Edit: ..Lam Thiên..
Tử Diễm ưu nhã bưng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, thu lại tậm trạng, kéo ra một nụ cười, Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Người áo đen như được đại xá, thật nhanh thối lui ra bên ngoài phòng. Trong sảnh lơn như vậy chỉ còn lại Tử Diễm và một thanh y nam tử, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Diễm, ban đầu để cho ngươi trở về Thần Điện đích xác là ý tứ của Điện chủ, hơn nữa, tiểu cô nương kia thông minh cơ trí, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đừng quá lo lắng! lời nói cuả Thanh y nam tử hàm chứa áy náy, hắn cũng không nghĩ tới, năm đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng này kì thực trong trẻo lạnh lùng lại có thể đặt ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, đột nhiên khóe môi của thanh y nam tử nâng lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Thanh Y, đừng nghĩ nhiều. Ta không có trách ngươi, nàng cũng không có việc gì. Khóe môi Tử Diễm vẫn tươi cười như cũ. Trong đôi mắt màu tím sâu không lường được ánh lên sự tin tưởng không rõ nguyên nhân.
Nha đầu đó có đôi mắt sáng ngời như vậy, ánh mắt kiên nghị như thế, thì làm sao có thể đoản mệnh như vậy!
Thanh Y, nghe nói nửa năm sau Lăng Tiêu Tháp sẽ mở ra, xem ra lần chúng ta có thể ở nơi này ngây ngốc một khoảng thời gian rồi. Ngươi trước thu thập một chút, ta muốn đi ra ngoài một chuyến! lời nói cuả Tử Diễm thản nhiên khiến Thanh Y không nghe ra được đầu mối.
Thanh Y gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ thở dài, người này, tâm tư càng ngày càng bất định (không rõ)!
Tử Diễm rời đi chỗ này, chạy thẳng tới truyện tống trận đến Ngạc Mộng Sâm Lâm, hắn phải chính mắt đi xem địa phương mà tiểu nha đầu kia mất tích một chút, năm đó nhìn thoáng qua, đôi mắt tĩnh mịch thần bí sáng ngời kia liền khắc sâu ở trong đáy lòng của hắn. Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đôi mắt kia đều tựa như đang sáng ngời trước mắt hắn, làm hắn không khỏi ấm áp.
Đáng tiếc, hắn thân là Đại Tế Ti của Hắc Ám Thần Điện, nhưng thân thể lại ở Thương Mang Đại Lục, nếu không có Điện chủ mở ra lối đi không gian, hắn căn bản không thể tới được mảnh đại lục này. Lần này nếu không phải Điện chủ nhớ đến món đồ thần bí bên trong Lăng Tiêu Tháp, thì làm sao hắn có thể tới đây. Chung quy, cũng là do thực lực của bản thân hắn quá mức thấp kém, nếu như hắn có thực lực thần cấp, có năng lực xé rách không gian, hắn dĩ nhiên là có thể tự do đi lại.
Ở lúc hắn đang suy nghĩ, truyền tống trận đã đưa hắn đến lối vào rừng rậm, căn cứ theo miêu tả của Dư Phàm, hắn rất nhanh tìm được phiến rừng rậm nơi mà Ngưng Sương mất tích lúc trước, cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào. Nhưng hắn tin chắc, Ngưng Sương nhất định vẫn hoàn hảo còn sống, một huyễn trận nho nhỏ như vậy, một người ngay cả thánh thú cũng phải cúi đầu xưng thần như nàng không có khả năng không chống đỡ nổi, .
Mà lúc này, tại Thái Cực phúc địa, ngày qua ngày tu luyện Ngưng Sương cũng đã thoát thai hoán cốt (*), thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết cũng đột nhiên tăng mạnh, ngay cả quang chi dực khó tu luyện nhất, nàng cũng đã luyện ra sáu cánh chim.
(*) thoát thai hoán cốt: nghĩa là thay da đổi thịt
Đáng tiếc bởi vì băng ngọc thần quyết và xích dương hỏa thần quyết không theo kịp tiến độ, cho nên nàng chỉ có thể đem tu vi cứng rắn áp chế ở cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp. Phải mất thời gian hơn ba năm, Ngưng Sương mới có thể đem tòa cung điện Thái Cực này luyện hóa hết.
Cảm nhận được huyền lực trong cơ thể dồi dào, Ngưng Sương hài lòng nở môt nụ cười rực rỡ . Đúng là gặp họa được phúc, nếu không phải nàng rơi vào Thái Cực phúc địa quỷ dị này, nàng đi chỗ nào tìm được mật cảnh tu luyện như vậy, cực dương chi địa, cực âm chi địa, quả thật là vì thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết mà hình thành.
Mất đi năng lượng chống đỡ, cung điện giống như gợn nước bình thường dần dần khuếch tán ra cho đến khi biến mất.
‘ Rầm. . . ’
Sau khi cung điện biến mất, bộc phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất không có dấu hiệu nào báo trước nứt ra một khe hở, một con cự long màu xanh đột nhiên xuất hiện bay lên trời, lân giáp cứng rắn hiện lên thanh quang nhàn nhạt, mắt rồng uy nghiêm hiện ra vẻ phấn khởi, nó xoanh quanh trên đỉnh đầu Ngưng Sương một hồi lâu, mới hưng phấn mở miệng: Là ngươi đã giải phong ấn cho ta sao? Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của ta!
Ngưng Sương giương mắt nhìn một loạt
Tử Diễm ưu nhã bưng ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà thơm, thu lại tậm trạng, kéo ra một nụ cười, Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!
Người áo đen như được đại xá, thật nhanh thối lui ra bên ngoài phòng. Trong sảnh lơn như vậy chỉ còn lại Tử Diễm và một thanh y nam tử, không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Diễm, ban đầu để cho ngươi trở về Thần Điện đích xác là ý tứ của Điện chủ, hơn nữa, tiểu cô nương kia thông minh cơ trí, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ngươi đừng quá lo lắng! lời nói cuả Thanh y nam tử hàm chứa áy náy, hắn cũng không nghĩ tới, năm đó chỉ nhìn thoáng qua, nhưng người thoạt nhìn ôn nhu dịu dàng này kì thực trong trẻo lạnh lùng lại có thể đặt ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, đột nhiên khóe môi của thanh y nam tử nâng lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Thanh Y, đừng nghĩ nhiều. Ta không có trách ngươi, nàng cũng không có việc gì. Khóe môi Tử Diễm vẫn tươi cười như cũ. Trong đôi mắt màu tím sâu không lường được ánh lên sự tin tưởng không rõ nguyên nhân.
Nha đầu đó có đôi mắt sáng ngời như vậy, ánh mắt kiên nghị như thế, thì làm sao có thể đoản mệnh như vậy!
Thanh Y, nghe nói nửa năm sau Lăng Tiêu Tháp sẽ mở ra, xem ra lần chúng ta có thể ở nơi này ngây ngốc một khoảng thời gian rồi. Ngươi trước thu thập một chút, ta muốn đi ra ngoài một chuyến! lời nói cuả Tử Diễm thản nhiên khiến Thanh Y không nghe ra được đầu mối.
Thanh Y gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ thở dài, người này, tâm tư càng ngày càng bất định (không rõ)!
Tử Diễm rời đi chỗ này, chạy thẳng tới truyện tống trận đến Ngạc Mộng Sâm Lâm, hắn phải chính mắt đi xem địa phương mà tiểu nha đầu kia mất tích một chút, năm đó nhìn thoáng qua, đôi mắt tĩnh mịch thần bí sáng ngời kia liền khắc sâu ở trong đáy lòng của hắn. Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, đôi mắt kia đều tựa như đang sáng ngời trước mắt hắn, làm hắn không khỏi ấm áp.
Đáng tiếc, hắn thân là Đại Tế Ti của Hắc Ám Thần Điện, nhưng thân thể lại ở Thương Mang Đại Lục, nếu không có Điện chủ mở ra lối đi không gian, hắn căn bản không thể tới được mảnh đại lục này. Lần này nếu không phải Điện chủ nhớ đến món đồ thần bí bên trong Lăng Tiêu Tháp, thì làm sao hắn có thể tới đây. Chung quy, cũng là do thực lực của bản thân hắn quá mức thấp kém, nếu như hắn có thực lực thần cấp, có năng lực xé rách không gian, hắn dĩ nhiên là có thể tự do đi lại.
Ở lúc hắn đang suy nghĩ, truyền tống trận đã đưa hắn đến lối vào rừng rậm, căn cứ theo miêu tả của Dư Phàm, hắn rất nhanh tìm được phiến rừng rậm nơi mà Ngưng Sương mất tích lúc trước, cẩn thận tìm kiếm trong chốc lát, cũng không tìm ra bất kỳ đầu mối nào. Nhưng hắn tin chắc, Ngưng Sương nhất định vẫn hoàn hảo còn sống, một huyễn trận nho nhỏ như vậy, một người ngay cả thánh thú cũng phải cúi đầu xưng thần như nàng không có khả năng không chống đỡ nổi, .
Mà lúc này, tại Thái Cực phúc địa, ngày qua ngày tu luyện Ngưng Sương cũng đã thoát thai hoán cốt (*), thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết cũng đột nhiên tăng mạnh, ngay cả quang chi dực khó tu luyện nhất, nàng cũng đã luyện ra sáu cánh chim.
(*) thoát thai hoán cốt: nghĩa là thay da đổi thịt
Đáng tiếc bởi vì băng ngọc thần quyết và xích dương hỏa thần quyết không theo kịp tiến độ, cho nên nàng chỉ có thể đem tu vi cứng rắn áp chế ở cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp. Phải mất thời gian hơn ba năm, Ngưng Sương mới có thể đem tòa cung điện Thái Cực này luyện hóa hết.
Cảm nhận được huyền lực trong cơ thể dồi dào, Ngưng Sương hài lòng nở môt nụ cười rực rỡ . Đúng là gặp họa được phúc, nếu không phải nàng rơi vào Thái Cực phúc địa quỷ dị này, nàng đi chỗ nào tìm được mật cảnh tu luyện như vậy, cực dương chi địa, cực âm chi địa, quả thật là vì thần thiên bí quyết và tử minh luân hồi quyết mà hình thành.
Mất đi năng lượng chống đỡ, cung điện giống như gợn nước bình thường dần dần khuếch tán ra cho đến khi biến mất.
‘ Rầm. . . ’
Sau khi cung điện biến mất, bộc phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất không có dấu hiệu nào báo trước nứt ra một khe hở, một con cự long màu xanh đột nhiên xuất hiện bay lên trời, lân giáp cứng rắn hiện lên thanh quang nhàn nhạt, mắt rồng uy nghiêm hiện ra vẻ phấn khởi, nó xoanh quanh trên đỉnh đầu Ngưng Sương một hồi lâu, mới hưng phấn mở miệng: Là ngươi đã giải phong ấn cho ta sao? Vậy bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân của ta!
Ngưng Sương giương mắt nhìn một loạt
/117
|