Edit: Lam Thiên..
Bị vây ở trong tứ linh trận, Ám Dạ hung hăng khẽ cắn răng, rốt cuộc truyền âm cho điện chủ Hắc Ám Thần Điện. Để cho hắn mang theo tất cả những người có tu vi thần quân trở lên chạy tới trợ trận, còn để cho bọn họ đem quái vật bị phong ấn ở trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện kia thả ra.
Ám Dạ tin tưởng, cho dù Ngưng Sương thành công lên cấp nửa bước thiên tôn, thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của con quái vật kia. Dàn tế Hắc Ám Thần Điện không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, Ám Dạ cũng là trong lúc vô tình phát hiện bên trong cái dàn tế kia thế nhưng phong ấn một con quái vật khát máu. Năm đó, hắn phải dùng máu của một ngàn người giao dịch với quái vật kia mới đổi được cuốn công pháp cắn nuốt.
Về sau, Ám Dạ cùng quái vật kia lại tiến hành một lần giao dịch, đó chính là quái vật trợ giúp Ám Dạ làm một chuyện, Ám Dạ liền đem quái vật kia thả ra khỏi dàn tế. Về phần phong ấn của quái vật, Ám Dạ cũng không có năng lực giải trừ. Hôm nay để Hắc Ám Điện chủ đem quái vật thả ra, quái vật tất nhiên biết đây là lúc bọn họ nên thực hiện giao dịch.
Bởi vì Ám Dạ ở Hắc Ám Thần Điện lâu dài xây dựng ảnh hưởng, Hắc Ám điện chủ cũng không dám chất vấn mệnh lệnh của hắn, mặc dù lịch đại Hắc Ám Thần của Hắc Ám Thần Điện từng có công khai, không thể thả ra quái vật trong dàn tế, nếu không sẽ khiến toàn bộ Thần Vực gặp phải tai họa.
Hắc Ám điện chủ sau khi nhận được mệnh lệnh của Ám Dạ, rất nhanh đã tập hợp một đội nhân mã. Bởi vì dàn tế đã từng bị Ám Dạ mở ra, cho nên điện chủ không tốn sức hơi sức liền mở được dàn tế, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy quái vật bên trong, chỉ nghe được một tiếng cười kinh khủng. Ha ha. . . Bổn tôn rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời!
Một trận tiếng cười khàn khàn vang lên, Hắc Ám điện chủ cả kinh, vội vàng theo đội ngũ rời đi. Dù sao Ám Dạ chỉ nói mở dàn tế, thả ra quái vật. Như vậy, chuyện còn lại hẳn là đã không còn quan hệ gì tới hắn nưã !
Thế nhưng hắn lại không biết, hắn đi lần này quả thật mang tới cho Hắc Ám Thần Điện tai hoạ ngập đầu. Quái vật bản tính khát máu tàn nhẫn, những người có tu vi cao cương trong Hắc Ám Thần Điện lại vừa lúc bị điều đi, những người còn lại cơ hồ đều thành món ăn trong miệng của quái vật. Ước chừng sau khi hút máu của chín trăm chín mươi chín người, quái vật mới hài lòng hướng vị trí của Ám Dạ đuổi theo.
Quái vật vốn là tà binh viễn cổ —— trường thương truy hồn thị huyết, năm đó sau khi tu luyện ra linh trí hóa thành hình người, bởi vì quá mức khát máu tàn nhẫn, lạm sát người vô tội mà bị mấy người tu vi cao thâm liên thủ cắn giết, cuối cùng phong ấn bản thể của hắn, đem hắn vây ở bên trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện. Cái dàn tế kia lại có phù chú pháp trận đại sư khắc chế, dùng để áp chế lực lượng của hắn. Hiện tại hắn rời khỏi dàn tế, cho dù không có giải trừ phong ấn, nhưng thực lực hình người của hắn cũng không thể khinh thường .
Lúc hắn và Ám Dạ giao dịch hắn từng uống qua máu của Ám Dạ, dựa vào mùi vị máu, hắn rất nhanh chạy tới chiến trường. Nhưng thời điểm chạy tới chiến trường, nhất thời hắn hối hận không thôi.
Nữ tử đang được bạch quang bao phủ cùng với nam nhân toàn thân toàn thân kim quang lấp lánh kia đều khiến hắn có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, năm đó nhiều người hợp lực vây công hắn như vậy nhưng chân chính đối với hắn tạo thành tổn thương chính là thánh quang tịnh hóa thuật. Mà hiện tại, bên trong huyền lực nam nhân kim y kia thả ra, hắn lại một lần cảm nhận được cái loại lực lượng tinh thuần chính nghĩa vô cùng lớn ấy.
Trong lúc quái vật do dự, bạch quang bao phủ toàn thân Ngưng Sương dần dần tiêu tán, thiên tôn thần thạch trôi lơ lửng ở trước mặt nàng càng ngày càng nhỏ, sau đó biến mất.
Ngưng Sương sốt ruột mở mắt ra, nàng biết nàng đã thành công tấn thăng thiên tôn, ý nghĩa nàng lĩnh ngộ là luân hồi. Trước mắt của nàng đột nhiên tựa như mở ra một cánh cửa, xuyên thấu qua cánh cửa này, nàng có thể nhìn thấy phồn hoa phù thế, khởi nguồn của sự sống, luân hồi. . . Ngay cả quỹ tích sinh mạng của một cây cỏ hiện lên trong chớp nhoáng ở trong mắt nàng cũng đều trở nên rõ ràng, từ lá xanh đến lá khô rồi đến nảy sinh vòng sinh mệnh mới, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Ngưng Sương ngước mắt liền nhìn thấy quái vật đang đứng ở nơi xa, xuyên thấu qua bề ngoài hung thần ác sát, hai mắt đỏ ngầu khát máu của hắn nàng có thể thấy được bản thể của hắn. Hẳn là một cây trường thương hắc hồng đan xen, sinh mạng ở trong quỹ tích của hắn, đã từng cũng dịu ngoan, sau đó chủ nhân hắn nhận định lại bởi vì hắn mà bị người tàn nhẫn sát hại, hắn nhìn thấy tất cả khiến bản tính của hắn xảy ra biến đổi lớn. Sau khi hắn tu luyện thành hình người, hắn liền dùng thủ đoạn khát máu trả thù những người cố gắng trở thành chủ nhân của hắn.
Lâu dài chém giết tạo thành tâm ma, sau đó chính hắn cũng không khống chế được mình, chém giết càng ngày càng nặng, dần dần bắt đầu xuống tay với cả người vô tội.
Ngưng Sương bắt lấy Ám Dạ từ trong tứ linh trận đem ra ngoài, một đạo bạch quang từ đầu ngón tay nàng bắn vào mi tâm của Ám Dạ, Ám Dạ chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, huyền lực toàn thân tựa như bị chặn ở đan điền không thể phóng thích ra được.
Hắn đã nghĩ qua Ngưng Sương sau khi tấn thăng sẽ rất cường đại, nhưng không nghĩ tới lại cường đại đến mức như vậy, đây quả thực đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
Ám Dạ, không phải ngươi vẫn luôn vẫn hướng tới lực lượng thiên tôn sao? Ngưng Sương nhìn đạo huyền lực vô sắc vô hình trên đầu ngón tay mình, khẽ mỉm cười. Đây chính là lực lượng thiên tôn! Kể từ sau khi tấn thăng, Ngưng Sương mới biết lực lượng thiên tôn không còn gọi là huyền lực nữa mà gọi là linh lực hoặc là thần lực, so với huyền lực có thể nói cấp bậc vượt bậc.
Ám Dạ nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, mặc dù không có bất kỳ màu sắc và hình dáng nào, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng không thể chống đỡ. Ở trước mặt ngón tay nho nhỏ kia, hắn đột nhiên phát hiện chính mình thành một con kiến hôi hèn mọn. Thì ra đây chính là lực lượng hắn vẫn chăm chỉ theo đuổi, đây chính là cường đại hắn cầu mong mà không được.
Nhớ năm đó, trước khi Hắc Ám Thần đời trước hắn phi thăng truyền ngôi lại cho hắn từng nói, người tu luyện, phải tránh chém giết quá nặng, hữu thương thiên hòa! Còn nói muốn phi thăng phải chăm chỉ tu luyện, còn là phải tu luyện theo con đường chính đạo! Có lẽ hắn chính là bởi vì đi lên con đường tà đạo, nếu không lấy thiên phú của hắn làm sao lại không đột phá được thiên tôn đây?
Lúc này, đại thế đã qua! Ám Dạ cũng không gửi gắm hi vọng lên trên người quái vật kia nữa, nhìn quái vật bị Ngưng Sương tiện tay phong thích ra bạch quang bao phủ liền không còn cách nào nhúc nhích được, hắn cũng biết đã không còn hy vọng.
Người của Hắc Ám Thần Điện nhìn thấy Ngưng Sương tiện tay liền bắt được Ám Dạ, liền không dám tùy tiện tham chiến. Tần Phỉ Phỉ tự nhiên cũng phát hiện với thực lực hiện tại của Ngưng Sương nàng đã không cách nào so sánh nổi nên cũng chán nản dừng tay. Thanh Qùy vốn bị trọng thương, lại bị một màn trước mắt đả kích, nhất thời mềm nhũn ngồi bệt ở trên mặt đất.
Ám Dạ đưa mắt dừng lại ở trên gương mặt tái nhợt bi thương của Thanh Qùy, lúc này đột nhiên nhìn Ngưng Sương nói: Ta và ngươi làm một giao dịch?
Ngưng Sương nhướng mày, Hả? Giao dịch gì? Ám Dạ còn có thứ gì có thể khiến cho ta cảm thấy hứng thú?
Thân thể của Tinh Thần Đại Đế, giữ hoàn hảo! Ám Dạ bình tĩnh nhìn nàng, ban đầu sau khi linh hồn của Tinh Thần Đại Đế bị người đoạt đi, mặc dù Ngưng Sương và Xích Viêm đều có chứng cứ không ở tại chỗ, nhưng trải qua thời gian dài suy nghĩ, Ám Dạ vẫn cảm thấy bọn họ vô cùng có hiềm nghi. Hiện tại, hắn thử dò xét nói ra giao dịch này, nhìn thấy Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt kia khiến cho hắn hiểu, hắn đã đoán đúng.
Sau một lát im lặng, Ngưng Sương ngước mắt. Ngươi nói yêu cầu một chút!
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ rơi vào trên gương mặt của Thanh Qùy, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn nói: Thả nàng!
Ngưng Sương cũng không trả lời ngay lập tức, cùng lúc đó trên bầu trời đột nhiên truyền ra một giọng nói. Linh Nhi, đem bọn họ phong ấn tại Bích Thủy Hàn Đàm. Theo âm thanh của hắn hai đạo bạch quang liền xuất hiện, bạch quang chia ra bắn vào mi tâm của Ám Dạ và Thanh Qùy.
Ngưng Sương ngước mắt, nhìn bóng dáng giống như thần tiên ở trên bầu trời, dựa vào trí nhớ của Bạch Linh, nàng biết hắn chính là Hồng Mông Thiên Tôn. Lần này nàng rốt cuộc đã thấy rõ gương mặt của hắn, không uy nghiêm giống như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại lại thanh tuyển phiêu dật. Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, giống như xuyên qua thời gian cách trở, trở lại năm tháng đã từng trước kia.
Sư phụ. . . Ngưng Sương khẽ gọi một tiếng, không biết đây là trí nhớ của Bạch Linh tác quái, hay là do chính nàng cam tâm tình nguyện. Ở trong trí nhớ của Bạch Linh, thời gian vui vẻ đều là cùng Hồng Mông Thiên Tôn cùng nhau vượt qua.
Linh Nhi, tập hợp đủ cửu linh thạch để Phượng Ngâm Đại Lục lần nữa trở về Thần Vực. Sau đó sư phụ sẽ tới đón con trở về! thanh âm của Hồng Mông Thiên Tôn giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến nhưng lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai Ngưng Sương.
Sau lại, không biết Hồng Mông Thiên Tôn và Ám Dạ nói cái gì, Ám Dạ lại từ không gian huyền khí lấy thân thể của Tinh Thần Đại Đế giao ra. Ngưng Sương còn chưa kịp liếc mắt nhìn thân thể của Tinh Thần Đại Đế, thân thể kia liền đã bị một đạo bạch quang mang đi. Bên tai lại vang lên lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn: Linh Nhi, đem linh hồn của Tinh Thần giao cho vi sư! Ngưng Sương nghe lời lấy ra tư minh kính, nhìn tư minh kính giống như được triệu gọi theo Hồng Mông Thiên Tôn bay đi.
Trên không trung truyền đến tiếng thở dài vô cùng nhỏ của Hồng Mông Thiên Tôn, Ai! Đứa nhỏ này thật đúng là chịu tội, chưa từng thấy qua sư phụ nào ngoan tâm như vậy!
Lời này truyền vào trong tai, Ngưng Sương rất muốn hỏi một chút, ngươi còn không phải là sư phụ ngoan tâm hay sao? Hai mươi vạn năm trước, nhìn đồ đệ của mình bị người đánh đến thất linh bát lạc. Bất quá lời này nàng cũng chỉ dám oán thầm ở trong lòng không dám nói ra.
Hồng Mông Thiên Tôn mang theo Tinh Thần Đại Đế nhẹ lướt đi, thuận tay còn mang theo quái vật bị Ám Dạ thả ra. Ám Dạ cùng Thanh Qùy cũng theo bóng dáng rời đi của hắn mà biến mất không rõ tung tích, nghĩ đến hẳn là bị Hồng Mông Thiên Tôn tiện tay ném vào hàn đàm, dù sao huyền lực của bọn họ cũng bị Hồng Mông Thiên Tôn phế trừ.
Mặc Nhiễm, ngươi liền cùng Minh Huyễn chấp chưởng U Minh Giới đi! Thần Đế có lệnh: từ nay U Minh Giới cùng Thần Giới, Nhân Giới, Yêu Giới và Ma Giới tịnh xưng ngũ giới. Sau khi đạo thanh âm này hạ xuống, lại có hai kiện pháp bảo rơi xuống trước mặt hai người.
Minh Huyễn thu hồi ánh mắt, nhìn kỹ pháp bảo trước mặt một chút, hẳn là bút phán quan và sinh tử bạc. Nhớ tới hình ảnh hắn nhìn thấy khi tiếp nhận truyền thừa ở U Minh Cảnh, nếu Thần Đế cho U Minh Giới quyền độc lập tự chủ, như vậy xem ra U Minh Giới có hi vọng khôi phục thời kỳ viễn cổ phồn vinh rồi.
Thời điểm bọn họ không chú ý, Tần Phỉ Phỉ đã sớm tự đoạn sức sống mà chết. Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, thân thể của nàng đã mềm nhũn nằm ở trên cát vàng.
Ngưng Sương đi tới, nhìn nữ tử cả đời làm kẻ địch của chính mình, trong lòng bi ai nhiều hơn. Nếu như năm đó Tần Trọng Thiên không nhất thời tham niệm, có lẽ bọn họ sẽ là tỷ muội tương thân tương ái, đáng tiếc, cuối cùng bọn họ lại trở thành kẻ địch, kẻ địch không chết không thôi.
Ngưng Sương đem di thể của Tần Phỉ Phỉ thu vào Linh Phượng không gian, nàng cảm thấy, Tần Phỉ Phỉ cuối cùng nên trở về bên cạnh Lâm Thiên Kình. Đưa mắt nhìn Minh Huyễn và Mặc Nhiễm mở ra lối đi thông tới U Minh Giới rời đi, đưa mắt nhìn đám người Hắc Ám Thần Điện cẩn thận rời đi, Ngưng Sương lại nhìn đồng bạn cùng chính mình một đường đi tới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhớ tới lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn, tập hợp đầy đủ cửu linh thạch là có thể khiến Phượng Ngâm Đại Lục trở về Thần Vực. Ngưng Sương nhất thời có mười phần động lực, ban đầu là Bạch Linh dùng tu vi toàn thân và cửu linh thạch đem Phượng Ngâm Đại Lục tách ra khỏi Thần Vực.
Hiện tại, nàng có nghĩa vụ đem Phượng Ngâm Đại Lục hoàn trả về Thần Vực. Lúc này trên tay nàng có ám linh thạch, hỏa linh thạch, phong linh thạch, chỗ Xích Viêm có quang linh thạch, Thủy Lam nhìn Ngưng Sương lấy ra những linh thạch kia, nàng cũng tháo xuống viên đá màu xanh dương vẫn luôn đeo trên cổ.
Thủy linh thạch? Ngưng Sương vui mừng kêu lên.
Thủy Lam chút ngượng ngùng cười cười, nói: Đây là vật năm đó lão chủ nhân đưa cho ta.
Ngưng Sương hì hì cười nói: Không phải là tín vật đính ước đi!
Thủy Lam liếc mắt, hung hăng dậm chân, thở phì phò muốn đoạt lấy thủy linh thạch từ trong lòng bàn tay của Ngưng Sương. Không muốn thì thôi vậy!
Ngưng Sương vội vàng thu bàn tay lại, trêu nói: Thẹn quá thành giận! Ngay sau đó lời nói lại xoay chuyển, Thủy Lam, ngày khác mang ngươi tới Thần Giới, ngươi liền tới Kỳ Lân Tộc xem một chút đi!
Hừ! Thủy Lam hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Ngưng Sương một cái, Ngưng Sương bị trừng liền thở dài một tiếng, Ai! Cũng không biết hiện tại trong Kỳ Lân Tộc có người nào xứng đôi với Thủy Lam xinh đẹp như hoa như ngọc của ta hay không a!
Thủy Lam nghe vậy, giận đến mặc kệ nàng. Lúc này, Huyền Vũ lại đem một viên đá màu vàng đất đặt vào trong tay Ngưng Sương. Thanh Long cũng đưa tới một viên đá bộ dáng giống như gốc cây, Ngưng Sương nhìn kỹ, phát hiện theo thứ tự là thổ linh thạch và mộc linh thạch. Cứ như vậy, cửu linh thạch cũng chỉ còn thiếu kim linh thạch và băng linh thạch.
Dựa vào cảm ứng giữa linh thạch với nhau, Ngưng Sương phát hiện kim linh thạch tựa hồ đang ở Ma Giới, băng linh thạch ở tại Phượng Ngâm Đại lục. Nghĩ đến nguồn huyền lực nhiều lên không rõ trong cơ thể, nghĩ đến Tử Diễm không từ mà biệt, Ngưng Sương cảm giác nàng đã xem nhẹ cái gì đó. Lúc này nàng quyết định một mình tiến về Ma Giới, còn Xích Viêm mang theo những người khác đi tới Phượng Ngâm Đại Lục tìm kiếm băng linh thạch.
Hiện tại Ngưng Sương đã tấn thăng thiên tôn nên nàng và đồng bạn khế ước với nàng cho dù cách xa nhau cũng vẫn có thể cảm ứng được. Sau khi tách ra, Ngưng Sương quyết định từ địa bàn Lâm gia tiến vào Ma Giới, nàng cũng không khả năng luôn mang theo di thể của Tần Phỉ Phỉ không phải sao ?
Sau khi đem di thể của Tần Phỉ Phỉ giao cho gia chủ Lâm gia hiện tại, Ngưng Sương yêu cầu hắn đem Tần Phỉ Phỉ hợp táng với Lâm Thiên Kình. Đối với nữ nhân ngay cả Hắc Ám Thần Điện cũng đánh cho tan tác , Lâm gia chủ lòng tràn đầy sùng bái, không chút do dự đồng ý yêu cầu của Ngưng Sương.
Nhìn Lâm gia trong một đêm lùi bại đi không ít, Ngưng Sương liền đem bản khôi lỗi thuật lúc trước nàng lấy được ở trong Linh Tiêu Tháp đưa cho vị gia chủ trẻ tuổi này.
Lâm gia chủ cảm tạ ân đức đưa mắt nhìn bóng dáng phiêu miểu như tiên nhẹ lướt đi, trong lòng lại in dấu thật lâu không quên được
Tiến vào Ma Giới, Ngưng Sương lợi dụng sự cảm ứng giữa linh thạch, rất nhanh đi tới một phiến sơn cốc non xanh nước biếc, trong sơn cốc dựng một phòng trúc tinh xảo. Bên trong sơn cốc có rất nhiều hoa cỏ mọc khắp nơi, còn có một rừng trúc xanh tươi chập chờn trong gió.
Dựa vào linh thạch cảm ứng, Ngưng Sương biết kim linh thạch ở trong phiến sơn cốc này, căn nhắc một chút, rốt cuộc Ngưng Sương bước chân vào trong sơn cốc. Xuyên qua rừng trúc, nàng nhìn thấy một màn cả đời không quên . Thiên Vũ đã từng là có tướng mạo đẹp như thiếu nữ đột nhiên lại giống như già đi mười tuổi, mà Tử Diễm phong hoa tuyệt đại càng thêm tóc bạc sớm, da thịt đã từng trơn bóng như ngọc lại đột nhiên giống như rau cải mất đi lượng nước, ủ rũ không ít.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú, Tử Diễm và Thiên Vũ không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại đôi mắt lã chã chực khóc kia. Trong lòng Tử Diễm khẽ thở dài, ai! Nàng làm sao còn tìm tới đây.
Không khí thương cảm dần dần lan tràn ra, Thiên Vũ vội vàng cười chào hỏi: Sở cô nương, ngươi cũng thật lợi hại, như vậy mà cũng có thể tìm được chúng ta!
Đối mặt với nụ cười lạc quan của Thiên Vũ, Ngưng Sương giật giật khóe miệng, kéo ra một tia cười so với khóc còn khó coi hơn. Thiên Vũ, Tử Diễm, các ngươi. . .
Nhìn trên gương mặt Ngưng Sương lăn xuống một giọt nước mắt, Tử Diễm vội vàng lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng, Sương, nhìn bộ dáng hẳn là nàng thắng ! Thanh âm thoải mái giống như đang nói: ta đối với cái kết cục này rất hài lòng!
Ngưng Sương gật đầu một cái, dùng ống tay áo lau khô giọt nước mắt trên mặt, nhìn Tử Diễm hỏi Tại sao ngươi phải làm như vậy?
Tử Diễm mỉm cười, ánh mắt trong nháy mắt trở nên xa xôi. Sương, nàng đã từng cứu ta một mạng, ta lại để rơi mất tâm; hôm nay ta cứu nàng một mạng, thu hồi lại tâm của ta. Như vậy không tốt sao?
Như vậy không tốt sao? Ngưng Sương tự lẩm bẩm, đúng, như vậy rất tốt! Nếu như ngươi không có hy sinh toàn thân
Bị vây ở trong tứ linh trận, Ám Dạ hung hăng khẽ cắn răng, rốt cuộc truyền âm cho điện chủ Hắc Ám Thần Điện. Để cho hắn mang theo tất cả những người có tu vi thần quân trở lên chạy tới trợ trận, còn để cho bọn họ đem quái vật bị phong ấn ở trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện kia thả ra.
Ám Dạ tin tưởng, cho dù Ngưng Sương thành công lên cấp nửa bước thiên tôn, thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của con quái vật kia. Dàn tế Hắc Ám Thần Điện không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, Ám Dạ cũng là trong lúc vô tình phát hiện bên trong cái dàn tế kia thế nhưng phong ấn một con quái vật khát máu. Năm đó, hắn phải dùng máu của một ngàn người giao dịch với quái vật kia mới đổi được cuốn công pháp cắn nuốt.
Về sau, Ám Dạ cùng quái vật kia lại tiến hành một lần giao dịch, đó chính là quái vật trợ giúp Ám Dạ làm một chuyện, Ám Dạ liền đem quái vật kia thả ra khỏi dàn tế. Về phần phong ấn của quái vật, Ám Dạ cũng không có năng lực giải trừ. Hôm nay để Hắc Ám Điện chủ đem quái vật thả ra, quái vật tất nhiên biết đây là lúc bọn họ nên thực hiện giao dịch.
Bởi vì Ám Dạ ở Hắc Ám Thần Điện lâu dài xây dựng ảnh hưởng, Hắc Ám điện chủ cũng không dám chất vấn mệnh lệnh của hắn, mặc dù lịch đại Hắc Ám Thần của Hắc Ám Thần Điện từng có công khai, không thể thả ra quái vật trong dàn tế, nếu không sẽ khiến toàn bộ Thần Vực gặp phải tai họa.
Hắc Ám điện chủ sau khi nhận được mệnh lệnh của Ám Dạ, rất nhanh đã tập hợp một đội nhân mã. Bởi vì dàn tế đã từng bị Ám Dạ mở ra, cho nên điện chủ không tốn sức hơi sức liền mở được dàn tế, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy quái vật bên trong, chỉ nghe được một tiếng cười kinh khủng. Ha ha. . . Bổn tôn rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời!
Một trận tiếng cười khàn khàn vang lên, Hắc Ám điện chủ cả kinh, vội vàng theo đội ngũ rời đi. Dù sao Ám Dạ chỉ nói mở dàn tế, thả ra quái vật. Như vậy, chuyện còn lại hẳn là đã không còn quan hệ gì tới hắn nưã !
Thế nhưng hắn lại không biết, hắn đi lần này quả thật mang tới cho Hắc Ám Thần Điện tai hoạ ngập đầu. Quái vật bản tính khát máu tàn nhẫn, những người có tu vi cao cương trong Hắc Ám Thần Điện lại vừa lúc bị điều đi, những người còn lại cơ hồ đều thành món ăn trong miệng của quái vật. Ước chừng sau khi hút máu của chín trăm chín mươi chín người, quái vật mới hài lòng hướng vị trí của Ám Dạ đuổi theo.
Quái vật vốn là tà binh viễn cổ —— trường thương truy hồn thị huyết, năm đó sau khi tu luyện ra linh trí hóa thành hình người, bởi vì quá mức khát máu tàn nhẫn, lạm sát người vô tội mà bị mấy người tu vi cao thâm liên thủ cắn giết, cuối cùng phong ấn bản thể của hắn, đem hắn vây ở bên trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện. Cái dàn tế kia lại có phù chú pháp trận đại sư khắc chế, dùng để áp chế lực lượng của hắn. Hiện tại hắn rời khỏi dàn tế, cho dù không có giải trừ phong ấn, nhưng thực lực hình người của hắn cũng không thể khinh thường .
Lúc hắn và Ám Dạ giao dịch hắn từng uống qua máu của Ám Dạ, dựa vào mùi vị máu, hắn rất nhanh chạy tới chiến trường. Nhưng thời điểm chạy tới chiến trường, nhất thời hắn hối hận không thôi.
Nữ tử đang được bạch quang bao phủ cùng với nam nhân toàn thân toàn thân kim quang lấp lánh kia đều khiến hắn có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, năm đó nhiều người hợp lực vây công hắn như vậy nhưng chân chính đối với hắn tạo thành tổn thương chính là thánh quang tịnh hóa thuật. Mà hiện tại, bên trong huyền lực nam nhân kim y kia thả ra, hắn lại một lần cảm nhận được cái loại lực lượng tinh thuần chính nghĩa vô cùng lớn ấy.
Trong lúc quái vật do dự, bạch quang bao phủ toàn thân Ngưng Sương dần dần tiêu tán, thiên tôn thần thạch trôi lơ lửng ở trước mặt nàng càng ngày càng nhỏ, sau đó biến mất.
Ngưng Sương sốt ruột mở mắt ra, nàng biết nàng đã thành công tấn thăng thiên tôn, ý nghĩa nàng lĩnh ngộ là luân hồi. Trước mắt của nàng đột nhiên tựa như mở ra một cánh cửa, xuyên thấu qua cánh cửa này, nàng có thể nhìn thấy phồn hoa phù thế, khởi nguồn của sự sống, luân hồi. . . Ngay cả quỹ tích sinh mạng của một cây cỏ hiện lên trong chớp nhoáng ở trong mắt nàng cũng đều trở nên rõ ràng, từ lá xanh đến lá khô rồi đến nảy sinh vòng sinh mệnh mới, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Ngưng Sương ngước mắt liền nhìn thấy quái vật đang đứng ở nơi xa, xuyên thấu qua bề ngoài hung thần ác sát, hai mắt đỏ ngầu khát máu của hắn nàng có thể thấy được bản thể của hắn. Hẳn là một cây trường thương hắc hồng đan xen, sinh mạng ở trong quỹ tích của hắn, đã từng cũng dịu ngoan, sau đó chủ nhân hắn nhận định lại bởi vì hắn mà bị người tàn nhẫn sát hại, hắn nhìn thấy tất cả khiến bản tính của hắn xảy ra biến đổi lớn. Sau khi hắn tu luyện thành hình người, hắn liền dùng thủ đoạn khát máu trả thù những người cố gắng trở thành chủ nhân của hắn.
Lâu dài chém giết tạo thành tâm ma, sau đó chính hắn cũng không khống chế được mình, chém giết càng ngày càng nặng, dần dần bắt đầu xuống tay với cả người vô tội.
Ngưng Sương bắt lấy Ám Dạ từ trong tứ linh trận đem ra ngoài, một đạo bạch quang từ đầu ngón tay nàng bắn vào mi tâm của Ám Dạ, Ám Dạ chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, huyền lực toàn thân tựa như bị chặn ở đan điền không thể phóng thích ra được.
Hắn đã nghĩ qua Ngưng Sương sau khi tấn thăng sẽ rất cường đại, nhưng không nghĩ tới lại cường đại đến mức như vậy, đây quả thực đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
Ám Dạ, không phải ngươi vẫn luôn vẫn hướng tới lực lượng thiên tôn sao? Ngưng Sương nhìn đạo huyền lực vô sắc vô hình trên đầu ngón tay mình, khẽ mỉm cười. Đây chính là lực lượng thiên tôn! Kể từ sau khi tấn thăng, Ngưng Sương mới biết lực lượng thiên tôn không còn gọi là huyền lực nữa mà gọi là linh lực hoặc là thần lực, so với huyền lực có thể nói cấp bậc vượt bậc.
Ám Dạ nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, mặc dù không có bất kỳ màu sắc và hình dáng nào, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng không thể chống đỡ. Ở trước mặt ngón tay nho nhỏ kia, hắn đột nhiên phát hiện chính mình thành một con kiến hôi hèn mọn. Thì ra đây chính là lực lượng hắn vẫn chăm chỉ theo đuổi, đây chính là cường đại hắn cầu mong mà không được.
Nhớ năm đó, trước khi Hắc Ám Thần đời trước hắn phi thăng truyền ngôi lại cho hắn từng nói, người tu luyện, phải tránh chém giết quá nặng, hữu thương thiên hòa! Còn nói muốn phi thăng phải chăm chỉ tu luyện, còn là phải tu luyện theo con đường chính đạo! Có lẽ hắn chính là bởi vì đi lên con đường tà đạo, nếu không lấy thiên phú của hắn làm sao lại không đột phá được thiên tôn đây?
Lúc này, đại thế đã qua! Ám Dạ cũng không gửi gắm hi vọng lên trên người quái vật kia nữa, nhìn quái vật bị Ngưng Sương tiện tay phong thích ra bạch quang bao phủ liền không còn cách nào nhúc nhích được, hắn cũng biết đã không còn hy vọng.
Người của Hắc Ám Thần Điện nhìn thấy Ngưng Sương tiện tay liền bắt được Ám Dạ, liền không dám tùy tiện tham chiến. Tần Phỉ Phỉ tự nhiên cũng phát hiện với thực lực hiện tại của Ngưng Sương nàng đã không cách nào so sánh nổi nên cũng chán nản dừng tay. Thanh Qùy vốn bị trọng thương, lại bị một màn trước mắt đả kích, nhất thời mềm nhũn ngồi bệt ở trên mặt đất.
Ám Dạ đưa mắt dừng lại ở trên gương mặt tái nhợt bi thương của Thanh Qùy, lúc này đột nhiên nhìn Ngưng Sương nói: Ta và ngươi làm một giao dịch?
Ngưng Sương nhướng mày, Hả? Giao dịch gì? Ám Dạ còn có thứ gì có thể khiến cho ta cảm thấy hứng thú?
Thân thể của Tinh Thần Đại Đế, giữ hoàn hảo! Ám Dạ bình tĩnh nhìn nàng, ban đầu sau khi linh hồn của Tinh Thần Đại Đế bị người đoạt đi, mặc dù Ngưng Sương và Xích Viêm đều có chứng cứ không ở tại chỗ, nhưng trải qua thời gian dài suy nghĩ, Ám Dạ vẫn cảm thấy bọn họ vô cùng có hiềm nghi. Hiện tại, hắn thử dò xét nói ra giao dịch này, nhìn thấy Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt kia khiến cho hắn hiểu, hắn đã đoán đúng.
Sau một lát im lặng, Ngưng Sương ngước mắt. Ngươi nói yêu cầu một chút!
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ rơi vào trên gương mặt của Thanh Qùy, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn nói: Thả nàng!
Ngưng Sương cũng không trả lời ngay lập tức, cùng lúc đó trên bầu trời đột nhiên truyền ra một giọng nói. Linh Nhi, đem bọn họ phong ấn tại Bích Thủy Hàn Đàm. Theo âm thanh của hắn hai đạo bạch quang liền xuất hiện, bạch quang chia ra bắn vào mi tâm của Ám Dạ và Thanh Qùy.
Ngưng Sương ngước mắt, nhìn bóng dáng giống như thần tiên ở trên bầu trời, dựa vào trí nhớ của Bạch Linh, nàng biết hắn chính là Hồng Mông Thiên Tôn. Lần này nàng rốt cuộc đã thấy rõ gương mặt của hắn, không uy nghiêm giống như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại lại thanh tuyển phiêu dật. Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, giống như xuyên qua thời gian cách trở, trở lại năm tháng đã từng trước kia.
Sư phụ. . . Ngưng Sương khẽ gọi một tiếng, không biết đây là trí nhớ của Bạch Linh tác quái, hay là do chính nàng cam tâm tình nguyện. Ở trong trí nhớ của Bạch Linh, thời gian vui vẻ đều là cùng Hồng Mông Thiên Tôn cùng nhau vượt qua.
Linh Nhi, tập hợp đủ cửu linh thạch để Phượng Ngâm Đại Lục lần nữa trở về Thần Vực. Sau đó sư phụ sẽ tới đón con trở về! thanh âm của Hồng Mông Thiên Tôn giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến nhưng lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai Ngưng Sương.
Sau lại, không biết Hồng Mông Thiên Tôn và Ám Dạ nói cái gì, Ám Dạ lại từ không gian huyền khí lấy thân thể của Tinh Thần Đại Đế giao ra. Ngưng Sương còn chưa kịp liếc mắt nhìn thân thể của Tinh Thần Đại Đế, thân thể kia liền đã bị một đạo bạch quang mang đi. Bên tai lại vang lên lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn: Linh Nhi, đem linh hồn của Tinh Thần giao cho vi sư! Ngưng Sương nghe lời lấy ra tư minh kính, nhìn tư minh kính giống như được triệu gọi theo Hồng Mông Thiên Tôn bay đi.
Trên không trung truyền đến tiếng thở dài vô cùng nhỏ của Hồng Mông Thiên Tôn, Ai! Đứa nhỏ này thật đúng là chịu tội, chưa từng thấy qua sư phụ nào ngoan tâm như vậy!
Lời này truyền vào trong tai, Ngưng Sương rất muốn hỏi một chút, ngươi còn không phải là sư phụ ngoan tâm hay sao? Hai mươi vạn năm trước, nhìn đồ đệ của mình bị người đánh đến thất linh bát lạc. Bất quá lời này nàng cũng chỉ dám oán thầm ở trong lòng không dám nói ra.
Hồng Mông Thiên Tôn mang theo Tinh Thần Đại Đế nhẹ lướt đi, thuận tay còn mang theo quái vật bị Ám Dạ thả ra. Ám Dạ cùng Thanh Qùy cũng theo bóng dáng rời đi của hắn mà biến mất không rõ tung tích, nghĩ đến hẳn là bị Hồng Mông Thiên Tôn tiện tay ném vào hàn đàm, dù sao huyền lực của bọn họ cũng bị Hồng Mông Thiên Tôn phế trừ.
Mặc Nhiễm, ngươi liền cùng Minh Huyễn chấp chưởng U Minh Giới đi! Thần Đế có lệnh: từ nay U Minh Giới cùng Thần Giới, Nhân Giới, Yêu Giới và Ma Giới tịnh xưng ngũ giới. Sau khi đạo thanh âm này hạ xuống, lại có hai kiện pháp bảo rơi xuống trước mặt hai người.
Minh Huyễn thu hồi ánh mắt, nhìn kỹ pháp bảo trước mặt một chút, hẳn là bút phán quan và sinh tử bạc. Nhớ tới hình ảnh hắn nhìn thấy khi tiếp nhận truyền thừa ở U Minh Cảnh, nếu Thần Đế cho U Minh Giới quyền độc lập tự chủ, như vậy xem ra U Minh Giới có hi vọng khôi phục thời kỳ viễn cổ phồn vinh rồi.
Thời điểm bọn họ không chú ý, Tần Phỉ Phỉ đã sớm tự đoạn sức sống mà chết. Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, thân thể của nàng đã mềm nhũn nằm ở trên cát vàng.
Ngưng Sương đi tới, nhìn nữ tử cả đời làm kẻ địch của chính mình, trong lòng bi ai nhiều hơn. Nếu như năm đó Tần Trọng Thiên không nhất thời tham niệm, có lẽ bọn họ sẽ là tỷ muội tương thân tương ái, đáng tiếc, cuối cùng bọn họ lại trở thành kẻ địch, kẻ địch không chết không thôi.
Ngưng Sương đem di thể của Tần Phỉ Phỉ thu vào Linh Phượng không gian, nàng cảm thấy, Tần Phỉ Phỉ cuối cùng nên trở về bên cạnh Lâm Thiên Kình. Đưa mắt nhìn Minh Huyễn và Mặc Nhiễm mở ra lối đi thông tới U Minh Giới rời đi, đưa mắt nhìn đám người Hắc Ám Thần Điện cẩn thận rời đi, Ngưng Sương lại nhìn đồng bạn cùng chính mình một đường đi tới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhớ tới lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn, tập hợp đầy đủ cửu linh thạch là có thể khiến Phượng Ngâm Đại Lục trở về Thần Vực. Ngưng Sương nhất thời có mười phần động lực, ban đầu là Bạch Linh dùng tu vi toàn thân và cửu linh thạch đem Phượng Ngâm Đại Lục tách ra khỏi Thần Vực.
Hiện tại, nàng có nghĩa vụ đem Phượng Ngâm Đại Lục hoàn trả về Thần Vực. Lúc này trên tay nàng có ám linh thạch, hỏa linh thạch, phong linh thạch, chỗ Xích Viêm có quang linh thạch, Thủy Lam nhìn Ngưng Sương lấy ra những linh thạch kia, nàng cũng tháo xuống viên đá màu xanh dương vẫn luôn đeo trên cổ.
Thủy linh thạch? Ngưng Sương vui mừng kêu lên.
Thủy Lam chút ngượng ngùng cười cười, nói: Đây là vật năm đó lão chủ nhân đưa cho ta.
Ngưng Sương hì hì cười nói: Không phải là tín vật đính ước đi!
Thủy Lam liếc mắt, hung hăng dậm chân, thở phì phò muốn đoạt lấy thủy linh thạch từ trong lòng bàn tay của Ngưng Sương. Không muốn thì thôi vậy!
Ngưng Sương vội vàng thu bàn tay lại, trêu nói: Thẹn quá thành giận! Ngay sau đó lời nói lại xoay chuyển, Thủy Lam, ngày khác mang ngươi tới Thần Giới, ngươi liền tới Kỳ Lân Tộc xem một chút đi!
Hừ! Thủy Lam hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Ngưng Sương một cái, Ngưng Sương bị trừng liền thở dài một tiếng, Ai! Cũng không biết hiện tại trong Kỳ Lân Tộc có người nào xứng đôi với Thủy Lam xinh đẹp như hoa như ngọc của ta hay không a!
Thủy Lam nghe vậy, giận đến mặc kệ nàng. Lúc này, Huyền Vũ lại đem một viên đá màu vàng đất đặt vào trong tay Ngưng Sương. Thanh Long cũng đưa tới một viên đá bộ dáng giống như gốc cây, Ngưng Sương nhìn kỹ, phát hiện theo thứ tự là thổ linh thạch và mộc linh thạch. Cứ như vậy, cửu linh thạch cũng chỉ còn thiếu kim linh thạch và băng linh thạch.
Dựa vào cảm ứng giữa linh thạch với nhau, Ngưng Sương phát hiện kim linh thạch tựa hồ đang ở Ma Giới, băng linh thạch ở tại Phượng Ngâm Đại lục. Nghĩ đến nguồn huyền lực nhiều lên không rõ trong cơ thể, nghĩ đến Tử Diễm không từ mà biệt, Ngưng Sương cảm giác nàng đã xem nhẹ cái gì đó. Lúc này nàng quyết định một mình tiến về Ma Giới, còn Xích Viêm mang theo những người khác đi tới Phượng Ngâm Đại Lục tìm kiếm băng linh thạch.
Hiện tại Ngưng Sương đã tấn thăng thiên tôn nên nàng và đồng bạn khế ước với nàng cho dù cách xa nhau cũng vẫn có thể cảm ứng được. Sau khi tách ra, Ngưng Sương quyết định từ địa bàn Lâm gia tiến vào Ma Giới, nàng cũng không khả năng luôn mang theo di thể của Tần Phỉ Phỉ không phải sao ?
Sau khi đem di thể của Tần Phỉ Phỉ giao cho gia chủ Lâm gia hiện tại, Ngưng Sương yêu cầu hắn đem Tần Phỉ Phỉ hợp táng với Lâm Thiên Kình. Đối với nữ nhân ngay cả Hắc Ám Thần Điện cũng đánh cho tan tác , Lâm gia chủ lòng tràn đầy sùng bái, không chút do dự đồng ý yêu cầu của Ngưng Sương.
Nhìn Lâm gia trong một đêm lùi bại đi không ít, Ngưng Sương liền đem bản khôi lỗi thuật lúc trước nàng lấy được ở trong Linh Tiêu Tháp đưa cho vị gia chủ trẻ tuổi này.
Lâm gia chủ cảm tạ ân đức đưa mắt nhìn bóng dáng phiêu miểu như tiên nhẹ lướt đi, trong lòng lại in dấu thật lâu không quên được
Tiến vào Ma Giới, Ngưng Sương lợi dụng sự cảm ứng giữa linh thạch, rất nhanh đi tới một phiến sơn cốc non xanh nước biếc, trong sơn cốc dựng một phòng trúc tinh xảo. Bên trong sơn cốc có rất nhiều hoa cỏ mọc khắp nơi, còn có một rừng trúc xanh tươi chập chờn trong gió.
Dựa vào linh thạch cảm ứng, Ngưng Sương biết kim linh thạch ở trong phiến sơn cốc này, căn nhắc một chút, rốt cuộc Ngưng Sương bước chân vào trong sơn cốc. Xuyên qua rừng trúc, nàng nhìn thấy một màn cả đời không quên . Thiên Vũ đã từng là có tướng mạo đẹp như thiếu nữ đột nhiên lại giống như già đi mười tuổi, mà Tử Diễm phong hoa tuyệt đại càng thêm tóc bạc sớm, da thịt đã từng trơn bóng như ngọc lại đột nhiên giống như rau cải mất đi lượng nước, ủ rũ không ít.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú, Tử Diễm và Thiên Vũ không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại đôi mắt lã chã chực khóc kia. Trong lòng Tử Diễm khẽ thở dài, ai! Nàng làm sao còn tìm tới đây.
Không khí thương cảm dần dần lan tràn ra, Thiên Vũ vội vàng cười chào hỏi: Sở cô nương, ngươi cũng thật lợi hại, như vậy mà cũng có thể tìm được chúng ta!
Đối mặt với nụ cười lạc quan của Thiên Vũ, Ngưng Sương giật giật khóe miệng, kéo ra một tia cười so với khóc còn khó coi hơn. Thiên Vũ, Tử Diễm, các ngươi. . .
Nhìn trên gương mặt Ngưng Sương lăn xuống một giọt nước mắt, Tử Diễm vội vàng lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng, Sương, nhìn bộ dáng hẳn là nàng thắng ! Thanh âm thoải mái giống như đang nói: ta đối với cái kết cục này rất hài lòng!
Ngưng Sương gật đầu một cái, dùng ống tay áo lau khô giọt nước mắt trên mặt, nhìn Tử Diễm hỏi Tại sao ngươi phải làm như vậy?
Tử Diễm mỉm cười, ánh mắt trong nháy mắt trở nên xa xôi. Sương, nàng đã từng cứu ta một mạng, ta lại để rơi mất tâm; hôm nay ta cứu nàng một mạng, thu hồi lại tâm của ta. Như vậy không tốt sao?
Như vậy không tốt sao? Ngưng Sương tự lẩm bẩm, đúng, như vậy rất tốt! Nếu như ngươi không có hy sinh toàn thân
/117
|