Vị tam ca Kỷ Mặc mới ra lò, còn nóng hổi chưa được bao lâu đã ngã quỵ xuống đất, hai chân run rẩy, mặt mũi bầm dập giống như đầu heo... nằm thẳng cẳng trên mặt đất mà vẫn còn sĩ diện: La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông, mau tới mát xa cho tam ca... Ôi chao... thằng nhãi này xuống tay thật độc ác....
Đúng lúc này, Sở lão đại rốt cuộc cũng vận công xong, thu công đứng dậy, vừa liếc mắt một cái, không khỏi lặng đi một chút: Đây... có chuyện gì xảy ra vậy?
Chỉ thấy La Khắc Địch ôm chặt lấy cái áo khoác, bên hông còn quấn một cái dây thừng bện bằng vỏ cây, một đôi chân trắng bóc từ trong vạt áo khoác thò ra, bộ dạng chẳng khác quái gì một lão nông lên núi đốn củi.
Mà mặt mũi Kỷ Mặc thì chỗ hồng chỗ tím, cả người trăm hoa đua nở, thê thảm nằm trên mặt đất, vậy mà vẫn còn cười tươi như hoa..
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cho dù Sở ngự tọa có trí kế siêu quần, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Kỷ Mặc đột phá… thành công ngồi lên đầu Đổng Vô Thương... Cố Độc Hành cũng không biết nói thế nào cho phải.
Ta fuk! Sở Dương cũng bất ngờ, gãi gãi đầu: Làm sao lại là Kỷ Mặc? Mấy ngày nay hắn rất rõ ràng, tuy mấy người bọn họ đều có dấu hiệu đột phá, nhưng dao động khí tức rõ ràng nhất vẫn là Đổng Vô Thương, làm sao mình mới chỉ chớp chớp mắt mấy cái đã ... biến hóa long trời lở đất rồi...
Vì sao không thể là ta? Kỷ Mặc tuy cả người đau nhức, nhưng vừa nghe Sở Dương nói, vẫn nhảy bật lên, thề sống thề chết bảo vệ ngôi vị mà nhờ vận *** chó mới có được: Lão đại, ý ngươi là gì? Ta không thể làm lão tam sao? Lão đại, ngươi đã nói sẽ lấy thứ tự đột phá trước sau để sắp xếp, ngươi không thể không giữ lời!
Hiện giờ Kỷ Mặc lại gọi Sở Dương là lão đại lưu loát vô cùng.
Được, được. Sở Dương kinh ngạc gật đầu, quay đầu lại nhìn Đổng Vô Thương, chỉ thấy Đổng nhị thiếu gia mồm miệng méo xệch, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn...
Thấy Sở Dương nhìn về phía mình, Đổng Vô Thương cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn khóc lóc kể khổ...
Hiểu rồi. Sở Dương liên tiếp gật đầu: Đây là huynh đệ các ngươi luận bàn tiếp đón tam ca, cuối cùng mới thành ra thế này?
Vì cái tam ca này, lão tử tình nguyện ngày nào cũng ngàn thâm vạn tím! Kỷ Mặc nghển cổ, ương ngạnh nói. Dùng thái độ thực tế, chứng minh quyết tâm cường đại, cho dù có chết hắn cũng nhất định không nhả cái vị trí này ra!
Ngươi giỏi! Đối với thằng nhãi này, Sở Dương cũng chỉ có thể giơ ngón tay cái, nói một chữ phục.
Được rồi, thế còn chuyện tiểu lang là sao? Sở Dương gãi gãi đầu: Trời nóng quá à? Ngẩng đầu nhìn lên thấy tuyết đã rơi ba ngày rồi, đúng là mùa đông a.
Đúng vậy đúng vậy. La Khắc Địch cười giả lả, không ngờ còn cầm tà áo phe phẩy: Cũng chẳng có gì, nóng quá mà....
Lão đại ngài không biết đó thôi. Vừa rồi La Khắc Địch rút cả song tiên, đại chiến với Đổng Vô Thương! Quyết định luôn cả chung thân đại sự rồi! Nhuế Bất Thông chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhanh nhẩu bẩm báo...
Nghe xong chuyện xảy ra trong lúc mình nhập định, Sở Dương có cảm giác đầu mình cũng phải chập mạch, khóe miệng co giật một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn nổi, ôm bụng cười như điên....
Sở Dương cười, những người khác cũng liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, bất kể là toàn thân trần truồng, hay là mặt đầy hoa cà hoa tím, đều không khỏi nở nụ cười.
Cười một hồi, Đổng Vô Thương mới thở dài một tiếng, nói: Không sai, từ nay ngươi là tam ca! Chuyện hôm nay cho ta một bài học, cũng là kinh nghiệm: Mọi chuyện đều không thể chờ! Phàm là chuyện mình nhắm tới, thì nhất định phải dốc hết toàn lực, tận hết khả năng nắm vào trong tay đã, sau đó muốn làm gì thì làm! Cho dù có nắm chắc một vạn phần thì chung quy vẫn không phải là sự thật!
Không sai! Cho nên ba người các ngươi cũng phải chú ý, tuy các ngươi đều sắp đột phá rồi, có nắm chắc mười thành đột phá trong chín ngày còn lại, nhưng chuyện gì cũng có thể ngoài ý muốn, trước khi đột phá, chung quy vẫn là chưa đột phá! Sở Dương thản nhiên nói: Cho nên ba người các ngươi, vẫn có thể có người ở lại, cũng có người... phải đi! Đổng Vô Thương hôm nay ngã ngựa, chính là vết xe đổ của các ngươi!
Sở Dương dừng lại một chút, nghiêm túc nói: Việc ngày hôm nay, thoạt nhìn như có vẻ ngoài ý muốn, nhưng trên đời này, truyện ngoài ý muốn nhiều lắm. bất kể là đột phá, tu luyện, đối địch, kinh thương hay là đoạt quyền... đều tràn đầy yếu tố bất định! Lần này xin tặng mọi người một câu: Lương khô còn chưa ăn vào bụng, thì vĩnh viễn không phải thức ăn của mình!
Sở Dương vừa nói xong, tất cả mọi người, bao gồm cả Cố Độc Hành, đều lộ vẻ trầm tư, nhất là ba người La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông và Đổng Vô Thương, lại càng có cảm giác cấp bách!
Hay! Hay! Hay! Đột nhiên một người cười dài nói: Lương khô còn chưa ăn vào bụng, thì vĩnh viễn không phải thức ăn của mình! Không thể tưởng được lần này tới hạ tam thiên, lại có thể được nghe một câu như vậy. Thật sự khiến ta có chút vui mừng!
Thanh âm này vừa vang lên, Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương đều biến sắc!
Hai người bọn họ có công lực cao nhất trong cả nhóm, nhưng không ngờ từ đầu tới cuối lại không phát hiện ra có người ẩn nấp bên cạnh! Hơn nữa, mãi cho đến khi thanh âm này vang lên, bọn họ cũng không nghe rõ, thanh âm này từ nơi nào truyền tới!
Thanh âm mờ ảo, tựa như từ bốn phương tám hướng truyền tới! Hơn nữa gần như vang lên ngay bên tai, lại bình tĩnh nhu hòa, không hề có cảm giác đinh tai nhức óc. Ngược lại còn khiến bọn họ có cảm giác tự nhiên thoải mái giống như một dòng suối nhỏ chảy róc rách giữa núi rừng.
Chân mày Sở Dương thoáng nhướng lên, trầm giọng nói: Xin hỏi là vị tiền bối nào ở đây?
Ha ha, không phải ở đây, chỉ vừa vặn đi ngang qua. Người kia cười nhạt nói, lập tức, từ trong gió tuyết xóa trời, cách sáu người một khoảng cách khá xa, chợt xuất hiện một bóng người.
Trong không gian băng tuyết đầy trời thế này, cho dù là ở cách đó ba bốn trượng, cũng chỉ thấy mơ hồ, nhưng thân ảnh người này lại ở cách đó hơn mười trượng, đáng ra cũng không thể nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng kỳ quái là ở chỗ, bọn hắn vẫn có thể cảm giác vô cùng rõ rệt.
Ngay sau đó, sáu người nhìn tháy rõ ràng, người này ở cách đó hơn mười trượng, chậm rãi nhấc chân, nhàn nhã bước ra một bước..
Nhưng ngay sau một bước này, toàn bộ thiên địa đều như dừng lại, ngay cả những bông tuyết đang phiêu đãng trong không trung cũng ngưng trệ lại, mà thân ảnh người nọ sau một bước này, lại trực tiếp vượt qua khoảng cách mươi trượng, xuất hiện trước mặt sáu người!
Hơn nữa, trong lòng sáu người cũng có một cảm giác: Hắn nên xuất hiện như vậy! Nếu hắn không hiện ra mới là quái!
Sở Dương nhắm hai mắt lại, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác hoảng sợ vô cùng. Công pháp người không hề có công hiệu mê hoặc giác quan của người khác, nhưng hiện giờ, không ngờ hắn chỉ dựa vào một bước chân, lại trực tiếp khiến nhóm mình tâm thần chấn động, hoàn toàn khuất phục!
Từ đó trong nội tâm sinh ra một cảm giác ảo tới cực điểm!
Thần công như vậy quả thực là kinh thiên động địa!
Kiếp trước kiếp này, Sở Dương chưa từng thấy qua, cũng không biết, ở trên dời này, không ngờ lại có cao thủ như thế tồn tại!
So với việc Sở Dương hoảng sợ, Cố Độc Hành cùng đám Đổng Vô Thương lại càng thêm kinh hãi thất sắc! Ở trên thân người trước mặt này, có mang theo một khí thế như mênh mông, hắn cứ như vậy đứng trước mặt mình, lại khiến mọi người cảm thấy thiên địa mờ mịt, tất cả đều nằm trong lòng hắn.
Đám người Cố Độc Hành tới từ siêu cấp thế gia Trung Tam Thiên, nhưng tự hỏi bên trong gia tộc mình, cũng tuyệt đối không có cao thủ như thế!
Người này, tuyệt đối là tồn tại siêu việt Trung Tam Thiên!
Làm sao vậy? Người này nhìn ước chừng ba bốn mươi tuổi, thần sắc bình thản, một đôi mắt lạnh nhạt, lặng lẽ nhìn sáu người Sở Dương: Sự xuất hiện của ta, hù sợ các ngươi rồi?
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn tuy không uy mãnh nhưng lại sung mãn khắp cả thiên địa từ trên người hắn tràn ra, hình thành một cỗ áp lực mãnh liệt, ép thành thành phải nátm chọc trời trời phải sụp.
Thân thể hắn trong mắt đám người Sở Dương liền đột nhiên như biến thành vực sâu núi lớn! Sừng sững không thể chạm!
Công phu của ngươi rất lợi hại, nhưng nếu muốn hù dọa chúng ta, chưa hẳn! Những lời này, ba người gần như cùng đồng thành phát ra.
Sở Dương, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương!
Sau đó ba người cùng tiến lên một bước! Cùng ngẩng cao đầu, đồng thời nhìn về phía thanh y nhân!
Ánh mắt ba người khiến cho thanh y nhân thần bí có một loại cảo giác: Tựa hồ trước mặt mình đột nhiên xuất hiện hai thanh kiếm, một cây đao!
Kiếm ngạo thương thiên!
Đạo đoạn càn khôn!
Thanh y nhân thoáng nhíu mày, ánh mắt lộ ra thưởng thức.
Ba thiếu niên trước mắt này tuy tu vi kém xa mình. Mình chỉ cần giơ một đầu ngón tay cũng có thể thu thập toàn bộ bọn hắn! Nhưng Bên trong ánh mắt ba người thiếu niên này, lại không có nửa điểm sợ hãi!
Ngược lại còn lóe lên thần thái kiên nghị không gì sánh được!
Tựa hồ bởi vì mình xuất hiện, cho nên bọn hắn mới có mục tiêu truy đuổi! Cho nên trong ánh mắt bọn hắn đều là vẻ cuồng nhiệt tới cực hạn!
Ha! Lão đại nói không sai! Giết chúng ta thì ngươi có thể làm được, nhưng muốn hù dọa chúng ta? Hắc hắc hắc.. Chí tôn cũng không thể! Lên tiếng chính là La Khắc Địch, hắn chỉ thoáng lặng đi một chút, rồi lập tức cùng Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông tiến lên, đứng bên cạnh ba người Sở Dương Cố Độc Hành....
Sáu người bình thường vẫn luôn tu luyện, đánh lộn với nhau, thời điểm tâm sự rất ít, nhưng sáu người lại nhất trí cho rằng, giữa các đại nam nhân, cũng không cần phải nói tâm sự hay không tâm sự.
Nhưng giờ khắc này, đối mặt với cao thủ cường đại chưa từng có, sáu người bọn họ sóng vai đứng với nhau, đột nhiên trong lòng mỗi người lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ: Chúng ta cứ đứng như vậy! Chúng ta có thể sóng vai bên nhau mãi mãi!
Chúng ta cứ đứng như vậy, chúng ta sẽ chẳng phải sợ ai! Cho dù đối diện chính là chí tôn!
Chúng ta cứ đứng như vậy, chỉ cần bọn họ còn bên cạnh ta, ta sẽ không ngã xuống!
Một cảm giác đồng sinh đồng tử lặng lẽ dâng lên trong lòng mọi người. Vào giờ khắc này, sáu người đều thực thong dong, thực ấm áp.
Lúc ta tiến lên, huynh đệ của ta liền đứng bên cạnh ta! Mà không quản đối diện với ta là ai!
Mặc kệ trước mặt ta là địch hay bạn, cường đại ra sao, bọn họ vẫn đứng bên cạnh ta!
/2680
|