Một câu còn chưa nói hết, hai mắt Mạc Thành Quý đã biến thành hai lỗ đen, cả miệng đầy răng trắng hếu cũng hư thối, lộ hết ra ngoài. Toàn thân cũng nhanh chóng biến thành một vũng hắc thủy.
Độc vụ Thực Cốt Tiêu Hồn hương này, không ngờ thực bá đạo!
Hắn quát lớn một tiếng, ngưng tụ một chút lực lượng cuối cùng vào tay trái, vỗ một chưởng vào chính trán của mình, huyết quang tung tóe khắp nơi, còn chưa kịp rơi xuống đất đã biến thành hắc vụ, cả người ngã vạt xuống đất.
Mạc thị gia tộc, vừa mới bắt đầu tranh đoạt, đã tổn thất một vị cao thủ vương tọa!
Mạc Thiên Vân tung người, trong tay lật ra một tấm da thú trắng thoát, chộp lấy Viêm Dương đao đang bay trên không, mí mắt cũng không chớp một cái, quát lớn: Lao ra!
Đối với thi thể tộc thúc đang hóa thành hắc thủy, không ngờ không thèm liếc mắt nhìn một cái!
Ngạo Tà Vân hét lớn một tiếng: Ngăn người Mạc thị gia tộc lại!
Đám người Tạ Đan Quỳnh Lệ Hùng Đồ đều hét lớn, thiếu niên độc sát nghiến răng, vung tay lên, hai lão nhân phía sau cũng lộ ra đao kiếm.
Các đại gia tộc, đều không hẹn mà cùng tấn công đám người Mạc thị gia tộc.
Cố Viêm Dương! Cố Viêm Nguyệt! Giúp ta ngăn bọn họ lại! Mạc Thiên Vân quát lớn một tiếng, liều mạng xông ra ngoài: Bí mật trong Viêm Dương đao, Mạc Thiên Vân ta hứa, nhất định sẽ phân cho Cố thị gia tộc một phần! Mạc Thiên Vân ta thề với trời, nếu như trái, trời đất vứt bỏ!
Ở trước mặt bao nhiêu người, vì đoạt được Viêm Dương đao, Mạc Thiên Vân không tiếc lập lời htề độc.
Hai huynh đệ Viêm Dương đao tinh thần đại chấn!
Thề độc như vậy, hơn nữa hai nhà vốn chính là minh hữu, hỗ trợ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui, lại có chỗ tốt lớn như vậy. Nếu thật sự chiếm được chỗ tốt này, thì hai người bọn hắn trước tiên sẽ xử lý Cố Độc Hành, sau đó hai huynh đệ chia đều giang sơn!
Cố Độc Hành thiên tư trác tuyệt, lưu lại, thủy chung vẫn là đại hậu họa.
Hai huynh đệ lập tức như ăn phải xuân dược, hét lớn một tiếng: Ngăn bọn họ lại! rồi vọt lên.
Hai vị cao thủ vương tọa của Cố thị gia tộc trên mặt đều lộ ra chán nản. Hai thằng ngu các ngươi, thế nào cũng khiến Cố thị gia tộc bị Mạc Thiên Vân lợi dụng ra bã cho xem.
Trong khoảng khắc, cuộc chiến giữa các vương tọa đã bùng phát như núi lửa, không hề có chút đấu hiệu nào đã đánh nhau loạn hết cả lên rồi.
Hơn nữa, không phải là một hai vị, mà là hơn mười vị!
Hoàng cung Đại Triệu, vào giờ khắc này thật sự thành 'hoàng cung' rồi. Nhìn trên bầu trời, ước chừng năm sáu chục đỉnh vương miện thi nhau tỏa sáng! Đang di chuyển! Đang liều mạng chiến đấu!
Ở trong lịch sử Hạ Tam Thiên, có hoàng cung một vương quốc nào lại xuất hiện cảnh tượng long trọng nhường này?
Chỉ có Đại Triệu!
Duy nhất Đại Triệu!
Đại Triệu đế quốc, sau khi trải qua trận chiến này, nhất định sẽ lưu truyền vĩnh viễn trong lịch sử Hạ Tam Thiên!
Mặc dù đám hoàng tộc Đại Triệu đều khóc không ra nước mắt.... nhưng cái này, cũng coi như một loại vinh quang đi?
Sau khi chuyện này kết thúc, hai nước hạ màn tranh bá, có thi nhân nổi tiếng vì chuyện tối nay mà làm một bài thơi:
Trăng tròn đêm giá rét.
Chúng sao cùng nghỉ ngơi.
Đao tà gây loạn
Chư vương hội Trung Châu.
Thi cốt cao như núi.
Máu tươi tựa thành sông.
Một quyền xung thiên khuyết.
Một kiếm chém đẩu ngưu.
Vương tọa chạy khắp đất.
Võ tôn không bằng cẩu.
Chỉ còn đống thịt nát.
Khắp nơi đều phong hầu.
Hai nước tới chinh chiến.
Hết công lại đến thủ.
Càn khôn tự đảo lộn.
Bốn mùa chỉ có thu.
Đại Triệu bá nghiệp tan.
Đệ Ngũ quá Khinh Nhu.
Chuyện thiên cổ hưng suy.
Đều trong tay Diêm Vương....
Lại nói, hoàng cung Đại Triệu lúc này, quả thật phi thường náo nhiệt, Kỷ Mặc đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đang mệt mỏi hư thoát, chạy tới một góc khuất, vỗ vỗ tay, sau đó Nhuế Bất Thông đã xuất hiện giống như u linh, cõng Kỷ Mặc rồi nhanh chân bỏ chạy.
Ừm, bắt đầu từ giờ phút này, hai người đã chính thức rời khỏi Hạ Tam Thiên.
Sở Dương trốn trong bóng tối, nhìn hai người rời đi, trong ánh mắt tràn ngập tình cảm.
Cám ơn các ngươi, huynh đệ của ta! Nếu không có các ngươi, trong trận đại loạn này, ta nhất định sẽ thất bại thảm hại...
Gặp lại Trung Tam Thiên! Đến lúc đó... chúng ta lại sóng vai!
Cái gọi là Viêm Dương đao đã ném ra rồi. Sở Dương cực kỳ lưu loát thay bộ bạch y, thành một bộ hắc y che mặt. Khăn che mặt không ngờ còn đính một chỏm râu. Haiz, khiến cho người ta có một loại ảo giác, kẻ này tuổi hẳn không còn nhỏ.
Hiện giờ chính là thời điểm đục nước béo cò tốt nhất! Cơ hội này, không thể bỏ qua!
Mạc Thiên Vân, có thể chết ở nơi này hay không? Hôm nay, có thể tặng Cố Độc Hành một món quà lớn hay không? Sở Dương nóng lòng muốn thử!
Giữa sân, vương tọa của Cố thị gia tộc đã bị áp chế, chỉ có vương tọa cao thủ của Mạc thị gia tộc là có thể tả xung hữu đột, nhưng vẫn bị ngăn cản hoàn toàn.
Cao thủ vương tọa của hai mười mấy đại thế gia đều tập trung toàn bộ ở đây, bọn họ làm sao có cơ hội thong dong bỏ chạy?
Mạc Thiên Vân không ngừng tiến hành dụ dỗ phân hóa đánh lén ám toán, nhưng dùng hết tất cả các thủ đoạn rồi, vẫn không thoát ra được. Bởi vì kẻ ngăn trở cuối cùng trước mặt hắn, chính là người quá quen thuộc hắn - Ngạo Tà Vân!
Hai đối thủ một mất một còn hội ngộ với nhau. Mạc Thiên Vân lập tức im miệng. Cho dù mình nói gì thì cũng là đàn gảy tai trâu mà thôi. Hắn sẽ không tin tưởng mình đâu!
Cho nên, không cần uổng phí sức lực và nước bọt làm gì.
Mạc Thiên Vân, lưu lại Viêm Dương đao! Ngạo Tà Vân thản nhiên nói,thanh âm tuy không lớn, nhưng lại mang theo vẻ hất hàm sai khiến, giống như mệnh lệnh từ trên cao nhìn xuống!
Nếu là ngươi, ngươi sẽ lưu lại sao? Mạc Thiên Vân hừ một tiếng.
Mạc thị gia tộc các ngươi có mấy vương tọa? Ngạo Tà Vân hừ một tiếng: Trước mắt bao người, tất cả mọi người không dám giết người kế thừa gia tộc như ta và ngươi. Đây là sự thật. Bất quá, cao thủ gia tộc các ngươi lại không như vậy! Bọn họ đã chết, cũng là chết vô ích! Bọn họ chết sạch, ngươi cảm thấy ngươi có thể giữ được Viêm Dương đao sao?
Giữ được hay không, phải thử mới biết được. Mạc Thiên Vân lạnh lùng nói: Ngạo Tà Vân, ngươi cho rằng những người này là đồng minh của ngươi? Trong bọn hắn, có mấy người không muốn đoạt được Viêm Dương đao? Cho dù ngươi đoạt được, chẳng lẽ cũng không phải tranh đấu chém giết?
Vậy sao ngươi không dứt khoát giá họa cho ta đi? Ngạo Tà Vân mỉm cười.
Hừ! ngươi còn chưa xứng! Mạc Thiên Vân trừng mắt khinh thường. Giá họa cho ngươi? Không đến thời khắc tối hậu, sơn cùng thủy tận, ai lại giá họa cho ngươi?
Bỗng nhiên, giữa trường truyền tới một tiếng hét thảm.
Một vị vương tọa của Cố thị gia tộc đột nhiên ngã xuống, ở giữa ngực, chợt nở rộ một đóa quỳnh hoa rực rỡ.
Ngoài trường, Tạ Đan Quỳnh đang quan sát chiến cuộc sắc mặt tái nhợt, thở dốc từng hơi từng hơi. Vừa rồi, hai vị vương tọa Cố thị gia tộc vây công một vị vương tọa , mắt thấy tình thế không ổn, nếu như nơi này bị đánh thủng, Mạc thị gia tộc có thể dẫn theo Cố thị gia tộc xông ra. Cho nên Tạ Đan Quỳnh phải dùng tới lựclượng toàn thân, phát ra độc môn ám khí của mình!
Quỳnh hoa!
Quỳnh hoa xuất, bách hoa tàn!
Với thực lực Tạ Đan Quỳnh hiện giờ, cũng chỉ có thể phát ra một kích mà thôi! Nhưng chỉ là một kích thôi, lại hủy diệt một vị vương tọa.
Vị cao thủ vương tọa còn lại của Cố thị gia tộc giống như phát điên, gầm rống, bỏ qua vị trí thủ hộ hai vị công tử của mình, điên cuồng rít gào, mắng chửi, ngự kiếm bay về phía Tạ Đan Quỳnh!
Hai vị vương tọa Tạ thị gia tộc cùng nhảy lên, ngăn cản trên không trung!
Đúng lúc này, đám người Ngạo Tà Vân, Lệ Hùng Đồ, Tạ Đan Quỳnh đều cảm thấy một cỗ nguy cơ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại.
Cố Viêm Dương cùng Cố Viêm Nguyệt hai người vẫn đang thi nhau hò hét: Giết hắn đi! Giết hắn đi!
Một cỗ kiếm phong lăng lệ đột nhiên xuất hiện, một kiếm này, tựa hồ mang theo thê lương vô tận! Ức vạn đạo hàn quang,, chớp động trong bầu trời đêm giá rét!
Một đạo hắc ảnh, mặc hắc y, khăn che mặt cũng màu đen, còn có một chòm râu phiêu động trong gió, nhưng chỉ một đạo hắc ảnh như vậy, lại mang theo vạn đạo hàn quang thế không thể đỡ, đột nhiên từ trong ánh lửa vọt ra!
Từ trong hỏa diễm ngập trời xông ra!
Một thanh kiếm, bất cứ ai cũng có thể thấy được, trường kiếm trong tay hắn, đã biến ảo thành một con du long đằng vân giá vũ!
Xông vào trong đám đông!
Một kiếm này xuất hiện, cho dù là cửu phẩm vương tọa, cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh! Ai ai cũng có một loại cảm giác: Một kiếm này, tuyệt đối không thuộc về nhân gian!
Đây là một kiếm của thương thiên! Một kiếm của yêu ma!
Một kiếm của địa ngục!
Cho dù ngăn trở phía trước có là một ngọn núi khổng lồ, một kiếm này cũng có thể chém nát nó!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ kinh hãi!
Chư vị vương tọa đang chiến đấu không tự chủ được đều lắc mình né tránh.
Vạn đạo hàn quang, cứ như vậy mang theo khí thế thôn thiên, xông tới!
Vượt qua tất cả mười ba vị vương tọa mà tới!
Sau đó huyết quang chợt lóe, hàn mang đột nhiên sáng ngời mãnh liệt giữa không trung giống như kinh hồng điện xẹt, lượn một đường cong hướng lên không trung, giống như sao băng bay vụt đi, biến mất không thấy gì nữa!
Một kiếm này, từ lúc tới cho tới lúc đi, thời ngắn ngủi thậm chí còn không kịp chớp mắt một cái!
Kiếm quang đã đi xa, nhưng hàn ý trên thân thể mọi người vẫn chưa tan biến! Một kiếm như vậy, ai có thể xuất ra được? Ai có thể đỡ nổi?
Ở trong những cao thủ ở đây, cao nhất là cửu phẩm vương tọa, nhưng hiện giờ, cho dù là cửu phẩm vương tọa, cũng ướt đẫm cả mồ hôi lạnh! Nhắm mắt lại hồi tưởng một kiếm này, trong lòng mỗi người đều dâng lên một loại cảm giác vô lực. Nếu mục tiêu một kiếm này là mình... căn bản không thể tránh được!
Chỉ có thể đón đỡ!
Không xong! Ngạo Tà Vân quát lớn: Ai trúng kiếm rồi?
Mọi người lập tức từ trong mộng bừng tỉnh. Một kiếm này đột ngột xuất hiện, tuyệt đối sẽ không có mục đích. nhưng mục tiêu của nó, rốt cuộc là ai trong mọi người?
Tất cả cao thủ vương tọa đều khiếp sợ nhìn về phía thiếu gia mà mình bảo hộ, sau khi nhìn thoáng qua, mới yên lòng: may quá, thiếu gia không có việc gì!
Nhưng vào lúc này...
Công tử! Công tử... công tử, các ngươi làm sao vậy? Một thanh âm thê lương, đau đớn vang lên.
Thân thể mọi người chấn động, theo thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy vị cao thủ vương tọa còn sót lại của Cố thị gia tộc đang giang rộng hai tay, đột nhiên ngẩng đầu, bi phẫn hét lớn: Trời xanh ơi! Tại sao có thể như vậy?
Ở trước mặt hắn, hai huynh đệ Cố Viêm Dương Cố Viêm Nguyệt đều đứng ngây ra như phỗng. Trong mắt hai người đều lộ ra thần sắc như tro tàn, còn mang theo một nỗi không cam tâm nồng đậm....
Nhưng chính giữa yết hầu hai người, đều phun ra một tia máu tinh tế giống như suối phun vậy.
Một kiếm này, cùng giết chết hai người: hai vị thiếu gia Cố thị gia tộc! Hai người thừa kế dòng chính Cố thị gia tộc! Cũng chỉ vẻn vẹn hai người!
Sau một kiếm này, có thể nói: Cố thị gia tộc tuyệt hậu rồi!
Mạc Thiên Vân nhìn vị cao thủ vương tọa Cố thị gia tộc đang thống khổ tru lên, bản thân không tự chủ được mà run rẩy, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi!
Chúng công tử ngây ra như phỗng!
Một kiếm này đến như lôi đình chớp giật! Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một hắc y nhân bịt mặt, thậm chí còn không thấy rõ thân hình. Ấn tương duy nhất còn sót lại, chỉ sợ cũng là chòm râu phiêu động phía dưới tấm khăn che mặt.
Nhưng đi dâu để tìm hung thủ đây?
Sở Dương đã rời khỏi hoàng cung!
Sau khi đánh ra một kiếm đó, hắn lập tức rời khỏi nơi này! Vô luận nơi này có náo loạn thế nào đi nữa, cũng không liên quan tới hắn!
Một kiếm này chính là Nhất điểm hàn quang vạn trượng mang!
Cửu Kiếp kiếm, Cửu Trọng Thiên kiếm pháp, chiêu thứ nhất!
/2680
|