Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 36 - Chương 36

/117


Tiểu nhị, mau dẫn bản thiếu gia tới sương phòng thiên tự nhất hào. Giọng nói lộ ra vẻ ngông cuồng vênh váo .

Đông Phương thiếu gia, hiện tại sương phòng thiên tự nhất hào đang có khách, người xem có thể. . . lời nói khiêm nhường của tiểu nhị bị Đông Phương Khuê tức giận cắt đứt.

Không thể, hiện tại ngươi phải đem sương phòng thiên tự nhất hào cho ta ngay lập tức, lập tức, lập tức!

Thẻ hắc huyền tinh lại hoa hoa lệ lệ xuất hiện ở trước mắt tiểu nhị, hắn vừa định đồng ý nhưng lại chợt dừng lại, ở Túy Hương Lâu nghênh tới đưa đi nhiều năm như vậy, nên hắn đã sớm có nhãn lực. Tuy rằng lão giả lúc nãy có vẻ vất vả, nhưng tiểu cô nương kia lại cao quý tinh nhã, mơ hồ có một loại khí độ ung dung của người bề trên, những người như vậy không phải là người hắn có thể đắc tội nổi.

Hắn do dự rơi vào trong mắt của Đông Phương Khuê, Đông Phương Khuê nhất thời càng tức giận, cước đá đem tiểu nhị đá văng ra, dùng khí thế hung hăng hướng lên sương phòng thiên tự nhất hào mà đi, ánh mắt tiểu nhị phức tạp thở dài, đáy lòng vốn đang căng thẳng như dây cung nhất thời không khỏi buông xuống, may mắn, rốt cuộc hắn cũng không có chuyện gì.

Càng ngày tiếng bước chân truyền đến càng gần, nụ cười của Ngưng Sương phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Bang bang

Từ trên cửa vang lên hai tiếng đạp cửa, Mộng lão cùng Ngưng Sương nhìn nhau cười, cuộc nói chuyện vui vẻ ngày hôm nay đến đây là chấm dứt.

Một đạo huyền lực đánh vào cánh cửa, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, một tùy tùng mặc y phục màu xám ngã xuống đất.

Không để ý tới tùy tùng bị ngã đến chật vật, hai tay Đông Phương Khuê chấp sau lưng đi vào, ánh mắt Ngưng Sương lạnh nhạt nhìn người vừa tới, ngũ quan xinh xắn, coi như khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra âm nhu, một bộ áo bào vừa dầy vừa nặng màu đen cũng áp không được khí tức âm nhu của hắn. Ánh mắt cao ngạo không coi ai ra gì, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái,.

Tên khất cái, còn không mau cút đi, ngoan ngoãn đem vị trí tặng lại cho bản thiếu gia. Lời nói vô cùng phách lối từ đôi môi rất mỏng của hắn phun ra.

Mộng lão thích ý uống ly rượu, nghiêng đầu nhìn Ngưng Sương ưu nhã ngồi ở đối diện, nở một nụ cười hứng thú.

Ngưng Sương thu hồi ánh mắt đang quan sát Đông Phương Khuê, giống như lơ đãng thở dài, lạnh nhạt nói: Ai, bây giờ càng ngày càng nhiều chó lưu lạc, khắp nơi sủa loạn cũng không có người quản.

Biểu tình đàng hoàng của Ngưng Sương chọc cho Mộng lão sặc một ngụm rượu ở cổ họng, đột nhiên phải ho khan. Sắc mặt của Đông Phương Khuê càng lúc càng tối lại, đáng chết, lại dám giễu cợt hắn, ta muốn để cho ngươi phải hối hận khi được sinh ra ở thế giới này.

Một đạo băng nhận của Đông Phương Khuê hướng Mộng lão đánh tới, Mộng lão đột nhiên phun một ngụm rượu ra ngoài, trong nháy mắt băng nhận liền tiêu tán, Mộng lão nâng ống tay áo lên lau lau vết rượu ở khóe miệng, thở phào một cái thật dài, Rốt cuộc cũng ho ra rồi, thật là thoải mái a!

Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Khuê đen lại giống như bầu trời trước khi đổ mưa lớn, băng tiễn như mưa rơi, ào ào hướng tới hai người Ngưng Sương bay qua. Ngưng Sương cau mày, người này, thật không biết phân biệt tốt xấu, Mộng lão không để lại dấu vết phá băng nhận của hắn..

Ngưng Sương khẽ nhấc thủy tụ, ánh sáng băng lam chợt lóe , một lá chắn bằng băng liền xuất hiện , đem ngàn vạn mưa tên toàn bộ đều cản lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng chậm rãi nâng lên vẻ lãnh khốc.

“Một cái thiên huyền sư nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt của ta chơi băng tiễn, ta liền để cho ngươi biết một chút về cái gì mới là ‘ mạn thiên vũ tiễn’ chân chính. Theo hai tay Ngưng Sương kết ấn,nhiệt độ trong không khí đột nhiên




/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status