Trải qua ngày thi đấu đầu tiên, trong mấy ngàn người tham gia chọn ra được năm trăm người nổi bật.
Ngọc Vô Trần, Mạc Minh, Mạc Hà và năm trăm người tuyển thủ kia sẽ cùng nhau tham gia thi đấu vòng hai, sáng sớm, tại quảng trường Liệt Diễm ,người tới xem thi đấu vây chặt tới mức nước chảy không lọt.
Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên được Thanh Liên Đại Sư giúp đỡ nên có được một chỗ ngồi xem thi đấu, bởi vì trận đấu bán kết lần này quan hệ đến trận đánh cược giữa Mạc Lâm đại sư cùng Thanh Liên đại sư, cho nên Mặc Lâm đại sư từ trước đến giờ luôn cao cao tại thượng đã tự mình đại giá tới đây.
Theo tầm mắt của Lục Hạo Nhiên, Ngưng Sương nhìn thấy một lão đầu cao gầy đang ngồi cao trên đài giám khảo, hắn mặc một bộ áo bào dược sư màu đen, bởi vì gầy nên có vẻ cả khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, một đôi mắt sâu thẳm âm u không dao động khiến cho người ta không dò ra được gợn sóng.
Lần đầu tiên Ngưng Sương nhìn thấy hắn trực giác đã mách bảo nàng người này chính là người tâm cơ thâm trầm, hiếm thấy trên đời. Nàng đột nhiên nhận thức được con đường phía trước của mình có bao nhiêu nhấp nhô, nếu tông chủ của tứ đại tông môn đều là người sâu không lường được như vậy, nàng rất hoài nghi chính mình có còn mệnh thành công trộm được bốn cái chí bảo hay không.
Đề mục thi lần này là: luyện chế thượng cổ thần đan —— thanh xuân bất lão đan.
Sau khi đề mục được tuyên bố, lập tức có gần hai trăm người tham gia thi đấu tự động rút lui, bởi vì thanh xuân bất lão đan này không thể so với thượng cổ thần đan thông thường. Tỉ lệ thành đan vô cùng thấp, còn đặc biệt cần tinh thần lực cường đại, nếu không một khi nổ lò, đứng mũi chịu sào chính là người luyện đan.
Nhìn toàn bộ sân thi đấu, sau khi nghe cái đề mục này, vẫn trấn định như thường tuyệt đối không quá hai mươi người.
Ngọc Vô Trần cùng người đối diện hắn thản nhiên lên tiếng chào hỏi, sau đó hắn lấy ra một cái Thanh Ngọc Bảo Đỉnh, cho dù cách một khoảng cách xa như vậy, Ngưng Sương vẫn có thể cảm thấy được một trận khí tức sinh mệnh dày đặc từ trong Thanh Ngọc Bảo Đỉnh tản mát ra.
Nhìn Ngọc Vô Trần cùng Bảo Đỉnh phù hợp đến thiên y vô phùng, Lục Hạo Nhiên kinh hô: Sinh Mệnh Bảo Đỉnh! Ngay sau đó hắn lại thở dài nói: Kỳ tích a! Kỳ tích, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh mất tích hơn vạn năm ở Thần Vực thế nhưng lại nhận thức tiểu tử này làm chủ nhân!
Từ trong giọng nói của Lục Hạo Nhiên, trực giác Ngưng Sương mách bảo Sinh Mệnh Bảo Đỉnh này là một thứ không tầm thường. Quả nhiên, sau khi nghe Lục Hạo Nhiên nói rõ, Ngưng Sương biết được lai lịch của cái Bảo Đỉnh này.
Tương truyền nó là pháp bảo của Sinh Mệnh Thần Nữ, trong cuộc đại chiến mười mấy vạn năm về trước Sinh Mệnh Thần Nữ ngã xuống, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh liền biến mất theo. Sau lại liên tục nhận những người này làm chủ, lần cuối cùng mất tích là hơn một vạn năm về trước, không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở trong tay Ngọc Vô Trần.
Ngưng Sương quan sát thấy kể từ sau khi Sinh Mệnh Bảo Đỉnh của Ngọc Vô Trần xuất hiện, đôi mắt Mạc Lâm vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng. Sự phát hiện này khiến trong lòng Ngưng Sương hiện lên lo lắng, quả nhiên, Mạc Lâm đột nhiên tuyên bố một cái quyết định.
Trận đấu hoãn lại một canh giờ, tất cả người tham gia không được rời khỏi sân thi đấu!
Âm thanh trầm thấp trong nháy mắt truyền khắp quảng trường Liệt Diễm, người lên tiếng chính là hắc y lão giả đứng ở sau lưng Mạc Lâm.
Nghe thấy quyết định này, rất nhiều người tham gia thi đấu không rõ nội tình liền không nhịn được bàn luận xôn xao, ánh mắt hắc y lão giả giống như một thanh lợi kiếm, quét tới nơi nào nơi đó liền im lặng, chỉ trong chốc lát, hiện trường đã không còn một tiếng động.
Lục Hạo Nhiên đột nhiên truyền âm nói: Nha đầu, lão giả này tên Mạc Trung, là thị vệ cận thân của Mạc Lâm, cũng là cường giả thần giai.
Chỉ là Ngưng Sương lại không chú ý nghe lời nói của Lục Hạo Nhiên, bởi vì bên trong Linh Phượng không gian đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Thời điểm tâm mắt Mạc Trung tràn ra uy áp dừng lại ở trên người Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên một hồi lâu, ở dưới uy áp đó, huyền lực trong cơ thể Ngưng Sương bắt đầu chạy tán loạn, máu trong cơ thể cũng theo đó sôi trào lên, giống như muốn xông phá mạch máu mà phun trào ra.
Trong lúc nguy kịch, đột nhiên xuất hiện một trận uy áp nhẹ nhàng xua tan uy áp của Mạc Trung, sau đó trong tai Ngưng Sương truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc. Sương, ta tỉnh!
Xích Viêm, ngươi thật sự đã tỉnh rồi sao? Lần này không phải là trả trước chứ ! Ngưng Sương truyền âm nói, sự kích động trong giọng nói không chút nào che dấu.
Thật, nếu còn không tỉnh, Sương nhi của ta đều muốn bị người bắt cóc rồi. Nghe ra sự chờ đợi trong giọng nói của Ngưng Sương, Xích Viêm tâm tình thật tốt mở miệng nói giỡn.
Lần này ngủ say, hắn khôi phục được năm thành thực lực, đồng thời cũng hồi phục được không ít ký ức. Cặp mắt
Ngọc Vô Trần, Mạc Minh, Mạc Hà và năm trăm người tuyển thủ kia sẽ cùng nhau tham gia thi đấu vòng hai, sáng sớm, tại quảng trường Liệt Diễm ,người tới xem thi đấu vây chặt tới mức nước chảy không lọt.
Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên được Thanh Liên Đại Sư giúp đỡ nên có được một chỗ ngồi xem thi đấu, bởi vì trận đấu bán kết lần này quan hệ đến trận đánh cược giữa Mạc Lâm đại sư cùng Thanh Liên đại sư, cho nên Mặc Lâm đại sư từ trước đến giờ luôn cao cao tại thượng đã tự mình đại giá tới đây.
Theo tầm mắt của Lục Hạo Nhiên, Ngưng Sương nhìn thấy một lão đầu cao gầy đang ngồi cao trên đài giám khảo, hắn mặc một bộ áo bào dược sư màu đen, bởi vì gầy nên có vẻ cả khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn, một đôi mắt sâu thẳm âm u không dao động khiến cho người ta không dò ra được gợn sóng.
Lần đầu tiên Ngưng Sương nhìn thấy hắn trực giác đã mách bảo nàng người này chính là người tâm cơ thâm trầm, hiếm thấy trên đời. Nàng đột nhiên nhận thức được con đường phía trước của mình có bao nhiêu nhấp nhô, nếu tông chủ của tứ đại tông môn đều là người sâu không lường được như vậy, nàng rất hoài nghi chính mình có còn mệnh thành công trộm được bốn cái chí bảo hay không.
Đề mục thi lần này là: luyện chế thượng cổ thần đan —— thanh xuân bất lão đan.
Sau khi đề mục được tuyên bố, lập tức có gần hai trăm người tham gia thi đấu tự động rút lui, bởi vì thanh xuân bất lão đan này không thể so với thượng cổ thần đan thông thường. Tỉ lệ thành đan vô cùng thấp, còn đặc biệt cần tinh thần lực cường đại, nếu không một khi nổ lò, đứng mũi chịu sào chính là người luyện đan.
Nhìn toàn bộ sân thi đấu, sau khi nghe cái đề mục này, vẫn trấn định như thường tuyệt đối không quá hai mươi người.
Ngọc Vô Trần cùng người đối diện hắn thản nhiên lên tiếng chào hỏi, sau đó hắn lấy ra một cái Thanh Ngọc Bảo Đỉnh, cho dù cách một khoảng cách xa như vậy, Ngưng Sương vẫn có thể cảm thấy được một trận khí tức sinh mệnh dày đặc từ trong Thanh Ngọc Bảo Đỉnh tản mát ra.
Nhìn Ngọc Vô Trần cùng Bảo Đỉnh phù hợp đến thiên y vô phùng, Lục Hạo Nhiên kinh hô: Sinh Mệnh Bảo Đỉnh! Ngay sau đó hắn lại thở dài nói: Kỳ tích a! Kỳ tích, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh mất tích hơn vạn năm ở Thần Vực thế nhưng lại nhận thức tiểu tử này làm chủ nhân!
Từ trong giọng nói của Lục Hạo Nhiên, trực giác Ngưng Sương mách bảo Sinh Mệnh Bảo Đỉnh này là một thứ không tầm thường. Quả nhiên, sau khi nghe Lục Hạo Nhiên nói rõ, Ngưng Sương biết được lai lịch của cái Bảo Đỉnh này.
Tương truyền nó là pháp bảo của Sinh Mệnh Thần Nữ, trong cuộc đại chiến mười mấy vạn năm về trước Sinh Mệnh Thần Nữ ngã xuống, Sinh Mệnh Bảo Đỉnh liền biến mất theo. Sau lại liên tục nhận những người này làm chủ, lần cuối cùng mất tích là hơn một vạn năm về trước, không ngờ hiện tại lại xuất hiện ở trong tay Ngọc Vô Trần.
Ngưng Sương quan sát thấy kể từ sau khi Sinh Mệnh Bảo Đỉnh của Ngọc Vô Trần xuất hiện, đôi mắt Mạc Lâm vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên gợn sóng. Sự phát hiện này khiến trong lòng Ngưng Sương hiện lên lo lắng, quả nhiên, Mạc Lâm đột nhiên tuyên bố một cái quyết định.
Trận đấu hoãn lại một canh giờ, tất cả người tham gia không được rời khỏi sân thi đấu!
Âm thanh trầm thấp trong nháy mắt truyền khắp quảng trường Liệt Diễm, người lên tiếng chính là hắc y lão giả đứng ở sau lưng Mạc Lâm.
Nghe thấy quyết định này, rất nhiều người tham gia thi đấu không rõ nội tình liền không nhịn được bàn luận xôn xao, ánh mắt hắc y lão giả giống như một thanh lợi kiếm, quét tới nơi nào nơi đó liền im lặng, chỉ trong chốc lát, hiện trường đã không còn một tiếng động.
Lục Hạo Nhiên đột nhiên truyền âm nói: Nha đầu, lão giả này tên Mạc Trung, là thị vệ cận thân của Mạc Lâm, cũng là cường giả thần giai.
Chỉ là Ngưng Sương lại không chú ý nghe lời nói của Lục Hạo Nhiên, bởi vì bên trong Linh Phượng không gian đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. Thời điểm tâm mắt Mạc Trung tràn ra uy áp dừng lại ở trên người Ngưng Sương và Lục Hạo Nhiên một hồi lâu, ở dưới uy áp đó, huyền lực trong cơ thể Ngưng Sương bắt đầu chạy tán loạn, máu trong cơ thể cũng theo đó sôi trào lên, giống như muốn xông phá mạch máu mà phun trào ra.
Trong lúc nguy kịch, đột nhiên xuất hiện một trận uy áp nhẹ nhàng xua tan uy áp của Mạc Trung, sau đó trong tai Ngưng Sương truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc. Sương, ta tỉnh!
Xích Viêm, ngươi thật sự đã tỉnh rồi sao? Lần này không phải là trả trước chứ ! Ngưng Sương truyền âm nói, sự kích động trong giọng nói không chút nào che dấu.
Thật, nếu còn không tỉnh, Sương nhi của ta đều muốn bị người bắt cóc rồi. Nghe ra sự chờ đợi trong giọng nói của Ngưng Sương, Xích Viêm tâm tình thật tốt mở miệng nói giỡn.
Lần này ngủ say, hắn khôi phục được năm thành thực lực, đồng thời cũng hồi phục được không ít ký ức. Cặp mắt
/117
|