Cũng chính là vào đêm này, trong tướng phủ Đại Triệu, Đệ Ngũ Khinh Nhu cho toàn bộ người lui xuống, một mình trong phòng, bộ áo bào vải bố màu trắng, hắn khoanh tay đứng thẳng ở Lương đình, hai mắt xuất thần nhìn lên bầu trời đêm thật lâu không nói gì.
Trời thu rất lạnh, gió nhẹ nhàng thổi tựa như là nỗi buồn ly biệt, thật khó mà chia ly được.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ đứng như vậy không nhúc nhích.
Mãi lâu sau, trong đêm khuya tịch mịch vọng lên một tiếng ngâm nga thở dài, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nói: “Huynh đệ, ngươi đi rồi sao?”
Gió cũng nức nở, không nói gì.
Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ quay người, phía sau ông ta có một cái bàn nhỏ, mép bàn đã bị mài mòn, chỉ là dùng một loại gỗ thông thường làm ra, rõ ràng là đã có mấy chục năm tuổi thọ rồi. Trên bàn, có sáu món ăn và một bầu rượu.
Bốn chén rượu đặt ở bốn hướng khác nhau.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi ngồi xuống, nhấc bầu rượu lên rót đầy chén rượu của mình. Hắn bưng chén rượu lên im lặng như vậy, thật lâu sau mới buông xuống.
“Ta vẫn luôn không tin rằng, ngươi đi thật rồi” Đệ Ngũ Khinh Nhu lẩm bẩm nói: “Thân phận của ngươi, tài nguyên ngươi nắm giữ, bất kể là đối địch với ta thì cũng đều là một tài sản vô cùng lớn, chỉ cần là một kiêu hùng trong lòng ôm ấp mộng chinh phục thiên hạ thì nhất định sẽ không dễ dàng giết đệ”.
“Cho nên, ta vẫn luôn hy vọng rằng đệ đã bị giam giữ” Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khổ, hắn nhấc chén rượu không do dự mà uống cạn một hơi, chính vào lúc nhấc chén rượu lên, một giọt nước đã từ khóe mắt đã rơi vào chén rượu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đã uống chén rượu hỗn hợp rượu và nước mắt mang niềm thương nhớ, hắn nhắm mắt lại uống một hơi cạn, trên mặt bị cái nồng của hơi rượu làm cho hồng lên, hắn vẫn chưa hề mở mắt mà cứ thế hơi cúi đầu rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta lại không nghĩ tới việc, trước mặt ta và cùng ta tranh đoạt thiên hạ lại chính là một vị anh hùng.”
Nói đến hai từ “anh hùng” này, giọng Đệ Ngũ Khinh Nhu đột nhiên trầm xuống nhưng lại tràn ngập ý trào phúng.
“Thiên hạ bá nghiệp thùy tố chủ? Cửu trọng thiên lí ngã vi hùng! Đồ tẫn thương sinh cửu vạn vạn! Huyết hải vi tương cốt tố binh!” Đệ Ngũ Khinh Nhu cúi đầu ngâm nga, liệng lẩm bẩm: “Nhị đệ, đây là bài thơ ban đầu ta viết, còn nhớ ban đầu đệ cũng đã từng hợp với ta một khổ”.
“Phục thi bách vạn tương vị thành, phi giáp hoàng sa thán thư sinh; Nhất nhãn thương tự quy nhất thống, kim sinh tráng chí dữ quân đồng!” Đệ Ngũ Khinh Nhu thở nhẹ: “Lúc đó đệ nói, thiên hạ tranh hùng, chỉ có kiêu hùng mới đoạt được, một đời kiêu hùng anh hùng, dưới trướng anh hùng là trăm vạn quân, trăm trận thiên khuyết biến thành bạch cốt, rồi khắc cốt vào trong lòng Vương giả”.
“Ý của đệ là, anh hùng có thể làm soái, có thể làm tướng nhưng lại không thể làm vương. Vương giả nhất định phải kiêu hùng, kiêu hùng ở trên anh hùng, thượng có mưu, hạ có kế, như vậy mới có thể bách chiến bách thắng, làm cho đất đai ngày hôm nay trở thành giang sơn họa đồ trong lòng Vương giả. Lúc nói câu này, đệ có từng nghĩ mình sẽ chết trong tay một “anh hùng” không?”
Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha ha, nụ cười lại có vẻ như đang run rẩy, tiếng cười cũng run run, hắn nhấc chén rượu lên lại một hơi nữa uống cạn. Đồng thời hắn lại nhanh chóng rót cho mình đầy một chén nữa, giọng run run nói: “Nhị đệ, lúc đó đệ đã từng nói rằng, ngày mà đệ đại công cáo thanh, nhất định sẽ say một trận với vi huynh. Bởi vì cả đời này đệ vẫn chưa bao giờ nhìn thấy ta say một lần. Hôm nay, vi huynh sẽ làm theo ý nguyện của đệ”.
Hắn giơ cao chén rượu, giơ lên bầu trời đầy sao kính một cái rồi lại thu tay lại một hơi cạn sạch.
“Đệ luôn nói rằng ta sống quá mệt mỏi, sống quá hư ảo, không thể cẩu thả một chút, vui vẻ một chút… Hôm nay, ta sẽ buông xuôi tất cả, cùng say với đệ”.
Tiếng gió nỉ non như đang khóc cùng. Cây cỏ bốn phía nhẹ nhàng lay động, lá rụng rền vang giống như năm đó tiểu huynh đệ đang tán chuyện chỉ điểm giang sơn với mình vậy.
Vẫn hát hay múa giỏi, vẫn lông bông trẻ con như thế.
Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười cười, những giọt nước mắt lại rơi xuống. Trong đêm khuya tĩnh lặng thế này, vị kiêu hùng cái thé này đang đối mặt với sự cô đơn tột cùng, cuối cùng thì ông cũng không cố gắng che giấu tình cảm chân chính của mình nữa.
“Tướng gia…” phía sau đột nhiên có tiếng nói vọng tới.
“Bố Sở, nào, tới đây cùng huynh đệ ta uống rượu.” Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngoảnh đầu lại, hắn biết vào thời điểm này là ai ở đây, ngoài Hàn Bố Sở ra thì bất cứ ai vào đây vào thời điểm này tất cả đều chỉ có con đường chết mà thôi.
Hàn Bố Sở chậm rãi đi tới, trong lòng còn ôm một vò rượu, y mỉm cười nói: “Tướng gia, tối nay ta cùng ngài uống cho tới say”.
“Được! Được! Đệ Ngũ Khinh Nhu ha ha cười: “Ngồi đi”.
“Bố Sở, bao nhiêu năm trước, bốn người chúng ta uống rượu chính là dùng cái bàn này” Đệ Ngũ Khinh Nhu giơ tay ra chỉ nói: “Lúc đó đệ tính tình bộc trực, luôn không khống chế được tửu lượng của mình, mỗi lần uống một chén đều viết lại lên bàn để tính, ha ha, đệ xem, ở đây vẫn còn nét vẽ của đệ”.
“Tướng gia” Hàn Bố Sở trong lòng kích động, cúi đầy nhìn dấu vết do mình vẽ năm xưa không khỏi bồi hồi xúc động: “Tướng gia còn giữ cái bàn này sao…”
“Hồng trần như mộng, tới khi tỉnh mộng cũng phải lưu lại chút vết tích” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng nói: “Đệ còn nhớ không, lúc đó bên tay trái đệ chính là Số một, đối diện là Vân Hạc”.
“Không sai”.
“Lúc đó đệ uống tám chén nhưng lại vẽ chín nét” Đệ Ngũ Khinh Nhu cười cười, có vẻ như hắn đang nhớ lại năm đó: “Lúc đó, Số một còn nói đệ dùng mánh khóe nữa”.
“Ha ha…” Hàn Bố Sở cũng cười lên , ánh mắt tràn đầy hoài niệm nhìn vào hư không nói: “Nhoáng một cái… mà đã mười mấy năm trôi qua rồi…”
Hai người trầm mặc, uống được vài chén, trong lòng Hàn Bố Sở rõ ràng có chuyện gì đó nhưng lại không dám nói vào lúc này, thế nên đành phải cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu uống hết chén này dến chén khác…
“Nói đi” Đệ Ngũ Khinh Nhu cúi đầu nhìn Hàn Bố Sở.
“Tướng…”
“Tướng gia, lần này… hành động của Khổng vương tọa có phải đã làm rối loạn hành động của Tướng gia không?” Hàn Bố Sở vô cùng cẩn thận hỏi.
“Việc này, Khổng Thương Tâm cố nhiên lỗ mãng, nhưng mà cũng là do ta thất sách, đáng lẽ ta không nên để Khổng Thương Tâm đi” Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: “Ta xem xét tính tình, cân nhắc tính cách, tính toán lợi ích, cân bằng lại bố trí rồi mới phái Khổng Thương Tâm đi nhưng ta lại bỏ qua một điểm rất quan trọng, chính là nhân tính”.
“Nhân tính?”
“Không sai, nhân tính!” Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: “Người chứ không phải cỏ cây nên không thể vô tình được. Khổng Thương Tâm năm đó bị truy sát ở Trung Tam Thiên, không có nơi nào trú chân, dở sống dở chết mà chạy tới Hạ Tam Thiên được huynh đệ Âm Vô cứu, đối với hắn mà nói, đó chính là ân tái sinh. Mặc dù hắn xưa nay rất ổn trọng nhưng trong lòng lại có một loại nhiệt huyết giang hồ sẵn sàng chết vì người đã cứu mình”.
“Nhìn thấy Âm Vô rơi vào tình trạng thảm hại, hắn sao có thể thờ ơ được?”
“Nhân tính, vốn là một thứ kỳ diệu, trong một số trường hợp đặc biệt, người nhu nhược có thể biến thành dũng sĩ bất khuất, còn anh hùng cái thế lại có thể biến thành người nhu nhược sợ đầu sợ đuôi. Trong lúc nguy cấp, một mãng phu cũng có thể không bỏ sót bất cứ thứ gì, còn một vị trí dũng lại có thể quên này bỏ nọ, ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng không bằng”.
“Ta chỉ lo lắng đến chuyện này, nhưng lại quên mất đây là điểm quan trọng nhất” Đệ Ngũ Khinh Nhu cười ha ha nói: “Là tư duy của ta xuất hiện hình thái, mấy năm nay ở chốn quan trường ta đã quen với việc dùng lợi ích và quan trường mà mất đi khả năng suy xét vấn đề, đây là thất trách của ta, chứ không phải lỗi của Khổng Thương Tâm”.
“Lần này dùng người không chuẩn vẫn là một lỗi lớn của Đệ Ngũ Khinh Nhu” Đệ Ngũ Khinh Nhu nhấc chén rượu lên, nhẹ nhàng nói: “Ngày sau, ta phải cẩn trọng hơn ở điểm này mới được”.
“Tam tỉnh ngô thân… tướng gia, người vẫn là một vị dũng giả” Hàn Bố Sở nói câu này nhưng không phải đơn thuần chỉ là muốn vuốt mông ngựa, từ trước tới giờ người quyền cao chức trọng như Đệ Ngũ Khinh Nhu có mấy người có thể phân tích tình hình sâu sắc như Đệ Ngũ Khinh Nhu chứ? Hơn nữa lại có thể thừa nhận sai lầm của mình trước mặt thuộc hạ.
Trí tuệ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, đã không tương xưng với địa vị của hắn! Mà hắn khi đã hoàn toàn bình tĩnh, như vậy Đệ Ngũ Khinh Nhu, mới là đáng sợ nhất!
“Hơn nữa, hành động của Khổng Thương Tâm cũng chứng minh một việc” Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm giọng nói: “Đó chính là Số một đã chết rồi” Nói đến câu này, ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên vô cùng đau đớn. Sự đau đớn này khiến hắn phải nhắm chặt mắt lại, trong lòng rung động.
Hàn Bố Sở trầm xuống.
Mọi người đều là người thông minh nên cơ bản cũng không cần giải thích gì cả.
“Vậy… tin tức mà Khổng Thương Tâm và Vân Hạc truyền về…” Hàn Bố Sở muốn nói lại thôi.
Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu đã phát tay ngắt lời của y. Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn chén rượu lẳng lặng nói: “Nói đến Sở Diêm Vương đi”.
Hàn Bố Sở khóe miệng tê tê hít một hơi thật sâu nói: “Người này…vẫn còn thật khó nói…”
“Ừ, vậy thì để ta nói” Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: “Bất Sở, cái tên Sở Diêm Vương này, từ những hành sự của hắn có thể nhận thấy, hắn rõ ràng là một kỳ tài ngàn năm khó gặp. Hắn có sự tính toán cẩn thận của ngươi, cũng có sự trầm ổn cẩn thận của Vân Hạc, còn có gan to mật lớn của Cao Thăng, mơ hồ cũng có một chút kế sách không bỏ qua bất cứ thứ gì”.
Hàn Bố Sở lẳng lặng nghe, việc hắn thích nhất chính là lẳng lặng nghe Đệ Ngũ Khinh Nhu phân tích một người, từ đó nói ra ưu nhược điểm cùng với điểm đột phá của người này. Điều này đối với Hàn Bố Sở mà nói chính là một sự hưởng thụ.
“Sở Diêm Vương ban đầu ra nhập đội của Đỗ Thế Tình mà vào thành Thiết Vân, sau đó có Thiết Bổ Thiên chỉ điểm mà gia nhập Bổ Thiên các”.
“Từ giai đoạn này có thể thấy, Sở Diêm Vương tuy còn trẻ nhưng vô cùng cẩn trọng. Mỗi bước đầu có mục đích rõ ràng, mỗi bước đều đánh trúng điểm yếu của người khác”.
Đệ Ngũ Khinh Nhu hiển nhiên một chút cũng không tin rằng, Sở Diêm Vương là cao thủ vương tọa theo như tin đồn.
“Nói tới bước đầu tiên của hắn trước, Đỗ Thế Tình tại sao lại thu nhận Sở Dương, đây là một vấn đề cần phải xem xét, bởi vì Đỗ Thế Tình cứu người vô số, sớm đã không còn nhớ mình đã từng cứu bao nhiêu người nữa rồi. Mà trên đời này, người đời có bao nhiêu người vong ân phụ nghĩa, cho đi nhưng lại không nhận được báo đáp. Đỗ Thế Tình mặc dù mang tấm lòng của một người làm nghề y nên cũng khó tránh những việc canh cánh trong lòng. Như hiện tại đột nhiên gặp lại người ngày xưa mình đã có ân, Đỗ Thế Tình nhẽ ra phải vô cùng vui mừng mãn nguyên mới đúng. Điểm này suy nghĩ có thể biết. Hơn nữa lúc đó Đỗ Thế Tình tới Thiết Vân quốc là tự nguyện, cũng chính là lúc trong lòng đang yếu đuối nhất. Cho nên, kể từ khi Sở Dương nói ra cái từ báo ân đó, kế hoạch bước đầu của hắn đã hoàn toàn thành công”.
“Bước đầu tiên này, Sở Dương đã lợi dụng nhân tính” Đệ Ngũ Khinh Nhu sâu sắc nói.
Hàn Bố Sở nhẹ nhàng gật đầu.
“Bước thứ hai, Đỗ Thế Tình vào Thiết Vân, những người có mắt nhìn vừa nhìn liền biết ngay là mưu lược của ta, cho nên bên phía Thiết Vân có người muốn giết Đỗ Thế Tình, còn Sở Dương lại hoàn toàn có thể hóa giải được, đồng thời lại không vạch trần thân phận của đối phương mà lưu lại con đường lùi. Điều này chính là điểm mấu chốt, các ngươi có thể cho rằng đây chỉ là chuyện bình thường nhưng lại bỏ qua tầng ý nghĩa sâu xa trong đó”.
“Nếu như không có bước này thì Thiên Binh Các chỉ có thể bị người phá hủy mà thôi”.
/2680
|