hối hận, hắn nói cho nàng danh tính của hắn, lại không hỏi của danh tính nàng. Rồi sau đó, biển người mênh mông kia, có còn tìm được lý do?
Tựa như một giấc mộng. Hắn nói cho bản thân, coi như là trên trời cho của hắn một lần thư thái.
Nhưng là, Lê Uyển Chi Thuần vẫn nhớ hắn. Nàng không thể quên, Lạc Hiên, Lê Lạc Hiên. Đương Kim Thánh Thượng Lê Lạc Hiên. Sáu năm trước, nàng thường nghe A mã nhắc tới thái tử đương triều Lê Lạc Hiên tương lai nhất định là một minh quân. A mã có mắt nhìn người luôn rất chuẩn. Hắn quả thật là một minh quân. Bách tính an cư lạc nghiệp, không lo không nghĩ. Chỉ là, hắn nạp phi tử một cái lại một cái, mỹ nữ giai lệ vô số kể. Đương nhiên, Lê Uyển Chi Thuần cũng ảo tưởng, làm tiểu cung nữ bên người hắn cũng đã là hạnh phúc, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, như vậy là đủ rồi. Đáng tiếc, ảo tưởng mãi mãi là ảo tưởng. Nàng chỉ là dựa vào trí nhớ khi còn bé vẽ lại một bức bộ dáng hắn sáu năm sau.
Nhưng mà, nguyện vọng như vậy, không muốn người biết, cũng không thể cho người biết, nếu truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng A mã không biết gánh vác như thế nào? Thậm chí sáu năm trước, nàng vô tình nhắc tới Lạc Hiên. A mã sủng nàng quá mức, chuyện xưa về mẫu thân nàng có nghe Lê Bá nói qua, A mã ước chừng là đem tình yêu thương đối với mẫu thân dời đến trên thân nàng. Nàng sợ A mã thật sự sẽ không cần để ý đi cầu thánh thượng nạp nàng vi phi. Nàng muốn ở lại bên người ông. Không phải của nàng hà tất gì cưỡng cầu.
Nàng không thể làm chuyện ngu xuẩn. Biết rõ không thể được mà còn muốn, không phải tác phong của nàng.
Bao năm qua mùng bảy tháng bảy. Là sinh nhật Lê Uyển Chi Thuần. A mã tặng nàng một bộ váy thuần lam lưu hoàn, hơi hơi lộ vai, thắt lưng, càng tôn lên dáng người thon dài của nàng, không giống phần lớn các tiểu thư khuê bé bỏng. Ngoài ra, còn có đủ loại trang sức ngự dụng cung đình do người của Thái hậu đưa tới. Trâm cài dài nhỏ trong suốt, Băng Liên (hoa sen trên băng)_thực vật thiên nhiên từ Tuyết Sơn (núi tuyết) lấy tới, còn có hộp son phấn dùng hoa Lưu Ly trên thế gian chỉ có duy nhất, cả vật thể thuần trắng, làm da non mềm. Là Thái hậu bá mẫu cho người có chuyên môn vì nàng điều phối. Nàng cảm nhận được rất nhiều người nịch sủng nàng, nhưng là, ý tốt chỉ là mặt ngoài. Mặt nàng, hồi nhỏ bị một ả nô tỳ oán hận mẫu thân nàng tát lên trên thân thể nàng, Cực không cẩn thận dùng dao găm cắt qua, tuy rằng sau này ả nô tỳ này bị A mã đuổi đi, mặt nàng dù dùng Linh Đan Diệu Dược vẫn không thể phục hồi lại như cũ.
Từ sau sự việc đó, nàng mỗi ngày đều phải mang theo khăn che mặt màu trắng. Nàng là cực tự ti, lại kiệm lời (ít nói). Ngoài A mã cùng Lê Bá, nàng rất ít nói chuyện cùng người khác. Khi ra vào cung đình, A mã từng dạy, nhiều một câu không bằng ít một câu, họa là từ miệng mà ra. A mã mặc dù không làm gì dính đến chính sự, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung đình, việc gì cũng đều nghe thấy nhìn thấy qua.
Uyển Nhi, Thái hậu cho con tham gia buổi lễ ngày mai. Vốn là muốn trốn, hôm đó tụ tập nhiều người, A mã sợ con không thích ứng. A mã, con đi được. Lê Uyển Chi Thuần ngoan ngoãn đáp ứng, không muốn A mã khó xử. Lúc này đây, lão Quản gia đã sớm cùng nàng nói qua một số điểm cần chú ý, lúc này đây cơ hồ mỗi một thiên kim hoặc thiếu gia quan viên Ngũ Phẩm đều phải tham dự. Một mặt, vì muốn biểu hiện thực lực của một nước hưng thịnh với Sứ giả các quốc gia khác. Mặt khác, lòng dạ mỗi người đều biết rõ! Ít nhất, là hy vọng của từng nữ tử khuê các, đây là lần duy nhất các nàng có thể tự mình chọn lựa lang quân hợp ý. Mà điều này, đối với Lê Uyển Chi Thuần chỉ có tra tấn thôi, bình thường nàng đã chịu đủ biểu cảm khinh thường của hạ nhân. Lúc này đây, lại không biết nên nhận chế nhạo như thế nào đây?
Sáu năm trước….Lạc Hiên ca ca nhất định đã quên sáu năm trước rồi.
Sáu năm trước, nàng mang mạng che mặt cùng A mã đi xuống Giang Nam. Còn nhỏ không hiểu nhân tình, làm như vừa ra khỏi cái tòa nhà rộng rãi kia lập tức bản tính ham chơi bộc lộ. Nàng cùng A mã thất lạc, vô tình gặp được một ca ca lớn hơn nàng bảy tuổi.
Nàng mạc danh kỳ diệu (không sao hiểu rõ) đi theo hắn, vì tuổi còn nhỏ nên không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy người kia hình như muốn rời khỏi sau đó rốt cuộc không nhìn thấy nữa. Hắn có thể cho nàng cảm giác thực an toàn. Nàng đọc qua rất nhiều sách, quanh năm không bước ra khỏi cửa, thậm chí hiếm khi rời khỏi khuê phòng, phần lớn thời gian đều dùng để luyện cầm kỳ thư họa A mã yêu cầu. Nàng đọc qua nhiều sách như vậy, vắt hết óc cũng nghĩ không ra hắn tạo cho nàng cảm giác, không giống với sủng nịch (cưng chiều) của A mã, lại không giống với sự hòa ái (hiền hòa yêu thương) của Lê Bá, tóm lại, cũng chỉ điềm nhiên cho rằng là Cảm giác an toàn lạ thường.
Hắn kéo kéo tay nhỏ bé của nàng, giống như đối đãi muội muội. Cùng nhau chơi đùa, chơi đùa rất vui vẻ. Trong ánh mắt cô bé này lúc ở cùng bên người hắn không giống những người khác, nàng không cầu cái gì, làm như chỉ cần có thể đi theo hắn như vậy đủ rồi. Nàng cảm thấy an tâm, không có ngươi lừa ta gạt, không có một tia lục đục với nhau, đơn thuần muốn người hảo hảo bảo hộ không muốn bị trần thế dơ bẩn này ô nhiễm.
Sau này, nàng cùng phụ thân thất lạc, lại kì tích lần nữa chạy trở về. Ngay từ đầu nàng chính là cố ý, khi ngồi ở trong kiệu nàng lập tức chú ý tới hắn, nhìn ca ca tốt như vậy, nhìn tốt như vậy. Khói mù đáy lòng nàng được chiếu rọi bắt đầu sáng lên. Hắn cũng không hỏi nguyên nhân nàng mang khăn che mặt, nàng có lý do của nàng, nhưng hắn lại không hỏi, cũng không có ác ý khiêu khích, đó là lí giải thật lớn rồi.
Hắn không nghĩ tới nàng đột nhiên biến mất, giống với lúc xuất hiện, là chuyện chỉ trong nháy mắt.
Ngay trong một khắc kia, hắn bỗng nhiên hối hận, hắn nói cho nàng danh tính của hắn, lại không hỏi của danh tính nàng. Rồi sau đó, biển người mênh mông kia, có còn tìm được lý do?
Tựa như một giấc mộng. Hắn nói cho bản thân, coi như là trên trời cho của hắn một lần thư thái.
Nhưng là, Lê Uyển Chi Thuần vẫn nhớ hắn. Nàng không thể quên, Lạc Hiên, Lê Lạc Hiên. Đương Kim Thánh Thượng Lê Lạc Hiên. Sáu năm trước, nàng thường nghe A mã nhắc tới thái tử đương triều Lê Lạc Hiên tương lai nhất định là một minh quân. A mã có mắt nhìn người luôn rất chuẩn. Hắn quả thật là một minh quân. Bách tính an cư lạc nghiệp, không lo không nghĩ. Chỉ là, hắn nạp phi tử một cái lại một cái, mỹ nữ giai lệ vô số kể. Đương nhiên, Lê Uyển Chi Thuần cũng ảo tưởng, làm tiểu cung nữ bên người hắn cũng đã là hạnh phúc, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, như vậy là đủ rồi. Đáng tiếc, ảo tưởng mãi mãi là ảo tưởng. Nàng chỉ là dựa vào trí nhớ khi còn bé vẽ lại một bức bộ dáng hắn sáu năm sau.
Nhưng mà, nguyện vọng như vậy, không muốn người biết, cũng không thể cho người biết, nếu truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng A mã không biết gánh vác như thế nào? Thậm chí sáu năm trước, nàng vô tình nhắc tới Lạc Hiên. A mã sủng nàng quá mức, chuyện xưa về mẫu thân nàng có nghe Lê Bá nói qua, A mã ước chừng là đem tình yêu thương đối với mẫu thân dời đến trên thân nàng. Nàng sợ A mã thật sự sẽ không cần để ý đi cầu thánh thượng nạp nàng vi phi. Nàng muốn ở lại bên người ông. Không phải của nàng hà tất gì cưỡng cầu.
/21
|